Lyra ngượng vì hành vi của bố mẹ, cô cũng thấy xấu hổ. Cô không thể thay đổi việc họ là ai, và cô chấp nhận nó, nhưng cô ước gì Sam không ở đó chứng kiến mối quan tâm giả tạo của họ về lợi ích của Gigi. Họ là những kẻ đạo đức giả, lòng tham của họ khiến cô phát ốm.
Con trai và con gái lẽ ra phải yêu bố mẹ mình, đó là lý do khiến cô xấu hổ. Sau những lời xuyên tạc vì tiền bạc, Lyra không thể yêu họ được nữa.
Và chắc chắn họ cũng không yêu cô. Lyra thấy thật khó để nhìn Sam sau khi bố mẹ cô đi, nhưng cô giữ đầu ngẩng cao khi đi qua anh để vào bếp tìm sô cô la.
Thấy cô không thoải mái, Sam làm cô phân tâm. “Em đã nói chuyện với các anh chưa?”
Câu hỏi đó khiến cô gai người. “Sao cơ? À, rồi, em đã nói chuyện với Cooper. Anh ấy và Owen nghĩ em nên tới trang trại ở lại đó tới khi, để em trích dẫn anh nghe, ‘chuyện này qua đi’”.
“Họ lo cho em mà”.
“Em biết”, cô nói. “Em tốt bụng mới từ chối lời mời của họ”.
Anh cười. “Tốt cho em thôi. Anh có vài tin đây”.
Anh nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống sô pha với anh. Cửa sổ đang mở, gió biển lạnh thổi rèm cửa sang một bên. Thật tuyệt khi ngồi xuống, để mọi căng thẳng chứa đầy căn phòng mấy phút trước thôi được thổi bay hết.
“Em đang nghe đây”, cô nói.
“Anh vừa nhận cuộc gọi từ các đặc vụ ở Texas lấy mấy cái hộp của em. Họ đã xem hết mọi cuốn sách, đĩa DVD và CD. Chẳng có gì cả”.
“Mấy cuốn sách rất đáng tiền mà”.
“Ừ, anh biết. Họ đang thẩm định chúng”.
“Nếu em tìm được cách lấy lại mấy cuốn sách cho người muốn chúng, có lẽ…”
Anh lắc đầu. “Chúng không lùng mấy cuốn sách. Em nghĩ mà xem. Mấy cuốn sách đó có đáng giá tới mức bọn chúng phải giết người không? Không, bọn người đó phải muốn một thứ khác”.
Lyra nghĩ một lúc rồi thất vọng nói “Anh nói đúng. Giết người vì mấy cuốn sách, dù chúng có trị giá hàng nghìn đô thì cũng không hợp lý. Vậy chúng ta lại rơi vào ngõ cụt rồi. Chúng muốn gì đây?”
“Chúng ta sẽ không từ bỏ tới khi biết được đó là gì”, anh khẳng định.
Anh khẽ đẩy đầu cô dựa vào vai mình, họ ngồi yên lặng vài phút.
“Gigi đi lâu không?” Sam hỏi.
“Em không biết. Có lẽ bà sẽ về trước 9 giờ 9 rưỡi. Harlan và vợ chú ấy sẽ muốn con họ đi ngủ”.
“Họ có mấy đứa con?”
“Năm”.
“Vậy ra Gigi đang giúp chú ấy bằng cách giao việc cho chú ấy hả?”
Lyra ngẩng đầu nhìn anh. “Anh đoán được hử? Chú ấy thất nghiệp cũng lâu rồi. Harlan có một công việc tốt với công ty xây dựng, nhưng nó bị phá sản. Chú ấy sẽ sớm tìm được việc khác. Trong lúc đó…”
“Ông ấy sẽ xây một căn phòng hoảng loạn”.
“Em vẫn nghĩ đó là ý hay”, cô nói.
Cô lại ngả đầu vào vai anh “Sam, anh sẽ ở lại đây bao lâu, khi nào thì em sẽ có vệ sĩ mới?”
“Cho tới khi chúng ta quay về L.A”, anh nói. “Chúng ta sẽ bắt đầu trở lại sau khi đưa Gigi ra sân bay”.
“Và thấy bà đã yên vị trên máy bay”, cô nói thêm.
“Chúng ta lên tầng thôi”.
“Ôi, không. Đó không phải là ý hay”.
Anh nhấc cô vào lòng, ôm lấy cô rồi hôn cô say đắm. Cô không thể cưỡng lại; anh có vị thật tuyệt.
“Lên tầng thôi”, anh nhắc lại rồi hôn cô lần nữa.
Lyra có vô số lý do họ không nên, nhưng cuối cùng, họ cũng lên tầng.
Sam sẽ không để cô ngượng ngùng với anh, và cô trao thân mình cho anh trọn vẹn.
Anh yêu việc được thấy cô khỏa thân, yêu cách cô quấn lấy anh sau khi lên đỉnh. Anh yêu cách mắt cô trở nên mơ màng và môi cô đỏ mọng bởi những nụ hôn của anh.
Nhưng anh ghét phải rời khỏi giường cô.
Lyra mặc quần áo, xuống nhà vừa kịp lúc để mở cửa cho Gigi.
“Bữa tối rất đáng yêu, đáng yêu lắm”, bà cô nói khi bước vào nhà. “Cha Henry rất hài lòng với những người tham dự”.
“Thế thì tuyệt”, Lyra nói.
Bà cô tiến lại gần hơn, bà cau mày. “Có chuyện gì với mặt cháu thế? Nó như bị xước”.
Lyra sờ lên má. “Thật ạ?”
Cô biết tại sao mặt mình lại bị xước: râu của Sam. Thủ phạm đứng đằng sau Gigi đang cười toe toét.
“Lyra, bà đã hứa với cha Henry cháu sẽ tạt qua đưa séc cho ông ấy ngày mai trước khi lái xe về Los Angeles”.
“Vâng ạ”, cô hứa. “Cháu nên đưa bao nhiêu?”
“Khoảng 100.000”.
Không có sự do dự từ phía Lyra. Không cần hỏi cũng không cần giải thích.
“Và Harlan…” Gigi nói tiếp.
“Bà có muốn cháu trả trước cho Harlan vì bà sắp tới trang trại không?” Lyra hỏi.
Gigi gật đầu, bảo với cô số tiền trả cho Harlan. “Cái đó tính cả tiền đồ ông ấy cần để hoàn thành công việc. Ông ấy sẽ phải làm mau mau và kết thúc nó ba tuần nữa vì ông ấy sắp đi làm chính thức rồi”.
Lyra vui mừng. “Chú ấy có việc rồi ạ?”
“Ông ấy mở công ty riêng, công việc đàu tiên của ông ấy là mở rộng trường giáo lý. Nó đông khủng khiếp”, bà nói thêm. “Ngày mai lúc gặp Cha con đi xem thử một vòng mà xem”.
Lyra quay sang Sam. “Cả hai nhà thờ và trường học ở St. Agnes đều có rất nhiều việc”.
“Nó là một trường nghèo nàn”, Gigi thêm vào. “Mọi người đều rất nỗ lực”. Bà thơm vào má Lyra và ra hiệu cho Sam cúi xuống để thơm anh. “Bà đi ngủ đây”.
“Gigi, cháu mong bà ngủ trong phòng cho khách”, Sam nói. “Cháu sẽ ngủ trên sô pha”.
Lyra nghĩ đó là một ý hay. “Cháu biết Harlan đã phong tỏa khu làm việc nhưng bụi vẫn bay vào, bà không nên ngủ trong phòng”.
“Nhưng Sam, cháu sẽ không thoải mái trên sô pha được đâu” bà phản đối.
“Dĩ nhiên là cháu có thể”, anh khẳng định. “Cháu có thể ngủ ở bất cứ đâu”.
“Cháu đã thay ga trải giường rôi”, Lyra nói với bà, điều hoàn toàn dối trá. Vì Sam chưa từng ngủ trong phòng cho khách, ga trải giường vẫn còn mới nguyên. May là tất cả ga của Gigi đều màu trắng.
Lyra đợi khi bà đã lên lầu thì mới lại gần Sam nói thầm “Không được lộn xộn nữa”.
“Được thôi”. Anh kéo cô vào lòng và hôn cô.
Cô đẩy anh ra. “Anh đang làm gì đấy?”
“Lộn xộn”.
“Anh đang làm trái lại lời em đấy hử? Có lẽ em nên dùng biện pháp nói ngược với anh”.
“Nghe hay đấy. Thử đi”.
Ánh nhìn lấp lánh trong mắt anh khiến tim cô nhảy vọt lên. “Được rồi, Sam, em nghĩ chúng ta nên đùa cợt một chút”.
“Có ngay”. Anh lại hôn cô, lần này nó nóng bỏng hơn và dài hơn.
Cô run rẩy đẩy anh ra. “Chăn ở trong tủ đối diện phòng Gigi”. Cô gần như không thể rời khỏi anh, nhưng cô cố tập trung sức mạnh ý chí.
Chỉ sau đó, khi cô đã nằm trên giường và cố ngủ, cô mới nhận ra mình quan tâm tới anh nhiều thế nào. Cô đã từng khóa kín những cảm xúc đó thành công, nhưng giờ chúng thể hiện quá rõ. Dĩ nhiên cô quan tâm anh. Anh đang đặt mạng sống mình vào vòng nguy hiểm để bảo vệ cô. Cô đấm vào gối, chận nó ra sau đầu cho thoải mái. Cô cố làm tâm trí minh mẫn, không có kết quả. Suy nghĩ về Sam cứ tiếp tục len lỏi trở lại.
Anh bình tĩnh trong mọi cơn bão, cô cũng phản ứng như thế. Chỉ là không thể chịu được khi anh quá thư giãn, quá tự tin và quá có trách nhiệm như thế. Cô nhớ khi anh phát hiện thuốc nổ dưới gầm xe, anh đơn giản chỉ nói với cô rằng anh đang gọi đội gỡ mìn. Anh không có vẻ lúng túng, vậy sao cô lại cần như thế? Anh dẫn cô đi cứ như chẳng có chuyện gì phải lo. Và khi họ bị bắn ở công viên, anh vẫn rất điềm tĩnh.
Khiếu hài hước khô khan của anh khiến cô cười. Về mặt thể chất, cô nghĩ anh là người đàn ông quyến rũ nhất còn sống trên đời. Cô chưa bao giờ đáp lại bất kỳ người nào như cách cô đáp lại anh. Mọi việc anh phải làm là nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh của mình, và cô tan chảy.
Vẫn không ngủ được. Cô phải ngừng nghĩ về anh. Cô cố làm minh mẫn đầu óc và thư giãn.
Nó chỉ diễn ra được một phút, rồi suy nghĩ của cô lại quay lại với Sam. Cô không thể lờ đi lý do mất ngủ của mình được nữa. Lyra đang yêu anh.
Tuyệt. Quá tuyệt! Lyra tức giận với bản thân. Cô nên thông minh hơn. Sam sẽ không bao giờ tái hôn. Cứ xem phải mất bao lâu anh mới nói nổi tên vợ mình thì biết. Không, kết hôn sẽ không bao giờ xảy ra.
Cô không bao giờ có thể sống chung với một người cô không kết hôn. Điều đó sẽ giết Gigi mất. Sam sẽ không cầu hôn cô. Và loại phụ nữ có lòng tự trọng nào lại theo đuổi một người đàn ông khắp D.C khi biết sẽ chẳng bao giờ có cam kết gì chứ? Những suy nghĩ kiểu đấy sẽ xuất hiện một năm sau khi gặp gỡ một người đàn ông. Không nhanh như thế này.
Tại sao cô lại cô lắng về điều này? Sẽ chẳng có gì xảy ra. Vậy nếu Lyra yêu anh thì sao? Với bố mẹ chăm chăm cướp tiền lúc nào cũng vây quanh Gigi như cá mập, cô có trách nhiệm giữ họ tránh xa. Họ đã lôi bà vào tòa một lần rồi, Lyra biết nếu có cơ hội, họ sẽ làm thế lần nữa. Các anh của cô sẽ giúp nhưng trách nhiệm chính thuộc về cô. Miễn là Gigi còn sống, Lyra sẽ bảo vệ và chăm sóc bà.
Lyra kéo chăn tới tận cằm rồi thở dài. Cô đã sắp đặt mọi thứ trong đầu: Sam là người đàn ông tốt, nhưng anh không quan tâm tới một mối quan hệ thật lòng, cô cũng thế. Nghĩ vậy, cô cuối cùn cũng chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Sáng hôm sau, họ đóng gói đồ đạc, để Harlan làm việc với phòng hoảng loạn rồi lái tới sân bay. Sam và Lyra dõi theo từ trạm kiểm soát an ninh tới khi Gigi khuất sau thang lên máy bay.
Sau khi rời sân bay, họ lái tới St. Agnes với một tấm séc. Mặc áo thầy tu màu đen, Cha Henry đang ở trong sân trường xem bọn trẻ ra chơi. Hẳn là bọn trẻ đều yêu ông. Ông đứng chắp tay sau lưng khi hết đứa này đến đứa khác khẩn nài “Nhìn con này, Cha. Nhìn con này”.
Lyra bị thu hút bởi nhóm học sinh đầu tiên, mấy cô cậu bé đang nhảy nhót. Cô để Sam và Cha Henry ở đấy rồi bước qua sân xem chúng đang làm gì. Tất cả đều muốn giải thích trò chơi chúng sáng tạo nên. Giọng này át giọng kia, trước khi chúng kết thúc việc giảng giải về luật chơi, Lyra không nghĩ chúng biết đấy là trò gì. Chúng chỉ cô cách chơi. Chúng nghĩ thêm vài luật chơi mới trong lúc chạy nhảy xung quanh mấy chỗ đánh dấu trên đất, nhưng điều làm Lyra ấn tượng nhất là chúng đã vui vẻ thế nào khi tạo ra được trò chơi của riêng mình.
Nó bất chợt làm cô nghĩ đến ý tưởng cho dự án và tên gọi cho nó: Nghệ thuật của Trò chơi.
Không có điện tử cầm tay hay mấy trò chơi máy tính giữ chân chúng hàng tiếng đồng hồ. Không có mà hình điện tử. Không đồ chơi động cơ. Không có bất kỳ thứ gì bắt mắt. Không gì ngoài trí tưởng tượng. Và niềm vui chúng có được chính là điều để tuyên bố.
Hai bé gái nắm lấy tay cô, dẫn cô tới chỗ Cha Henry, họ nói chuyện suốt đường đi.
Sam nhìn Lyra với lũ trẻ khi chúng tranh nhau giành sự chú ý của cô. Cô đáp lại như thể mỗi lời chúng nói là điều tuyệt vời nhất cô từng nghe. Mặt cô nhìn thật vui. Thật ấm áp. Sao chúng có thể cưỡng lại cô? Sao anh có thể?
Con trai và con gái lẽ ra phải yêu bố mẹ mình, đó là lý do khiến cô xấu hổ. Sau những lời xuyên tạc vì tiền bạc, Lyra không thể yêu họ được nữa.
Và chắc chắn họ cũng không yêu cô. Lyra thấy thật khó để nhìn Sam sau khi bố mẹ cô đi, nhưng cô giữ đầu ngẩng cao khi đi qua anh để vào bếp tìm sô cô la.
Thấy cô không thoải mái, Sam làm cô phân tâm. “Em đã nói chuyện với các anh chưa?”
Câu hỏi đó khiến cô gai người. “Sao cơ? À, rồi, em đã nói chuyện với Cooper. Anh ấy và Owen nghĩ em nên tới trang trại ở lại đó tới khi, để em trích dẫn anh nghe, ‘chuyện này qua đi’”.
“Họ lo cho em mà”.
“Em biết”, cô nói. “Em tốt bụng mới từ chối lời mời của họ”.
Anh cười. “Tốt cho em thôi. Anh có vài tin đây”.
Anh nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống sô pha với anh. Cửa sổ đang mở, gió biển lạnh thổi rèm cửa sang một bên. Thật tuyệt khi ngồi xuống, để mọi căng thẳng chứa đầy căn phòng mấy phút trước thôi được thổi bay hết.
“Em đang nghe đây”, cô nói.
“Anh vừa nhận cuộc gọi từ các đặc vụ ở Texas lấy mấy cái hộp của em. Họ đã xem hết mọi cuốn sách, đĩa DVD và CD. Chẳng có gì cả”.
“Mấy cuốn sách rất đáng tiền mà”.
“Ừ, anh biết. Họ đang thẩm định chúng”.
“Nếu em tìm được cách lấy lại mấy cuốn sách cho người muốn chúng, có lẽ…”
Anh lắc đầu. “Chúng không lùng mấy cuốn sách. Em nghĩ mà xem. Mấy cuốn sách đó có đáng giá tới mức bọn chúng phải giết người không? Không, bọn người đó phải muốn một thứ khác”.
Lyra nghĩ một lúc rồi thất vọng nói “Anh nói đúng. Giết người vì mấy cuốn sách, dù chúng có trị giá hàng nghìn đô thì cũng không hợp lý. Vậy chúng ta lại rơi vào ngõ cụt rồi. Chúng muốn gì đây?”
“Chúng ta sẽ không từ bỏ tới khi biết được đó là gì”, anh khẳng định.
Anh khẽ đẩy đầu cô dựa vào vai mình, họ ngồi yên lặng vài phút.
“Gigi đi lâu không?” Sam hỏi.
“Em không biết. Có lẽ bà sẽ về trước 9 giờ 9 rưỡi. Harlan và vợ chú ấy sẽ muốn con họ đi ngủ”.
“Họ có mấy đứa con?”
“Năm”.
“Vậy ra Gigi đang giúp chú ấy bằng cách giao việc cho chú ấy hả?”
Lyra ngẩng đầu nhìn anh. “Anh đoán được hử? Chú ấy thất nghiệp cũng lâu rồi. Harlan có một công việc tốt với công ty xây dựng, nhưng nó bị phá sản. Chú ấy sẽ sớm tìm được việc khác. Trong lúc đó…”
“Ông ấy sẽ xây một căn phòng hoảng loạn”.
“Em vẫn nghĩ đó là ý hay”, cô nói.
Cô lại ngả đầu vào vai anh “Sam, anh sẽ ở lại đây bao lâu, khi nào thì em sẽ có vệ sĩ mới?”
“Cho tới khi chúng ta quay về L.A”, anh nói. “Chúng ta sẽ bắt đầu trở lại sau khi đưa Gigi ra sân bay”.
“Và thấy bà đã yên vị trên máy bay”, cô nói thêm.
“Chúng ta lên tầng thôi”.
“Ôi, không. Đó không phải là ý hay”.
Anh nhấc cô vào lòng, ôm lấy cô rồi hôn cô say đắm. Cô không thể cưỡng lại; anh có vị thật tuyệt.
“Lên tầng thôi”, anh nhắc lại rồi hôn cô lần nữa.
Lyra có vô số lý do họ không nên, nhưng cuối cùng, họ cũng lên tầng.
Sam sẽ không để cô ngượng ngùng với anh, và cô trao thân mình cho anh trọn vẹn.
Anh yêu việc được thấy cô khỏa thân, yêu cách cô quấn lấy anh sau khi lên đỉnh. Anh yêu cách mắt cô trở nên mơ màng và môi cô đỏ mọng bởi những nụ hôn của anh.
Nhưng anh ghét phải rời khỏi giường cô.
Lyra mặc quần áo, xuống nhà vừa kịp lúc để mở cửa cho Gigi.
“Bữa tối rất đáng yêu, đáng yêu lắm”, bà cô nói khi bước vào nhà. “Cha Henry rất hài lòng với những người tham dự”.
“Thế thì tuyệt”, Lyra nói.
Bà cô tiến lại gần hơn, bà cau mày. “Có chuyện gì với mặt cháu thế? Nó như bị xước”.
Lyra sờ lên má. “Thật ạ?”
Cô biết tại sao mặt mình lại bị xước: râu của Sam. Thủ phạm đứng đằng sau Gigi đang cười toe toét.
“Lyra, bà đã hứa với cha Henry cháu sẽ tạt qua đưa séc cho ông ấy ngày mai trước khi lái xe về Los Angeles”.
“Vâng ạ”, cô hứa. “Cháu nên đưa bao nhiêu?”
“Khoảng 100.000”.
Không có sự do dự từ phía Lyra. Không cần hỏi cũng không cần giải thích.
“Và Harlan…” Gigi nói tiếp.
“Bà có muốn cháu trả trước cho Harlan vì bà sắp tới trang trại không?” Lyra hỏi.
Gigi gật đầu, bảo với cô số tiền trả cho Harlan. “Cái đó tính cả tiền đồ ông ấy cần để hoàn thành công việc. Ông ấy sẽ phải làm mau mau và kết thúc nó ba tuần nữa vì ông ấy sắp đi làm chính thức rồi”.
Lyra vui mừng. “Chú ấy có việc rồi ạ?”
“Ông ấy mở công ty riêng, công việc đàu tiên của ông ấy là mở rộng trường giáo lý. Nó đông khủng khiếp”, bà nói thêm. “Ngày mai lúc gặp Cha con đi xem thử một vòng mà xem”.
Lyra quay sang Sam. “Cả hai nhà thờ và trường học ở St. Agnes đều có rất nhiều việc”.
“Nó là một trường nghèo nàn”, Gigi thêm vào. “Mọi người đều rất nỗ lực”. Bà thơm vào má Lyra và ra hiệu cho Sam cúi xuống để thơm anh. “Bà đi ngủ đây”.
“Gigi, cháu mong bà ngủ trong phòng cho khách”, Sam nói. “Cháu sẽ ngủ trên sô pha”.
Lyra nghĩ đó là một ý hay. “Cháu biết Harlan đã phong tỏa khu làm việc nhưng bụi vẫn bay vào, bà không nên ngủ trong phòng”.
“Nhưng Sam, cháu sẽ không thoải mái trên sô pha được đâu” bà phản đối.
“Dĩ nhiên là cháu có thể”, anh khẳng định. “Cháu có thể ngủ ở bất cứ đâu”.
“Cháu đã thay ga trải giường rôi”, Lyra nói với bà, điều hoàn toàn dối trá. Vì Sam chưa từng ngủ trong phòng cho khách, ga trải giường vẫn còn mới nguyên. May là tất cả ga của Gigi đều màu trắng.
Lyra đợi khi bà đã lên lầu thì mới lại gần Sam nói thầm “Không được lộn xộn nữa”.
“Được thôi”. Anh kéo cô vào lòng và hôn cô.
Cô đẩy anh ra. “Anh đang làm gì đấy?”
“Lộn xộn”.
“Anh đang làm trái lại lời em đấy hử? Có lẽ em nên dùng biện pháp nói ngược với anh”.
“Nghe hay đấy. Thử đi”.
Ánh nhìn lấp lánh trong mắt anh khiến tim cô nhảy vọt lên. “Được rồi, Sam, em nghĩ chúng ta nên đùa cợt một chút”.
“Có ngay”. Anh lại hôn cô, lần này nó nóng bỏng hơn và dài hơn.
Cô run rẩy đẩy anh ra. “Chăn ở trong tủ đối diện phòng Gigi”. Cô gần như không thể rời khỏi anh, nhưng cô cố tập trung sức mạnh ý chí.
Chỉ sau đó, khi cô đã nằm trên giường và cố ngủ, cô mới nhận ra mình quan tâm tới anh nhiều thế nào. Cô đã từng khóa kín những cảm xúc đó thành công, nhưng giờ chúng thể hiện quá rõ. Dĩ nhiên cô quan tâm anh. Anh đang đặt mạng sống mình vào vòng nguy hiểm để bảo vệ cô. Cô đấm vào gối, chận nó ra sau đầu cho thoải mái. Cô cố làm tâm trí minh mẫn, không có kết quả. Suy nghĩ về Sam cứ tiếp tục len lỏi trở lại.
Anh bình tĩnh trong mọi cơn bão, cô cũng phản ứng như thế. Chỉ là không thể chịu được khi anh quá thư giãn, quá tự tin và quá có trách nhiệm như thế. Cô nhớ khi anh phát hiện thuốc nổ dưới gầm xe, anh đơn giản chỉ nói với cô rằng anh đang gọi đội gỡ mìn. Anh không có vẻ lúng túng, vậy sao cô lại cần như thế? Anh dẫn cô đi cứ như chẳng có chuyện gì phải lo. Và khi họ bị bắn ở công viên, anh vẫn rất điềm tĩnh.
Khiếu hài hước khô khan của anh khiến cô cười. Về mặt thể chất, cô nghĩ anh là người đàn ông quyến rũ nhất còn sống trên đời. Cô chưa bao giờ đáp lại bất kỳ người nào như cách cô đáp lại anh. Mọi việc anh phải làm là nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh của mình, và cô tan chảy.
Vẫn không ngủ được. Cô phải ngừng nghĩ về anh. Cô cố làm minh mẫn đầu óc và thư giãn.
Nó chỉ diễn ra được một phút, rồi suy nghĩ của cô lại quay lại với Sam. Cô không thể lờ đi lý do mất ngủ của mình được nữa. Lyra đang yêu anh.
Tuyệt. Quá tuyệt! Lyra tức giận với bản thân. Cô nên thông minh hơn. Sam sẽ không bao giờ tái hôn. Cứ xem phải mất bao lâu anh mới nói nổi tên vợ mình thì biết. Không, kết hôn sẽ không bao giờ xảy ra.
Cô không bao giờ có thể sống chung với một người cô không kết hôn. Điều đó sẽ giết Gigi mất. Sam sẽ không cầu hôn cô. Và loại phụ nữ có lòng tự trọng nào lại theo đuổi một người đàn ông khắp D.C khi biết sẽ chẳng bao giờ có cam kết gì chứ? Những suy nghĩ kiểu đấy sẽ xuất hiện một năm sau khi gặp gỡ một người đàn ông. Không nhanh như thế này.
Tại sao cô lại cô lắng về điều này? Sẽ chẳng có gì xảy ra. Vậy nếu Lyra yêu anh thì sao? Với bố mẹ chăm chăm cướp tiền lúc nào cũng vây quanh Gigi như cá mập, cô có trách nhiệm giữ họ tránh xa. Họ đã lôi bà vào tòa một lần rồi, Lyra biết nếu có cơ hội, họ sẽ làm thế lần nữa. Các anh của cô sẽ giúp nhưng trách nhiệm chính thuộc về cô. Miễn là Gigi còn sống, Lyra sẽ bảo vệ và chăm sóc bà.
Lyra kéo chăn tới tận cằm rồi thở dài. Cô đã sắp đặt mọi thứ trong đầu: Sam là người đàn ông tốt, nhưng anh không quan tâm tới một mối quan hệ thật lòng, cô cũng thế. Nghĩ vậy, cô cuối cùn cũng chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Sáng hôm sau, họ đóng gói đồ đạc, để Harlan làm việc với phòng hoảng loạn rồi lái tới sân bay. Sam và Lyra dõi theo từ trạm kiểm soát an ninh tới khi Gigi khuất sau thang lên máy bay.
Sau khi rời sân bay, họ lái tới St. Agnes với một tấm séc. Mặc áo thầy tu màu đen, Cha Henry đang ở trong sân trường xem bọn trẻ ra chơi. Hẳn là bọn trẻ đều yêu ông. Ông đứng chắp tay sau lưng khi hết đứa này đến đứa khác khẩn nài “Nhìn con này, Cha. Nhìn con này”.
Lyra bị thu hút bởi nhóm học sinh đầu tiên, mấy cô cậu bé đang nhảy nhót. Cô để Sam và Cha Henry ở đấy rồi bước qua sân xem chúng đang làm gì. Tất cả đều muốn giải thích trò chơi chúng sáng tạo nên. Giọng này át giọng kia, trước khi chúng kết thúc việc giảng giải về luật chơi, Lyra không nghĩ chúng biết đấy là trò gì. Chúng chỉ cô cách chơi. Chúng nghĩ thêm vài luật chơi mới trong lúc chạy nhảy xung quanh mấy chỗ đánh dấu trên đất, nhưng điều làm Lyra ấn tượng nhất là chúng đã vui vẻ thế nào khi tạo ra được trò chơi của riêng mình.
Nó bất chợt làm cô nghĩ đến ý tưởng cho dự án và tên gọi cho nó: Nghệ thuật của Trò chơi.
Không có điện tử cầm tay hay mấy trò chơi máy tính giữ chân chúng hàng tiếng đồng hồ. Không có mà hình điện tử. Không đồ chơi động cơ. Không có bất kỳ thứ gì bắt mắt. Không gì ngoài trí tưởng tượng. Và niềm vui chúng có được chính là điều để tuyên bố.
Hai bé gái nắm lấy tay cô, dẫn cô tới chỗ Cha Henry, họ nói chuyện suốt đường đi.
Sam nhìn Lyra với lũ trẻ khi chúng tranh nhau giành sự chú ý của cô. Cô đáp lại như thể mỗi lời chúng nói là điều tuyệt vời nhất cô từng nghe. Mặt cô nhìn thật vui. Thật ấm áp. Sao chúng có thể cưỡng lại cô? Sao anh có thể?
Danh sách chương