Sam không cho cô cơ hội để nói cảm ơn vì đã cứu mạng cô.

“Em khiến anh sợ chết khiếp, em yêu”. Giọng anh run rẩy vì cảm xúc, tay anh siết chặt vai cô hơn nữa. Giọng Scotland của anh đặc sệt, cứ như anh chưa rời Scotland bao giờ. Anh vừa mới gọi cô là “em yêu[i]” đấy à? Trước khi cô nói được lời nào, anh đã lôi mạnh cô vào lòng, ôm cô thật chặt. “Đừng bao giờ làm thế với anh nữa”. Cô không hiểu lấy một từ anh nói. Anh vẫn đang nói tiếng Anh đấy chứ?

Má cô áp vào ngực anh, cô nghe thấy tim anh đang đập thình thịch.

Lyra vẫn còn run rẩy vì thử thách mới qua, nhưng ở trong vòng tay mạnh mẽ của Sam, cô trở nên thoải mái.

“Hứa với anh đi”, anh yêu cầu.

“Vâng, dù là chuyện gì em cũng hứa”.

Anh nghiêng cằm cô lên và hôn cô hoang dại. Lưỡi anh quét vào bên trong, nụ hôn của anh đầy đam mê, đầy tuyệt vọng.

Lyra không kháng cự. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ngón tay cô luồn vào tóc anh và cô hôn anh với lòng nhiệt thành tương tự.

Cuối cùng anh cũng cũng buông cô ra, anh nắm lấy tay cô và bắt đầu bước đi. “Ra khỏi đây thôi”. Lúc này, anh đã bình tĩnh hơn, giọng anh không còn đặc sệt nữa.

Bên ngoài, có một nhóm người tụ tập lại. Nhận thấy những chiếc xe tải của các đài truyền hình đỗ bên kia đường, Sam lẩm bẩm nguyền rủa.

O’Malley chạy theo sau họ và nói “Hai người có cần hộ tống ra khỏi đây không?”

“Không”, Sam trả lời. “Nhưng ông đối phó với họ”. Anh chỉ vào mấy người quay phim.

“Ừ, chắc rồi”. O’Malley nói, bước tới chăn các phóng viên.

Họ gần như là ra khỏi sân trường mà không bị vây lại, nhưng Carl đã nhìn thấy họ và hét to tên Lyra. Những ai nghe thấy anh ta đều chạy lại chỗ Lyra và Sam.

“Có thật không? Mahler chết rồi?” Carl hỏi.

Lyra gật đầu, Carl quay sang Sam. “Tôi biết Mahler là một gã khốn, nhưng chúng tôi chỉ còn học hai buổi với ông ta nữa thôi. Giờ thì sao đây? Anh không nghĩ chúng tôi sẽ phải học lại toàn bộ từ đầu đấy chứ?”

Trước khi Lyra có thể trả lời, Eli nói. “Anh không thể đợi cho tới khi-” Ánh mắt của Sam khiến anh ta nín bặt và nhanh chóng tránh đường.

Sam không nói thêm lời nào với Lyra cho đến lúc họ tới căn hộ của cô.

“Soạn ít đồ, và ra khỏi đây thôi”.

“Không”.

“Không?”

Sidney mở cửa, hét lên. “Ôi, lạy Chúa”, và ôm lấy Lyra. “Cậu ổn chứ? Ôi lạy Chúa”, cô nhắc lại, nhưng lần lại thì ném mình vào vòng tay của Sam. “Em nghe nói có một vụ nổ súng”, cô nói, bước lui vào phòng khách bé tẹo để họ có thể bước vào.

“Em đã nhắn ít nhất hai mươi tin, và em đã cầu nguyện người nổ súng là anh, Sam ạ”.

“Lyra”, Sam nói “Sao em không gói một túi đồ trong lúc anh kể cho Sidney nghe chuyện”.

“Không”, Lyra nói lại.

Sidney hết nhìn người này đến người kia, rồi cô vơ lấy ví và chìa khóa. “Em phải đi mua ít đồ. Gặp hai người sau”. Và rồi cô biến mất.

“Xem anh vừa mới làm gì kìa”, Lyra buộc tội. “Anh khiến cậu ấy phải ra khỏi nhà của mình”.

Sam quay cô đối diện với anh. “Em bị sao thế?”

“Em sẽ không đi đâu với anh, và để anh rời bỏ em lần nữa. Em sẽ không làm thế”.

“Nhưng anh sẽ không rời bỏ em. Không bao giờ”.

Sự dịu dàng trong mắt anh khiến cô tin anh. Suýt tin.

“Cho tới khi nào? Sam, em biết anh không thể để mình bị tổn thương lần nữa, và em hiều cho anh. Anh yêu vợ anh và đã mất cô ấy. Em cũng sẽ không muốn trải qua chuyện như thế lần nữa, nhưng em-”

Nụ hôn của anh ngăn cô nói tiếp. Anh ôm cô chặt hơn khi anh thì thầm vào tai cô. “Anh không bao giờ muốn mình sợ hãi như hôm nay. Anh biết em ở cùng với Mahler, và anh thề tim anh đã ngừng đập. Chết tiệt, Lyra, anh không muốn sống thiếu em”. Tay anh khum lấy mặt cô. “Anh yêu em, em yêu”.

Giọng Scotland của anh trở nên rõ rệt. Giọng anh thấp, nhưng cô hiểu được ý chính anh đang nói với cô.

“Em không thể chuyển tới sống cùng anh, Sam. Gigi sẽ-”

“Anh đoán anh sẽ phải cưới em”, anh nói một cách tự nhiên.

“Sao cơ?”

“Em nghe rồi đấy”.

Cô đẩy tay anh ra. “Phải lấy em?”

Anh túm lấy cô trước khi cô có thể đi mất. “Khi nào có nhẫn, anh sẽ quỳ gối và cầu hôn chính thức, nhưng anh biết điều này, cưng ạ: em sẽ lấy anh”.

“Gia đình em… em sẽ không đặt gánh nặng đó lên vai anh. Em có trách nhiệm…”

“Anh biết… để bảo vệ Gigi khỏi con trai bà. Anh có thể giúp được”.

“Và bố mẹ em… họ lúc nào cũng gây rắc rối. Em không thể thay đổi họ. Em đã từng nghĩ mình có thể, nhưng-”

“Các anh trai em và anh sẽ giúp”.

“Ôi, Chúa ơi, các anh của em. Anh sẽ không đủ tốt cho em. Họ sẽ nói thế”.

“Anh không đủ tốt cho em, cưng, nhưng anh vẫn sẽ cưới em”.

“Bố mẹ anh là nhà ngoại giao. Bố mẹ em lại là lừa đảo”.

Sam chậm rãi cởi khuy áo cô. Cô đang cắn môi dưới trong lúc nghĩ về điểm khác biệt giữa hai gia đình.

“Em có tiền”, cô nói, một lợi thế của cô.

Sam nhấc cô lên, mang cô vào phòng ngủ. Anh hạ cô xuống, chậm rãi cởi quần áo của cô, anh chỉ dừng lại đủ lâu để cởi đồ của mình.

Lyra thở hổn hển khi cô nói “Nếu buộc phải làm, em sẽ dùng hết tiền của mình để đấu lại mấy người đó. Nói thật, bố mẹ em cứ liên tục tìm luật sư mới… “Sam đang hôn vào cổ cô.

Anh yêu mùi hương của cô, yêu cách cô chạm vào anh, yêu mọi thứ về cô.

“Luật sư thì tốn kém…” cô nói tiếp.

“Anh biết, anh là một luật sư”, anh vừa nói vừa hôn xuống ngực cô.

Sam đang khiến cô xao nhãng, cô không thể nhớ được điều mình đang cố nói với anh.

Họ ngã xuống giường và làm tình. Sam cố tình chậm rãi nhưng cô trở nên quá đòi hòi, anh không thể cưỡng lại được. Tới lúc cả hai đều lên tới đỉnh và toại nguyện, cô nói với anh rằng cô cũng yêu anh.

Sau đó, khi cả hai đã mặc quần áo, Sam bảo cô chuẩn bị để bị phóng viên săn lùng.

“Lớp của Mahler đúng ra là lớp duy nhất của em vào ngày mai. Vì không còn nữa, em nghĩ mình sẽ về nhà”.

“Về San Diego?”

“Vâng. Anh nghĩ cảnh sát có cần em ở lại đây không?”

“Không, anh sẽ nói chuyện với O’Malley”.

Sau khi viết lời nhắn cho Sidney và gói một túi đồ nhỏ, họ lên đường. Xe cộ không đáng kể, chỉ sau khi đi qua lối vào dẫn tới công viên Paraiso, Lyra mới nhớ ra cái máy ảnh vẫn đang chụp hình.

“O’Malley sẽ cử một nhóm tới đó đào thi thể vợ của Mahler. Anh đảm bảo họ sẽ phải đào luôn khu vườn nhỏ đó”.

“Máy ảnh của em-”

“Anh đã nói nơi đặt máy cho ông ấy rồi. Ông ấy sẽ lấy nó cho em”. Anh với tay qua bộ điều khiển và nắm lấy tay cô. “Anh hình dung Flynn đang bị giữ lại cho một cuộc nói chuyện khá dài”, anh nói.

“Em có được nhận lại mấy cuốn sách ở sân bán đồ cũ không?’

“Có. Em định làm gì với chúng?”

“Em nghĩ mình sẽ bán đấu giá cho nhà thờ của Cha Henry. Họ đang rất cần tiền. Sổ xố đâu có thanh toán được hóa đơn”.

Anh mỉm cười. “Em có một trái tim nhân hậu, Lyra Prescott”.

Một vài phút trôi qua trong im lặng dễ chịu, và rồi cô nói, “Em không thể tin sân bán đồ cũ không phải là bắt nguồn của vụ việc. Em khá chắc chắn bọn họ cố giết em vì em đã cầm thứ gì đó. Em chưa bao giờ nghi ngờ Mahler”.

“Hãy nhìn mọi việc theo cách này, nếu Merriam biết chắc em có cái đĩa DVD, anh đảm bảo ông ta sẽ cố giết em”.

“Chuyện đó sẽ khiến em thấy tốt hơn đấy hả?” Cô cười thành tiếng.

“Anh nên nhắm vào Mahler sớm hơn. Anh suýt nữa thì mất em, và anh-”

“Anh đã có mặt kịp thời”, cô nhắc anh.

Họ nói về Mahler và nỗ lực lôi kéo cô khỏi việc chụp ảnh công viên của ông ta bằng việc hướng cô vào cuộc thi phim ảnh về trẻ em.

“Em đoán mình không còn phải vội vàng làm bộ phim đó nữa”, cô nói.

“Sao lại không?’

“Anh bắn giáo sư, và nó đã xóa đi cơ hội để có được sự chấp thuận cho bộ phim của anh”.

“Anh chắc chắn là không hề hối tiếc vì đã bắn ông ta”.

“Em cũng không tiếc. Anh đâu còn lựa chọn nào”.

Khi họ đỗ xe vào ga-ra của Gigi, Lyra nói. “Anh đợi mà xem phòng hoảng loạn thế nào”.

“Nó là một căn phòng hoảng loạn đúng nghĩa?”

“Một bức tường được gia cố bằng kim loại nên đạn không bắn thủng được, nhưng chỉ có một bức tường thôi. Không cần thêm cái khác. Nó hiệu quả”.

Sam thực sự ấn tượng với công trình khi anh nhìn thấy nó. “Em từng muốn trốn tránh gia đình, đây là nơi đấy”.

“Em yêu căn nhà này. Nó rất thoải mái”.

“Chúng ta có thể giữ nó”, anh hứa với cô. “Anh có khả năng làm việc ở đây một thời gian”.

“Rồi sau đó?”

“Khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ về nhà”.

Lyra thích ý tưởng giữ lại nhà của Gigi. Các anh của cô có nơi để dừng chân, Gigi thì sẽ muốn quay lại đây để đi nghỉ khỏi cái nắng của Texas.

Gigi sẽ hạnh phúc với đám cưới này. Cô sẽ chuyển tới sống với Sam ngay lập tức, và bà sẽ không phải lo lắng về cháu gái mình thêm nữa.

“Anh kiệt sức rồi”, Sam nói, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nói xong, anh nhấc bổng cô lên và mang cô tới giường. Họ ngủ, chân quấn chặt lấy nhau.

Chiều hôm sau, O’Malley gọi. Sam nghe máy một lúc lâu, khi cúp máy, anh cười toe toét với Lyra. “Con mèo”.

“Sao cơ?”

“Họ tìm thấy xương của một con mèo trong vườn. Hiển nhiên tất cả những bông hoa tươi đẹp đó là để tưởng nhớ cái chết của một chú mèo”.

Lyra đã đinh ninh câu chuyện đằng sau khu vườn phải là thứ gì đó lãng mạn hơn. Cô lấy một chai nước trong tủ lạnh rồi đi ra hiên. Sam theo sau cô.

“Một con mèo, hử?” Lyra lắc đầu.

“Thì cũng có thi thể một phụ nữ ngay cạnh đó – tất nhiên là bà Mahler quá cố”.

“D.C không có gì như thế này đúng không? Em sẽ phải làm quen với cách sống ở đó”.

“Chúng ta sẽ không sống ở D.C”, anh bảo cô.

Cô ngồi bật dậy đối diện với anh. “Nhưng anh đã nói-”

“Anh nói chúng ta sẽ về nhà”. Anh mỉm cười, vòng tay kéo cô lại gần.

“Em sẽ yêu Highlands thôi”.

[i] Lass: ở đây Sam dùng từ lass là từ mà đàn ông Scotland dùng để gọi người yêu của mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện