Sáng nay tôi vừa ra khỏi nhà thì gặp Hạ “Về quê ngoại của tôi với tôi một ngày được không Thế Phương?”.
“Sao đột ngột vậy Hạ?”.
“Không có đột ngột đâu mọi chuyện đã được Thi Yến lên kế hoạch sẵn rồi”.
Tôi về quê ngoại của Thúy Hạ, cô ấy dắt tôi đến một trang trại có cánh đồng của xanh có những con bò sữa đang nhỡn nhơ gặm cỏ, Hạ đưa tôi một tấm bản đồ vẽ bằng màu nước “Của anh đây…trò chơi này là của anh tôi không được phép tham gia cho nên tự cố gắng mà tìm ra kho báu nha”.
Thúy Hạ nói rồi qua một góc ngồi vẽ tranh còn tôi thì đi theo sự chỉ dẫn của tấm bản đồ đó mất gần nửa ngày tôi mới tìm ra địa điểm chôn cất kho báu, tôi đào lên là một cái rương bằng gỗ, Hạ đi tới nói “Anh tài thật tôi với Thi Yến vẽ mất hai ngày mới vẽ ra được cái tờ bản đồ vòng vo bá đạo này thế mà anh tìm có nửa ngày là xong”.
“Nè Thi Yến có nói mật mã để mở cái rương này không vậy?”.
“Nó nói mật mã là” ba con vịt” nhưng đây là khóa số làm sao bấm được chữ “ba con vịt” tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa”.
Tôi mỉm cười nhớ lại trước đây lúc giỡn với nhau em thường nói em ghét ngày “ba con vịt” vì ngày đó là sinh nhật của tôi nên tôi liền hiểu ra mật mã là 222.
Tôi mở rương ra bên trong có một cái hộp nhỏ đựng hóa chất và giấy quỳ tím, một cái con tàu bằng gỗ-Thế Phương 19, một con gấu bông-Thế Phương 20, một cái áo sơ mi-Thế Phương 21,…tất cả những tấm thiệp đính kèm theo mỗi món quà đều kết thúc bằng từ “ Smily” quen thuộc…những bàn cờ ca rô tôi và em đánh lúc còn đi học, cây thước màu xanh, bài giải toán của tôi đưa cho em năm đó và bài thơ mà lúc trước em không cho tôi xem, thật không ngờ sau bao nhiêu tôi lại có cơ hội xem bài thơ mà trước đây em sống chết nhất quyết không cho tôi xem.
“Giả vờ làm con nít
Để anh làm anh trai
Cho anh thành người lớn
Để vỗ về em thôi.
Giả vờ làm con nít
Để được anh yêu thương
Bắt anh phải khổ sở
Những lúc em giận hờn.
Giả vờ làm con nít
Để được ở bên anh
Mang cho anh nụ cười
Cùng chia xớt buồn vui.
Giả vờ làm con nít
Để em được yêu anh
Dù biết là giả vờ
Nhưng lại yêu chân thật.”
Tiếng Hạ vang lên” Hình như năm nào nó cũng mua quà tặng anh hết chỉ là nó không dám gửi đi nó sợ sẽ làm phiền đến cuộc sống bình yên hạnh phúc của anh, anh không biết đâu đối với nó những thứ trong cái rương đó còn quý hơn kho báu nữa, chắc chắn nó sẽ không giao lại cho anh nếu như nó…”.
Giọng Hạ có cái gì đó nghe nghẹn ngào lắm, tôi liền vội vàng hỏi “Nếu như Thi Yến thế nào???”.
Hạ cố kìm nén cảm xúc lại rồi lắc đầu “Không có gì… anh đi lên lầu 1 đi, nó cất công trang trí tặng anh đó”.
Tôi đi theo Hạ vào nhà các mảng tường đều được trang trí bằng những hình vẽ rất đẹp, tôi vào một căn phòng lớn thì thấy có một bộ váy cưới màu trắng “Thi Yến chuẩn bị hết rồi sao? Thật là bất ngờ…”.
Thúy Hạ gật đầu “Phải nó dành tặng cho anh và Liên đấy”.
Tôi ngạc nhiên nhìn Hạ rồi nói “Gì chứ sao lại tặng cho tôi và Liên, tôi đã kết thúc mọi chuyện với Liên rồi…”.
Thúy Hạ thở dài“Tôi có nghe anh Trần Nhân nói về chuyện Liên lừa dối mọi người rồi nhưng cũng đã quá muộn để anh và Thi Yến làm lại từ đầu, anh nên trân trọng người trước mắt đi…”.
“Muộn là sao Hạ nói rõ hơn cho tôi biết đi”.
Hạ rơi nước chỉ tay về phía giá sách” Anh muốn biết thì tự mà xem đi”.
“Sao đột ngột vậy Hạ?”.
“Không có đột ngột đâu mọi chuyện đã được Thi Yến lên kế hoạch sẵn rồi”.
Tôi về quê ngoại của Thúy Hạ, cô ấy dắt tôi đến một trang trại có cánh đồng của xanh có những con bò sữa đang nhỡn nhơ gặm cỏ, Hạ đưa tôi một tấm bản đồ vẽ bằng màu nước “Của anh đây…trò chơi này là của anh tôi không được phép tham gia cho nên tự cố gắng mà tìm ra kho báu nha”.
Thúy Hạ nói rồi qua một góc ngồi vẽ tranh còn tôi thì đi theo sự chỉ dẫn của tấm bản đồ đó mất gần nửa ngày tôi mới tìm ra địa điểm chôn cất kho báu, tôi đào lên là một cái rương bằng gỗ, Hạ đi tới nói “Anh tài thật tôi với Thi Yến vẽ mất hai ngày mới vẽ ra được cái tờ bản đồ vòng vo bá đạo này thế mà anh tìm có nửa ngày là xong”.
“Nè Thi Yến có nói mật mã để mở cái rương này không vậy?”.
“Nó nói mật mã là” ba con vịt” nhưng đây là khóa số làm sao bấm được chữ “ba con vịt” tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa”.
Tôi mỉm cười nhớ lại trước đây lúc giỡn với nhau em thường nói em ghét ngày “ba con vịt” vì ngày đó là sinh nhật của tôi nên tôi liền hiểu ra mật mã là 222.
Tôi mở rương ra bên trong có một cái hộp nhỏ đựng hóa chất và giấy quỳ tím, một cái con tàu bằng gỗ-Thế Phương 19, một con gấu bông-Thế Phương 20, một cái áo sơ mi-Thế Phương 21,…tất cả những tấm thiệp đính kèm theo mỗi món quà đều kết thúc bằng từ “ Smily” quen thuộc…những bàn cờ ca rô tôi và em đánh lúc còn đi học, cây thước màu xanh, bài giải toán của tôi đưa cho em năm đó và bài thơ mà lúc trước em không cho tôi xem, thật không ngờ sau bao nhiêu tôi lại có cơ hội xem bài thơ mà trước đây em sống chết nhất quyết không cho tôi xem.
“Giả vờ làm con nít
Để anh làm anh trai
Cho anh thành người lớn
Để vỗ về em thôi.
Giả vờ làm con nít
Để được anh yêu thương
Bắt anh phải khổ sở
Những lúc em giận hờn.
Giả vờ làm con nít
Để được ở bên anh
Mang cho anh nụ cười
Cùng chia xớt buồn vui.
Giả vờ làm con nít
Để em được yêu anh
Dù biết là giả vờ
Nhưng lại yêu chân thật.”
Tiếng Hạ vang lên” Hình như năm nào nó cũng mua quà tặng anh hết chỉ là nó không dám gửi đi nó sợ sẽ làm phiền đến cuộc sống bình yên hạnh phúc của anh, anh không biết đâu đối với nó những thứ trong cái rương đó còn quý hơn kho báu nữa, chắc chắn nó sẽ không giao lại cho anh nếu như nó…”.
Giọng Hạ có cái gì đó nghe nghẹn ngào lắm, tôi liền vội vàng hỏi “Nếu như Thi Yến thế nào???”.
Hạ cố kìm nén cảm xúc lại rồi lắc đầu “Không có gì… anh đi lên lầu 1 đi, nó cất công trang trí tặng anh đó”.
Tôi đi theo Hạ vào nhà các mảng tường đều được trang trí bằng những hình vẽ rất đẹp, tôi vào một căn phòng lớn thì thấy có một bộ váy cưới màu trắng “Thi Yến chuẩn bị hết rồi sao? Thật là bất ngờ…”.
Thúy Hạ gật đầu “Phải nó dành tặng cho anh và Liên đấy”.
Tôi ngạc nhiên nhìn Hạ rồi nói “Gì chứ sao lại tặng cho tôi và Liên, tôi đã kết thúc mọi chuyện với Liên rồi…”.
Thúy Hạ thở dài“Tôi có nghe anh Trần Nhân nói về chuyện Liên lừa dối mọi người rồi nhưng cũng đã quá muộn để anh và Thi Yến làm lại từ đầu, anh nên trân trọng người trước mắt đi…”.
“Muộn là sao Hạ nói rõ hơn cho tôi biết đi”.
Hạ rơi nước chỉ tay về phía giá sách” Anh muốn biết thì tự mà xem đi”.
Danh sách chương