Cùng lúc ấy.
Mưa gió trong sân vận động đại học Hỗ châu, mấy quầy hàng mà các sinh viên dựng tạm nên, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này vốn là một trong những nơi mọi người ít tới trong buổi tham quan, nhưng vì trời đang mưa, các chương trình bên ngoài không thể bắt đầu, phần lớn các sinh viên tham gia hoạt động đều tụ tập lại ở đây.
“Chỗ này có hòm thư bày tỏ nè.”
“Hoá ra là trong này, tui tìm lâu lắm rồi á, cuối cùng cũng tìm được.”
Một đám nữ sinh cười hì hì vây quanh hòm thư, tranh nhau lên trước viết tên người nhận trên lá thư tỏ tình, thả hết vào đó.
Đây là hòm thư chuẩn bị cho những người bẽn lẽn nhút nhát, tránh việc xấu hổ đối mặt mà đưa thư tình cho người ta, trong mỗi buổi tham quan của Hỗ đại đều có, vô cùng được hoan nghênh.
Tạ Tuyết ngồi trong một góc sáng, vừa uống sữa nóng, vừa cẩn thận dán kín phong thư trắng tinh mà cô vừa viết xong, tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó vung bút viết tên người con trai cô thầm mến lên trên phong thư.
Trên mặt cô gái lộ nụ cười, đứng dậy đi tới bên hòm thư, đang chuẩn bị thả thư tỏ tình vào, bỗng một giọt máu rơi xuống, trúng ngay trên phong thư.
Tạ Tuyết sửng sốt.
“Chị gái à, chị chảy máu mũi kìa…” Người bên cạnh thấy vậy, lập tức rút khăn lau trong bao ra, “Lại đây, mau lau đi.”
Tạ Tuyết vội ngẩng đầu lên, lấy khăn giấy che kín mũi: “Cảm, Cảm ơn.”
Sao xui xẻo thế, tự dưng chảy máu mũi?
Cô đã rất lâu chưa chảy máu mũi rồi, nghĩ kỹ lại, đó đều là chuyện cũ hồi bé.
“Thư của chị… Hay là em đổi cho chị phong thư khác nhé…”
“À, không sao, không sao không sao! Chị viết linh tinh thôi! Viết nghịch thôi! Không quan trọng! Không quan trọng!” Tạ Tuyết sợ người ta trông thấy tên trên phong thư sẽ chê cười cô, vì thế nhanh chóng nói dối cho qua, cô luống cuống tay chân nhét vội phong thư vào ống, sau đó cũng chẳng quay đầu bịt mũi mà chạy đi luôn.
Sinh viên bên hòm thư bày tỏ lúc này mới phản ứng lại: “Ủa? Hình như lúc nãy là cô Tạ mà…”
Tạ Tuyết chạy một khoảng, đang định gọi điện cho anh cô, hỏi đột nhiên chảy máu mũi là bị làm sao.
Nhưng gọi nửa ngày vẫn là: “Xin chào, thuê bao quý khác vừa gọi hiện đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau.”
Tạ Tuyết: “…”
Ủa… Không lẽ anh cô về ký túc xá ngủ rồi?
Tạ Tuyết thế nào cũng chẳng ngờ tới, anh mình cơ bản vẫn chưa ngủ.
Thậm chí vì thay mình đi đóng mascot cáo chín đuôi, bị Hạ Dư nhốt trên đảo mấy giờ liền.
Mà hành động này của Hạ Dư, cuối cùng bị anh trai cô bắt quả tang.
Giờ hai vị này đứng bên bờ nước, cùng xỏ tay túi quần giống nhau, trong mắt đều mang nét rất lạnh lùng, cứ nhìn nhau như thế.
Tạ Thanh Trình đang đợi lời giải thích của Hạ Dư.
“… Ngày lành cảnh đẹp trăng trong nước,” Hạ Dư cuối cùng chậm rãi nói, “Ánh trăng đêm nay thật đẹp, anh hiểu ý nó là gì không?”
“Nói tiếng người.”
“Tôi cũng nghĩ rằng anh rất đẹp, muốn hẹn hò cùng anh.”
“Cậu mẹ nó giữ mặt mũi chút đi.” Tạ Thanh Trình xua khói thuốc, “Tôi không nói giỡn với cậu.”
Hạ Dư chậm rãi nở nụ cười, căn bản cũng biết như thế cũng chẳng lừa được ai, nên rốt cuộc thu vẻ ngả ngớn giả tạo trên mặt lại, ánh mắt dần âm u: “… Anh đều nghe hết cả rồi, tôi đây còn giải thích cái gì nữa.”
Đụng phải ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tạ Thanh Trình, cậu ngừng một lát, vẫn nói qua một lượt.
“Được rồi, người tôi thích ấy, tôi vốn định tỏ tình với chị ấy, nhưng chị ấy không tới.
Nói thế anh hiểu chưa?”
Tạ Thanh Trình mơ hồ thấy gì đó sai sai, nhưng lại không nhận ra ngay.
Sức chú ý của anh bị việc Hạ Dư thích một cô gái thu hút.
“Trong trường các cậu?”
“Phải.”
“Ai?”
Hạ Dư nở nụ cười: “Việc ấy liên quan gì tới anh à.”
Tạ Thanh Trình duỗi thẳng đôi chân dài, chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Dư, anh đứng nơi đất cao, nên cho dù không cao bằng Hạ Dư, giờ khắc này, anh vẫn nhìn cậu từ cao xuống, trong đôi mắt đào hoa như phủ ánh trăng.
“Hạ Dư, cậu có biết cậu mắc bệnh gì không?”
Hạ Dư nhàn nhạt nói: “Ebola thần kinh.”
“Vậy cậu chưa khỏi bệnh chưa khống chế được thì cậu tìm đối tượng gì chứ.”
Hạ Dư im lặng giây lát.
Cậu như đã đoán được trước Tạ Thanh Trình sẽ có phản ứng như vậy.
Cậu đưa mắt nhìn lại, nhẹ đáp: “Không phải anh cũng từng nói, tôi hẳn nên tạo một cây cầu với người ta, với xã hội lần nữa à.
Anh cổ vũ tôi chung sống với người khác, tìm tình bạn, tình thân, đi kiếm tình yêu.
Hơn nữa trước đó chẳng phải bảo tôi tới đối tượng cũng không có, vĩnh viễn là một thằng nhóc quỷ thôi ư.”
“Lúc đó tôi giận mới nói vậy thôi.” Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc bén như dao, “Cậu thông minh thế, cậu không nghe ra cái gì là thật gì là giả chắc.”
“Vậy anh cũng nhìn thử xem.” Hạ Dư nói, “Tôi cũng chỉ mới mười chín tuổi, còn chưa hiểu chuyện như anh tưởng.”
Nét mặt Tạ Thanh Trình nghiêm túc: “Cậu cẩn thận đi Hạ Dư, cậu có biết có bao nhiêu người vì thất tình mà đau đớn không? Người bình thường còn có thể bị tình yêu ép điên, trở nên chết đi sống lại, cậu cần chính là giữ lòng mình vững vàng bình tĩnh, chờ sau khi tất cả yêu cầu bình thường thì cậu yêu ai tìm ai, chẳng liên quan tới tôi, tôi cũng lười hỏi vào.”
Hạ Dư nhớ tới lúm đồng tiền của Tạ Tuyết.
Thú vị lắm, Tạ Thanh Trình còn chẳng biết người cậu thích là Tạ Tuyết, anh không biết mà đã phản ứng như vậy, nếu anh biết hôm nay người bị nhốt trên đảo để tỏ tình đáng ra là em gái anh, có khi đã một tay tát thẳng vào mặt mình luôn.
Tạ Thanh Trình: “Cậu mấy năm nay, có phải vẫn chưa hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình không.
Nếu không, cậu có tư cách gì mà yêu đương.”
Đôi mắt đen thẳm của Hạ Dư nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình: “Nếu tôi đã quyết định vậy, thì tôi cảm thấy tôi có thể khống chế mình tốt rồi.”
“Cậu quá tự phụ.”
“Tự phụ?” Hạ Dư lặp lại, nhẹ hỏi, “Bác sĩ Tạ, mười chín năm qua tôi có từng làm tổn thương một ai chưa?”
“…”
“… Tôi chỉ thích một người thôi mà.”
“…”
“Tôi không có quyền đó, đúng chứ.”
Tạ Thanh Trình: “Cậu căn bản không biết các biểu hiện về sau của căn bệnh này, hơn nữa cậu còn là bệnh nhân có máu bị biến dị, cậu——“
“Giảng viên Tạ.” Hạ Dư bình tĩnh cắt ngang lời Tạ Thanh Trình, “Anh đã không còn là bác sĩ tư nhân của tôi, tôi biết anh già rồi cô đơn, không người kề gối, thích quản mấy chuyện nhàn rỗi của đám trẻ tuổi cũng bình thường, nhưng tôi nghĩ việc này của tôi, thật sự không liên quan tới anh nhiều.”
Tạ Thanh Trình bị cậu dùng loại giọng điệu này đụng chạm hơi bực: “… Cậu nghĩ tôi thích quản cậu à? Tôi là đang để ý tới mặt mũi cha cậu, huống chi tôi khám bệnh cho cậu bảy năm, con chó nuôi bảy năm để ý chút còn chẳng có gì đáng nói, huống chi là người.”
Hạ Dư cúi đầu cười, đầu lưỡi liếm qua răng nhanh: “Ồ, tiếc ghê, tôi không phải con chó anh nuôi.”
“…”
“Đêm khuya rồi, tôi không muốn ở đây nuôi muỗi nữa, anh có lên thuyền không?” Hạ Dư thả xích sắt của thuyền, mang chút châm chọc nói với Tạ Thanh Trình, “Ngồi lâu vậy rồi, đau lưng không? Cần tôi xuống dìu anh đỡ anh không?”
Hai người kết quả lại chia tay không vui vẻ.
Tạ Thanh Trình sau khi quay về ký túc xá thì tắm rửa, nghĩ dù sao cũng đã muộn rồi, nhưng vẫn gọi một cuộc cho Hạ Kế Uy.
“Bác sĩ Tạ à, lâu rồi không liên lạc, lâu rồi không liên lạc.” Hạ Kế Uy rất khách sao với Tạ Thanh Trình, “Tôi đang nghĩ, có cần gọi cho cậu không đây, trùng hợp quá.”
“Hạ tổng cũng có việc tìm tôi?” Tạ Thanh Trình có chút không ngờ.
“Đúng thế, tôi muốn hỏi cậu chút chuyện về viện tâm thần Thành Khang.”
“…” Tạ Thanh Trình đã hiểu.
Hạ Kế Uy thở dài thườn thượt: “Mấy nay tôi cũng hiểu kha khá về tình huống rồi, đứa nhỏ Hạ Dư kia đúng là khiến người khác không thể không lo, tôi nghe nói lúc nó gặp chuyện không may là ở cùng với cậu.”
“Phải.”
“Người ở đồn công an bảo tôi biết, nói hôm đó cậu cứ để ý tới nó mãi, thật sự cảm ơn cậu.”
Xem ra Hạ Dư chưa nói rõ tình huống với Hạ Kế Uy.
Tạ Thanh Trình đương nhiên không thích bỗng dưng được cảm ơn, nên kể lại chuyện xảy ra ở Thành Khang một lần đại khái cho Hạ Kế Uy, đương nhiên cũng không nhắc tới chuyện huyết cổ, Hạ Kế Uy nghe xong trầm mặc hồi lâu: “… Hoá ra là thế, thằng nhóc này.”
Tạ Thanh Trình cân nhắc, bảo: “Hạ tổng trước kia ông đối xử với tôi cũng không tệ, nên cho dù tôi không liên quan tới Hạ gia nữa, cũng vẫn để ý tình hình của cậu ấy, tôi muốn hỏi chính là, mấy năm nay Hạ Dư, bệnh tình vẫn ổn chứ?”
“Ổn hơn nhiều, nhờ phúc của cậu, lúc trước không phải cậu bảo nó đã tới giai đoạn phải tự lập rồi sao? Tôi ban đầu còn rất lo lắng, không ngờ nó khống chế rất tốt, thi thoảng không thoải mái phải tiêm với uống thuốc, ngoài ra cũng không có gì khác.”
“Cậu ấy có ỷ lại vào thuốc nhiều không?”
“Ờm…” Hạ Kế Uy hơi do dự, cười khổ, “Cậu cũng biết, tôi với mẹ nó công việc bề bộn, chuyện nó uống thuốc bọn tôi thật sự không thể nào để ý nhiều… Nghe quản gia bảo, cũng tàm tạm, không nhiều lắm, sao thế? Nó có biểu hiện gì lạ hửm?”
“… Không phải.” Tạ Thanh Trình chần chờ một lát, không định nói chuyện Hạ Dư tính yêu đương với Hạ Kế Uy đành bảo: “Cũng không có gì.
Tôi hỏi chút thôi.”
Hạ Kế Uy đáp: “Nếu cậu đồng ý, lúc nào cũng có thể quay lại, bác sĩ như cậu, là thích hợp nhất với Hạ Dư, không tìm thấy người thứ hai đâu.”
“Hạ tổng ông cứ đùa.” Tạ Thanh Trình đáp, “Tôi đã lâu không chữa bệnh rồi, ngay cả giấy phép hành nghề cũng đã tới hạn.”
“Khi xưa lúc cậu tới cũng chỉ là sinh viên… Thôi, bỏ đi… Cậu không muốn, tôi cũng chẳng nhắc lại.
Có điều bác sĩ Tạ à, cậu giờ ở gần Hạ Dư, lúc nào rảnh, có thể phiền cậu để ý tới Hạ Dư giúp tôi chút không? Nó nhìn như trưởng thành, kỳ thật tuổi còn nhỏ, rất nhiều lúc làm theo cảm xúc, gây ra mấy chuyện kích động lỗ mãng, tôi với mẹ nó thật sự không gặp được nó đôi khi cũng rất lo.”
Hạ Kế Uy nói tới đây, lại bảo: “Nhưng nếu bác sĩ Tạ không có thời gian, vậy cũng không phải miễn cưỡng…”
“Không sao, chuyện nhỏ như trở bàn tay thôi, dù sao cậu ta cũng là bệnh nhân tôi chăm sóc rất lâu rồi.” Tạ Thanh Trình nói, “Lại còn là công tử của Hạ tổng.
Chuyện nên làm mà.”
Hai người hàn huyên mấy câu, rồi tắt máy.
Tạ Thanh Trình dựa lưng vào ghế, nâng tay ấn lên huyệt thái dương của mình—— Hạ Dư với anh mà nói là bệnh nhân đặc biệt, mà mấy rắc rối với Hạ Dư kể cũng nhiều, ngay cả lời Hạ Kế Uy mà Hạ Dư cũng chưa chắc đã nghe, có một số chuyện, anh thật sự không khống chế nổi.
Mấy ranh giới quan hệ này của con người có hơi phức tạp quá mức.
Anh cũng chỉ có thể tạm thời để mắt.
Tạ Thanh Trình đau đầu đứng dậy sấy tóc, thay một bộ đồ sạch, tuy rằng Hạ Dư đúng là không hợp nói chuyện yêu đương… Nhưng cậu ta muốn tỏ tình, cô gái nhà người ta ấy cũng chưa chắc đã đồng ý mà.
Trước tiên quan sát từ từ đã.
Nghĩ tới đây, Tạ Thanh Trình cầm theo quyển sổ Xã hội không tưởng bí mật, đẩy cửa xuống tầng, gọi một chiếc taxi, tới đồn công an.
“Hộp thư bày tỏ năm nay nặng thế…”
“Rốt cuộc có bao nhiêu thư tình vậy.”
“Ai cũng e thẹn thế, không gặp mặt nói được à, ầy…”
Kết thúc hoạt động tham quan, mấy sinh viên khoẻ mạnh vác dụng cụ hoạt động, trong đó còn hòm thư bày tỏ khổng lồ.
“Ấy! Cậu đừng đạp vô chân tui… Úi!!”
Trong lúc luống cuống tay chân, có một sinh viên ngã khuỵu xuống đất, hòm thư bày tỏ cũng đổ xuống theo, miếng nắp nhựa kém chất lượng cũng bị bung ra, thư trong đó bung khỏi nắp nhựa bay ra, gió thổi qua, thư tay vượt khỏi tầm với của người ta dường như chạy bốn phương tám hướng.
Sinh viên hoảng hốt: “Hỏng rồi!”
Này là thư tỏ tình của các thiếu nam thiếu nữa đó, còn chưa đưa vào tay đương sự mà, sao mất được chứ? Học trò ấy nhanh chóng phủi phủi đất trên người, vội vã đuổi theo phong thư.
Nhưng gió thổi quá mạnh, hai người họ thật sự không với tới, đành cao giọng gọi các sinh viên đi ngang qua giúp đỡ, mọi người cũng nhiệt tình, tốp ba tốp năm giúp đuổi theo nhặt mấy lá thư tỏ tình bay tứ tung lại.
Lúc Hạ Dư đi ngang qua, vừa hay trông thấy cảnh này.
Làm một công tử hiền lành lịch sự trước mặt người ta, vô cùng tốt bụng, đương nhiên cậu giúp các học trưởng học tỷ nhặt thư tình bị bay rồi.
“Cảm ơn nhé, cảm ơn!”
Học tỷ bận rộn còn chưa ngẩng đầu lên, đã cúi đầu liên tục.
Mấy chị em bên cạnh huých nhẹ cô nàng, nhỏ giọng bảo: “Là Hạ Dư!”
“A!!” Học tỷ kêu lên, quả nhiên là Hạ Dư, nhất thời tim đập loạn nhịp, nói lắp ba lắp bắp, “Chào, chào học đệ…”
Hạ Dư nở nụ cười nhẹ, đưa thư cho cô nàng, tiếp tục nhặt hộ.
Có một phong thư rơi bên sân bóng rổ, Hạ Dư đi qua, nhặt lá thư trắng tinh ấy lên, phủi phủi bụi, lại hơi sửng sốt.
Trên phong thư ấy có vết máu.
Dưới vết máu che khuất, vẫn có thể nhìn ra hàng chữ rất đẹp.
“Gửi Vệ Đông Hằng.”
Vệ Đông Hằng là ban thảo ban nhất khoa biểu diễn thứ tư học viện nghệ thuật, cũng là người quen lâu năm của Hạ Dư.
Tên hai người họ, trong các cuộc xã giao của phú thương, là hai vị thiếu gia được được nhắc tới nhiều nhất.
Chẳng có lí do gì cả, nguyên nhân chủ yếu là vì Hạ thiếu và Vệ thiếu giống nhau về rất nhiều mặt, ngay cả sinh nhật tuy khác năm nhưng lại cùng ngày tháng.
Tuy nhiên kết quả nuôi dưỡng hai vị thiếu gia này lại hoàn toàn trái ngược—— Hạ thiếu đã có tiếng tri thức hiểu lễ nghĩa với mọi người, mà Vệ thiếu lại có tiếng ăn chơi trác táng với chung quanh.
Vệ gia là thế gia quân sự chính trị, nhưng mà không biết phần mộ tổ tông nào bất hạnh bị biến thành sàn nhảy, ngày ngày có người đội mồ sống dậy, thế mà lại sinh ra thứ bại hoại như Vệ Đông Hằng.
Vệ Đông Hằng từ nhỏ tới lớn, đua xe, trốn học, gây sự trên phố với lưu manh, khiến Vệ gia đội bao nhiêu là sọt, nếu không phải vì nhà bọn họ có tiếng có quyền, có khi đã bị vị này chọc cho thành tổ ong vò vẽ rồi.
Cha mẹ trong cuộc thẹn quá hoá giận nói rất nhiều lần mấy câu “Con nhìn Hạ Dư đi! Nhìn lại con đi! Con có chỗ nào là tốt không!”, mấy đứa nhỏ trong cuộc nước mắt lưng tròng cãi lại mấy câu “Hai người nhìn Vệ Đông Hằng đi! Lại nhìn con hai người xem! Con có làm gì xấu à!”
Cả đại học Hỗ châu đều biết Vệ Đông Hằng ngông cuồng ngút trời, trường cho các sinh viên khoa biểu diễn cơ hội đứng trước ống kính, Vệ Đông Hằng cũng chẳng thèm diễn, cậu ta học khoa biểu diễn vì đây là chuyên ngành điểm số thi vào thấp nhất đại học học viện nghệ thuật Hỗ Châu, cậu ta đỗ nhờ bằng tốt nghiệp.
Hạ Dư chẳng để ý lắm nghĩ——
Không biết nữ sinh nào mắt mù mà viết thư tình cho cậu ta nữa.
Đang định đặt thư về, Hạ Dư khựng lại, bỗng thấy gì đó sai sai.
Cậu nhìn phong thư lần nữa…
Sau đó cậu giật mình.
Là nét chữ.
Nét chữ này… Cậu không nhận nhầm được.
Cậu như bị đập mạnh một gậy tàn nhẫn——
Đây là nét chữ của Tạ Tuyết!
“Sao thế, ồ, thư bị rơi hả?” Lúc này có đám nam sinh chơi bóng rổ xong, lau mồ hôi đi từ sân bóng ra, trong đó có một người tuỳ tiện ngó qua, thấy phong thư kia trong tay Hạ Dư.
Nam sinh lập tức nở nụ cười, quay đầu lại: “Vệ thiếu, năm nay cậu lại bội thu rồi ha!”
Một nam sinh đi từ sân bóng ra, chiều cao không chênh lệch Hạ Dư là bao, lông mày cau lại, tóc nhuộm bạch kim, tai xỏ năm lỗ, nét mặt hết sức ngông cuồng không giấu nổi vẻ lưu manh.
Đúng là Vệ Đông Hằng.
Vệ Đông Hằng chạm mắt Hạ Dư.
Vệ Đông Hằng gật đầu đáp: “Hạ thiếu.”
Hạ Dư cũng gật đầu với cậu ta, trước mắt vẫn hiện bốn chữ “Gửi Vệ Đông Hằng”, từng nét từng chữ cậu đều quen thuộc tới tận xương tuỷ.
Vệ Đông Hằng vốn là loại chẳng hứng thú gì với mấy bức thư tình ngu ngốc này, nhưng vì thư nằm trong tay Hạ Dư, cậu ta dù sao cũng nhìn lướt qua, kết quả liếc một cái, lại thấy trên phong thư có một vết máu.
Vệ Đông Hằng chau mày: “Thư đe doạ?”
Hạ Dư hết sức lạnh lùng, thậm chí ngay cả môi cũng chỉ khẽ mở ra: “… Hình như thế, không bằng tôi vứt giúp cậu nhé.”
“Thư tình tôi không hứng thú đều quẳng vào thùng rác hết, chắc Hạ thiếu cũng hiểu được hành động này của tôi rồi.
Có điều, thư đe doạ là lần đầu tiên được nhận, phải về xem cho kĩ chứ.” Vệ Đông Hằng cười cười với Hạ Dư, lấy thư trong tay Hạ Dư đi: “Cảm ơn nhé.”
Hạ Dư nhàn nhạt đáp theo thói quen: “Khách sáo rồi.”
Sau khi Vệ Đông Hằng đi, Hạ Dư hồi lâu sau mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cậu vẫn không thể tin vào mắt mình, thật sự là Tạ Tuyết viết thư tình cho Vệ Đông Hằng, quay đầu đúng lúc trông thấy hai cô gái quản lí hòm thư đang nhìn cậu bằng ánh mắt hưng phấn, nên Hạ Dư quay lại.
“Xin hỏi phong thư có vết máu kia là…”
“À, đó là của cô Tạ cá koi đó.”
“Đúng rồi, chính là cô ấy, chắc mùa thu hanh khô, cổ đang viết một nửa thì chảy máu mũi, chị còn được đưa khăn giấy cho cổ mà.”
“… Được rồi.” Sau hồi lâu, Hạ Dư nhẹ nói, “Cảm ơn các chị.”
Ban đêm, Hạ Dư quay về phòng ngủ, rửa mặt xong trầm mặc leo lên giường nằm, cả đêm thức trắng.
Tạ Tuyết trước giờ cũng quen Vệ Đông Hằng.
Trước đây Vệ thiếu tới nhà họ chơi, Tạ Tuyết cũng có mặt, lần nào cũng phối hợp với mình chọc ghẹo Vệ Đông Hằng.
Khi đó cậu nghĩ, Tạ Tuyết ghét cậu chàng mắt đặt lên trời này.
Mà khi ấy chẳng ai trong họ nhận ra, nếu không để ý nhiều, sao lại phá lệ trêu chọc làm gì?
Hồi trung học, Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng học chung trường.
Tạ Tuyết năm hai, Vệ Đông Hằng năm nhất.
Tạ Tuyết năm ba, Vệ Đông Hằng năm nhất.
Sau khi Tạ Tuyết tốt nghiệp, Vệ Đông Hằng vẫn đang học năm nhất.
Anh chàng ngông nghênh này từng bị lưu ban ba năm, còn kiêu ngạo tự nói bản thân mình học một lớp liên tục suốt ba năm, cảm thấy bản thân thật trâu bò.
Cậu ta chẳng quy chẳng củ, lúc Tạ Tuyết ở trường, tới phiên trực, Vệ Đông Hằng với vẻ mặt hững hờ đi qua bên cạnh cô, tính vi phạm nội quy ra khỏi trường ăn đồ nướng trong giờ nghỉ trưa.
Cô nổi giận đùng đùng khuyên bảo cậu ta, nhận về là vẻ coi thường của cậu ta, còn có một nhóm lưu manh đi theo sau cậu ta cười giễu.
“Vệ ca, đây là chị dâu của tụi em hả? Chỉ quản anh chặt quá ha, bảo anh mà dám ra ngoài sẽ trừ điểm của anh kìa! Sợ quá ha ha ha ha.”
“Chị dâu, chị lùn thế, mà ngực cũng phẳng luôn.”
“Vệ ca! Cô nàng thật sự ghi tên anh vào sổ vi phạm kìa! Sau anh cũng chẳng mắng cô nàng thế?”
Đám nam sinh lưu manh kia huýt sáo trước phòng trực, ồn ồn ào ào, Tạ Tuyết đeo băng đỏ trực tuần trên tay áo giận tới ứa nước mắt, kiễng chân giận dữ hét lên với Vệ Đông Hằng nghênh ngang ôm cặp bỏ đi: “Vệ Đông Hằng! Cậu là đồ rác rưởi! Cậu là đồ đáng ghét nhất vũ trụ!!”
Nhưng nếu là đáng ghét nhất vũ trụ, sao sau khi tốt nghiệp đại học lại tới đại học học viện nghệ thuật Hỗ Châu làm cô giáo?
Cô tốt nghiệp chính quy, thành tích vô cùng tốt, rõ ràng có thể thử vào đại học hí kịch Yên Châu chuyên nghiệp có tiếng hơn mà lương lại rất cao.
Nhưng khi ấy cô lại nhắn cho Hạ Dư là mình không đủ tự tin, vẫn chấp nhận lời mời tới đại học Hỗ Châu trình độ hơi thấp thôi.
Hạ Dư lúc ấy còn chẳng nghi ngờ gì.
Tạ Tuyết luôn là người rất dũng cảm, người dũng cảm hơn cô, ngoài Tạ Thanh Trình ra, cậu chưa từng gặp người thứ hai, người như thế sao mà có thể không đủ tự tin nào mà thử nhận lời mời chứ.
Giờ cậu rốt cuộc mới hiểu ra, hoá ra Tạ Tuyết muốn thi vào Hỗ Châu là vì theo đuổi Vệ Đông Hằng.
Mà cậu vẫn vô tư chẳng biết, từ chối offer của đại học nước ngoài, theo bước cô.
… Thật nực cười.
Hạ Dư vẫn nằm trên giường của mình.
Cậu cứ im ỉm chết lặng suy nghĩ từ ban đêm cho tới tận bình minh tảng sáng.
“Hạ Dư, sáng nay có lớp, cậu có lên không? Cùng đi ăn sáng đi.” Bạn cùng phòng ở ngoài màn giục cậu.
Hạ Dư đáp lời, nâng người dậy.
Nhưng trong nháy mắt ngồi xuống, ngực bỗng quặn đau, sau đó lan mạnh ra tứ chi xương cốt.
“…” Cậu nâng tay đỡ trán hơi lạnh của mình, cầm thuốc ở đầu giường, thấp giọng nói, “Tôi có hơi không thoải mái, mấy cậu đi trước đi.”
Hạ Dư không thoải mái, Tạ Thanh Trình đêm ấy cũng không ổn hơn là bao.
Lúc anh tới đồn công an, người cũng có chút không ổn lắm.
Không biết vì trên đảo lạnh hay sao, Tạ Thanh Trình cảm thấy đầu vẫn choáng váng, còn hơi ù tai.
Anh đưa quyển sổ lưu bút kì lạ kia cho cảnh sát trực ban, lại nói một lượt mọi chuyện cho đối phương, rồi quay về.
Nhưng mới đi tới bậc thang, chân bỗng mềm nhũn.
“Anh Tạ?”
Anh miễn cưỡng quay đầu lại, phát hiện Trần Mạn đang cùng đồng nghiệp dọn tài liệu.
“Anh Tạ.” Trần Mạn nhanh chóng chạy tới, Tạ Thanh Trình đột nhiên choáng váng vô cùng, được anh chàng đỡ eo lại, lúc này mới đứng vững.
Trần Mạn lo lắng quan sát anh từ trên xuống dưới: “Anh sao thế?”
“Không biết, đầu tự dưng hơi váng…”
“Mặt anh đỏ quá, để em xem… Ôi trời, sao nóng quá vậy!” Trần Mạn luống cuống tay chân đỡ anh dậy, quay qua nói lớn với đồng nghiệp, “À thì, tiểu Chu à mấy thứ của tôi cậu giúp tôi dọn trước chút nhé, tôi đưa ảnh tới phòng y tế đã!”.
Mưa gió trong sân vận động đại học Hỗ châu, mấy quầy hàng mà các sinh viên dựng tạm nên, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này vốn là một trong những nơi mọi người ít tới trong buổi tham quan, nhưng vì trời đang mưa, các chương trình bên ngoài không thể bắt đầu, phần lớn các sinh viên tham gia hoạt động đều tụ tập lại ở đây.
“Chỗ này có hòm thư bày tỏ nè.”
“Hoá ra là trong này, tui tìm lâu lắm rồi á, cuối cùng cũng tìm được.”
Một đám nữ sinh cười hì hì vây quanh hòm thư, tranh nhau lên trước viết tên người nhận trên lá thư tỏ tình, thả hết vào đó.
Đây là hòm thư chuẩn bị cho những người bẽn lẽn nhút nhát, tránh việc xấu hổ đối mặt mà đưa thư tình cho người ta, trong mỗi buổi tham quan của Hỗ đại đều có, vô cùng được hoan nghênh.
Tạ Tuyết ngồi trong một góc sáng, vừa uống sữa nóng, vừa cẩn thận dán kín phong thư trắng tinh mà cô vừa viết xong, tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó vung bút viết tên người con trai cô thầm mến lên trên phong thư.
Trên mặt cô gái lộ nụ cười, đứng dậy đi tới bên hòm thư, đang chuẩn bị thả thư tỏ tình vào, bỗng một giọt máu rơi xuống, trúng ngay trên phong thư.
Tạ Tuyết sửng sốt.
“Chị gái à, chị chảy máu mũi kìa…” Người bên cạnh thấy vậy, lập tức rút khăn lau trong bao ra, “Lại đây, mau lau đi.”
Tạ Tuyết vội ngẩng đầu lên, lấy khăn giấy che kín mũi: “Cảm, Cảm ơn.”
Sao xui xẻo thế, tự dưng chảy máu mũi?
Cô đã rất lâu chưa chảy máu mũi rồi, nghĩ kỹ lại, đó đều là chuyện cũ hồi bé.
“Thư của chị… Hay là em đổi cho chị phong thư khác nhé…”
“À, không sao, không sao không sao! Chị viết linh tinh thôi! Viết nghịch thôi! Không quan trọng! Không quan trọng!” Tạ Tuyết sợ người ta trông thấy tên trên phong thư sẽ chê cười cô, vì thế nhanh chóng nói dối cho qua, cô luống cuống tay chân nhét vội phong thư vào ống, sau đó cũng chẳng quay đầu bịt mũi mà chạy đi luôn.
Sinh viên bên hòm thư bày tỏ lúc này mới phản ứng lại: “Ủa? Hình như lúc nãy là cô Tạ mà…”
Tạ Tuyết chạy một khoảng, đang định gọi điện cho anh cô, hỏi đột nhiên chảy máu mũi là bị làm sao.
Nhưng gọi nửa ngày vẫn là: “Xin chào, thuê bao quý khác vừa gọi hiện đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau.”
Tạ Tuyết: “…”
Ủa… Không lẽ anh cô về ký túc xá ngủ rồi?
Tạ Tuyết thế nào cũng chẳng ngờ tới, anh mình cơ bản vẫn chưa ngủ.
Thậm chí vì thay mình đi đóng mascot cáo chín đuôi, bị Hạ Dư nhốt trên đảo mấy giờ liền.
Mà hành động này của Hạ Dư, cuối cùng bị anh trai cô bắt quả tang.
Giờ hai vị này đứng bên bờ nước, cùng xỏ tay túi quần giống nhau, trong mắt đều mang nét rất lạnh lùng, cứ nhìn nhau như thế.
Tạ Thanh Trình đang đợi lời giải thích của Hạ Dư.
“… Ngày lành cảnh đẹp trăng trong nước,” Hạ Dư cuối cùng chậm rãi nói, “Ánh trăng đêm nay thật đẹp, anh hiểu ý nó là gì không?”
“Nói tiếng người.”
“Tôi cũng nghĩ rằng anh rất đẹp, muốn hẹn hò cùng anh.”
“Cậu mẹ nó giữ mặt mũi chút đi.” Tạ Thanh Trình xua khói thuốc, “Tôi không nói giỡn với cậu.”
Hạ Dư chậm rãi nở nụ cười, căn bản cũng biết như thế cũng chẳng lừa được ai, nên rốt cuộc thu vẻ ngả ngớn giả tạo trên mặt lại, ánh mắt dần âm u: “… Anh đều nghe hết cả rồi, tôi đây còn giải thích cái gì nữa.”
Đụng phải ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tạ Thanh Trình, cậu ngừng một lát, vẫn nói qua một lượt.
“Được rồi, người tôi thích ấy, tôi vốn định tỏ tình với chị ấy, nhưng chị ấy không tới.
Nói thế anh hiểu chưa?”
Tạ Thanh Trình mơ hồ thấy gì đó sai sai, nhưng lại không nhận ra ngay.
Sức chú ý của anh bị việc Hạ Dư thích một cô gái thu hút.
“Trong trường các cậu?”
“Phải.”
“Ai?”
Hạ Dư nở nụ cười: “Việc ấy liên quan gì tới anh à.”
Tạ Thanh Trình duỗi thẳng đôi chân dài, chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Dư, anh đứng nơi đất cao, nên cho dù không cao bằng Hạ Dư, giờ khắc này, anh vẫn nhìn cậu từ cao xuống, trong đôi mắt đào hoa như phủ ánh trăng.
“Hạ Dư, cậu có biết cậu mắc bệnh gì không?”
Hạ Dư nhàn nhạt nói: “Ebola thần kinh.”
“Vậy cậu chưa khỏi bệnh chưa khống chế được thì cậu tìm đối tượng gì chứ.”
Hạ Dư im lặng giây lát.
Cậu như đã đoán được trước Tạ Thanh Trình sẽ có phản ứng như vậy.
Cậu đưa mắt nhìn lại, nhẹ đáp: “Không phải anh cũng từng nói, tôi hẳn nên tạo một cây cầu với người ta, với xã hội lần nữa à.
Anh cổ vũ tôi chung sống với người khác, tìm tình bạn, tình thân, đi kiếm tình yêu.
Hơn nữa trước đó chẳng phải bảo tôi tới đối tượng cũng không có, vĩnh viễn là một thằng nhóc quỷ thôi ư.”
“Lúc đó tôi giận mới nói vậy thôi.” Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc bén như dao, “Cậu thông minh thế, cậu không nghe ra cái gì là thật gì là giả chắc.”
“Vậy anh cũng nhìn thử xem.” Hạ Dư nói, “Tôi cũng chỉ mới mười chín tuổi, còn chưa hiểu chuyện như anh tưởng.”
Nét mặt Tạ Thanh Trình nghiêm túc: “Cậu cẩn thận đi Hạ Dư, cậu có biết có bao nhiêu người vì thất tình mà đau đớn không? Người bình thường còn có thể bị tình yêu ép điên, trở nên chết đi sống lại, cậu cần chính là giữ lòng mình vững vàng bình tĩnh, chờ sau khi tất cả yêu cầu bình thường thì cậu yêu ai tìm ai, chẳng liên quan tới tôi, tôi cũng lười hỏi vào.”
Hạ Dư nhớ tới lúm đồng tiền của Tạ Tuyết.
Thú vị lắm, Tạ Thanh Trình còn chẳng biết người cậu thích là Tạ Tuyết, anh không biết mà đã phản ứng như vậy, nếu anh biết hôm nay người bị nhốt trên đảo để tỏ tình đáng ra là em gái anh, có khi đã một tay tát thẳng vào mặt mình luôn.
Tạ Thanh Trình: “Cậu mấy năm nay, có phải vẫn chưa hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình không.
Nếu không, cậu có tư cách gì mà yêu đương.”
Đôi mắt đen thẳm của Hạ Dư nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình: “Nếu tôi đã quyết định vậy, thì tôi cảm thấy tôi có thể khống chế mình tốt rồi.”
“Cậu quá tự phụ.”
“Tự phụ?” Hạ Dư lặp lại, nhẹ hỏi, “Bác sĩ Tạ, mười chín năm qua tôi có từng làm tổn thương một ai chưa?”
“…”
“… Tôi chỉ thích một người thôi mà.”
“…”
“Tôi không có quyền đó, đúng chứ.”
Tạ Thanh Trình: “Cậu căn bản không biết các biểu hiện về sau của căn bệnh này, hơn nữa cậu còn là bệnh nhân có máu bị biến dị, cậu——“
“Giảng viên Tạ.” Hạ Dư bình tĩnh cắt ngang lời Tạ Thanh Trình, “Anh đã không còn là bác sĩ tư nhân của tôi, tôi biết anh già rồi cô đơn, không người kề gối, thích quản mấy chuyện nhàn rỗi của đám trẻ tuổi cũng bình thường, nhưng tôi nghĩ việc này của tôi, thật sự không liên quan tới anh nhiều.”
Tạ Thanh Trình bị cậu dùng loại giọng điệu này đụng chạm hơi bực: “… Cậu nghĩ tôi thích quản cậu à? Tôi là đang để ý tới mặt mũi cha cậu, huống chi tôi khám bệnh cho cậu bảy năm, con chó nuôi bảy năm để ý chút còn chẳng có gì đáng nói, huống chi là người.”
Hạ Dư cúi đầu cười, đầu lưỡi liếm qua răng nhanh: “Ồ, tiếc ghê, tôi không phải con chó anh nuôi.”
“…”
“Đêm khuya rồi, tôi không muốn ở đây nuôi muỗi nữa, anh có lên thuyền không?” Hạ Dư thả xích sắt của thuyền, mang chút châm chọc nói với Tạ Thanh Trình, “Ngồi lâu vậy rồi, đau lưng không? Cần tôi xuống dìu anh đỡ anh không?”
Hai người kết quả lại chia tay không vui vẻ.
Tạ Thanh Trình sau khi quay về ký túc xá thì tắm rửa, nghĩ dù sao cũng đã muộn rồi, nhưng vẫn gọi một cuộc cho Hạ Kế Uy.
“Bác sĩ Tạ à, lâu rồi không liên lạc, lâu rồi không liên lạc.” Hạ Kế Uy rất khách sao với Tạ Thanh Trình, “Tôi đang nghĩ, có cần gọi cho cậu không đây, trùng hợp quá.”
“Hạ tổng cũng có việc tìm tôi?” Tạ Thanh Trình có chút không ngờ.
“Đúng thế, tôi muốn hỏi cậu chút chuyện về viện tâm thần Thành Khang.”
“…” Tạ Thanh Trình đã hiểu.
Hạ Kế Uy thở dài thườn thượt: “Mấy nay tôi cũng hiểu kha khá về tình huống rồi, đứa nhỏ Hạ Dư kia đúng là khiến người khác không thể không lo, tôi nghe nói lúc nó gặp chuyện không may là ở cùng với cậu.”
“Phải.”
“Người ở đồn công an bảo tôi biết, nói hôm đó cậu cứ để ý tới nó mãi, thật sự cảm ơn cậu.”
Xem ra Hạ Dư chưa nói rõ tình huống với Hạ Kế Uy.
Tạ Thanh Trình đương nhiên không thích bỗng dưng được cảm ơn, nên kể lại chuyện xảy ra ở Thành Khang một lần đại khái cho Hạ Kế Uy, đương nhiên cũng không nhắc tới chuyện huyết cổ, Hạ Kế Uy nghe xong trầm mặc hồi lâu: “… Hoá ra là thế, thằng nhóc này.”
Tạ Thanh Trình cân nhắc, bảo: “Hạ tổng trước kia ông đối xử với tôi cũng không tệ, nên cho dù tôi không liên quan tới Hạ gia nữa, cũng vẫn để ý tình hình của cậu ấy, tôi muốn hỏi chính là, mấy năm nay Hạ Dư, bệnh tình vẫn ổn chứ?”
“Ổn hơn nhiều, nhờ phúc của cậu, lúc trước không phải cậu bảo nó đã tới giai đoạn phải tự lập rồi sao? Tôi ban đầu còn rất lo lắng, không ngờ nó khống chế rất tốt, thi thoảng không thoải mái phải tiêm với uống thuốc, ngoài ra cũng không có gì khác.”
“Cậu ấy có ỷ lại vào thuốc nhiều không?”
“Ờm…” Hạ Kế Uy hơi do dự, cười khổ, “Cậu cũng biết, tôi với mẹ nó công việc bề bộn, chuyện nó uống thuốc bọn tôi thật sự không thể nào để ý nhiều… Nghe quản gia bảo, cũng tàm tạm, không nhiều lắm, sao thế? Nó có biểu hiện gì lạ hửm?”
“… Không phải.” Tạ Thanh Trình chần chờ một lát, không định nói chuyện Hạ Dư tính yêu đương với Hạ Kế Uy đành bảo: “Cũng không có gì.
Tôi hỏi chút thôi.”
Hạ Kế Uy đáp: “Nếu cậu đồng ý, lúc nào cũng có thể quay lại, bác sĩ như cậu, là thích hợp nhất với Hạ Dư, không tìm thấy người thứ hai đâu.”
“Hạ tổng ông cứ đùa.” Tạ Thanh Trình đáp, “Tôi đã lâu không chữa bệnh rồi, ngay cả giấy phép hành nghề cũng đã tới hạn.”
“Khi xưa lúc cậu tới cũng chỉ là sinh viên… Thôi, bỏ đi… Cậu không muốn, tôi cũng chẳng nhắc lại.
Có điều bác sĩ Tạ à, cậu giờ ở gần Hạ Dư, lúc nào rảnh, có thể phiền cậu để ý tới Hạ Dư giúp tôi chút không? Nó nhìn như trưởng thành, kỳ thật tuổi còn nhỏ, rất nhiều lúc làm theo cảm xúc, gây ra mấy chuyện kích động lỗ mãng, tôi với mẹ nó thật sự không gặp được nó đôi khi cũng rất lo.”
Hạ Kế Uy nói tới đây, lại bảo: “Nhưng nếu bác sĩ Tạ không có thời gian, vậy cũng không phải miễn cưỡng…”
“Không sao, chuyện nhỏ như trở bàn tay thôi, dù sao cậu ta cũng là bệnh nhân tôi chăm sóc rất lâu rồi.” Tạ Thanh Trình nói, “Lại còn là công tử của Hạ tổng.
Chuyện nên làm mà.”
Hai người hàn huyên mấy câu, rồi tắt máy.
Tạ Thanh Trình dựa lưng vào ghế, nâng tay ấn lên huyệt thái dương của mình—— Hạ Dư với anh mà nói là bệnh nhân đặc biệt, mà mấy rắc rối với Hạ Dư kể cũng nhiều, ngay cả lời Hạ Kế Uy mà Hạ Dư cũng chưa chắc đã nghe, có một số chuyện, anh thật sự không khống chế nổi.
Mấy ranh giới quan hệ này của con người có hơi phức tạp quá mức.
Anh cũng chỉ có thể tạm thời để mắt.
Tạ Thanh Trình đau đầu đứng dậy sấy tóc, thay một bộ đồ sạch, tuy rằng Hạ Dư đúng là không hợp nói chuyện yêu đương… Nhưng cậu ta muốn tỏ tình, cô gái nhà người ta ấy cũng chưa chắc đã đồng ý mà.
Trước tiên quan sát từ từ đã.
Nghĩ tới đây, Tạ Thanh Trình cầm theo quyển sổ Xã hội không tưởng bí mật, đẩy cửa xuống tầng, gọi một chiếc taxi, tới đồn công an.
“Hộp thư bày tỏ năm nay nặng thế…”
“Rốt cuộc có bao nhiêu thư tình vậy.”
“Ai cũng e thẹn thế, không gặp mặt nói được à, ầy…”
Kết thúc hoạt động tham quan, mấy sinh viên khoẻ mạnh vác dụng cụ hoạt động, trong đó còn hòm thư bày tỏ khổng lồ.
“Ấy! Cậu đừng đạp vô chân tui… Úi!!”
Trong lúc luống cuống tay chân, có một sinh viên ngã khuỵu xuống đất, hòm thư bày tỏ cũng đổ xuống theo, miếng nắp nhựa kém chất lượng cũng bị bung ra, thư trong đó bung khỏi nắp nhựa bay ra, gió thổi qua, thư tay vượt khỏi tầm với của người ta dường như chạy bốn phương tám hướng.
Sinh viên hoảng hốt: “Hỏng rồi!”
Này là thư tỏ tình của các thiếu nam thiếu nữa đó, còn chưa đưa vào tay đương sự mà, sao mất được chứ? Học trò ấy nhanh chóng phủi phủi đất trên người, vội vã đuổi theo phong thư.
Nhưng gió thổi quá mạnh, hai người họ thật sự không với tới, đành cao giọng gọi các sinh viên đi ngang qua giúp đỡ, mọi người cũng nhiệt tình, tốp ba tốp năm giúp đuổi theo nhặt mấy lá thư tỏ tình bay tứ tung lại.
Lúc Hạ Dư đi ngang qua, vừa hay trông thấy cảnh này.
Làm một công tử hiền lành lịch sự trước mặt người ta, vô cùng tốt bụng, đương nhiên cậu giúp các học trưởng học tỷ nhặt thư tình bị bay rồi.
“Cảm ơn nhé, cảm ơn!”
Học tỷ bận rộn còn chưa ngẩng đầu lên, đã cúi đầu liên tục.
Mấy chị em bên cạnh huých nhẹ cô nàng, nhỏ giọng bảo: “Là Hạ Dư!”
“A!!” Học tỷ kêu lên, quả nhiên là Hạ Dư, nhất thời tim đập loạn nhịp, nói lắp ba lắp bắp, “Chào, chào học đệ…”
Hạ Dư nở nụ cười nhẹ, đưa thư cho cô nàng, tiếp tục nhặt hộ.
Có một phong thư rơi bên sân bóng rổ, Hạ Dư đi qua, nhặt lá thư trắng tinh ấy lên, phủi phủi bụi, lại hơi sửng sốt.
Trên phong thư ấy có vết máu.
Dưới vết máu che khuất, vẫn có thể nhìn ra hàng chữ rất đẹp.
“Gửi Vệ Đông Hằng.”
Vệ Đông Hằng là ban thảo ban nhất khoa biểu diễn thứ tư học viện nghệ thuật, cũng là người quen lâu năm của Hạ Dư.
Tên hai người họ, trong các cuộc xã giao của phú thương, là hai vị thiếu gia được được nhắc tới nhiều nhất.
Chẳng có lí do gì cả, nguyên nhân chủ yếu là vì Hạ thiếu và Vệ thiếu giống nhau về rất nhiều mặt, ngay cả sinh nhật tuy khác năm nhưng lại cùng ngày tháng.
Tuy nhiên kết quả nuôi dưỡng hai vị thiếu gia này lại hoàn toàn trái ngược—— Hạ thiếu đã có tiếng tri thức hiểu lễ nghĩa với mọi người, mà Vệ thiếu lại có tiếng ăn chơi trác táng với chung quanh.
Vệ gia là thế gia quân sự chính trị, nhưng mà không biết phần mộ tổ tông nào bất hạnh bị biến thành sàn nhảy, ngày ngày có người đội mồ sống dậy, thế mà lại sinh ra thứ bại hoại như Vệ Đông Hằng.
Vệ Đông Hằng từ nhỏ tới lớn, đua xe, trốn học, gây sự trên phố với lưu manh, khiến Vệ gia đội bao nhiêu là sọt, nếu không phải vì nhà bọn họ có tiếng có quyền, có khi đã bị vị này chọc cho thành tổ ong vò vẽ rồi.
Cha mẹ trong cuộc thẹn quá hoá giận nói rất nhiều lần mấy câu “Con nhìn Hạ Dư đi! Nhìn lại con đi! Con có chỗ nào là tốt không!”, mấy đứa nhỏ trong cuộc nước mắt lưng tròng cãi lại mấy câu “Hai người nhìn Vệ Đông Hằng đi! Lại nhìn con hai người xem! Con có làm gì xấu à!”
Cả đại học Hỗ châu đều biết Vệ Đông Hằng ngông cuồng ngút trời, trường cho các sinh viên khoa biểu diễn cơ hội đứng trước ống kính, Vệ Đông Hằng cũng chẳng thèm diễn, cậu ta học khoa biểu diễn vì đây là chuyên ngành điểm số thi vào thấp nhất đại học học viện nghệ thuật Hỗ Châu, cậu ta đỗ nhờ bằng tốt nghiệp.
Hạ Dư chẳng để ý lắm nghĩ——
Không biết nữ sinh nào mắt mù mà viết thư tình cho cậu ta nữa.
Đang định đặt thư về, Hạ Dư khựng lại, bỗng thấy gì đó sai sai.
Cậu nhìn phong thư lần nữa…
Sau đó cậu giật mình.
Là nét chữ.
Nét chữ này… Cậu không nhận nhầm được.
Cậu như bị đập mạnh một gậy tàn nhẫn——
Đây là nét chữ của Tạ Tuyết!
“Sao thế, ồ, thư bị rơi hả?” Lúc này có đám nam sinh chơi bóng rổ xong, lau mồ hôi đi từ sân bóng ra, trong đó có một người tuỳ tiện ngó qua, thấy phong thư kia trong tay Hạ Dư.
Nam sinh lập tức nở nụ cười, quay đầu lại: “Vệ thiếu, năm nay cậu lại bội thu rồi ha!”
Một nam sinh đi từ sân bóng ra, chiều cao không chênh lệch Hạ Dư là bao, lông mày cau lại, tóc nhuộm bạch kim, tai xỏ năm lỗ, nét mặt hết sức ngông cuồng không giấu nổi vẻ lưu manh.
Đúng là Vệ Đông Hằng.
Vệ Đông Hằng chạm mắt Hạ Dư.
Vệ Đông Hằng gật đầu đáp: “Hạ thiếu.”
Hạ Dư cũng gật đầu với cậu ta, trước mắt vẫn hiện bốn chữ “Gửi Vệ Đông Hằng”, từng nét từng chữ cậu đều quen thuộc tới tận xương tuỷ.
Vệ Đông Hằng vốn là loại chẳng hứng thú gì với mấy bức thư tình ngu ngốc này, nhưng vì thư nằm trong tay Hạ Dư, cậu ta dù sao cũng nhìn lướt qua, kết quả liếc một cái, lại thấy trên phong thư có một vết máu.
Vệ Đông Hằng chau mày: “Thư đe doạ?”
Hạ Dư hết sức lạnh lùng, thậm chí ngay cả môi cũng chỉ khẽ mở ra: “… Hình như thế, không bằng tôi vứt giúp cậu nhé.”
“Thư tình tôi không hứng thú đều quẳng vào thùng rác hết, chắc Hạ thiếu cũng hiểu được hành động này của tôi rồi.
Có điều, thư đe doạ là lần đầu tiên được nhận, phải về xem cho kĩ chứ.” Vệ Đông Hằng cười cười với Hạ Dư, lấy thư trong tay Hạ Dư đi: “Cảm ơn nhé.”
Hạ Dư nhàn nhạt đáp theo thói quen: “Khách sáo rồi.”
Sau khi Vệ Đông Hằng đi, Hạ Dư hồi lâu sau mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cậu vẫn không thể tin vào mắt mình, thật sự là Tạ Tuyết viết thư tình cho Vệ Đông Hằng, quay đầu đúng lúc trông thấy hai cô gái quản lí hòm thư đang nhìn cậu bằng ánh mắt hưng phấn, nên Hạ Dư quay lại.
“Xin hỏi phong thư có vết máu kia là…”
“À, đó là của cô Tạ cá koi đó.”
“Đúng rồi, chính là cô ấy, chắc mùa thu hanh khô, cổ đang viết một nửa thì chảy máu mũi, chị còn được đưa khăn giấy cho cổ mà.”
“… Được rồi.” Sau hồi lâu, Hạ Dư nhẹ nói, “Cảm ơn các chị.”
Ban đêm, Hạ Dư quay về phòng ngủ, rửa mặt xong trầm mặc leo lên giường nằm, cả đêm thức trắng.
Tạ Tuyết trước giờ cũng quen Vệ Đông Hằng.
Trước đây Vệ thiếu tới nhà họ chơi, Tạ Tuyết cũng có mặt, lần nào cũng phối hợp với mình chọc ghẹo Vệ Đông Hằng.
Khi đó cậu nghĩ, Tạ Tuyết ghét cậu chàng mắt đặt lên trời này.
Mà khi ấy chẳng ai trong họ nhận ra, nếu không để ý nhiều, sao lại phá lệ trêu chọc làm gì?
Hồi trung học, Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng học chung trường.
Tạ Tuyết năm hai, Vệ Đông Hằng năm nhất.
Tạ Tuyết năm ba, Vệ Đông Hằng năm nhất.
Sau khi Tạ Tuyết tốt nghiệp, Vệ Đông Hằng vẫn đang học năm nhất.
Anh chàng ngông nghênh này từng bị lưu ban ba năm, còn kiêu ngạo tự nói bản thân mình học một lớp liên tục suốt ba năm, cảm thấy bản thân thật trâu bò.
Cậu ta chẳng quy chẳng củ, lúc Tạ Tuyết ở trường, tới phiên trực, Vệ Đông Hằng với vẻ mặt hững hờ đi qua bên cạnh cô, tính vi phạm nội quy ra khỏi trường ăn đồ nướng trong giờ nghỉ trưa.
Cô nổi giận đùng đùng khuyên bảo cậu ta, nhận về là vẻ coi thường của cậu ta, còn có một nhóm lưu manh đi theo sau cậu ta cười giễu.
“Vệ ca, đây là chị dâu của tụi em hả? Chỉ quản anh chặt quá ha, bảo anh mà dám ra ngoài sẽ trừ điểm của anh kìa! Sợ quá ha ha ha ha.”
“Chị dâu, chị lùn thế, mà ngực cũng phẳng luôn.”
“Vệ ca! Cô nàng thật sự ghi tên anh vào sổ vi phạm kìa! Sau anh cũng chẳng mắng cô nàng thế?”
Đám nam sinh lưu manh kia huýt sáo trước phòng trực, ồn ồn ào ào, Tạ Tuyết đeo băng đỏ trực tuần trên tay áo giận tới ứa nước mắt, kiễng chân giận dữ hét lên với Vệ Đông Hằng nghênh ngang ôm cặp bỏ đi: “Vệ Đông Hằng! Cậu là đồ rác rưởi! Cậu là đồ đáng ghét nhất vũ trụ!!”
Nhưng nếu là đáng ghét nhất vũ trụ, sao sau khi tốt nghiệp đại học lại tới đại học học viện nghệ thuật Hỗ Châu làm cô giáo?
Cô tốt nghiệp chính quy, thành tích vô cùng tốt, rõ ràng có thể thử vào đại học hí kịch Yên Châu chuyên nghiệp có tiếng hơn mà lương lại rất cao.
Nhưng khi ấy cô lại nhắn cho Hạ Dư là mình không đủ tự tin, vẫn chấp nhận lời mời tới đại học Hỗ Châu trình độ hơi thấp thôi.
Hạ Dư lúc ấy còn chẳng nghi ngờ gì.
Tạ Tuyết luôn là người rất dũng cảm, người dũng cảm hơn cô, ngoài Tạ Thanh Trình ra, cậu chưa từng gặp người thứ hai, người như thế sao mà có thể không đủ tự tin nào mà thử nhận lời mời chứ.
Giờ cậu rốt cuộc mới hiểu ra, hoá ra Tạ Tuyết muốn thi vào Hỗ Châu là vì theo đuổi Vệ Đông Hằng.
Mà cậu vẫn vô tư chẳng biết, từ chối offer của đại học nước ngoài, theo bước cô.
… Thật nực cười.
Hạ Dư vẫn nằm trên giường của mình.
Cậu cứ im ỉm chết lặng suy nghĩ từ ban đêm cho tới tận bình minh tảng sáng.
“Hạ Dư, sáng nay có lớp, cậu có lên không? Cùng đi ăn sáng đi.” Bạn cùng phòng ở ngoài màn giục cậu.
Hạ Dư đáp lời, nâng người dậy.
Nhưng trong nháy mắt ngồi xuống, ngực bỗng quặn đau, sau đó lan mạnh ra tứ chi xương cốt.
“…” Cậu nâng tay đỡ trán hơi lạnh của mình, cầm thuốc ở đầu giường, thấp giọng nói, “Tôi có hơi không thoải mái, mấy cậu đi trước đi.”
Hạ Dư không thoải mái, Tạ Thanh Trình đêm ấy cũng không ổn hơn là bao.
Lúc anh tới đồn công an, người cũng có chút không ổn lắm.
Không biết vì trên đảo lạnh hay sao, Tạ Thanh Trình cảm thấy đầu vẫn choáng váng, còn hơi ù tai.
Anh đưa quyển sổ lưu bút kì lạ kia cho cảnh sát trực ban, lại nói một lượt mọi chuyện cho đối phương, rồi quay về.
Nhưng mới đi tới bậc thang, chân bỗng mềm nhũn.
“Anh Tạ?”
Anh miễn cưỡng quay đầu lại, phát hiện Trần Mạn đang cùng đồng nghiệp dọn tài liệu.
“Anh Tạ.” Trần Mạn nhanh chóng chạy tới, Tạ Thanh Trình đột nhiên choáng váng vô cùng, được anh chàng đỡ eo lại, lúc này mới đứng vững.
Trần Mạn lo lắng quan sát anh từ trên xuống dưới: “Anh sao thế?”
“Không biết, đầu tự dưng hơi váng…”
“Mặt anh đỏ quá, để em xem… Ôi trời, sao nóng quá vậy!” Trần Mạn luống cuống tay chân đỡ anh dậy, quay qua nói lớn với đồng nghiệp, “À thì, tiểu Chu à mấy thứ của tôi cậu giúp tôi dọn trước chút nhé, tôi đưa ảnh tới phòng y tế đã!”.
Danh sách chương