Tạ Thanh Trình không hiểu nổi ý của Trịnh Kính Phong, không trốn nổi chả lẽ không trốn nữa, đứng yên chờ chết à?!
Suy nghĩ này chỉ vụt lên lúc ấy, ngay giây tiếp theo, nơi tia lạnh cấp tốc của căn cứ đã lóe lên một luồng ánh sáng mạnh chói mắt—— Bom sáng!
Hóa ra đạn khi nãy Trịnh Kính Phong đổi vào hộp đạn không phải là đạn bình thường, mà là bom sáng do Người Phá Mộng cải tiến! Loại vũ khí này sau khi ánh sáng mạnh mẽ đã tắt sẽ phát nổ lớn trong ba giây, cách duy nhất để ngăn cản chính là rút kíp nổ cháy chói mắt đó ra, giữa ánh sáng của bom đạn, hai robot giết người chợt nhận ra điều này, chúng dùng tốc độ mà con người vốn không thể đạt được xoay chuyển cơ thể sắt thép, lao vọt về phía bom sáng!
Ba, hai——
“Đoàng——!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, âm thanh này với tai Trịnh Kính Phong thì vẫn ổn, còn thính lực Tạ Thanh Trình tiếp nhận tần số cao lại khiến anh khổ sở, trong chớp mắt ngay cả lồng ngực anh cũng cộng hưởng mà rung lên, phải vội chống tay lên thân cây bên cạnh, mới không bị ngã xuống.
Khói thuốc lan bốn phía, Tạ Thanh Trình giơ kính viễn vọng lên, nhìn thấy tình cảnh khiến người ta ngạc nhiên—— Hai robot giết người rút được kíp nổ trong một giây cuối cùng, vậy nên tuy rằng vẫn phát nổ, nhưng không tạo thành vụ nổ có quy mô sát thương lớn của bom sáng.
Hơn nữa, chúng còn dùng cơ thể sắt thép vây kín bom sáng lại trước khi nó nổ, hiện giờ chúng nghiêng ngả ngã xuống đất, trang bị khống chế lộ trình trên tay hoàn toàn bị nổ tung, mấy miếng thép cháy sém rã rời rơi xuống đất.
Tạ Thanh Trình lúc này mới hiểu được ý định của Trịnh Kính Phong.
Trịnh Kính Phong bắn viên đạn kia ra, vốn không phải nhắm tới việc phá hủy robot giết người.

Robot giết người có hai máy, cho dù ông là thiện xạ thật sự nhắm chuẩn đầu của một mục tiêu trong số đó, cũng không thể ngăn cản một cỗ máy khác nhận thấy hành động của bọn họ được.
Một cỗ máy giết người cần ít nhất 130 chiến lực mới có thể giải quyết, bọn họ đơn độc chống lại cỗ máy giết người chắc chắn không có cơ hội thắng.
Trong thời gian cực kì ngắn ngủi, Trịnh Kính Phong hoàn toàn bộc lộ hết khả năng linh hoạt của cảnh sát lâu năm đã lăn lộn suốt mấy thập kỉ của ông, chứng minh rằng tuy già rồi không còn thể lực tốt như năm đó, nhưng Liêm Pha già rồi vẫn ăn được*, ông vẫn còn năng lực mà những người trẻ tuổi khác không thể thay thế.
Ông phân tích: Cỗ máy giết người được để lại nơi này, mục đích đề ra vốn có chính là bảo vệ “tia lạnh cấp tốc”, vậy nên ông lựa chọn đổi sang bom sáng, bắn thẳng vào nơi giữa hai cỗ máy giết người, dụ chúng ngăn cản.
Quả nhiên, hai cỗ máy đều đồng loạt xoay người chắn vụ nổ, mà ngược lại lại bị phá hủy trang bị cảm biến trên tay, cuối cùng đều tê liệt.
Một viên đạn, trong ba giây đã kết thúc hai “robot giết người” đáng sợ nhất trên đảo.
Đây là năng lực tác chiến một mình của cảnh sát lâu năm Trịnh Kính Phong.
Trịnh Kính Phong dựa lên thân cây, ông buông kính viễn vọng trong tay xuống, cười khô khốc, ưỡn lưng: “Mẹ nó chứ… Lâu rồi không sảng khoái thế này, hôm nay đúng là chú quay về tuổi mười tám thật rồi…”
Tạ Thanh Trình cũng như trưởng bối của ông: “… Tiểu Trịnh, lần sau chú có thể nhắc nhở cháu che tai trước được không thế?”
Trịnh Kính Phong cười xua tay: “Ngại quá, xin lỗi cháu nhá.”
Hai người vừa đỡ vừa dắt đi về phía trước, đi tới khoảng đất trống nơi lối vào mê cung rừng tối.
Hai robot giết người đang cứng đờ ngã dưới đất, bọn chúng nhận lệnh cũng được mà truyền lệnh cũng thế, đều phải thông qua trang bị cố định trên tay, hiện giờ trang bị để khống chế chúng đều đã bị phá hủy, cỗ máy giết người hoàn toàn mất mục tiêu, không biết mình nên làm gì.
Thấy Trịnh Kính Phong và Tạ Thanh Trình tới gần, hai cỗ máy giết người xoay đầu, tròng mắt điện tử xanh mờ tập trung trên người họ, có vẻ ngơ ngác.
Tạ Thanh Trình dí súng vào đầu một cỗ máy giết người, nó cũng chẳng phản ứng, cứ như ác thú tàn bạo đột nhiên biến thành con thỏ nghe lời.

Tạ Thanh Trình: “…”
Anh đang định nổ súng phá hủy thứ vũ khí biến thái này, hệ thống Thần Gió trên tay chợt kêu lên: “Robot giết người, hiện là robot có chiến lực đơn độc cực mạnh trên đảo Mandela, số lượng rất ít, số liệu trong kho thu thập thông tin trước mắt chưa vượt quá 10 máy, mỗi cỗ máy đều có phong cách chiến đấu khác biệt, đang tải thêm số liệu về cỗ máy giết người, vui lòng chờ…”
Tạ Thanh Trình nhíu mày: “Ý của nó là đừng giết cỗ máy này, hàng mẫu hiếm có, còn phải phân tích số liệu nữa?”
Trịnh Kính Phong vì cảm nhận được sự hưng phấn lâu rồi chưa có, ông luôn trầm tĩnh thế mà cũng lắm mồm hơn hẳn: “Thính lực của cháu tốt hơn chú mà, cháu nghe thì chắc chắn đúng rồi.”
“… Chú đúng là thành mười tám tuổi thật.” Tạ Thanh Trình vừa nói, vừa thử điều chỉnh số liệu Thần Gió, quét hai cỗ máy kia một lần nữa, bảo với Thần Gió, “Xác nhận có an toàn hay không.”
Hệ thống Thần Gió: “Máy cảm biến điều khiển robot giết người đã hoàn toàn tổn hại, không thể nhận lệnh của người chế tạo, nhưng sức chiến đấu vẫn còn, từ số liệu trước mắt xem ra loại robot này tự có suy nghĩ của riêng mình, chỉ cần không kích động vào chúng quá nhiều, dưới tình hình hiện tại sẽ không tự tiện tấn công người khác.”
Tạ Thanh Trình nghe thế, khẽ cau mày.
… Tự có suy nghĩ riêng của mình?
Khả năng chế tạo máy móc của Zoya, đã có thể ban cho người máy cao cấp khả năng tự suy nghĩ rồi hay sao…
Điểm khác biệt lớn nhất của robot và con người là robot không thể có cảm xúc và suy nghĩ cá nhân, một khi có được hai thứ khác biệt này, sẽ có rất nhiều chuyện trái với lẽ thường xảy ra.
Trong xã hội bình thường, lúc các nhà khoa học tiến hành nghiên cứu, nhất định sẽ nghiêm túc làm theo điều luật của pháp luật, tránh những chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng nơi này là đảo Mandela.
Không có trói buộc, chẳng có pháp luật.
Đây là nơi cả tư tưởng lẫn kỹ thuật đều có thể phát triển bạo ngược.
Họng súng Tạ Thanh Trình vẫn dí vào trán một cỗ máy giết người trong đó, cỗ máy giết người kia sau sự hoảng hốt ban đầu hình như đã tỉnh táo hơn, tròng mắt xanh mờ của nó dán chặt vào Tạ Thanh Trình, sau đó nghiêng đầu, con mắt thậm chí còn liếc lên trên một vòng, tựa như đang nghĩ vì sao Tạ Thanh Trình lại dí súng vào đầu nó.
“…” Tạ Thanh Trình chẳng hiểu sao lại thấy không thoải mái.
Nếu “cỗ máy giết người” thật sự có suy nghĩ tình cảm như người sống, cho dù chỉ ngang tầm một đứa nhóc, thế thì giết chúng nó khác gì giết người đâu cơ chứ?
Cỗ máy giết người hình như cảm nhận được suy nghĩ của anh, nó bỗng dưng nâng bên tay bị nổ mất linh kiện lên, lắc lắc với Tạ Thanh Trình mấy cái, sau đó chậm rãi nâng lên cạnh đầu mình.
Tay nó đã bị nổ hỏng, động tác không hoàn chỉnh, Tạ Thanh Trình không nhìn ra nó muốn biểu đạt ý gì, cơ mà cảm giác khó chịu trong lòng anh lại càng nặng hơn, thậm chí anh còn cảm thấy động tác của nó cực kỳ giống người sống, hơn nữa còn có cảm giác như đã từng quen, tựa động tác của một người quen thuộc nào đó đã từng làm với anh vậy.
Đang lúc anh hơi hoảng hốt, Trịnh Kính Phong ở cạnh nói: “Thần Gió bên chú cũng đã kiểm tra rồi, cỗ máy giết người này không có khả năng tấn công, đề nghị ghi lại số liệu.”
Tạ Thanh Trình nghe thế, chậm rãi hạ họng súng xuống.
Cỗ máy giết người thấy anh không giết nó, lại càng nghiêng đầu đi, liên tục làm động tác dí tay vào bên đầu kia mấy lần.
“…” Tạ Thanh Trình buồn bực không rõ lí do, thu súng về, nói với Trịnh Kính Phong: “Chú ở đây ghi chép đi, cháu đi thu thập tình báo về tia lạnh cấp tốc.”

Bởi vì tia lạnh cấp tốc phải bắn ra ngoài trời, vị trí lắp đặt của nó ở ngay lối ra của rừng tối, cách vị trí có thú giết chóc đi tuần chưa tới một trăm mét.
Zoya người chế tạo ra nó có vẻ là cô gái rất nghệ thuật, nếu không phải nhóm Tạ Thanh Trình xác định được phương hướng, một mình xem thiết bị “tia lạnh cấp tốc” này, hoàn toàn không thể tin được rằng nó lại là loại vũ khí đáng sợ có thể đóng băng cả mấy ngàn dặm với vận tốc ánh sáng được.
Nó đẹp đẽ mà thơ mộng, nhìn qua như một tòa núi băng khắc nhỏ đứng sừng sững cạnh rừng tối, lóe lên ánh sáng trong suốt chảy xuôi.

Bên cạnh bệ thiết bị này là một cửa lách, phía sau cửa hẳn chính là khu cốt lõi của tia lạnh cấp tốc.
Cửa đương nhiên bố trí khóa sinh học, phải kiểm tra sinh học mới vào được.
Nhưng mà với Tạ Thanh Trình mà nói đây không phải vấn đề lớn, Thần Gió kết nối với nhà khoa học và các lập trình viên xuất sắc nhất của tổng bộ Người Phá Mộng, phá khóa kiểm tra sinh học của cái trạm kiểm soát nhỏ này thì chỉ trong vài phút là họ có thể hoàn thành.
Lúc tổng bộ tải số liệu tiến hành phá chương trình khóa kiểm tra sinh học, mắt Tạ Thanh Trình chợt hơi tối đi.
Hình như cảnh này đã từng xảy ra vào nhiều năm trước.
Khi đó anh tới tầng hầm của giải trí Chí Long, Hạ Dư đi theo cạnh anh, dễ dàng phá giải mật mã khóa sinh học của giải trí Chí Long.
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm nữa.
Anh kiềm ký ức chợt lướt qua về Hạ Dư trong lòng xuống, tập trung chú ý, lợi dụng thời gian này đứng ngoài truyền đủ loại số liệu ghi chép của Thần Gió về tia lạnh cấp tốc về tổng bộ.
Sau khoảng bốn phút, tổng bộ gửi code lệnh phá khóa sinh học tới.
Khóa mở…
Tạ Thanh Trình quay đầu lại: “Lão Trịnh, tới đây đi.”
Trịnh Kính Phong cũng vừa thu thập số liệu về hai “cỗ máy giết người” xong xuôi, ông ra hiệu với Tạ Thanh Trình, đang chuẩn bị đi về phía thiết bị vũ khí, nhưng đúng lúc này——
“Cẩn thận!”
Con ngươi Tạ Thanh Trình chợt co rụt lại, ngay chớp mắt Trịnh Kính Phong quay người lại, cặp mắt điện tử của một trong hai cỗ máy giết người chợt lóe lên, ngay sau đó nâng tay đâm thẳng vào sau lưng Trịnh Kính Phong với tốc độ sét đánh không kịp che tai.
“Lão Trịnh!!”
Nhịp tim một thoáng ngừng đập, sự cố bất ngờ chợt xảy ra trong nháy mắt, Tạ Thanh Trình tới cả cơ hội rút súng ngăn cản cũng chẳng có, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay máy của “cỗ máy giết người” đập xuống…
Nhưng mà——
“Đù má! Sao thế?!” Trịnh Kính Phong chợt thấy đỉnh đầu hơi lạnh, xoay mạnh người lại.
Cánh tay của cỗ máy giết người đã lại nâng lên lần nữa.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của cả Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong, cỗ máy giết người “tập kích” Trịnh Kính Phong kia cũng chẳng làm chuyện xấu gì, thế mà nó chỉ trộm mũ của Trịnh Kính Phong, nghiêng đầu, rất hứng thú xem thử.
Tạ Thanh Trình: “…”
Trịnh Kính Phong: “…”
“Hình như nó thích mũ cảnh sát của chú lắm…”
“Chắc thế…”
Nhưng bọn họ cũng không có nhiều thuời gian mà nghiên cứu hành vi kỳ quái của cỗ máy giết người thoát khỏi khống chế này, dựa theo tình báo trước đó, cỗ máy giết người là robot được Zoya chú trọng nhất, mỗi cỗ máy đều có thể liên hệ trước tiếp với cô ta, hai cỗ máy bảo vệ tia lạnh cấp tốc này bỗng dưng mất kết nối với máy chủ, bất cứ lúc nào Zoya cũng có thể phát hiện ra vấn đề.
Bọn họ phải đẩy nhanh tốc độ, trước khi Zoya nhận ra tình hình, gửi hết số liệu của tia lạnh cấp tốc về cho tổng bộ, để tổng bộ có thể tìm được cách phá giải bộ máy vũ khí bí mật mới này.
Hai người vào buồng điều khiển, tình hình trước mắt khiến bọn họ bị shock không nhẹ.

Bọn họ vốn tưởng rằng trong buồng điều khiển sẽ có máy chủ, máy điều khiển hay đủ thứ khác, nhưng trong tia lạnh cấp tốc lại chỉ có bốn vách tường trống không, chẳng có máy móc gì lộ ra ngoài, ngay cả tường trong không gian cũng bị biến thành màn hình chiếu rộng, phía trên có vô số ngôi sao lấp lánh, dưới màn trời mênh mông, là một khoảng đất trống tụ ánh xanh mờ, mặt đất như gương như băng, nhìn không ra chất liệu gỗ, mà giữa khoảng đất trống rõ ràng có một cô bé đang đứng!
Trịnh Kính Phong: “Đây là…”
“Đây không phải người thật.

Cháu không nghe thấy nhịp tim của người thứ ba trong không gian này.” Tạ Thanh Trình tới gần, có thể nhìn thấy cô bé đó rõ ràng hơn.
Quả nhiên, cô bé cũng chỉ là một hình chiếu không gian, hình ảnh làm rất thật, ngay cả mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng như tuyết của cô bé cũng có thể trông thấy.
Cô bé như thể chẳng nhìn thấy bọn họ, nó ôm một con thỏ bông, đi đi lại lại trong tia lạnh cấp tốc, ngơ ngẩn, hát ca, hoặc cúi đầu nghịch mái tóc dài màu vàng tựa thác nước của mình.
“Hoàn toàn không nhìn ra bất cứ máy điều khiển nào…” Trịnh Kính Phong nói, “Ngay cả một cái nút mà ở đây cũng chẳng có.”
Ông tự tay chạm vào vách tường lấp lánh ánh sao: “Đây cũng không phải màn hình cảm ứng, chú còn tưởng trượt nhẹ sẽ hiện màn hình khóa như điện thoại của chú chứ… Ầy, không đúng, chờ chút! Mặt tường này không phải trông cứ như là… Cứ như là ánh sao à?”
Trịnh Kính Phong nói xong, bĩu môi khom người, dán sát mặt lại gần, mấy giây trôi qua, ông ngạc nhiên kêu: “Đù má, là công thức toán học!”
Ông ngẩng phắt đầu lên, nhìn khắp bầu trời và mặt tường nơi mái vòm.
“Mấy thứ lóe sáng này đều là số liệu duy trì “tia lạnh cấp tốc” cả!”
Thị lực Tạ Thanh Trình không tốt lắm, nhìn chẳng rõ, anh đi tới bên tường, cách rất gần, tập trung nhìn kĩ, mới có thể trông thấy con số nhỏ xíu như kiến.

Mấy con số này không ngừng thay đổi, tự động chuyển động, xảy ra thay đổi, vậy nên chỉ liếc mắt qua Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong mới thấy như ánh sao lấp lánh.
“Mấy thứ này hoàn toàn không phải điều chúng ta có thể hiểu được.” Tạ Thanh Trình lúc này đứng trong khoang điều khiển, nhưng lại cảm thấy bản thân cứ như đang đứng nơi cuối vũ trụ mờ mịt mênh mông, đối mặt với mật mã Sáng Thế Ký*, tinh vân khổng lồ tụ rồi tán lại nổ tung trước mắt, hợp thành bí ẩn người thường hoàn toàn không thể hiểu nổi, sinh mạng của con người tựa như hạt bụi nhỏ bé bình thường chẳng đáng nhắc đến ở nơi ấy.
Anh nâng hệ thống Thần Gió lên, bắt đầu ghi lại số liệu, gửi về tổ chức, nhưng mà qua mấy giây, hệ thống Thần Gió chợt truyền tới giọng của viên chỉ huy.
“Tạ Thanh Trình, thứ này ở trong phòng điều khiến của loại vũ khí mới kia ư?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo chút lo lắng.
Tạ Thanh trình: “Đúng, sao thế?”

“Giá trị quá lớn!” Viên chỉ huy bảo, “Tốc độ xử lý của Thần Gió không theo kịp nó!”
“… Thế giờ phải làm sao?”
“Chỉ có thể tạm thời mở rộng khả năng tính toán của Thần Gió thôi, kỹ thuật viên của chúng ta đã ở trước bệ điều khiển chính của tổng bộ mở rộng kênh, khuếch đại kênh xử lý tới mức cao nhất rồi, Thần Gió của cậu và lão Trịnh đồng thời khởi động, trong mười lăm phút hẳn có thể hoàn thành thu thập, lại thêm mười lăm phút nữa là có thể truyền tất cả về máy chủ Hỗ Châu.”
Tạ Thanh trình hiểu ra: “Nói cách khác trong ba mươi phút đó, hệ thống của tôi và lão Trịnh đều phải hoàn toàn dùng để thu thập và gửi số liệu, không thể dùng để chiến đấu, đúng chứ?”
Viên chỉ huy: “Cậu nói đúng, tình hình bên các cậu có làm được không?”
Tạ Thanh Trình: “Chắc là được, chỉ cần…”
Anh còn chưa nói xong, thính lực vô cùng nhạy bén đã thu được tiếng động rất nhỏ, sắc mặt Tạ Thanh Trình hơi tái lại——
“Không được! Tình hình thay đổi, e là khó làm, chỉ có thể cố hết sức.

Có lẽ Zoya đã phát hiện có kẻ tiến vào buồng khống chế vũ khí mới của cô ta, tôi nghe thấy có hàng loạt tiếng robot chiến đấu đang đi về phía của chúng tôi.”
Trịnh Kính Phong và viên chỉ huy gần như đồng thời nói: “Có bao nhiêu?”
“Không dưới năm mươi.”
Tình hình nhất thời trở nên vô cùng nguy cấp, Tạ Thanh Trình và Trịnh Kính Phong đối đầu với năm mươi robot chiến đấu vốn là không thể, huống chi có lẽ đây chỉ là quân tiên phong, lúc Zoya phát hiện ra họ có thể chống cự, sẽ lại phái càng nhiều robot chiến đấu tới hơn nữa.
Nhưng hiện giờ vứt bỏ thành quả thoát khỏi hiện trường lại là kể dở, một khi bọn họ đã trốn thoát, quay về thu thập thông tin trị số của vũ khí mới này lần nữa còn khó hơn cả lên trời.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Kính Phong nhanh chóng quyết định, ông tháo vòng Thần Gió của mình xuống, đưa cho Tạ Thanh Trình, chỉ để lại một chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay của bản thân.
“Chú sẽ cố gắng kéo dài thời gian cho cháu ở bên ngoài, sau khi thu thập số liệu xong thì cháu hẵng ra, chúng ta cùng chạy.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Trịnh Kính Phong nói thì dễ, nhưng mười lăm phút không có sự trợ giúp của Thần Gió, phải hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm tác chiến của mình để đối đầu với năm mươi robot chiến đấu ư?
Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, Trịnh Kính Phong bảo: “Thật ra thời gian chú đối mặt trực tiếp với chúng có lâu thế đâu, chúng chạy tới đây ít nhất cũng hết khoảng năm phút rồi, thế thì thời gian chiến đấu cũng chỉ có mười phút, với kinh nghiệm ba mươi năm của chú cũng gắng gượng được chục phút thôi—— Thu thập số liệu xong thì cháu ra luôn, chúng ta cùng đi, chú tin tưởng cháu thì cháu cũng phải tin tưởng chú chứ, vì lần này cháu là đồng đội của chú mà.”
“…”
“Có thể không đây, cảnh sát Tạ?”
“…” Đây là một câu hỏi, nhưng thật ra câu hỏi này ngoại trừ đồng ý ra thì chẳng có đáp án thứ hai.
Trịnh Kính Phong dùng sức vỗ vai Tạ Thanh trình, đổi hộp đạn vũ khí của mình, nâng súng đi ra ngoài.
“Đội trưởng Trịnh!”
Giây phút ông sắp ra khỏi cửa, Tạ Thanh Trình gọi ông lại.
“… Cảm ơn chú.”
Trịnh Kính Phong quay đầu lại, đứng dưới ánh sao con số lấp lánh, chào anh theo nghi thức quân đội, sau đó nhoẻn cười, lao vào bóng đêm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện