“Reng reng reng——“
Sau ảnh hưởng khốn khổ vì phát bệnh, lúc mơ màng, có một âm thanh liên tục vang lên quanh quẩn không ngừng.
Là tiếng chuông điên thoại? Hay là tiếng chuông đồng hồ báo thức? Hay là——
Tạ Thanh Trình choàng tỉnh dậy theo phản xạ có điều kiện.
Hình như là tiếng chuông vào lớp trong trường học.
Nhưng sao nơi này lại có tiếng chuông vào lớp?
Tạ Thanh Trình mở bừng mắt, anh nằm trên giường, thở hổn hển, căn phòng ngủ kia cực kỳ giống căn phòng mình từng ở trong nhà họ Hạ hơn mười năm trước.
Nhất thời anh còn tưởng bản thân xuyên về quá khứ, hết thảy cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nếu như không phải anh vẫn mơ hồ nhớ chuyện khi nãy, nếu như không phải Hạ Dư còn đang ở bên cạnh mình——
Đồng tử Tạ Thanh Trình thoáng co rụt lại.
Hạ Dư cũng không còn ở bên cạnh anh nữa.
Trên giường chỉ có một mình anh đang ngồi lẻ loi mà thôi.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông báo ngoài cửa sổ vẫn vang lên không ngừng.
Tiếng chuông kia rất ổn định, như âm thanh truyền ra từ phòng phát thanh trường học.
Cảm giác tựa như nằm mơ lại càng mãnh liệt, Tạ Thanh Trình lại lần nữa cảm thấy như bản thân vẫn còn ở trong biệt thự nhà họ Hạ, cuộc đời trập trùng muôn vẻ mười mấy năm qua chỉ là một giấc mơ của anh mà thôi.
Anh vội vã xuống giường, muốn vào toilet soi gương thử, tim anh đập thình thịch, chẳng lẽ chỉ là mơ thật? Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả thôi? Chẳng lẽ…
Lúc bước chân anh đi ngang qua cửa sổ đã khựng lại.
Mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch như giấy nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ kia.
Anh không phải đang nằm mơ.
Hoặc là giấc mơ của anh vẫn còn chưa tỉnh.
Anh đi tới trước cửa sổ, ngón tay siết chặt lấy khung cửa, quan sát thế giới bên ngoài.
Đấy không phải đảo Mandela anh trông thấy sau khi đổ bộ lên.

Nhưng cũng chẳng phải thảm cỏ rộng mở phía bên ngoài nhà họ Hạ.
Nơi anh nhìn thấy được thế mà lại là… Một nơi hệt như “đảo Mộng Ảo” ở Hỗ Đại!!
Đảo Mộng Ảo là một đảo nhân tạo gần như bị bỏ hoang của Hỗ Đại, đã có từ lâu, thậm chí còn chẳng biết ngôi trường danh tiếng trăm năm này đã dựng nên từ năm nào.

Về sau nhà trường không cần dùng đến nữa, giao nó cho câu lạc bộ thể thao ngoài trời của Hỗ Đại để sinh hoạt câu lạc bộ.

Lúc đại học mở hội trường, Tạ Thanh Trình từng giúp Tạ Tuyết hóa trang thành cáo chín đuôi, bị nhốt trên hòn đảo hoang ấy với Hạ Dư.
Không nhầm được…
Tuy rằng hòn đảo bên ngoài lớn hơn đảo Mộng Ảo của Hỗ Đại hơn chục lần, nhưng dựa vào cấu trúc địa hình và cách sắp xếp kiến trúc, đây chính là “đảo Mộng Ảo” của Hỗ Đại.
Cảm giác sởn gai ốc lan từ chân lên sống lưng như rắn quấn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là anh đang mơ hay đang tỉnh, anh đang ở Mandela hay một nơi nào khác?
Tạ Thanh Trình cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, ổn định nhịp thở, lại cẩn thận quan sát cảnh tượng bên ngoài một lần nữa.
Tim đập thình thịch thình thịch.
Quá quỷ dị…
Sau khi anh tỉnh táo, dần nhận ra rằng nơi này chính là đảo Mandela.

Nhưng mà, chỉ sau một giấc ngủ, nó đã khác hoàn toàn những gì anh từng thấy lúc trước.
Không thấy rừng rậm tối đen, chẳng có Huyết Hà, khung cảnh tương lai siêu thực thế mà đã biến mất hết thảy chỉ sau một đêm, thay thế vào đó là cảnh tượng tựa như địa ngục trần gian.
Quân đội tập kết trên mặt đất chạy rầm rập, không phải chó robot, mà là chó sói thật, trên đầu chúng đều đeo vòng gắn chip điều khiển.
Các chiến sĩ giáp sắt vỡ nát trên đất cũng chẳng còn là vật chết nữa, mà là cơ thể khuyết thiếu máu thịt mơ hồ, khoảng cách quá xa, Tạ Thanh Trình chẳng trông thấy gương mặt người chết, nhưng anh xác định đó đều từng là người sống chứ chẳng phải thứ gọi là người máy.
Ngựa trời bay vòng vòng trên không trung cũng đã biến mất, thay vào đó là một vài máy bay trực thăng không người lái với kết cấu kì dị.
Còn dòng Huyết Hà kia…
Khắp dòng Huyết Hà đều là thi thể chồng chất, có xác đã thối rữa thành xương trắng, dòng sông này nào phải sông hóa chất thần bí khó dò nào đó, mà chỉ là vùng đất để vứt bỏ xác chết của tội ác mà thôi!
Giờ hết thảy hiện ra trước mắt anh đều là chứng cứ phạm tội thực tế, một khu quân sự phi pháp khổng lồ, một cái lò sát sinh, một phòng thí nghiệm sinh học, là một bãi tha ma.
Tạ Thanh Trình lại tập trung nhìn kỹ, thậm chí ngạc nhiên phát hiện ra pháo đài cổ kính mình đang ở cũng hoàn toàn chẳng phải cảnh tượng từng thấy lúc trước nữa.

Hóa ra nó chỉ là một tòa thành vững chắc rộng lớn dựng nên từ xi măng sắt thép, kết cấu đơn giản, nhưng phòng thủ kiên cố, nhìn qua tựa như một tòa thành trì, một khu ngục giam, thậm chí là một bệnh viện tâm thần canh gác nghiêm ngặt.
Trong sự ngạc nhiên cực độ, bên cạnh có giọng thanh niên truyền tới.
“Anh… Anh tỉnh rồi?”
Tạ Thanh Trình chợt quay đầu lại.
Là Hạ Dư.
Hạ Dư khi nãy ở trong nhà tắm, sau khi cậu dỗ Tạ Thanh Trình ngủ xong, người cũng ướt mồ hôi, vừa rồi cậu ở trong nhà tắm tắm rửa.
Hạ Dư nhìn ra sự ngạc nhiên của đối phương qua sắc mặt Tạ Thanh Trình, một thoáng ấy cậu hiểu ra toàn bộ.

Cậu bước tới, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn phía dưới, Hạ Dư không thể tỏ vẻ quan tâm nhiều, vì thế cậu chỉ vừa lau mái tóc đẫm nước, vừa nhìn cảnh tượng phía ngoài cửa sổ cùng với Tạ Thanh Trình.
“Anh… Cũng có thể thấy, phải không?”
Bọn họ đứng rất gần nhau, giọng nói chuyện rất khẽ, camera không thu được.
Hạ Dư nhìn bên ngoài, nói với Tạ Thanh Trình: “Có phải thấy như mình xuất hiện ảo giác không? Lần đầu tiên em trông thấy cảnh như vậy cũng cảm thấy mình điên rồi.”
“Đây là…”
“Đây là đảo Mandela thật sự.” Hạ Dư nhìn cảnh bên ngoài chẳng có người máy đi lại, nhẹ giọng bảo, “Là nguyên trạng của nó.”
Tạ Thanh Trình tái mặt: “Chuyện này là sao?”
Hạ Dư liếc thoáng qua dáng vẻ suy yếu của anh, ngẫm nghĩ, nói: “Quay về giường rồi nói.

Ở đây lạnh, một hai câu nói không rõ đâu.”
“… …”

Sắc mặt Hạ Dư chẳng chút thay đổi kéo nhẹ anh theo: “Đi thôi.”
Sau khi bọn họ quay về giường, Hạ Dư cũng không kể chuyện trên đảo với Tạ Thanh Trình ngay.

Tạ Thanh Trình đột nhiên phát bệnh đã dọa cậu sợ rồi, cậu không thể che giấu sự lo lắng của mình nổi.
Sau khi cậu phủ kín chăn lại, cũng không giả bộ xa cách gì nữa, cậu im lặng ôm Tạ Thanh Trình vào trong lòng.
Cậu có thể cảm nhận được Tạ Thanh Trình đang phát run lên, không chỉ vì khi nãy trông thấy toàn bộ mọi thứ, còn do cả sự khốn khổ sau khi phát bệnh nữa—— Sau khi phát tác bệnh Ebola thần kinh nào dễ hồi phục như vậy được.
Tạ Thanh Trình: “Chuyện trên đảo…”
“Chuyện trên đảo từ từ rồi em sẽ kể cho anh.

Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại trước đã.” Hạ Dư nói, “Khi nãy anh hoàn toàn mất khống chế.

Anh cũng đâu phải người sắt đâu đúng không? Anh tiêm RN-13 với huyết thanh số 2 nhiều như thế vốn dĩ chẳng thể chịu nổi… Anh còn đau không? Đau chỗ nào?”
Hạ Dư nói đúng, thật ra Tạ Thanh Trình tới nói cũng đã rất tốn sức, áp lực tinh thần anh chịu thật sự quá lớn.

Bởi thế anh không phản kháng nữa.
Tạ Thanh Trình ổn định lại nhịp tim đập thình thịch của mình, hơi thở có hơi dồn dập ướt át.
“Khi nãy… Anh có lỡ lời nói gì không…?” Tạ Thanh Trình hỏi, “Lúc phát bệnh thì anh cũng như gặp ác mộng vậy… Chẳng biết gì cả… Cũng không nhớ rõ lắm…”
Hạ Dư ôm anh chặt hơn: “Không có, anh khó chịu, cứ run lên mãi.”
Thật ra hiện tại cũng chẳng tốt hơn gì.

Sự đau đớn của Ebola thần kinh đã trôi qua, nhưng phản ứng giả của ca bệnh số 2 lại dâng lên, Tạ Thanh Trình nằm trong lòng Hạ Dư không kìm được cơn sốt lẫn cảm giác buồn nôn, anh không thể nói rõ với Hạ Dư về phản ứng mang thai của ca số 2 được, việc này quá vớ vẩn, hơn nữa cũng chỉ là phản ứng giả thôi, không thể coi là thật.

Vì thế anh cố gắng hết sức đề cao tinh thần, tìm lại chút sức lực, khẽ đẩy Hạ Dư ra.
“Hiện giờ anh không sao rồi…”
Hạ Dư: “Người anh toàn mồ hôi, phản ứng lớn như thế sao mà không sao cho được, anh…”
Tay cậu lại chạm vào làn da nóng hầm hập của Tạ Thanh Trình lần nữa, lúc này cảm nhận của Tạ Thanh Trình càng bất ổn, có một vài nữ giới lúc mang thai thì cơ thể sẽ lại càng nhạy cảm hơn, ca số 2 hiển nhiên là kiểu hình này, trong cơn mệt mỏi cực độ Tạ Thanh Trình hoàn toàn không có sức đâu mà huy động sức phòng vệ của mình, lúc này Hạ Dư vừa chạm vào, cả người đã không nhịn được run lên khe khẽ.
Anh lập tức đẩy Hạ Dư ra lần nữa, bản thân lùi ra bên mép giường: “Anh không muốn nằm trên giường này.”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Lòng Hạ Dư hỗn loạn nào có hiểu được cảm giác xấu hổ ẩn giấu trong lời nói của anh.
Cậu bảo: “Nơi này chỉ có mỗi một giường thôi, anh đâu thể sang chỗ khác được, em ở trong này với anh.

Không vén chăn lên thì không có chuyện gì cả, Đoàn Văn không trông thấy.”
“…”
Lần này Tạ Thanh Trình không lên tiếng.
Lúc nãy suy sụp anh cũng không nhớ rành mạch lắm, đại não cứ như bị đứt đoạn, hết thảy đều bị chặt thành từng mảnh rời rạc.
Nhưng khung cảnh lúc nãy Hạ Dư an ủi anh, tuy rằng không rõ ràng, chỉ là một vài câu từ rời rạc, anh lại vẫn có thể nhớ được.

Anh nhớ rõ lúc ấy Hạ Dư cứ ôm chặt lấy anh mãi, nhớ lại việc này khiến lòng anh tràn lên chút ấm áp.
Anh có thể cảm nhận được, những lời nói ấy là thật lòng…
Sự sốt ruột của Hạ Dư khi ấy, cũng là thật lòng…
Tạ Thanh Trình nằm trên giường, nghỉ ngơi hồi lâu, bởi vì di chứng của bệnh Ebola thần kinh phát tác, anh ra rất nhiều mồ hôi, trên người dính nhớp, nhưng Hạ Dư lại ôm lấy anh, chẳng hề buông tay.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng từ bỏ việc vùng vẫy, dần bình tĩnh lại trong cái ôm ấy.
Anh thật sự cần phải hồi phục lại.
Bởi vì sau hơn hai mươi năm… Lần đầu tiên…
Anh lại phát bệnh.
… Anh vốn tưởng rằng anh sẽ chẳng bao giờ như thế nữa, anh vốn tưởng cả đời này sẽ chẳng còn bất cứ ai có thể khiến cảm xúc của anh mất khống chế tới mức độ này.
Nhưng mà…
Anh nằm trong lòng Hạ Dư mê man suốt bao lâu, để bản thân hồi phục khỏi cơn phát bệnh đã không xảy ra suốt hai mươi năm, thu lại lý trí, ý thức… Còn cả sự kiên cường của bản thân.
“Sao rồi, thấy đỡ hơn chưa?” Bên tóc mai là giọng nói của Hạ Dư.
Lúc này, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Anh gật đầu, do dự, buông lỏng bàn tay nãy giờ cứ giữ chặt Hạ Dư ra.
Hạ Dư bỗng dưng trở tay giữ anh lại.
Ngón tay ướt mồ hôi đan vào ngón tay, trong lòng bàn tay cả hai đầy mồ hôi nóng.
Hạ Dư bảo: “Đừng buông.

Anh cần an ủi chút mà.

Lúc trước em cũng thế.”
“…” Tạ Thanh Trình hít một hơi thật sâu, trong không gian an toàn duy nhất được dựng nên bởi lông ngỗng này, cuối cùng cũng hơi chần chừ, nhỏ giọng mở miệng, “Không sao cả, anh đỡ hơn nhiều rồi.”
Dừng một lát, lại nói: “Hiện giờ chúng ta có thể nói tới… Chuyện đảo Mandela khi nãy không.”
Sau khi anh ổn định lại, định kéo hết mọi cục diện mất không chế quay về.
Anh không nên có sự biến đổi cảm xúc như thế, anh không nên để mình phát bệnh.
Vẫn còn nhiều Người Phá Mộng bị nhốt trên đảo đến vậy, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Kính Phong, Trần Mạn… Hơn hai nghìn quân nhân và cảnh sát… Bọn họ đều đang chờ được cứu.
Sao bản thân có thể gục ngã ở phía sau cho được.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh lại nỗi lòng, dùng giọng khàn khàn tới kỳ cục hỏi: “Rốt cuộc hòn đảo này đã xảy ra chuyện gì thế? Robot ấy… Chó robot, ngựa trời… Rõ ràng anh đã từng tiếp xúc với chúng, từng chiến đấu, chẳng lẽ chúng không tồn tại hay sao?”
Cho dù Hạ Dư vẫn hơi lo lắng về phản ứng khi nãy của Tạ Thanh Trình, nhưng cậu biết hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với Tạ Thanh Trình, nếu không Tạ Thanh Trình lại chỉ càng không yên lòng thôi.

Vì thế cậu trả lời: “Chuyện này… Thật ra có hơi khó giải thích.”
Cậu ngẫm nghĩ, tìm được một lối để mở đầu: “Anh… Có còn nhớ hiệu ứng Mandela* lúc em còn nhỏ không? Cái tác dụng khiến em coi Tạ Tuyết thành người bạn tốt nhất của em ấy.”

(*Hiệu ứng Mandela (Mandela Effect) là tên gọi của hiện tượng nhiều người ghi nhớ và có chung một ký ức không có thật trong thực tế.)
“Nhớ.”
“Tạ Tuyết là một người có tồn tại.

Đúng là có bản thân cô ấy trên đời thật, nhưng lại có một phần của cô ấy chỉ là suy tưởng nên, là em tự ảo tưởng ra.” Hạ Dư nói, “Đảo Mandela thật ra cũng vậy.”
“Chẳng qua.” Hạ Dư ngừng một lát, tiếp tục nói, “Em là xuất phát từ tâm lí, mà đảo Mandela là thông qua nghiên cứu về phần tâm lí này để chiếu ra, là thành quả do con người tạo nên, nó là một không gian giao thoa giữa thế giới hiện thực và thế giới giả tưởng.

Anh chưa từng chơi VR* đúng chứ, thật ra Mandela cũng như VR thôi.”
(*VR (thực tế ảo): VR là một hệ thống giúp mô phỏng các đồ họa máy tính, tạo ra một thế giới như thật.)
“Chưa từng.” Tạ Thanh Trình nhíu mày, suy tư một lát, “… Nhưng anh biết về metaverse*.

Là khái niệm này phải không.”
(*Metaverse là một giả thuyết cải tiến của internet trong đó nó hỗ trợ một môi trường ảo 3 chiều bền vững thông qua máy tính cá nhân thông thường cũng như thực tế ảo và thực tế ảo tăng cường.)
“Đúng thế.” Hạ Dư thở hắt ra, cậu không ngờ khả năng lý giải của Tạ Thanh Trình tốt hơn cách cậu giải thích nhiều, “Thứ chiến đấu với anh không phải là chó robot siêu thực, cũng chẳng phải là robot, chúng đều là linh cẩu và con người trải qua cải tạo gen.

Khi nãy anh thấy chúng đeo vòng điều khiển chứ? Thứ đó chính là công cụ để Zoya điều khiển bọn chúng.”
“Thế cha mẹ anh——“
“Anh bình tĩnh trước đã.” Hạ Dư lập tức an ủi anh, “Tất cả những người ấy đều là kẻ bị lừa bắt tới đây rồi cải tạo, đại não họ đã bị phá hủy rồi, vòng điều khiển họ đeo trên đầu là công cụ duy nhất khiến họ có thể suy nghĩ, giúp họ có được ý thức và khả năng của một số người khác.

Đó không phải cha mẹ anh.”
Sau khi giải thích việc này xong, Hạ Dư mới tiếp tục nói: “Anh cũng biết đó, metaverse dựa vào thế giới ảo để dựng nên.

Về khái niệm metaverse này, tổ chức Mandela tiến bộ hơn xã hội bình thường nhiều, cũng phát triển hơn hẳn.

Nhận thức của xã hội với metaverse còn nông cạn, khái niệm này bùng nổ mạnh nhất trong một vài năm gần đây.

Nhưng tổ chức nghiên cứu khoa học Mandela đã nghiên cứu về metaverse…”
Cậu hơi ngừng một lát: “Trong khoảng bốn mươi năm trước, thời đại ấy tới cả mạng internet cũng chưa có, nhưng đã hình thành hệ thống rồi.”
“Bốn mươi năm trước? Khi ấy Đoàn Văn mới bao nhiêu tuổi?”
“Không phải hắn ta.” Hạ Dư nói, “Đoàn Văn là ông chủ đời hai của tổ chức Mandela thôi, người đầu tiên không phải hắn, là một cậu bé rất ít khi lộ mặt.”
Tạ Thanh Trình nhăn mày càng sâu: “… Cậu bé?”
“Cũng không thể gọi là cậu bé được.” Hạ Dư nói, “Lát nữa kể về nó sau đi.

Em nói về sinh thái metaverse tổ chức này tạo ra cho anh trước đã.”
“Tổ chức Mandela thích thú nhất với việc nghiên cứu về lĩnh vực não bộ con người.

Về khoản này thì chúng đứng đầu hoàn toàn so với xã hội, anh là bác sĩ, anh cũng biết con người ta sẽ sinh ra một vài bệnh lý “đánh lừa thị giác” hay “đánh lừa ký ức” trong những tình huống đặc biệt rồi đấy.

Mà đảo Mandela có một trạm gây nhiễu sóng, nó trải dài trong không khí, từ trường, ánh sáng, âm thanh hay mọi mặt khác trên đảo, khiến não bộ con người ta sinh ra hiệu ứng Mandela—— Cũng chính là làm sai lệch nhận thức và ký ức của cộng đồng… Hiện tại anh có thể nghe thấy tiếng chuông cứ vang lên mãi chẳng dứt rồi chứ?”
“Ừm.”
“Đó là một trong những thứ gây nhiễu sóng, lúc anh bị nó ảnh hưởng thì lại chẳng hề nghe thấy tần số của nó.

Nó sẽ khiến thính lực của anh sinh ra sự sai lệch, cho dù thính lực của anh có mạnh đến đâu đi nữa thì cũng chỉ vứt đi thôi, bởi vì nó tác động trực tiếp vào não bộ con người, kích thích thông qua tạp âm, ảnh hưởng tới phán đoán của anh, khiến anh tin rằng đây là một hòn đảo siêu thực.”
Tạ Thanh Trình: “Nói chính xác là chỉ cần đến gần hòn đảo này thì sẽ bị nhiễu sóng não, sinh ra ảo giác đúng chứ?”
“Vậy cũng không sai.” Hạ Dư nói, “Có điều cũng không thể nói chỉ là ảo giác được, nhưng mà thứ trông thấy lại không giống hiện thực.

Trên hòn đảo này quả thật có vũ khí cao cấp, có linh cẩu, có quân đội chiến đấu, có Huyết Hà, có thành lũy nòng cốt… Vậy nên hình ảnh vệ tinh của nó cũng giống hệt như mắt thường trông thấy, nhưng mọi thứ trên đảo đã bị phóng đại lên.

Tựa như vết sọc đáng sợ trên một con bươm bướm nào đó sẽ khiến kẻ thù hoảng sợ vậy.”
Dừng một lát, lại nói tiếp: “Người ngoài lên đảo thật sự cứ như bất chợt bước vào một thế giới thoát ly khỏi hiện thực, thường sẽ rơi vào nỗi sợ hãi vô tận về thực lực của đối phương, tự mình hoài nghi, không phân biệt được thực hư, cuối cùng sẽ tự hỗn loạn.”
Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ lời Hạ Dư nói: “Nhưng mà hệ thống Thần Gió thu thập được cũng đều là số liệu về loại vũ khí siêu thực này…”
“Không.

Vũ khí siêu thực trên đảo không nhiều đến thế.” Hạ Dư bảo, “Tia lạnh cấp tốc đóng băng Người Phá Mộng là một trong số đó, bọn chúng chỉ mới hoàn thành trong một tháng gần đây, vậy nên ngay cả em cũng không hề biết đến.

Mà thứ hệ thống Thần Gió lấy được thật ra là số liệu của người bị cải tạo, Mandela giỏi nhất về các kỹ thuật sinh học.

Bọn chúng tìm kiếm gen ưu tú khắp nơi, tiến hành cải tạo đến cực hạn, biến người sống trở thành thứ quái vật chẳng phải người cũng không phải quỷ.”
“Đối thủ chúng ta gặp đều rất giỏi, bọn chúng có thể khiến con người ta đạt tới mức độ cực hạn như vậy ư?”
Hạ Dư ừ một tiếng, trầm mặt xuống: “Dù sao hai mươi năm trước, bọn chúng đã có thể thực hiện phẫu thuật thẩm mĩ toàn thân cho Vệ Dung rồi.

Mấy năm nay còn tung ra mấy thứ như nước nghe lời, Ebola thần kinh.

Hiện giờ khả năng cải tạo sinh học của bọn chúng đã vô cùng đáng sợ.

Zoya còn thêm cả hệ thống gây nổ và rất nhiều vũ khí vào cơ thể người bị cải tạo, hiệu ứng sản sinh ra lại càng thực tế hơn.


Bọn chúng có chuyên gia vũ khí, chỉ phụ trách thiết kế vũ khí, khiến chúng có hiệu quả ăn khớp với thế giới ảo tạo thành.

Cuối cùng, thị giác, thính giác, khức giác của con người đều sẽ bị đánh lừa hết cả.”
Tạ Thanh Trình nghe tới đó, bỗng dưng nhận thức được một vấn đề.

Anh hỏi Hạ Dư: “Chuyện này… Em chưa từng kể với tổng chỉ huy ư? Người Phá Mộng vẫn luôn cho rằng thứ đám Zoya phát minh ra là vũ khí tương lai.”
Hạ Dư im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía Tạ Thanh Trình trong bóng tối, cậu cũng không trả lời ngay mà chỉ nói: “Tạ Thanh Trình, anh có biết cả hòn đảo này bị bao trùm trong ảo giác, những người ở đây chỉ có mỗi anh và em là có thể nhìn thấy thực tế hay không.”
“…” Tạ Thanh Trình mở to hai mắt.
Hạ Dư nói: “Lão Trịnh cũng được, tất cả quân lính lên đảo trước đó cũng thế, bọn họ nhìn thấy sẽ luôn chỉ là một hòn đảo siêu thực mà thôi.

Bọn họ không thể nhìn ra hiện thực.

Thực tế là hòn đảo này không hề đáng sợ đến mức đó, nó cũng chưa tới mức tiên tiến đến vậy, nó chỉ là chỗ trốn của một tập đoàn phạm tội khoác vỏ bọc thế giới ảo mà thôi, nói đơn giản hơn chút, nó chỉ như phiên bản nâng cấp của trò chơi 5D Disney.

Nó vẫn cần có con người, cần có thuốc, có động vật bảo vệ.

Nhưng trong mắt người thường, tất cả những thứ này đều là máy móc, tất cả đều là khoa học kỹ thuật của tương lai.

Bọn họ đều bị Mandela đánh lừa, cũng tin tưởng chẳng chút nghi ngờ, chỉ có anh với em là ngoại lệ.”
Mắt hạnh đối diện với mắt đào hoa.
“Anh có đoán ra nguyên nhân vì sao chúng ta là ngoại lệ hay chưa.”
Tạ Thanh Trình sau hồi lâu trầm ngâm, nhớ lại nguyên lý gây ảo giác của đảo Mandela Hạ Dư nói khi nãy.
Trong đầu anh chợt lóe sáng: “—— Là bởi vì Ebola thần kinh ư?”
Hạ Dư nở nụ cười, nụ cười kia có hơi xót xa: “Đúng thế.”
“Nhiễu sóng gây ảo giác của đảo Mandela thiết kế theo não bộ người thường, chúng ta là những kẻ “cực kỳ bất thường”, vì thế lại thoát được khỏi sự tẩy não, nhìn thấy sự thật rõ hơn bất cứ ai hết.

Lúc em vừa lên đảo đã không bị ảnh hưởng rồi, còn anh, bởi vì anh luôn khống chế tốt căn bệnh của mình, cũng giống như người bình thường vậy, cho nên ban đầu mới bị che mắt.” Hạ Dư bảo, “Nhưng khi nãy anh phát bệnh, anh đã vùng vẫy thoát được khỏi ảo giác.

Đấy là nguyên nhân vì sao sau khi anh tỉnh lại đã có thể nhìn thấy đảo Mandela thực tế.”
“Hiện giờ quay lại vấn đề khi nãy anh hỏi em.” Hạ Dư nói, “Anh hỏi em, em có nói hết việc này cho tổng chỉ huy hay chưa.”
Cậu im lặng một lát, rủ mi xuống.
“Em nói rồi.”
“Em đã nói rất nhiều lần.

Tự bọn họ cũng đã xác nhận rất nhiều lần, nhưng những người mà họ phái đi không hề nhìn thấy, đám Đoàn Văn vẫn luôn đặt ra khái niệm bọn chúng có được kỹ thuật khoa học tương lai tuyệt đối, bọn chúng cũng như Tần Tư Nham nói dối Sơ Hoàng là một nhóm số liệu vậy, cẩn thận tạo dựng lời nói dối và ảo ảnh, em nhìn thấy hiện thực, nhưng chẳng có ai tin em hết.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Vì thế em đã từng cố gắng, tốn bao lí lẽ, thậm chí thử cả cách ghi hình lại, nhưng kỹ thuật thế giới ảo của đảo Mandela đã có thể lừa gạt cả camera, cách này cũng thất bại.

Dần dần em rơi vào cảnh có trăm miệng cũng không giải thích nổi, Người Phá Mộng ngày càng nghi ngờ em hơn… Vậy nên về sau, em chẳng bao giờ nhắc tới nữa.”
“Nhận thức của con người được quyết định từ thứ họ chứng kiến, thứ họ nghe thấy, thứ họ trải qua.

Hiện thực mà chỉ có mỗi một mình em nhìn thấy thì dù có là thật cũng thành giả.” Hạ Dư nói, “Người biết thân phận của em chỉ có mỗi tổng chỉ huy, người phụ trách cấp cao nhất của Người Phá Mộng, với cả phó chỉ huy thôi.

Em đã từng kể lại tình hình thực tế của đảo Mandela với ba người đó rồi, tổng chỉ huy thì còn đỡ, ít nhất ông ấy đã từng điều tra thử, nhưng phó chỉ huy thì chỉ cho rằng em phát điên, người phụ trách cấp cao nhất thậm chí còn nghi ngờ em là gián điệp hai mang đứng về phía bên Đoàn Văn nữa.”
“Thật ra nếu họ chịu tin em, thứ vũ khí thật sự đáng sợ như tia lạnh cấp tốc, đám Đoàn Văn sẽ không kịp phát minh được, bởi vì ba năm qua em luôn bảo bọn họ hãy mau chóng tiến công đi, đừng để vệt vằn trên cánh bướm dọa sợ.

Bọn họ không nghe, bởi vì mấy lần chiến đấu thất bại đầu tiên mà bọn họ lại càng tin tưởng vào thực lực của đám Đoàn Văn là siêu thực, ngược lại còn cho Mandela thời gian để chế tạo ra vũ khí phòng thủ có khả năng hủy diệt thật sự.”
“Trong trận hải chiến, em suýt nữa đã chết vì bị cảnh sát truy kích.

Người Phá Mộng nghi ngờ em có thù hận với cảnh sát, thật ra tới tận giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng em.

Có rất nhiều tình báo bọn họ không hề chia sẻ cho em biết.

Bọn họ thà tin vào ngựa trời máy, cũng không tin vào lời em bảo đó chỉ là hình chiếu ảo của máy bay trực thăng đã qua chỉnh sửa.

Bởi vì ngựa trời máy là do họ tận mắt trông thấy, thế nên cho dù máy bay trực thăng mới là thực tế, bọn họ cũng không cho rằng bản thân mình sai.”
Lúc Hạ Dư nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh này, đều là nỗi khổ cậu phải chịu, phải nhịn.
“Hơn nữa, em còn là bệnh nhân tâm thần cơ mà, sự thật em trông thấy sẽ luôn bị nghi ngờ thôi.

Vậy nên cuối cùng em chỉ có thể thuận theo số đông, dùng cách nhìn của bọn họ để suy nghĩ vấn đề, kể lại tình hình, mới có thể đạt được mục đích em mong muốn.

Dù sao người như em, tới cả được người ta tin tưởng cũng đã khó khăn lắm rồi.

Nếu như nói thật sẽ khiến tất cả mọi người khiếp sợ, thế thì lời em nói cũng sẽ chỉ bị phán đoán thành giả thôi.”
“Cứ thế, vì em có bệnh, vì em từng bị ngộ hại, vậy nên cho dù em có phối hợp với họ làm thêm nhiều việc hơn nữa, họ muốn gì em cũng cho, thậm chí em còn từng đưa cả máu của mình làm mẫu vật cho bọn họ nghiên cứu… Nhưng thay đổi thành kiến của một người còn khó hơn cả lay chuyển một ngọn núi.

Mà thay đổi thành kiến của một nhóm người, thế cũng như hót hết nước đã bị đổ xuống đất vào ly thủy tinh vậy, không có khả năng.”
Hạ Dư ngừng một hồi lâu, tiếp tục nói: “Tạ Thanh Trình, thật ra anh có thể trông thấy những thứ giống như em nhìn thấy đã khiến em vui lắm rồi.

Điều này khiến em không còn cô đơn nữa.”
Trong giây phút này Tạ Thanh Trình có thể cảm nhận được hết thảy sự bất lực của Hạ Dư.
Một người không rõ lập trường, một bệnh nhân tâm thần, cho dù có cống hiến cho Người Phá Mộng nhiều hơn nữa, thật sự sẽ được coi như đồng loại hay sao?
Cậu vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một chú cừu đen.
Mọi người thà rằng tin tưởng vào kỵ binh không có thực, tin sự siêu thực mà bản thân và những “người bình thường” tận mắt nhìn thấy, cũng không tin lời cậu nói—— “Không cần sợ, đó chẳng qua chỉ là máy bay trực thăng đã ngụy trang mà thôi.”
Cho dù Tạ Thanh Trình biết hiện tại bản thân đã chẳng còn tư cách, nhưng thấy Hạ Dư vào lúc này, vẫn không nhịn nổi hỏi: “Em… Ba năm qua em… Đều sống như thế hay sao.”
Hạ Dư rủ mắt, có lẽ ba năm qua, chưa từng có một ai hoàn toàn tin tưởng cậu, bọn họ đề phòng cậu còn chưa xong, sao có thể hỏi cậu liệu có khổ sở hay không, vậy nên giờ phút này, nghe thấy một câu như thế, hốc mắt Hạ Dư bỗng dưng dần ửng đỏ lên.
“Em chưa từng nói dối mà…” Rốt cuộc cậu buông bỏ kiên cường, khàn khàn nói, “Nhưng mà không ai tin em hết… Cho dù là tình huống khác xa hiện thực như thế mà bọn họ vẫn có thể tin được, lại chẳng thèm tin lời em nói…”
“Em thật sự rất hận Mandela, bọn chúng giết mẹ em, hại em suốt hai mươi năm trời… Em chẳng biết vì sao cảnh sát vẫn không thèm tin em nữa… Là bởi vì em từng bị bọn họ hại chết hay sao? … Hay là bởi vì em có bệnh? Em là bệnh nhân bị hại đấy, em có thể không khao khát một chân tướng với công bằng hay sao…! Bọn họ vừa bảo tin tưởng em, lại vừa nghi ngờ tình báo mà em cung cấp… Nhưng đây là lỗi của em ư? Tạ Thanh Trình? Chẳng lẽ đó đều là lỗi của em hay sao…!!”
“Vì sao chứ… Vì sao thà rằng tin tưởng những thứ giả tưởng này, cũng chẳng chịu tin tưởng em… Vì sao cho dù em có cố gắng tới đâu đi nữa cũng không có người nào thật sự tin tưởng em cả…”
Tạ Thanh Trình càng nghe càng khó chịu, mặc dù anh và Hạ Dư vẫn còn nhiều khúc mắc chưa gỡ giải, nhưng anh chỉ cần trông thấy Hạ Dư suy sụp, sẽ bất giác ôm chặt lấy cậu như thế.


Anh cũng vẫn sẽ lo lắng cho Hạ Dư đau khổ tới mức giọng nghẹn lại trước mặt anh như vậy.

Đây là chuyện chẳng thể thay đổi được.
Thì ra là thế… Hóa ra Người Phá Mộng không tin tưởng Hạ Dư hoàn toàn, bọn họ e ngại cậu là một bệnh nhân, sợ cậu ôm lòng dạ khác.

Vậy nên rất nhiều tình báo Hạ Dư không hề nhận được, chỉ có thể đơn độc đợi một người có thể tin tưởng cậu ngay trong trại địch.
Nếu không đợi được, chắc chắn cậu cũng sẽ chỉ chấp nhận số phận như thế, sẽ tiếp tục nghĩ cách phối hợp với bọn họ trong tiếng chế giễu vậy thôi.
Cậu là một bệnh nhân, nhưng bệnh nhân này cũng là người duy nhất biết tới sự thật.

Vì thế cậu không thể không để ý đế cách hiểu của người bình thường, nói trắng thành đen, chỉ vì còn ôm chút hi vọng trong lòng, cuối cùng làm ra chuyện đúng đắn.

Cậu phải chịu đựng người ta cười nhạo cậu, nghi ngờ cậu, e sợ cậu, chế giễu cậu…
Lúc Hạ Dư trầm mặc, chợt cảm thấy ngón tay mình động nhẹ.
Cậu sửng sốt một lúc, mới nhận ra là Tạ Thanh Trình nắm ngược lấy tay cậu.
Tạ Thanh Trình nói: “Anh biết có lẽ em sẽ không chịu tin tưởng anh thêm lần thứ hai, nhưng Hạ Dư này, anh thật sự chưa từng nghi ngờ em sẽ tự mình đứng về phía Đoàn Văn, anh chỉ… Chỉ từng nghĩ tới, liệu có phải em bị tẩy não hay không, liệu có phải em đã bị thứ gì đó khắc sâu vào tư tưởng hay không… Cho dù là lúc em gây ra chuyện quá phận đi nữa, anh cũng nghĩ như vậy.

Anh biết em hận anh, nhưng anh cũng biết em sẽ không vì oán hận cá nhân mà đánh mất bản thân mình.

Vậy nên anh mới nói, từ ban đầu anh đã biết em lựa chọn phía bên nào rồi, cho dù anh cũng đã từng thăm dò, cũng từng do dự, nhưng anh thật sự… Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ giới hạn của em.”
Quả đúng là thế, trước khi anh tới nhà Hạ Dư vẫn luôn chỉ đoán, chỉ thăm dò thân phận của Hạ Dư, chỉ xuất phát từ sự tin tưởng dành cho Hạ Dư mà thôi—— Anh không tin Hạ Dư sẽ thật sự dấn thân vào tổ chức đã sát hại Vivian, nhưng anh không có bằng chứng.

Thái độ của Hạ Dư quá cương quyết, trong quá trình ấy, không phải anh chưa từng lo âu.
Thậm chí anh còn từng nghi ngờ liệu có phải Hạ Dư bị Đoàn Văn tẩy não hay không, anh biết Hạ Dư sẽ không sa đọa đến mức ấy, nhưng cũng không tìm thấy căn cứ chính xác có thể thật sự khiến mình yên lòng.
Mãi cho tới khi anh bị nhốt trong nhà Hạ Dư, anh nhân cơ hội tìm được tài liệu, sau khi ra ngoài, cuối cùng anh mới có cơ hội để xác nhận suy nghĩ của mình.
Lúc anh đưa tài liệu cho viên chỉ huy đang lo lắng và đợi chờ một phần nhỏ cuối cùng của bản đồ được bổ sung, anh từng xác nhận với tổng chỉ huy xem rốt cuộc có phải Hạ Dư là nằm vùng hay không.

Mà Tạ Thanh Trình đã đoán được tới nước này rồi, lại vô cùng kiên quyết muốn biết được sự thật, viên chỉ huy lúc ấy đã chẳng có gì quan trọng phải che giấu thêm nữa, ông hít một hơi thật sâu: “… Đúng thế, là cậu ấy.”
Câu nói ấy lọt vào tai.
Tạ Thanh Trình cảm thấy cuối cùng trái tim mình cũng đã chùng xuống.

Trong chớp mắt ấy anh không thể nói rõ cảm nhận của mình là thế nào.
Cuối cùng anh đã xác nhận được Hạ Dư là tình báo.
Suy đoán của anh cho tới tận giờ vẫn không hề sai…
Nhưng đồng thời anh cũng biết được rằng, Hạ Dư chỉ đơn thuần là hận anh thôi, nỗi oán hận này cũng không phải là vì phe cánh khác biệt, mà là vì thù hận cá nhân giữa hai người bọn họ, Hạ Dư vẫn oán trách anh đã từng lừa mình…
Viên chỉ huy: “Cậu hỏi việc này là có ý tưởng gì hay sao?”
Khi ấy Tạ Thanh Trình trầm mặc rất lâu, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, cuối cùng vẫn mở miệng——
“Tôi muốn sự an toàn của em ấy là do tôi bảo vệ.”
Ngón tay thon dài của Tạ Thanh Trình giao phần cứng cho viên chỉ huy: “Mong ông hãy xác nhận—— Tài liệu là do tôi trộm từ nhà em ấy chứ không phải là em ấy cung cấp cho ông.”
“…”
“Tài liệu trong phần cứng rất quan trọng, nhỡ đâu trong số chúng ta có gián điệp của Mandela, vậy thì em ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu thế, chúng ta đang tự tay đẩy em ấy vào hố lửa.” Tạ Thanh Trình nói, “Đứa trẻ này không thể hi sinh mạng sống vì chuyện của chúng ta lần thứ hai được nữa.

Tôi không thể trơ mắt nhìn em ấy hi sinh lần thứ hai… Mong ông đồng ý với tôi.

Để tôi bảo vệ em ấy.”
“Đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Giờ phút này, Tạ Thanh Trình nhìn vào mắt Hạ Dư, anh nói: “Anh, tin tưởng em.

Bởi vì tin tưởng em, nên cuối cùng mới đợi câu xác nhận này.

Anh biết em hận anh, nhưng em có nguyện tin tưởng anh không giống với người khác, rằng anh biết em có hận thêm nữa, cũng chỉ nhắm vào một mình anh thôi, em sẽ không muốn làm hại mọi người, sẽ không trở nên độc ác chứ?”
“Em có nguyện tin tưởng, hiện tại cho dù anh không nhìn thấy dáng vẻ vốn có của Mandela, chỉ cần em nói cho anh biết, anh vẫn sẽ tin tưởng em hay không…”
Tạ Thanh Trình nói xong câu cuối cùng, có lẽ vì sau khi phát bệnh vẫn còn chút yếu ớt, anh có hơi nghẹn ngào: “Nếu anh nói… Anh sẽ không coi em như một bệnh nhân, rồi đối xử với em như một kẻ phản bội… Em vẫn nguyện tin tưởng anh… Một lần cuối cùng chứ?”
Hạ Dư nhìn anh, nhìn một hồi lâu, trong giọng nói của cậu cuối cùng cũng lộ ra vẻ tan vỡ và ấm ức chẳng che giấu nổi.
“Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình…” Cuối cùng một bông hoa tuyết rơi xuống, dãy núi băng tuyết rốt cuộc nứt toạc.

Khi nãy Hạ Dư đã trải qua lần phát bệnh của Tạ Thanh Trình mà cậu chưa từng trông thấy trong cuộc đời, lại nghe những lời Tạ Thanh Trình nói với cậu này, cậu đã chẳng còn chịu nổi nữa, cuối cùng vẫn rơi nước mắt hệt như trước đây, cậu khóc, khóc tới mức thương tâm như thế, mang theo bất lực, ấm ức, đau khổ, “Em… Em đối xử với anh như thế… Khi đó em đối xử với anh như vậy… Em thật sự đã hận anh bỏ rơi em… Em muốn trả thù anh, nhưng mà em… Em…”
Cậu không nói nổi nữa, cậu lại dùng sức ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình.
“Xin lỗi… Xin lỗi anh…! Em không muốn trông thấy anh phát bệnh lần nữa, em thật sự không bao giờ muốn trông thấy anh phát bệnh nữa… Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không anh? Em không muốn nói tiếp về chuyện quá khứ này… Em không muốn cãi nhau… Không muốn cãi nhau thêm lần nào nữa cả…”
“Tạ Thanh Trình…” Cậu nói, “Đã qua cả rồi… Em không còn hận anh nữa rồi… Em không hận anh… Anh đừng đau lòng, được không anh? Anh đừng buồn nữa…”
Trái tim Tạ Thanh Trình chợt rung động.
Anh không ngờ rằng cuối cùng anh vẫn có thể nghe được hai chữ “không hận” từ Hạ Dư.
Hạ Dư nắm lấy tay anh trong lớp chăn tối như mực, kéo tay anh qua, áp lên gương mặt mình.
“Tạ Thanh Trình… Hiện tại anh đã nhìn thấy mặt em chưa…” Cậu không ngừng nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi, “Anh có thể nhìn thấy chưa?”
Tựa như xuyên qua ảo ảnh của Mandela, nhìn thấy sự thật.
Anh có thể nhìn thấy mặt của em chưa.
Ngón tay Tạ Thanh Trình ngập ngừng, cuối cùng vẫn vuốt ve gương mặt Hạ Dư: “… Anh nhìn thấy rồi.”
Nước mắt Hạ Dư chảy vào giữa tay anh.
Ngón tay Tạ Thanh Trình run run, khàn khàn nói: “Anh nhìn thấy mặt em rồi.”
Ba năm qua, gương mặt chẳng trông thấy, gỡ bỏ thù hận.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng được gặp lại…
Trước vẻ dịu hòa chẳng thay đổi, trong lòng họ đều ngập tràn đau xót bất an, vết thương ấy, chẳng ai trong họ nhắc tới, không dám chạm vào.
“Em đừng khóc.” Tạ Thanh Trình nói, “Đừng khóc… Anh nghe lời em, không nhắc tới nữa, không cãi nhau nữa.”
“Đừng khóc… Hạ Dư.

Chúng ta không cãi nhau.

Em… Đừng khóc mà.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện