Thêm mấy ngày trôi qua như thế, lại có chút bình yên hiếm có trước dông bão sắp đến.
Viên chỉ huy bảo họ nhất định phải giữ vững tình hình hiện tại, tên đã lên dây, không được phép có chút sơ sót nào, bất cứ một sai lầm nào đấy đều có thể tạo thành thất bại của cả kế hoạch.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư đương nhiên cũng biết rõ mối liên quan lợi và hại, cho dù là hành động làm việc, hay là ở cùng với nhau đều trở nên càng cẩn thận hơn hẳn.
Mỗi sáng Hạ Dư luôn ra ngoài, tối về phòng, hai người phối hợp với tổ chức để hoàn thành các thông tin chi tiết trên đảo.

Chờ sau khi ăn xong bữa tối, Tạ Thanh Trình uống thuốc xong thì đi ngủ, Hạ Dư đọc sách bên bàn học một lát, cũng lên giường theo.
Cho dù hiện giờ Đoàn Văn đã không còn nghi ngờ nữa, không phái người tới kiểm tra chăn đệm, nhưng vì để an toàn, đêm nào họ cũng phải phối hợp đóng kịch với nhau ở dưới chăn, khiến giường rung lắc, đệm chăn cũng gợn lên gợn xuống.
Kiểu đóng kịch này khó mà nắm bắt được, cũng như hai vị diễn viên phải đóng cảnh nóng với góc quay rộng cho chân thực, khó tránh khỏi một số chuyện mất khống chế.
Sau khi tác dụng phụ của huyết thanh số 2 hoàn toàn biến mất, phản ứng của Tạ Thanh Trình cũng đỡ hơn, nhưng Hạ Dư thật sự chẳng thoải mái mấy.
Từ sau khi họ nghe viên chỉ huy bảo phải cẩn thận mọi việc, vì tránh cho nhiệm vụ mới có thể tới bất ngờ, nên cũng không thật sự đâm vào bên trong lần nào.
Nhưng có đôi lúc cọ ra lửa thật rồi, dục vọng của Hạ Dư hết sức nóng bỏng, đẩy quần lót lên trên, mỗi lần đẩy xuống đều ấn vào nơi hơi hõm vào vừa mạnh vừa nóng bỏng, như thể chơi miệng huyệt qua lớp vải ươn ướt, thúc vào phía dưới qua lớp quần lót tới ướt át, động tác cũng dần có hơi mất khống chế.
Mỗi lần Hạ Dư không khống chế nổi sẽ túm một chiếc gối ôm tới, chặn giữa cậu và Tạ Thanh Trình, để lúc mình thúc xuống sẽ không cọ vào phía dưới Tạ Thanh Trình thật, lúc dục vọng muốn bắn ra cậu đành nằm trên gối ôm, bụng kê chiếc gối mềm mại, mông thúc về trước nóng bỏng, sau đó vươn tay xuống, giữ lấy dương vật muốn cương cứng của mình, cau mày thủ dâm rồi bắn ra.
Chất lỏng đặc lại đục kia sẽ bắn lên đùi lên người Tạ Thanh Trình, thật ra cũng hơi kì quái, càng khỏi phải nói tới tiếng thở dốc trầm nặng lúc Hạ Dư bắn ra quẩn ngay bên tai Tạ Thanh Trình, khiến Tạ Thanh Trình dần dần cũng có hơi khó chịu.
Lúc Hạ Dư chơi anh qua gối, cảm giác bụng bị ép vào lại càng mãnh liệt, cái cảm giác bị cản trở muốn vào lại chẳng vào này như bị kiến vô hình cắn, tê tê dại dại châm lửa nơi bụng dưới.
Lại qua mấy đêm nữa, Hạ Dư cảm thấy dùng gối ngăn cũng không thoải mái nữa, có lần thúc mạnh quá, gối mềm trượt khỏi bụng bọn họ, Hạ Dư đã sa vào dục vọng cũng không kéo nó về, lúc hông cậu chen vào giữa hai chân Tạ Thanh Trình, cảm nhận được làn da ấm áp trơn mịn nơi đùi trong kia, lúc ấy cậu đã sắp lên đỉnh, cuối cùng đầu óc mơ màng, kéo quần lót Tạ Thanh Trình xuống, sau đó cũng đẩy quần lót mình sang một bên, để dương vật ngạo nghễ đầy khí thế của mình bật ra lộ liễu, cậu vừa vuốt ve nóng bỏng, vừa bắn vào miệng huyệt của Tạ Thanh Trình mà chẳng có gì cản trở, bắn tới mức giữa hai chân thành một khoảng ướt dính.
Sau khi làm xong, giữa hai người tựa như còn quanh quẩn tình cảm vừa rõ ràng lại vừa phức tạp.
Tuy Tạ Thanh Trình biết Hạ Dư vẫn chưa lên giường với Anthony, nhưng cũng không cho rằng Hạ Dư còn có cả một tình yêu đầy chân thành dành cho anh như năm ấy nữa, làm vậy có thể là vì nhiệm vụ hoặc cũng có thể vì dục vọng của nam giới bình thường mà thôi.
Mà phía Hạ Dư lại càng nghiêm trọng hơn, cậu vẫn cảm thấy Tạ Thanh Trình thật sự đã ở bên Trần Mạn rồi, cũng chỉ vì nhiệm vụ nên mới không thể không phối hợp làm việc này.
Bọn họ cũng đều biết đối phương đã tha thứ cho mình, vẫn có dục vọng với mình, nhưng chuyện lớn hơn nữa, ví dụ như là tình yêu, lại chẳng có ai dám nhắc tới.
Huống chi sắp tới đại chiến, chuyện quan trọng đến thế còn đang chờ họ xử lý, lúc này bàn chuyện tình cảm cá nhân thật sự chẳng đúng lúc chút nào.

Giống như trong phim truyền hình lúc tám giờ các chiến sĩ đã đánh nhau tới mức máu thịt tứ tung, diễn viên vẫn còn đang tâm tình vấn đề anh yêu em nhưng em không yêu anh, tựa như ngoài kia có bao nhiêu người chết cũng chả liên quan gì tới diễn viên vậy.
Tất nhiên họ sẽ không làm như thế.
Bọn họ chỉ có chút thời gian vào buổi tối, có thể lấy việc công làm việc tư, buông thả chút ham muốn cá nhân chẳng làm ảnh hướng tới đại cục.

Mà lúc buông thả ham muốn riêng này, sớm chiều bên nhau, dần dần họ không khỏi bị đối phương kéo về vực sâu của tình cảm cũ.

Hơn nữa trên hòn đảo Mandela, trước ngày đại chiến ập tới, họ cũng chỉ có chút thời gian để ích kỉ như vậy thôi, sao còn phải tự tìm phiền phức cho mình trong lúc quấn quít nhau làm gì nữa?
Vì thế Hạ Dư không muốn quan tâm Trần Mạn nọ kia gì thêm, Tạ Thanh Trình ở bên ai cậu cũng chẳng muốn để ý, theo bầu không khí trên đảo dần khẩn trương hơn, những ngày cuối cùng càng lúc càng tới gần, Hạ Dư thay đổi suy nghĩ, cậu muốn nhân khoảng thời gian cuối cùng này, lấy danh nghĩa đóng kịch làm việc, cưỡng ép đưa Tạ Thanh Trình vào dưới cánh cậu để ân ái.
Dần dà Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngẫm xem rốt cuộc tình cảm Hạ Dư dành cho mình là gì nữa.
Ít nhất giờ phút này, Hạ Dư chân thành mong muốn anh.
Mỗi sáng mỗi tối họ càng làm càng điên cuồng, lửa trêu chọc ra cũng ngày càng vượng, nhưng bởi vì vẫn ngăn cách nhau bởi một lớp màn lụa chẳng còn yêu sâu đậm lần nữa, nếu không phải đối phó với Đoàn Văn, bọn họ cũng không thật sự làm tới bước cuối cùng.
Chẳng qua sau khi Hạ Dư rút gối đi rồi, đêm nào cũng cọ vào chân Tạ Thanh Trình bắn thẳng ra mà không có gì ngăn cách, sau khi làm xong cả trên giường, trên chăn, trên bụng hay giữa hai chân Tạ Thanh Trình, thậm chí là cả miệng nhỏ cũng dính nhớp tinh dịch.
Lại có một lần, lúc Hạ Dư xuất tinh trùm trong chăn nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình chăm chú, cậu trông thấy cặp mắt đào hoa kia, bỗng dưng không kìm nổi nữa, cúi đầu, hôn lên bờ môi hé mở ra thở dốc của Tạ Thanh Trình một nụ hôn không cần thiết.
Chẳng ai trong họ nghĩ tới nụ hôn này, chờ tới khi hai bên đều sực tỉnh, bọn họ đã quấn lấy nhau hôn môi nóng bỏng như muốn trút nỗi lòng, thậm chí còn chẳng biết là ai dây dưa với ai.
Một đêm ấy, chẳng phải vì để đối phó với Đoàn Văn, Hạ Dư vẫn đâm vào.
Bởi vì cơ thể Tạ Thanh Trình không khỏe, cậu tiến vào rất kiên nhẫn, nhưng mới chỉ có phần quy đầu vào thôi đã không nhịn nổi nữa, mấy ngày cọ sát qua gối, sượt qua miệng huyệt, tất cả đều như điểm tâm khai vị trước khi vào món chính, ngược lại còn tăng thêm kích thích ngập đầu khi thật sự được đâm vào trong, lối vào của Tạ Thanh Trình chưa từng mút chặt lấy cậu như thế, dường như cậu mới chỉ đẩy vào miệng huyệt co rút kia, dâm thủy ướt át đã muốn chảy ra ngoài.
Đêm ấy hai người chẳng hề có lí do gì, mà chỉ đơn giản là làm việc tư liên quan tới ái dục mà thôi.
Tạ Thanh Trình nằm trên giường, không ngừng bị Hạ Dư thúc vào phía sau, đệm rung lên kẽo kẹt theo động tác mãnh liệt của hai người, lưng anh cong thành một đường, cơ thể lay chuyển theo sự đâm rút của Hạ Dư, làn da tái nhợt nổi một tầng ửng đỏ nhàn nhạt diễm lệ.

Ban đầu Hạ Dư còn xé bao dùng, nhưng chịch một lát lại thấy sướng không chịu nổi, cậu rút dương vật nóng bỏng ướt dính của mình ra, tháo bao xuống, nóng bỏng thúc vào bên trong thêm một lần nữa.

Khi ấy Tạ Thanh Trình đã rất tan vỡ, tay anh siết chặt ga giường, đốt ngón tay cũng trắng bệch, anh nghẹn ngào khàn khàn nói nhỏ: “Em mẹ nó… Đã bảo phải đeo bao mà… Đeo bao…!!”
“Đeo rồi anh cũng có sướng như bây giờ đâu chứ.” Lúc suy nghĩ hỗn loạn, Hạ Dư vừa đâm thúc bộc lộ dục vọng lẫn tình yêu trên cơ thể Tạ Thanh Trình, vừa thở dốc nói, “Cứ tháo ra đi, em bắn bên ngoài cũng vậy thôi.”
Lần này thật ra không hề lừa người, cho dù đạo đức trên giường của Hạ Dư rất tệ hại, trời sinh bạo lực, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhớ rõ cơ thể Tạ Thanh Trình yếu ớt, lúc cậu đâm rút sắp bắn, rút dương vật ra khỏi miệng nhỏ bị cọ sát vừa nóng vừa ướt không chịu nổi, khàn khàn rên rỉ rồi bắn toàn bộ lên gương mặt anh tuấn của Tạ Thanh Trình.
Sau đó cậu thở hổn hển, vuốt ve gương mặt người đàn ông dưới thân mình, dưới lớp chăn tối mờ, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt Tạ Thanh Trình bị chịch tới thất thần.
Cậu chợt cảm thấy nỗi thương tiếc lẫn thống khổ không có lời lẽ nào miêu tả nổi hệt như ba năm trước.
Thương tiếc vì yêu sâu đậm.
Thống khổ vì chẳng chiếm được.
Cậu cúi đầu hôn lên bờ môi run nhè nhẹ của Tạ Thanh Trình lần nữa, ngậm lấy cánh hoa mềm mại kia, hôn anh từ nhẹ tới sâu—— Lúc họ làm chuyện ấy, chẳng ai biết nên nói gì, không ai dám nói điều gì, mà cũng không ai có thể nói gì cả.
Vì thế đành dứt khoát không nói nữa, sau đó làm tình gần như chẳng nói lấy một câu nào, chỉ im lặng quấn quít, hôn môi lại ôm lấy nhau mà chẳng nói gì.
Sau ấy lại có một đêm, Hạ Dư chảy đầy mồ hôi ôm lấy Tạ Thanh Trình cả người cũng ướt nóng, sau khi nhịp tim bình ổn lại khỏi dư vị của sự sung sướng.

Trong bầu không khí ấy, Hạ Dư chợt sinh ra một loại xúc động.

Cậu nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, rủ mi hôn lên hình xăm trên cổ tay anh, nhẹ giọng nói một câu: “Tạ Thanh Trình, anh nói xem, nếu như huyết thanh số 2 thật sự có thể khiến anh mang thai, liệu có phải anh đã có con của em rồi không?”
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, anh muốn nhắc lại lời anh đã nói với Hạ Dư rất nhiều lần kia, đó chỉ là phản ứng giả, huống chi phản ứng ấy hiện giờ cũng đã biến mất rồi.

Nhưng anh mệt chết đi được, chẳng có sức đâu mà đôi co chuyện này với Hạ Dư nhiều.
Tay Hạ Dư vuốt ve bụng anh nhè nhẹ, trong ánh mắt mang theo chút ngẩn ngơ lẫn dục vọng không thực tế: “Nếu thế, chờ khi đại chiến kết thúc, có lẽ anh cũng sẽ không…”
Cậu không nói thêm gì nữa, tựa như oán hận điều gì, khẽ cắn vào động mạch sau gáy Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình muốn dạy dỗ lại cậu, nhưng lời tới bên miệng, lại cảm thấy hờn dỗi chẳng thú vị gì, bọn họ cũng đâu phải mối quan hệ lúc trước, anh có dạy dỗ lại Hạ Dư cũng vô ích thôi.
Anh đành mặc kệ cho Hạ Dư cắn anh như cún, da thịt nơi cổ nhoi nhói, chắc là cắn thấy mùi máu nhàn nhạt rồi, Hạ Dư mới nhả ra.
Hạ Dư nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của anh, bỗng dưng chợt nói một câu: “Tạ Thanh Trình, anh có nhớ không, lúc trước anh chẳng bao giờ cưng chiều em cả…”
“…”
“Anh luôn mắng em chán ghét em.”
“…”
“Nhưng khi đó em rất thích anh, cảm thấy anh cái gì cũng tốt, cho dù sau này có già rồi, bị bệnh, em cũng sẽ mãi yêu anh…”
Tạ Thanh Trình nhắm mắt nghe lời cậu nói.
Anh như đang mong chờ một câu nói, lại không dám mong chờ câu nói ấy.
Anh cảm thấy nếu như sự ôn tồn này không phải ảo giác của anh, nếu như giây phút này anh thật sự có thể nghe thấy Hạ Dư nói một câu thích, thế thì có thể anh sẽ hoàn toàn chẳng giả vờ nổi nữa, tình cảm của anh cũng sẽ sụp đổ theo nó, sẽ khiến tất cả đều hỏng bét.
Trong lúc trầm mặc, Tạ Thanh Trình cảm thấy môi Hạ Dư lại dán lên vết thương bên cần cổ anh một lần nữa, đầu lưỡi ấm áp liếm qua miệng vết thương, anh khẽ giật mình.
Hạ Dư buông lỏng anh ra, ở nơi Tạ Thanh Trình không trông thấy, trong mắt cậu chứa đựng yêu hận bệnh hoạn quấn lấy nhau: “Tạ Thanh Trình.”
“… Hửm?”
Giữa môi như ngậm hoa hồng, đỏ tới chói mắt, Hạ Dư cọ nhẹ chóp mũi vào anh, biến thái nói ra một câu: “Máu của anh ngọt lắm.”
Tim Tạ Thanh Trình đập mạnh.
Sau một đêm dây dưa vô cớ, sau một bát canh lê lẫn vô số nụ hôn dịu dàng, một câu “máu của anh ngọt lắm” này lại khiến anh không nhịn được mà ửng đỏ hốc mắt.
Anh xoay người lại, nhìn gương mặt Hạ Dư trong bóng tối.
Hạ Dư: “Anh sao thế?”
Tạ Thanh Trình nhìn cậu, nhìn mấy giây, bỗng dưng cảm thấy vô cùng vô cùng không cam lòng.


Loại không cam lòng này mãnh liệt đến thế, vậy nên anh tin rằng nếu hiện giờ nhiệm vụ họ đang làm mà đã kết thúc, thế giờ phút này có lẽ anh đã chẳng còn che giấu nổi tình cảm của mình nữa.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất lúc nào cũng có thể được phát lệnh, hai kẻ điên chẳng ai dám mạo hiểm thừa nhận tình cảm như thế.
Mà người bình thường cuối cùng vẫn phải để Tạ Thanh Trình làm.
E rằng cả đời này anh cũng chưa từng sống vì bản thân mình.
“Anh có gì muốn nói với em ư?” Hạ Dư hỏi anh.
Không biết có phải ảo giác của Tạ Thanh Trình hay không, trong giọng Hạ Dư hình như mang theo sự run rẩy rất khẽ.

Lúc trước là để diễn kịch, kịch tàn, người xem đã tan, vậy vì sao vẫn dây dưa cùng với nhau?
Là ai không cam lòng kết thúc vở kịch, là ai tàn cuộc vẫn chưa muốn cởi đồ, là ai sau khi khúc hát cuối cùng kết thúc người cũng đã tan vẫn đứng nơi hai đầu sân khấu lưu luyến nhìn quanh chẳng rời—— Vở kịch vợ chồng giả này thật tốt đẹp, đèn tắt trống ngừng người khen đã rời quanh sân khấu chỉ còn khay chén bừa bộn, chỉ có Bá Vương chưa cởi giáp, Ngu Cơ vẫn giương kiếm hoa.
Là ai không cam lòng, ai chẳng muốn tan?
Là ai không thể kết thúc vở kịch, diễn tới cuối cùng, cửa sổ chỉ mỏng như cánh ve, thở mạnh một chút đã rách mất—— Là ai?
“Anh… Có gì muốn nói với em ư?”
Sự run rẩy trong giọng nói càng rõ ràng.
Tựa như người đã đi trong sương mù quá lâu, loáng thoáng, cuối cùng đã nghe thấy tiếng gọi của người khác—— Bọn họ như thể đều nhận ra điều gì đó.
Trong lớp sương dày, bất an sốt ruột nhìn quanh.
Tạ Thanh Trình có thể cảm nhận được Hạ Dư mất khống chế, anh thấy ánh mắt Hạ Dư hình như có huyết sắc hiện lên, huyết sắc ấy khiến Tạ Thanh Trình dâng lên một sự bất an mãnh liệt trong nỗi xúc động mạnh mẽ, như thể có bản năng nào đó nói anh không nên hành động theo cảm tính như thế được.

Nhưng ấm áp và hi vọng Hạ Dư dành cho anh lại ùa tới như thủy triều, sự dâng trào ấy khiến anh khống chế được giọng nói lại chẳng khống chế được cơ thể.
Tạ Thanh Trình bất chợt nghiêng người qua, hôn lên môi Hạ Dư.
“Làm một lần nữa đi.”
Lúc hôn môi anh khàn khàn nhỏ giọng nói với Hạ Dư.
Tim Hạ Dư chợt đập loạn, mở to hai mắt nhìn anh.
Mà phản ứng của Tạ Thanh Trình là níu lấy tóc Hạ Dư, hôn cậu sâu lại mạnh một lần nữa.
“Là anh muốn làm thế.

Không hề hối hận.”
Đêm ấy hai người họ làm rất mãnh liệt, Tạ Thanh Trình cưỡi trên hông Hạ Dư, mỗi lần nhún xuống đều vào rất sâu, trong kiểu làm tình này Hạ Dư như cảm nhận được sự an ủi không chỉ về mỗi tình dục nữa, lỗ hổng trong lòng cậu tựa như cũng được lấp đầy theo tiếng thở dốc, theo động tác nhún eo của Tạ Thanh Trình.
Cậu ôm lấy anh, si mê nhìn người đàn ông cau mày nhún hông trên người cậu, hôn từ ngực anh rồi hôn tới cằm anh, cuối cùng không nhịn nổi lật ngược anh đè xuống giường, nâng hai chân anh lên, bắt đầu chịch người đang run rẩy kia mạnh mẽ.
Họ quấn quít lấy nhau trong đêm tối, thở dốc, sa đọa như dã thú của dục vọng, run rẩy triền miên, liều mạng ân ái.


Tới cuối cùng, Tạ Thanh Trình hơi ngửa cổ dưới thân Hạ Dư, run rẩy như sắp chết, gần như chẳng bắn nổi thứ gì, trong lúc mơ màng anh thấy gương mặt có hơi vặn vẹo vì ái dục của Hạ Dư, anh khắc thật sâu gương mặt Hạ Dư vào trong trái tim mình, lúc bị chịch tới mức bắn tinh dịch loãng lần nữa, chợt mất ý thức…
Sáng hôm sau, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư tỉnh dậy cùng lúc, nói chính xác thì là cùng bị cảm ứng vi điện của hệ thống Thần Gió làm tỉnh giấc.
Vừa kết nối với tai nghe ẩn, trong tai nghe đã truyền tới giọng hưng phấn của viên chỉ huy: “Hoàn thành rồi! Hoàn thành giải mã vũ khí tia lạnh cấp tốc rồi!”
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình khẽ giật mình, hai người hoàn toàn tỉnh táo, thoáng liếc qua nhau.
Bọn họ cũng đều biết, việc này có nghĩa là đại chiến sắp bắt đầu, tới tận giờ họ vẫn đang chờ đợi tiếng trống trận này, cuối cùng trống cũng đã vang.
“Chương trình Zoya thiết lập hết sức phức tạp, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức, may mà cuối cùng cũng nghiên cứu ra cách phá hỏng thiết bị của cô ta…” Có thể nhận thấy viên chỉ huy hết sức kích động, tuy bình thường ông rất nghiêm túc, lúc này cũng không khỏi nâng cao giọng hơn, ông nói một tràng dài không ngừng, sau đó mới chợt nhận ra, “Hai người các cậu vẫn ở cùng nhau chứ?”
Hạ Dư ấn tay dán vào tay nghe, nhờ có chăn che khuất đáp: “Vẫn ở cạnh nhau, ông cứ nói tiếp đi viên chỉ huy.”
“Hiện giờ Mandela mới năm rưỡi sáng.” Viên chỉ huy sửng sốt, “Hai cậu là…”
“Ôn chuyện.” Ánh mắt Hạ Dư ra hiệu Tạ Thanh Trình đừng giải thích nhiều, sau đó bảo, “Cần bọn tôi phối hợp làm gì không?”
“À, đúng rồi đúng rồi.” Viên chỉ huy lập tức nhận ra lời mình không đúng, ông vào thẳng chính sự luôn, “Là về thời gian tổng tấn công toàn diện lần hai, trước mắt chúng tôi đã có một phương án.

Đánh nhanh thắng nhanh, đã giải mã xong cả rồi, không thể kéo dài thêm, sáu giờ tối mai, theo giờ Mandela, đội quân mới sẽ đổ bộ theo kế hoạch thực chiến với biệt hiệu “Ngược Gió”, triển khai quyết chiến với Đoàn Văn.

Nhưng mà trước khi ấy…”
Hạ Dư đã đoán ra: “Ông cần sự phối hợp từ chúng tôi, trước sáu giờ phải phá hủy hệ thống điều khiển tia lạnh cấp tốc, đúng chứ?”
Viên chỉ huy: “Đúng thế, tầm bắn của tia lạnh cấp tốc rất rộng, trong quá trình chúng tôi lên đảo vốn không kịp tiếp cận, hơn nữa e là phòng ngự bốn phía của nó cũng đã được nâng cấp thêm rồi, nếu tấn công từ bên ngoài gần như không có khả năng, vậy nên tổng bộ cần hai cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trước khi khai hỏa tổng tiến công, phá hủy nó hoàn toàn!”
Sau khi tổng bộ giải mã, tia lạnh cấp tốc có tổng cộng ba đoạn chương trình dữ liệu, ba đoạn này bổ sung cho nhau, phá hủy một đoạn trong ấy thì hai đoạn còn lại sẽ nhanh chóng bắt đầu tự bổ sung lại, vậy nên nhất định cần có ba người đồng thời vào trong khoang điều khiển, cùng lúc thao tác theo mệnh lệnh từ xa của tổng bộ, cắt đứt ba đoạn dữ liệu cùng một thời gian thì mới vô hiệu hóa được cỗ vũ khí này.
Mà hiện giờ Hạ Dư và Tạ Thanh Trình chỉ có mỗi hai người, vẫn thiếu một người nữa, vậy nên trước sáu giờ tối mai họ phải cứu được Trịnh Kính Phong ra.

Hiện giờ là năm rưỡi sáng, còn hơn ba mươi tiếng, thời gian còn lại cho họ đã chẳng còn nhiều.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình cùng ôm tâm sự rời giường, liếc thoáng qua nhau.
Cái liếc mắt ấy chứa đầy tình cảm phức tạp, phản ứng đêm qua, nếu bảo không có tình cảm thì là giả, dù có ngốc nghếch hơn đi nữa cũng có thể cảm nhận được đối phương vẫn còn tình cảm hồi xưa dành cho mình.
Nhưng tình cảm khi xưa nhiều tới mức nào thì chẳng ai biết, họ đáp lại ám chỉ của nhau, lại không kịp nói rõ ràng thêm nhiều hơn nữa, hiện giờ nhiệm vụ đã được đưa xuống, chuyện phải làm vừa nhiều lại vừa nặng nề, chuyện nào chuyện nấy cũng liên quan tới mạng người.

Bệnh nhân Ebola thần kinh vốn đã kiêng kị việc dao động cảm xúc, bàn chuyện yêu đương rồi xúc động lại càng không phù hợp.
Giọng Tạ Thanh Trình vẫn mang theo khàn khàn sau khi làm quá sức, anh bảo với Hạ Dư: “Em đi đi.”
Hạ Dư đồng ý.
Trước khi rời đi, Hạ Dư liếc nhìn Tạ Thanh Trình một lần cuối cùng.
Trong cái liếc mắt kia ngập sự biến thái vô hạn, cậu nghĩ rằng trong lòng Tạ Thanh Trình vẫn còn tình cảm dành cho cậu, dù là nhiều hay ít, cậu vẫn cảm thấy sung sướng tột độ lại thống khổ hỗn loạn, vì tránh khiến mọi chuyện mất khống chế hơn, cậu dời mắt đi, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra ngoài..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện