Trong tủ lạnh chỉ có vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản, nhưng không làm khó được Tạ Thanh Trình.
Cho thêm hai quả trứng đánh đều vào nhân thịt bò, bỏ thêm muối và tiêu, nâng dao băm nhỏ cà rốt nhanh chóng, cũng cho vào để tăng thêm hương vị luôn.
Tạ Thanh Trình làm một nửa, cao giọng bảo: “Hạ Dư, em mang hai cái bánh mì hôm qua đặt trong phòng khách vào đây đi.”
Không ai lên tiếng đáp.
“… Hạ Dư?”
Bình thường mà nói, lúc anh nấu cơm Hạ Dư cũng sẽ quấn lấy bên cạnh anh ngó này ngó nọ, nhưng bây giờ Hạ Dư chẳng những không nhìn trái liếc phải, thậm chí gọi còn không thưa.
Tạ Thanh Trình nhíu mày đi ra ngoài, nghe thấy trong nhà tắm truyền tới tiếng nước.
À, hóa ra dính mưa nên đang tắm.
Anh không nói gì nữa, tự mình cầm túi bánh mì dư lại trên bàn ăn lên, xoay người về nhà bếp.
Tạ Thanh Trình rót thêm ít sữa vào trong đĩa sâu, ngâm bánh mì của đêm qua vào đó, để chúng ngấm đủ nước, sau đó cũng trộn chỗ bánh mì ướt đó vào nhân thịt bò đã trộn.
Đây là món riêng anh học được lúc học đại học, burger nhân thịt bò.
Khi đó trong các bác sĩ hướng dẫn đại học Y, có một thầy tên Fujino, trùng hợp lại cùng tên với thầy dạy Y của Lỗ Tấn. Thầy Fujino rất thích Tạ Thanh Trình, có đôi khi vị học trò này tới nhà học, còn làm mấy món đơn giản nhưng thơm ngon mời anh, đây là món thầy làm tốt nhất.
Tạ Thanh Trình ở cạnh giúp đỡ, xem mấy lần, rồi cũng học được luôn.
Bánh mì để qua đêm thấm sữa tươi tuy nhìn qua không ngon miệng lắm, nhưng lúc bánh thịt bò được đập đều liên tục trong tay, cuối cùng cho vào chảo nóng chiên giòn, nó có thể khiến miếng thịt thơm ngon mọng nước, theo Tạ Tuyết tả thì chỉ mới cắn một miếng vị sữa đã bùng nổ, thơm ngon tới mức chỉ hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi xuống.
Hai chiếc bánh thịt bò rán sém bên ngoài được đưa ra khỏi chảo rất nhanh, Tạ Thanh Trình lại nhanh nhẹn rán thêm trứng rán lòng đào vào, vàng rực óng ánh, đũa đâm nhẹ vào thì lòng đỏ trứng cũng sẽ rung rung lên theo. Anh đặt hai quả trứng rán lên bánh thịt bò vẫn còn đang tỏa hơi nóng của dầu mỡ, thế là hai chiếc burger nhân thịt bò đã hoàn thành.
Anh dọn dẹp đồ đạc một chút, lúc bê khay tới phòng khách, Hạ Dư vẫn chưa tắm rửa xong.
Tạ Thanh Trình lại gọi cậu một tiếng, nghe thấy chất giọng trầm thấp của cậu truyền ra khỏi phòng tắm nước chảy ào ào.
“Dạ… Anh, đợi em chút… Sắp xong rồi…”
Giọng nói rất khàn.
Tựa như đang đè nén gì đó.
Chắc là tắm rửa xong giúp tuần hoàn máu lưu thông tốt hơn, rửa trôi mệt mỏi, khiến người ta rực rỡ hẳn lên.
Lại một lát sau, lúc Hạ Dư đổi sang chiếc áo chữ T trắng và quần soóc thể thao đơn giản, vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn qua có tinh thần hơn hẳn, chẳng còn hở tí là lại đỏ mặt né tránh ánh mắt của Tạ Thanh Trình nữa.
Cậu rất vui vẻ, lúc trông thấy burger nhân thịt bò trên bàn, “Oa” khẽ một tiếng, nâng đôi mắt hạnh như cún con sáng ngời lên nhìn Tạ Thanh Trình.
“Mấy thứ này mà anh cũng có thể nấu thành món trông ngon như thế được, anh đúng là…”
Cậu cười rồi hơi mím môi, tựa như tìm mãi cũng không có từ nào để khen ngợi Tạ Thanh Trình.
Tuy Tạ Thanh Trình ở phương diện nào đó có hơi thẳng nam toxic, nhưng anh không có kiểu lên mặt ngồi trên vị trí cao chẳng chút khách sáo bắt đầu dạy dỗ thói hư tật xấu của người ta như những kẻ khác.
Đây cũng là lý do khiến khi xưa Lý Nhã Thu si mê anh đến thế.
Anh rất bố đời, nhưng cái vẻ bố đời của anh lại mang tới cảm giác an toàn lẫn nghiêm túc hà khắc, anh thích thu xếp chuyện của người khác gọn gàng ngăn nắp thay cho họ, chứ chẳng phải như đám đàn ông khác chỉ giỏi xoi mói bắt bẻ nói mãi không ngừng, vừa ngồi trên sô pha vừa sai vợ quét dọn gọt hoa quả bê lên.
Tạ Thanh Trình rất thản nhiên bảo: “Nấu ăn thôi mà, ngồi xuống ăn đi, không lại nguội mất.”
Hạ Dư nhìn người đàn ông ở đối diện bàn ăn, không khỏi lại nghĩ, bản thân may mắn đến mức nào mới có thể tìm được tình yêu như vậy lúc còn sống chứ? Thậm chí cậu còn cảm thấy những khổ sở xưa nay phải chịu chẳng là gì hết cả.
Ông trời đã ban cho cậu thứ quý giá nhất rồi, hiện giờ cậu cảm thấy rất thỏa mãn.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn cơm, Tạ Thanh Trình đứng dậy, lúc thu dọn chén đĩa để lộ câu tiếng Anh mảnh mai xăm trên cổ tay dưới cổ áo sơ mi, ngay cả thứ này cũng tựa như rắn trong vườn địa đàng, quyến rũ Hạ Dư, khiến cậu muốn ăn trái cấm.
“Em giúp anh dọn đồ.”
“Không cần đâu.” Tạ Thanh Trình bảo, “Cứ để anh làm là được.”
Trong bếp có máy rửa bát, thao tác rất dễ, nếu Hạ Dư vào nữa thì cũng chỉ tạo thêm phiền toái cho anh mà thôi. Huống chi Tạ Thanh Trình vẫn cho rằng mình là trưởng bối, nói thật, nếu Hạ Dư là nữ, thế mình chăm sóc cho cô vợ hai nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi như vậy cũng chỉ là điều hiển nhiên thôi.
Cô vợ hai cũng không biết Tạ Thanh Trình nghĩ gì, mà đúng là cậu cũng chẳng biết làm việc nhà thật, đứng ở cửa bếp nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình chốc lát, cậu chợt phát hiện ánh mắt mình cứ lưu luyến trên vòng eo bị phủ dưới lớp áo sơ mi của người đàn ông mãi, lập tức xoay người đi luôn—— Cậu thật sự cứ như mấy nhóc trai bao chẳng làm bất cứ cái gì hết vậy.
Nam sinh trai bao đứng bên cửa sổ phòng khách, đẩy cửa kính ra một chút, hít một hơi gió lạnh lúc trời mưa thật sâu.
Dòng người xô bồ trên đường như nước chảy, mọi người che ô đủ màu sắc vội vàng lướt qua, tựa như bầy cá sặc sỡ bơi trong biển cả.
“Em có thấy thuốc của anh không?”
Bỗng dưng giọng nói của Tạ Thanh Trình truyền tới từ phía sau.
Hạ Dư quay đầu lại, thấy anh rút giấy lau nước trên tay đi, bước ra khỏi nhà bếp.
“Không ạ… Trên bàn trà không có ư?”
Tạ Thanh Trình lắc đầu, cau mày: “… Chẳng lẽ sáng nay quên lấy rồi.”
Tuy rằng bệnh viện cho phép anh ra ngoài, nhưng cũng không cho anh ngừng thuốc, thuốc phải dùng một năm liên tục, bổ sung thêm hiệu quả điều trị, không được tự ý bỏ.
Tạ Thanh Trình vốn định ngủ lại homestay của Hạ Dư trong đêm nay, giờ xem ra anh chỉ có thể quay về bệnh viện trước thôi.
“Em đi cùng với anh chứ?”
“Em…”
Hạ Dư đối diện với ánh mắt của Tạ Thanh Trình, câu “Chắc không đi đâu” nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Dạ.” Cậu cúi đầu đáp lời, rủ mi xuống, “Em đi giày đã.”
Cho dù ở bên Tạ Thanh Trình một giây một phút đều là thử thách to lớn với cậu đi nữa, nhưng làm sao mà Hạ Dư để Tạ Thanh Trình quay về bệnh viện một mình được? Dù rằng bệnh viện ấy chỉ cách 200m ở con đường đối diện mà thôi.
“Bác sĩ Tạ.”
“Bác sĩ Tạ về rồi.”
Cho dù Tạ Thanh Trình điều trị ở bệnh viện này, nhưng có vài y tá, bệnh nhân vẫn quen gọi anh là bác sĩ Tạ. Lý do chủ yếu là vì Tạ Thanh Trình không thích ở không, sau khi cơ thể vừa chuyển biến tốt hơn chút, có đôi khi anh sẽ thay đồng phục thí nghiệm, tới phòng thí nghiệm của bệnh viện rồi trao đổi với bác sĩ bản xứ.
Anh là người trải qua sự kiện Mandela, những bác sĩ này đều rất hứng thú với y học tương lai của Mandela, bệnh viện Mỹ cũng nhiều lần muốn mời Tạ Thanh Trình ở lại làm việc cùng với họ, nhưng Tạ Thanh Trình vẫn định quay về Hỗ Châu.
Vào phòng bệnh, Tạ Thanh Trình trông thấy thuốc đúng là vẫn đặt trên bàn trà.
Anh thở dài, nâng tay đỡ trán: “Trí nhớ của anh thật là…”
“Có ai mà không quên việc này việc nọ đâu, yêu cầu với bản thân của anh nghiêm khắc quá đó.” Hạ Dư cười ôm lấy eo Tạ Thanh Trình, vợ nhỏ không biết nấu cơm rửa bát, nhưng đun nước thì vẫn biết làm, cậu chủ động tới trước bàn trà, dùng ấm điện mình mang đến đun cho Tạ Thanh Trình một ly nước ấm.
“Nè, của anh đây. Xem thử có còn bỏng không?”
Tạ Thanh Trình nhận ly nước, nước vừa đủ ấm, anh uống cùng với mấy viên thuốc luôn.
Chỗ thuốc này đều là đặc chế, có thể thúc đẩy tế bào Sơ Hoàng của Tạ Thanh Trình thích ứng với các yếu tố Huyết cổ trong cơ thể nhanh hơn. Nói thật thì Tạ Thanh Trình hoàn toàn không ngờ rằng Huyết Cổ của Hạ Dư có thể thông qua chuyển hóa enzym cải thiện thể chất của anh.
Đừng nói tới Tạ Thanh Trình, ngay cả các bác sĩ nghiên cứu về RN-13 đều phải mở mang tầm mắt về chuyện này, sau khi ngạc nhiên tới cực điểm mới bắt đầu ngẫm nghĩ tạo thuốc bổ sung cho Tạ Thanh Trình dùng dựa vào việc này.
Ngoại trừ thuốc uống ra, còn có cả enzym chuyển hóa Huyết Cổ đặc chế, cần tiêm tĩnh mạch, bình thường thì đều là do bác sĩ nội trú* tới làm mỗi đêm, nhưng hôm nay Tạ Thanh Trình lười gọi anh ta.
(*Bác sĩ nội trú hoặc đào tạo sau đại học cụ thể là một giai đoạn trong đào tạo y khoa sau đại học. Lĩnh vực liên quan đến một bác sĩ có trình độ chuyên môn, bác sĩ chuyên khoa điều trị chân, nha sĩ, dược sĩ hoặc bác sĩ thú y (một người có bằng Bác sĩ y khoa (MD), bác sĩ phẫu thuật nhi khoa (DPM), bác sĩ phẫu thuật nha khoa (DDS), bác sĩ nha khoa (DMD), bác sĩ thú y (DVM), bác sĩ dược (PharmD), bác sĩ xương khớp (DO), cử nhân nha khoa Phẫu thuật (BDS), hoặc Cử nhân Nha khoa (BDent); hoặc Cử nhân Y khoa (MB; BS, MBChB hoặc BMed) thực hành trong lĩnh vực y, thường là tại bệnh viện hoặc phòng khám, dưới sự giám sát trực tiếp hoặc gián tiếp của bác sĩ lâm sàng y khoa lâu năm đăng ký trong chuyên ngành đó, chẳng hạn như bác sĩ trực hoặc bác sĩ chỉ đạo chuyên môn.)
Xắn tay áo lên, lấy thuốc, đẩy bọt khí, bản thân Tạ Thanh Trình là bác sĩ, động tác kia còn nhanh nhẹn hơn cả bác sĩ nội trú kia.
Kim tiêm lạnh băng xuyên qua da, xuyên vào mạch máu, anh cau mày chậm rãi đẩy dung dịch enzym chuyển hóa Huyết Cổ vào trong cơ thể mình, để máu đưa dịch thuốc sền sệt đi khắp cơ thể.
Rõ ràng Hạ Dư là người thấy đủ cảnh máu tanh, lúc này thấy Tạ Thanh Trình tự mình tiêm tĩnh mạch lại khó chịu muốn chết.
Chờ tới khi ống tiêm kia chậm rãi đẩy hết vào, kim tiêm rút ra, cậu vội vã lấy bông cầm máu cho Tạ Thanh Trình, sau đó hỏi Tạ Thanh Trình: “Anh đau không?”
“…”
Đau cái quỷ ấy.
Tạ Ly Thâm từng dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn anh như thế, anh còn có thể nhịn không rên một tiếng, tiêm thuốc thì đau cái gì được? Muỗi đốt thôi.
Anh cảm thấy sự sốt ruột của Hạ Dư, nhưng lúc anh đứng dậy vứt bông đã lau ít máu với kim tiêm vào thùng rác phòng bệnh, anh nâng mắt lên nhìn vào đôi mắt cực kỳ lo âu của Hạ Dư, đôi mắt thanh niên kia cứ như cún con.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát, buông ống tay áo đã xắn xuống, nói với Hạ Dư: “Ngồi xuống đi.”
Hạ Dư ngẩn ra, tuy là không biết Tạ Thanh Trình muốn làm gì, nhưng độ nghe lời rất cao nên ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách ở bên cạnh luôn, nâng đôi mắt hạnh vô tội lên nhìn anh.
Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt cậu, nâng tay xoa mái tóc mềm của cậu.
“Có hơi đau, nên hôm nay em ở lại đây đi.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Dư là, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau à?
Giây tiếp theo cậu chợt hiểu ẩn ý của Tạ Thanh Trình—— Cậu nhất thời hoảng hốt, muốn đứng dậy, nhưng Tạ Thanh Trình lại bảo lần nữa: “Ngồi im đừng di chuyển.”
“Nhưng em…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Thanh Trình đã khom người cúi đầu xuống, tay chống lên lưng ghế sô pha Hạ Dư ngồi, nghiêng mặt qua, ngậm lấy bờ môi mềm mại của Hạ Dư.
Tính hết những lần chủ động của Tạ Thanh Trình trong đời này e là cũng không bằng số lần chủ động của anh trong hôm nay nữa.
Anh vì giúp Hạ Dư thoát khỏi nỗi ám ảnh của liệt dương, thật sự đã làm rất nhiều chuyện xưa nay không hứng thú, cả trai lẫn gái từng bị sự lạnh lùng của Tạ Thanh Trình làm tổn thương, nếu thấy Tạ Thanh Trình chủ động hôn một cậu trai nhiều lần như thế, e là sẽ cảm thấy mình bị mù, chắc chắn là gặp ảo giác rồi.
Đừng nói những người theo đuổi thất bại, ngay cả đầu Hạ Dư còn ong ong lên, cảm thấy có phải tinh thần mình bất thường hay không.
Có phải viện điều dưỡng này tiêm thuốc đặc hiệu gì cải thiện tính cách lạnh như băng vào cơ thể Tạ Thanh Trình không thế, nếu không chỉ trong một thời gian ngắn mà sao Tạ Thanh Trình lại hôn cậu nhiều lần đến vậy?
Hạ Dư vừa loạn nhịp tim máu sôi sục lên vì nụ hôn của Tạ Thanh Trình, vừa bị dày vò nỗi lòng, sự nóng bỏng khó khăn lắm mới nén lại được chợt bừng bừng đốt từ bụng dưới lên lần nữa, hun đỏ đuôi mắt cậu—— Cậu không biết mình nên giận bản thân hay nên giận Tạ Thanh Trình, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì chứ?
Lý trí lúc nào cũng có thể sụp đổ, nguy cơ ngập tràn, Hạ Dư cố sức vùng vẫy bên bờ cảm xúc và lý trí, cậu không thể tự khống chế hôn ngược lại Tạ Thanh Trình, ngón tay níu chặt lấy áo Tạ Thanh Trình, tựa như muốn nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng nào đó.
Cậu thật sự bị Tạ Thanh Trình quyến rũ muốn điên luôn rồi…
Trong nụ hôn nóng bỏng khó nhịn, cánh môi Tạ Thanh Trình hơi tách ra khỏi cậu, môi hai người sau khi tách ra vẫn còn ướt át, khóe môi thậm chí còn vương theo chỉ bạc dinh dính.
Hơi thở của anh quẩn ngay giữa hô hấp Hạ Dư, mà Hạ Dư cũng nhìn anh ở kề bên như thế, nhân tính với thú tính điên cuồng gào thét đánh xé nhau, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Nhìn nhau một hồi hôn mà chẳng hôn, cảm nhận được hô hấp nóng rực của nhau.
Muốn hôn anh tiếp ư?
Hay là khống chế bản thân?
Hạ Dư suy nghĩ, sau mấy giây, tựa như h@m muốn thú tính chiếm thượng phong, thanh niên thở d0"c thô nặng, bỗng dưng bật dậy khỏi sô pha, đẩy mạnh Tạ Thanh Trình lên mặt tường lạnh băng của bệnh viện, nóng bỏng lại thô bạo hôn lên, nặng nề đè ép, khó nén tình cảm hôn m*t cánh môi Tạ Thanh Trình như thèm khát lắm, nhanh chóng cắn rách cả môi Tạ Thanh Trình, m*t đỏ bừng lên.
Nụ hôn của cậu lại lan tới bên gáy Tạ Thanh Trình, li3m yết hầu người đàn ông, tay cũng điên cuồng vuốt v3 eo hông Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình bị tình cảm mãnh liệt của cậu cuốn vào, hơi ngửa cổ để Hạ Dư mặc sức vuốt v3 cơ thể anh, cơ thể dán vào anh cọ xát nôn nóng khó nhịn, anh cũng nâng tay đỡ lấy gáy Hạ Dư, coi như cổ vũ.
Nhất thời nhiệt độ trong phòng bệnh tăng cao đáng sợ, căn phòng đơn này tựa như hóa thành lò luyện của d*c vọng, có thể thiêu rụi hai người bên nhau, hợp chung hai người lại thành một.
Nụ hôn lẫn d*c vọng ấy rất cháy bỏng, nhiệt tình đương nhiên cũng tốt, nhưng đêm nay mình mới là top.
Tạ Thanh Trình thở gấp, vỗ nhẹ vào gáy Hạ Dư, ra hiệu cho cậu đừng có lấn át nhiều quá, một vừa hai phải thôi.
Hạ Dư bị anh vỗ nhẹ, tựa như tỉnh táo hơn chút, động tác hơi khựng lại.
Tạ Thanh Trình rủ mi nhìn cậu: “Em nằm lên giường đi.”
Trong một thoáng ấy đôi mắt Hạ Dư đỏ bừng lên, đỏ tới đáng sợ, lại có hơi đáng thương.
Mệnh lệnh này có ý gì, kẻ ngốc cũng hiểu được, nếu cậu thật sự làm thế, đêm này chắc chắn không thể kết thúc được.
Hạ Dư biết sức hấp dẫn của Tạ Thanh Trình với bản thân lớn tới mức nào.
Cậu đã từng nghĩ chỉ cọ thôi chứ không vào, kết quả ch1ch Tạ Thanh Trình tới tan vỡ chảy sữa, cậu biết rõ hậu quả mình lên giường với Tạ Thanh Trình là gì.
Cậu rất muốn.
Nhưng mà cậu không dám, ngay cả chỉ là lướt qua thôi cũng không dám nữa.
Cánh môi cậu khẽ run lên, đôi mắt ướt át nhìn người đàn ông trước mặt mình, lý trí đấu đá với cảm xúc đã đến giới hạn cuối cùng, gân xanh bên thái dương cậu cũng đập thình thịch.
Cuối cùng cậu chợt xoay mặt đi.
Giọng nghẹn tới mức như thể bị giấy ráp chà qua mơ hồ nghe chẳng rõ.
“Anh à… Em xin lỗi, em…” Hốc mắt càng lúc càng đỏ lên, như sắp chảy cả máu.
“Anh tha cho em đi mà, đừng bắt nạt em vậy nữa.”
Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát, không lên tiếng.
Một lát sau, ngay lúc Hạ Dư tưởng rằng anh sẽ cho mình cút đi, Tạ Thanh Trình bỗng dưng kéo lấy cậu, chẳng nói nhiều lời đã đè người ta lên trên giường bệnh, sau đó nhìn cậu từ cao xuống.
“Anh biết vì sao em lại như thế, nhưng em né tránh mãi cũng không phải là cách, đây là tình trạng rất bình thường mà thôi, không có gì khó để mở miệng hết cả, cũng chẳng có gì mà đáng sợ. Dần dần rồi sẽ khỏe lại, em không cần phải để trong lòng.”
Đầu óc Hạ Dư mơ màng, cậu bị Tạ Thanh Trình đè trên giường, tim đập nhanh tới mức khiến bản thân sắp không thở nổi luôn rồi chứ đừng nói tới suy nghĩ nữa.
“Gì, gì cơ…”
“Em thả lỏng chút.”
Đầu Hạ Dư càng mơ màng, máu dồn lên não.
“Gì ạ…”
Tạ Thanh Trình điềm đạm hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi của thanh niên để an ủi, nhỏ giọng nói: “Ngoan, hôm nay cứ giao cho anh là được.”
Tất cả những chuyện xảy ra đều vượt quá phạm vi kinh nghiệm của Hạ Dư, Hạ Dư còn chưa phản ứng lại, chợt cảm thấy khóa quần soóc vận động bị kéo mở, thân duới lành lạnh, sau đó——
Hạ Dư: “…”
Tạ Thanh Trình: “… …”
Hạ Dư: “… … …”
Tay Tạ Thanh Trình chạm vào thứ có kích thước khiến người ta sợ hãi kia, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, anh bật người dậy, nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Dư, mày kiếm đen nhíu lại, giọng nói lần đầu tiên nghiêm khắc đến thế từ sau lần đầu tiên hai người gặp lại.
“Không phải em bị liệt dương hay sao? Mẹ nó em lừa anh?!!”
Cho thêm hai quả trứng đánh đều vào nhân thịt bò, bỏ thêm muối và tiêu, nâng dao băm nhỏ cà rốt nhanh chóng, cũng cho vào để tăng thêm hương vị luôn.
Tạ Thanh Trình làm một nửa, cao giọng bảo: “Hạ Dư, em mang hai cái bánh mì hôm qua đặt trong phòng khách vào đây đi.”
Không ai lên tiếng đáp.
“… Hạ Dư?”
Bình thường mà nói, lúc anh nấu cơm Hạ Dư cũng sẽ quấn lấy bên cạnh anh ngó này ngó nọ, nhưng bây giờ Hạ Dư chẳng những không nhìn trái liếc phải, thậm chí gọi còn không thưa.
Tạ Thanh Trình nhíu mày đi ra ngoài, nghe thấy trong nhà tắm truyền tới tiếng nước.
À, hóa ra dính mưa nên đang tắm.
Anh không nói gì nữa, tự mình cầm túi bánh mì dư lại trên bàn ăn lên, xoay người về nhà bếp.
Tạ Thanh Trình rót thêm ít sữa vào trong đĩa sâu, ngâm bánh mì của đêm qua vào đó, để chúng ngấm đủ nước, sau đó cũng trộn chỗ bánh mì ướt đó vào nhân thịt bò đã trộn.
Đây là món riêng anh học được lúc học đại học, burger nhân thịt bò.
Khi đó trong các bác sĩ hướng dẫn đại học Y, có một thầy tên Fujino, trùng hợp lại cùng tên với thầy dạy Y của Lỗ Tấn. Thầy Fujino rất thích Tạ Thanh Trình, có đôi khi vị học trò này tới nhà học, còn làm mấy món đơn giản nhưng thơm ngon mời anh, đây là món thầy làm tốt nhất.
Tạ Thanh Trình ở cạnh giúp đỡ, xem mấy lần, rồi cũng học được luôn.
Bánh mì để qua đêm thấm sữa tươi tuy nhìn qua không ngon miệng lắm, nhưng lúc bánh thịt bò được đập đều liên tục trong tay, cuối cùng cho vào chảo nóng chiên giòn, nó có thể khiến miếng thịt thơm ngon mọng nước, theo Tạ Tuyết tả thì chỉ mới cắn một miếng vị sữa đã bùng nổ, thơm ngon tới mức chỉ hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi xuống.
Hai chiếc bánh thịt bò rán sém bên ngoài được đưa ra khỏi chảo rất nhanh, Tạ Thanh Trình lại nhanh nhẹn rán thêm trứng rán lòng đào vào, vàng rực óng ánh, đũa đâm nhẹ vào thì lòng đỏ trứng cũng sẽ rung rung lên theo. Anh đặt hai quả trứng rán lên bánh thịt bò vẫn còn đang tỏa hơi nóng của dầu mỡ, thế là hai chiếc burger nhân thịt bò đã hoàn thành.
Anh dọn dẹp đồ đạc một chút, lúc bê khay tới phòng khách, Hạ Dư vẫn chưa tắm rửa xong.
Tạ Thanh Trình lại gọi cậu một tiếng, nghe thấy chất giọng trầm thấp của cậu truyền ra khỏi phòng tắm nước chảy ào ào.
“Dạ… Anh, đợi em chút… Sắp xong rồi…”
Giọng nói rất khàn.
Tựa như đang đè nén gì đó.
Chắc là tắm rửa xong giúp tuần hoàn máu lưu thông tốt hơn, rửa trôi mệt mỏi, khiến người ta rực rỡ hẳn lên.
Lại một lát sau, lúc Hạ Dư đổi sang chiếc áo chữ T trắng và quần soóc thể thao đơn giản, vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn qua có tinh thần hơn hẳn, chẳng còn hở tí là lại đỏ mặt né tránh ánh mắt của Tạ Thanh Trình nữa.
Cậu rất vui vẻ, lúc trông thấy burger nhân thịt bò trên bàn, “Oa” khẽ một tiếng, nâng đôi mắt hạnh như cún con sáng ngời lên nhìn Tạ Thanh Trình.
“Mấy thứ này mà anh cũng có thể nấu thành món trông ngon như thế được, anh đúng là…”
Cậu cười rồi hơi mím môi, tựa như tìm mãi cũng không có từ nào để khen ngợi Tạ Thanh Trình.
Tuy Tạ Thanh Trình ở phương diện nào đó có hơi thẳng nam toxic, nhưng anh không có kiểu lên mặt ngồi trên vị trí cao chẳng chút khách sáo bắt đầu dạy dỗ thói hư tật xấu của người ta như những kẻ khác.
Đây cũng là lý do khiến khi xưa Lý Nhã Thu si mê anh đến thế.
Anh rất bố đời, nhưng cái vẻ bố đời của anh lại mang tới cảm giác an toàn lẫn nghiêm túc hà khắc, anh thích thu xếp chuyện của người khác gọn gàng ngăn nắp thay cho họ, chứ chẳng phải như đám đàn ông khác chỉ giỏi xoi mói bắt bẻ nói mãi không ngừng, vừa ngồi trên sô pha vừa sai vợ quét dọn gọt hoa quả bê lên.
Tạ Thanh Trình rất thản nhiên bảo: “Nấu ăn thôi mà, ngồi xuống ăn đi, không lại nguội mất.”
Hạ Dư nhìn người đàn ông ở đối diện bàn ăn, không khỏi lại nghĩ, bản thân may mắn đến mức nào mới có thể tìm được tình yêu như vậy lúc còn sống chứ? Thậm chí cậu còn cảm thấy những khổ sở xưa nay phải chịu chẳng là gì hết cả.
Ông trời đã ban cho cậu thứ quý giá nhất rồi, hiện giờ cậu cảm thấy rất thỏa mãn.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn cơm, Tạ Thanh Trình đứng dậy, lúc thu dọn chén đĩa để lộ câu tiếng Anh mảnh mai xăm trên cổ tay dưới cổ áo sơ mi, ngay cả thứ này cũng tựa như rắn trong vườn địa đàng, quyến rũ Hạ Dư, khiến cậu muốn ăn trái cấm.
“Em giúp anh dọn đồ.”
“Không cần đâu.” Tạ Thanh Trình bảo, “Cứ để anh làm là được.”
Trong bếp có máy rửa bát, thao tác rất dễ, nếu Hạ Dư vào nữa thì cũng chỉ tạo thêm phiền toái cho anh mà thôi. Huống chi Tạ Thanh Trình vẫn cho rằng mình là trưởng bối, nói thật, nếu Hạ Dư là nữ, thế mình chăm sóc cho cô vợ hai nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi như vậy cũng chỉ là điều hiển nhiên thôi.
Cô vợ hai cũng không biết Tạ Thanh Trình nghĩ gì, mà đúng là cậu cũng chẳng biết làm việc nhà thật, đứng ở cửa bếp nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình chốc lát, cậu chợt phát hiện ánh mắt mình cứ lưu luyến trên vòng eo bị phủ dưới lớp áo sơ mi của người đàn ông mãi, lập tức xoay người đi luôn—— Cậu thật sự cứ như mấy nhóc trai bao chẳng làm bất cứ cái gì hết vậy.
Nam sinh trai bao đứng bên cửa sổ phòng khách, đẩy cửa kính ra một chút, hít một hơi gió lạnh lúc trời mưa thật sâu.
Dòng người xô bồ trên đường như nước chảy, mọi người che ô đủ màu sắc vội vàng lướt qua, tựa như bầy cá sặc sỡ bơi trong biển cả.
“Em có thấy thuốc của anh không?”
Bỗng dưng giọng nói của Tạ Thanh Trình truyền tới từ phía sau.
Hạ Dư quay đầu lại, thấy anh rút giấy lau nước trên tay đi, bước ra khỏi nhà bếp.
“Không ạ… Trên bàn trà không có ư?”
Tạ Thanh Trình lắc đầu, cau mày: “… Chẳng lẽ sáng nay quên lấy rồi.”
Tuy rằng bệnh viện cho phép anh ra ngoài, nhưng cũng không cho anh ngừng thuốc, thuốc phải dùng một năm liên tục, bổ sung thêm hiệu quả điều trị, không được tự ý bỏ.
Tạ Thanh Trình vốn định ngủ lại homestay của Hạ Dư trong đêm nay, giờ xem ra anh chỉ có thể quay về bệnh viện trước thôi.
“Em đi cùng với anh chứ?”
“Em…”
Hạ Dư đối diện với ánh mắt của Tạ Thanh Trình, câu “Chắc không đi đâu” nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Dạ.” Cậu cúi đầu đáp lời, rủ mi xuống, “Em đi giày đã.”
Cho dù ở bên Tạ Thanh Trình một giây một phút đều là thử thách to lớn với cậu đi nữa, nhưng làm sao mà Hạ Dư để Tạ Thanh Trình quay về bệnh viện một mình được? Dù rằng bệnh viện ấy chỉ cách 200m ở con đường đối diện mà thôi.
“Bác sĩ Tạ.”
“Bác sĩ Tạ về rồi.”
Cho dù Tạ Thanh Trình điều trị ở bệnh viện này, nhưng có vài y tá, bệnh nhân vẫn quen gọi anh là bác sĩ Tạ. Lý do chủ yếu là vì Tạ Thanh Trình không thích ở không, sau khi cơ thể vừa chuyển biến tốt hơn chút, có đôi khi anh sẽ thay đồng phục thí nghiệm, tới phòng thí nghiệm của bệnh viện rồi trao đổi với bác sĩ bản xứ.
Anh là người trải qua sự kiện Mandela, những bác sĩ này đều rất hứng thú với y học tương lai của Mandela, bệnh viện Mỹ cũng nhiều lần muốn mời Tạ Thanh Trình ở lại làm việc cùng với họ, nhưng Tạ Thanh Trình vẫn định quay về Hỗ Châu.
Vào phòng bệnh, Tạ Thanh Trình trông thấy thuốc đúng là vẫn đặt trên bàn trà.
Anh thở dài, nâng tay đỡ trán: “Trí nhớ của anh thật là…”
“Có ai mà không quên việc này việc nọ đâu, yêu cầu với bản thân của anh nghiêm khắc quá đó.” Hạ Dư cười ôm lấy eo Tạ Thanh Trình, vợ nhỏ không biết nấu cơm rửa bát, nhưng đun nước thì vẫn biết làm, cậu chủ động tới trước bàn trà, dùng ấm điện mình mang đến đun cho Tạ Thanh Trình một ly nước ấm.
“Nè, của anh đây. Xem thử có còn bỏng không?”
Tạ Thanh Trình nhận ly nước, nước vừa đủ ấm, anh uống cùng với mấy viên thuốc luôn.
Chỗ thuốc này đều là đặc chế, có thể thúc đẩy tế bào Sơ Hoàng của Tạ Thanh Trình thích ứng với các yếu tố Huyết cổ trong cơ thể nhanh hơn. Nói thật thì Tạ Thanh Trình hoàn toàn không ngờ rằng Huyết Cổ của Hạ Dư có thể thông qua chuyển hóa enzym cải thiện thể chất của anh.
Đừng nói tới Tạ Thanh Trình, ngay cả các bác sĩ nghiên cứu về RN-13 đều phải mở mang tầm mắt về chuyện này, sau khi ngạc nhiên tới cực điểm mới bắt đầu ngẫm nghĩ tạo thuốc bổ sung cho Tạ Thanh Trình dùng dựa vào việc này.
Ngoại trừ thuốc uống ra, còn có cả enzym chuyển hóa Huyết Cổ đặc chế, cần tiêm tĩnh mạch, bình thường thì đều là do bác sĩ nội trú* tới làm mỗi đêm, nhưng hôm nay Tạ Thanh Trình lười gọi anh ta.
(*Bác sĩ nội trú hoặc đào tạo sau đại học cụ thể là một giai đoạn trong đào tạo y khoa sau đại học. Lĩnh vực liên quan đến một bác sĩ có trình độ chuyên môn, bác sĩ chuyên khoa điều trị chân, nha sĩ, dược sĩ hoặc bác sĩ thú y (một người có bằng Bác sĩ y khoa (MD), bác sĩ phẫu thuật nhi khoa (DPM), bác sĩ phẫu thuật nha khoa (DDS), bác sĩ nha khoa (DMD), bác sĩ thú y (DVM), bác sĩ dược (PharmD), bác sĩ xương khớp (DO), cử nhân nha khoa Phẫu thuật (BDS), hoặc Cử nhân Nha khoa (BDent); hoặc Cử nhân Y khoa (MB; BS, MBChB hoặc BMed) thực hành trong lĩnh vực y, thường là tại bệnh viện hoặc phòng khám, dưới sự giám sát trực tiếp hoặc gián tiếp của bác sĩ lâm sàng y khoa lâu năm đăng ký trong chuyên ngành đó, chẳng hạn như bác sĩ trực hoặc bác sĩ chỉ đạo chuyên môn.)
Xắn tay áo lên, lấy thuốc, đẩy bọt khí, bản thân Tạ Thanh Trình là bác sĩ, động tác kia còn nhanh nhẹn hơn cả bác sĩ nội trú kia.
Kim tiêm lạnh băng xuyên qua da, xuyên vào mạch máu, anh cau mày chậm rãi đẩy dung dịch enzym chuyển hóa Huyết Cổ vào trong cơ thể mình, để máu đưa dịch thuốc sền sệt đi khắp cơ thể.
Rõ ràng Hạ Dư là người thấy đủ cảnh máu tanh, lúc này thấy Tạ Thanh Trình tự mình tiêm tĩnh mạch lại khó chịu muốn chết.
Chờ tới khi ống tiêm kia chậm rãi đẩy hết vào, kim tiêm rút ra, cậu vội vã lấy bông cầm máu cho Tạ Thanh Trình, sau đó hỏi Tạ Thanh Trình: “Anh đau không?”
“…”
Đau cái quỷ ấy.
Tạ Ly Thâm từng dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn anh như thế, anh còn có thể nhịn không rên một tiếng, tiêm thuốc thì đau cái gì được? Muỗi đốt thôi.
Anh cảm thấy sự sốt ruột của Hạ Dư, nhưng lúc anh đứng dậy vứt bông đã lau ít máu với kim tiêm vào thùng rác phòng bệnh, anh nâng mắt lên nhìn vào đôi mắt cực kỳ lo âu của Hạ Dư, đôi mắt thanh niên kia cứ như cún con.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát, buông ống tay áo đã xắn xuống, nói với Hạ Dư: “Ngồi xuống đi.”
Hạ Dư ngẩn ra, tuy là không biết Tạ Thanh Trình muốn làm gì, nhưng độ nghe lời rất cao nên ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách ở bên cạnh luôn, nâng đôi mắt hạnh vô tội lên nhìn anh.
Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt cậu, nâng tay xoa mái tóc mềm của cậu.
“Có hơi đau, nên hôm nay em ở lại đây đi.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Dư là, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau à?
Giây tiếp theo cậu chợt hiểu ẩn ý của Tạ Thanh Trình—— Cậu nhất thời hoảng hốt, muốn đứng dậy, nhưng Tạ Thanh Trình lại bảo lần nữa: “Ngồi im đừng di chuyển.”
“Nhưng em…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Thanh Trình đã khom người cúi đầu xuống, tay chống lên lưng ghế sô pha Hạ Dư ngồi, nghiêng mặt qua, ngậm lấy bờ môi mềm mại của Hạ Dư.
Tính hết những lần chủ động của Tạ Thanh Trình trong đời này e là cũng không bằng số lần chủ động của anh trong hôm nay nữa.
Anh vì giúp Hạ Dư thoát khỏi nỗi ám ảnh của liệt dương, thật sự đã làm rất nhiều chuyện xưa nay không hứng thú, cả trai lẫn gái từng bị sự lạnh lùng của Tạ Thanh Trình làm tổn thương, nếu thấy Tạ Thanh Trình chủ động hôn một cậu trai nhiều lần như thế, e là sẽ cảm thấy mình bị mù, chắc chắn là gặp ảo giác rồi.
Đừng nói những người theo đuổi thất bại, ngay cả đầu Hạ Dư còn ong ong lên, cảm thấy có phải tinh thần mình bất thường hay không.
Có phải viện điều dưỡng này tiêm thuốc đặc hiệu gì cải thiện tính cách lạnh như băng vào cơ thể Tạ Thanh Trình không thế, nếu không chỉ trong một thời gian ngắn mà sao Tạ Thanh Trình lại hôn cậu nhiều lần đến vậy?
Hạ Dư vừa loạn nhịp tim máu sôi sục lên vì nụ hôn của Tạ Thanh Trình, vừa bị dày vò nỗi lòng, sự nóng bỏng khó khăn lắm mới nén lại được chợt bừng bừng đốt từ bụng dưới lên lần nữa, hun đỏ đuôi mắt cậu—— Cậu không biết mình nên giận bản thân hay nên giận Tạ Thanh Trình, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì chứ?
Lý trí lúc nào cũng có thể sụp đổ, nguy cơ ngập tràn, Hạ Dư cố sức vùng vẫy bên bờ cảm xúc và lý trí, cậu không thể tự khống chế hôn ngược lại Tạ Thanh Trình, ngón tay níu chặt lấy áo Tạ Thanh Trình, tựa như muốn nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng nào đó.
Cậu thật sự bị Tạ Thanh Trình quyến rũ muốn điên luôn rồi…
Trong nụ hôn nóng bỏng khó nhịn, cánh môi Tạ Thanh Trình hơi tách ra khỏi cậu, môi hai người sau khi tách ra vẫn còn ướt át, khóe môi thậm chí còn vương theo chỉ bạc dinh dính.
Hơi thở của anh quẩn ngay giữa hô hấp Hạ Dư, mà Hạ Dư cũng nhìn anh ở kề bên như thế, nhân tính với thú tính điên cuồng gào thét đánh xé nhau, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Nhìn nhau một hồi hôn mà chẳng hôn, cảm nhận được hô hấp nóng rực của nhau.
Muốn hôn anh tiếp ư?
Hay là khống chế bản thân?
Hạ Dư suy nghĩ, sau mấy giây, tựa như h@m muốn thú tính chiếm thượng phong, thanh niên thở d0"c thô nặng, bỗng dưng bật dậy khỏi sô pha, đẩy mạnh Tạ Thanh Trình lên mặt tường lạnh băng của bệnh viện, nóng bỏng lại thô bạo hôn lên, nặng nề đè ép, khó nén tình cảm hôn m*t cánh môi Tạ Thanh Trình như thèm khát lắm, nhanh chóng cắn rách cả môi Tạ Thanh Trình, m*t đỏ bừng lên.
Nụ hôn của cậu lại lan tới bên gáy Tạ Thanh Trình, li3m yết hầu người đàn ông, tay cũng điên cuồng vuốt v3 eo hông Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình bị tình cảm mãnh liệt của cậu cuốn vào, hơi ngửa cổ để Hạ Dư mặc sức vuốt v3 cơ thể anh, cơ thể dán vào anh cọ xát nôn nóng khó nhịn, anh cũng nâng tay đỡ lấy gáy Hạ Dư, coi như cổ vũ.
Nhất thời nhiệt độ trong phòng bệnh tăng cao đáng sợ, căn phòng đơn này tựa như hóa thành lò luyện của d*c vọng, có thể thiêu rụi hai người bên nhau, hợp chung hai người lại thành một.
Nụ hôn lẫn d*c vọng ấy rất cháy bỏng, nhiệt tình đương nhiên cũng tốt, nhưng đêm nay mình mới là top.
Tạ Thanh Trình thở gấp, vỗ nhẹ vào gáy Hạ Dư, ra hiệu cho cậu đừng có lấn át nhiều quá, một vừa hai phải thôi.
Hạ Dư bị anh vỗ nhẹ, tựa như tỉnh táo hơn chút, động tác hơi khựng lại.
Tạ Thanh Trình rủ mi nhìn cậu: “Em nằm lên giường đi.”
Trong một thoáng ấy đôi mắt Hạ Dư đỏ bừng lên, đỏ tới đáng sợ, lại có hơi đáng thương.
Mệnh lệnh này có ý gì, kẻ ngốc cũng hiểu được, nếu cậu thật sự làm thế, đêm này chắc chắn không thể kết thúc được.
Hạ Dư biết sức hấp dẫn của Tạ Thanh Trình với bản thân lớn tới mức nào.
Cậu đã từng nghĩ chỉ cọ thôi chứ không vào, kết quả ch1ch Tạ Thanh Trình tới tan vỡ chảy sữa, cậu biết rõ hậu quả mình lên giường với Tạ Thanh Trình là gì.
Cậu rất muốn.
Nhưng mà cậu không dám, ngay cả chỉ là lướt qua thôi cũng không dám nữa.
Cánh môi cậu khẽ run lên, đôi mắt ướt át nhìn người đàn ông trước mặt mình, lý trí đấu đá với cảm xúc đã đến giới hạn cuối cùng, gân xanh bên thái dương cậu cũng đập thình thịch.
Cuối cùng cậu chợt xoay mặt đi.
Giọng nghẹn tới mức như thể bị giấy ráp chà qua mơ hồ nghe chẳng rõ.
“Anh à… Em xin lỗi, em…” Hốc mắt càng lúc càng đỏ lên, như sắp chảy cả máu.
“Anh tha cho em đi mà, đừng bắt nạt em vậy nữa.”
Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát, không lên tiếng.
Một lát sau, ngay lúc Hạ Dư tưởng rằng anh sẽ cho mình cút đi, Tạ Thanh Trình bỗng dưng kéo lấy cậu, chẳng nói nhiều lời đã đè người ta lên trên giường bệnh, sau đó nhìn cậu từ cao xuống.
“Anh biết vì sao em lại như thế, nhưng em né tránh mãi cũng không phải là cách, đây là tình trạng rất bình thường mà thôi, không có gì khó để mở miệng hết cả, cũng chẳng có gì mà đáng sợ. Dần dần rồi sẽ khỏe lại, em không cần phải để trong lòng.”
Đầu óc Hạ Dư mơ màng, cậu bị Tạ Thanh Trình đè trên giường, tim đập nhanh tới mức khiến bản thân sắp không thở nổi luôn rồi chứ đừng nói tới suy nghĩ nữa.
“Gì, gì cơ…”
“Em thả lỏng chút.”
Đầu Hạ Dư càng mơ màng, máu dồn lên não.
“Gì ạ…”
Tạ Thanh Trình điềm đạm hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi của thanh niên để an ủi, nhỏ giọng nói: “Ngoan, hôm nay cứ giao cho anh là được.”
Tất cả những chuyện xảy ra đều vượt quá phạm vi kinh nghiệm của Hạ Dư, Hạ Dư còn chưa phản ứng lại, chợt cảm thấy khóa quần soóc vận động bị kéo mở, thân duới lành lạnh, sau đó——
Hạ Dư: “…”
Tạ Thanh Trình: “… …”
Hạ Dư: “… … …”
Tay Tạ Thanh Trình chạm vào thứ có kích thước khiến người ta sợ hãi kia, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, anh bật người dậy, nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Dư, mày kiếm đen nhíu lại, giọng nói lần đầu tiên nghiêm khắc đến thế từ sau lần đầu tiên hai người gặp lại.
“Không phải em bị liệt dương hay sao? Mẹ nó em lừa anh?!!”
Danh sách chương