Chuyện phá tan khả năng chịu đựng của Tạ Thanh Trình là có người tự ý quyết định vấn đề hẹn hò giúp cho Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình tan làm lái xe về nhà, xe vừa mới đỗ xong, phía sau chợt có một bàn tay nhăn nheo như vỏ cây khô bất chợt nắm lấy cánh tay anh, dọa anh hoảng hốt.
Quay đầu lại đối diện với gương mặt già nua, bà lão đeo một cặp kính để lộ vẻ khôn khéo, Tạ Thanh Trình hơi khựng lại, mới nhớ ra đây là bà cụ Tôn ở ngõ đối diện.
Bà Tôn là một trong số ít hàng xóm có quan hệ khá lạnh nhạt với nhà họ Tạ, bà lão lúc vẫn còn gọi là dì, từng cãi nhau một trận đầy khó chịu với Chu Mộc Anh, nguyên nhân là vì nhà cũ của bà phơi đồ lấn sang chỗ của hàng xóm, Chu Mộc Anh không nhìn nổi thái độ cứng đầu cố chấp của bà ta, nhắc nhở bà ta mấy câu, bà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho rằng Chu Mộc Anh bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác, từ đó không qua lại với nhà họ nữa.
Tạ Thanh Trình không ngờ bà Tôn lại bất chợt tìm anh, càng không ngờ bà cụ lại nở nụ cười nịnh nọt ngập tràn gương mặt.
“Tiểu Tạ này…”
“… Có chuyện gì ạ.”
“Không có gì.” Bà Tôn cười rạng rỡ bảo, “Chỉ là tìm cháu vì chút chuyện nhỏ thôi.”
Tạ Thanh Trình không hay so đo với người ta, quay lại nhìn bà bảo: “Thế bà nói đi.”
Nụ cười trên mặt bà Tôn càng cười càng tan ra như mỡ chảy, trong đôi mắt nhỏ như hạt đỗ xanh kia sáng lấp lánh: “Là thế này, nhóc con sống trong nhà cháu gần đây ấy, là gì của cháu thế?”
Thật ra Tạ Thanh Trình với Hạ Dư cũng không tự công khai quan hệ của hai người họ, hai người đều có tính sợ phiền phức, không để ý lắm tới sự chấp thuận của người đời, bởi thế bà Tôn vẫn chưa hay biết.
Tạ Thanh Trình đáp: “Bạn bè thôi. Sao thế ạ.”
Bà Tôn cười mừng rỡ vội hỏi: “Ây dà, thế chắc là bạn bè thân thiết lắm nhỉ. Bà nói với cháu cái này, cháu gái nhà bà ấy, cháu thấy nó từ nhỏ đến lớn rồi đấy, hiện giờ đã tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, nên tìm người yêu rồi ha. Nhưng mà cháu cũng biết nó đấy, nó thích mấy cậu chàng đẹp trai, dù sao nhà bà cũng không đòi hỏi người ta cái gì cả, chuyện này cháu cũng biết, nó để ý tới cậu bạn của cháu đó, cũng không quan tâm liệu thằng nhóc ấy có tiền hay không đâu. Cháu nói với cậu ấy đôi câu, sáu giờ tối cuối tuần này, nhà bà đặt phòng riêng mời cậu ấy một bữa ở bến Thượng Hải, cho hai đứa trẻ tuổi chúng nó gặp mặt tiếp xúc nhau, cháu nói xem có được không?”
“…”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lượng thông tin này quá lớn, Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ một lát, mới tỉnh táo lại, sắc mặt càng u ám hơn.
Anh nhìn chằm chằm bà lão kia, nghĩ thầm, mẹ nó bà nói cũng dễ nghe quá ha.
Cháu gái bà ta thành tích không tệ, thi đỗ một trường 211 trong thành phố, nhưng đứa trẻ này vô cùng hách dịch, chỉ để ý tới ban cán bộ trong trường với mấy anh chàng giàu có, mở miệng ra là nhân nghĩa trung thực, danh dự tập thể, không có việc làm thì còn mách lẻo thầy cô, tố bạn này yêu sớm, bảo bạn kia gian lận.
Tạ Tuyết cũng từng bị cô nàng theo dõi, cô nàng này bám theo Tạ Tuyết mấy ngày, báo luôn lên giám hiệu trường rằng Tạ Tuyết qua lại với học sinh kém của trường khác, phụ đạo dạy học cho mấy học sinh kém này, báo cáo rằng cô “Tiết lộ bí mật giảng dạy của nhà trường”, khiến Tạ Thanh Trình cạn lời chẳng biết nói gì.
Không ngờ giờ còn cạn lời hơn hẳn, cô nàng cực kỳ thích mách lẻo này thế mà có mặt mũi để nhìn trúng Hạ Dư, đã thế còn nhờ bản thân mai mối.
Lại còn tự rát vàng lên mặt mình khoác lác tuyên bố bản thân không quan tâm Hạ Dư có tiền hay không.
Hạ Dư lên TV bao nhiêu lần rồi, cô nàng có thể không biết tới Hạ Dư là ai chắc? Cho dù cô ta không biết đi nữa, quần áo trang sức Hạ Dư mặc tới lòng Tạ Thanh Trình còn hiểu được chút đỉnh, cô gái trẻ kia có thể không nhận ra ư? Mẹ nó lời hay ý đẹp đều thuộc về phía cô nàng hết luôn rồi.
Tạ Thanh Trình lạnh nhạt bảo: “Nhà bà đã đặt phòng riêng vào tối cuối tuần rồi?”
“Đúng thế!” Bà Tôn vừa nghe vậy, còn tưởng là nghe rất hấp dẫn, cười rạng rỡ tự quyết định, “Thế cứ làm như lời đã bàn nhé, tối cuối tuần gặp mặt ha.”
Nói xong lại cố nặn thành vẻ khó xử trong sắc mặt vui mừng, nhỏ giọng bảo: “Cơ mà phía bên bến Thượng Hải ấy, đang mùa đông khách, chỗ ấy khó để đặt lắm, nên là… Nhà bà chỉ đặt chỗ cho hai người thôi, trưởng bối như chúng ta cũng đừng tới làm phiền bọn nó ha, cháu nói xem có đúng không?”
Tạ Thanh Trình suýt nữa thì cười lạnh: “Bà còn chưa hỏi em ấy mà đã đặt xong chỗ rồi cơ à.”
“Ôi dào, nhà bà mời cậu ấy một bữa cơm thôi mà, muốn cho cậu ấy chút bất ngờ, điều này có là gì đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý thôi, sao còn phải thông báo làm gì nữa chứ? Cháu xem cháu kìa, cứ làm quá lên thôi.” Bà Tôn kéo tay áo Tạ Thanh Trình, “Chúng ta cứ quyết vậy nhé, cháu về nói với cậu ấy một câu nha.”
Tạ Thanh Trình rút tay áo ra khỏi tay bà cụ.
Anh rủ mi, sửa lại cúc tay áo của mình, sau đó nâng đôi mắt đào hoa lạnh lùng sắc bén lên, khí thế dọa người: “Ngại quá, cuối tuần em ấy có hẹn rồi.”
“Ơ? Cậu ấy có hẹn rồi? Có phải là có đối tượng rồi không thế? Ầy, cô gái kia có xinh đẹp bằng cháu gái nhà bà không, bằng cấp cao như cháu gài nhà bà chứ? Điều kiện cô bé nhà bà cũng tốt mà, cậu ấy cũng có thể suy xét đổi người ha…”
Giọng trầm thấp dễ nghe của Tạ Thanh Trình đã để lộ cảm giác áp bức như núi tuyết sừng sững: “Cần so sánh nữa à?”
“Đương nhiên rồi, đối tượng của cậu ấy là ai thế.”
Tạ Thanh Trình cài lại cúc tay áo ngay ngắn xong, dừng một lát, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Cháu.”
Nói xong người đàn ông trưởng thành mét tám ấn chìa khóa xe, khóa cửa xe lại, bước trên đôi giày da đen bóng lộn, rời khỏi nơi này mà chẳng buồn quay đầu lại.
Tối ấy ăn cơm xong, Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư đang khổ sở loay hoay với đống kẹp quần áo, ngẫm nghĩ chuyện xảy ra suốt mấy hôm nay, hạ quyết tâm.
Anh gọi Hạ Dư tới, xoa xoa đầu cậu, bảo: “Em sống ở nơi này của anh, có từng cảm thấy ấm ức hay không?”
“Không ạ.” Hạ Dư đáp, “Tuy là nhiều chỗ không quen lắm, nhưng chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy anh thì em đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.”
“Em được mấy cô gái trẻ nhà hàng xóm vây quanh vậy, có phải cũng thấy vui vẻ lắm không?” Tạ Thanh Trình liếc mắt nhìn cậu.
Hạ Dư mở tròn hai mắt, một lát sau lại bật cười, áp tay lên ngực Tạ Thanh Trình: “Anh Tạ, nơi này của anh không được vui, thấy ghen rồi đó hả.”
Tạ Thanh Trình nhàn nhạt bảo: “Anh rất tin tưởng em, sẽ không ghen đâu.”
Hạ Dư “Ồ” một tiếng.
Đối diện với ánh mắt có hơi thất vọng của thanh niên, Tạ Thanh Trình dừng một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, đúng là anh không muốn trông thấy phần lớn thời gian của em lại bị mấy cô nàng chiếm mất thật. Anh nghĩ nếu mà em đã có thời gian rảnh như vậy, chi bằng tới làm PPT lên lớp giúp anh đi.”
Hạ Dư lập tức mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Tạ Thanh Trình im lặng một hồi, bảo: “Lại đây nào. Để anh xem thử tay em.”
Hạ Dư nghe lời làm theo anh bảo, đặt bàn tay dán trên ngực anh vào trong tay anh.
Tạ Thanh Trình bóc miếng băng cá nhân dùng đã lâu kia ra, nhìn vết thương còn chưa lành của Hạ Dư, cuối cùng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh ôm trọn lấy tay Hạ Dư.
Sau một lúc lâu, anh bảo: “Em dọn một vài món đồ đi.”
Thật ra Hạ Dư đã đoán được Tạ Thanh Trình muốn nói gì, nhưng trái tim cậu vẫn đập loạn cả lên, vui sướng không hề biến mất chỉ vì đã đoán được chuyện này từ trước.
Cậu hỏi Tạ Thanh Trình: “Anh ơi, có phải anh…”
Tạ Thanh Trình ngẩng đầu, chọc nhẹ trán cậu: “Quay về ngôi nhà khác của chúng ta thôi.”
Cái giá của việc nói ra những lời này là Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư đè xu0'ng quấn quít cả đêm không ngừng.
Vì thế, trước ngày khai giảng, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng đồng ý về ngôi nhà mới của Hạ Dư.
Nhà cũ còn đang tu sửa lại, tạm không thể về, nhà mới không tệ, cũng có rất nhiều ký ức kiều diễm ướt át, ví dụ như năm ấy Hạ Dư giả vờ giam lỏng Tạ Thanh Trình, rồi lại dây dưa với anh trong căn phòng ngủ rộng lớn sau khi gặp lại.
Khi ấy nếu không có Tạ Ly Thâm tìm tới Tạ Thanh Trình gây phiền phức, có lẽ Hạ Dư sẽ có thời gian ở bên Tạ Thanh Trình lâu hơn nữa, lâu tới mức sự dịu dàng ấm áp tích đủ, chắc sẽ có lúc không nhịn nổi dốc hết sức mạnh ra để nói toàn bộ những lời trong lòng.
Nghĩ tới đây, Hạ Dư lại bắt đầu oán hận Tạ Ly Thâm.
Tạ Ly Thâm sống trong tù cũng chẳng ổn lắm, gần như không ai có thể gặp anh ta, trừ việc ấy ra Hạ Dư cũng chẳng tìm hiểu gì nhiều hơn về chuyện của anh ta. Cậu nhìn thấy kẻ này đã không nhịn được nỗi lòng muốn giết người, nhưng hiện giờ Tạ Thanh Trình ở ngay bên cạnh cậu, cậu sẽ không để mình phải đeo gông xiềng của thẩm phán lên nữa.
Tối ấy, Hạ Dư nằm trên chiếc giường đệm nước King size mới mua, nhìn Tạ Thanh Trình bị mình làm cho mệt mỏi đã ngủ say, trong lòng dâng trào nỗi thỏa mãn vui mừng khó có thể gọi tên.
Cậu cúi đầu, hôn lên vầng trán trơn nhẵn của Tạ Thanh Trình—— Cho dù là cậu phải giở vài chiêu trò mới khiến Tạ Thanh Trình bằng lòng về nhà với cậu, nhưng tóm lại, mục đích của cậu đã đạt được rồi.
Tạ Thanh Trình là người của cậu.
Chẳng ai có thể tới cửa cướp anh đi cả.
Nơi bọn họ sống, không cần quản gia, bảo mẫu, làm vườn gì hết, bởi vì có tình yêu nóng bỏng vô hạn đến vậy, từng viên gạch từng miếng ngói cậu đều cố hết sức tự mình để ý.
Ấy là nhà họ, trước hai mươi lăm tuổi, cậu chưa từng có một nơi có thể thật sự gọi là nhà.
Hiện tại cậu có rồi.
Cậu chỉ muốn kéo dài nó mãi với Tạ Thanh Trình, dài suốt cả cuộc đời.
Không cần tới người thứ ba chen vào.
“Anh Tạ, anh chọn màu rèm phòng sách tầng hai đi.”
“Tạ Thanh Trình, mau tới xem gối ôm em chọn nè!”
“Giáo sư Tạ, dạy em cách sắp xếp phòng bếp như thế nào nhé.”
Kết quả là mấy ngày tiếp theo, Hạ Dư như biến thành con ong mật chăm chỉ vo ve mãi không ngừng, quấn quanh Tạ Thanh Trình, cứ rảnh là dính lấy Tạ Thanh Trình muốn bàn bạc mua thêm vài món đồ trong nhà với Tạ Thanh Trình ngay.
Tạ Thanh Trình vừa cảm thấy rất phiền phức, gối ôm thì có gì để mà chọn, mở web mua sắm lên mở mẫu đầu tiên vào xem đánh giá, điểm không thấp hơn mức trung bình thì mua luôn là được, sao còn phải xem phối màu nọ kia nữa.
Nhưng mà Hạ Dư là người rất hay để ý, việc này Tạ Thanh Trình cũng biết, làm người đàn ông của Hạ Dư, anh có nghĩa vụ phải khiến cậu trai trẻ tuổi này thấy vui vẻ hài lòng.
Tạ Thanh Trình thở dài, ngồi trước máy tính nghiêng mặt qua: “Giờ anh còn chút việc, em cho vào giỏ hàng đi, lát nữa anh qua chọn.”
Nói xong thấy Hạ Dư có vẻ hơi ấm ức, Tạ Thanh Trình đành vươn tay qua, lại xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Nghe lời nào, ngoan.”
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, sau khi xử lý xong việc của hôm nay, Tạ Thanh Trình bắt đầu thực hiện trách nhiệm người chồng của mình, hoàn thành việc Hạ Dư muốn anh làm.
Anh vốn định chọn đồ dùng trong nhà cùng với Hạ Dư, cơ mà viện tư nhân Mỹ Dục bất chợt có vài việc kinh doanh cần xử lý gấp, nên nửa tiếng trước Hạ Dư đã lái xe đi rồi, vì thế Tạ Thanh Trình đành cầm ipad của Hạ Dư, đăng nhập vào website chuẩn bị xem mấy thứ trong giỏ hành kia.
Bình thường chiếc ipad này toàn là một mình Hạ Dư dùng, chơi game, lướt web trước khi ngủ, xem phim đều dùng nó cả, mà Tạ Thanh Trình thì sống phong cách lạc hậu hơn, vẫn có thói quen mở máy tính ra xem.
Anh làm quen với tablet một chút, trùng hợp thế nào lúc ấn linh tinh, Tạ Thanh Trình lại vô ý mở trúng lịch sử truy cập của Hạ Dư. Mấy lịch sử này ban đầu còn rất bình thường, cái gì mà “Tổng hợp phim điện ảnh nghệ thuật ít được chú ý hàng năm”, “Cổng đăng nhập sinh viên Hỗ Châu”, “Cách trồng hoa cẩm tú cầu được xanh hơn”…
Giáo sư Tạ cũng không có sở thích tò mò lịch sử truy cập của người ta, đang chuẩn bị tắt tab này đi, nhưng bất chợt liếc thấy một từ khóa khiến mí mắt anh hơi giật nhẹ——
“Làm sao để khéo léo diễn đạt cho bạn đời biết mình thích BDSM”.
Mấy giây trôi qua.
Tạ Thanh Trình: “… … … …”
Một phút trôi qua.
Tạ Thanh Trình: “… … … …”
Ba phút trôi qua…
Tạ Thanh Trình cảm thấy chuyện này hình như không phải việc tư của Hạ Dư nữa, mà có liên quan tới cả anh luôn rồi.
Vì thế Tạ Thanh Trình trầm tư, mở lịch sử ấy ra xem thử.
Hàng loạt chữ nhỏ xíu dày đặc phản chiếu vào võng mạc Tạ Thanh Trình—— Vốn dĩ Tạ Thanh Trình còn cảm thấy cùng lắm nó chỉ là ý tưởng gì đó của Hạ Dư thôi, cũng không để ý lắm. Nhưng sau một lát, lúc Tạ Thanh Trình trông thấy hết cả trang web rồi, anh không khỏi ngồi thẳng người dậy, cau mày, bắt đầu trầm tư với ipad.
Bởi vì anh phát hiện, đây mẹ nó là một diễn đàn của nước ngoài về tình d*c, mà Hạ Dư không chỉ vào xem, một đoạn văn dài trên trang web đều do Hạ Dư tự gõ xuống.
Mẹ nó Hạ Dư còn là người phát ngôn nữa cơ.
Tạ Thanh Trình tháo một chiếc cúc áo, xắn tay áo sơ mi lên một đoạn, không khỏi tập trung hết sự chú ý vào lịch sử cuộc trò chuyện này.
Tạ Thanh Trình là người từng chịu khổ một lần, anh luôn rất tự tin về bản thân, trên giường hay dưới giường đều vậy, trước kia anh cảm thấy bản thân đã làm rất tốt rồi, nhưng sau đó mới biết Lý Nhã Thu lại thấy không được hài lòng, lúc ly hôn khóc lóc chỉ trích anh quá lạnh lùng, ngay cả lên giường cũng như đang làm việc, không hề cảm nhận được vẻ nhiệt tình của anh, khi đó thật ra anh đã chịu đả kích rất lớn.
Thế nên hiện giờ có cơ hội bày ra trước mắt như vậy, anh cũng không muốn bỏ qua.
Anh muốn xem thử Hạ Dư nói về thứ gì.
Nội tâm của nhóc con kia, đang khao khát điều gì đây.
Tạ Thanh Trình tan làm lái xe về nhà, xe vừa mới đỗ xong, phía sau chợt có một bàn tay nhăn nheo như vỏ cây khô bất chợt nắm lấy cánh tay anh, dọa anh hoảng hốt.
Quay đầu lại đối diện với gương mặt già nua, bà lão đeo một cặp kính để lộ vẻ khôn khéo, Tạ Thanh Trình hơi khựng lại, mới nhớ ra đây là bà cụ Tôn ở ngõ đối diện.
Bà Tôn là một trong số ít hàng xóm có quan hệ khá lạnh nhạt với nhà họ Tạ, bà lão lúc vẫn còn gọi là dì, từng cãi nhau một trận đầy khó chịu với Chu Mộc Anh, nguyên nhân là vì nhà cũ của bà phơi đồ lấn sang chỗ của hàng xóm, Chu Mộc Anh không nhìn nổi thái độ cứng đầu cố chấp của bà ta, nhắc nhở bà ta mấy câu, bà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho rằng Chu Mộc Anh bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác, từ đó không qua lại với nhà họ nữa.
Tạ Thanh Trình không ngờ bà Tôn lại bất chợt tìm anh, càng không ngờ bà cụ lại nở nụ cười nịnh nọt ngập tràn gương mặt.
“Tiểu Tạ này…”
“… Có chuyện gì ạ.”
“Không có gì.” Bà Tôn cười rạng rỡ bảo, “Chỉ là tìm cháu vì chút chuyện nhỏ thôi.”
Tạ Thanh Trình không hay so đo với người ta, quay lại nhìn bà bảo: “Thế bà nói đi.”
Nụ cười trên mặt bà Tôn càng cười càng tan ra như mỡ chảy, trong đôi mắt nhỏ như hạt đỗ xanh kia sáng lấp lánh: “Là thế này, nhóc con sống trong nhà cháu gần đây ấy, là gì của cháu thế?”
Thật ra Tạ Thanh Trình với Hạ Dư cũng không tự công khai quan hệ của hai người họ, hai người đều có tính sợ phiền phức, không để ý lắm tới sự chấp thuận của người đời, bởi thế bà Tôn vẫn chưa hay biết.
Tạ Thanh Trình đáp: “Bạn bè thôi. Sao thế ạ.”
Bà Tôn cười mừng rỡ vội hỏi: “Ây dà, thế chắc là bạn bè thân thiết lắm nhỉ. Bà nói với cháu cái này, cháu gái nhà bà ấy, cháu thấy nó từ nhỏ đến lớn rồi đấy, hiện giờ đã tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, nên tìm người yêu rồi ha. Nhưng mà cháu cũng biết nó đấy, nó thích mấy cậu chàng đẹp trai, dù sao nhà bà cũng không đòi hỏi người ta cái gì cả, chuyện này cháu cũng biết, nó để ý tới cậu bạn của cháu đó, cũng không quan tâm liệu thằng nhóc ấy có tiền hay không đâu. Cháu nói với cậu ấy đôi câu, sáu giờ tối cuối tuần này, nhà bà đặt phòng riêng mời cậu ấy một bữa ở bến Thượng Hải, cho hai đứa trẻ tuổi chúng nó gặp mặt tiếp xúc nhau, cháu nói xem có được không?”
“…”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lượng thông tin này quá lớn, Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ một lát, mới tỉnh táo lại, sắc mặt càng u ám hơn.
Anh nhìn chằm chằm bà lão kia, nghĩ thầm, mẹ nó bà nói cũng dễ nghe quá ha.
Cháu gái bà ta thành tích không tệ, thi đỗ một trường 211 trong thành phố, nhưng đứa trẻ này vô cùng hách dịch, chỉ để ý tới ban cán bộ trong trường với mấy anh chàng giàu có, mở miệng ra là nhân nghĩa trung thực, danh dự tập thể, không có việc làm thì còn mách lẻo thầy cô, tố bạn này yêu sớm, bảo bạn kia gian lận.
Tạ Tuyết cũng từng bị cô nàng theo dõi, cô nàng này bám theo Tạ Tuyết mấy ngày, báo luôn lên giám hiệu trường rằng Tạ Tuyết qua lại với học sinh kém của trường khác, phụ đạo dạy học cho mấy học sinh kém này, báo cáo rằng cô “Tiết lộ bí mật giảng dạy của nhà trường”, khiến Tạ Thanh Trình cạn lời chẳng biết nói gì.
Không ngờ giờ còn cạn lời hơn hẳn, cô nàng cực kỳ thích mách lẻo này thế mà có mặt mũi để nhìn trúng Hạ Dư, đã thế còn nhờ bản thân mai mối.
Lại còn tự rát vàng lên mặt mình khoác lác tuyên bố bản thân không quan tâm Hạ Dư có tiền hay không.
Hạ Dư lên TV bao nhiêu lần rồi, cô nàng có thể không biết tới Hạ Dư là ai chắc? Cho dù cô ta không biết đi nữa, quần áo trang sức Hạ Dư mặc tới lòng Tạ Thanh Trình còn hiểu được chút đỉnh, cô gái trẻ kia có thể không nhận ra ư? Mẹ nó lời hay ý đẹp đều thuộc về phía cô nàng hết luôn rồi.
Tạ Thanh Trình lạnh nhạt bảo: “Nhà bà đã đặt phòng riêng vào tối cuối tuần rồi?”
“Đúng thế!” Bà Tôn vừa nghe vậy, còn tưởng là nghe rất hấp dẫn, cười rạng rỡ tự quyết định, “Thế cứ làm như lời đã bàn nhé, tối cuối tuần gặp mặt ha.”
Nói xong lại cố nặn thành vẻ khó xử trong sắc mặt vui mừng, nhỏ giọng bảo: “Cơ mà phía bên bến Thượng Hải ấy, đang mùa đông khách, chỗ ấy khó để đặt lắm, nên là… Nhà bà chỉ đặt chỗ cho hai người thôi, trưởng bối như chúng ta cũng đừng tới làm phiền bọn nó ha, cháu nói xem có đúng không?”
Tạ Thanh Trình suýt nữa thì cười lạnh: “Bà còn chưa hỏi em ấy mà đã đặt xong chỗ rồi cơ à.”
“Ôi dào, nhà bà mời cậu ấy một bữa cơm thôi mà, muốn cho cậu ấy chút bất ngờ, điều này có là gì đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý thôi, sao còn phải thông báo làm gì nữa chứ? Cháu xem cháu kìa, cứ làm quá lên thôi.” Bà Tôn kéo tay áo Tạ Thanh Trình, “Chúng ta cứ quyết vậy nhé, cháu về nói với cậu ấy một câu nha.”
Tạ Thanh Trình rút tay áo ra khỏi tay bà cụ.
Anh rủ mi, sửa lại cúc tay áo của mình, sau đó nâng đôi mắt đào hoa lạnh lùng sắc bén lên, khí thế dọa người: “Ngại quá, cuối tuần em ấy có hẹn rồi.”
“Ơ? Cậu ấy có hẹn rồi? Có phải là có đối tượng rồi không thế? Ầy, cô gái kia có xinh đẹp bằng cháu gái nhà bà không, bằng cấp cao như cháu gài nhà bà chứ? Điều kiện cô bé nhà bà cũng tốt mà, cậu ấy cũng có thể suy xét đổi người ha…”
Giọng trầm thấp dễ nghe của Tạ Thanh Trình đã để lộ cảm giác áp bức như núi tuyết sừng sững: “Cần so sánh nữa à?”
“Đương nhiên rồi, đối tượng của cậu ấy là ai thế.”
Tạ Thanh Trình cài lại cúc tay áo ngay ngắn xong, dừng một lát, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Cháu.”
Nói xong người đàn ông trưởng thành mét tám ấn chìa khóa xe, khóa cửa xe lại, bước trên đôi giày da đen bóng lộn, rời khỏi nơi này mà chẳng buồn quay đầu lại.
Tối ấy ăn cơm xong, Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư đang khổ sở loay hoay với đống kẹp quần áo, ngẫm nghĩ chuyện xảy ra suốt mấy hôm nay, hạ quyết tâm.
Anh gọi Hạ Dư tới, xoa xoa đầu cậu, bảo: “Em sống ở nơi này của anh, có từng cảm thấy ấm ức hay không?”
“Không ạ.” Hạ Dư đáp, “Tuy là nhiều chỗ không quen lắm, nhưng chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy anh thì em đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.”
“Em được mấy cô gái trẻ nhà hàng xóm vây quanh vậy, có phải cũng thấy vui vẻ lắm không?” Tạ Thanh Trình liếc mắt nhìn cậu.
Hạ Dư mở tròn hai mắt, một lát sau lại bật cười, áp tay lên ngực Tạ Thanh Trình: “Anh Tạ, nơi này của anh không được vui, thấy ghen rồi đó hả.”
Tạ Thanh Trình nhàn nhạt bảo: “Anh rất tin tưởng em, sẽ không ghen đâu.”
Hạ Dư “Ồ” một tiếng.
Đối diện với ánh mắt có hơi thất vọng của thanh niên, Tạ Thanh Trình dừng một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, đúng là anh không muốn trông thấy phần lớn thời gian của em lại bị mấy cô nàng chiếm mất thật. Anh nghĩ nếu mà em đã có thời gian rảnh như vậy, chi bằng tới làm PPT lên lớp giúp anh đi.”
Hạ Dư lập tức mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Tạ Thanh Trình im lặng một hồi, bảo: “Lại đây nào. Để anh xem thử tay em.”
Hạ Dư nghe lời làm theo anh bảo, đặt bàn tay dán trên ngực anh vào trong tay anh.
Tạ Thanh Trình bóc miếng băng cá nhân dùng đã lâu kia ra, nhìn vết thương còn chưa lành của Hạ Dư, cuối cùng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh ôm trọn lấy tay Hạ Dư.
Sau một lúc lâu, anh bảo: “Em dọn một vài món đồ đi.”
Thật ra Hạ Dư đã đoán được Tạ Thanh Trình muốn nói gì, nhưng trái tim cậu vẫn đập loạn cả lên, vui sướng không hề biến mất chỉ vì đã đoán được chuyện này từ trước.
Cậu hỏi Tạ Thanh Trình: “Anh ơi, có phải anh…”
Tạ Thanh Trình ngẩng đầu, chọc nhẹ trán cậu: “Quay về ngôi nhà khác của chúng ta thôi.”
Cái giá của việc nói ra những lời này là Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư đè xu0'ng quấn quít cả đêm không ngừng.
Vì thế, trước ngày khai giảng, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng đồng ý về ngôi nhà mới của Hạ Dư.
Nhà cũ còn đang tu sửa lại, tạm không thể về, nhà mới không tệ, cũng có rất nhiều ký ức kiều diễm ướt át, ví dụ như năm ấy Hạ Dư giả vờ giam lỏng Tạ Thanh Trình, rồi lại dây dưa với anh trong căn phòng ngủ rộng lớn sau khi gặp lại.
Khi ấy nếu không có Tạ Ly Thâm tìm tới Tạ Thanh Trình gây phiền phức, có lẽ Hạ Dư sẽ có thời gian ở bên Tạ Thanh Trình lâu hơn nữa, lâu tới mức sự dịu dàng ấm áp tích đủ, chắc sẽ có lúc không nhịn nổi dốc hết sức mạnh ra để nói toàn bộ những lời trong lòng.
Nghĩ tới đây, Hạ Dư lại bắt đầu oán hận Tạ Ly Thâm.
Tạ Ly Thâm sống trong tù cũng chẳng ổn lắm, gần như không ai có thể gặp anh ta, trừ việc ấy ra Hạ Dư cũng chẳng tìm hiểu gì nhiều hơn về chuyện của anh ta. Cậu nhìn thấy kẻ này đã không nhịn được nỗi lòng muốn giết người, nhưng hiện giờ Tạ Thanh Trình ở ngay bên cạnh cậu, cậu sẽ không để mình phải đeo gông xiềng của thẩm phán lên nữa.
Tối ấy, Hạ Dư nằm trên chiếc giường đệm nước King size mới mua, nhìn Tạ Thanh Trình bị mình làm cho mệt mỏi đã ngủ say, trong lòng dâng trào nỗi thỏa mãn vui mừng khó có thể gọi tên.
Cậu cúi đầu, hôn lên vầng trán trơn nhẵn của Tạ Thanh Trình—— Cho dù là cậu phải giở vài chiêu trò mới khiến Tạ Thanh Trình bằng lòng về nhà với cậu, nhưng tóm lại, mục đích của cậu đã đạt được rồi.
Tạ Thanh Trình là người của cậu.
Chẳng ai có thể tới cửa cướp anh đi cả.
Nơi bọn họ sống, không cần quản gia, bảo mẫu, làm vườn gì hết, bởi vì có tình yêu nóng bỏng vô hạn đến vậy, từng viên gạch từng miếng ngói cậu đều cố hết sức tự mình để ý.
Ấy là nhà họ, trước hai mươi lăm tuổi, cậu chưa từng có một nơi có thể thật sự gọi là nhà.
Hiện tại cậu có rồi.
Cậu chỉ muốn kéo dài nó mãi với Tạ Thanh Trình, dài suốt cả cuộc đời.
Không cần tới người thứ ba chen vào.
“Anh Tạ, anh chọn màu rèm phòng sách tầng hai đi.”
“Tạ Thanh Trình, mau tới xem gối ôm em chọn nè!”
“Giáo sư Tạ, dạy em cách sắp xếp phòng bếp như thế nào nhé.”
Kết quả là mấy ngày tiếp theo, Hạ Dư như biến thành con ong mật chăm chỉ vo ve mãi không ngừng, quấn quanh Tạ Thanh Trình, cứ rảnh là dính lấy Tạ Thanh Trình muốn bàn bạc mua thêm vài món đồ trong nhà với Tạ Thanh Trình ngay.
Tạ Thanh Trình vừa cảm thấy rất phiền phức, gối ôm thì có gì để mà chọn, mở web mua sắm lên mở mẫu đầu tiên vào xem đánh giá, điểm không thấp hơn mức trung bình thì mua luôn là được, sao còn phải xem phối màu nọ kia nữa.
Nhưng mà Hạ Dư là người rất hay để ý, việc này Tạ Thanh Trình cũng biết, làm người đàn ông của Hạ Dư, anh có nghĩa vụ phải khiến cậu trai trẻ tuổi này thấy vui vẻ hài lòng.
Tạ Thanh Trình thở dài, ngồi trước máy tính nghiêng mặt qua: “Giờ anh còn chút việc, em cho vào giỏ hàng đi, lát nữa anh qua chọn.”
Nói xong thấy Hạ Dư có vẻ hơi ấm ức, Tạ Thanh Trình đành vươn tay qua, lại xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Nghe lời nào, ngoan.”
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, sau khi xử lý xong việc của hôm nay, Tạ Thanh Trình bắt đầu thực hiện trách nhiệm người chồng của mình, hoàn thành việc Hạ Dư muốn anh làm.
Anh vốn định chọn đồ dùng trong nhà cùng với Hạ Dư, cơ mà viện tư nhân Mỹ Dục bất chợt có vài việc kinh doanh cần xử lý gấp, nên nửa tiếng trước Hạ Dư đã lái xe đi rồi, vì thế Tạ Thanh Trình đành cầm ipad của Hạ Dư, đăng nhập vào website chuẩn bị xem mấy thứ trong giỏ hành kia.
Bình thường chiếc ipad này toàn là một mình Hạ Dư dùng, chơi game, lướt web trước khi ngủ, xem phim đều dùng nó cả, mà Tạ Thanh Trình thì sống phong cách lạc hậu hơn, vẫn có thói quen mở máy tính ra xem.
Anh làm quen với tablet một chút, trùng hợp thế nào lúc ấn linh tinh, Tạ Thanh Trình lại vô ý mở trúng lịch sử truy cập của Hạ Dư. Mấy lịch sử này ban đầu còn rất bình thường, cái gì mà “Tổng hợp phim điện ảnh nghệ thuật ít được chú ý hàng năm”, “Cổng đăng nhập sinh viên Hỗ Châu”, “Cách trồng hoa cẩm tú cầu được xanh hơn”…
Giáo sư Tạ cũng không có sở thích tò mò lịch sử truy cập của người ta, đang chuẩn bị tắt tab này đi, nhưng bất chợt liếc thấy một từ khóa khiến mí mắt anh hơi giật nhẹ——
“Làm sao để khéo léo diễn đạt cho bạn đời biết mình thích BDSM”.
Mấy giây trôi qua.
Tạ Thanh Trình: “… … … …”
Một phút trôi qua.
Tạ Thanh Trình: “… … … …”
Ba phút trôi qua…
Tạ Thanh Trình cảm thấy chuyện này hình như không phải việc tư của Hạ Dư nữa, mà có liên quan tới cả anh luôn rồi.
Vì thế Tạ Thanh Trình trầm tư, mở lịch sử ấy ra xem thử.
Hàng loạt chữ nhỏ xíu dày đặc phản chiếu vào võng mạc Tạ Thanh Trình—— Vốn dĩ Tạ Thanh Trình còn cảm thấy cùng lắm nó chỉ là ý tưởng gì đó của Hạ Dư thôi, cũng không để ý lắm. Nhưng sau một lát, lúc Tạ Thanh Trình trông thấy hết cả trang web rồi, anh không khỏi ngồi thẳng người dậy, cau mày, bắt đầu trầm tư với ipad.
Bởi vì anh phát hiện, đây mẹ nó là một diễn đàn của nước ngoài về tình d*c, mà Hạ Dư không chỉ vào xem, một đoạn văn dài trên trang web đều do Hạ Dư tự gõ xuống.
Mẹ nó Hạ Dư còn là người phát ngôn nữa cơ.
Tạ Thanh Trình tháo một chiếc cúc áo, xắn tay áo sơ mi lên một đoạn, không khỏi tập trung hết sự chú ý vào lịch sử cuộc trò chuyện này.
Tạ Thanh Trình là người từng chịu khổ một lần, anh luôn rất tự tin về bản thân, trên giường hay dưới giường đều vậy, trước kia anh cảm thấy bản thân đã làm rất tốt rồi, nhưng sau đó mới biết Lý Nhã Thu lại thấy không được hài lòng, lúc ly hôn khóc lóc chỉ trích anh quá lạnh lùng, ngay cả lên giường cũng như đang làm việc, không hề cảm nhận được vẻ nhiệt tình của anh, khi đó thật ra anh đã chịu đả kích rất lớn.
Thế nên hiện giờ có cơ hội bày ra trước mắt như vậy, anh cũng không muốn bỏ qua.
Anh muốn xem thử Hạ Dư nói về thứ gì.
Nội tâm của nhóc con kia, đang khao khát điều gì đây.
Danh sách chương