“Chuyện này không liên quan đến cô. Lục Dao, nếu cô biết sớm hơn, chẳng lẽ cô sẽ nói cho Chu Văn biết cậu ta không phải con ruột của mẹ cậu ta sao?” Hạ Thần Phong nhíu mày, anh không cảm thấy Lục Dao làm sai chuyện này. Hơn nữa, ở trong bộ môn huyễn học như là xem tướng thì đây cũng là việc huyền diệu tương đối khó giải thích.

Lục Dao cúi đầu, đúng vậy, nếu cô biết sớm hơn thì sao chứ? Nói cho Chu Văn biết? Tự dưng nói những chuyện này với Chu Văn? Căn bản đây là chuyện mà không ai sẽ tin.

Hạ Thần Phong biết Chu Văn là bạn cùng lớp và là bạn của Lục Dao, nên căn bản là anh sẽ không cảm thấy yên tâm cho đến khi vụ án này kết thúc, “Bây giờ chuyện duy nhất cô có thể giúp Chu Văn chính là tìm ra manh mối về hung thủ.”

Lục Dao gật đầu, bây giờ đã khuya lắm rồi, qua ba giờ nữa là trời sẽ sáng, bọn họ phải tìm kiếm dấu vân tay đã bị bỏ qua ở cửa hàng trong video trước khi trời sáng.

Vào ngày xảy ra vụ án, Chu Văn đã đi đến trung tâm thành phố, tìm một nhà sách và một quán cà phê rồi ngồi ở đó nguyên một ngày. Nhưng bây giờ thời gian đã trôi qua lâu rồi, sao có thể tìm ra manh mối chứ? Về điểm này, thật ra trong lòng những người có mặt ở đây đều thấy khó tin, vì dường như cậu ta không chạm vào bất cứ thứ gì trong hiệu sách. Còn trong quán cà phê, cái cốc cậu ta dùng thì tất nhiên là quán cà phê đã rửa trong ngày hôm đó rồi, căn bản là không còn dấu vân tay nào nữa. Lục Dao vẫn chờ ở cục cảnh sát, nhưng khi nghe từng thông tin một bị loại bỏ, ngay cả Hạ Thần Phong cũng cảm thấy hy vọng đó ngày càng nhỏ đi.

Tiểu Đao đi vào phòng thẩm vấn, “Chu Văn, nếu cậu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thì cậu phải nghĩ cho kỹ. Vào ngày hôm đó, ở trung tâm thành phố, tay cậu có chạm vào bất cứ thứ gì có thể lưu lại dấu vân tay hay không.”

Chu Văn cắn môi, thật ra ngày hôm đó cậu rất chán nản nên chẳng nhớ gì cả.

Lục Dao và Hạ Thần Phong cùng vào phòng thẩm vấn, ba người cứ như vậy nhìn cậu, Chu Văn túm tóc, “Tay... Tay... Có!”

“Cái gì?” Tiểu Đao kích động tiến lên.

Chu Văn nhíu mày, “Ngày hôm đó, cửa hàng thức ăn nhanh ở bên cạnh hiệu sách có tổ chức hoạt động, có rất nhiều người, có một em bé gái bị người ta đẩy ngã, tôi đã đến giúp, lúc đó để chống đỡ cơ thể, nên tôi đã chống tay vào cái hộp rút thăm trúng thưởng của họ...”

“Hộp rút thăm trúng thưởng...” Tiểu Đao lấy được thông tin hữu ích, lập tức đi ra ngoài, Lục Dao cũng yên tâm, “Có phải là chỉ cần chứng minh trên cái hộp rút thăm trúng thưởng kia có dấu vân tay của Chu Văn là sẽ phá được vụ án này?”

“Còn phải chứng minh rằng lúc đó cậu ta có xuất hiện ở đó. Nhưng nếu cửa hàng thức ăn nhanh đó có tổ chức hoạt động, vậy thì chắc sẽ ghi hình lại, tôi sẽ bảo anh em đi điều tra.”

Mặc dù tất cả mọi người trong cục cảnh sát đều bận rộn cả đêm không được ngủ, nhưng khi sắp tìm thấy được chân tướng, tinh thần của mọi người đều trở nên phấn chấn, không thấy mệt mỏi chút nào.

Hứa Kiến ngồi trong phòng thẩm vấn, Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cầm bản báo cáo kiểm tra đi vào, kéo ghế ra và ngồi đối diện với cậu ta. “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?”

“Rồi, cậu có thể đi được rồi.” Tiểu Đao cười hì hì nói, “Nhưng không phải là đi ra ngoài, mà là đi vào trại giam.”

Hứa Kiến khựng người lại, “Các anh có ý gì?”

Tiểu Đao rất vui, cậu bắt tréo hai chân lại với nhau, “Cậu cho rằng chúng tôi sẽ không thể tìm ra được manh mối sao? Đúng là cậu rất thông minh, đã tiêu hủy tất cả chứng cứ, tuy nhiên cậu đã quên mất, chứng cứ của cậu đã không còn, nhưng chứng cứ Chu Văn không có mặt ở hiện trường thì vẫn còn.”

“Tôi không hiểu các anh đang nói gì. Ngày hôm đó tôi đã đi đến hiệu sách ở trung tâm thành phố và ngồi ở quán cà phê, tôi ở đâu, xem camera là biết.” Hứa Kiến nhìn hai người và nói, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn nhận tội.

Hạ Thần Phong đẩy bức ảnh qua, “Có lẽ cậu biết tất cả lộ trình của Chu Văn, nhưng có đôi khi, một hành động tốt bụng bất ngờ lại rất có ích.”

Nói xong liền đẩy bức ảnh được cắt từ video ra, trong ảnh, Chu Văn một tay đỡ đứa bé, một tay bám vào hộp rút thăm may mắn. Và cảnh sát đã tìm được một dấu vân tay hợp lệ ở trên cái hộp đó, đó chính là của Chu Văn.

Đã đến mức này rồi, Hứa Kiến chỉ cười gượng một cái, sau đó cả cơ thể như không còn sức lực dựa vào ghế.

“Hứa Kiến, bây giờ cậu còn gì để nói nữa không? Nói đi! Tại sao cậu lại muốn giết chết Hứa Khuê.”

Tiểu Đao đập tập tài liệu xuống bàn, cái tên này rất xảo quyệt, nhưng cuối cùng họ cũng tìm được chứng cứ. Tiểu Đao cảm thấy rất sảng khoái, cậu đập bàn, ý bảo Hứa Kiến nhanh chóng thành thật khai báo.

“Tại sao tôi lại muốn giết? Chẳng phải cái cô Lục Dao kia đã nói rồi sao?” Bây giờ Hứa Kiến đã biết mình không còn đường lui, tất cả chứng cứ đều được bày ra ở trước mặt, “Tôi thừa nhận, tôi đã giết Hứa Khuê.”

Hạ Thần Phong cũng nghe thấy những lời Lục Dao nói lúc đó, “Là vì tài sản của Chu Văn Lâu?”

“Hừ, Chu Văn Lâu... Các anh nói xem, tôi và Chu Văn là anh em sinh đôi, nhưng cuộc sống của chúng tôi như nào. Cậu ta là con nhà giàu, còn tôi thì ngay cả cấp ba cũng không được học, tất cả những chuyện này là do ai gây ra, là do Chu Văn Lâu gây ra! Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ đều thuộc về Chu Văn?”

“Vào dịp Tết, tên khốn Hứa Khuê nợ người ta một khoản tiền lớn, tôi không muốn thu dọn mớ hỗn độn đó, vì vậy tôi đã chạy trốn, có một anh em của tôi nói là đã gặp tôi ở gần trường đại học trong thành phố. Tôi tự hỏi, sao tôi có thể đi đến gần trường đại học trong thành phố cơ chứ. Tôi thấy ảnh chụp của Chu Văn, nhìn kỹ thì đúng là rất giống tôi, tôi liền tự mình đi kiểm chứng, sau đó thì bị Chu Văn bắt gặp. Chúng tôi đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cậu ta đưa tôi đi xét nghiệm ADN gì gì đó, kết quả rất rõ ràng là...”

Hứa Kiến nói xong liền cười nhạt, chỉ bởi vì Lư Tử Cầm không phải là mẹ đẻ của cậu ta, nhưng vì sao trong hai đứa trẻ sinh đôi, tại sao lại chọn Chu Văn mà không phải là hắn?

Có lẽ là bởi vì không cam lòng, nên hắn muốn lấy lại những thứ của mình, hắn muốn trở thành Chu Văn, mà không phải là giả làm Chu Văn trong một thời gian ngắn.

Để trở thành Chu Văn, thì trước tiên phải giết chết Hứa Khuê - người biết sự tồn tại của mình. Hứa Kiến đã suy nghĩ, nếu Hứa Khuê chết nhưng Chu Văn vẫn còn sống, hơn nữa sớm muộn gì chuyện mình và Chu Văn không giống nhau sẽ bị phát hiện, dù mình có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa. Hứa Kiến hiểu rằng hắn không biết gì về kiến trúc cả, cho dù là cuốn sách chuyên ngành cơ bản nhất hắn cũng không hiểu.

Cơ hội duy nhất là thoát khỏi Hứa Khuê và Chu Văn, vì vậy hắn đã dày công lên kế hoạch cho tất cả.

Hứa Kiến biết được hộ gia đình ở tầng mười lăm đã không ở nhà được một thời gian dài, nên đã đóng giả làm nhân viên giao hàng, đưa những vật dụng cần thiết đã chuẩn bị vào trong nhà.

Hứa Khuê cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy Hứa Kiến trở về. Vì dù sao thì Hứa Kiến cũng đã biến mất trong một thời gian dài rồi, hơn nữa Hứa Kiến xuất hiện lần này không giống Hứa Kiến ngày xưa. Lợi dụng lúc Hứa Khuê không chú ý, Hứa Kiến dùng một vật nặng đập vào đầu Hứa Khuê khiến Hứa Khuê bất tỉnh. Hắn gắn một cái nút đen ở trên trần nhà, sau đó dùng một sợi dây thép luồn qua một cái mô tơ và cài vào cửa, tiếp theo hắn cẩn thận đóng cửa lại rồi xóa sạch dấu vân tay của mình và các chứng cứ khác trong phòng, sau đó rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện