Tiểu Viên biết Hạ Thần Phong tìm mình là vì chuyện gì, cậu dựa vào bên cạnh bồn hoa, châm một điếu thuốc cho chính mình, “Anh Phong, anh muốn hỏi chuyện của Tạ Điền phải không?”
Hạ Thần Phong liếc nhìn Tiểu Viên, anh lấy điếu thuốc trên miệng cậu xuống, cầm trong tay nhìn rất lâu, từ sau khi cai thuốc rất lâu rồi anh chưa cầm điếu thuốc nào trong tay, anh xoay người, dập điếu thuốc vào trong bùn đất của chậu cây, “Không hút được thì hút ít một chút.”
Tiểu Viên cười bất đắc dĩ, “Thói quen lúc đợi kết quả của bệnh viện khi trước, hút một điếu rồi liền không còn muộn phiền nữa.” Hạ Thần Phong im lặng.
Tiểu Viên lại bắt đầu mở lời, “Lần này, ca phẫu thuật cho tay của Tạ Điền rất thành công, những cuộc phẫu thuật sau đó không cần phải làm nữa, bắt đầu phục hồi chức năng rồi... Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, không để lại di chứng gì trong cuộc sống bình thường, chỉ là không thể làm chuyện gì tỉ mỉ nữa.”
Dường như đây là kết quả này đã là kết quả tốt nhất với tay của Tạ Điền rồi. Lúc đó vết thương trên tay rất nghiêm trọng, Hạ Thần Phong cũng biết, sau khi đón Tết xong, e rằng Tạ Điền phải chính thức giải ngũ khỏi Cục Cảnh sát. Trước đây, cô là một nữ bác sĩ pháp y nhưng trình độ nghiệp vụ lại dẫn đầu trong cục, trước giờ vẫn hợp tác tốt với Hạ Thần Phong. Hạ Thần Phong coi Tạ Điền là đồng đội của mình giống Tiểu Đao vậy. Nhưng anh không ngờ rằng, bây giờ mối quan hệ giữa hai người bây giờ lại trở thành thế này.
“Cô ấy vẫn không muốn gặp tôi phải không?”
Tiểu Viên ngẩn người, sau đó cười nói, “Anh Phong, nếu anh không muốn làm cho cô ấy hy vọng rồi lại thất vọng, vậy thì không nên gặp mặt thì hơn. Không phải tất cả mọi người đều có thể dũng cảm trước tình cảm. Tuy cô ấy có vẻ rất dũng cảm trên phương diện công việc, nhưng đứng trước anh, cô ấy là một người nhát gan. Hơn nữa, chắc hẳn bây giờ cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt việc làm sao để gặp anh.”
Hạ Thần Phong nhìn tòa nhà pháp y ở phía xa xa, anh đứng thẳng người dậy, xoay người nhìn Tiểu Viên, “Cậu hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt. Tôi cũng tin là cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tiểu Viên cười, hai người cùng cười, hai bên đều hiểu điều đối phương nói có ý gì, “Nghe nói lần này anh bị cấp trên gọi đến mắng một trận?”
“Hầu Tử nói phải không, đúng là chuyện tốt thì không ai biết, chuyện xấu thì truyền khắp nơi mà.” Hạ Thần Phong dở khóc dở cười, anh biết mấy người này là một nhóm, không ngờ rằng mồm miệng Hầu Tử lại rộng như vậy, “Không sao, nghỉ ngơi một thời gian thôi mà, thời gian này các cậu phải vất vả rồi.”
Tiểu Viên gật đầu, sau khi chào tạm biệt Hạ Thần Phong liền đi đến văn phòng, còn Hạ Thần Phong lại từ từ lái xe trở về. Lục Dao đã chờ ở anh ở trong nhà rất lâu. Trước đó vì chuyện của đoàn tàu, đêm ba mươi mà hai người cũng vội vàng ăn cơm hộp, tuy không hài lòng với kết quả lần này lắm, nhưng Lục Dao vẫn đi chuẩn bị một bàn đồ ăn để đón năm mới muộn.
Trận tuyết này ở thành phố Tô đã rơi một ngày rưỡi, trên mặt đất không tích tụ nhiều tuyết lắm, khi Hạ Thần Phong trở về nhà, mở cửa ra liền ngửi được hương vị gia đình.
Tiếng mở cửa của anh bị Lục Dao đang bận rộn trong phòng khách nghe được, cô vội vàng chạy ra, trong tay vẫn cầm cái muôi dẹt. Cô tay cầm cái muôi dẹt nhìn Hạ Thần Phong, nhìn anh từ trên dưới, sau đó thấp thỏm mở miệng, “Thế nào rồi?”
“Không có gì, anh nghỉ ngơi một thời gian, vừa đúng lúc đi thành phố Bắc.” Hạ Thần Phong đặt túi du lịch xuống, vì khoảng thời gian trước đó, anh luôn nghỉ ngơi ở trong Cục Cảnh sát, cho nên để lại rất nhiều quần áo cho mình ở đó, bây giờ nghĩ đến phải nghỉ một tháng mang hết về.
Lục Dao không hỏi nhiều, anh nói thật hay nói dối cô chỉ vừa nhìn là nhìn ra ngay, cô vội vội vàng vàng xoay người trở lại nhà bếp, chưa được mấy giây lại chạy ra, “Thần Phong, lúc trước vẫn chưa đón năm mới, hôm nay em làm vài món, coi như là đón Tết bù nhé...”
Năm trước Lục Dao và Hạ Thần Phong cũng đón Tết cùng nhau, nhưng lúc đó hai người vẫn chưa thân thiết. Hạ Thần Phong vì bảo vệ Lục Dao nên mới giúp đỡ cô, bữa tối năm đó cũng là ăn ở ngoài.
Nhưng năm nay lại khác, đối với Lục Dao mà nói, năm nay cô lại có bạn mới và người thân mới, mối quan hệ của cô và Hạ Thần Phong rất ổn định. Thậm chí, sau khi Hạ Thần Phong đưa ra đề nghị muốn đưa Lục Dao đến thành phố Bắc, cô cũng nghĩ thông suốt rồi, có lúc còn tưởng tượng đến tương lai của hai người.
Mối quan hệ như vậy tương đương với người một nhà, đã có người nhà vậy thì đón Tết đương nhiên là phải náo nhiệt rồi.
“Em... Em còn gọi Lý tổng và đạo diễn Trần Hoa đến, bọn họ cũng đã bận rộn mấy ngày ở công ty... Anh sẽ không để ý phải không?” Lục Dao nghĩ, Lý Bách và Trần Hoa đều là anh em tốt của Hạ Thần Phong, cô gọi hai người ấy đến chắc hẳn anh sẽ không có ý kiến gì. Quả nhiên Lục Dao thấy Hạ Thần Phong khẽ gật đầu, đặt túi du lịch ở phòng khách, thay quần áo rồi đi vào phòng bếp, “Có gì cần anh giúp không?”
Lục Dao lắc đầu, “Một mình em là được rồi.”
“Đón Tết đương nhiên là phải cùng nhau làm rồi, kỹ thuật thái rau của anh cũng không tồi, để anh thái nhé?”
Bầu không khí trong cả căn nhà trở nên rất ấm cúng, âm thanh của máy hút khói, tiếng Lục Dao xào rau, còn có tiếng thái rau trên thớt rất nhanh của Hạ Thần Phong, những âm thanh này chính là cảm giác gia đình.
Tám giờ tối, bốn người ngồi ở phòng khách trong nhà Hạ Thần Phong, nhìn đồ ăn đầy bàn, lúc này Trần Hoa mới thấy nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Lục Dao sau đó lấy ra một chiếc hộp, “Lục Dao, đây là quà năm mới, cô nhất định phải nhận lấy!” Thực ra đây không phải là quà mừng năm mới, tốt xấu gì Lục Dao đã cứu Trần Hoa một mạng, nếu như anh ta không thể hiện gì, có lẽ người nhà đều cảm thấy anh ta không có lễ nghĩa.
Đúng vậy, Trần Hoa đã nói chuyện này với người trong nhà, vốn dĩ người trong nhà cũng lo lắng thời gian đó Trần Hoa phải đi Lịch Sơn, không ngờ lại được Lục Dao cứu.
Sau khi nhà họ Trần biết những chuyện này thì cảm thấy vẫn nên cảm ơn Lục Dao, tuy bây giờ đối phương đã trở thành bạn gái của Hạ Thần Phong, nhưng tốt xấu cũng phải thể hiện một chút lòng biết ơn của mình.
Lục Dao cầm đũa nhìn chiếc hộp chỉ to bằng lòng bàn tay. Hạ Thần Phong lại hiểu, anh gật đầu, vươn tay nhận đồ hộ Lục Dao.
Mở ra xem, bên trong là một chiếc chìa khóa, Trần Hoa cười nói, “Tôi biết bây giờ cô đã là bạn gái của anh Phong, căn phòng này không lớn, chỉ có hơn bảy mươi mét vuông. Tên trên giấy tờ vẫn là tên tôi, vì sợ cô không nhận, dù sao thì tôi cho cô ở miễn phí, các chi phí gì đó cô không phải lo, tôi đã nộp hết rồi.”
Nếu trực tiếp tặng nhà vậy thì nhất định Lục Dao sẽ từ chối, nhưng cách biếu tặng như vậy dù là lục Dao hay Hạ Thần Phong đều có thể nhận.
Lục Dao cũng từng nghĩ đến vấn đề này, bản thân cô đã tốt nghiệp rồi, bây giờ vẫn cứ ở trong nhà của Hạ Thần Phong. Tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng dù nói thế nào thì Hạ Thần Phong cũng đã giúp Lục Dao nhận món quà này.
“Cô cầm lấy đi, một bộ phim điện ảnh là cậu ta có thể mua được mấy căn nhà nhỏ kiểu này rồi, cô không cần phải giúp cậu ta tiết kiệm tiền.” Lý Bách ở một bên nói một cách vô tư.
Hạ Thần Phong liếc nhìn Tiểu Viên, anh lấy điếu thuốc trên miệng cậu xuống, cầm trong tay nhìn rất lâu, từ sau khi cai thuốc rất lâu rồi anh chưa cầm điếu thuốc nào trong tay, anh xoay người, dập điếu thuốc vào trong bùn đất của chậu cây, “Không hút được thì hút ít một chút.”
Tiểu Viên cười bất đắc dĩ, “Thói quen lúc đợi kết quả của bệnh viện khi trước, hút một điếu rồi liền không còn muộn phiền nữa.” Hạ Thần Phong im lặng.
Tiểu Viên lại bắt đầu mở lời, “Lần này, ca phẫu thuật cho tay của Tạ Điền rất thành công, những cuộc phẫu thuật sau đó không cần phải làm nữa, bắt đầu phục hồi chức năng rồi... Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, không để lại di chứng gì trong cuộc sống bình thường, chỉ là không thể làm chuyện gì tỉ mỉ nữa.”
Dường như đây là kết quả này đã là kết quả tốt nhất với tay của Tạ Điền rồi. Lúc đó vết thương trên tay rất nghiêm trọng, Hạ Thần Phong cũng biết, sau khi đón Tết xong, e rằng Tạ Điền phải chính thức giải ngũ khỏi Cục Cảnh sát. Trước đây, cô là một nữ bác sĩ pháp y nhưng trình độ nghiệp vụ lại dẫn đầu trong cục, trước giờ vẫn hợp tác tốt với Hạ Thần Phong. Hạ Thần Phong coi Tạ Điền là đồng đội của mình giống Tiểu Đao vậy. Nhưng anh không ngờ rằng, bây giờ mối quan hệ giữa hai người bây giờ lại trở thành thế này.
“Cô ấy vẫn không muốn gặp tôi phải không?”
Tiểu Viên ngẩn người, sau đó cười nói, “Anh Phong, nếu anh không muốn làm cho cô ấy hy vọng rồi lại thất vọng, vậy thì không nên gặp mặt thì hơn. Không phải tất cả mọi người đều có thể dũng cảm trước tình cảm. Tuy cô ấy có vẻ rất dũng cảm trên phương diện công việc, nhưng đứng trước anh, cô ấy là một người nhát gan. Hơn nữa, chắc hẳn bây giờ cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt việc làm sao để gặp anh.”
Hạ Thần Phong nhìn tòa nhà pháp y ở phía xa xa, anh đứng thẳng người dậy, xoay người nhìn Tiểu Viên, “Cậu hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt. Tôi cũng tin là cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tiểu Viên cười, hai người cùng cười, hai bên đều hiểu điều đối phương nói có ý gì, “Nghe nói lần này anh bị cấp trên gọi đến mắng một trận?”
“Hầu Tử nói phải không, đúng là chuyện tốt thì không ai biết, chuyện xấu thì truyền khắp nơi mà.” Hạ Thần Phong dở khóc dở cười, anh biết mấy người này là một nhóm, không ngờ rằng mồm miệng Hầu Tử lại rộng như vậy, “Không sao, nghỉ ngơi một thời gian thôi mà, thời gian này các cậu phải vất vả rồi.”
Tiểu Viên gật đầu, sau khi chào tạm biệt Hạ Thần Phong liền đi đến văn phòng, còn Hạ Thần Phong lại từ từ lái xe trở về. Lục Dao đã chờ ở anh ở trong nhà rất lâu. Trước đó vì chuyện của đoàn tàu, đêm ba mươi mà hai người cũng vội vàng ăn cơm hộp, tuy không hài lòng với kết quả lần này lắm, nhưng Lục Dao vẫn đi chuẩn bị một bàn đồ ăn để đón năm mới muộn.
Trận tuyết này ở thành phố Tô đã rơi một ngày rưỡi, trên mặt đất không tích tụ nhiều tuyết lắm, khi Hạ Thần Phong trở về nhà, mở cửa ra liền ngửi được hương vị gia đình.
Tiếng mở cửa của anh bị Lục Dao đang bận rộn trong phòng khách nghe được, cô vội vàng chạy ra, trong tay vẫn cầm cái muôi dẹt. Cô tay cầm cái muôi dẹt nhìn Hạ Thần Phong, nhìn anh từ trên dưới, sau đó thấp thỏm mở miệng, “Thế nào rồi?”
“Không có gì, anh nghỉ ngơi một thời gian, vừa đúng lúc đi thành phố Bắc.” Hạ Thần Phong đặt túi du lịch xuống, vì khoảng thời gian trước đó, anh luôn nghỉ ngơi ở trong Cục Cảnh sát, cho nên để lại rất nhiều quần áo cho mình ở đó, bây giờ nghĩ đến phải nghỉ một tháng mang hết về.
Lục Dao không hỏi nhiều, anh nói thật hay nói dối cô chỉ vừa nhìn là nhìn ra ngay, cô vội vội vàng vàng xoay người trở lại nhà bếp, chưa được mấy giây lại chạy ra, “Thần Phong, lúc trước vẫn chưa đón năm mới, hôm nay em làm vài món, coi như là đón Tết bù nhé...”
Năm trước Lục Dao và Hạ Thần Phong cũng đón Tết cùng nhau, nhưng lúc đó hai người vẫn chưa thân thiết. Hạ Thần Phong vì bảo vệ Lục Dao nên mới giúp đỡ cô, bữa tối năm đó cũng là ăn ở ngoài.
Nhưng năm nay lại khác, đối với Lục Dao mà nói, năm nay cô lại có bạn mới và người thân mới, mối quan hệ của cô và Hạ Thần Phong rất ổn định. Thậm chí, sau khi Hạ Thần Phong đưa ra đề nghị muốn đưa Lục Dao đến thành phố Bắc, cô cũng nghĩ thông suốt rồi, có lúc còn tưởng tượng đến tương lai của hai người.
Mối quan hệ như vậy tương đương với người một nhà, đã có người nhà vậy thì đón Tết đương nhiên là phải náo nhiệt rồi.
“Em... Em còn gọi Lý tổng và đạo diễn Trần Hoa đến, bọn họ cũng đã bận rộn mấy ngày ở công ty... Anh sẽ không để ý phải không?” Lục Dao nghĩ, Lý Bách và Trần Hoa đều là anh em tốt của Hạ Thần Phong, cô gọi hai người ấy đến chắc hẳn anh sẽ không có ý kiến gì. Quả nhiên Lục Dao thấy Hạ Thần Phong khẽ gật đầu, đặt túi du lịch ở phòng khách, thay quần áo rồi đi vào phòng bếp, “Có gì cần anh giúp không?”
Lục Dao lắc đầu, “Một mình em là được rồi.”
“Đón Tết đương nhiên là phải cùng nhau làm rồi, kỹ thuật thái rau của anh cũng không tồi, để anh thái nhé?”
Bầu không khí trong cả căn nhà trở nên rất ấm cúng, âm thanh của máy hút khói, tiếng Lục Dao xào rau, còn có tiếng thái rau trên thớt rất nhanh của Hạ Thần Phong, những âm thanh này chính là cảm giác gia đình.
Tám giờ tối, bốn người ngồi ở phòng khách trong nhà Hạ Thần Phong, nhìn đồ ăn đầy bàn, lúc này Trần Hoa mới thấy nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Lục Dao sau đó lấy ra một chiếc hộp, “Lục Dao, đây là quà năm mới, cô nhất định phải nhận lấy!” Thực ra đây không phải là quà mừng năm mới, tốt xấu gì Lục Dao đã cứu Trần Hoa một mạng, nếu như anh ta không thể hiện gì, có lẽ người nhà đều cảm thấy anh ta không có lễ nghĩa.
Đúng vậy, Trần Hoa đã nói chuyện này với người trong nhà, vốn dĩ người trong nhà cũng lo lắng thời gian đó Trần Hoa phải đi Lịch Sơn, không ngờ lại được Lục Dao cứu.
Sau khi nhà họ Trần biết những chuyện này thì cảm thấy vẫn nên cảm ơn Lục Dao, tuy bây giờ đối phương đã trở thành bạn gái của Hạ Thần Phong, nhưng tốt xấu cũng phải thể hiện một chút lòng biết ơn của mình.
Lục Dao cầm đũa nhìn chiếc hộp chỉ to bằng lòng bàn tay. Hạ Thần Phong lại hiểu, anh gật đầu, vươn tay nhận đồ hộ Lục Dao.
Mở ra xem, bên trong là một chiếc chìa khóa, Trần Hoa cười nói, “Tôi biết bây giờ cô đã là bạn gái của anh Phong, căn phòng này không lớn, chỉ có hơn bảy mươi mét vuông. Tên trên giấy tờ vẫn là tên tôi, vì sợ cô không nhận, dù sao thì tôi cho cô ở miễn phí, các chi phí gì đó cô không phải lo, tôi đã nộp hết rồi.”
Nếu trực tiếp tặng nhà vậy thì nhất định Lục Dao sẽ từ chối, nhưng cách biếu tặng như vậy dù là lục Dao hay Hạ Thần Phong đều có thể nhận.
Lục Dao cũng từng nghĩ đến vấn đề này, bản thân cô đã tốt nghiệp rồi, bây giờ vẫn cứ ở trong nhà của Hạ Thần Phong. Tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng dù nói thế nào thì Hạ Thần Phong cũng đã giúp Lục Dao nhận món quà này.
“Cô cầm lấy đi, một bộ phim điện ảnh là cậu ta có thể mua được mấy căn nhà nhỏ kiểu này rồi, cô không cần phải giúp cậu ta tiết kiệm tiền.” Lý Bách ở một bên nói một cách vô tư.
Danh sách chương