Hạ Thần Phong cười lạnh một tiếng rồi nhìn Hoa Ngạn, “Họ đã nói như vậy rồi thì anh trở về nói với bọn họ, đây là người tôi đã coi là vợ, nếu bọn họ không chào mừng cô ấy tức là không chào mừng tôi rồi.”
“Không phải, Anh Hạ, đây là ý của bà chủ...” Công việc lái xe này cũng thật khó làm, dù sao hai bên đều là ông chủ.
Hạ Thần Phong cầm va ly ở bên cạnh lên, “Anh về nói với họ đã không chào đón tôi vậy thì tôi cũng không ép, chúng tôi sẽ ở nhà Kinh Hoa ở thành phố Bắc, lúc nào các người muốn gặp thì trực tiếp qua đó đi.”
Nói xong những lời nói đó, Hạ Thần Phong không quan tâm Hoa Ngạn còn có phản ứng gì, trực tiếp vẫy một chiếc xe taxi ở bên cạnh rồi đi mất. Nhìn bóng người trong gương chiếu hậu, Lục Dao có chút lo lắng, “Thế này có ổn lắm không, thực ra anh có thể trở về trước, sợ là ông của anh thực sự bị bệnh.”
Một tay Hạ Thần Phong ôm lấy lục Dao, sắc mặt lạnh như băng, trong mắt tuy cũng có bối rối, nhưng anh vẫn kiên quyết lắc đầu, “Không, anh không thể để em chịu thiệt thòi. Xin lỗi, A Dao, có lẽ lần này trở về thành phố Bắc em sẽ rất mệt mỏi.”
Hạ Thần Phong hiểu rất rõ tính cách của hai người lớn trong nhà, chỉ có điều bọn họ là bề trên, cho dù bây giờ quan hệ ông cháu rất cứng nhắc nhưng hai người vẫn chưa chạm đến giới hạn của đối phương.
Nhưng mà lần này bọn họ đã chạm đến rồi, Lục Dao là người con gái mà anh coi trọng. Nếu như hôm nay anh trở về mà Lục Dao lại ở bên ngoài, vậy thì có nghĩa là anh đang nói với người nhà rằng vị trí người con gái này trong lòng mình không quan trọng chút nào. Hạ Thần Phong muốn khiến mọi người đều biết, anh không cho phép bất kỳ ai làm cho người của mình phải chịu thiệt thòi.
Hoa Ngạn lái chiếc xe không người ngồi trở về nhà họ Hạ, trong lòng lo lắng, chỉ sợ lát nữa bà chủ sẽ mắng cho một trận. Người nhà này cũng thật lạ, rõ ràng hai bên đều quan tâm đến đối phương, nhưng cứ làm ra những chuyện khiến đối phương tức giận.
Ví như bây giờ hai cụ già này rõ ràng cực kỳ vui vẻ đối với việc Hạ Thần Phong trở về, trong ngày mùa đông này đã mời về một nhóm người làm việc theo giờ quét tước dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới một lần. Cho dù là vườn sau trơ trụi đó cũng sửa sang lại một lượt, lúc này cũng sốt ruột chờ Hạ Thần Phong trở về.
Xe của mình vừa dừng lại, từ cửa sổ xe Hoa Ngạn đã nhìn thấy Hạ lão phu nhân thò đầu ra từ ban công. Việc nên đến vẫn sẽ đến, Hoa Ngạn hít sâu một hơi, đi ra khỏi xe với sắc mặt lúng túng, ngẩng đầu đi gặp Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân năm nay đã tám mươi lăm tuổi nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, hai gò má đầy đặn. Nếu không nhìn thấy tóc bạc đầy đầu và tấm lưng còng thì hoàn toàn không nhìn ra được đây là cụ bà đã hơn tám mươi tuổi.
Lúc này bà đeo kính lão nhìn tài xế nhà mình xuống xe, ánh mắt đều tập trung ở cửa sau xe, nhưng nhìn một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, bà vỗ vào cửa ban công lớn tiếng hỏi, “Tiểu Hoa, người đâu! Máy bay hạ cánh trễ giờ phải không?”
Cả khuôn mặt Hoa Ngạn đều cau chặt lại, “Bà chủ, anh Hạ không muốn trở về.”
“Cái gì!?” Sắc mặt Hạ lão phu nhân cứng lại, xoay người, cong lưng biến mất khỏi ban công, chỉ chốc lát Hoa Ngạn đã thấy bà vịn tay người chăm sóc đi ra, sắc mặt tức giận, “Cậu vừa nói cái gì, không muốn trở về là sao?”
Hoa Ngạn khom lưng, “Bà chủ, anh Hạ nói nếu như người trong nhà không chào mừng người anh ấy dẫn về thì đồng nghĩa với việc không hoan nghênh anh ấy, cho nên bây giờ anh ấy ở nhà Kinh Hoa rồi, còn nói...”
Hạ lão phu nhân cắn răng, cả người run rẩy vì tức giận, “Còn nói cái gì!” Bà tức giận. Người chăm sóc vỗ lưng bà, “Đừng tức giận, đừng tức giận, bà nghe xem Tiểu Hoa nói gì đã...”
Hạ lão phu nhân hít thở thật sâu nhưng sắc mặt vẫn tức giận, “Lẽ nào nó không biết ông nó vừa mới ra viện sao! Vì một đứa con gái như vậy, bây giờ ngay cả nhà cũng không bước vào nữa! Tiểu Hoa, cậu chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi tìm thằng cháu mất dạy kia!”
Người diều dưỡng liếc mắt với Hoa Ngạn, ra hiệu cho anh đi tìm người, “Bà chủ, bà sắp phải uống thuốc rồi, hay là bà ăn cơm trước đã rồi đi tìm sau. Dù sao bây giờ cậu ấy đã trở về thành phố Bắc, bà không lo không tìm được, hơn nữa bây giờ bà đi mà không uống thuốc, ông chủ sẽ lo lắng.”
Hình như những lời này làm bà từ từ bình tĩnh lại, bây giờ đã sắp mười một giờ trưa rồi, vốn dĩ vì chờ Hạ Thần Phong bà còn đặc biệt để cho vú Vương ở nhà làm rất nhiều món mà trước đây Hạ Thần Phong thích ăn. Bây giờ nhìn một bàn thức ăn này, trong lòng Hạ lão phu nhân càng thêm khó chịu, bà nghiêm mặt lại, nhưng nước mắt đã dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn, bà luôn yêu thương Hạ Thần Phong, nhưng bây giờ quan hệ của họ lại thành ra như vậy, đã sắp bảy năm bà chưa một lần được nhìn thấy đứa cháu của mình rồi. Nghĩ đến quan hệ bây giờ của hai người, Hạ lão phu nhân liền thấy đau lòng, dù món ăn có ngon đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Bà gác đũa xuống ngồi một mình trước bàn tròn, trước đây cái bàn này náo nhiệt bao nhiêu, người ngồi gần như chật ních bàn, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình bà.
Vú Vương cũng là người già trong nhà, từ hồi còn là người làm theo giờ trước đây cho đến bây giờ. Bà cũng là người ngoài năm mươi tuổi rồi, tận mắt chứng kiến gia đình yên ổn này thành ra như vậy, nhìn thấy bà chủ đau lòng bà cũng không thấy vui, bà lau tay vào tạp dề, nhìn nhân viên điều dưỡng bất đắc dĩ đứng ở một bên nhún vai.
Có một số việc bí mật trong nhà vẫn là càng ít người biết càng tốt, đợi đến khi đại sảnh chỉ còn lại hai người, vú Vương cau mày lo lắng đi tới, “Bà chủ, bà đừng đau lòng nữa, chẳng phải bây giờ cậu Hạ đã quay về rồi sao? Mọi việc sẽ tốt lên thôi…”
Tuy bình thường ở trước mặt người ngoài Hạ lão phu nhân rất mạnh mẽ, không thèm nói lý. Nhưng vú Vương biết, bà chỉ đang ngụy trang mà thôi, thực ra Hạ lão phu nhân lại là một bé gái cần có người bầu bạn, cần người an ủi mà thôi.
Bà lão cúi đầu, nước mắt trong mắt liền cứ thế tuôn rơi, “Tôi biết đứa trẻ đó đang oán trách tôi, nhưng nỗi đau trong lòng này, không ai đau hơn tôi cả! Hạ Tuấn Diệm là con trai tôi, là miếng thịt cắt xuống từ trên người tôi, nó mất rồi ai có thể đau lòng hơn tôi đây. Tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi! Chẳng lẽ tôi lại không muốn tìm ra sự thật, nhưng mà… Tiểu Vương à, chúng ta không thể! Tôi không thể đã mất một đứa con trai lại mất thêm một đứa cháu trai nữa!”
Sự việc năm đó tuy có điểm nghi vấn, Hạ lão phu nhân và Hạ lão gia cũng đã điều tra, cho dù họ có tiền nhưng chỉ là một người kinh doanh, sau đó mới điều tra ra được có gì đó bất thường, cho nên bọn họ chỉ có thể để Hạ Thần Phong hiểu lầm, từ mình chịu đựng tất cả đau khổ.
Vú Vương thở dài thật sâu, vỗ lưng Hạ lão phu nhân, “Bà chủ à, con cháu tự có phúc của con cháu. Tôi vừa nghe Tiểu Hoa nói rồi, lần này cậu Hạ dẫn một cô gái nhỏ về…”
“Không phải, Anh Hạ, đây là ý của bà chủ...” Công việc lái xe này cũng thật khó làm, dù sao hai bên đều là ông chủ.
Hạ Thần Phong cầm va ly ở bên cạnh lên, “Anh về nói với họ đã không chào đón tôi vậy thì tôi cũng không ép, chúng tôi sẽ ở nhà Kinh Hoa ở thành phố Bắc, lúc nào các người muốn gặp thì trực tiếp qua đó đi.”
Nói xong những lời nói đó, Hạ Thần Phong không quan tâm Hoa Ngạn còn có phản ứng gì, trực tiếp vẫy một chiếc xe taxi ở bên cạnh rồi đi mất. Nhìn bóng người trong gương chiếu hậu, Lục Dao có chút lo lắng, “Thế này có ổn lắm không, thực ra anh có thể trở về trước, sợ là ông của anh thực sự bị bệnh.”
Một tay Hạ Thần Phong ôm lấy lục Dao, sắc mặt lạnh như băng, trong mắt tuy cũng có bối rối, nhưng anh vẫn kiên quyết lắc đầu, “Không, anh không thể để em chịu thiệt thòi. Xin lỗi, A Dao, có lẽ lần này trở về thành phố Bắc em sẽ rất mệt mỏi.”
Hạ Thần Phong hiểu rất rõ tính cách của hai người lớn trong nhà, chỉ có điều bọn họ là bề trên, cho dù bây giờ quan hệ ông cháu rất cứng nhắc nhưng hai người vẫn chưa chạm đến giới hạn của đối phương.
Nhưng mà lần này bọn họ đã chạm đến rồi, Lục Dao là người con gái mà anh coi trọng. Nếu như hôm nay anh trở về mà Lục Dao lại ở bên ngoài, vậy thì có nghĩa là anh đang nói với người nhà rằng vị trí người con gái này trong lòng mình không quan trọng chút nào. Hạ Thần Phong muốn khiến mọi người đều biết, anh không cho phép bất kỳ ai làm cho người của mình phải chịu thiệt thòi.
Hoa Ngạn lái chiếc xe không người ngồi trở về nhà họ Hạ, trong lòng lo lắng, chỉ sợ lát nữa bà chủ sẽ mắng cho một trận. Người nhà này cũng thật lạ, rõ ràng hai bên đều quan tâm đến đối phương, nhưng cứ làm ra những chuyện khiến đối phương tức giận.
Ví như bây giờ hai cụ già này rõ ràng cực kỳ vui vẻ đối với việc Hạ Thần Phong trở về, trong ngày mùa đông này đã mời về một nhóm người làm việc theo giờ quét tước dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới một lần. Cho dù là vườn sau trơ trụi đó cũng sửa sang lại một lượt, lúc này cũng sốt ruột chờ Hạ Thần Phong trở về.
Xe của mình vừa dừng lại, từ cửa sổ xe Hoa Ngạn đã nhìn thấy Hạ lão phu nhân thò đầu ra từ ban công. Việc nên đến vẫn sẽ đến, Hoa Ngạn hít sâu một hơi, đi ra khỏi xe với sắc mặt lúng túng, ngẩng đầu đi gặp Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân năm nay đã tám mươi lăm tuổi nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, hai gò má đầy đặn. Nếu không nhìn thấy tóc bạc đầy đầu và tấm lưng còng thì hoàn toàn không nhìn ra được đây là cụ bà đã hơn tám mươi tuổi.
Lúc này bà đeo kính lão nhìn tài xế nhà mình xuống xe, ánh mắt đều tập trung ở cửa sau xe, nhưng nhìn một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, bà vỗ vào cửa ban công lớn tiếng hỏi, “Tiểu Hoa, người đâu! Máy bay hạ cánh trễ giờ phải không?”
Cả khuôn mặt Hoa Ngạn đều cau chặt lại, “Bà chủ, anh Hạ không muốn trở về.”
“Cái gì!?” Sắc mặt Hạ lão phu nhân cứng lại, xoay người, cong lưng biến mất khỏi ban công, chỉ chốc lát Hoa Ngạn đã thấy bà vịn tay người chăm sóc đi ra, sắc mặt tức giận, “Cậu vừa nói cái gì, không muốn trở về là sao?”
Hoa Ngạn khom lưng, “Bà chủ, anh Hạ nói nếu như người trong nhà không chào mừng người anh ấy dẫn về thì đồng nghĩa với việc không hoan nghênh anh ấy, cho nên bây giờ anh ấy ở nhà Kinh Hoa rồi, còn nói...”
Hạ lão phu nhân cắn răng, cả người run rẩy vì tức giận, “Còn nói cái gì!” Bà tức giận. Người chăm sóc vỗ lưng bà, “Đừng tức giận, đừng tức giận, bà nghe xem Tiểu Hoa nói gì đã...”
Hạ lão phu nhân hít thở thật sâu nhưng sắc mặt vẫn tức giận, “Lẽ nào nó không biết ông nó vừa mới ra viện sao! Vì một đứa con gái như vậy, bây giờ ngay cả nhà cũng không bước vào nữa! Tiểu Hoa, cậu chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi tìm thằng cháu mất dạy kia!”
Người diều dưỡng liếc mắt với Hoa Ngạn, ra hiệu cho anh đi tìm người, “Bà chủ, bà sắp phải uống thuốc rồi, hay là bà ăn cơm trước đã rồi đi tìm sau. Dù sao bây giờ cậu ấy đã trở về thành phố Bắc, bà không lo không tìm được, hơn nữa bây giờ bà đi mà không uống thuốc, ông chủ sẽ lo lắng.”
Hình như những lời này làm bà từ từ bình tĩnh lại, bây giờ đã sắp mười một giờ trưa rồi, vốn dĩ vì chờ Hạ Thần Phong bà còn đặc biệt để cho vú Vương ở nhà làm rất nhiều món mà trước đây Hạ Thần Phong thích ăn. Bây giờ nhìn một bàn thức ăn này, trong lòng Hạ lão phu nhân càng thêm khó chịu, bà nghiêm mặt lại, nhưng nước mắt đã dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn, bà luôn yêu thương Hạ Thần Phong, nhưng bây giờ quan hệ của họ lại thành ra như vậy, đã sắp bảy năm bà chưa một lần được nhìn thấy đứa cháu của mình rồi. Nghĩ đến quan hệ bây giờ của hai người, Hạ lão phu nhân liền thấy đau lòng, dù món ăn có ngon đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Bà gác đũa xuống ngồi một mình trước bàn tròn, trước đây cái bàn này náo nhiệt bao nhiêu, người ngồi gần như chật ních bàn, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình bà.
Vú Vương cũng là người già trong nhà, từ hồi còn là người làm theo giờ trước đây cho đến bây giờ. Bà cũng là người ngoài năm mươi tuổi rồi, tận mắt chứng kiến gia đình yên ổn này thành ra như vậy, nhìn thấy bà chủ đau lòng bà cũng không thấy vui, bà lau tay vào tạp dề, nhìn nhân viên điều dưỡng bất đắc dĩ đứng ở một bên nhún vai.
Có một số việc bí mật trong nhà vẫn là càng ít người biết càng tốt, đợi đến khi đại sảnh chỉ còn lại hai người, vú Vương cau mày lo lắng đi tới, “Bà chủ, bà đừng đau lòng nữa, chẳng phải bây giờ cậu Hạ đã quay về rồi sao? Mọi việc sẽ tốt lên thôi…”
Tuy bình thường ở trước mặt người ngoài Hạ lão phu nhân rất mạnh mẽ, không thèm nói lý. Nhưng vú Vương biết, bà chỉ đang ngụy trang mà thôi, thực ra Hạ lão phu nhân lại là một bé gái cần có người bầu bạn, cần người an ủi mà thôi.
Bà lão cúi đầu, nước mắt trong mắt liền cứ thế tuôn rơi, “Tôi biết đứa trẻ đó đang oán trách tôi, nhưng nỗi đau trong lòng này, không ai đau hơn tôi cả! Hạ Tuấn Diệm là con trai tôi, là miếng thịt cắt xuống từ trên người tôi, nó mất rồi ai có thể đau lòng hơn tôi đây. Tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi! Chẳng lẽ tôi lại không muốn tìm ra sự thật, nhưng mà… Tiểu Vương à, chúng ta không thể! Tôi không thể đã mất một đứa con trai lại mất thêm một đứa cháu trai nữa!”
Sự việc năm đó tuy có điểm nghi vấn, Hạ lão phu nhân và Hạ lão gia cũng đã điều tra, cho dù họ có tiền nhưng chỉ là một người kinh doanh, sau đó mới điều tra ra được có gì đó bất thường, cho nên bọn họ chỉ có thể để Hạ Thần Phong hiểu lầm, từ mình chịu đựng tất cả đau khổ.
Vú Vương thở dài thật sâu, vỗ lưng Hạ lão phu nhân, “Bà chủ à, con cháu tự có phúc của con cháu. Tôi vừa nghe Tiểu Hoa nói rồi, lần này cậu Hạ dẫn một cô gái nhỏ về…”
Danh sách chương