Lục Dao dừng tay, ôm tim, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao tim đập loạn nhịp vừa mới biến mất bây giờ lại bắt đầu xuất hiện rồi? Vì sao lại xuất hiện chứ? Rõ ràng vừa nãy đã biến mất rồi...
Thần Phong? Đúng, vừa rồi Lục Dao nhìn thấy Hạ Thần Phong và Hầu Tử thì nhịp tim đập loạn này mới biến mất, bây giờ họ không ở đây lại bắt đầu...
Nghĩ đến đây, Lục Dao nhanh chóng xoay đầu nhìn bốn phía, xung quanh rất yên tĩnh, cô không nhìn thấy ai cả, chỉ là cô không dám tùy tiện ở lại đây, cô bỏ sách trong tay xuống, vội vàng rời khỏi đây...
“Cô Lục, cô muốn đi đâu?” Hiểu Lâm dang tay, đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn Lục Dao.
“Cô là người vừa nãy...” Lục Dao lùi về phía sau một bước, khi nhìn cô gái nhỏ trước mặt trong lòng đột nhiên hiểu ra, tuy cô gái này có vẻ như đang cười nhưng vẫn có thể nhìn ra môi cô ta quá nhỏ lại quá mỏng, không giấu được tính khí của mình. Lông mày dài bất thường, tâm địa bất lương…
Cho dù đã trang điểm rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo này...
“Cô... Cô là người giết Triệu Lập Khôn?”
Vẻ mặt Hiểu Lâm như cười như không, “Người ta nói là Lục Dao thông minh, bây giờ xem ra quả nhiên đúng là như vậy. Chỉ là, người thông minh thi thường không sống lâu... Muốn trách thì phải trách vì sao trước đây cô lại muốn xen vào chuyện của người khác như vậy?”
Hiểu Lâm chưa bao giờ kéo dài thời gian, nhanh, ác, chuẩn mới là điều quan trọng nhất với cô ta. Góc độ bây giờ là góc chết của camera giám sát, trên màn hình chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lục Dao. Mà Hiểu Lâm thấp bé hơn nhiều so với Lục Dao, mọi người đều nghĩ rằng hai người đang nói chuyện mà thôi...
Đương nhiên, mọi người ở đây chỉ là người bình thường, không hề bao gồm đám cảnh sát chuyên nghiệp của Hạ Thần Phong.
Đây cũng là một sự trùng hợp, bởi vì muốn lấy đoạn camera giám sát trước đây thì cần một chút thời gian, mà bảo vệ trong phòng camera giám sát đã đến hỗ trợ ở phòng triển lãm rồi, chỉ có một bảo vệ đang giúp điều chỉnh camera giám sát. Hạ Thần Phong đứng trước bức tường treo màn hình đúng lúc nhìn được bóng lưng của Lục Dao, anh đặc biệt để ý tình hình của Lục Dao.
Trên màn hình, Lục Dao quay lưng lại với ống kính nhưng cơ thể cô cứng ngắc, cổ hơi ngửa về phía sau, mà tay lại ôm ba lô để ở trước ngực...
Đây là một tư thế phòng ngự...
“Đây là tầng mấy?”
Hạ Thần Phong kéo bảo vệ đang xem video, vẻ mặt của người bảo vệ đó có chút mơ màng, “Tôi hỏi anh, đây là tầng mấy!”
Tuy không rõ là xảy ra chuyện gì nhưng người bảo vệ bị Hạ Thần Phong túm lấy vẫn vội vàng nói, “Phía tây tầng tám... Sao thế?”
Hầu Tử cũng cau mày nhìn.
“Không ổn, có chuyện rồi, cậu ở đây nhìn kỹ cho tôi, nếu phát hiện ra điều gì không bình thường thì đuổi theo tung tích người chạy trốn đó!”
Trong khi nói, Hạ Thần Phong đã chạy ra khỏi phòng trực ban, còn mang theo thẻ tên của nhân viên bảo vệ đó, sử dụng thang máy của nhân viên sẽ nhanh hơn thang máy của khách rất nhiều.
Lục Dao từ từ lùi về phía sau, cô vô thức cảm thấy Hiểu Lâm đang cầm vũ khí trong tay, cô chầm chậm lui lại. Hôm nay cô gặp phải tình cảnh khốn đốn này, đối phương rõ ràng cũng đã nghiên cứu rồi, nếu cô muốn rời khỏi đây thì chỉ có một cái cửa này, chỉ cần đối phương chặn cánh cửa này lại thì cô sẽ không thể đi ra được. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bây giờ khoảng cách của hai người quá gần, cô không có thời gian tính toán sinh môn.
“Vương Lam Nguyên đã chết rồi, cô làm vậy không đáng...”
“Tôi chưa bao giờ có quan hệ với Vương Lam Nguyên... Cô Lục, có người muốn lấy mạng cô, cô ngoan ngoãn nộp cho tôi là được.”
Hiểu Lâm biết bây giờ cô ta không thể ở lại lâu mà phải ra tay ngay lập tức. Nghĩ đến đây, cô ta liền nhanh chóng giơ tay lên muốn dùng lưỡi đao khống chế Lục Dao.
Lục Dao nhanh chóng lùi về phía sau, cô ném ba lô trong tay, chính vì có khoảnh khắc tạm dừng này, Lục Dao có cơ hội tạm nghỉ, cô chạy sang một bên, ném sách từ trên giá sách xuống, “Cứu tôi với!!!”
Sách tâm lý học giống như gạch vậy, bìa của rất nhiều quyển đều là bìa cứng, còn có một vài quyển rất dày, từng quyển ném qua đó trọng lực không hề nhỏ. Hiểu Lâm không ngờ rằng chuyện như vậy lại có thể xảy ra, nhưng mà cô ta cho rằng đây là giãy giụa trước khi chết mà thôi, “Cô cho rằng hôm này cô sẽ chạy được sao?”
Lục Dao không để ý đến cô ta, lúc này cô bình tĩnh trở lại, hình huống bây giờ chính là một đường cụt, sinh môn vào tử địa, dù sao thì bây giờ cô phải tìm được một cách phá cục tam hợp này.
Cô nhìn giá sách xung quanh, giá sách ở đây được kê vây quanh một vòng ở giữa, xung quanh giống như hình tròn xếp hàng tản ra, gần giống bát quái, nhưng đó lại là điểm khác biệt rất lớn. Bây giờ Lục Dao không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, cô nhanh chóng lẩn vào trong…
Dương độn nhất cục, chiếu theo thời gian trong một giáp, hồng tinh ở một cung, hưu môn(*) lại ở một cung.
(*) Dương độn nhất cục: một thế cục trong phong thủy độn giáp.
Một giáp: tương đương sáu mươi năm, đây là một cách gọi trong phong thủy.
Hưu môn: một cửa trong phong thủy độn giáp.
Mỗi một lần rẽ của Lục Dao dường như đã được cô tính kỹ rồi, cô vừa chạy vừa ném sách. Hiểu Lâm bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lục Dao càng ngày càng xa, cô ta thấy như thế này không ổn, chỉ có thể dùng sức đẩy giá sách…
Người bảo vệ vốn dĩ vẫn còn ngu ngơ, nhưng nhìn thấy cảnh này còn có gì không rõ ràng nữa, “Trời đất! Báo cảnh sát, báo cảnh sát thôi!” Anh ta muốn ra ngoài tìm di động báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện ra thẻ mở của của mình đã bị người khác lấy đi rồi, anh ta không thể ra ngoài được, anh xoay đầu kiểm tra, nhìn thấy điện thoại nội bộ liền vội vã gọi điện thoại báo cáo tình hình.
Hạ Thần Phong nhanh chóng chạy khỏi thang máy sau đó chạy về phía tây, rốt cuộc lai lịch người vừa nãy là gì, vì sao phải nhằm vào Lục Dao?
Hạ Thần Phong còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng động, đó là tiếng giá sách đổ xuống, “Lục Dao!”
Đôi mắt Hạ Thần Phong đỏ ngầu, anh chạy vào bên trong liền nhìn thấy một người nhếch nhác đứng dậy, ôm đầu, dáng người đó là Lục Dao. Hạ Thần Phong nhặt một cuốn sách lên theo bản năng sau đó ném mạnh đi.
Ban đầu Hiểu Lâm cho rằng cô ta có thể dùng giá sách đè lên người Lục Dao nhưng cô ta không ngờ giá sách lại đổ trúng người mình. Mà khi cô ta đứng dậy, muốn tiếp tục đuổi theo Lục Dao thì một tiếng xé gió đến từ phía sau làm cô ta quay đầu lại theo bản năng, một cuốn sách bìa cứng đập thẳng vào mặt.
Hạ Thần Phong vội vàng chạy đến, một tay tóm Hiểu Lâm lại, mắt anh lại tìm kiếm Lục Dao trong giá sách.
Lục Dao may mắn tránh được, cô chỉ bị mấy quyển sách rơi trúng, nhìn thấy sự xuất hiện của Hạ Thần Phong, cô hiểu là mình lại được cứu lần nữa rồi, “Thần Phong, em không sao, người này chắc hẳn chính là người giết Triệu Lập Khôn…”
Trịnh Hoa cũng chạy đến ngay sau đó, không chỉ là Trịnh Hoa mà những người xung quanh nghe được tiếng động cũng chạy đến, bảo vệ ở đại sảnh cũng vội vã chạy đến, khung cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn.
Mũi Hiểu Lâm toàn máu, cuốn sách vừa nãy đập trúng mũi cô ta, cô ta cắn răng, căm hận đứng lên, nhìn Lục Dao bằng ánh mắt hung tợn.
Hạ Thần Phong cũng không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé như vậy lại là hung thủ của rất nhiều vụ án mạng, nhìn từ sức lực giãy giụa của cô gái, độ cứng cánh tay, có thể thấy đây là một người thường xuyên tập luyện.
Hầu Tử bước lên, lấy còng tay ra, còng cô ta lại, “Ha ha, trước đây tìm cô mãi đều không tìm được, lần này lại tự đưa mình đến cửa!”
Thần Phong? Đúng, vừa rồi Lục Dao nhìn thấy Hạ Thần Phong và Hầu Tử thì nhịp tim đập loạn này mới biến mất, bây giờ họ không ở đây lại bắt đầu...
Nghĩ đến đây, Lục Dao nhanh chóng xoay đầu nhìn bốn phía, xung quanh rất yên tĩnh, cô không nhìn thấy ai cả, chỉ là cô không dám tùy tiện ở lại đây, cô bỏ sách trong tay xuống, vội vàng rời khỏi đây...
“Cô Lục, cô muốn đi đâu?” Hiểu Lâm dang tay, đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn Lục Dao.
“Cô là người vừa nãy...” Lục Dao lùi về phía sau một bước, khi nhìn cô gái nhỏ trước mặt trong lòng đột nhiên hiểu ra, tuy cô gái này có vẻ như đang cười nhưng vẫn có thể nhìn ra môi cô ta quá nhỏ lại quá mỏng, không giấu được tính khí của mình. Lông mày dài bất thường, tâm địa bất lương…
Cho dù đã trang điểm rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo này...
“Cô... Cô là người giết Triệu Lập Khôn?”
Vẻ mặt Hiểu Lâm như cười như không, “Người ta nói là Lục Dao thông minh, bây giờ xem ra quả nhiên đúng là như vậy. Chỉ là, người thông minh thi thường không sống lâu... Muốn trách thì phải trách vì sao trước đây cô lại muốn xen vào chuyện của người khác như vậy?”
Hiểu Lâm chưa bao giờ kéo dài thời gian, nhanh, ác, chuẩn mới là điều quan trọng nhất với cô ta. Góc độ bây giờ là góc chết của camera giám sát, trên màn hình chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lục Dao. Mà Hiểu Lâm thấp bé hơn nhiều so với Lục Dao, mọi người đều nghĩ rằng hai người đang nói chuyện mà thôi...
Đương nhiên, mọi người ở đây chỉ là người bình thường, không hề bao gồm đám cảnh sát chuyên nghiệp của Hạ Thần Phong.
Đây cũng là một sự trùng hợp, bởi vì muốn lấy đoạn camera giám sát trước đây thì cần một chút thời gian, mà bảo vệ trong phòng camera giám sát đã đến hỗ trợ ở phòng triển lãm rồi, chỉ có một bảo vệ đang giúp điều chỉnh camera giám sát. Hạ Thần Phong đứng trước bức tường treo màn hình đúng lúc nhìn được bóng lưng của Lục Dao, anh đặc biệt để ý tình hình của Lục Dao.
Trên màn hình, Lục Dao quay lưng lại với ống kính nhưng cơ thể cô cứng ngắc, cổ hơi ngửa về phía sau, mà tay lại ôm ba lô để ở trước ngực...
Đây là một tư thế phòng ngự...
“Đây là tầng mấy?”
Hạ Thần Phong kéo bảo vệ đang xem video, vẻ mặt của người bảo vệ đó có chút mơ màng, “Tôi hỏi anh, đây là tầng mấy!”
Tuy không rõ là xảy ra chuyện gì nhưng người bảo vệ bị Hạ Thần Phong túm lấy vẫn vội vàng nói, “Phía tây tầng tám... Sao thế?”
Hầu Tử cũng cau mày nhìn.
“Không ổn, có chuyện rồi, cậu ở đây nhìn kỹ cho tôi, nếu phát hiện ra điều gì không bình thường thì đuổi theo tung tích người chạy trốn đó!”
Trong khi nói, Hạ Thần Phong đã chạy ra khỏi phòng trực ban, còn mang theo thẻ tên của nhân viên bảo vệ đó, sử dụng thang máy của nhân viên sẽ nhanh hơn thang máy của khách rất nhiều.
Lục Dao từ từ lùi về phía sau, cô vô thức cảm thấy Hiểu Lâm đang cầm vũ khí trong tay, cô chầm chậm lui lại. Hôm nay cô gặp phải tình cảnh khốn đốn này, đối phương rõ ràng cũng đã nghiên cứu rồi, nếu cô muốn rời khỏi đây thì chỉ có một cái cửa này, chỉ cần đối phương chặn cánh cửa này lại thì cô sẽ không thể đi ra được. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bây giờ khoảng cách của hai người quá gần, cô không có thời gian tính toán sinh môn.
“Vương Lam Nguyên đã chết rồi, cô làm vậy không đáng...”
“Tôi chưa bao giờ có quan hệ với Vương Lam Nguyên... Cô Lục, có người muốn lấy mạng cô, cô ngoan ngoãn nộp cho tôi là được.”
Hiểu Lâm biết bây giờ cô ta không thể ở lại lâu mà phải ra tay ngay lập tức. Nghĩ đến đây, cô ta liền nhanh chóng giơ tay lên muốn dùng lưỡi đao khống chế Lục Dao.
Lục Dao nhanh chóng lùi về phía sau, cô ném ba lô trong tay, chính vì có khoảnh khắc tạm dừng này, Lục Dao có cơ hội tạm nghỉ, cô chạy sang một bên, ném sách từ trên giá sách xuống, “Cứu tôi với!!!”
Sách tâm lý học giống như gạch vậy, bìa của rất nhiều quyển đều là bìa cứng, còn có một vài quyển rất dày, từng quyển ném qua đó trọng lực không hề nhỏ. Hiểu Lâm không ngờ rằng chuyện như vậy lại có thể xảy ra, nhưng mà cô ta cho rằng đây là giãy giụa trước khi chết mà thôi, “Cô cho rằng hôm này cô sẽ chạy được sao?”
Lục Dao không để ý đến cô ta, lúc này cô bình tĩnh trở lại, hình huống bây giờ chính là một đường cụt, sinh môn vào tử địa, dù sao thì bây giờ cô phải tìm được một cách phá cục tam hợp này.
Cô nhìn giá sách xung quanh, giá sách ở đây được kê vây quanh một vòng ở giữa, xung quanh giống như hình tròn xếp hàng tản ra, gần giống bát quái, nhưng đó lại là điểm khác biệt rất lớn. Bây giờ Lục Dao không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, cô nhanh chóng lẩn vào trong…
Dương độn nhất cục, chiếu theo thời gian trong một giáp, hồng tinh ở một cung, hưu môn(*) lại ở một cung.
(*) Dương độn nhất cục: một thế cục trong phong thủy độn giáp.
Một giáp: tương đương sáu mươi năm, đây là một cách gọi trong phong thủy.
Hưu môn: một cửa trong phong thủy độn giáp.
Mỗi một lần rẽ của Lục Dao dường như đã được cô tính kỹ rồi, cô vừa chạy vừa ném sách. Hiểu Lâm bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lục Dao càng ngày càng xa, cô ta thấy như thế này không ổn, chỉ có thể dùng sức đẩy giá sách…
Người bảo vệ vốn dĩ vẫn còn ngu ngơ, nhưng nhìn thấy cảnh này còn có gì không rõ ràng nữa, “Trời đất! Báo cảnh sát, báo cảnh sát thôi!” Anh ta muốn ra ngoài tìm di động báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện ra thẻ mở của của mình đã bị người khác lấy đi rồi, anh ta không thể ra ngoài được, anh xoay đầu kiểm tra, nhìn thấy điện thoại nội bộ liền vội vã gọi điện thoại báo cáo tình hình.
Hạ Thần Phong nhanh chóng chạy khỏi thang máy sau đó chạy về phía tây, rốt cuộc lai lịch người vừa nãy là gì, vì sao phải nhằm vào Lục Dao?
Hạ Thần Phong còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng động, đó là tiếng giá sách đổ xuống, “Lục Dao!”
Đôi mắt Hạ Thần Phong đỏ ngầu, anh chạy vào bên trong liền nhìn thấy một người nhếch nhác đứng dậy, ôm đầu, dáng người đó là Lục Dao. Hạ Thần Phong nhặt một cuốn sách lên theo bản năng sau đó ném mạnh đi.
Ban đầu Hiểu Lâm cho rằng cô ta có thể dùng giá sách đè lên người Lục Dao nhưng cô ta không ngờ giá sách lại đổ trúng người mình. Mà khi cô ta đứng dậy, muốn tiếp tục đuổi theo Lục Dao thì một tiếng xé gió đến từ phía sau làm cô ta quay đầu lại theo bản năng, một cuốn sách bìa cứng đập thẳng vào mặt.
Hạ Thần Phong vội vàng chạy đến, một tay tóm Hiểu Lâm lại, mắt anh lại tìm kiếm Lục Dao trong giá sách.
Lục Dao may mắn tránh được, cô chỉ bị mấy quyển sách rơi trúng, nhìn thấy sự xuất hiện của Hạ Thần Phong, cô hiểu là mình lại được cứu lần nữa rồi, “Thần Phong, em không sao, người này chắc hẳn chính là người giết Triệu Lập Khôn…”
Trịnh Hoa cũng chạy đến ngay sau đó, không chỉ là Trịnh Hoa mà những người xung quanh nghe được tiếng động cũng chạy đến, bảo vệ ở đại sảnh cũng vội vã chạy đến, khung cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn.
Mũi Hiểu Lâm toàn máu, cuốn sách vừa nãy đập trúng mũi cô ta, cô ta cắn răng, căm hận đứng lên, nhìn Lục Dao bằng ánh mắt hung tợn.
Hạ Thần Phong cũng không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé như vậy lại là hung thủ của rất nhiều vụ án mạng, nhìn từ sức lực giãy giụa của cô gái, độ cứng cánh tay, có thể thấy đây là một người thường xuyên tập luyện.
Hầu Tử bước lên, lấy còng tay ra, còng cô ta lại, “Ha ha, trước đây tìm cô mãi đều không tìm được, lần này lại tự đưa mình đến cửa!”
Danh sách chương