Lúc Hạ Thần Phong đi ra từ phòng thẩm vấn, nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại di động của mình, là tin nhắn của Lục Dao gửi cho anh, nói rõ rằng cô đã về quê rồi.

Cất điện thoại đi, trong lòng Hạ Thần Phong lại lo lắng, vì sao Lục Dao lại đột nhiên rời khỏi thành phố Tô, Lúc này đã là đêm khuya rồi, nhưng tiến độ của vụ án bây giờ đã không thể thiếu anh được nữa.

Trải qua một tuần gian khổ phá án, cuối cùng vụ án mạng gây chấn động thành phố Tô cũng được phá rồi, Hạ Thần Phong nhìn bản báo cáo kết thúc vụ án, trên đó viết rất rõ ràng, Từ Mai muốn đối phó với Tập đoàn Tinh Thần chỉ vì mảnh đất đó trước kia là cửa hàng mặt tiền của cô ta, sau đó Tập đoàn Tinh Thần cưỡng chế phá dỡ, bạn trai mới của cô ta cũng tự sát.

Nhưng Hạ Thần Phong biết xem ra đằng sau vụ án mạng này còn có sự thật khác, Từ Mai tiêu tốn mấy chục triệu chỉ để phá hủy dự án này của Tập đoàn Tinh Thần. Dù thế nào vụ án cũng đã kết thúc rồi, nhưng cho dù cảnh sát điều tra và dò hỏi thế nào, đều không thể tìm được manh mối khác, hơn nữa Từ Mai và Phạm Tam đã nhận tội, vụ án này cũng coi như đã kết thúc.

Vì Ngô Thiến ra tòa nên vụ án của Ngũ Gia Mẫn có tiển triển mới, vụ án vốn dĩ được kết luận là tự sát lại được lật lại, Tiểu Đao thở dài, “Vốn tưởng là đã vụ án đã được phá rồi, mình có thể nghỉ ngơi rồi, nhưng vụ án của Ngũ Gia Mẫn lại được điều tra lại.”

***

Lục Dao đã rời khỏi thành phố Tô ba ngày rồi, có lúc Hạ Thần Phong sẽ nhớ đến Lục Dao, nhưng anh đã gọi điện thoại một lần, điện thoại của Lục Dao đã ra khỏi vùng phủ sóng. Hạ Thần Phong nghĩ không ra, ở xã hội này vẫn còn tồn tại tại vùng không được phủ sóng sao, nhưng anh xem qua tài liệu của Lục Dao, chỗ đó đúng là một vùng núi.

Anh bình tĩnh lại, “Đã tìm được điểm đột phá trong vụ án của Ngũ Gia Mẫn, nhưng muốn thật sự phá được án lại không đơn giản như thế.”

Hạ Thần Phong nói không sai chút nào, miệng của Vương A Cửu rất kín kẽ, cho dù bị Ngô Thiến chỉ điểm, nhưng hắn ta lại một mực khẳng định không quen biết ai khác. Cho dù lấy ra bằng chứng khác, thì miệng của hắn cũng ngậm chặt.

Hạ Thần Phong cũng đã điều tra Vương A Cửu rồi, hắn không phải người thành phố Tô mà là một tên lưu manh ở Hồng Kông. Phải nói rằng, thật sự không tra ra được gì cả, hắn vốn dĩ là một đứa trẻ mồ côi, từ rất sớm đã ra ngoài bươn chải rồi, nhưng không có đồng bọn cố định, hắn một mình sống qua ngày ở trong sòng bạc, chẳng có lấy một người nào hay qua lại thân thiết.

Trước đó vận may đánh bạc của Vương A Cửu rất kém, nhưng nửa năm trước, vận may của hắn đột nhiên bùng nổ, thắng được rất nhiều tiền. Nhưng thắng được nhiều tiền thì tiêu cũng nhiều, vung tay quá trán, tiền thắng không đủ bù vào số vốn bỏ ra.

Cho nên nói đến đồng bọn của hắn thì thật sự là không tìm được, Tiểu Đao xoay bút, “Anh Phong, anh nói xem có phải là thuê người giết người không? Tên này dạo lại thiếu tiền nữa à? Đối phương bỏ tiền ra tập hợp một đám người, sau đó đối phó với Tập đoàn Tinh Thần thì sao?”

Đồng nghiệp trong văn phòng nghe thấy suy đoán này đều gật đầu đồng ý, “Đúng là rất có khả năng này thật…”

“Các cậu bị ngốc a! Cho dù thực sự là thuê người giết người, vậy tại sao đối phương phải tốn nhiều công sức vậy để làm ra vẻ như Ngũ Gia Mẫn tự sát? Hơn nữa dựa vào thu nhập tài chính của Vương A Cửu, trong khoảng thời gian sau khi Ngũ Gia Mẫn chết, trong tài khoản của hắn đều không chi ra một khoản tiền lớn. Trong khi đó, hành động lần này lại là hành động của một cá nhân, việc này rất rõ ràng là phạm tội có chủ đích. Nếu Lý Bách không cảnh giác mang theo người, e rằng vẫn chưa bắt được.” Một đồng nghiệp nũ trong văn phòng nói một cách rõ ràng mạch lạc.

Tiều Dao nghe xong, sờ mũi mình nhìn Hạ Thần Phong ở bên cạnh, ở đây chỉ có cậu và anh Phong biết được, kẻ này bị một người tên là Lục Dao bắt được.

Nhưng việc này chỉ có hai người họ biết, nếu không rất có thể sẽ làm xấu thanh danh của mình.

“Mọi người đừng sốt ruột, đã tìm ra điểm đột phá rồi, tất nhiên là là có thể tìm thấy.” Hạ Thần Phong biết việc này cho dù có sốt ruột cũng không giải quyết được gì, những chứng cứ này cần thu thập từng chút một.

Hôm đó, thứ Vương A Cửu bỏ vào Tinh Quang đều rất bình thường, nhưng mà mấy thứ này nhìn thì bình thường, cầm trong tay lại cảm thấy tinh tế, nhìn sơ qua ai cũng tưởng đây là tác phẩm nghệ thuật dùng để trang trí, ai mà ngờ được thứ những thứ này có thể hại người.

Lần này nếu Ngô Thiến không đứng ra chỉ điểm, sợ là cảnh sát sẽ không bắt được Vương A Cửu.

Hạ Thần Phong cầm quả cầu gỗ hình tròn ở trong tay, cầm vào rất mát lạnh. Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Hạ Thần Phong không hiểu lắm về mấy thứ này, anh mở máy tính ra, tìm hiểu thì biết nó là hạt bồ đề trắng.

Cây bồ đề trắng là cây to thuộc vùng nhiệt đới, là một loại là loại thực vật quý. Cây bồ đề trắng có kết cấu rắn chắc, có nét độc đáo riêng. Hạt bồ đề được làm từ rễ cây bồ đề đã trải qua quá trình đánh bóng, gia công tỉ mỉ, có nhiều màu như trắng nõn, vàng nhạt. Cây bồ đề trắng nhìn qua thì sáng bóng vui mắt, rất có giá trị thưởng thức và sưu tầm, chỉ có sử dụng trong một thời gian dài mới chầm chậm biến màu.

Bồ đề trắng từ đến từ cây bồ đề, có một truyền thuyết rất đẹp như này, người sáng lập Phật giáo Thích Ca Mâu Ni trải qua bảy ngày bảy đêm đau khổ suy nghĩ dưới một gốc cây dứa, cuối cùng hoàn toàn ngộ ra và tu hành thành Phật, gốc cây dứa liền được gọi là “cây bồ đề”. Mọi người sưu tầm nó là vì muốn cầu tiền tài và trí tuệ, gia đình hòa thuận hạnh phúc.

Bồ đề trắng là vật may mắn, đã đẹp lại tốt, mà hạt bồ đề này được lấy từ trên cổ tay Vương A Cửu.

Hạt bồ đề thật có giá không hề rẻ, tuy Hạ Thần Phong không am hiểu lắm nhưng khi đeo vào liền cảm thấy tay mát lạnh trơn nhẵn, rõ ràng là hàng tốt.

Thứ này chắc chắn có giá không đắt, nhưng khi cầm trong tay lại có cảm giác rất tốt, không phải loại bình thường mua ở ngoài chợ. Kiểu sản phẩm tinh xảo này đều chú ý đến một điểm là đều có đề tên người chế tác, anh cầm hạt bồ đề và đứng lên, thiết bị ở đây không rõ ràng, vậy thì anh tìm chỗ khác rõ hơn để xem.

Tạ Điền vốn đang nghĩ đến viêc của Hạ Thần Phong và Lục Dao, sau khi trở về từ ngày hôm đó, cô liền không gặp Hạ Thần Phong, lúc này gặp Hạ Thần Phong ở bàn làm việc của mình, cô ngạc nhiên đứng lên, “Thần Phong, sao anh lại đến đây?”

Hạ Thần Phong cầm túi đựng vật chứng, một tay đút túi quần, “Cần cô giúp.”

Tạ Điền đi lên, đón lấy chiếc túi trong tay anh, bên trong là một đồ vật màu đỏ nâu giống như gỗ, “Đây là?”

“Đây là hạt bồ đề. Tôi muốn nhờ cô xem giúp tôi, trên mặt có tên người chế tác không.”

Hạt bồ đề có vẻ như là đồ vật hiếm có, loại đồ này cho dù có đề tên người chế tác đều sẽ áp dụng cách điêu khắc hạt gạo(*), cho nên muốn tìm ra tên người chế tác, tốt nhất là dung kính lúp, hoặc là mượn kính hiển vi để nhìn.

(*) Điêu khắc hạt gạo: chỉ việc điêu khắc trên một vật mà hình hoặc chữ được khắc lên bé như hạt gạo.

Tạ Điền đeo găng tay vào, lấy hạt bồ đề từ trong túi ra, qua hột hồi kiểm tra, quả nhiên là phát hiện ra một chữ, “Một chữ Hạnh…”

“Hưng?” Hạ Thần Phong cau mày. Tạ Điền ngẩng đầu lên, “ Hạnh(**) trong cây hạnh, bộ mộc ở trên, bộ khẩu ở dưới.”

(**) “Hạnh” và “Hưng” trong tiếng Trung đồng âm với nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện