Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Trên tờ giấy nhỏ này cũng không có sức mạnh siêu nhiên gì, chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi. Chữ viết trên đó là bút tích của cô, nội dung là tên của cô: Tề Y San.
Đây là do cô để lại, đề phòng Hứa Kỳ Tịch quên mất tên cô.
Nhưng rõ ràng nó không hề phát huy công dụng mong muốn.
Lúc trước… khi cô hỏi Hứa Kỳ Tịch “Vậy anh có còn nhớ tên của em không?”, người kia còn ra vẻ ngầu lòi, dùng giọng nói đầy quyến rũ mà đáp rằng: “Cho dù đã mất trí nhớ, nhưng anh vẫn nhớ tên Họa Mi!”
Nếu không phải đã biết Hứa Kỳ Tịch bị mất trí nhớ ba năm, ngay khi hắn ra vẻ ngầu lòi phát biểu câu đó thì đầu chó của hắn đã trụi lủi rồi.
“Chắc là Họa Mi sẽ thích mấy câu tình cảm sến súa như vậy nhỉ?” Tề Y San giơ tay cột mái tóc chạm vai của mình lên, lại lấy quần jeans với áo phông ra thay.
Tạo hình của cô lúc này vô cùng gọn gàng.
Nếu như lại cầm thêm cái cờ lê, bôi vài vệt dầu lên mặt thì chẳng khác gì tưởng tượng của Hứa Kỳ Tịch lúc trước cả.
Nhìn mình trong gương, Tề Y San bình tĩnh gật đầu: “Chỉ cần người còn sống thì trí nhớ vẫn có khả năng khôi phục… Nếu như trong thời gian ngắn vẫn không thể khôi phục được thì lại tạo ra trí nhớ mới vậy.”
Cô cực kỳ bao dung với những hành vi của Hứa Kỳ Tịch sau khi mất trí nhớ.
Chủ yếu là cô đang nghi có thể việc này liên quan đến nghiên cứu của mình, là trách nhiệm của cô.
Sau khi thay đồ xong, ánh mắt của Tề Y San lại chuyển về phía quyển sổ điểm danh điện tử trong ngăn kéo. Cô giơ tay điểm nhẹ lên đó, nhưng sổ điểm danh lại không mở.
Tề Y San tiếc nuối thu tay về, nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại.
“Tiếp theo mình phải giới thiệu bản thân với Hứa Kỳ Tịch bây giờ thế nào đây?” cô lẩm bẩm.
Sự hiện hữu của cô, Hứa Kỳ Tịch trước khi mất trí nhớ đương nhiên là biết…
Nhưng Hứa Kỳ Tịch sau khi mất trí nhớ lại không thể nhớ nổi “tên” của cô.
“Chưa kể, cách tự giới thiệu của nhân loại hơi phức tạp. Không chỉ đơn thuần là báo tên, thậm chí nếu giải thích không rõ thì sẽ biến thành đa nhân cách… Tuy trạng thái hiện tại cũng không khác gì đa nhân cách cho lắm.” Tề Y San khẽ khàng đi ra khỏi phòng để quần áo.
Cô rón rén đi tới bên cạnh Hứa Kỳ Tịch, nhìn cái đầu khiến cô thích không buông kia, ngón tay lại rục rịch.
Ừm, chuyện tự giới thiệu nên chờ Hứa Kỳ Tịch tỉnh lại rồi tính tiếp. Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
…
Sáng sớm, từng tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu lên mí mắt của Hứa Kỳ Tịch.
Hắn đánh một giấc ngon lành tới hơn 7 giờ sáng.
Không hề mất ngủ, cũng không phải bị tiếng chuông đánh thức, nên sau khi tỉnh dậy Hứa Kỳ Tịch cảm thấy tinh thần sáng láng, toàn thân căng tràn sức sống. Ngoại trừ cảm giác đầu hơi nóng lên thì trạng thái cực tốt.
Đây mới đúng là cảm giác ngủ đủ giấc.
“Đã quá.” hắn từ từ mở mắt ra.
Vừa mở ra thì hắn lập tức nhìn thấy gương mặt sáp lại gần của Thẩm Họa Mi.
Không quay về ký túc xá, không thấy Cao Thoán với Dương Duyệt. Nói cách khác, hắn vẫn ở lại “ba năm sau”. Cũng không có chuyện ngủ một giấc thì trở lại ba năm trước.
Hứa Kỳ Tịch cũng không rõ rốt cuộc là mình vui hay thất vọng nữa.
Sao tự nhiên cảm thấy mình như thằng gặp sắc quên bạn thế nhỉ?
Dù sao thì cũng rất phức tạp, một lời khó nói hết.
Mặt khác, Thẩm Họa Mi áp sát như thế… là do thói quen chào hỏi thân thiết của vợ chồng mỗi ngày ư?
Không đúng…
Hứa Kỳ Tịch cảm giác có một ngòi bút cứng ngắc đang lướt trên chân mày bên trái của mình.
Chân mày bên trái của hắn có một vết sẹo nhỏ, đây là hậu quả của thời trẻ trâu phá phách, khiến cho chân mày trái của hắn bị đứt nhẹ, nhưng rất mảnh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Cho nên… Thẩm Họa Mi đang vẽ chân mày cho hắn à?
“Xong rồi.”
Lúc này Thẩm Họa Mi mới hài lòng thu cây chì vẽ mày lại: “Hai bên đều nhau trông dễ chịu hơn hẳn.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Bị ám ảnh cưỡng chế à?
Nhưng hôm qua có thấy tm vẽ mày cho mình đâu?
Nhưng đây đều là chuyện nhỏ, biết đâu đây là tình thú riêng của hai vợ chồng thì sao?
Hứa Kỳ Tịch cũng chẳng nghĩ nhiều.
Hắn nhoẻn môi cười thật ấm áp, nói: “Chào buổi sáng, Họa Mi.”
Hôm qua, sau khi nói thẳng chuyện mình bị mất trí nhớ với tm xong, khi đối diện lại với cô vợ này hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, không cần sợ mình sơ ý để lòi đuôi nữa.
“Chào buổi sáng, Kỳ Tịch.” tm mỉm cười để lộ đôi má lúm, dịu dàng đáp.
Hứa Kỳ Tịch ngồi dậy, đánh tiếng: “Hôm nay em còn lên công ty nữa không?”
“Hôm nay là cuối tuần, không cần đi.” Thẩm Họa Mi cất chì vẽ chân mày đi, đáp.
Chẳng trách hôm nay không nghe thấy tiếng chuông báo thức. Hứa Kỳ Tịch đứng dậy thay đồ, thuận miệng hỏi: “Sáng nay mình ăn gì đây?”
“Ừm, thật ra có một vấn đề… Em không biết nấu ăn.” Thẩm Họa Mi ngồi ở mép giường, lên tiếng trả lời.
Hứa Kỳ Tịch ngu người: “???”
Không biết nấu ăn? Thế cái người đã thể hiện bản lĩnh bếp núc siêu đỉnh, nấu cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối cho anh hôm qua là ai?
“Vì hôm nay là cuối tuần, cuối tuần thì em không phải Họa Mi… em là Tề Y San.” quý cô Họa Mi ngồi trên giường đi thẳng vào chủ đề, bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.
Hứa Kỳ Tịch theo bản năng muốn sờ trán của quý cô Họa Mi, để xem cô ấy có sốt hay không. Nhưng bỗng nhiên, cánh tay của hắn khựng lại: “Tề Y San?”
“Đúng vậy, hơn nữa cái tên này lại là hài âm. Thay vì nói là tên họ, chi bằng nói đó là… số hiệu.” Tề Y San nói đến đây thì mỉm cười: “Cũng là hài âm mà anh đã đổi cho em.”
“Ừm…” Hứa Kỳ Tịch xoa cằm, điểm tốt của việc có quả tim to đã được thể hiện ngay lúc này. Hắn không hề giật mình mà còn cực kỳ tỉnh táo: “Tiếp theo?”
“Tiếp theo, em cần giới thiệu về bản thân một chút chứ nhỉ?” Tề Y San ngồi ngay ngắn lại, trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Ở trạng thái này, cô giống hệt một người máy không có tình cảm.
“Đầu tiên là nghề nghiệp, em tự cho mình là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu. Sở thích của em là… ừm, cái này nói sau vậy. Thứ em ghét ấy à, tuổi. Tính ra thì cũng không phải ghét, mà là không muốn nói tới đề tài này, liên quan đến thời gian chức năng của bọn em đình chỉ. Tiếp theo, em có một chấp niệm, hoặc nói đúng hơn là một tâm nguyện.”
“Tâm nguyện này cũng là mục tiêu nghiên cứu của em. Em muốn nghiên cứu ra năng lực ‘siêu tự nhiên’, sức mạnh kỳ tích. Dùng nó để mở ra cánh cổng kỳ tích trong lý tưởng của em.”
“Ở thế giới của bọn em, có những thứ mà đòn tấn công vật lý bình thường không thể giải quyết được… Nếu đã như thế thì cứ dùng sức mạnh siêu phàm để giải quyết chúng vậy.”
Tuy mặt mày lạnh tanh, nhưng trong mắt Tề Y San lại ánh lên vẻ tự tin vô tận.
Cô tin rằng bản thân nhất định có thể sáng tạo ra cánh cổng kỳ tích kia.
Đối diện, sau khi nghe Tề Y San “tự giới thiệu” xong, Hứa Kỳ Tịch lại rơi vào trầm tư.
Hắn ngồi ở đầu giường, hai tay chống gối, trong đầu bắt đầu dùng cách mà bản thân có thể nhảy số kịp để bắt sóng của quý cô Họa Mi đang tự xưng là Tề Y San này.
Lại liên tưởng đến tờ giấy nhỏ có viết dòng chữ “Tề Y San” trên hôn thú của bản thân.
Chân tướng đã trồi lên khỏi mặt nước!
Đa nhân cách?
Nhưng vừa rồi quý cô Họa Mi còn đặc biệt nhấn mạnh yếu tố “cuối tuần” này, nếu xét theo sóng não này… chẳng lẽ đây là tình thú giữa hay vợ chồng?
Cứ đến cuối tuần, quý cô Họa Mi sẽ sắm vai một nhân vật nào đó để tăng thêm cảm giác mới lạ cho cuộc sống của hai vợ chồng?
***
Trên tờ giấy nhỏ này cũng không có sức mạnh siêu nhiên gì, chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi. Chữ viết trên đó là bút tích của cô, nội dung là tên của cô: Tề Y San.
Đây là do cô để lại, đề phòng Hứa Kỳ Tịch quên mất tên cô.
Nhưng rõ ràng nó không hề phát huy công dụng mong muốn.
Lúc trước… khi cô hỏi Hứa Kỳ Tịch “Vậy anh có còn nhớ tên của em không?”, người kia còn ra vẻ ngầu lòi, dùng giọng nói đầy quyến rũ mà đáp rằng: “Cho dù đã mất trí nhớ, nhưng anh vẫn nhớ tên Họa Mi!”
Nếu không phải đã biết Hứa Kỳ Tịch bị mất trí nhớ ba năm, ngay khi hắn ra vẻ ngầu lòi phát biểu câu đó thì đầu chó của hắn đã trụi lủi rồi.
“Chắc là Họa Mi sẽ thích mấy câu tình cảm sến súa như vậy nhỉ?” Tề Y San giơ tay cột mái tóc chạm vai của mình lên, lại lấy quần jeans với áo phông ra thay.
Tạo hình của cô lúc này vô cùng gọn gàng.
Nếu như lại cầm thêm cái cờ lê, bôi vài vệt dầu lên mặt thì chẳng khác gì tưởng tượng của Hứa Kỳ Tịch lúc trước cả.
Nhìn mình trong gương, Tề Y San bình tĩnh gật đầu: “Chỉ cần người còn sống thì trí nhớ vẫn có khả năng khôi phục… Nếu như trong thời gian ngắn vẫn không thể khôi phục được thì lại tạo ra trí nhớ mới vậy.”
Cô cực kỳ bao dung với những hành vi của Hứa Kỳ Tịch sau khi mất trí nhớ.
Chủ yếu là cô đang nghi có thể việc này liên quan đến nghiên cứu của mình, là trách nhiệm của cô.
Sau khi thay đồ xong, ánh mắt của Tề Y San lại chuyển về phía quyển sổ điểm danh điện tử trong ngăn kéo. Cô giơ tay điểm nhẹ lên đó, nhưng sổ điểm danh lại không mở.
Tề Y San tiếc nuối thu tay về, nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại.
“Tiếp theo mình phải giới thiệu bản thân với Hứa Kỳ Tịch bây giờ thế nào đây?” cô lẩm bẩm.
Sự hiện hữu của cô, Hứa Kỳ Tịch trước khi mất trí nhớ đương nhiên là biết…
Nhưng Hứa Kỳ Tịch sau khi mất trí nhớ lại không thể nhớ nổi “tên” của cô.
“Chưa kể, cách tự giới thiệu của nhân loại hơi phức tạp. Không chỉ đơn thuần là báo tên, thậm chí nếu giải thích không rõ thì sẽ biến thành đa nhân cách… Tuy trạng thái hiện tại cũng không khác gì đa nhân cách cho lắm.” Tề Y San khẽ khàng đi ra khỏi phòng để quần áo.
Cô rón rén đi tới bên cạnh Hứa Kỳ Tịch, nhìn cái đầu khiến cô thích không buông kia, ngón tay lại rục rịch.
Ừm, chuyện tự giới thiệu nên chờ Hứa Kỳ Tịch tỉnh lại rồi tính tiếp. Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
…
Sáng sớm, từng tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu lên mí mắt của Hứa Kỳ Tịch.
Hắn đánh một giấc ngon lành tới hơn 7 giờ sáng.
Không hề mất ngủ, cũng không phải bị tiếng chuông đánh thức, nên sau khi tỉnh dậy Hứa Kỳ Tịch cảm thấy tinh thần sáng láng, toàn thân căng tràn sức sống. Ngoại trừ cảm giác đầu hơi nóng lên thì trạng thái cực tốt.
Đây mới đúng là cảm giác ngủ đủ giấc.
“Đã quá.” hắn từ từ mở mắt ra.
Vừa mở ra thì hắn lập tức nhìn thấy gương mặt sáp lại gần của Thẩm Họa Mi.
Không quay về ký túc xá, không thấy Cao Thoán với Dương Duyệt. Nói cách khác, hắn vẫn ở lại “ba năm sau”. Cũng không có chuyện ngủ một giấc thì trở lại ba năm trước.
Hứa Kỳ Tịch cũng không rõ rốt cuộc là mình vui hay thất vọng nữa.
Sao tự nhiên cảm thấy mình như thằng gặp sắc quên bạn thế nhỉ?
Dù sao thì cũng rất phức tạp, một lời khó nói hết.
Mặt khác, Thẩm Họa Mi áp sát như thế… là do thói quen chào hỏi thân thiết của vợ chồng mỗi ngày ư?
Không đúng…
Hứa Kỳ Tịch cảm giác có một ngòi bút cứng ngắc đang lướt trên chân mày bên trái của mình.
Chân mày bên trái của hắn có một vết sẹo nhỏ, đây là hậu quả của thời trẻ trâu phá phách, khiến cho chân mày trái của hắn bị đứt nhẹ, nhưng rất mảnh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Cho nên… Thẩm Họa Mi đang vẽ chân mày cho hắn à?
“Xong rồi.”
Lúc này Thẩm Họa Mi mới hài lòng thu cây chì vẽ mày lại: “Hai bên đều nhau trông dễ chịu hơn hẳn.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Bị ám ảnh cưỡng chế à?
Nhưng hôm qua có thấy tm vẽ mày cho mình đâu?
Nhưng đây đều là chuyện nhỏ, biết đâu đây là tình thú riêng của hai vợ chồng thì sao?
Hứa Kỳ Tịch cũng chẳng nghĩ nhiều.
Hắn nhoẻn môi cười thật ấm áp, nói: “Chào buổi sáng, Họa Mi.”
Hôm qua, sau khi nói thẳng chuyện mình bị mất trí nhớ với tm xong, khi đối diện lại với cô vợ này hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, không cần sợ mình sơ ý để lòi đuôi nữa.
“Chào buổi sáng, Kỳ Tịch.” tm mỉm cười để lộ đôi má lúm, dịu dàng đáp.
Hứa Kỳ Tịch ngồi dậy, đánh tiếng: “Hôm nay em còn lên công ty nữa không?”
“Hôm nay là cuối tuần, không cần đi.” Thẩm Họa Mi cất chì vẽ chân mày đi, đáp.
Chẳng trách hôm nay không nghe thấy tiếng chuông báo thức. Hứa Kỳ Tịch đứng dậy thay đồ, thuận miệng hỏi: “Sáng nay mình ăn gì đây?”
“Ừm, thật ra có một vấn đề… Em không biết nấu ăn.” Thẩm Họa Mi ngồi ở mép giường, lên tiếng trả lời.
Hứa Kỳ Tịch ngu người: “???”
Không biết nấu ăn? Thế cái người đã thể hiện bản lĩnh bếp núc siêu đỉnh, nấu cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối cho anh hôm qua là ai?
“Vì hôm nay là cuối tuần, cuối tuần thì em không phải Họa Mi… em là Tề Y San.” quý cô Họa Mi ngồi trên giường đi thẳng vào chủ đề, bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.
Hứa Kỳ Tịch theo bản năng muốn sờ trán của quý cô Họa Mi, để xem cô ấy có sốt hay không. Nhưng bỗng nhiên, cánh tay của hắn khựng lại: “Tề Y San?”
“Đúng vậy, hơn nữa cái tên này lại là hài âm. Thay vì nói là tên họ, chi bằng nói đó là… số hiệu.” Tề Y San nói đến đây thì mỉm cười: “Cũng là hài âm mà anh đã đổi cho em.”
“Ừm…” Hứa Kỳ Tịch xoa cằm, điểm tốt của việc có quả tim to đã được thể hiện ngay lúc này. Hắn không hề giật mình mà còn cực kỳ tỉnh táo: “Tiếp theo?”
“Tiếp theo, em cần giới thiệu về bản thân một chút chứ nhỉ?” Tề Y San ngồi ngay ngắn lại, trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Ở trạng thái này, cô giống hệt một người máy không có tình cảm.
“Đầu tiên là nghề nghiệp, em tự cho mình là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu. Sở thích của em là… ừm, cái này nói sau vậy. Thứ em ghét ấy à, tuổi. Tính ra thì cũng không phải ghét, mà là không muốn nói tới đề tài này, liên quan đến thời gian chức năng của bọn em đình chỉ. Tiếp theo, em có một chấp niệm, hoặc nói đúng hơn là một tâm nguyện.”
“Tâm nguyện này cũng là mục tiêu nghiên cứu của em. Em muốn nghiên cứu ra năng lực ‘siêu tự nhiên’, sức mạnh kỳ tích. Dùng nó để mở ra cánh cổng kỳ tích trong lý tưởng của em.”
“Ở thế giới của bọn em, có những thứ mà đòn tấn công vật lý bình thường không thể giải quyết được… Nếu đã như thế thì cứ dùng sức mạnh siêu phàm để giải quyết chúng vậy.”
Tuy mặt mày lạnh tanh, nhưng trong mắt Tề Y San lại ánh lên vẻ tự tin vô tận.
Cô tin rằng bản thân nhất định có thể sáng tạo ra cánh cổng kỳ tích kia.
Đối diện, sau khi nghe Tề Y San “tự giới thiệu” xong, Hứa Kỳ Tịch lại rơi vào trầm tư.
Hắn ngồi ở đầu giường, hai tay chống gối, trong đầu bắt đầu dùng cách mà bản thân có thể nhảy số kịp để bắt sóng của quý cô Họa Mi đang tự xưng là Tề Y San này.
Lại liên tưởng đến tờ giấy nhỏ có viết dòng chữ “Tề Y San” trên hôn thú của bản thân.
Chân tướng đã trồi lên khỏi mặt nước!
Đa nhân cách?
Nhưng vừa rồi quý cô Họa Mi còn đặc biệt nhấn mạnh yếu tố “cuối tuần” này, nếu xét theo sóng não này… chẳng lẽ đây là tình thú giữa hay vợ chồng?
Cứ đến cuối tuần, quý cô Họa Mi sẽ sắm vai một nhân vật nào đó để tăng thêm cảm giác mới lạ cho cuộc sống của hai vợ chồng?
Danh sách chương