Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Quá trình lắp ráp cánh cổng kỳ tích còn nhanh hơn tưởng tượng của Hứa Kỳ Tịch rất nhiều.
Đầu tiên là chọn một chỗ rộng rãi để làm việc, sau đó lại cố định phần đáy, rồi trải một tầng linh kiện. Tiếp theo lấy đó làm trụ cột, bắt dầu lắp ráp lên từng tầng một…
Thân làm người đứng nhìn + đưa dụng cụ, cả quá trình Hứa Kỳ Tịch cứ “đầu tiên là thế này, sau đó là thế nọ, tiếp theo đã hoàn thành đại khái phần khung”.
Do trái ngành nên dù có muốn tường thuật trực tiếp tại hiện trường thì hắn cũng không biết mấy thuật ngữ chuyên ngành đó nói thế nào.
Chờ hắn chuyển hết đồ trong phòng chứa đồ sang thì xem như hoàn toàn rảnh rỗi.
Hắn bèn kéo một cái ghế dựa tới, ngồi bên cạnh để thưởng thức bộ dạng bận rộn của Tề Y San. Hình ảnh mà hắn tưởng tượng hôm qua nay đã thật sự diễn ra ngay trước mắt, đúng là có cảm giác “giấc mơ thành sự thật” tuyệt vời ông mặt trời.
Không hổ là vợ mình?
Một lát sau…
Hứa Văn Não rảnh rỗi sinh nông nổi lại bắt đầu bay cao và bay xa, lôi từng suy nghĩ vụn vặt ra để tập luyện.
“Lại nói, bản thiết kế cánh cổng kỳ tích phức tạp kia… cùng với cả đống linh kiện máy móc thế này đã hoàn toàn không còn ở mức độ ‘chơi cho vui’ nữa rồi.” Hứa Kỳ Tịch có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện vợ yêu của mình muốn chế tạo máy siêu năng lực, ngoại trừ cảm giác làm vậy thì vợ yêu sẽ dễ thương chịu hông nổi ra thì hẳn là có một loại “bản năng” nào đó đã ảnh hưởng tới hắn.
Là bản năng nào đó của thân thể khiến tiềm thức của hắn chọn cách tin tưởng Tề Y San. Ừm, cũng như chuyện hôm qua vừa mở mắt ra thì bản năng của hắn đã muốn dùng chiêu “lấy thịt đè người” để đánh thức Thẩm Họa Mi vậy!
“Nếu như… đây không phải trò đùa. Nếu như… đây thật sự là loại máy móc có thể kích phát siêu năng lực. Họa Mi vào cuối tuần, cũng chính là Tề Y San thật sự là khoa học gia nắm giữ loại khoa học kỹ thuật đen này…”
“Giả dụ như tất cả những chuyện này đều là sự thật, dùng giả thiết này làm cơ sở để suy nghĩ tiếp thì…”
“Trên đời này thật sự có thứ gì đó cần tới siêu năng lực mới có thể đối phó?”
Hắn bị cắt cảnh ba năm, nói không chừng có thể hiểu được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng.
“Nhưng tạm thời tất cả đều chỉ là giả thuyết và nếu như.”
Dù sao hắn cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với ‘ba năm sau’ được hai ngày, có vài việc không thể kết luận ngay được. Thường thì khi kết luận một cách nóng vội sẽ đưa ra phán đoán sai lầm vì không đủ số liệu.
Thời gian hãy còn dài.
“Thế giới có thay đổi hay không thì cứ để đó đã, dù sao ‘năng lực siêu phàm’ nghe ảo quá… Nhưng Họa Mi hôm qua và hôm nay thật sự thay đổi rất nhiều, chứng ám ảnh cưỡng chế các thứ.”
Nếu như kéo Họa Mi hôm qua và Tề Y San hôm nay ra, vậy thì nhìn từ khí chất, thậm chí người ta sẽ hoài nghi không biết đây có phải chị em sinh đôi hay không.
Mặc dù thiết lập này rất đỉnh…
Hứa Kỳ Tịch chống cằm, so sánh thật kỹ tất cả mọi chi tiết đã xảy ra hôm nay và hôm qua.
“Họa Mi hôm qua hoàn toàn không biết chuyện mình mua linh kiện, cô ấy còn bảo bản thân không có nghiên cứu ở phương diện này. Nếu như không phải phối hợp chơi cosplay với mình, vậy… Họa Mi cũng không biết chuyện về ‘Tề Y San’?”
“Vậy loại trạng thái này giữa Họa Mi và Tề Y San… chỉ có thể tạm dùng ‘đa nhân cách’ mà mình có thể hiểu được để tạm định nghĩa.” Thứ như tri thức và nhận biết này, lúc càng cần đến thì sẽ càng phát hiện nó không đủ dùng.
“Tới thứ hai, mình có thể thử phản ứng của Họa Mi… cứ dùng việc thú thật ‘ba năm cắt cảnh’ này của mình làm đề tài bắt đầu nhỉ?”
Nói không chừng, hắn còn phải thú thật chuyện ‘ba năm cắt cảnh’ của mình với quý cô ô mai thêm một lần nữa.
‘Ting ting ting ~’ Lúc này, âm báo có tin nhắn của điện thoại vang lên, làm Hứa Kỳ Tịch thu hồi tư duy đang tung tăng của mình về.
Hắn lấy di động ra xem, là tin nhắn của biên tập viên Mạch Tuệ, liền tù tì ba tin.
“Thầy Hùng Bá, tôi nhận được bản thảo kỳ này rồi, phong cách vẽ vẫn đẹp y như trước… Kỳ này thầy không xịt deadline mà còn giao bản thảo sớm nữa, tôi còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. [icon bé thỏ đáng yêu nhảy nhót]”
“Chờ chút đã, kỳ sau ngưng phát hành ư? [icon bé gấu khiếp sợ]”
“Cũng được, sắp kết truyện rồi, anh đi tìm linh cảm cũng là chuyện có thể thông cảm được. [icon cười ngọt ngào bình thường]”
Nhìn thấy Mạch Tuệ khéo hiểu lòng người như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Hứa Kỳ Tịch không ngừng dâng lên.
Bởi vì hắn biết rõ, không chỉ ‘kỳ sau’, mà ngay cả ‘kỳ sau nữa’, hắn cũng định ngưng phát hành.
Nhưng hắn không vội nói với những lời này Mạch Tuệ ngay.
Chí ít trước tiên cứ để cô vui vẻ trải qua hai kỳ phát hành này, đây là việc duy nhất hắn có thể làm được.
“Đúng rồi, nếu truyện kết thúc, vậy thầy Hùng Bá đã có ý tưởng cho tác phẩm mới chưa? [icon loli chờ mong]” Mạch Tuệ bên kia lại gửi tin nhắn tới.
“Ừm, trước khi vẽ tác phẩm mới, nói chung tôi phải nghỉ xả hơi một thời gian đã! Đề tài cho tác phẩm mới thì không gấp được.” Hứa Kỳ Tịch trả lời.
Họa sĩ truyện tranh vẽ một quyển đăng dài kỳ, nghỉ ngơi một lần chừng một năm nửa năm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi nhờ?
“Vậy thì tiếc quá, gần đây còn diễn ra hoạt động ‘khuyến khích sáng tác’, đề tài là khoa học viễn tưởng, triển khai xoay quanh việc tiếp xúc giữa nhân loại và sinh vật ngoài hành tinh… Có thể vẽ thành kiểu yêu đương. Tôi cảm thấy nó rất thích hợp với phong cách vẽ của thầy Hùng Bá. [icon thiếu nữ tiếc nuối]” Mạch Tuệ bên kia lại gửi tới một tin nhắn dài.
Ngón tay Hứa của Kỳ Tịch không ngừng chọt vào màn hình điện thoại di động, tiện tay không ngừng lưu lại những icon kia của Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ thân ái à, gói icon đáng yêu này của cô, một giây sau sẽ là của tui rồi nạ ~
Mặc dù vì đa phần hình trong gói icon này quá moe, gần như chỉ có thể nằm trong hít bụi hệ thống, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Hứa Kỳ Tịch lưu chúng lại.
Sau khi lưu xong icon cuối cùng về, ánh mắt Hứa Kỳ Tịch dừng lại tin nhắn sau cùng của Mạch Tuệ.
“Lại là hoạt động sáng tác theo chủ đề à?” Hắn nhớ tới chủ đề tán gẫu hôm qua với Họa Mi lúc cô giúp hắn hoàn thành bản thảo.
Một năm gần đây, dường như sân chơi truyện tranh đang cố ý đẩy ra một vài hoạt động sáng tác với đề tài nhiệt huyết, siêu năng lực, sinh vật ngoài hành tinh, tận thế sinh tồn, phiêu lưu mạo hiểm.
Hứa Kỳ Tịch nhướng mày lên.
“Mình nghĩ nhiều quá hay sao nhỉ? Cứ cảm thấy… đây là nhà nước Đại Hạ đang âm thầm dùng cách này để nhắn gửi một vài tin tức hoặc tri thức cho mọi người thế nhỉ?”
Sau khi suy nghĩ chốc lát, hắn trưng cầu ý kiến của Mạch Tuệ: “Mạch Tuệ, gần đây hoạt động sáng tác theo chủ đề này diễn ra nhiều lắm à? Có phải chỉ diễn ra trong giới sáng tác truyện tranh thôi không?”
“Ừm, thầy hỏi thì tôi mới nhớ, hình như đúng là nhiều thật. Nhưng chỉ diễn ra trong giới truyện tranh hay gì thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ hứng thú với truyện tranh thôi… để tôi kiếm tra giúp anh nhé.” Đối diện, Mạch Tuệ nhanh chóng trả lời.
“Vất vả cho cô quá.” Hứa Kỳ Tịch trả lời. Câu nói này cũng thật lòng thật dạ y như vàng 9999 vậy.
Lại nói, gần trưa rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tề Y San.
Vợ mình vẫn bận rộn làm việc, tập trung cao độ vào chuyện lắp ráp, cơm trưa chắc chắn không thể trông chờ vào cô ấy được rồi.
Vậy trưa nay ăn gì đây?
“Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ bảy… Nếu thầy Hùng Bá đã dậy, tôi có cần đặt cả đồ ăn ngoài cho anh hay không? Tôi biết gần chỗ anh có một nhà hàng mới mở, đồ ăn siêu ngon luôn. [icon loli đầu bếp đi ngang qua].” Đột nhiên, Mạch Tuệ lại gửi tin nhắn tới.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Chờ chút, ngay cả thứ bảy tôi muốn ăn gì cô cũng phải lo ư?
Trước đó mua hàng giúp đã khiến tôi cảm thấy rất chu đáo rồi, bây giờ ngay cả thứ bảy mua đồ ăn ngoài cũng phải đặt hàng giúp tôi, có phải có hơi quai quái không?
Đây có phải chuyện mà một biên tập viên truyện tranh cần làm đâu?
Tuy nói như vậy.
Nhưng mới tuyệt vời và ấm lòng làm sao!
“Đặt hai phần đi, lát nữa tôi chuyển tiền cho cô.” Hứa Kỳ Tịch hào phóng nói, dù sao Họa Mi cũng vừa gửi cho hắn 100.000, chí ít hắn biết trong thẻ mình có tiền, miễn là vật giá ba năm sau không tăng đến mức bất hợp lý.
“Biết rồi, cứ để đó tôi lo.” Ở bên kia, cô nàng Mạch Tuệ vui vẻ trả lời.
“Cảm ơn.” Hứa Kỳ Tịch lại nói lời cảm ơn vàng ròng nguyên chất một lần nữa.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Mạch Tuệ, hắn cất điện thoại đi, nhìn về phía chỗ làm việc.
Lúc này, đã có một phần đáy khung thành hình.
Có thể do đã xem bản vẽ, sau khi bổ não một hồi, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy thứ này thật sự rất có cảm giác khoa học viễn tưởng.
“Đúng rồi… Y San, lúc trước em nhắc tới số hiệu đúng không?” Hứa Kỳ Tịch ngồi ngược trên ghế, cằm chống lên thành ghế, lên tiếng hỏi.
“Ừm, âm đọc gần giống 713.” Tề Y San trả lời.
Hứa Kỳ Tịch ngồi lắc lư trên ghế.
Trong đầutự nhiên lại nhớ đến ‘sổ điểm danh’ cua nhỏ trong ngăn bàn.
***
Quá trình lắp ráp cánh cổng kỳ tích còn nhanh hơn tưởng tượng của Hứa Kỳ Tịch rất nhiều.
Đầu tiên là chọn một chỗ rộng rãi để làm việc, sau đó lại cố định phần đáy, rồi trải một tầng linh kiện. Tiếp theo lấy đó làm trụ cột, bắt dầu lắp ráp lên từng tầng một…
Thân làm người đứng nhìn + đưa dụng cụ, cả quá trình Hứa Kỳ Tịch cứ “đầu tiên là thế này, sau đó là thế nọ, tiếp theo đã hoàn thành đại khái phần khung”.
Do trái ngành nên dù có muốn tường thuật trực tiếp tại hiện trường thì hắn cũng không biết mấy thuật ngữ chuyên ngành đó nói thế nào.
Chờ hắn chuyển hết đồ trong phòng chứa đồ sang thì xem như hoàn toàn rảnh rỗi.
Hắn bèn kéo một cái ghế dựa tới, ngồi bên cạnh để thưởng thức bộ dạng bận rộn của Tề Y San. Hình ảnh mà hắn tưởng tượng hôm qua nay đã thật sự diễn ra ngay trước mắt, đúng là có cảm giác “giấc mơ thành sự thật” tuyệt vời ông mặt trời.
Không hổ là vợ mình?
Một lát sau…
Hứa Văn Não rảnh rỗi sinh nông nổi lại bắt đầu bay cao và bay xa, lôi từng suy nghĩ vụn vặt ra để tập luyện.
“Lại nói, bản thiết kế cánh cổng kỳ tích phức tạp kia… cùng với cả đống linh kiện máy móc thế này đã hoàn toàn không còn ở mức độ ‘chơi cho vui’ nữa rồi.” Hứa Kỳ Tịch có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện vợ yêu của mình muốn chế tạo máy siêu năng lực, ngoại trừ cảm giác làm vậy thì vợ yêu sẽ dễ thương chịu hông nổi ra thì hẳn là có một loại “bản năng” nào đó đã ảnh hưởng tới hắn.
Là bản năng nào đó của thân thể khiến tiềm thức của hắn chọn cách tin tưởng Tề Y San. Ừm, cũng như chuyện hôm qua vừa mở mắt ra thì bản năng của hắn đã muốn dùng chiêu “lấy thịt đè người” để đánh thức Thẩm Họa Mi vậy!
“Nếu như… đây không phải trò đùa. Nếu như… đây thật sự là loại máy móc có thể kích phát siêu năng lực. Họa Mi vào cuối tuần, cũng chính là Tề Y San thật sự là khoa học gia nắm giữ loại khoa học kỹ thuật đen này…”
“Giả dụ như tất cả những chuyện này đều là sự thật, dùng giả thiết này làm cơ sở để suy nghĩ tiếp thì…”
“Trên đời này thật sự có thứ gì đó cần tới siêu năng lực mới có thể đối phó?”
Hắn bị cắt cảnh ba năm, nói không chừng có thể hiểu được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng.
“Nhưng tạm thời tất cả đều chỉ là giả thuyết và nếu như.”
Dù sao hắn cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với ‘ba năm sau’ được hai ngày, có vài việc không thể kết luận ngay được. Thường thì khi kết luận một cách nóng vội sẽ đưa ra phán đoán sai lầm vì không đủ số liệu.
Thời gian hãy còn dài.
“Thế giới có thay đổi hay không thì cứ để đó đã, dù sao ‘năng lực siêu phàm’ nghe ảo quá… Nhưng Họa Mi hôm qua và hôm nay thật sự thay đổi rất nhiều, chứng ám ảnh cưỡng chế các thứ.”
Nếu như kéo Họa Mi hôm qua và Tề Y San hôm nay ra, vậy thì nhìn từ khí chất, thậm chí người ta sẽ hoài nghi không biết đây có phải chị em sinh đôi hay không.
Mặc dù thiết lập này rất đỉnh…
Hứa Kỳ Tịch chống cằm, so sánh thật kỹ tất cả mọi chi tiết đã xảy ra hôm nay và hôm qua.
“Họa Mi hôm qua hoàn toàn không biết chuyện mình mua linh kiện, cô ấy còn bảo bản thân không có nghiên cứu ở phương diện này. Nếu như không phải phối hợp chơi cosplay với mình, vậy… Họa Mi cũng không biết chuyện về ‘Tề Y San’?”
“Vậy loại trạng thái này giữa Họa Mi và Tề Y San… chỉ có thể tạm dùng ‘đa nhân cách’ mà mình có thể hiểu được để tạm định nghĩa.” Thứ như tri thức và nhận biết này, lúc càng cần đến thì sẽ càng phát hiện nó không đủ dùng.
“Tới thứ hai, mình có thể thử phản ứng của Họa Mi… cứ dùng việc thú thật ‘ba năm cắt cảnh’ này của mình làm đề tài bắt đầu nhỉ?”
Nói không chừng, hắn còn phải thú thật chuyện ‘ba năm cắt cảnh’ của mình với quý cô ô mai thêm một lần nữa.
‘Ting ting ting ~’ Lúc này, âm báo có tin nhắn của điện thoại vang lên, làm Hứa Kỳ Tịch thu hồi tư duy đang tung tăng của mình về.
Hắn lấy di động ra xem, là tin nhắn của biên tập viên Mạch Tuệ, liền tù tì ba tin.
“Thầy Hùng Bá, tôi nhận được bản thảo kỳ này rồi, phong cách vẽ vẫn đẹp y như trước… Kỳ này thầy không xịt deadline mà còn giao bản thảo sớm nữa, tôi còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. [icon bé thỏ đáng yêu nhảy nhót]”
“Chờ chút đã, kỳ sau ngưng phát hành ư? [icon bé gấu khiếp sợ]”
“Cũng được, sắp kết truyện rồi, anh đi tìm linh cảm cũng là chuyện có thể thông cảm được. [icon cười ngọt ngào bình thường]”
Nhìn thấy Mạch Tuệ khéo hiểu lòng người như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Hứa Kỳ Tịch không ngừng dâng lên.
Bởi vì hắn biết rõ, không chỉ ‘kỳ sau’, mà ngay cả ‘kỳ sau nữa’, hắn cũng định ngưng phát hành.
Nhưng hắn không vội nói với những lời này Mạch Tuệ ngay.
Chí ít trước tiên cứ để cô vui vẻ trải qua hai kỳ phát hành này, đây là việc duy nhất hắn có thể làm được.
“Đúng rồi, nếu truyện kết thúc, vậy thầy Hùng Bá đã có ý tưởng cho tác phẩm mới chưa? [icon loli chờ mong]” Mạch Tuệ bên kia lại gửi tin nhắn tới.
“Ừm, trước khi vẽ tác phẩm mới, nói chung tôi phải nghỉ xả hơi một thời gian đã! Đề tài cho tác phẩm mới thì không gấp được.” Hứa Kỳ Tịch trả lời.
Họa sĩ truyện tranh vẽ một quyển đăng dài kỳ, nghỉ ngơi một lần chừng một năm nửa năm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi nhờ?
“Vậy thì tiếc quá, gần đây còn diễn ra hoạt động ‘khuyến khích sáng tác’, đề tài là khoa học viễn tưởng, triển khai xoay quanh việc tiếp xúc giữa nhân loại và sinh vật ngoài hành tinh… Có thể vẽ thành kiểu yêu đương. Tôi cảm thấy nó rất thích hợp với phong cách vẽ của thầy Hùng Bá. [icon thiếu nữ tiếc nuối]” Mạch Tuệ bên kia lại gửi tới một tin nhắn dài.
Ngón tay Hứa của Kỳ Tịch không ngừng chọt vào màn hình điện thoại di động, tiện tay không ngừng lưu lại những icon kia của Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ thân ái à, gói icon đáng yêu này của cô, một giây sau sẽ là của tui rồi nạ ~
Mặc dù vì đa phần hình trong gói icon này quá moe, gần như chỉ có thể nằm trong hít bụi hệ thống, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Hứa Kỳ Tịch lưu chúng lại.
Sau khi lưu xong icon cuối cùng về, ánh mắt Hứa Kỳ Tịch dừng lại tin nhắn sau cùng của Mạch Tuệ.
“Lại là hoạt động sáng tác theo chủ đề à?” Hắn nhớ tới chủ đề tán gẫu hôm qua với Họa Mi lúc cô giúp hắn hoàn thành bản thảo.
Một năm gần đây, dường như sân chơi truyện tranh đang cố ý đẩy ra một vài hoạt động sáng tác với đề tài nhiệt huyết, siêu năng lực, sinh vật ngoài hành tinh, tận thế sinh tồn, phiêu lưu mạo hiểm.
Hứa Kỳ Tịch nhướng mày lên.
“Mình nghĩ nhiều quá hay sao nhỉ? Cứ cảm thấy… đây là nhà nước Đại Hạ đang âm thầm dùng cách này để nhắn gửi một vài tin tức hoặc tri thức cho mọi người thế nhỉ?”
Sau khi suy nghĩ chốc lát, hắn trưng cầu ý kiến của Mạch Tuệ: “Mạch Tuệ, gần đây hoạt động sáng tác theo chủ đề này diễn ra nhiều lắm à? Có phải chỉ diễn ra trong giới sáng tác truyện tranh thôi không?”
“Ừm, thầy hỏi thì tôi mới nhớ, hình như đúng là nhiều thật. Nhưng chỉ diễn ra trong giới truyện tranh hay gì thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ hứng thú với truyện tranh thôi… để tôi kiếm tra giúp anh nhé.” Đối diện, Mạch Tuệ nhanh chóng trả lời.
“Vất vả cho cô quá.” Hứa Kỳ Tịch trả lời. Câu nói này cũng thật lòng thật dạ y như vàng 9999 vậy.
Lại nói, gần trưa rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tề Y San.
Vợ mình vẫn bận rộn làm việc, tập trung cao độ vào chuyện lắp ráp, cơm trưa chắc chắn không thể trông chờ vào cô ấy được rồi.
Vậy trưa nay ăn gì đây?
“Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ bảy… Nếu thầy Hùng Bá đã dậy, tôi có cần đặt cả đồ ăn ngoài cho anh hay không? Tôi biết gần chỗ anh có một nhà hàng mới mở, đồ ăn siêu ngon luôn. [icon loli đầu bếp đi ngang qua].” Đột nhiên, Mạch Tuệ lại gửi tin nhắn tới.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Chờ chút, ngay cả thứ bảy tôi muốn ăn gì cô cũng phải lo ư?
Trước đó mua hàng giúp đã khiến tôi cảm thấy rất chu đáo rồi, bây giờ ngay cả thứ bảy mua đồ ăn ngoài cũng phải đặt hàng giúp tôi, có phải có hơi quai quái không?
Đây có phải chuyện mà một biên tập viên truyện tranh cần làm đâu?
Tuy nói như vậy.
Nhưng mới tuyệt vời và ấm lòng làm sao!
“Đặt hai phần đi, lát nữa tôi chuyển tiền cho cô.” Hứa Kỳ Tịch hào phóng nói, dù sao Họa Mi cũng vừa gửi cho hắn 100.000, chí ít hắn biết trong thẻ mình có tiền, miễn là vật giá ba năm sau không tăng đến mức bất hợp lý.
“Biết rồi, cứ để đó tôi lo.” Ở bên kia, cô nàng Mạch Tuệ vui vẻ trả lời.
“Cảm ơn.” Hứa Kỳ Tịch lại nói lời cảm ơn vàng ròng nguyên chất một lần nữa.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Mạch Tuệ, hắn cất điện thoại đi, nhìn về phía chỗ làm việc.
Lúc này, đã có một phần đáy khung thành hình.
Có thể do đã xem bản vẽ, sau khi bổ não một hồi, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy thứ này thật sự rất có cảm giác khoa học viễn tưởng.
“Đúng rồi… Y San, lúc trước em nhắc tới số hiệu đúng không?” Hứa Kỳ Tịch ngồi ngược trên ghế, cằm chống lên thành ghế, lên tiếng hỏi.
“Ừm, âm đọc gần giống 713.” Tề Y San trả lời.
Hứa Kỳ Tịch ngồi lắc lư trên ghế.
Trong đầutự nhiên lại nhớ đến ‘sổ điểm danh’ cua nhỏ trong ngăn bàn.
Danh sách chương