Dịch: Lãng Nhân Môn
***
“Đồ Sở Khanh, hôn mê nửa năm xong chỉ cần kỳ tích mà không cần tao nữa à?”
Hứa Kỳ Tịch vô thức gõ câu này vào khung chat.
Vừa gõ xong, hắn lập tức phát hiện ra câu này hơi sai trái… nghe kiểu gì cũng giống như đang ghẹo gái.
Sai đối tượng rồi.
Đang yên đang lành mình đi ghẹo thằng đực rựa như Cao Thoán làm gì?
Nghĩ tới đây, hắn quyết đoán xóa nội dung trong khung chat đi.
Trong nhóm ký túc xá, Trương Bản Pha nghĩ ngợi chốc lát rồi khuyên nhủ:
“Cao Tử này, mày cũng nói đó là thứ mơ hồ nhìn thấy lúc sắp hôn mê, thế đâu thể coi là thật được? Tao thấy làm người vẫn nên đến nơi đến chốn thì tốt hơn. @Hứa Kỳ Tịch, A Tịch, là người đàn ông duy nhất trong nhóm đã kết hôn, mày cũng khuyên Cao Tử đi.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Mình là người duy nhất trong nhóm đã kết hôn á?
Cũng đúng, dù sao cũng ít người vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn thành gia lập nghiệp mà.
“Tao cũng muốn khuyên lắm.”
Hứa Kỳ Tịch vừa gõ xong lại ngẩng đầu nhìn 713 đáng yêu đang bận rộn, rồi lại nhìn trang bị khoa học viễn tưởng có tên “máy đột phá sọ não” mà cô ấy sáng tạo ra.
Tao muốn khuyên nhưng chính tao cũng không có lập trường đây này!
Tạm không nói tới chuyện tao bị mất trí nhớ 3 năm, lập trường của tao bây giờ cũng sắp chuyển sang hướng “siêu nhiên” theo vợ tao rồi.
Nếu như Tề Y San thật sự có thể dùng khoa học kỹ thuật để chế tạo ra cánh cổng kỳ tích… vậy Hứa Kỳ Tịch hắn sẽ trở thành “Hứa kỳ tích” luôn.
Hơn nữa hiệu suất của 713 cao đến đáng sợ.
Với tốc độ hiện giờ của cô, nói không chừng chỉ cần 2 ngày là có thể hoàn thành máy đột phá sọ não này rồi.
“Vậy mày khuyên đi chứ?”
Trương Bản Pha trả lời.
“Nhưng tao cũng muốn tu tiên.”
Hứa Kỳ Tịch thành khẩn đáp.
Tô Thất Thất: "..."
Trương Bản Pha: “…”
“Hơn nữa lão Cao vừa mới khỏi bệnh, đi giải sầu cũng tốt. Nước mình có rất nhiều sản vật, danh lam thắng cảnh, đi tham quan cũng có lợi cho việc hồi phục mà.”
Hứa Kỳ Tịch bổ sung… Nếu không phải vừa mở mắt ra đã có vợ, vậy chắc hẳn kẻ mất 3 năm ký ức như mình lúc này cũng đang trên đường đi du ngoạn sông núi Đại Hạ rồi.
“A Tịch nói cũng có lý đấy. Cao Thoán, nếu mày muốn đi chơi thật thì nói một tiếng. Tao đi với mày ~ Vừa hay nửa cuối năm công việc của tao khá nhàn hạ, đi giải sầu cũng hay.”
Tô Thất Thất nói.
Nếu để Cao Thoán đi du lịch một mình thì cậu không yên tâm, vậy nên chi bằng tìm một cái cớ để đi cùng luôn.
Hiện giờ trong số bạn bè cùng ký túc xá, chỉ còn mình cậu có thời gian rảnh. Những người khác không đi làm thì cũng kết hôn rồi.
[3 năm… thay đổi nhiều quá.]
Tô Thất Thất thầm nhủ. Cũng may tình cảm giữa đám bạn cùng phòng này không thay đổi, vẫn hệt như thuở ban đầu.
“Có người đi cùng cũng tốt, ngộ nhỡ thật sự tìm thấy người tu hành thì đừng quên đám anh em bọn tao đấy.”
Dương Duyệt vui vẻ nói.
Cao Thoán:
“Tao có trực giác, có khi chúng ta lại thật sự gặp được người tu hành đấy. Đại Hạ ta đâu đâu cũng có kỳ tích mà.”
“Nếu ngày kia mọi người rảnh thì tụ tập, tẩy trần cho Cao Thoán nhé.”
Trương Bản Pha nói:
“Hai hôm nay tao không về nữa, ở đây đợi mày về đó, Cao Tử.”
“Được ~ Đến lúc đó tao nói với vợ một tiếng, có khi vợ chồng tao lại cùng đến cũng nên.”
Hứa Kỳ Tịch đáp.
Dương Duyệt:
“Tao nghĩ chúng ta nên bỏ phiếu đá lão Hứa ra ngoài.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Sau khi nói chuyện với bạn cùng ký túc xá xong, Hứa Kỳ Tịch lấy ra bình xịt nước, phun nhẹ lên cây lô hội.
Cây này dễ trồng, mùa hè chỉ cần 2-3 ngày tưới nước một lần, bình thường chỉ cần xịt nước làm ẩm một chút là được.
“Lớn lên khỏe mạnh nhé, rồi sẽ có một ngày, mày sẽ trở thành công chúa của nhà họ Hứa bọn tao.”
Hứa Kỳ Tịch đặt nhẹ cây lô hội xuống.
Tập gym, đọc báo, lau mồ hôi cho vợ, ngắm lô hội, đọc truyện tranh “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi” rồi thử suy xét tình tiết, thử viết, vẽ liền hai bức bản thảo xấu òm.
Sau đó ăn cơm, bê lô hội đi dạo với 713…
Một ngày của Hứa Kỳ Tịch kết thúc trong bận rộn.
Đêm đã khuya…
Lão Hứa phòng không gối chiếc.
Tề Y San chưa lên gác mà vẫn đang bận rộn ở tầng dưới, hình như cô ấy phải lắp ráp xong bộ phận nào đó của cánh cổng kỳ tích trong ngày hôm nay, cần làm liền một mạch, bỏ dở giữa chừng sẽ khiến cả bộ phận này có sai sót, công sức cả ngày trời coi như uổng phí.
Hứa Kỳ Tịch đặt lô hồi lên đầu giường.
Thực ra hắn muốn ở tầng 1 với Tề Y San nhưng cô ấy nói mình sẽ làm xong ngay thôi, thế nên hắn lên gác trước.
Kết quả “ngay thôi” của cô là cả tiếng đồng hồ.
Hứa Kỳ Tịch mở cửa phòng, rướn người qua cầu thang nhìn xuống chỗ sáng đèn ở tầng 1.
“Em lên ngay đây ~”
Như có tâm linh tương thông hoặc lắp camera ở cửa, Hứa Kỳ Tịch còn chưa lên tiếng, thì giọng nói của Tề Y San đã vọng từ tầng dưới lên.
“Mình cứ cảm thấy giữa vợ chồng có thuật đọc tâm ấy, đã thế còn là kiểu một chiều.”
Hứa Kỳ Tịch xoa cằm, đi về phòng.
Trên chiếc giường dài 2m.
Hứa Kỳ Tịch nghĩ ngợi chốc lát, lấy Sổ Điểm Danh cua nhỏ kia ra, vươn tay nhấn một cái, kích hoạt sổ.
[Có khi nào… những cái tên trên “Sổ Điểm Danh” này đều thật sự tồn tại không nhỉ?]
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn.
Sau khi giở Sổ Điểm Danh ra, cũng như lần trước, người xuất hiện đầu tiên là thiếu nữ mất ngủ mắt thâm quầng Tô Khê Sa.
Hứa Kỳ Tịch vươn tay nhấn vào ảnh đại diện của thiếu nữ, bắt đầu một thử nghiệm.
“Xin chào, Tô Khê Sa, nói chuyện một chút được không?”
Lần này khi báo danh, hắn còn cho thêm một câu thoại.
Hắn muốn xem thử phản ứng của Sổ Điểm Danh này.
“Có mặt.”
Giọng nói mệt mỏi của thiếu nữ truyền từ Sổ Điểm Danh tới, nhưng cô không nói gì thêm nữa.
Hình như thử nghiệm thất bại rồi.
Hứa Kỳ Tịch cũng không nản lòng, hắn gạt thiếu nữ mắt thâm quầng đi, kéo đến trang tiếp theo.
Chuột Hamster bị quấn trong chăn đơn.
“Diệu Diệu, chào buổi tối, ăn cơm chưa?”
Hứa Kỳ Tịch nhấn vào ảnh đại diện của chuột Hamster, nói.
“Chít ~”
Giọng nói của Hamster Diệu Diệu truyền ra khỏi Sổ Điểm Danh, nhưng cũng như thiếu nữ, nó không trả lời dư thừa.
“Diệu Diệu.”
Lần này Hứa Kỳ Tịch không gạt tiếp mà gọi lại lần nữa.
“Chít ~”
"Diệu Diệu."
“Chít ~”
"Diệu Diệu."
“Chít ~”
“Bây giờ có thể nói chuyện không? Diệu Diệu?”
Hứa Kỳ Tịch thử hỏi.
“Chít ~”
Tiếng kêu không thay đổi, cũng không kêu thêm tiếng nào, thậm chí còn không có dao động cảm xúc.
“Chỉ có một chức năng này thôi sao? Hoặc là mình không đủ quyền hạn? Hay… Diệu Diệu thật sự chỉ biết kêu mỗi một tiếng “chít ~” thôi?”
Hứa Kỳ Tịch tựa vào giường suy tư.
Nghĩ tới đây, hắn lại mở giao diện “Vô Giác nếm trăm đất”, áp dụng cách thử Diệu Diệu lên người Vô Giác.
Kết quả cũng giống như Diệu Diệu, thiếu nữ người cây ngoài hành tinh Vô Giác cũng chỉ dùng giọng nói ngây thơ mà đáp rằng “Đây nà ~”
“Xem ra đây là vấn đề về tính năng hoặc về quyền hạn.”
“Vấn đề về tính năng thì ta không thể nâng cấp được.”
“Nếu là quyền hạn… có phải người chủ nhân như ta vẫn chưa đạt được điều kiện sử dụng không?”
Do cơ thể ta chưa đủ cường tráng? Cơ bắp chưa đủ to à?
Không ngừng vuốt đổi giao diện của Sổ Điểm Danh, cuối cùng dừng lại ở trang của 713.
713 trong ảnh đại diện vẫn đeo mũ khoa học viễn tưởng để lộ nửa dưới gương mặt.
Hứa Kỳ Tịch nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện hồi lâu, sau đó lấy di động ra, tìm một tấm ảnh của Họa Mi rồi dùng ngón tay che đi nửa trên gương mặt cô.
“Ừm, về cơ bản không khác gì nhau.”
Miệng nhỏ nhắn, mũi cao.
Sau khi suy nghĩ, hắn vươn tay nhấn lên ảnh đại diện của 713, gọi:
“Tề Y San, lên đây ngủ nào ~”
“Đến đây ~ Đến ngay đây ~”
Lần này, lời thoại trong Sổ Điểm Danh đã thay đổi.
Hai mắt của Hứa Kỳ Tịch sáng bừng lên.
Hắn cảm thấy hình như mình đã nắm được tính năng của Sổ Điểm Danh rồi.
…
Nửa tiếng sau.
Quả nhiên, con gái mà nói “đến ngay đây, đến luôn đây” là không thể tin được! Nửa chữ cũng không đáng tin.
Một tay Hứa Kỳ Tịch ôm lấy Sổ Điểm Danh, một tay cầm truyện tranh của mình, nằm bò trên giường mà ngủ.
Cửa phòng được đẩy nhẹ ra.
Hình như Tề Y San vừa tắm xong, mang theo hương thơm ngào ngạt đi tới bên giường.
Cô mỉm cười sờ đầu Hứa Kỳ Tịch… cẩn thận bò đến bên cạnh hắn, đặt đầu của hắn lên chân mình rồi bắt đầu xoa.
Khi ngón tay chạm đến đầu Hứa Kỳ Tịch, mệt mỏi cả ngày đều tiêu tan hết.
Ngón tay xoay tròn, tay còn lại cầm lấy quyển truyện tranh “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi”.
“Cảm ơn.”
Cô nói khẽ.
Cô thích vẽ tranh, tâm nguyện lớn nhất của cô là lắp ghép ra cánh cổng kỳ tích, nhưng ngoại trừ nguyện vọng này… cô còn muốn trở thành họa sĩ nữa.
“Ngày mai… cánh cổng kỳ tích sẽ hoàn thành.”
Cô dựa sát vào tai Hứa Kỳ Tịch, nói nhỏ.
Lần này sẽ không có bất cứ sai sót nào nữa.
***
“Đồ Sở Khanh, hôn mê nửa năm xong chỉ cần kỳ tích mà không cần tao nữa à?”
Hứa Kỳ Tịch vô thức gõ câu này vào khung chat.
Vừa gõ xong, hắn lập tức phát hiện ra câu này hơi sai trái… nghe kiểu gì cũng giống như đang ghẹo gái.
Sai đối tượng rồi.
Đang yên đang lành mình đi ghẹo thằng đực rựa như Cao Thoán làm gì?
Nghĩ tới đây, hắn quyết đoán xóa nội dung trong khung chat đi.
Trong nhóm ký túc xá, Trương Bản Pha nghĩ ngợi chốc lát rồi khuyên nhủ:
“Cao Tử này, mày cũng nói đó là thứ mơ hồ nhìn thấy lúc sắp hôn mê, thế đâu thể coi là thật được? Tao thấy làm người vẫn nên đến nơi đến chốn thì tốt hơn. @Hứa Kỳ Tịch, A Tịch, là người đàn ông duy nhất trong nhóm đã kết hôn, mày cũng khuyên Cao Tử đi.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Mình là người duy nhất trong nhóm đã kết hôn á?
Cũng đúng, dù sao cũng ít người vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn thành gia lập nghiệp mà.
“Tao cũng muốn khuyên lắm.”
Hứa Kỳ Tịch vừa gõ xong lại ngẩng đầu nhìn 713 đáng yêu đang bận rộn, rồi lại nhìn trang bị khoa học viễn tưởng có tên “máy đột phá sọ não” mà cô ấy sáng tạo ra.
Tao muốn khuyên nhưng chính tao cũng không có lập trường đây này!
Tạm không nói tới chuyện tao bị mất trí nhớ 3 năm, lập trường của tao bây giờ cũng sắp chuyển sang hướng “siêu nhiên” theo vợ tao rồi.
Nếu như Tề Y San thật sự có thể dùng khoa học kỹ thuật để chế tạo ra cánh cổng kỳ tích… vậy Hứa Kỳ Tịch hắn sẽ trở thành “Hứa kỳ tích” luôn.
Hơn nữa hiệu suất của 713 cao đến đáng sợ.
Với tốc độ hiện giờ của cô, nói không chừng chỉ cần 2 ngày là có thể hoàn thành máy đột phá sọ não này rồi.
“Vậy mày khuyên đi chứ?”
Trương Bản Pha trả lời.
“Nhưng tao cũng muốn tu tiên.”
Hứa Kỳ Tịch thành khẩn đáp.
Tô Thất Thất: "..."
Trương Bản Pha: “…”
“Hơn nữa lão Cao vừa mới khỏi bệnh, đi giải sầu cũng tốt. Nước mình có rất nhiều sản vật, danh lam thắng cảnh, đi tham quan cũng có lợi cho việc hồi phục mà.”
Hứa Kỳ Tịch bổ sung… Nếu không phải vừa mở mắt ra đã có vợ, vậy chắc hẳn kẻ mất 3 năm ký ức như mình lúc này cũng đang trên đường đi du ngoạn sông núi Đại Hạ rồi.
“A Tịch nói cũng có lý đấy. Cao Thoán, nếu mày muốn đi chơi thật thì nói một tiếng. Tao đi với mày ~ Vừa hay nửa cuối năm công việc của tao khá nhàn hạ, đi giải sầu cũng hay.”
Tô Thất Thất nói.
Nếu để Cao Thoán đi du lịch một mình thì cậu không yên tâm, vậy nên chi bằng tìm một cái cớ để đi cùng luôn.
Hiện giờ trong số bạn bè cùng ký túc xá, chỉ còn mình cậu có thời gian rảnh. Những người khác không đi làm thì cũng kết hôn rồi.
[3 năm… thay đổi nhiều quá.]
Tô Thất Thất thầm nhủ. Cũng may tình cảm giữa đám bạn cùng phòng này không thay đổi, vẫn hệt như thuở ban đầu.
“Có người đi cùng cũng tốt, ngộ nhỡ thật sự tìm thấy người tu hành thì đừng quên đám anh em bọn tao đấy.”
Dương Duyệt vui vẻ nói.
Cao Thoán:
“Tao có trực giác, có khi chúng ta lại thật sự gặp được người tu hành đấy. Đại Hạ ta đâu đâu cũng có kỳ tích mà.”
“Nếu ngày kia mọi người rảnh thì tụ tập, tẩy trần cho Cao Thoán nhé.”
Trương Bản Pha nói:
“Hai hôm nay tao không về nữa, ở đây đợi mày về đó, Cao Tử.”
“Được ~ Đến lúc đó tao nói với vợ một tiếng, có khi vợ chồng tao lại cùng đến cũng nên.”
Hứa Kỳ Tịch đáp.
Dương Duyệt:
“Tao nghĩ chúng ta nên bỏ phiếu đá lão Hứa ra ngoài.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Sau khi nói chuyện với bạn cùng ký túc xá xong, Hứa Kỳ Tịch lấy ra bình xịt nước, phun nhẹ lên cây lô hội.
Cây này dễ trồng, mùa hè chỉ cần 2-3 ngày tưới nước một lần, bình thường chỉ cần xịt nước làm ẩm một chút là được.
“Lớn lên khỏe mạnh nhé, rồi sẽ có một ngày, mày sẽ trở thành công chúa của nhà họ Hứa bọn tao.”
Hứa Kỳ Tịch đặt nhẹ cây lô hội xuống.
Tập gym, đọc báo, lau mồ hôi cho vợ, ngắm lô hội, đọc truyện tranh “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi” rồi thử suy xét tình tiết, thử viết, vẽ liền hai bức bản thảo xấu òm.
Sau đó ăn cơm, bê lô hội đi dạo với 713…
Một ngày của Hứa Kỳ Tịch kết thúc trong bận rộn.
Đêm đã khuya…
Lão Hứa phòng không gối chiếc.
Tề Y San chưa lên gác mà vẫn đang bận rộn ở tầng dưới, hình như cô ấy phải lắp ráp xong bộ phận nào đó của cánh cổng kỳ tích trong ngày hôm nay, cần làm liền một mạch, bỏ dở giữa chừng sẽ khiến cả bộ phận này có sai sót, công sức cả ngày trời coi như uổng phí.
Hứa Kỳ Tịch đặt lô hồi lên đầu giường.
Thực ra hắn muốn ở tầng 1 với Tề Y San nhưng cô ấy nói mình sẽ làm xong ngay thôi, thế nên hắn lên gác trước.
Kết quả “ngay thôi” của cô là cả tiếng đồng hồ.
Hứa Kỳ Tịch mở cửa phòng, rướn người qua cầu thang nhìn xuống chỗ sáng đèn ở tầng 1.
“Em lên ngay đây ~”
Như có tâm linh tương thông hoặc lắp camera ở cửa, Hứa Kỳ Tịch còn chưa lên tiếng, thì giọng nói của Tề Y San đã vọng từ tầng dưới lên.
“Mình cứ cảm thấy giữa vợ chồng có thuật đọc tâm ấy, đã thế còn là kiểu một chiều.”
Hứa Kỳ Tịch xoa cằm, đi về phòng.
Trên chiếc giường dài 2m.
Hứa Kỳ Tịch nghĩ ngợi chốc lát, lấy Sổ Điểm Danh cua nhỏ kia ra, vươn tay nhấn một cái, kích hoạt sổ.
[Có khi nào… những cái tên trên “Sổ Điểm Danh” này đều thật sự tồn tại không nhỉ?]
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn.
Sau khi giở Sổ Điểm Danh ra, cũng như lần trước, người xuất hiện đầu tiên là thiếu nữ mất ngủ mắt thâm quầng Tô Khê Sa.
Hứa Kỳ Tịch vươn tay nhấn vào ảnh đại diện của thiếu nữ, bắt đầu một thử nghiệm.
“Xin chào, Tô Khê Sa, nói chuyện một chút được không?”
Lần này khi báo danh, hắn còn cho thêm một câu thoại.
Hắn muốn xem thử phản ứng của Sổ Điểm Danh này.
“Có mặt.”
Giọng nói mệt mỏi của thiếu nữ truyền từ Sổ Điểm Danh tới, nhưng cô không nói gì thêm nữa.
Hình như thử nghiệm thất bại rồi.
Hứa Kỳ Tịch cũng không nản lòng, hắn gạt thiếu nữ mắt thâm quầng đi, kéo đến trang tiếp theo.
Chuột Hamster bị quấn trong chăn đơn.
“Diệu Diệu, chào buổi tối, ăn cơm chưa?”
Hứa Kỳ Tịch nhấn vào ảnh đại diện của chuột Hamster, nói.
“Chít ~”
Giọng nói của Hamster Diệu Diệu truyền ra khỏi Sổ Điểm Danh, nhưng cũng như thiếu nữ, nó không trả lời dư thừa.
“Diệu Diệu.”
Lần này Hứa Kỳ Tịch không gạt tiếp mà gọi lại lần nữa.
“Chít ~”
"Diệu Diệu."
“Chít ~”
"Diệu Diệu."
“Chít ~”
“Bây giờ có thể nói chuyện không? Diệu Diệu?”
Hứa Kỳ Tịch thử hỏi.
“Chít ~”
Tiếng kêu không thay đổi, cũng không kêu thêm tiếng nào, thậm chí còn không có dao động cảm xúc.
“Chỉ có một chức năng này thôi sao? Hoặc là mình không đủ quyền hạn? Hay… Diệu Diệu thật sự chỉ biết kêu mỗi một tiếng “chít ~” thôi?”
Hứa Kỳ Tịch tựa vào giường suy tư.
Nghĩ tới đây, hắn lại mở giao diện “Vô Giác nếm trăm đất”, áp dụng cách thử Diệu Diệu lên người Vô Giác.
Kết quả cũng giống như Diệu Diệu, thiếu nữ người cây ngoài hành tinh Vô Giác cũng chỉ dùng giọng nói ngây thơ mà đáp rằng “Đây nà ~”
“Xem ra đây là vấn đề về tính năng hoặc về quyền hạn.”
“Vấn đề về tính năng thì ta không thể nâng cấp được.”
“Nếu là quyền hạn… có phải người chủ nhân như ta vẫn chưa đạt được điều kiện sử dụng không?”
Do cơ thể ta chưa đủ cường tráng? Cơ bắp chưa đủ to à?
Không ngừng vuốt đổi giao diện của Sổ Điểm Danh, cuối cùng dừng lại ở trang của 713.
713 trong ảnh đại diện vẫn đeo mũ khoa học viễn tưởng để lộ nửa dưới gương mặt.
Hứa Kỳ Tịch nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện hồi lâu, sau đó lấy di động ra, tìm một tấm ảnh của Họa Mi rồi dùng ngón tay che đi nửa trên gương mặt cô.
“Ừm, về cơ bản không khác gì nhau.”
Miệng nhỏ nhắn, mũi cao.
Sau khi suy nghĩ, hắn vươn tay nhấn lên ảnh đại diện của 713, gọi:
“Tề Y San, lên đây ngủ nào ~”
“Đến đây ~ Đến ngay đây ~”
Lần này, lời thoại trong Sổ Điểm Danh đã thay đổi.
Hai mắt của Hứa Kỳ Tịch sáng bừng lên.
Hắn cảm thấy hình như mình đã nắm được tính năng của Sổ Điểm Danh rồi.
…
Nửa tiếng sau.
Quả nhiên, con gái mà nói “đến ngay đây, đến luôn đây” là không thể tin được! Nửa chữ cũng không đáng tin.
Một tay Hứa Kỳ Tịch ôm lấy Sổ Điểm Danh, một tay cầm truyện tranh của mình, nằm bò trên giường mà ngủ.
Cửa phòng được đẩy nhẹ ra.
Hình như Tề Y San vừa tắm xong, mang theo hương thơm ngào ngạt đi tới bên giường.
Cô mỉm cười sờ đầu Hứa Kỳ Tịch… cẩn thận bò đến bên cạnh hắn, đặt đầu của hắn lên chân mình rồi bắt đầu xoa.
Khi ngón tay chạm đến đầu Hứa Kỳ Tịch, mệt mỏi cả ngày đều tiêu tan hết.
Ngón tay xoay tròn, tay còn lại cầm lấy quyển truyện tranh “Nếu như tôi chỉ sống đến năm 36 tuổi”.
“Cảm ơn.”
Cô nói khẽ.
Cô thích vẽ tranh, tâm nguyện lớn nhất của cô là lắp ghép ra cánh cổng kỳ tích, nhưng ngoại trừ nguyện vọng này… cô còn muốn trở thành họa sĩ nữa.
“Ngày mai… cánh cổng kỳ tích sẽ hoàn thành.”
Cô dựa sát vào tai Hứa Kỳ Tịch, nói nhỏ.
Lần này sẽ không có bất cứ sai sót nào nữa.
Danh sách chương