Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Ngay khi ngòi bút và bảng vẽ chạm vào nhau, suýt chút nữa Hứa Kỳ Tịch đã cho rằng mình ý tứ lai láng, tài hoa hơn người rồi. Cái cảm giác dời non lấp biển đó khiến hắn tưởng rằng thiên phú vẽ tranh của mình đã thức tỉnh.
Loay hoay nửa ngày, chẳng phải ý tứ tuôn ra như suối mà là phong ấn ở trên bầu trời đã rách rồi!
“Rồi sẽ có một ngày ta phơi thây tro cốt của các ngươi.”
Hứa Kỳ Tịch đặt bút xuống, ra sức vò cái đầu đang đau đớn của mình... Lúc này, hắn thấy hơi nhớ đôi tay hay xoa đầu hắn rồi.
Một lúc lâu sau, cơn đau đầu của hắn mới giảm bớt.
Sổ điểm danh bên cạnh hắn chợt lóe sáng.
Nó cũng giống như Hứa Kỳ Tịch, đều là trung tâm của thu đoạn phòng ngự chín mươi tầng.
Mỗi khi một tầng phòng ngự bị phá, nó và Hứa Kỳ Tịch đều phải chịu công kích và áp lực như nhau.
“Không biết sau khi tầng phòng ngự thứ chín bị phá thì có dị biến gì không.”
Sau khi đỡ đau đầu hơn, Hứa Kỳ Tịch lại bắt đầu thấy lo lắng.
Mỗi tầng phòng ngự biến mất có nghĩa là chủ nhân của đám chó săn loa lại tiến thêm một bước xâm nhập thế giới này.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, đây chẳng phải là khổ tâm của A Giải ư.
Hứa Kỳ Tịch cho rằng chuyện này là do A Giải cố ý gây ra... Cùng với việc từng tầng phòng ngự bị xé bỏ, các sinh mệnh thể năng lượng tinh thần mạnh hơn sẽ được thả vào, bắt buộc con người trong thế giới này từng bước làm quen với thực lực ngày một tăng lên của kẻ địch.
Đây là một quá trình giảm xóc, để các sinh mệnh của thế giới này luôn có cảm giác nguy hiểm mà cố gắng nâng cao năng lực của bản thân, phát triển kỹ thuật đối phó với văn minh tinh thần, đoàn kết lại với nhau. Nếu như tốc độ tiến bộ của các sinh vật trong thế giới này quá chậm, vậy có lẽ chưa đợi đến khi chủ nhân của đám chó săn ở ngoài vũ trụ kia xâm lược thì đã bị chó săn tinh thú ngày một mạnh hơn diệt sạch rồi.
Sau khi biết được khổ tâm của A Giải, Hứa Kỳ Tịch không khỏi thấy ấm lòng.
“Hôm nay ăn cua đi.”
Hắn đột nhiên nói... Trong thư có nói rằng, A Giải và hắn gặp nhau khi đang chọn cua ngoài chợ.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Họa Mi:
“Vợ ơi, hôm nay ăn cua không? Anh muốn ăn canh cua đậu phụ...”
“Được chứ, em sẽ mang cua về nhà cho anh chơi.” Họa Mi trả lời lại rất nhanh.
Hứa Kỳ Tịch lại thấy ấm lòng hơn hẳn, năng lượng trong cơ thể lại tăng lên, hiệu quả hơn ‘hệ thống Đại Hạ’ vô dụng kia nhiều!
Nghĩ tới cảm giác ấm lòng khi mình và Họa Mi ở bên nhau, hắn đột nhiên cảm thấy thấy minh tưởng chẳng có gì hay ho hết.
“Anh đợi em về.” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười toe, đáp.
“Ơ? Anh mà nói thế là em vứt hết công việc để về nhà ngay đấy. [Meme thiếu nữ cười ngọt ngào].” Họa Mi trả lời.
Hứa Kỳ Tịch: “!!!”
Ngon thế cơ à?
“Em họp xong sẽ về, đợi em về sẽ dẫn anh đi bắt cua… Bây giờ tất cả mọi người còn đang nghe em nói đây này.” Họa Mi trả lời.
Đọc đến đây, Hứa Kỳ Tịch lập tức tưởng tượng ra cảnh Họa Mi đi họp với cấp dưới, đang họp thì đột nhiên lấy điện thoại ra, nói chuyện riêng tư của vợ chồng với hắn.
“Em cứ lo họp trước đi.” Hứa Kỳ Tịch vội vàng đáp.
Hy vọng khi đi họp Họa Mi không có thói quen chiếu màn hình di động… Ngộ nhỡ nội dung chat của bọn họ bị chiếu lên màn hình thì về sau hắn đến công ty của Họa Mi chơi sẽ ngại biết bao?
Sau khi nói chuyện với Họa Mi xong, Hứa Kỳ Tịch lại nhìn bảng và bút vẽ… Hay là lại thử xem nhỉ?
Nhưng hắn lại thấy hơi hoang mang.
Nhỡ đâu khi hắn cầm bảng vẽ lên, phòng ngự bên ngoài lại đột nhiên vỡ thêm một tầng nữa thì phải làm sao đây?
“Ấy, đây là một lý do tốt nè!”
Trong lòng Hứa Kỳ Tịch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Mạch Tuệ à, bây giờ thầy Hùng Bá tôi đây đang mắc phải một chứng bệnh, cứ cầm bút lên là lại đau đầu, thậm chí vừa hạ bút là thế giới sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong… Vậy dời deadline lại thêm một thời gian nữa nhé? Tin tôi đi, tôi làm thế chỉ để bảo vệ hòa bình của thế giới thôi.
Khi hắn đang vui sướng suy nghĩ, tin nhắn mới của Mạch Tuệ lại nhảy ra trên màn hình điện thoại.
Linh thế cơ á?
Hứa Kỳ Tịch chột dạ bấm vào tin nhắn.
“Thầy Hùng Bá, trưa nay anh có cần đặt đồ ăn không?” Mạch Tuệ nhắn.
Hứa Kỳ Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đâu, hôm nay vợ tôi nấu cua.”
“À, thứ hai nhỉ.” Mạch Tuệ đáp lại, có vẻ rất quen thuộc.
Nhìn phản ứng thuần thục này, có thể đoán ra cuối tuần Tề Y San xuất hiện, hắn thường nhờ Mạch Tuệ đi đặt cơm hộ thì phải?
“Đúng rồi thầy Hùng Bá, gần đây anh có còn muốn mua gì không?” Mạch Tuệ lại hỏi.
Hứa Kỳ Tịch: “Tạm thời thì không… Nếu buộc phải nói thì có lẽ tôi sẽ xem xét mấy bộ kiếm pháp gì đó thôi.”
“Ơ? Tác phẩm tiếp theo của thầy Hùng Bá có liên quan đến kiếm pháp à? Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ nhờ công ty chuyển phát nhanh trong thành phố mang mấy bộ kiếm thuật đến nhà cho thầy Hùng Bá.” Mạch Tuệ nhanh chóng nhắn lại.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Không phải chứ, Mạch Tuệ à, bên cô có cả kiếm thuật luôn á?
Sao hắn cứ có cảm giác dù hắn muốn gì thì Mạch Tuệ cũng có thể mang đến cho hắn thế nhỉ?
“Mạch Tuệ, thật ra tôi còn muốn có một chiếc máy du hành thời gian nữa.” Hứa Kỳ Tịch nói.
“Thầy Hùng Bá định đến tương lai đạo bản thảo à? Ha ha ha ~ Mấy thứ như thế dù là tôi cũng không có được đâu.” Ở cuối câu, Mạch Tuệ còn nhắn thêm [meme gấu cười] đáng yêu nữa.
Từ tin nhắn này có thể thấy mọi thứ vẫn bình thường nhỉ?
Trong chậu lô hội bên cạnh Hứa Kỳ Tịch, hamster đưa mắt nhìn tin nhắn trong khung chat của Hứa Kỳ Tịch, móng vuốt của nó cong lại.
…
Hứa Kỳ Tịch cảm thấy hôm nay mình bắt đầu bận rộn hơn hẳn.
Hắn vừa nói chuyện với Mạch Tuệ xong, bác sĩ Diệt Hoàng đã gọi điện đến: “Thầy Hứa, thầy Hứa, anh có tin tức gì mới không?”
“Sao vậy? Sao mà vội thế? Cô cần tin gì?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi lại, đồng thời khiến bác sĩ Diệt Hoàng bình tĩnh lại một chút.
“Vừa nãy chúng tôi nhận được tin tức có ‘tinh thú thiên tai’ xuất hiện ở nước láng giềng Thiên Sa… Vẫn có thế giới gương và sương mù như trước đây. Nhưng lần này trong thế giới gương có hình chiếu chiếu thẳng đến hiện thế. Những người bình thường chưa thức tỉnh ở hiện thế đều nhìn thấy cái bóng khổng lồ mờ ảo của tinh thú thiên tai, điều này khiến người dân vô cùng hoảng sợ. Có phải thế giới sắp có thay đổi lớn gì không?”
Bác sĩ Diệt Hoàng căng thẳng hỏi.
Hiện giờ tổng bộ Đại Hạ cũng đang thảo luận việc này.
Cô đột nhiên nhớ đến thầy Hứa, tuy rằng biết rõ hắn đã mất đi ba năm ký ức nhưng cô vẫn vô thức nghĩ rằng hắn sẽ biết điều gì đó.
“Thế giới sẽ không có thay đổi lớn đâu, cùng lắm là thay đổi nhỏ thôi.” Hứa Kỳ Tịch thong thả đáp: “Đừng căng thẳng, cứ bình tĩnh đi.”
“Có phải điều này liên quan đến chuyện khi nãy chúng tôi đột nhiên cảm thấy bất an không?” Bác sĩ Diệt Hoàng vẫn không thể yên tâm được.
“Đó là do phòng ngự của chúng ta lại bị vỡ một tầng nữa. Sắp tới những kẻ xâm lược và đám chó săn của chúng sẽ có ảnh hưởng lớn hơn đối với thế giới của chúng ta. Trong vài năm tới, ảnh hưởng của tinh thú tới thế giới chính sẽ ngày một lớn hơn, không chỉ hạn chế ở thế giới gương, thậm chí không chỉ là hình chiếu nữa.” Hứa Kỳ Tịch chậm rãi nói.
Thế nên nếu không muốn chết trong an nhàn thì phải theo kịp tiết tấu, luôn có cảm giác nguy cơ, nỗ lực để trở nên mạnh hơn… Đây cũng là điều mà A Giải mong muốn.
“Nói cách khác, phải nhanh chóng nâng cấp hệ thống Đại Hạ lên phiên bản 1.0.” Bác sĩ Diệt Hoàng đã hiểu phần nào.
Có lẽ sau này, đám tinh thú xâm lược kia không cần dùng thế giới gương làm trung chuyển nữa mà sẽ xuất hiện trực tiếp tại hiện thế, gây nên thương vong lớn hơn.
Bây giờ chỉ là hình chiếu mơ hồ, dù người bình thường ‘nhìn’ thấy thì vẫn trong phạm vi kiểm soát được.
Những người thức tỉnh sau này sẽ không còn là những người bảo vệ thầm lặng nữa… Bọn họ sẽ dần chuyển ra ngoài ánh sáng, hình ảnh bọn họ bảo vệ thế giới cũng sẽ được chiếu khắp hiện thế, để hàng vạn người nhìn thấy.
Mà đối với những người thức tỉnh, điều này có nghĩa là áp lực của họ sẽ lớn hơn. Tuy nhiên, đây cũng là một nguồn động lực lớn đối với họ.
***
Ngay khi ngòi bút và bảng vẽ chạm vào nhau, suýt chút nữa Hứa Kỳ Tịch đã cho rằng mình ý tứ lai láng, tài hoa hơn người rồi. Cái cảm giác dời non lấp biển đó khiến hắn tưởng rằng thiên phú vẽ tranh của mình đã thức tỉnh.
Loay hoay nửa ngày, chẳng phải ý tứ tuôn ra như suối mà là phong ấn ở trên bầu trời đã rách rồi!
“Rồi sẽ có một ngày ta phơi thây tro cốt của các ngươi.”
Hứa Kỳ Tịch đặt bút xuống, ra sức vò cái đầu đang đau đớn của mình... Lúc này, hắn thấy hơi nhớ đôi tay hay xoa đầu hắn rồi.
Một lúc lâu sau, cơn đau đầu của hắn mới giảm bớt.
Sổ điểm danh bên cạnh hắn chợt lóe sáng.
Nó cũng giống như Hứa Kỳ Tịch, đều là trung tâm của thu đoạn phòng ngự chín mươi tầng.
Mỗi khi một tầng phòng ngự bị phá, nó và Hứa Kỳ Tịch đều phải chịu công kích và áp lực như nhau.
“Không biết sau khi tầng phòng ngự thứ chín bị phá thì có dị biến gì không.”
Sau khi đỡ đau đầu hơn, Hứa Kỳ Tịch lại bắt đầu thấy lo lắng.
Mỗi tầng phòng ngự biến mất có nghĩa là chủ nhân của đám chó săn loa lại tiến thêm một bước xâm nhập thế giới này.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, đây chẳng phải là khổ tâm của A Giải ư.
Hứa Kỳ Tịch cho rằng chuyện này là do A Giải cố ý gây ra... Cùng với việc từng tầng phòng ngự bị xé bỏ, các sinh mệnh thể năng lượng tinh thần mạnh hơn sẽ được thả vào, bắt buộc con người trong thế giới này từng bước làm quen với thực lực ngày một tăng lên của kẻ địch.
Đây là một quá trình giảm xóc, để các sinh mệnh của thế giới này luôn có cảm giác nguy hiểm mà cố gắng nâng cao năng lực của bản thân, phát triển kỹ thuật đối phó với văn minh tinh thần, đoàn kết lại với nhau. Nếu như tốc độ tiến bộ của các sinh vật trong thế giới này quá chậm, vậy có lẽ chưa đợi đến khi chủ nhân của đám chó săn ở ngoài vũ trụ kia xâm lược thì đã bị chó săn tinh thú ngày một mạnh hơn diệt sạch rồi.
Sau khi biết được khổ tâm của A Giải, Hứa Kỳ Tịch không khỏi thấy ấm lòng.
“Hôm nay ăn cua đi.”
Hắn đột nhiên nói... Trong thư có nói rằng, A Giải và hắn gặp nhau khi đang chọn cua ngoài chợ.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Họa Mi:
“Vợ ơi, hôm nay ăn cua không? Anh muốn ăn canh cua đậu phụ...”
“Được chứ, em sẽ mang cua về nhà cho anh chơi.” Họa Mi trả lời lại rất nhanh.
Hứa Kỳ Tịch lại thấy ấm lòng hơn hẳn, năng lượng trong cơ thể lại tăng lên, hiệu quả hơn ‘hệ thống Đại Hạ’ vô dụng kia nhiều!
Nghĩ tới cảm giác ấm lòng khi mình và Họa Mi ở bên nhau, hắn đột nhiên cảm thấy thấy minh tưởng chẳng có gì hay ho hết.
“Anh đợi em về.” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười toe, đáp.
“Ơ? Anh mà nói thế là em vứt hết công việc để về nhà ngay đấy. [Meme thiếu nữ cười ngọt ngào].” Họa Mi trả lời.
Hứa Kỳ Tịch: “!!!”
Ngon thế cơ à?
“Em họp xong sẽ về, đợi em về sẽ dẫn anh đi bắt cua… Bây giờ tất cả mọi người còn đang nghe em nói đây này.” Họa Mi trả lời.
Đọc đến đây, Hứa Kỳ Tịch lập tức tưởng tượng ra cảnh Họa Mi đi họp với cấp dưới, đang họp thì đột nhiên lấy điện thoại ra, nói chuyện riêng tư của vợ chồng với hắn.
“Em cứ lo họp trước đi.” Hứa Kỳ Tịch vội vàng đáp.
Hy vọng khi đi họp Họa Mi không có thói quen chiếu màn hình di động… Ngộ nhỡ nội dung chat của bọn họ bị chiếu lên màn hình thì về sau hắn đến công ty của Họa Mi chơi sẽ ngại biết bao?
Sau khi nói chuyện với Họa Mi xong, Hứa Kỳ Tịch lại nhìn bảng và bút vẽ… Hay là lại thử xem nhỉ?
Nhưng hắn lại thấy hơi hoang mang.
Nhỡ đâu khi hắn cầm bảng vẽ lên, phòng ngự bên ngoài lại đột nhiên vỡ thêm một tầng nữa thì phải làm sao đây?
“Ấy, đây là một lý do tốt nè!”
Trong lòng Hứa Kỳ Tịch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Mạch Tuệ à, bây giờ thầy Hùng Bá tôi đây đang mắc phải một chứng bệnh, cứ cầm bút lên là lại đau đầu, thậm chí vừa hạ bút là thế giới sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong… Vậy dời deadline lại thêm một thời gian nữa nhé? Tin tôi đi, tôi làm thế chỉ để bảo vệ hòa bình của thế giới thôi.
Khi hắn đang vui sướng suy nghĩ, tin nhắn mới của Mạch Tuệ lại nhảy ra trên màn hình điện thoại.
Linh thế cơ á?
Hứa Kỳ Tịch chột dạ bấm vào tin nhắn.
“Thầy Hùng Bá, trưa nay anh có cần đặt đồ ăn không?” Mạch Tuệ nhắn.
Hứa Kỳ Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đâu, hôm nay vợ tôi nấu cua.”
“À, thứ hai nhỉ.” Mạch Tuệ đáp lại, có vẻ rất quen thuộc.
Nhìn phản ứng thuần thục này, có thể đoán ra cuối tuần Tề Y San xuất hiện, hắn thường nhờ Mạch Tuệ đi đặt cơm hộ thì phải?
“Đúng rồi thầy Hùng Bá, gần đây anh có còn muốn mua gì không?” Mạch Tuệ lại hỏi.
Hứa Kỳ Tịch: “Tạm thời thì không… Nếu buộc phải nói thì có lẽ tôi sẽ xem xét mấy bộ kiếm pháp gì đó thôi.”
“Ơ? Tác phẩm tiếp theo của thầy Hùng Bá có liên quan đến kiếm pháp à? Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ nhờ công ty chuyển phát nhanh trong thành phố mang mấy bộ kiếm thuật đến nhà cho thầy Hùng Bá.” Mạch Tuệ nhanh chóng nhắn lại.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Không phải chứ, Mạch Tuệ à, bên cô có cả kiếm thuật luôn á?
Sao hắn cứ có cảm giác dù hắn muốn gì thì Mạch Tuệ cũng có thể mang đến cho hắn thế nhỉ?
“Mạch Tuệ, thật ra tôi còn muốn có một chiếc máy du hành thời gian nữa.” Hứa Kỳ Tịch nói.
“Thầy Hùng Bá định đến tương lai đạo bản thảo à? Ha ha ha ~ Mấy thứ như thế dù là tôi cũng không có được đâu.” Ở cuối câu, Mạch Tuệ còn nhắn thêm [meme gấu cười] đáng yêu nữa.
Từ tin nhắn này có thể thấy mọi thứ vẫn bình thường nhỉ?
Trong chậu lô hội bên cạnh Hứa Kỳ Tịch, hamster đưa mắt nhìn tin nhắn trong khung chat của Hứa Kỳ Tịch, móng vuốt của nó cong lại.
…
Hứa Kỳ Tịch cảm thấy hôm nay mình bắt đầu bận rộn hơn hẳn.
Hắn vừa nói chuyện với Mạch Tuệ xong, bác sĩ Diệt Hoàng đã gọi điện đến: “Thầy Hứa, thầy Hứa, anh có tin tức gì mới không?”
“Sao vậy? Sao mà vội thế? Cô cần tin gì?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi lại, đồng thời khiến bác sĩ Diệt Hoàng bình tĩnh lại một chút.
“Vừa nãy chúng tôi nhận được tin tức có ‘tinh thú thiên tai’ xuất hiện ở nước láng giềng Thiên Sa… Vẫn có thế giới gương và sương mù như trước đây. Nhưng lần này trong thế giới gương có hình chiếu chiếu thẳng đến hiện thế. Những người bình thường chưa thức tỉnh ở hiện thế đều nhìn thấy cái bóng khổng lồ mờ ảo của tinh thú thiên tai, điều này khiến người dân vô cùng hoảng sợ. Có phải thế giới sắp có thay đổi lớn gì không?”
Bác sĩ Diệt Hoàng căng thẳng hỏi.
Hiện giờ tổng bộ Đại Hạ cũng đang thảo luận việc này.
Cô đột nhiên nhớ đến thầy Hứa, tuy rằng biết rõ hắn đã mất đi ba năm ký ức nhưng cô vẫn vô thức nghĩ rằng hắn sẽ biết điều gì đó.
“Thế giới sẽ không có thay đổi lớn đâu, cùng lắm là thay đổi nhỏ thôi.” Hứa Kỳ Tịch thong thả đáp: “Đừng căng thẳng, cứ bình tĩnh đi.”
“Có phải điều này liên quan đến chuyện khi nãy chúng tôi đột nhiên cảm thấy bất an không?” Bác sĩ Diệt Hoàng vẫn không thể yên tâm được.
“Đó là do phòng ngự của chúng ta lại bị vỡ một tầng nữa. Sắp tới những kẻ xâm lược và đám chó săn của chúng sẽ có ảnh hưởng lớn hơn đối với thế giới của chúng ta. Trong vài năm tới, ảnh hưởng của tinh thú tới thế giới chính sẽ ngày một lớn hơn, không chỉ hạn chế ở thế giới gương, thậm chí không chỉ là hình chiếu nữa.” Hứa Kỳ Tịch chậm rãi nói.
Thế nên nếu không muốn chết trong an nhàn thì phải theo kịp tiết tấu, luôn có cảm giác nguy cơ, nỗ lực để trở nên mạnh hơn… Đây cũng là điều mà A Giải mong muốn.
“Nói cách khác, phải nhanh chóng nâng cấp hệ thống Đại Hạ lên phiên bản 1.0.” Bác sĩ Diệt Hoàng đã hiểu phần nào.
Có lẽ sau này, đám tinh thú xâm lược kia không cần dùng thế giới gương làm trung chuyển nữa mà sẽ xuất hiện trực tiếp tại hiện thế, gây nên thương vong lớn hơn.
Bây giờ chỉ là hình chiếu mơ hồ, dù người bình thường ‘nhìn’ thấy thì vẫn trong phạm vi kiểm soát được.
Những người thức tỉnh sau này sẽ không còn là những người bảo vệ thầm lặng nữa… Bọn họ sẽ dần chuyển ra ngoài ánh sáng, hình ảnh bọn họ bảo vệ thế giới cũng sẽ được chiếu khắp hiện thế, để hàng vạn người nhìn thấy.
Mà đối với những người thức tỉnh, điều này có nghĩa là áp lực của họ sẽ lớn hơn. Tuy nhiên, đây cũng là một nguồn động lực lớn đối với họ.
Danh sách chương