Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Hơn nữa, vì kiếm trong tay hắn thật sự rất nhẹ nên có khi hắn còn có thể lắp thêm vỏ kiếm vào, về sau lúc xuất hiện sẽ ngầu hơn nữa nhỉ?

Mai phải hỏi cô Tô Khê Sa xem sau này hắn có thể tiến hóa ra một bao kiếm hay không mớI được.

Hứa Kỳ Tịch vừa suy nghĩ vừa đọc hết cả quyển ‘Bạt Kiếm Thuật’... Sau khi đọc xong hắn vẫn cảm thấy dư âm văng vẳng.

Nếu không đọc thì hắn không thể biết, chỉ một quá trình rút kiếm nho nhỏ cũng có nhiều chiêu thức làm màu đến thế.

Ngoại trừ Bạt Kiếm Thuật, Mạch Tuệ còn gửi cho hắn một quyển kiếm thuật nghe có vẻ rất cao thâm là Ngự Kiếm Thuật.

Có Bạt Kiếm Thuật ngầu lòi nhất làm nền tảng, Hứa Kỳ Tịch đã chuẩn bị tâm lý trước, hắn giở Ngự Kiếm Thuật ra, phát hiện đây là một bộ kiếm thuật khoa học chân chính.

Làm thế nảo để cải tạo một thanh kiếm thành phi kiếm kiểu phun hơi, làm thế nào để phối hợp với thiết kế sáng tạo như “găng tay điều khiển từ xa”.

Đến lúc đó, chỉ cần đeo găng tay điều khiển vào là có thể kết hợp tư thế của các ngón tay với phi kiếm khoa học kỹ thuật để tấn công từ xa rồi.

Hứa Kỳ Tịch lặng lẽ gấp Ngự Kiếm Thuật lại: “...”

Khoa học kỹ thuật đỉnh quá!

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hắn lại lấy thanh đại kiếm của mình ra.

Hắn đặt ngang thanh kiếm, giương ngón tay lên: “Lên!”

Đại kiếm dễ dàng bay lên, xoay vòng trong không trung một cách linh hoạt.

“Xoay trái, xoay phải, xoay vòng quanh, rất tốt, chính là tiết tấu này, một hai ba bốn, làm lại lần nữa.” Hứa Kỳ Tịch điều khiển đại kiếm, xoay vòng, nhảy nhót trong không trung.

Tuy rằng kiếm thuật mà Mạch Tuệ đưa đến không phải kiếm thuật thật sự, nhưng lại khơi dậy linh cảm của Hứa Kỳ Tịch.

Tuy không có kỹ thuật để sửa lại đại kiếm… nhưng hắn có niệm lực mà!

Đối với người khác, Ngự Kiếm Thuật là thứ tràn ngập khí tức thần tiên, nhưng hắn chỉ cần dùng niệm lực nâng đại kiếm của mình lên là có thể điều khiển nó một cách linh hoạt rồi. Thậm chí sau khi thành thạo rồi thì không cần dùng tay, chỉ nhếch mép hoặc là thổi sáo cũng có thể ngự kiếm, thế cũng ngầu lắm.

“Thầy Hùng Bá, anh nhận được kiếm thuật chưa?” Mạch Tuệ nhắn tin tới.

“Nhận được rồi, kiếm thuật rất hay, tôi thích lắm!” Hứa Kỳ Tịch đáp.

“Hì hì, tôi mong đợi tác phẩm mới của thầy được hoàn thành lắm đó ~ [Meme thiếu nữ mong đợi].” Mạch Tuệ lại gửi tin nhắn tới.

“Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức vẽ ra một tác phẩm thật đỉnh.” Hứa Kỳ Tịch bảo đảm.

Về phần cố gắng hết sức của tôi được đến đâu thì phải xem ý trời thôi.



Buổi trưa.

Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng Hứa Kỳ Tịch cũng nghe thấy tiếng đỗ xe truyền từ tầng dưới lên.

Họa Mi về rồi.

Hứa Kỳ Tịch vui mừng chạy đến huyền quan, vuốt tóc lên một cách cool ngầu, nhưng suy nghĩ một lúc hắn lại thả tóc xuống rồi cởi hai khuy áo sơ mi của mình ra, để lộ một nửa cơ ngực cường tráng.

Tốt lắm, rất man, rất bảnh trai.

Trong cuộc sống vợ chồng cũng cần vài thú vui. Không thể để Họa Mi cố gắng mãi được, hắn cũng phải tham gia chứ.

Hứa Kỳ Tịch lại ngậm thêm một đóa hoa hồng… À đó là hoa nhựa, đồ trang trí trong nhà hắn.

Cạch ~

Tiếng Họa Mi cởi giày cao gót truyền từ cửa tới, cửa ra vào bị đẩy ra.

Đến đây!

“Là lá ~ la ~”

Hứa Kỳ Tịch ngâm nga bài hát vui tươi, dang hai tay ra, xoay tròn hai vòng như nhảy waltz, ra đón cô vợ đang đứng ở cửa.

Cửa lớn mở ra, để lộ gương mặt xinh đẹp của Thẩm Họa Mi… và cả hai gương mặt được xem như mỹ nhân khác.

Ngay lập tức, ba đôi mắt cùng nhìn chằm chằm vào Hứa Kỳ Tịch.

Ở phía sau Họa Mi, bên trái là một cô gái ăn mặc kiểu trí thức, cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. Cô gái còn lại mặc đồ thường, trong mắt chứa ý cười, hào phòng nhìn thẳng vào lồng ngực của Hứa Kỳ Tịch, tỏ vẻ khen ngợi.

Hứa Kỳ Tịch: “…”

Có cần phải kích thích thế không?

“Ừm… A Tịch rất đẹp trai.” Họa Mi cười nói, đặt giày cao gót của mình xuống.

“La la la~”

Hứa Kỳ Tịch lại ngâm nga bài hát, xoay ngược lại hai vòng như đảo ngược thời gian, tự xoay ra sau huyền quan, rút lui khỏi đây.

“Mấy ngày không gặp, Kỳ Tịch đẹp trai hơn nhiều rồi.”

Cô gái mặc đồ thường kia vui mừng nói… Xem ra cô cũng thân quen với Họa Mi và Hứa Kỳ Tịch.

“Có thể do gần đây anh ấy sắp vẽ xong truyện rồi nên tâm trạng cũng tốt hơn.” Họa Mi mỉm cười đón hai cô gái đó vào trong nhà.

Lúc này Hứa Kỳ Tịch đã cài nút áo sơ mi của mình, nụ cười xán lạn trở lại trên môi… Tim to lợi thế đó, cho dù vừa mới xảy ra chuyện đáng xấu hổ, hắn cũng có thể thản nhiên được. Nụ cười rạng rỡ của hắn cũng khiến cô gái trẻ kia nhẹ nhõm hơn.

“Đây là thư ký mà công ty em mới tuyển vào làm cách đây không lâu – Trường Nhạc. Đây hẳn là lần đầu tiên A Tịch gặp cô ấy.”

Họa Mi giới thiệu cô gái trí thức kia cho Hứa Kỳ Tịch:

“Về sau nếu có lúc em bận quá, có thể em sẽ nhờ cô ấy xử lý vài chuyện hộ chúng ta.”

“Có biết vẽ không?” Hứa Kỳ Tịch xoa cằm trầm tư.

Trường Nhạc: “???”

“Đừng làm khó em Trường Nhạc chứ.” Họa Mi lấy một tệp hồ sơ từ phòng ngủ ra, đưa cho cô gái trí thức: “Cũng đã muộn rồi, hay là ở lại nhà tôi ăn cơm nhé?”

“Không được không được.” Trường Nhạc xua tay liên tục, cô ôm lấy túi hồ sơ, chào tạm biệt Hứa Kỳ Tịch, Họa Mi vào cô gái mặc đồ thường kia xong thì vội vàng chạy mất.

“Cô gái này da mặt mỏng quá, còn cần luyện tập thêm.”

Cô gái mặc đồ thường đi tới trước bàn ăn kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Cô nằm bò ra bàn, chẳng đoái hoài gì đến hình tượng, tự nhiên như đang ở nhà mình vậy.

Hứa Kỳ Tịch bắt đầu suy đoán thân phận của cô gái này… Có vẻ như cô là bạn thân của vợ chồng họ.

Là bạn thân của Họa Mi à?

“Em Trường Nhạc chỉ mới vừa tốt nghiệp, tuy hay xấu hổ, nhưng năng lực làm việc rất tốt…”

Họa Mi đi vào trong bếp, xả nước vào trong một chiếc chậu nhỏ rồi thả mấy con cua còn sống vào trong chậu, đặt trước mặt Hứa Kỳ Tịch:

“Vốn dĩ em định họp xong sẽ cùng đi mua cua với anh, nhưng giữa đường thì gặp Kỳ Kỳ, em chỉ đành đi chợ mua thức ăn trước… Lần sau chúng ta lại đi chọn cua với nhau nhé.”

“OK.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu đáp, sau đó hắn nhìn vào mấy con cua đang giơ càng trong chậu… Họa Mi đang làm gì thế này, bảo hắn nghịch cua hả?

Chẳng lẽ nghịch cua là một sở thích của mình ư?

“Họa Mi à, cô chiều A Tịch quá…” Kỳ Kỳ đứng bên cạnh giơ tay ra chọc cua.

Con cua nhỏ nhả ra bong bóng trắng, bò sang một bên, hiển nhiên là chẳng chào đón cô chút nào.

“Đúng rồi Họa Mi, lần này tôi lại thu thập được một thủy tinh phù mới nên mang đến cho cô này.”

Kỳ Kỳ nói, cô mở túi xách của mình, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đặt lên trên bàn.

“Thủy tinh phù?” Nghe thấy chữ ‘phù’ này, trong lòng Hứa Kỳ Tịch rục rịch.

“Ừm, là đồ tốt phổ biến trong một nhóm người ở Đại Hạ, một thủy tinh phù nho nhỏ có rất nhiều tác dụng kỳ diệu đấy, ví dụ như đeo nó vào sẽ không bị mất ngủ, ngồi lâu cũng không bị đau lưng. Nghe nói trong miếng thủy tinh có dao động đặc biệt nào đó, Họa Mi rất tò mò về thứ này nên tôi đã giúp cô ấy thu thập kha khá.”

Kỳ Kỳ vừa giải thích vừa mở hộp ra.

Trong hộp, một miếng thủy tinh nho nhỏ đang phát sáng, phù văn bên trong nó cũng lóe sáng.

Đúng là thú phù lấy được từ trên người tinh thú thiên tai.

Do hiệu quả đặc biệt của thú phù nên trên thị trường hiện giờ lưu hành không ít thú phù… Nhất là đối với những người thức tỉnh đơn độc, bán thú phù là một nguồn thu nhập của bọn họ.

“Phù văn này khá kỳ lạ, khác hẳn những phù văn từng lưu hành trên thị trường trước đây, đến bây giờ tôi vẫn không biết tác dụng của nó.”

Kỳ Kỳ vừa nói vừa vươn tay chạm vào phù văn chúc phúc: “Họa Mi, mấy phù văn không rõ hiệu quả thế này cô có lấy không?”

Họa Mi trong bếp quay đầu nhìn, đáp: “Trông đẹp đó, tuy rằng không biết hiệu quả nhưng chắc là loại mà tôi chưa thu thập được, tôi lấy nhé. Đến cuối tháng tôi sẽ chuyển khoản cho cô một thể ~”

“Kỳ Tịch, cất kỹ nó nhé.” Kỳ Kỳ đẩy chiếc hộp đến trước mặt Hứa Kỳ Tịch.

Hứa Kỳ Tịch nhận lấy chiếc hộp với vẻ phức tạp… Có vẻ như Họa Mi đã sưu tập rất nhiều phù văn chúc phúc phát sáng thì phải? Có khoảng bao nhiêu nhỉ?

Ngón tay của hắn chạm vào phù văn, để tinh thần lực quét một lượt.

[Chúc mỗi một sợi tóc của người đều có thể biến thành một phân thân ~]

Hiệu quả của phù văn chúc phúc hiện lên trong đầu của Hứa Kỳ Tịch.

Hứa Kỳ Tịch: “!!!”

Đây là phiên bản cấu hình thấp của kỹ năng Hầu ca (*) nhổ lông khỉ biến thành vô số khỉ con ư?

Nhưng mỗi một hóa thân tốn một sợi tóc á?

Hứa Kỳ Tịch vươn tay sờ lên đầu mình, thấy hơi không nỡ.

(*) Tôn Ngộ Không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện