Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Một lát sau… hình như hamster đã đạt thành hiệp nghị với vị khách thần bí kia.

Trên gương mặt chuột khổng lồ lộ ra vẻ mặt thỏa mãn cực kỳ sống động.

Sau đó, nó xách con tinh thú rùa đã bị phong ấn kia bay lên không trung, càng bay càng cao, mãi cho tới khi rời khỏi phạm vi thế giới gương.

“Một con hamster đã lợi hại như vậy rồi, rốt cuộc thầy Hứa đã làm gì nó nhỉ?”

“Thí nghiệm hợp thể là đề tài mà thầy Hứa đang nghiên cứu à?”

“Có cần báo lên tổng bộ không?”

“Nói một tiếng với tổng bộ là được, đừng có làm phiền thầy Hứa… Thầy Hứa chưa báo hạng mục hợp thể này lên tổng bộ, nhất định là vì nó vẫn chưa hoàn thiện, chúng ta đừng nên sốt ruột.”

“Hơn nữa, nghe nói gần đây thầy Hứa đang bắt đầu một hạng mục mới là cánh cổng kỳ tích, có thể khiến cho mọi người đều thức tỉnh, đó mới là hạng mục lớn có công với toàn nhân loại.”

Thành viên trong tiểu đội này bắt đầu bàn tán rôm rả.

“Thế nhiệm vụ của chúng ta… xem như thất bại rồi à? Lần PR này ấy?”

“Ừ, tinh thú đã bị hamster của thầy Hứa mang đi rồi.”

“Nhưng chuyện liên quan đến thầy Hứa thì xem như xong việc rồi, chờ lần sau vậy.”

Thân là người bảo vệ của khu này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xuất hiện trước mặt dân chúng, trở thành anh hùng mà thôi.



Bên kia, anh Diệu mang theo chiếc quan tài đó, một đường bay tới trên không nhà Hứa Kỳ Tịch rồi mới giải trừ biến thân.

Sau khi kết thúc biến thân, nó lại biến thành một con hamster nho nhỏ, chậu lô hội thì từ từ đáp xuống như lông vũ… bên dưới chậu lô hội còn có một chiếc quan tài và phong ấn bia mộ thu nhỏ.

hamster đáp xuống sân thượng, vác lô hội vào nhà.

Vừa vào nhà đã thấy Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi đang ngồi xà nẹo xem tivi.

“Chít ~” trên mặt anh Diệu lộ ra vẻ khinh thường.

“Chà, về rồi đấy hả.” Hứa Kỳ Tịch cảm ứng được hamster đầu tiên, xoay đầu lại chào hỏi anh Diệu.

Kể từ khi thấy móng vuốt khổng lồ xuất hiện ngay tại hiện trường trực tiếp thì hắn biết ngay là do anh Diệu ra tay.

Ngoài ra, nghe nói người dân ở trấn đã đặt cho “người bảo vệ không lộ mặt” đó một biệt danh rất ngầu - Đại Trảo.

Ừm, đúng là một cái tên chuẩn không cần chỉnh.

Sau này cứ gọi anh Diệu là Đại Trảo vậy.

“Chít ~” anh Diệu nhẹ nhàng búng lên, nhảy lên người Hứa Kỳ Tịch.

Hứa Kỳ Tịch giơ tay vẩy một cái, lô hội cũng bay tới.

Đồng thời còn có một bình xịt nước bay theo.

Hứa Kỳ Tịch xịt nước cho lô hội, lại cẩn thận lau sạch bụi bẩn dính trên lá của nó.

“Chít ~” anh Diệu lại kêu một tiếng với Hứa Kỳ Tịch, giống như muốn nói gì đó.

“Tôi nghe không hiểu.” Hứa Kỳ Tịch thở dài nói với anh Diệu.

Mấy thành viên khác trong lớp huấn luyện có thể nghe hiểu lời của anh Diệu, nhưng hắn lại hoàn toàn không hiểu.

Hắn cũng tuyệt vọng lắm chứ.

“Nếu em đoán không lầm thì nó muốn anh mở cửa cho nó… Về phần mở cửa gì thì em cũng không rõ lắm.” Họa Mi ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Hứa Kỳ Tịch: “!!!”

Họa Mi, em cũng có thể nghe hiểu lời của anh Diệu à?

Thế chẳng phải là chỉ có mình anh không hiểu thôi ư?

“Chít ~” anh Diệu ngẩng đầu lên kêu một tiếng.

Hứa Kỳ Tịch quay sang nhìn vợ yêu.

“Ừm, chắc là đang nói, anh mở cửa xong, nó hoàn thành giao dịch thì sẽ cho anh thù lao tương ứng.” Họa Mi thử phiên dịch: “Hình như nó đang giao dịch với ai thì phải?”

Hứa Kỳ Tịch: “Anh Diệu đang giao dịch với người ta? Cần tôi mở cửa cho người đó?”

“Chít ~”

“Nó nói chỉ cần mở cửa là được. Không phải người trong sách.” Họa Mi vừa nhằn hạt dưa vừa nói.

“Được, tôi hiểu đại khái rồi.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu, sau đó tập trung tinh thần, bàn tay đẩy nhẹ một cái giữa không trung.

Một cánh cổng màu tím mở ra…

Nhưng lần này do không có mục tiêu liên lạc, nên cánh cổng màu tím này lại có cảm giác hơi giống cổng truyền tống ngẫu nhiên.

anh Diệu đứng trước cánh cổng, kêu hai tiếng chít chít.

Đối diện cánh cổng màu tím, như có một “cánh cổng” khác kết nối với cánh cổng kỳ tích của Hứa Kỳ Tịch.

Cánh cổng kỳ tích bị đẩy ra.

Một mỹ nhân mặc váy đen xuất hiện ở đối diện.

Cô đeo mạng che mặt màu đen, che kín nửa gương mặt.

“Chít chít ~” anh Diệu hamster nhấc cái quan tài phong ấn kia lên, đẩy tới trước.

Mỹ nhân váy đen đón lấy quan tài phong ấn, liếc mắt nhìn tinh thú rùa ở bên trong một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, đúng là một sinh vật thú vị, là thể năng lượng tinh thần hiếm gặp. Loại sinh vật này không cần ký sinh trong tâm linh của nhân loại mà vẫn có thể tự mình phát triển, khá lắm.”

Hứa Kỳ Tịch có thể nghe hiểu những lời cô nói… nhưng âm thanh không được rõ ràng lắm, hình như là do trải qua chức năng phiên dịch của cánh cổng kỳ tích.

Cánh cổng kỳ tích có chức năng này à? Chính bản thân Hứa Kỳ Tịch cũng ngu người.

“Sau này có thể ta sẽ cần nhiều hơn, nếu như tìm được cá thể đực cái của một loài luôn thì càng tốt.” mỹ nhân áo đen dịu dàng nói.

“Chít ~” anh Diệu gật đầu đáp.

“Vậy thì đây là tiền hàng.” mỹ nhân áo đen móc ra một cái túi nhỏ, sau đó trút năm viên đá quý sáng lấp lánh ra từ trong đó, đưa cho anh Diệu.

Sau đó cô lại tháo một chiếc túi thơm ở bên hông xuống, đưa qua: “Đây là viên thức ăn cho chuột mà ta đặc biệt chế tạo, chắc là sẽ phù hợp với khẩu vị của ngươi, xem như quà tặng kèm vậy.”

“Chít chít ~” anh Diệu gật đầu, nhận lấy chiếc túi thơm đó.

“Vậy lần sau gặp nhé.” mỹ nhân áo đen đứng thẳng dậy, sau đó vẫy tay với Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi: “Lần sau gặp.”

“Tạm biệt.” Hứa Kỳ Tịch vẫy tay.

Thân ảnh của mỹ nhân áo đen lùi lại phía sau, cánh cổng kỳ tích từ từ đóng lại, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

anh Diệu nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy tới trước mặt Hứa Kỳ Tịch.

Nó bịn rịn lấy ra một viên đá quý sáng lấp lánh, đưa cho Hứa Kỳ Tịch.

“Đây là cái gì?” Hứa Kỳ Tịch tò mò vuốt ve viên đá quý lớn cỡ ngón tay cái này. Thoạt nhìn có vẻ khá quý giá, hơn nữa cầm nó trong tay cũng có thể cảm nhận được năng lượng vận chuyển trong đó.

Chỗ năng lượng này còn nhiều hơn năng lượng toàn thân của hắn cộng lại gấp trăm lần!

hamster không trả lời, chỉ cầm bốn viên đá còn lại chạy tót đi mất.

Hứa Kỳ Tịch cầm viên đá quý này, quay sang nói với Họa Mi: “Lớn quá, không thích hợp làm nhẫn.”

Thứ như đá quý vẫn thích hợp để phụ nữ như vợ yêu nhà mình đeo hơn. Nhưng viên đá to tướng thế này, làm nhẫn thì có vẻ kệch cỡm quá.

Làm dây chuyền thì sao?

“Em có muốn không?” Hứa Kỳ Tịch đưa viên đá qua.

Họa Mi giơ tay nhận lấy viên đá quý này, quan sát thật kỹ: “Em cảm thấy nó không đơn giản là đá quý đâu.”

“Ừ, bên trong còn ẩn chứa năng lượng khổng lồ.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu nói.

“Có cách nào dẫn năng lượng trong đó ra không nhỉ?” Họa Mi giơ viên đá quý đó lên quan sát thật kỹ. Cô phát hiện, mình rất thích loại đá quý này… thích từ bản năng.

Cô thật sự rất cần loại bảo thạch này.

“Chắc là anh Diệu biết đấy, còn dùng nó giao dịch thay tiền mà. anh Diệu ~” Hứa Kỳ Tịch kêu lớn.

Nhưng không biết anh Diệu đã chạy đi đâu rồi, Hứa Kỳ Tịch gọi mãi cũng không thấy nó trả lời.

“Hay là ăn nó?” Họa Mi giơ đá quý lên cao, bỗng nảy ra một ý.

“Cứng lắm, cắn không nổi đâu. Hơn nữa anh cảm giác không thể tiêu hóa được thứ này.” Hứa Kỳ Tịch nói.

Trong lúc nói chuyện, Họa Mi lại xoa đá quý vài cái rồi cắn thử.

Rắc ~ đá quý bị cắn mất một góc.

Hứa Kỳ Tịch: “!!!”

Hắn không khỏi giơ tay lên sờ ngực mình - Lúc trước xem tivi, hắn và Họa Mi có giỡn qua giỡn lại, khi đó Họa Mi đã cắn nhẹ lên ngực hắn một cái.

Bây giờ nhìn đá quý bị cắn mất một góc, Hứa Kỳ Tịch đột nhiên thấy hoảng hết cả hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện