Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Giaychuidis.
Vì cổ chân Phương Nhạc Cảnh bị thương nên công việc được Lý Tĩnh điều chỉnh một lần nữa, để trống một tuần cho cậu nghỉ ngơi.
“Anh thật sự không cần đi làm à?” Phương Nhạc Cảnh nằm lỳ trên giường hỏi.
“Ở nhà cũng có thể làm việc.” Nghiêm Khải tựa vào giường, đưa tay xoa đầu cậu.
Phương Nhạc Cảnh chen tới trước ngực anh, hai người cùng nhìn màn hình máy tính với toàn số liệu nhàm chán.
Nghiêm Khải nhếch miệng, nhéo cổ cậu một cái.
Trụ sở truyền thông Đông Hoàn, Thẩm Hàm đang xem tạp chí có ảnh bìa bản thân trong phòng nghỉ, tiếp đó Dương Hy đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một cái túi giấy.
“Gì vậy?” Thẩm Hàm tò mò hỏi.
“Quà giám đốc Nghiêm tặng em.” Dương Hy đặt túi giấy lên bàn.
“Cho em sao?” mắt Thẩm Mập lập tức sáng lên, ‘vèo’ một cái đã nhào tới.
“Để cảm ơn em đã giúp Nhạc Nhạc đó.” Dương Hy bóp bóp mặt cậu, “Lần này biểu hiện rất tốt.”
Đương nhiên là vậy rồi! Thẩm Hàm vui vẻ lấy dao dọc túi giấy ra, bên trong là một thẻ ăn hạng kim cương, có thể tới ăn ở các nhà hàng đứng đầu thế giới mà không cần hẹn trước, hóa đơn sẽ trực tiếp gửi cho boss.
“Dương Hy Dương Hy, chúng ta lời to rồi!” Thẩm Hàm vui vẻ không gì sánh được, vừa lắc vai anh vừa reo hò.
“Ngoại trừ điều đó ra, còn được thêm một tháng nghỉ phép đặc biệt.” Dương Hy dở khóc dở cười kéo người lại, “Có điều lúc này chưa thể nghỉ ngơi, cuối tuần phải chụp ảnh bìa cho tạp chí Movie, sau đó em cần tới châu Âu tham gia liên hoan phim nữa.”
The Sunset đạt được thành công chưa từng có, được đề cử ở không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ, từ nam chính xuất sắc nhất tới nam phụ xuất sắc nhất. Vì vậy, không chỉ trong nội bộ truyền thông Đông Hoàn mà giới truyền thông và khán giả cũng trở nên vô cùng chú ý tới liên hoan phim lần này, nhất là đề cử diễn viên nam chính xuất sắc nhất của Phương Nhạc Cảnh, hầu như ngày nào cũng có bài đăng mới ở nhiều diễn đàn lớn.
Lại có thể có một tháng nghỉ phép nữa!
Thẩm Mập lệ nóng quanh tròng.
Đã nói Boss quả nhiên là một người vô cùng tốt mà.
Đáng giá để Nhạc Nhạc lấy thân báo đáp.
“Hôm qua lúc em ngủ có phải di động đã kêu không?” Khu nhà bên kia, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Em nghe thấy à?” Nghiêm Khải dừng công việc trên tay, để máy tính lên tủ đầu giường.
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Sau đó nghe thấy anh nhận nên em không tỉnh lại.”
Cậu thật sự rất muốn ngủ tiếp.
“Nhóc lười!” Nghiêm Khải đưa di động trong tay cho cậu.
“Bác gái?” Phương Nhạc Cảnh lục lịch sử cuộc gọi.
“Bà nghe tin tức nói em bị thương nên gọi điện tới hỏi.” Nghiêm Khải nói, “Hơn nữa bà cũng biết chuyện em đi nhảy bungee rồi, cũng có vẻ không tán thành lắm đâu.”
“Sau đó bác có phê bình anh không?” Phương Nhạc Cảnh tựa cằm lên ngực anh.
“Sao phải phê bình anh?” Nghiêm Khải bật cười, xoay người đè cậu vào trong chăn, “Không nghe lời là em, anh phải phụ trách nghiêm phạt.”
Phương Nhạc Cảnh dùng tay áp lên gò má anh, đáy mắt đầy ý cười.
“Còn chưa kể anh nghe, Vệ Dật rốt cuộc là chuyện gì.” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Chút mánh khóe thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Đừng lo, em có thể tự ứng phó được.”
“Nếu không có gì bất ngờ, số 13 phố Dương Bình sẽ chiếu cùng ngày với phim điện ảnh của em.” Nghiêm Khải nói, “Công ty cũng sẽ giúp em chú ý động tĩnh của đối phương.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Lúc này đừng nói tới anh ta nữa.”
“Vậy em muốn nói gì?” Hai người tựa trán vào nhau, chóp mũi cọ cùng một chỗ.
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, hơi giương cằm lên.
“Vết thương trên chân có nặng lắm không?” Nghiêm Khải ghé vào tai cậu hỏi.
“Không sao, anh cẩn thận một chút là được rồi.” Âm thanh Phương Nhạc Cảnh rất nhỏ.
Nghiêm Khải cùng cậu mười ngón đan nhau, cúi đầu triền miên hôn tới.
Rèm cửa thật dày bị buông xuống, che đi gần hết tia sáng bên ngoài.
Tôi Khôi đang ở một quán rượu trên tầng cao ở không xa, nhìn bốn phía hồi lâu cũng không tìm được nơi nào thích hợp để chụp ảnh, bèn gọi tới cho Vệ Dật, “Vệ ca, cậu ta ở quá cao, lại ở đúng khúc quanh, căn bản không thể chụp được tình huống trong nhà.”
“Vậy canh chừng ở gần khu đó đi.” Vệ Dật thản nhiên nói, “Chỉ cần kiên trì, cậu nhất định sẽ tìm được manh mối thôi.”
“Xung quanh cũng không tiện ẩn núp.” Vẻ mặt Tôn Khôi đau khổ nói, “Khu này nhiều cửa ra vào lắm, hơn nữa an ninh nghiêm mật, người ngoài muốn vào cũng khó, lần trước chụp được Ngô Huyên chỉ là do may mắn thôi. Sau đó thằng em này cũng từng tới đây canh chừng nghệ sĩ khác, kết quả thiếu chút nữa bị người ta xem là kẻ trộm bắt mất.”
“Vậy thì sao?” Vệ Dật hỏi.
Nghe ra ý bất mãn trong giọng hắn, Tôn Khôi thức thời ngậm miệng, “Anh Dật, em sẽ làm như lời anh nói.”
“Tóm lại, bất kể cậu chụp được gì cũng đừng đăng vội.” Vệ Dật nói, “Phải đưa tôi trước.”
“Không thành vấn đề.” Tôn Khôi với hắn trước nay vẫn nói gì nghe đấy.
“Vất vả cho cậu.” Vệ Dật cúp máy, kéo ghế qua ngồi trước máy tính.
Tuy Minh Tinh discover chưa chính thức chiếu nhưng tuyên truyền và cảnh cut cũng đã tung ra không ít, được quan tâm nhất không thể nghi ngờ chính là Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, nhất là hình ảnh Thẩm Hàm cõng Phương Nhạc Cảnh trong nhiệm vụ cuối, gần như vừa tung ra đã thành từ khóa tìm kiếm nhiều nhất. Trừ lần đó ra còn có việc Dạ Phong Vũ nhảy bungee tạo không ít sự chú ý.
Về phần Vệ Dật cũng nhảy bungee, tuy rằng cũng có không ít fans chia sẻ nhưng không thể địch lại fan siêu cấp sau lưng Dạ Phong Vũ – Chung Ly Phong Bạch. Người này không chỉ share bài trên trang cá nhân của mình mà còn phân tích kỹ càng! Tiến hành! Ca ngợi! Trên! Mọi! Góc độ!
Theo sau anh ta, một loạt nghệ sĩ nổi tiếng như Tô Nặc, Khâu Tử Ngạn cũng biết thuận thế giúp chia sẻ, hiển nhiên đè bẹp được Vệ Dật.
Fans thấy thần tượng của họ tụt xếp hạng đương nhiên cảm thấy không cam lòng, lại có kẻ bắt đầu lên trang cá nhân của Dạ Phong Vũ để công kích, nói một diễn viên xuất thân từ đóng phim sắc | tình thật quá LOW, bây giờ nổi tiếng có tẩy cũng không sạch nổi đâu, hoàng tử con lai nghe hay ghê đó. Vốn tưởng có thể khiến bản thân hả giận nhưng vì bình luận công khai nên bị người khác phát hiện. Hai phe bắt đầu tranh cãi. Sau đó có người phóng to ảnh nhảy bungee của Vệ Dật để phân tích, đều nói rằng nhìn qua cũng biết là sợ mất mật rồi, còn nói khoác mình là cao thủ nhảy bungee gì đó, cũng thật là liều mạng.
Fans hai bên tranh cãi ngất trời, Vệ Dật xem xong mặt cũng đen kịt, ném chuyện này cho người đại diện xử lý xong thì tắt máy, nhắm mắt làm ngơ.
Debut lâu như vậy, chuyện hắn hối hận nhất chính là trước kia đã trêu vào Tô Nặc. Lại không ngờ thế lực phía sau người này quá lớn, khiến hắn phải quyết định rời khỏi giới giải trí vài năm. Mà lúc này, diễn biến khi ấy một lần nữa xảy ra ___ hơn nữa cho dù lúc này muốn dây vào Tô Nặc, hắn cũng không thể sánh nổi với vị thế và quan hệ của cậu ta. Tuy nói chuyện năm đó chưa vỡ lở nhưng cũng có chẳng thiếu người biết, vậy nên khiến hắn gặp không ít khó khăn.
Vệ Dật đứng trước trước cửa sổ, ngẩn người nhìn dòng xe không dứt. Nếu như không có gì thay đổi, hai tháng sau ‘số 13 phố Dương Bình’ công chiếu sẽ giúp hòa lại một lần. Nhưng trước đó, điều hắn quan tâm nhất, cũng là liên hoan phim châu Âu vào tháng năm này.
Chẳng qua không giống những người khác, hắn muốn cho Phương Nhạc Cảnh, thậm chí là cả đoàn phim bên đó tay không ra về.
Vài ngày sau, sáng sớm Phùng Chử đã tới đưa Phương Nhạc Cảnh đến studio chuẩn bị chụp ảnh tuyên truyền cho tạp chí Movie.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Hàm tới trước cậu một bước, đang hóa trang.
“Chào buổi sáng.” Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Mập lập tức dùng ánh mắt ‘Có phải tối qua cậu với Boss lại liều mình túng | dục không biết tiết chế không hả’ nhìn sang.
Phương Nhạc Cảnh đưa tay lấy kéo cắt tóc trên bàn, làm động tác cắt xoèn xoẹt.
Thẩm Mập lập tức ngoan ngoãn nhìn về phía trước.
Lúc nãy tớ chưa nghĩ gì cả.
Vị anh hùng này, xin hãy bình tĩnh.
“Tôi là CHOO, là người chụp ảnh hôm nay.”
Nhiếp ảnh gia là một ông chú tóc trắng, con ngươi xám nhạt thoạt nhìn hơi hung ác nhưng khi cười lên lại rất thân thiện: “Vất vả cho mọi người rồi.”
Hoàn toàn không vất vả! Thẩm Mập vô cùng mong chờ với lần chụp hình này. Tạo hình thứ nhất là tạo hình thường, không có gì đặc biệt, nhưng tạo hình thứ hai lại đi theo phong cách đặc công quân đội đó. Những chiếc xe Jeep làm background cũng là hàng số lượng có hạn của thập kỷ trước, nhìn vô cùng cuồng dã, vô cùng ngầu lòi luôn!
Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở, “Chảy nước miếng kìa.”
“Hả?!” Thẩm Hàm nhanh chóng lau miệng.
Không có gì!
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh đi hóa trang.
Thẩm Mập phía sau lặng lẽ ghi thù.
Gạt tui.
Quả nhiên là bị BOSS chiều hư rồi.
Tạo hình thứ nhất đối với hai người đều không có gì khó khăn, quá trình hoàn thành rất nhanh chóng. Tạo hình thứ hai lại cần có hình xăm ___ tuy có thể PTS sau, nhưng để có được hiệu quả hoàn mỹ nhất, cuối cùng tạp chí vẫn mời chuyên gia tới sử dụng một loại thuốc xăm đặc biệt. Chờ Dương Hy lái xe đến, vị chuyên gia này đã đến trước một bước, đang loay hoay chuẩn bị công cụ, mái tóc đỏ vừa dài vừa xù, trên người thì mặc một chiếc áo sơ mi rách bươm.
Thẩm Hàm vô cùng ước ao.
Thật ngầu.
“Chào anh.” Dương Hy bắt tay chào.
“Chào cậu.” Đối phương mỉm cười, “Gọi tôi A Chu là được.”
Thẩm Mập thất vọng, cái tên quá giản dị, thật không hợp với ngoại hình chút nào. Sao không đặt là Sơn Kê Ca (anh chim trĩ) gì đó, cũng nên có một cái tên đặc biệt mới phải chứ, như là Cobra này, hay là Beast cũng được!
Phương Nhạc Cảnh bấm lên mông cậu ta một cái, đừng có ngẩn người!
Thẩm Hàm xoa xoa mông, ra vẻ lãnh đạm nhìn về hướng khác.
Tớ mới không muốn lên sờ thử một lọn tóc của anh ta đâu.
Lại có thể dựng cao đến như vậy.
Ở trong nhất định có dây thép.
“Hàm Hàm lên trước đi.” Phùng Chử đưa bản vẽ cho cậu ta, “Trông ngầu thật đấy.”
Thẩm Hàm cấp tốc cởi áo nằm xuống, vô cùng vội vã.
Nhìn ánh mắt lóe tia chờ mong của cậu, trong lòng Dương tiên sinh dâng lên cảm giác nguy cơ ___ gần đây hình như càng ngày càng thiên hướng lưu manh hóa rồi, kỳ phản nghịch tới trễ chăng? “Chỉ là vẽ lên thôi sao?” Thẩm Hàm hỏi.
“Bình thường cần đâm kim vào đó, nhưng lần này thì không.” A Chu đáp, “Thuốc màu này là loại đặc chế, chỉ có thể giữ một tuần thôi, sau đó sẽ từ từ bong dần.”
Thực ra có một hình xăm cũng oách lắm nè… Thẩm Mập suy nghĩ miên man, tưởng tượng xăm trên ngực một con hổ bự, hoặc là một con rồng cuốn quanh eo, trên tay làm thêm một câu “Tuyết bay rợp trời săn hươu trắng” nữa…
Quá khí phách rồi.
Dương Hy đặt mạnh ly nước xuống bàn.
Thẩm Hàm giật mình, theo bản năng đối mặt với anh.
Dương hi nhíu mày, cảnh cáo nhìn cậu một cái.
Thẩm Mập lập tức thành thật, nhét tai nghe vào, chăm chú nghe nhạc.
Tưởng tượng chút thôi cũng không được sao.
Đúng là hẹp hòi.
Vị A Chu này thoạt nhìn rất cuồng giã, giống như chỉ quét màu bừa lên, nhưng thực ra lại rất tinh tế nhẫn nại. Dù đây chỉ là sản phẩm tạm thời nhưng vẫn dùng thái độ vô cùng tập trung, dùng ngòi bút cẩn thận vẽ từng đường nét.
“Được rồi.” Hai tiếng sau, A Chu nói, “Bây giờ có thể chiêm ngưỡng được rồi.”
Thẩm Hàm đứng lên, hí hửng chạy đến trước tấm gương lớn, xoay người nhìn hình vẽ sau lưng, sau đó quả nhiên bị kinh diễm!
Quá ngầu rồi!
“Nhanh nhanh nhanh, giúp tớ chụp lại!” Thẩm Hàm vội vã.
“Ừ.”
Phương Nhạc Cảnh chụp xong, trả lại điện thoại cho cậu ta.
Thẩm Hàm mặc áo khoác lên, khấp khởi đăng trạng thái lên weibo.
Lông mày Dương Hy run lên, như cau mày lại như không.
Y như dự liệu, fans vừa nhìn thấy ảnh đã bắt đầu gào khóc, đều nói Mập Mập nhà chúng ta cả người đều là bảo, lúc ngoan ngoãn khiến người ta muốn nâng niu, khi khí phách lại có thể bễ nghễ trước chúng sinh, hiệu lệnh thiên hạ không kẻ nào dám không theo, chúng mị đều hết sức sùng bái. Cả đám đầu tiên quét tag #tổng công Thẩm Mập Mập#, sau nghĩ lại lại cảm thấy quá ngắn, bèn đổi thành #Lão đại hắc bang Thẩm Mập Mập#, cuối cùng thẳng thắn biến thành #Dương Hy là thụ#. Fandom chơi vui mệt nghỉ, thậm chỉ ngay cả fans của Phương Nhạc Cảnh cũng chạy tới góp vui, vô cùng tình nghĩa.
Dương Hy mặt không thay đổi, cất di động lại vào túi.
Thẩm Hàm còn đang tự say sưa, xem bằng điện thoại chưa đủ bèn thẳng thắn đổi sang dùng iPad tỉ mỉ thưởng thức, dự định về nhà mở máy tính cài làm màn hình mặc định.
Phương Nhạc Cảnh nằm tới buồn ngủ. Vì hình vẽ của cậu tương đối đơn giản, lại thêm A Chu cũng đã quen tay nên chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ đã hoàn thành.
“Có thể cho tôi xin danh thiếp của anh không?” Thẩm Hàm nhân cơ hội hỏi.
Dương Hy: …
“Đương nhiên là được.” A Chu rửa tay, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, “Bên trên có kèm số điện thoại và địa chỉ làm việc của tôi.”
“Tôi cũng muốn.” Phương Nhạc Cảnh mặc áo lên.
Phùng Chử: …
Tình huống gì thế này.
“Hoan nghênh đến chơi.” Phát xong danh thiếp, A Chu mỉm cười bắt tay với họ rồi mới dọn đồ ra về.
Thẩm Hàm hỏi Phương Nhạc Cảnh, “Cũng muộn rồi, cùng đi ăn khuya không?”
“Không được.” Dương Hy nói, “Em phải giảm béo.”
“Nhưng bữa tối mới ăn có một cái sandwich thôi.” Thẩm Hàm kháng nghị, “Em húp cháo cũng không được sao?”
“Xin lỗi nhưng chúng tôi có việc phải đi trước.” Dương Hy không để ý tới Thẩm Hàm, quay ra chào tạm biệt Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử.
“Việc gì vậy?” Thẩm Hàm không nhớ mình còn việc gì.
“Vậy tôi cũng đưa Nhạc Nhạc về đây.” Phùng Chử cầm túi lên, “Hẹn mai gặp lại.”
Dương Hy gật đầu, cùng Thẩm Hàm ra ngoài lấy xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Thẩm Hàm ngồi xuống ghế phó lái.
Dương Hy lấy danh thiếp từ túi quần cậu ra, “Đừng nghĩ tới chuyện đó.”
“Đó là của em mà!” Thẩm Hàm vươn tay định lấy lại.
Dương Hy giơ tay vứt danh thiếp qua cửa sổ.
Thẩm Hàm tức giận, “Anh ngang ngược lắm!”
Dương Hy tiếp tục lái xem, một đường lạnh mặt.
Cả đoạn đường hai người không nói gì với nhau, Thẩm Hàm vừa vào nhà đã chạy về phòng ngủ, đùng đùng rửa mặt xong liền chui vào chăn, không thèm để ý tới anh.
Dương Hy xử lý công việc xong xuôi, cũng vào nhà tắm tắm rửa rồi trở về nằm cạnh cậu, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Hàm ôm chăn đứng dậy, chân trần chạy ra phòng khách.
Năm phút sau, Dương Hy đi tới, ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu.
“Hừ!” Thẩm Hàm co người vào trong chăn.
“Anh xin lỗi.” Dương Hy nói.
“Xin lỗi là xong hả?!” Thẩm Hàm từ trong chăn chui ra, “Em muốn xăm một con hổ bự!”
Lại dùng tay vẽ một vòng trên không trung, “Bự như này này!”
Dương Hy bật cười.
Thẩm Hàm thò chân đạp lên ngực anh một cái.
“Anh xin lỗi vì đã ném đồ của em.” Dương Hy nói, “Nhưng không có nghĩa là anh đồng ý để em xăm lung tung lên người mình.”
“Không đồng ý thì anh nói ra là được rồi mà!” Thẩm Hàm tức giận, anh thối lắm! Lúc nãy em đâu có mượn tiền anh, cũng đâu có ăn vụng đồ ăn của anh hả!
“Vậy giờ chúng ta nói rõ ràng.” Dương Hy cầm tay cậu, “Đừng nghĩ tới chuyện xăm hình nữa, có được không?”
“Anh thật sự không thích à?” Thẩm Hàm khụt khịt.
Dương Hy gật đầu.
“Vậy được rồi.” Thẩm Hàm hừ hừ, “Chờ chụp ảnh xong em sẽ rửa đi.”
Dương Hy vui vẻ cong môi, “Cảm ơn em.”
“Hừ!” Thẩm Hàm lại chui vào, đưa lưng về phía anh.
Người ta vẫn còn giận đấy!
“Anh thừa nhận mình đã phản ứng hơi quá.” Dương Hy ôm lấy cậu từ phía sau, “Để anh nấu đồ ăn khuya cho em nhé?”
Thẩm Hàm khẽ co người, đừng tưởng có thể mua chuộc được em!
Dương Hy hôn lên tóc cậu, đứng dậy vào bếp nấu cháo vịt.
Mười lăm phút sau, Thẩm Hàm đi dép lê trong nhà lẹt quẹt theo tới phòng bếp: “Phải thêm thật nhiều trứng với thịt đó!”
Dương Hy cười, đưa tay ôm chặt lấy cậu.
Đúng là đồ trẻ con… Xăm thôi cũng căng thẳng như thế. Thẩm Hàm một bên ầm thầm suy nghĩ, một bên tới phòng khách gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh, “BOSS có thấy hình xăm của cậu không?”
“Có chứ, anh ấy còn nói trông rất đẹp.” Phương Nhạc Cảnh trả lời.
Hừ! Thẩm Mập nắm chặt tay, mình không đố kị tí nào!
“Vậy cậu có muốn biến nó thành xăm thật không?” Thẩm Hàm lại hỏi.
“Không đâu, như vậy thì lớn quá.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nhưng mà tớ định sẽ xăm một hình xăm nhỏ.”
“Boss đồng ý hả?” Thẩm Hàm mở to mắt.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh tủm tỉm cười, “Bọn tớ định sẽ xăm cùng nhau.”
Lại còn hình xăm đôi à! Thẩm Hàm tức giận.
Chỉ có phàm nhân mấy người mới show ân ái vậy thui!
“Hàm Hàm, vào ăn thôi.” Dương Hy từ trong bếp nói vọng ra.
Thẩm Hàm nhanh chóng cúp máy nhảy chân sáo qua.
Tuy mình không thể xăm hình, nhưng mình lại được ăn cháo vịt đó!
Thỏa mãn như nhau thôi.
“Em thích hình nào?” Nghiêm Khải nói là làm, chủ nhật tới đã cầm một xấp tranh về, “Anh đã tìm người thiết kế rồi, đều là độc nhất vô nhị.”
“Cái này đi.” Phương Nhạc Cảnh chỉ vào một hình trong số đó.
“Buổi chiều người xăm hình sẽ tới.” Nghiêm Khải nói, “Là người của mình, có thể tuyệt đối yên tâm.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng làm ổ trong lòng anh, cuộn người thành một cục.
Đêm hôm đó, bên trên mắt cá chân của hai người đều sưng đỏ, lại có thêm một hình vẽ giống nhau như đúc.
“Đánh dấu xong rồi, vậy thì cả đời này em đều là của anh.” Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng, “Dù có ở đâu cũng có thể tìm về.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, trong lòng ngọt ngào.
Dường như cậu nói ra yêu cầu gì anh cũng đều đồng ý…
Thật tốt.
Một tháng sau, tập san của Movie phát hành, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cũng lên máy bay tới Ý chuẩn bị cho lễ khai mạc liên hoan phim.
Anse Al và các thành viên khác trong đoàn phim đã đến trước một ngày. Vì khách sạn đoàn phim thuê có rất nhiều khách và ký giả trực chờ nên Augustine hào phóng cho họ mượn một căn biệt thự để ở tạm. Chờ Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đến nơi, Philip còn đang ngồi chồm hỗm trong sân chơi với Simba.
“Đã lâu không gặp.” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy cậu ta một cái, “Augustine cũng đến rồi sao?”
“Còn chưa, anh ấy đi Pháp rồi, chắc năm ngày nữa mới về.” Philip ném nốt cục thịt bò cuối cùng vào lồng sắt.
Phương Nhạc Cảnh có hơi bất ngờ, đáng lẽ theo phong cách của người này, nếu anh trai không có nhà thì phải hân hoan nhảy nhót như đánh máu gà chứ? Rõ ràng có gì đó khác thường.
“Anh… bị bệnh hả?” Thẩm Hàm cũng thử hỏi.
“Đúng.” Philip che ngực, ánh mắt buồn bã đáp, “Đau ở trong tim này.”
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh lùi về sau, “Tôi lên trên gặp đạo diễn trước đây.”
“Ôi, tình yêu.” Philip thâm tình đi về phía Thẩm Hàm.
“Dương Hy!” Lưng Thẩm Hàm tê dại.
Dương Hy nhanh chóng xuất hiện, đứng chắn giữa hai người.
“Ôi!” Philip còn đang đắm chìm trong cảm xúc.
Dương Hy dắt Thẩm Hàm quay người rời khỏi.
“Anh có bằng lòng nghe tôi kể một câu chuyện không?” Philip nắm tay Phùng Chử.
“Tôi không, tôi, tôi, chúng ta có phải thân thiết gì đâu.” Phùng Chử rợn tóc gáy.
“Nơi này.” Philip kéo tay Phùng Chử đặt lên ngực trái mình, “Bị thương rồi.”
Phùng Chử khóc không ra nước mắt, chỉ muốn ngất đi cho xong.
Ai tới cứu tôi với!
******
Là nhân vật lớn của giới truyền thông trong nước, đoàn người Nghiêm Khải cũng có ghế tham gia liên hoan phim lần này. Vốn quyết định chỉ tới trước một ngày, nhưng Bạch Dực lại đề xuất nên tới trước ba ngày.
“Không cần.” Nghiêm Khải nhìn sắp xếp hành trình, “Tới trước ba ngày cũng không có ý nghĩa gì, đổi lại như cũ đi.”
“Cậu chắc chứ?” Bạch Dực hỏi lại, hiếm khi thấy ai kia sang Ý mà người này lại không cố tình đưa ra yêu cầu đến sớm tuần trăng mật.
“Tôi, chắc, chắn.” Nghiêm Khải nhìn lại.
“Này này!” Bạch Dực thận trọng, “Tôi chỉ có lòng tốt lo lắng giúp cậu thôi.”
“Khắp nơi đều là ký giả, cậu nghĩ tôi không biết nặng nhẹ đến thế à?” Nghiêm Khải buồn cười đáp.
Khó nói lắm! Bạch Dực lặng lẽ thở dài, cậu đói | khát như vậy, một trăm năm thì đến tám mươi năm chẳng yêu ai, bây giờ yêu vào nom có khác gì mấy cậu trai mười tám hừng hực lửa tình không.
Nghiêm Khải có vẻ đang vui nên không tranh luận gì thêm.
“Dạo gần đây tôi đều gặp ác mộng không thôi, chờ cậu công khai tình cảm, để xem tôi đối phó với đám phóng viên ấy thế nào.” Bạch Dực ngồi xuống đối diện, “Nhìn này, mắt có quầng rồi.”
“Cậu phải rèn luyện bản lĩnh thấy biến không sợ đi” Nghiêm Khải hời hợt nói.
“Cậu nói nhẹ nhàng thật.” Bạch Dực chìa một điếu thuốc sang.
“Cai rồi.” Nghiêm Khải lắc đầu, “Nhạc Nhạc không thích người tôi có mùi thuốc lá. Cho nên, cậu cũng không được hút.”
Bạch Dực câm nín.
Cậu có thể trọng sắc khinh bạn hơn nữa được không?!
Hai ngày sau, rất nhiều phóng viên canh chừng ở sân bay, vốn họ muốn nhân cơ hội phỏng vấn, ai ngờ đều bị bảo vệ cản bên ngoài, chỉ nghe được Bạch Dực cười nói một câu, hy vọng có thể mang về tin tức tốt.
Máy bay to lớn cất cánh bay tới bên kia đại dương, đôi cánh lướt qua nền trời xanh thẳm, chỉ để lại một vệt sáng nhỏ màu vàng nhạt.
- Hết chương 109-
Edit: Giaychuidis.
Vì cổ chân Phương Nhạc Cảnh bị thương nên công việc được Lý Tĩnh điều chỉnh một lần nữa, để trống một tuần cho cậu nghỉ ngơi.
“Anh thật sự không cần đi làm à?” Phương Nhạc Cảnh nằm lỳ trên giường hỏi.
“Ở nhà cũng có thể làm việc.” Nghiêm Khải tựa vào giường, đưa tay xoa đầu cậu.
Phương Nhạc Cảnh chen tới trước ngực anh, hai người cùng nhìn màn hình máy tính với toàn số liệu nhàm chán.
Nghiêm Khải nhếch miệng, nhéo cổ cậu một cái.
Trụ sở truyền thông Đông Hoàn, Thẩm Hàm đang xem tạp chí có ảnh bìa bản thân trong phòng nghỉ, tiếp đó Dương Hy đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một cái túi giấy.
“Gì vậy?” Thẩm Hàm tò mò hỏi.
“Quà giám đốc Nghiêm tặng em.” Dương Hy đặt túi giấy lên bàn.
“Cho em sao?” mắt Thẩm Mập lập tức sáng lên, ‘vèo’ một cái đã nhào tới.
“Để cảm ơn em đã giúp Nhạc Nhạc đó.” Dương Hy bóp bóp mặt cậu, “Lần này biểu hiện rất tốt.”
Đương nhiên là vậy rồi! Thẩm Hàm vui vẻ lấy dao dọc túi giấy ra, bên trong là một thẻ ăn hạng kim cương, có thể tới ăn ở các nhà hàng đứng đầu thế giới mà không cần hẹn trước, hóa đơn sẽ trực tiếp gửi cho boss.
“Dương Hy Dương Hy, chúng ta lời to rồi!” Thẩm Hàm vui vẻ không gì sánh được, vừa lắc vai anh vừa reo hò.
“Ngoại trừ điều đó ra, còn được thêm một tháng nghỉ phép đặc biệt.” Dương Hy dở khóc dở cười kéo người lại, “Có điều lúc này chưa thể nghỉ ngơi, cuối tuần phải chụp ảnh bìa cho tạp chí Movie, sau đó em cần tới châu Âu tham gia liên hoan phim nữa.”
The Sunset đạt được thành công chưa từng có, được đề cử ở không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ, từ nam chính xuất sắc nhất tới nam phụ xuất sắc nhất. Vì vậy, không chỉ trong nội bộ truyền thông Đông Hoàn mà giới truyền thông và khán giả cũng trở nên vô cùng chú ý tới liên hoan phim lần này, nhất là đề cử diễn viên nam chính xuất sắc nhất của Phương Nhạc Cảnh, hầu như ngày nào cũng có bài đăng mới ở nhiều diễn đàn lớn.
Lại có thể có một tháng nghỉ phép nữa!
Thẩm Mập lệ nóng quanh tròng.
Đã nói Boss quả nhiên là một người vô cùng tốt mà.
Đáng giá để Nhạc Nhạc lấy thân báo đáp.
“Hôm qua lúc em ngủ có phải di động đã kêu không?” Khu nhà bên kia, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Em nghe thấy à?” Nghiêm Khải dừng công việc trên tay, để máy tính lên tủ đầu giường.
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Sau đó nghe thấy anh nhận nên em không tỉnh lại.”
Cậu thật sự rất muốn ngủ tiếp.
“Nhóc lười!” Nghiêm Khải đưa di động trong tay cho cậu.
“Bác gái?” Phương Nhạc Cảnh lục lịch sử cuộc gọi.
“Bà nghe tin tức nói em bị thương nên gọi điện tới hỏi.” Nghiêm Khải nói, “Hơn nữa bà cũng biết chuyện em đi nhảy bungee rồi, cũng có vẻ không tán thành lắm đâu.”
“Sau đó bác có phê bình anh không?” Phương Nhạc Cảnh tựa cằm lên ngực anh.
“Sao phải phê bình anh?” Nghiêm Khải bật cười, xoay người đè cậu vào trong chăn, “Không nghe lời là em, anh phải phụ trách nghiêm phạt.”
Phương Nhạc Cảnh dùng tay áp lên gò má anh, đáy mắt đầy ý cười.
“Còn chưa kể anh nghe, Vệ Dật rốt cuộc là chuyện gì.” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Chút mánh khóe thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Đừng lo, em có thể tự ứng phó được.”
“Nếu không có gì bất ngờ, số 13 phố Dương Bình sẽ chiếu cùng ngày với phim điện ảnh của em.” Nghiêm Khải nói, “Công ty cũng sẽ giúp em chú ý động tĩnh của đối phương.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Lúc này đừng nói tới anh ta nữa.”
“Vậy em muốn nói gì?” Hai người tựa trán vào nhau, chóp mũi cọ cùng một chỗ.
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, hơi giương cằm lên.
“Vết thương trên chân có nặng lắm không?” Nghiêm Khải ghé vào tai cậu hỏi.
“Không sao, anh cẩn thận một chút là được rồi.” Âm thanh Phương Nhạc Cảnh rất nhỏ.
Nghiêm Khải cùng cậu mười ngón đan nhau, cúi đầu triền miên hôn tới.
Rèm cửa thật dày bị buông xuống, che đi gần hết tia sáng bên ngoài.
Tôi Khôi đang ở một quán rượu trên tầng cao ở không xa, nhìn bốn phía hồi lâu cũng không tìm được nơi nào thích hợp để chụp ảnh, bèn gọi tới cho Vệ Dật, “Vệ ca, cậu ta ở quá cao, lại ở đúng khúc quanh, căn bản không thể chụp được tình huống trong nhà.”
“Vậy canh chừng ở gần khu đó đi.” Vệ Dật thản nhiên nói, “Chỉ cần kiên trì, cậu nhất định sẽ tìm được manh mối thôi.”
“Xung quanh cũng không tiện ẩn núp.” Vẻ mặt Tôn Khôi đau khổ nói, “Khu này nhiều cửa ra vào lắm, hơn nữa an ninh nghiêm mật, người ngoài muốn vào cũng khó, lần trước chụp được Ngô Huyên chỉ là do may mắn thôi. Sau đó thằng em này cũng từng tới đây canh chừng nghệ sĩ khác, kết quả thiếu chút nữa bị người ta xem là kẻ trộm bắt mất.”
“Vậy thì sao?” Vệ Dật hỏi.
Nghe ra ý bất mãn trong giọng hắn, Tôn Khôi thức thời ngậm miệng, “Anh Dật, em sẽ làm như lời anh nói.”
“Tóm lại, bất kể cậu chụp được gì cũng đừng đăng vội.” Vệ Dật nói, “Phải đưa tôi trước.”
“Không thành vấn đề.” Tôn Khôi với hắn trước nay vẫn nói gì nghe đấy.
“Vất vả cho cậu.” Vệ Dật cúp máy, kéo ghế qua ngồi trước máy tính.
Tuy Minh Tinh discover chưa chính thức chiếu nhưng tuyên truyền và cảnh cut cũng đã tung ra không ít, được quan tâm nhất không thể nghi ngờ chính là Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm, nhất là hình ảnh Thẩm Hàm cõng Phương Nhạc Cảnh trong nhiệm vụ cuối, gần như vừa tung ra đã thành từ khóa tìm kiếm nhiều nhất. Trừ lần đó ra còn có việc Dạ Phong Vũ nhảy bungee tạo không ít sự chú ý.
Về phần Vệ Dật cũng nhảy bungee, tuy rằng cũng có không ít fans chia sẻ nhưng không thể địch lại fan siêu cấp sau lưng Dạ Phong Vũ – Chung Ly Phong Bạch. Người này không chỉ share bài trên trang cá nhân của mình mà còn phân tích kỹ càng! Tiến hành! Ca ngợi! Trên! Mọi! Góc độ!
Theo sau anh ta, một loạt nghệ sĩ nổi tiếng như Tô Nặc, Khâu Tử Ngạn cũng biết thuận thế giúp chia sẻ, hiển nhiên đè bẹp được Vệ Dật.
Fans thấy thần tượng của họ tụt xếp hạng đương nhiên cảm thấy không cam lòng, lại có kẻ bắt đầu lên trang cá nhân của Dạ Phong Vũ để công kích, nói một diễn viên xuất thân từ đóng phim sắc | tình thật quá LOW, bây giờ nổi tiếng có tẩy cũng không sạch nổi đâu, hoàng tử con lai nghe hay ghê đó. Vốn tưởng có thể khiến bản thân hả giận nhưng vì bình luận công khai nên bị người khác phát hiện. Hai phe bắt đầu tranh cãi. Sau đó có người phóng to ảnh nhảy bungee của Vệ Dật để phân tích, đều nói rằng nhìn qua cũng biết là sợ mất mật rồi, còn nói khoác mình là cao thủ nhảy bungee gì đó, cũng thật là liều mạng.
Fans hai bên tranh cãi ngất trời, Vệ Dật xem xong mặt cũng đen kịt, ném chuyện này cho người đại diện xử lý xong thì tắt máy, nhắm mắt làm ngơ.
Debut lâu như vậy, chuyện hắn hối hận nhất chính là trước kia đã trêu vào Tô Nặc. Lại không ngờ thế lực phía sau người này quá lớn, khiến hắn phải quyết định rời khỏi giới giải trí vài năm. Mà lúc này, diễn biến khi ấy một lần nữa xảy ra ___ hơn nữa cho dù lúc này muốn dây vào Tô Nặc, hắn cũng không thể sánh nổi với vị thế và quan hệ của cậu ta. Tuy nói chuyện năm đó chưa vỡ lở nhưng cũng có chẳng thiếu người biết, vậy nên khiến hắn gặp không ít khó khăn.
Vệ Dật đứng trước trước cửa sổ, ngẩn người nhìn dòng xe không dứt. Nếu như không có gì thay đổi, hai tháng sau ‘số 13 phố Dương Bình’ công chiếu sẽ giúp hòa lại một lần. Nhưng trước đó, điều hắn quan tâm nhất, cũng là liên hoan phim châu Âu vào tháng năm này.
Chẳng qua không giống những người khác, hắn muốn cho Phương Nhạc Cảnh, thậm chí là cả đoàn phim bên đó tay không ra về.
Vài ngày sau, sáng sớm Phùng Chử đã tới đưa Phương Nhạc Cảnh đến studio chuẩn bị chụp ảnh tuyên truyền cho tạp chí Movie.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Hàm tới trước cậu một bước, đang hóa trang.
“Chào buổi sáng.” Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Mập lập tức dùng ánh mắt ‘Có phải tối qua cậu với Boss lại liều mình túng | dục không biết tiết chế không hả’ nhìn sang.
Phương Nhạc Cảnh đưa tay lấy kéo cắt tóc trên bàn, làm động tác cắt xoèn xoẹt.
Thẩm Mập lập tức ngoan ngoãn nhìn về phía trước.
Lúc nãy tớ chưa nghĩ gì cả.
Vị anh hùng này, xin hãy bình tĩnh.
“Tôi là CHOO, là người chụp ảnh hôm nay.”
Nhiếp ảnh gia là một ông chú tóc trắng, con ngươi xám nhạt thoạt nhìn hơi hung ác nhưng khi cười lên lại rất thân thiện: “Vất vả cho mọi người rồi.”
Hoàn toàn không vất vả! Thẩm Mập vô cùng mong chờ với lần chụp hình này. Tạo hình thứ nhất là tạo hình thường, không có gì đặc biệt, nhưng tạo hình thứ hai lại đi theo phong cách đặc công quân đội đó. Những chiếc xe Jeep làm background cũng là hàng số lượng có hạn của thập kỷ trước, nhìn vô cùng cuồng dã, vô cùng ngầu lòi luôn!
Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở, “Chảy nước miếng kìa.”
“Hả?!” Thẩm Hàm nhanh chóng lau miệng.
Không có gì!
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh đi hóa trang.
Thẩm Mập phía sau lặng lẽ ghi thù.
Gạt tui.
Quả nhiên là bị BOSS chiều hư rồi.
Tạo hình thứ nhất đối với hai người đều không có gì khó khăn, quá trình hoàn thành rất nhanh chóng. Tạo hình thứ hai lại cần có hình xăm ___ tuy có thể PTS sau, nhưng để có được hiệu quả hoàn mỹ nhất, cuối cùng tạp chí vẫn mời chuyên gia tới sử dụng một loại thuốc xăm đặc biệt. Chờ Dương Hy lái xe đến, vị chuyên gia này đã đến trước một bước, đang loay hoay chuẩn bị công cụ, mái tóc đỏ vừa dài vừa xù, trên người thì mặc một chiếc áo sơ mi rách bươm.
Thẩm Hàm vô cùng ước ao.
Thật ngầu.
“Chào anh.” Dương Hy bắt tay chào.
“Chào cậu.” Đối phương mỉm cười, “Gọi tôi A Chu là được.”
Thẩm Mập thất vọng, cái tên quá giản dị, thật không hợp với ngoại hình chút nào. Sao không đặt là Sơn Kê Ca (anh chim trĩ) gì đó, cũng nên có một cái tên đặc biệt mới phải chứ, như là Cobra này, hay là Beast cũng được!
Phương Nhạc Cảnh bấm lên mông cậu ta một cái, đừng có ngẩn người!
Thẩm Hàm xoa xoa mông, ra vẻ lãnh đạm nhìn về hướng khác.
Tớ mới không muốn lên sờ thử một lọn tóc của anh ta đâu.
Lại có thể dựng cao đến như vậy.
Ở trong nhất định có dây thép.
“Hàm Hàm lên trước đi.” Phùng Chử đưa bản vẽ cho cậu ta, “Trông ngầu thật đấy.”
Thẩm Hàm cấp tốc cởi áo nằm xuống, vô cùng vội vã.
Nhìn ánh mắt lóe tia chờ mong của cậu, trong lòng Dương tiên sinh dâng lên cảm giác nguy cơ ___ gần đây hình như càng ngày càng thiên hướng lưu manh hóa rồi, kỳ phản nghịch tới trễ chăng? “Chỉ là vẽ lên thôi sao?” Thẩm Hàm hỏi.
“Bình thường cần đâm kim vào đó, nhưng lần này thì không.” A Chu đáp, “Thuốc màu này là loại đặc chế, chỉ có thể giữ một tuần thôi, sau đó sẽ từ từ bong dần.”
Thực ra có một hình xăm cũng oách lắm nè… Thẩm Mập suy nghĩ miên man, tưởng tượng xăm trên ngực một con hổ bự, hoặc là một con rồng cuốn quanh eo, trên tay làm thêm một câu “Tuyết bay rợp trời săn hươu trắng” nữa…
Quá khí phách rồi.
Dương Hy đặt mạnh ly nước xuống bàn.
Thẩm Hàm giật mình, theo bản năng đối mặt với anh.
Dương hi nhíu mày, cảnh cáo nhìn cậu một cái.
Thẩm Mập lập tức thành thật, nhét tai nghe vào, chăm chú nghe nhạc.
Tưởng tượng chút thôi cũng không được sao.
Đúng là hẹp hòi.
Vị A Chu này thoạt nhìn rất cuồng giã, giống như chỉ quét màu bừa lên, nhưng thực ra lại rất tinh tế nhẫn nại. Dù đây chỉ là sản phẩm tạm thời nhưng vẫn dùng thái độ vô cùng tập trung, dùng ngòi bút cẩn thận vẽ từng đường nét.
“Được rồi.” Hai tiếng sau, A Chu nói, “Bây giờ có thể chiêm ngưỡng được rồi.”
Thẩm Hàm đứng lên, hí hửng chạy đến trước tấm gương lớn, xoay người nhìn hình vẽ sau lưng, sau đó quả nhiên bị kinh diễm!
Quá ngầu rồi!
“Nhanh nhanh nhanh, giúp tớ chụp lại!” Thẩm Hàm vội vã.
“Ừ.”
Phương Nhạc Cảnh chụp xong, trả lại điện thoại cho cậu ta.
Thẩm Hàm mặc áo khoác lên, khấp khởi đăng trạng thái lên weibo.
Lông mày Dương Hy run lên, như cau mày lại như không.
Y như dự liệu, fans vừa nhìn thấy ảnh đã bắt đầu gào khóc, đều nói Mập Mập nhà chúng ta cả người đều là bảo, lúc ngoan ngoãn khiến người ta muốn nâng niu, khi khí phách lại có thể bễ nghễ trước chúng sinh, hiệu lệnh thiên hạ không kẻ nào dám không theo, chúng mị đều hết sức sùng bái. Cả đám đầu tiên quét tag #tổng công Thẩm Mập Mập#, sau nghĩ lại lại cảm thấy quá ngắn, bèn đổi thành #Lão đại hắc bang Thẩm Mập Mập#, cuối cùng thẳng thắn biến thành #Dương Hy là thụ#. Fandom chơi vui mệt nghỉ, thậm chỉ ngay cả fans của Phương Nhạc Cảnh cũng chạy tới góp vui, vô cùng tình nghĩa.
Dương Hy mặt không thay đổi, cất di động lại vào túi.
Thẩm Hàm còn đang tự say sưa, xem bằng điện thoại chưa đủ bèn thẳng thắn đổi sang dùng iPad tỉ mỉ thưởng thức, dự định về nhà mở máy tính cài làm màn hình mặc định.
Phương Nhạc Cảnh nằm tới buồn ngủ. Vì hình vẽ của cậu tương đối đơn giản, lại thêm A Chu cũng đã quen tay nên chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ đã hoàn thành.
“Có thể cho tôi xin danh thiếp của anh không?” Thẩm Hàm nhân cơ hội hỏi.
Dương Hy: …
“Đương nhiên là được.” A Chu rửa tay, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, “Bên trên có kèm số điện thoại và địa chỉ làm việc của tôi.”
“Tôi cũng muốn.” Phương Nhạc Cảnh mặc áo lên.
Phùng Chử: …
Tình huống gì thế này.
“Hoan nghênh đến chơi.” Phát xong danh thiếp, A Chu mỉm cười bắt tay với họ rồi mới dọn đồ ra về.
Thẩm Hàm hỏi Phương Nhạc Cảnh, “Cũng muộn rồi, cùng đi ăn khuya không?”
“Không được.” Dương Hy nói, “Em phải giảm béo.”
“Nhưng bữa tối mới ăn có một cái sandwich thôi.” Thẩm Hàm kháng nghị, “Em húp cháo cũng không được sao?”
“Xin lỗi nhưng chúng tôi có việc phải đi trước.” Dương Hy không để ý tới Thẩm Hàm, quay ra chào tạm biệt Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử.
“Việc gì vậy?” Thẩm Hàm không nhớ mình còn việc gì.
“Vậy tôi cũng đưa Nhạc Nhạc về đây.” Phùng Chử cầm túi lên, “Hẹn mai gặp lại.”
Dương Hy gật đầu, cùng Thẩm Hàm ra ngoài lấy xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Thẩm Hàm ngồi xuống ghế phó lái.
Dương Hy lấy danh thiếp từ túi quần cậu ra, “Đừng nghĩ tới chuyện đó.”
“Đó là của em mà!” Thẩm Hàm vươn tay định lấy lại.
Dương Hy giơ tay vứt danh thiếp qua cửa sổ.
Thẩm Hàm tức giận, “Anh ngang ngược lắm!”
Dương Hy tiếp tục lái xem, một đường lạnh mặt.
Cả đoạn đường hai người không nói gì với nhau, Thẩm Hàm vừa vào nhà đã chạy về phòng ngủ, đùng đùng rửa mặt xong liền chui vào chăn, không thèm để ý tới anh.
Dương Hy xử lý công việc xong xuôi, cũng vào nhà tắm tắm rửa rồi trở về nằm cạnh cậu, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Hàm ôm chăn đứng dậy, chân trần chạy ra phòng khách.
Năm phút sau, Dương Hy đi tới, ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu.
“Hừ!” Thẩm Hàm co người vào trong chăn.
“Anh xin lỗi.” Dương Hy nói.
“Xin lỗi là xong hả?!” Thẩm Hàm từ trong chăn chui ra, “Em muốn xăm một con hổ bự!”
Lại dùng tay vẽ một vòng trên không trung, “Bự như này này!”
Dương Hy bật cười.
Thẩm Hàm thò chân đạp lên ngực anh một cái.
“Anh xin lỗi vì đã ném đồ của em.” Dương Hy nói, “Nhưng không có nghĩa là anh đồng ý để em xăm lung tung lên người mình.”
“Không đồng ý thì anh nói ra là được rồi mà!” Thẩm Hàm tức giận, anh thối lắm! Lúc nãy em đâu có mượn tiền anh, cũng đâu có ăn vụng đồ ăn của anh hả!
“Vậy giờ chúng ta nói rõ ràng.” Dương Hy cầm tay cậu, “Đừng nghĩ tới chuyện xăm hình nữa, có được không?”
“Anh thật sự không thích à?” Thẩm Hàm khụt khịt.
Dương Hy gật đầu.
“Vậy được rồi.” Thẩm Hàm hừ hừ, “Chờ chụp ảnh xong em sẽ rửa đi.”
Dương Hy vui vẻ cong môi, “Cảm ơn em.”
“Hừ!” Thẩm Hàm lại chui vào, đưa lưng về phía anh.
Người ta vẫn còn giận đấy!
“Anh thừa nhận mình đã phản ứng hơi quá.” Dương Hy ôm lấy cậu từ phía sau, “Để anh nấu đồ ăn khuya cho em nhé?”
Thẩm Hàm khẽ co người, đừng tưởng có thể mua chuộc được em!
Dương Hy hôn lên tóc cậu, đứng dậy vào bếp nấu cháo vịt.
Mười lăm phút sau, Thẩm Hàm đi dép lê trong nhà lẹt quẹt theo tới phòng bếp: “Phải thêm thật nhiều trứng với thịt đó!”
Dương Hy cười, đưa tay ôm chặt lấy cậu.
Đúng là đồ trẻ con… Xăm thôi cũng căng thẳng như thế. Thẩm Hàm một bên ầm thầm suy nghĩ, một bên tới phòng khách gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh, “BOSS có thấy hình xăm của cậu không?”
“Có chứ, anh ấy còn nói trông rất đẹp.” Phương Nhạc Cảnh trả lời.
Hừ! Thẩm Mập nắm chặt tay, mình không đố kị tí nào!
“Vậy cậu có muốn biến nó thành xăm thật không?” Thẩm Hàm lại hỏi.
“Không đâu, như vậy thì lớn quá.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nhưng mà tớ định sẽ xăm một hình xăm nhỏ.”
“Boss đồng ý hả?” Thẩm Hàm mở to mắt.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh tủm tỉm cười, “Bọn tớ định sẽ xăm cùng nhau.”
Lại còn hình xăm đôi à! Thẩm Hàm tức giận.
Chỉ có phàm nhân mấy người mới show ân ái vậy thui!
“Hàm Hàm, vào ăn thôi.” Dương Hy từ trong bếp nói vọng ra.
Thẩm Hàm nhanh chóng cúp máy nhảy chân sáo qua.
Tuy mình không thể xăm hình, nhưng mình lại được ăn cháo vịt đó!
Thỏa mãn như nhau thôi.
“Em thích hình nào?” Nghiêm Khải nói là làm, chủ nhật tới đã cầm một xấp tranh về, “Anh đã tìm người thiết kế rồi, đều là độc nhất vô nhị.”
“Cái này đi.” Phương Nhạc Cảnh chỉ vào một hình trong số đó.
“Buổi chiều người xăm hình sẽ tới.” Nghiêm Khải nói, “Là người của mình, có thể tuyệt đối yên tâm.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng làm ổ trong lòng anh, cuộn người thành một cục.
Đêm hôm đó, bên trên mắt cá chân của hai người đều sưng đỏ, lại có thêm một hình vẽ giống nhau như đúc.
“Đánh dấu xong rồi, vậy thì cả đời này em đều là của anh.” Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng, “Dù có ở đâu cũng có thể tìm về.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, trong lòng ngọt ngào.
Dường như cậu nói ra yêu cầu gì anh cũng đều đồng ý…
Thật tốt.
Một tháng sau, tập san của Movie phát hành, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cũng lên máy bay tới Ý chuẩn bị cho lễ khai mạc liên hoan phim.
Anse Al và các thành viên khác trong đoàn phim đã đến trước một ngày. Vì khách sạn đoàn phim thuê có rất nhiều khách và ký giả trực chờ nên Augustine hào phóng cho họ mượn một căn biệt thự để ở tạm. Chờ Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đến nơi, Philip còn đang ngồi chồm hỗm trong sân chơi với Simba.
“Đã lâu không gặp.” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy cậu ta một cái, “Augustine cũng đến rồi sao?”
“Còn chưa, anh ấy đi Pháp rồi, chắc năm ngày nữa mới về.” Philip ném nốt cục thịt bò cuối cùng vào lồng sắt.
Phương Nhạc Cảnh có hơi bất ngờ, đáng lẽ theo phong cách của người này, nếu anh trai không có nhà thì phải hân hoan nhảy nhót như đánh máu gà chứ? Rõ ràng có gì đó khác thường.
“Anh… bị bệnh hả?” Thẩm Hàm cũng thử hỏi.
“Đúng.” Philip che ngực, ánh mắt buồn bã đáp, “Đau ở trong tim này.”
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh lùi về sau, “Tôi lên trên gặp đạo diễn trước đây.”
“Ôi, tình yêu.” Philip thâm tình đi về phía Thẩm Hàm.
“Dương Hy!” Lưng Thẩm Hàm tê dại.
Dương Hy nhanh chóng xuất hiện, đứng chắn giữa hai người.
“Ôi!” Philip còn đang đắm chìm trong cảm xúc.
Dương Hy dắt Thẩm Hàm quay người rời khỏi.
“Anh có bằng lòng nghe tôi kể một câu chuyện không?” Philip nắm tay Phùng Chử.
“Tôi không, tôi, tôi, chúng ta có phải thân thiết gì đâu.” Phùng Chử rợn tóc gáy.
“Nơi này.” Philip kéo tay Phùng Chử đặt lên ngực trái mình, “Bị thương rồi.”
Phùng Chử khóc không ra nước mắt, chỉ muốn ngất đi cho xong.
Ai tới cứu tôi với!
******
Là nhân vật lớn của giới truyền thông trong nước, đoàn người Nghiêm Khải cũng có ghế tham gia liên hoan phim lần này. Vốn quyết định chỉ tới trước một ngày, nhưng Bạch Dực lại đề xuất nên tới trước ba ngày.
“Không cần.” Nghiêm Khải nhìn sắp xếp hành trình, “Tới trước ba ngày cũng không có ý nghĩa gì, đổi lại như cũ đi.”
“Cậu chắc chứ?” Bạch Dực hỏi lại, hiếm khi thấy ai kia sang Ý mà người này lại không cố tình đưa ra yêu cầu đến sớm tuần trăng mật.
“Tôi, chắc, chắn.” Nghiêm Khải nhìn lại.
“Này này!” Bạch Dực thận trọng, “Tôi chỉ có lòng tốt lo lắng giúp cậu thôi.”
“Khắp nơi đều là ký giả, cậu nghĩ tôi không biết nặng nhẹ đến thế à?” Nghiêm Khải buồn cười đáp.
Khó nói lắm! Bạch Dực lặng lẽ thở dài, cậu đói | khát như vậy, một trăm năm thì đến tám mươi năm chẳng yêu ai, bây giờ yêu vào nom có khác gì mấy cậu trai mười tám hừng hực lửa tình không.
Nghiêm Khải có vẻ đang vui nên không tranh luận gì thêm.
“Dạo gần đây tôi đều gặp ác mộng không thôi, chờ cậu công khai tình cảm, để xem tôi đối phó với đám phóng viên ấy thế nào.” Bạch Dực ngồi xuống đối diện, “Nhìn này, mắt có quầng rồi.”
“Cậu phải rèn luyện bản lĩnh thấy biến không sợ đi” Nghiêm Khải hời hợt nói.
“Cậu nói nhẹ nhàng thật.” Bạch Dực chìa một điếu thuốc sang.
“Cai rồi.” Nghiêm Khải lắc đầu, “Nhạc Nhạc không thích người tôi có mùi thuốc lá. Cho nên, cậu cũng không được hút.”
Bạch Dực câm nín.
Cậu có thể trọng sắc khinh bạn hơn nữa được không?!
Hai ngày sau, rất nhiều phóng viên canh chừng ở sân bay, vốn họ muốn nhân cơ hội phỏng vấn, ai ngờ đều bị bảo vệ cản bên ngoài, chỉ nghe được Bạch Dực cười nói một câu, hy vọng có thể mang về tin tức tốt.
Máy bay to lớn cất cánh bay tới bên kia đại dương, đôi cánh lướt qua nền trời xanh thẳm, chỉ để lại một vệt sáng nhỏ màu vàng nhạt.
- Hết chương 109-
Danh sách chương