Ngày hôm sau, sau khi chạy xong chương trình tuyên truyền hoạt động buổi chiều, Phương Nhạc Cảnh liền cùng Phùng Chử ra sân bay, sau khi hạ cánh thì đã gần rạng sáng.

“Hay là chúng ta gọi một chiếc xe nhé?” Phùng Chử hỏi. “Đưa cậu về nhà trước.” Dù sao cũng là thần tượng minh tinh, không chừng có người hâm mộ hoặc phóng viên đang chờ đợi chỗ nào đó.

“Không cần, tôi cũng không phải là con nít.” Phương Nhạc Cảnh nhận hành lý lại từ tay hắn. “Anh so với tôi phải mệt hơn mới đúng, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Xác định không cần đưa đi?” Phùng Chử vẫn không yên lòng.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, kéo cửa xe taxi ra rồi nhét hắn vào. “Ngủ một giấc thật tốt, ngủ ngon.”

“Được rồi.” Phùng Chử cũng không hỏi nhiều nữa. “Về nhà rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, thò tay giúp hắn đóng cửa xe lại, lại ở ngoài cửa sổ phất phất tay. “Gặp lại sau.”

Cho đến khi chiếc xe taxi màu xanh trắng kia biến mất tại tại cổng ra vào sân bay, Phương Nhạc Cảnh mới mang theo hành lý xoay người, dựa theo tin nhắn của Nghiêm Khải mà đi về cổng phía đông. Chiếc xe màu trắng quen thuộc đã ở đó. “Cám ơn chú Vương.”

Bác tài xế vẫn ít lời trước sau như một, chỉ là hơi chút gật đầu chào hỏi, liền lái xe đưa cậu về Tây Hoa Nhã Cư.

Thang máy chậm rãi chạy lên, Phương Nhạc Cảnh lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó liền rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc như dự đoán.

“Em về rồi.” Phương Nhạc Cảnh cười ngẩng đầu.

Nghiêm Khải nhẹ nhàng hôn má cậu một cái, sau đó trực tiếp nhấc người kia đặt lên cái cân. “Cho anh xem có gầy hay không.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, vươn tay ôm cổ anh dùng sức nhảy dựng, hai chân như bạch tuộc nhỏ bám chặt lấy eo anh.

“Không cho chơi xấu?” Hai tay Nghiêm Khải ôm eo cậu, để ngừa không cẩn thận làm cậu bị ngã.

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.

“Đã nói lúc trước rồi, gầy sẽ bị phạt.” Nghiêm Khải cụng vào trán cậu.

“Vậy em đây xin được về lại một lần nữa.” Phương Nhạc Cảnh treo trêи người anh, không chịu xuống dưới. “Đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi mua hai bịch nước trái cây uống xong đã.”

“Ba hoa cũng vô dụng.” Nghiêm Khải ôm cậu đi vào bên trong. “Thay quần áo trước, sau đó rửa tay ăn cơm.”

“Thơm quá.” Phương Nhạc Cảnh khụt khịt mũi.

“Đều là món em thích, vừa đưa đến nửa tiếng trước.” Nghiêm Khải nói. “Mục Thu tự mình đưa tới.”

“Hử, giám đốc Mục?” Phương Nhạc Cảnh ngoài ý muốn. “Vì sao anh ấy còn làm loại chuyện này?”

“Người vốn dĩ phụ trách đưa cơm là người trong nhà cậu ta, kết quả trong nhà có chuyện đột xuất, mấy ngày này xin phép.” Nghiêm Khải buông cậu ra. “Người khác cũng không tin nổi, đành phải tự cậu ta đưa đến.”

“Các anh nhất định lại cãi nhau.” Nhớ tới vị giám đốc Mục, Mục Thu táo bạo kia, Phương Nhạc Cảnh cơ hồ đã có thể não bổ anh ta vừa hùng hùng hổ hổ vừa mang theo hộp đồ ăn gõ cửa bùm bùm.

“Quản cậu ta làm gì.” Nghiêm Khải nói. “Em ăn no mới là quan trọng nhất.”

Lo lắng cậu mệt lại phải ngồi máy bay sẽ không có khẩu vị, cho nên thức ăn trêи bàn đều rất thanh đạm. Sau khi nuốt xuống ngụm đồ ăn cuối cùng, Phương Nhạc Cảnh buông bát cháo, thỏa mãn nói. “Ăn ngon ghê.”

“Ăn no chưa?” Nghiêm Khải xoa xoa bụng cậu.

“Rồi.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào người anh. “Thật mệt.”

“Ăn no liền buồn ngủ?” Nghiêm Khải nắm mũi cậu.

“Đây không phải là chuyện thường tình của con người sao.” Giọng điệu Phương Nhạc Cảnh lười biếng.

“Ăn no buồn ngủ là heo con.” Nghiêm Khải ôm bờ vai của cậu. “Giữ ấm sinh ɖâʍ ɖu͙ƈ, đây mới là chuyện thường tình của con người.”

Cằm Phương Nhạc Cảnh chống lên ngực anh, ngửa đầu, ánh mắt sáng long lanh.

“Bao nhiêu ngày không được ngủ ngon rồi?” Nghiêm Khải nhíu mày, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt quầng thâm mắt cậu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ. “Thả đi là một chú thỏ con, trở về lại thành gấu trúc nhỏ.”

“Vậy anh buôn bán lời rồi.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh. “Rõ ràng quốc bảo tương đối đáng giá mà.”

“Ngồi một lát rồi đi tắm rửa, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Nghiêm Khải cụng cụng trán cậu. “May mắn chỉ có hai tháng, nếu ở lâu hơn một chút, có lẽ anh cũng sẽ không đồng ý.”

“Đã nói là không can thiệp công việc của em mà.” Phương Nhạc Cảnh kháng nghị.

“Không can thiệp công việc của em, là giám đốc truyền thông Đông Hoàn.” Nghiêm Khải ôm cậu đặt trêи đùi mình. “Không phải anh.”

“Có khác nhau sao?” Phương Nhạc Cảnh kéo lấy mặt anh.

“Đương nhiên là có, một là cấp trêи, một là ông xã, hoàn toàn không giống nhau.” Nghiêm Khải nói đến lưu loát, nhưng lại rất có đạo lý.

……

Phương Nhạc Cảnh bị nói tới mức nghẹn lời, tuy rằng nghe chính xác là cố tình gây sự, nhưng dường như lại không tìm thấy lý do gì để phản bác.

Quả nhiên là gian thương.

Mà sự thật chứng minh giám đốc Nghiêm nói được thì làm được, sau khi giúp cậu tắm rửa trong phòng tắm xong, liền mang cậu trở về phòng ngủ, rồi chỉ nhẹ nhàng hôn một cái. “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh đích xác có chút mệt, lại vừa được tắm nước ấm, mỗi một lỗ chân lông đều thoải mái đến mở ra, lười biếng chẳng muốn động đậy chút nào.

Nghiêm Khải ôm cậu vào trong lòng, tay phải ở trêи lưng vỗ nhẹ từng chút. Không qua bao lâu, liền nghe hô hấp đều đặn của cậu.

Tách ra hai tháng, người trong lòng tựa hồ có gầy hơn trước một vòng. Bàn tay Nghiêm Khải tiến vào áo ngủ của cậu, từ sau lưng vòng đến cái bụng, sau đó thở dài.

Chẳng biết mất bao lâu mới dưỡng mập lại được.

Cho nên mà nói Thẩm Mập Mạp có được kỹ năng nhanh chóng tăng cân, vào thời điểm nào đó vẫn khiến người ta hâm mộ mà…

Tuy rằng rất muốn để cậu ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn hai ngày, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại Phương Nhạc Cảnh liền bắt đầu vang.

Nghiêm Khải vươn tay cầm lấy từ tủ đầu giường, sau khi tắt đi âm thanh liền nhìn thoáng qua, thì thấy người gọi tới là đạo diễn Nhạc Sênh.

“Của em sao?” Phương Nhạc Cảnh mơ mơ màng màng hỏi.

“Ừ.” Nghiêm Khải đưa điện thoại cho cậu. “Đạo diễn Nhạc.” Cũng may mà là Nhạc Sênh, nếu đổi thành người khác, đại khái anh sẽ trực tiếp tắt đi.

“Sớm như vậy.” Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái rồi ngồi dậy, bưng ly nước uống một ngụm, sau đó bắt điện thoại.

“Vừa gọi điện thoại cho Phùng Chử, nghe nói rằng cậu đã về nhà?” Nhạc Sênh hỏi.

“Vâng, tối hôm qua vừa bay về.” Phương Nhạc Cảnh lắc lắc đầu, muốn cho mình tỉnh táo hơn một chút.

Nghiêm Khải tựa vào bên cạnh, thấy vừa buồn cười lại có chút đau lòng, vươn tay kéo người vào trong lòng mình.

“Buổi sáng mười giờ, ở đài truyền hình có cuộc họp thảo luận, có thể tới không?” Nhạc Sênh vào thẳng chủ đề.

“Không thành vấn đề.” Mắt Phương Nhạc Cảnh nhìn đồng hồ treo tường. “Tôi sẽ đến đúng giờ.”

Nghiêm Khải khẽ nhíu mày.

“Tốt lắm.” Nhạc Sênh nói. “Vậy có gì gặp mặt lại nói.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Một lát nữa gặp.”

“Sớm như vậy đã phải đến đài truyền hình?” Nghiêm Khải nhíu mày.

“Ừa, đạo diễn Nhạc bảo muốn họp trước.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại không muốn mở ra. “Lúc trước chỉ là xem tư liệu, vẫn chưa chính thức thảo luận qua với mọi người.” Dù sao cũng là trực tiếp tuyển diễn viên, mình thế nào đi nữa cũng phải bàn bạc với đoàn làm phim một lần.

“Hối hận biết bao.” Nghiêm Khải ôm chặt cậu. “Lúc trước đáng lẽ không nên để em gia nhập ngành này.”

“Hối hận cũng không có cách nào.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng duỗi eo, đẩy chăn ra ngồi dậy. “Cánh cứng rắn rồi, không nghe lời anh nữa.”

Nghiêm Khải cười lắc đầu, nhìn cậu một đường chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Phùng Chử đúng giờ lái xe tới đón cậu, khi tới cổng lớn đài truyền hình, vừa lúc gặp được trợ lý của đạo diễn Nhạc Sênh đi ra tiếp.

“Sao thế?” Phùng Chử xuống xe liền trêu ghẹo. “Rớt tiền hay là thất tình.”

“Tôi ngược lại còn muốn thất tình đây, ít nhất còn thuyết minh rằng tôi có bạn trai.” Trợ lý nhỏ vẻ mặt thảm thiết. “Tốt bụng nhắc nhở, đạo diễn Nhạc mấy ngày này tâm tình phi thường, very, đặc biệt, mười phần, không xong. Cơ hồ tất cả mọi người đều bị ông ấy mắng một trận.”

“Vì sao?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu. “Buổi sáng đạo diễn Nhạc gọi điện cho tôi, cũng không nghe thấy có gì khác thường mà.”

“Đạo diễn Nhạc tuy rằng táo bạo nhưng còn chưa tới trình độ ngu ngốc, cậu mới trở về có một ngày, ông ấy cũng không thể rống to với cậu.” Trợ lý nhỏ buông tay nói.

Phùng Chử bạc tình quả nghĩa nói. “Vậy là tốt rồi.” Chỉ cần không mắng Nhạc Nhạc nhà tôi, người khác thì cứ tùy tiện.

“Thế nhưng vào một khắc cậu bước vào cửa, tình huống sẽ không như vậy nữa.” Trợ lý nhỏ ôm cánh tay. “Chỉ muốn nói là, lúc nào cũng có khả năng bị bắn vào đầu.”

“Dù sao cũng phải nói cho tôi biết lý do trước chứ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Một lời khó nói hết.” Trợ lý nhỏ mặt đầy mặt đau khổ. “Thời gian cấp bách, tôi chỉ nói trọng điểm  với cậu.”

“Nói.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.

Tiểu trợ lý nói. “Đạo diễn Nhạc và đoàn làm phim xảy ra tranh cãi, ai cũng không thuyết phục được ai, đỏ mặt tía tai gây gổ.”

Mâu thuẫn nghe qua nhất thời không thể hoà hoãn, Phùng Chử nói ra từ tận nội tâm. “Hay là tôi đưa Nhạc Nhạc trở về trước? Gần đây cậu ấy vẫn không thoải mái, tối hôm qua vừa té xỉu ba lần, nói không chừng sẽ lập tức té xỉu lần thứ tư.”

Phương Nhạc Cảnh:…

“Không còn kịp rồi.” Liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, giọng nói trợ lý nhỏ yếu ớt. “Đạo diễn Nhạc đã đến.” Cho nên phải nói là phải đóng cửa thật kín, loại chuyện này nhất định không thể khinh thường.

“Nhạc Nhạc, A Chử.” Nhạc Sênh từ cửa hông đi ra.

Phùng Chử thấp giọng nói. “Nhìn qua cũng tàm tạm mà, cô xác định tâm tình đạo diễn Nhạc không tốt?”

“Thật.” Tiểu trợ lý nghiến răng rít lời.

Không đợi đi vào trong, di động Nhạc Sênh đã bắt đầu vang lên, sau khi bắt máy sau không nói được hai câu, ba người còn lại ở đây liền chính mắt chứng kiến đạo diễn Nhạc hoàn toàn biến thân, vì thế tập thể trong lòng run sợ.

Đây là muốn phun lửa rồi mà…

“Tóm lại ở trong chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.” Nhạc Sênh nói xong liền tắt điện thoại.

Trợ lý nhỏ nhẹ nhàng thở ra, may mắn lần này không ném di động, bằng không lại phải chạy đi mua.

“Đạo diễn Nhạc.” Phùng Chử tận lực khiến mình nhìn qua thoải mái lại sung sướиɠ. “Sao ngài lại tự mình đi ra, chúng tôi vừa mới chuẩn bị đi vào.”

Trợ lý nhỏ nghiêng mắt nhìn hắn, vừa rồi cũng không biết là ai muốn giả bộ bất tỉnh bỏ chạy.

“Đi ra hít thở không khí.” Nhạc Sênh nhìn nhìn đồng hồ. “Hội nghị kéo dài một giờ, đi uống một ly cà phê trước đi, đau đầu.”

Phùng Chử phi thường muốn đề nghị ông ta, đau đầu hẳn phải uống thuốc đau đầu, không phải là uống cà phê.

Trợ lý nhỏ yên lặng đá hắn một cú để nhắc nhở.

Phùng Chử tươi cười đầy mặt. “Uống ly cà phê cũng tốt.”

Quán cà phê được thiết kế ở bên trong vườn hoa ở đài truyền hình, bán lộ thiên thấp thoáng giữa cây cối. Thời tiết đầu tháng sáu không quá nóng, thỉnh thoảng có một vài chú chim hót gọi trêи đầu, ngược lại cũng là nơi để tranh thủ nghỉ ngơi thoải mái.

Nhân viên phục vụ mang cà phê đến, đặt ba ly ở trêи bàn, sau đó bưng một mình cái ly của Nhạc Sênh lên, cung kính đưa đến tay ông. “Đạo diễn Nhạc, đây là Mocha hạt dẻ ngài gọi, có bất cứ yêu cầu nào xin cứ gọi tôi.”

Nhạc Sênh khẽ gật đầu.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng biến mất.

Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử liếc nhau, đều có cảm giác mưa gió sắp đến. Xem tư thế này, là đã náo loạn đến mức toàn đài truyền hình đều biết đạo diễn Nhạc tâm tình không tốt rồi…

“Đạo diễn Nhạc.” Vẫn trầm mặc mãi cũng không phải chuyện hay, vì thế Phương Nhạc Cảnh đành phải nhận nhiệm vụ tìm đề tài gian khổ. “Vừa rồi thấy ngài gọi điện thoại, có phải chương trình gặp phải vấn đề gì hay không?”

Cư nhiên lại hỏi trắng trợn như vậy hả! Phùng Chử và trợ lý nhỏ, đồng loạt dùng ánh mắt nhìn liệt sĩ mà nhìn cậu, sau đó khi Nhạc Sênh ngẩng đầu liền nhanh chóng khôi phục vẻ mặt vô tội trong nháy mắt. Chúng tôi cái gì cái gì cũng không biết.

“Nhất thời cũng không nói rõ được.” Nhạc Sênh buông ly cà phê trong tay. “Nhưng mà nếu cậu không biết cũng tốt, lập trường có thể càng khách quan.”

Phương Nhạc Cảnh thức thời gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Không khí lại rơi vào sự trầm mặc quỷ dị lần nữa, thấy Nhạc Sênh tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, ba người còn lại cũng không tiện nói chuyện, đành phải im lặng uống cà phê.

Phùng Chử cảm giác, đây đại khái là ly cà phê gian nan nhất của đời mình. Espresso đậm gấp mười lần so ra cũng kém hơn.

“Nhạc Nhạc đến rồi!” Trong phòng hội nghị, những người còn lại trong đoàn làm phim đang nhỏ giọng thảo luận, khi nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh đẩy cửa tiến vào thì rối rít vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó lại nhìn thấy Nhạc Sênh theo sát phía sau thì trong nháy mắt khôi phục lại tư thế nghiêm túc ngồi ngay thẳng.

Tốc độ biến thân cũng không cần quá nhanh như vậy chứ! Quả là đoàn làm phim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện