Edit: Giaychuidis
Từ chủ nghĩa nhân đạo mà suy nghĩ, có thể ánh mắt của Philip quá ư là tang thương nên ông chủ béo vẫn sai nhân viên mua hộ anh ta một bộ quần áo, cũng thuận tiện tạm cho mượn một bộ trang phục của đầu bếp. Bởi vì ngoại trừ áo đầu bếp cũng chỉ còn áo phục vụ, chính là loại trường bào trang nhã, đương nhiên loại này không phải ai cũng có thể mặc.
Philip không hề kén chọn, vui mừng hoan hỉ chạy vô toilet thay, còn định đòi thêm một cái mũ đầu bếp, tỏ vẻ như vậy mới chọn bộ.
Kết quả, đương nhiên là bị cự tuyệt.
Augustine sờ sờ cằm, cao thấp đánh giá một phen.
“Thế nào?”, khó có khi thấy hắn có hứng thú, Philip quyết đoán đứng lên, còn nhân tiện xoay thêm vài vòng, tràn ngập mong chờ nói “Có phải giống một đầu bếp phương đông đẹp trai tài giỏi lại bí ẩn mê hoặc không?”.
“No”, Augustine lắc đầu “Giống nhân viên thu ngân với trang phục tình thú hơn”.
“Ặc!!”, Thẩm Mập Mạp định lực không đủ phun ra một búng… trà.
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh giúp cậu ta thuận khí.
Philip chịu đả kϊƈɦ lớn, giận dữ ngồi lên ghế.
Sau đó cúc áo liền đứt phựt, bay tung tóe.
Bởi vì nhà hàng chỉ có hai đầu bếp, dáng người lại nhỏ gầy, loại tứ chi phát triển như Philip, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nhìn thấy bộ ngực lõa lồ của hắn lộ ra, cả một đám nhất tề đau trứng im lặng.
Quả nhiên là tình thú!
……………………….
Nửa tiếng sau, Phục vụ tiên sinh lấy lòng dâng quần áo tới, là một chiếc T- shirt xanh ngát xanh, trêи ngực còn in hình hoàn châu cách cách.
“Áu!”, Philip thống khổ che mặt.
Phục vụ tiên sinh thực vô tội mà, vốn dĩ quán đã ở chỗ hẻo lánh, xung quanh cũng chỉ có duy nhất một chợ nông sản, tìm rau dưa thịt cá còn dễ hơn tìm quần áo, người ta cũng không dễ dàng mà ┐( ˘_˘)┌
Mặc xong cái áo, Philip cũng im tiệt luôn, bởi vì hắn thấy bản thân thật giống một con chim bói cá.
Nhưng trái lại Augustine lại vô cùng hài lòng, hào phóng boa tiền cho nhân viên phục vụ.
Sau một hồi bị hấp diêm thị giác, chút câu nệ của Thẩm Hàm bay không còn một mống, hơn nữa vị mặt than tiên sinh tên Augustine kia cùng một kiểu người với Dương Hi cho nên cậu cảm thấy một tình cảm thân thiết quỷ dị.
“Cẩn thận xương cá”, Phương Nhạc Cảnh đưa cho cậu một cái bát nhỏ, còn cẩn thận rắc thêm chút hạt tiêu.
“ừ”, Thẩm Mập Mạp cúi đầu ăn ăn, phi thường kɧօáϊ trá.
Phương Nhạc Cảnh lại tiếp tục giúp cậu cuốn bánh xuân(*).
Giaychuidis: [chūnbǐng] bánh xuân (loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc).
Augustine đối diện hưng trí “Giống như đạo diễn An nói, hai người thật giống anh em”.
“Thì chúng tôi chính là anh em mà”, Thẩm Mập Mạp tủm tỉm, có thể chia sẻ hết thảy bì mật với nhau.
Đương nhiên, ngoại trừ vụ Chú Sáu.
Đúng là nỗi đau của tình bạn thuần khiết này ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐.
“Tuy rằng vẫn chưa xác định nhưng vẫn chúc bộ phim của hai người thành công.” Augustine nâng cốc mỉm cười ” Hơn nữa nếu hết thảy đều thuận lợi thì sau khi phim công chiếu tôi có một phần quà bất ngờ nho nhỏ”.
“Bất ngờ gì?” Nghiêm Khải có chút bất ngờ, hiển nhiên là không được báo trước.
“Đã gọi là bất ngờ đương nhiên là không thể nói trước”.
Nghiêm Khải khẽ nhấc đuôi lông mày, nhưng vì quen với tính hắn nên không hỏi tiếp.
“Chẳng lẽ anh định gửi Sinba đi làm quà”, Philip nhất thời cảnh giác.
Sinba là ẻm sư tử ngạo kiều hôm trước xuất hiện.
“Chú mày thích nó à?”, Augustine nhắc nhở “Nó cũng đâu có để ý đến mày”.
Philip ưỡn ngực trượng nghĩa nói “Dù vậy anh cũng không được tặng nó”.
“Yên tâm, Sinba vẫn ở nhà”, Augustine xoay xoay cái nhẫn trêи tay “Tao đem mày tặng”.
Philip ôm tym.
Tuy rằng đã bảo vệ được sư tử, nhưng mà đáp án này, óa óa óa óa, cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thẩm Mập Mạp vừa ăn cơm vừa xem chuyện vui, ăn đến phồng cả bụng, hoàn toàn không còn tâm trạng như "ăn cơm với thầy chủ nhiệm" nữa. Thế nên thời điểm Phương Nhạc Cảnh đưa cậu ta về đành phải lái xe chậm một chút, tránh ảnh hưởng đến quá trình tiêu hóa của bạn mập nào đó.
“Muốn lên nhà ngồi chơi chút không?”, Thẩm Hàm nhiệt tình “Có thể cùng uống nước ô mai”.
“Thôi, buổi tối tớ còn có việc”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.
Thẩm Hàm lập tức dùng biểu tình như "gian phu ɖâʍ phụ" nhìn cậu.
Lưng Phương Nhạc Cảnh run lên “Cậu muốn làm gì?”.
“Cùng đại Boss yêu đương có cảm giác gì?”, Thẩm mập mạp bắt đầu bát quái.
Phương Nhạc Cảnh:………
“Tớ cố ý mua Phấn hồng thỏ toàn tập”, Thẩm Hàm phát ngôn.
“Đó là cái gì?”, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc.
“Tổng tài bá đạo văn”.
Phương Nhạc Cảnh bắt đầu hối hận vì sao lúc tối không uống rượu, ít nhất thì cũng không cần lái xe đưa thằng bạn hâm về nhà.
“Nghiêm tổng sẽ không gọi cậu là "tiểu yêu tinh" đúng không?”, Thẩm Mập Mạp YY “Sau đó rút dây lưng, đẩy cậu xuống bàn làm việc”. Sách nào cũng có đoạn này, phi thường kinh điển.
Phương Nhạc Cảnh giận sôi người, quyết đoán đuổi người xuống xe.
Thẩm Mập Mạp đứng ven đường cảm khái, phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng là bị mình nói trúng chân tướng.
Sau bữa tiệc hôm qua, bạn Thẩm nào đó lại bước trêи con đường gian khổ mang tên GIẢM BÉO, dù tập luyện ma quỷ, bản thân cậu ta cũng mệt gần chết, kết quả là cánh tay vẫn vừa trắng vừa tròn (҂⌣̀_⌣́).
“Mấy người gầy các người thật đáng giận”, trêи xe tới khách sạn, Thẩm Hàm đau khổ thầm nhỏ lệ, ró ràng là ngày nào cũng đối gần ngất mà vẫn chẳng nhẹ thêm tí nào.
Phương Nhạc Cảnh xiết chặt tay bạn, vô cùng đồng tình.
“philip có đến không?”Thẩm hàm hỏi.
Phương Nhạc cảnh lắc đầu, “Cậu muốn gặp anh ta hả?”.
“Ngược lại thì có”,Thẩm Hàm lắc đầu, thành thành thật thật nói “Tớ chỉ cảm thấy nơi nào có anh ta thì nhất định có chuyện chẳng lành”.
“Augustine cùng đạo diễn nhất định cũng nghĩ như vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói “Cho nên tớ cá là anh ta không được đến đâu”.
Augustine ở trong một khách sạn lớn, mới dừng xe ập ngay vào mắt đã là bãi để xe xa hoa. Nhưng lại bất tiện ở chỗ phải đi qua một vườn hoa lớn mới tới nơi.
Bỗng dưng Lý Na nhíu mày “Hình như tôi cảm thấy có người chụp trộm” (chị này là quản lí của Thẩm mập sau khi anh Dương đi).
“Không phải hình như mà là có người chụp thật, chắc tại tin tức thông báo lúc trước”, Lý Tĩnh cười cười “Nhưng cũng không sao, cũng chẳng phải bí mật gì lớn cả”.
“Hành động nhanh thật”, Lý Na lắc đầu, thò tay ấn nút thang máy.
______________________________________
“Hoan nghênh tới”, trong phòng chỉ có đạo diễn An đang uống trà cùng Augustine, ngoài ra còn có thêm ba trợ lí, Philip thì không thấy bóng dáng đâu.
Vì thế, bạn Thẩm tiểu mập nào đó nhẹ nhàng thở ra, may mắn anh ta không ở đây, nếu không thì chẳng biết lại xảy ra chuyện cười gì nữa.
“Trước uống chén trà đã nhé?”Augustine mời.
Đạo diễn An nhìn anh, định nói lại thôi.
Augustine mỉm cười nhấp một ngụm trà “Mùi vị không tồi”.
“Hay là cứ đọc thử kịch bản trước đã” Lý Tĩnh ở phía sau nói. Tuy không biết tại sao nhưng bằng giác quan thứ sáu nhạy cảm của một người đại diện, anh cảm thấy An Ngải không muốn ngồi uống trà chút nào.
Augustine gật đầu, cũng không quá cố chấp.
Bởi vì trước đó đã từng hơp tác nên việc thử kịch bản chỉ có một đoạn ngắn, chính là đoạn sau khi người em đi tù bị những phạm nhân ở đó đánh đến hấp hối, người anh nhận được giấy phép đặc biệt thăm em trai.
Tuy lời kịch không nhiều cũng không có thay đổi gì nhưng lại là bước ngoặt của toàn bộ đoạn phim.
“Chuẩn bị xong chưa?”, An Ngải hỏi.
“Vâng”, Thẩm Hàm gật đầu, mắt nhìn Phương Nhạc Cảnh.
Phương Nhạc Cảnh cười cười, “OK.”
Hai người cũng chỉ mới nhận được kịch bản từ hai ngày trước, nhưng đẫ luyện tập qua nên hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Để hợp với hoàn cảnh, ánh sáng được giảm đi một chút, tất cả mọi người đều tập trung nhìn hai người ngồi trêи ghế salon.
Phương Nhạc Cảnh không nói một lời, đưa tay xoa nhẹ vết bầm trêи mặt em trai, lặng thinh hồi lâu.
“Ca”, Thẩm Hàm thận trọng gọi hắn.
“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh như thể bây giờ mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn em mình cười cười, ánh mắt tràn ngập ấm áp.
Môi Thẩm Hàm khẽ run như muốn nói điều gì.
“Anh biết”, Phương Nhạc Cảnh ôm lấy hắn như hồi cả hai còn bé, giọng điệu ôn nhu “Đừng sợ”.
Ánh mắt Thẩm Hàm tuyệt vọng “Không ai tin em cả”.
“Anh tin”, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại “Sau này, sẽ có … những người khác tin em”. Giọng điệu thật bình tĩnh nhưng cánh tay đã nắm chặt đến chết lặng.
“Thật sao?”, Thẩm Hàm thì thào.
“Thật”, âm thanh Phương Nhạc Cảnh cố nén run rẩy “Mọi chuyện hãy cứ để anh lo, bây giờ việc duy nhất em cần làm là cố gắng sống, dù có khuất nhục cũng phải sống”.
Địa phương đó (nhà tù) có bao nhiêu hắc ám kể cả người chưa trải qua cũng biết. Kẻ giết người, kẻ biến thái, kẻ nghiện…. rồi cả sự tra tấn vô vọng nữa…
Em trai nhỏ bé của hắn, phải làm sao mới có thể bảo vệ? Đây đúng là điều đau khổ nhất thế gian, dù biết em trai không làm sai bất kì điều gì nhưng lại phải gặp gỡ trong chốc lát rồi trơ mắt nhìn người kia dấn thân vào địa ngục.
Nước mắt không kìm được mà tràn ra, Phương Nhạc Cảnh dùng tất cả khí lực ôm lấy em trai mình, dùng giọng nói khàn khàn thì thầm bên tai “Hứa với anh, nhất định phải sống”.
“Được”, Thẩm Hàm mờ mịt đáp lại “Em nhất định sẽ sống”.
Lý Na che miệng, mắt ẩn ẩn ánh lệ.
Những người khác cũng dùng thần sắc ngưng trọng chăm chú xem hai người diễn.
Chỉ trong mười lăm phút diễn thử ngắn ngủi, không đạo cụ không phông nền, thậm chí giường bệnh cũng là dùng ghế sofa thay thế vậy mà vẫn khiến cho căn phòng tràn ngập cảm xúc bi thương. Cho nên sau khi hai người diễn xong tất cả mọi người đều im lặng vài phút để hồi phục cảm xúc.
Thẩm Hàm nắm tay Phương Nhạc Cảnh, khẽ run rẩy.
Biết là cậu ta diễn so deep quá, Phương Nhạc Cảnh vỗ nhẹ lưng cậu ta, ra hiệu bảo Phùng Chử cầm bình nước tới.
Augustine vỗ tay đầu tiên.
“Đây mới gọi là diễn xuất” An Ngải tán thưởng “So với lần ở Anh, hai người đúng là tiến bộ rất nhiều”.
“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh cười đáp.
“Thực xin lỗi”, Thẩm Hàm áy náy đứng lên “Tôi có thể ra ngoài rửa mặt chút được không?”. Tuy cảnh này đã từng luyện tập qua nhưng vừa rồi diễn nghiêm túc nên cảm xúc nhất thời hơi phập phồng, muốn dùng nước lạnh để tỉnh táo lại.
“Rửa mặt?” An Ngải đưa mắt nhìn Augustine “Cậu thấy sao?”.
Lý Na có chút khó hiểu, mấy người đạo diễn với nhà chế tác khó tính thì thấy nhiều nhưng cũng chưa từng thấy ai mà rửa mặt thôi cũng phải thương thảo.
“Đương nhiên được”, Augustine đứng lên, quay người vào toillet.
Thẩm Hàm buồn bực nhìn Phương Nhạc Cảnh: tình huống gì đây? Người cần rửa mặt là tui mà!
“Được rồi, các cậu diễn như vậy là tạm ổn”, An Ngải bảo trợ lí kéo rèm ra, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên, xua tan bớt không khí nghiêm trọng lúc nãy.
Augustine mang theo Philip, từ toilet ưu nhã đi ra____Hay nói đúng hơn là Augustine tao nhã kéo Philip vẻ mặt bi phẫn từ toilet đi ra.
Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm: tập thể trầm mặc.
Nên sớm nghĩ đến a~~~
“Cậu có thể vào toilet rồi”, Augustine nho nhã nhìn Thẩm Hàm “Trêи sàn có chút nước với sữa tắm, cẩn thận trượt chân”.
Thẩm Hàm cảm ơn rồi vào toilet, sau đó… sợ cmn ngây người roài!
Trong bồn tắm trôi nổi ba bốn mảnh cà vạt, sữa tắm dầu gội thì lênh láng trêи đất, thậm chí cả mành che cũng bị xé phân nửa.
Vì thế Thẩm mập mạp bị mấy bộ tổng tài bá đạo văn xông não rồi, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy cảnh… lại … máu chó.
“Augustine lo lắng ảnh hưởng tới buổi diễn thử”, Bên ngoài An Ngải vẫn còn đang giải thích với Phương Nhạc Cảnh “Cho nên mới để Philip nằm trong bồn tắm … ngủ một giấc”.
Phương Nhạc Cảnh: …
Không thể đổi địa điểm khác sao?
“Tôi chỉ nói đùa một câu là muốn diễn vai y tá thôi mà!”, Philip một bên xoắn xoắn ngón tay kể về thủ đoạn bị đánh bị trói, một bên nước mắt doanh tròng lên án.
“Lúc đó biểu hiện của cậu chẳng giống đùa chút nào”, An Ngải nói.
Philip cường điệu “Tôi cũng chỉ cần bưng khay trong góc thôi cũng được”. Yêu cầu bé xíu xíu xíu xíu vậy mà lại dùng bạo lực đối đãi với người ta (っ˘̩╭╮˘̩)っ.
“Những lời này cậu nên nói với Augustine mới đúng, nhốt cậu trong toilet cũng đâu phải tôi”, An Ngải vô tôi nhún vai, “Thậm chí để cậu có thể ra sớm một chút, tôi còn không mời mọi người uống trà”.
Philip tực giận vọt vào phòng ngủ.
“Thời gian cũng không còn sớm, cùng ăn cơm chứ?” Augustine mời “Nghe nói gần đây có một nhà hàng cá thạch ban không tồi” (*)
Những người khác tự nhiên không có ý kiến. Vì vậy mọi người vô cùng cao hứng thu dọn đồ đạc tới nhà hàng ăn cá, để lại vị đệ đệ nào đó độc tự nhất nhân (một mình một phòng) trong phòng ngủ.
Thiệt tàn nhẫn.
Trêи bàn cơm, Lý Tĩnh thuận tiện kể chuyện chụp ảnh lúc đầu, Augustine nhương mày biểu thi mình không biết chuyện này, An Ngải ngược lại rất bình tĩnh, tỏ vẻ đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Thẩm Hàm bưng một bát salad toàn rau, cảm giác mình sắp biến thành thỏ rồi.
“Ăn từng chút từng chút một thôi”, Lý Na không nhìn nổi, có cảm giác như đanng hành hạ người ta.
“Tôi vẫn nên giảm béo thêm”, Thẩm Hàm nói “Bằng không sẽ không đóng được phim”.
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị Augustine nghe được, thoáng nở nụ cười.
Thẩm Mập Mạp: ….
Rõ ràng là bị nghe thấy rồi o(TヘTo).
Thiệt mất mặt!
“Đợi xong bộ phim này tôi sẽ đưa cậu tới chơi vương quốc kẹo”, Augustine nói “Coi như đền bù tổn thất cho cậu giảm béo”.
Đúng là giỏi chọc trúng trọng tâm!
Từ chủ nghĩa nhân đạo mà suy nghĩ, có thể ánh mắt của Philip quá ư là tang thương nên ông chủ béo vẫn sai nhân viên mua hộ anh ta một bộ quần áo, cũng thuận tiện tạm cho mượn một bộ trang phục của đầu bếp. Bởi vì ngoại trừ áo đầu bếp cũng chỉ còn áo phục vụ, chính là loại trường bào trang nhã, đương nhiên loại này không phải ai cũng có thể mặc.
Philip không hề kén chọn, vui mừng hoan hỉ chạy vô toilet thay, còn định đòi thêm một cái mũ đầu bếp, tỏ vẻ như vậy mới chọn bộ.
Kết quả, đương nhiên là bị cự tuyệt.
Augustine sờ sờ cằm, cao thấp đánh giá một phen.
“Thế nào?”, khó có khi thấy hắn có hứng thú, Philip quyết đoán đứng lên, còn nhân tiện xoay thêm vài vòng, tràn ngập mong chờ nói “Có phải giống một đầu bếp phương đông đẹp trai tài giỏi lại bí ẩn mê hoặc không?”.
“No”, Augustine lắc đầu “Giống nhân viên thu ngân với trang phục tình thú hơn”.
“Ặc!!”, Thẩm Mập Mạp định lực không đủ phun ra một búng… trà.
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh giúp cậu ta thuận khí.
Philip chịu đả kϊƈɦ lớn, giận dữ ngồi lên ghế.
Sau đó cúc áo liền đứt phựt, bay tung tóe.
Bởi vì nhà hàng chỉ có hai đầu bếp, dáng người lại nhỏ gầy, loại tứ chi phát triển như Philip, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nhìn thấy bộ ngực lõa lồ của hắn lộ ra, cả một đám nhất tề đau trứng im lặng.
Quả nhiên là tình thú!
……………………….
Nửa tiếng sau, Phục vụ tiên sinh lấy lòng dâng quần áo tới, là một chiếc T- shirt xanh ngát xanh, trêи ngực còn in hình hoàn châu cách cách.
“Áu!”, Philip thống khổ che mặt.
Phục vụ tiên sinh thực vô tội mà, vốn dĩ quán đã ở chỗ hẻo lánh, xung quanh cũng chỉ có duy nhất một chợ nông sản, tìm rau dưa thịt cá còn dễ hơn tìm quần áo, người ta cũng không dễ dàng mà ┐( ˘_˘)┌
Mặc xong cái áo, Philip cũng im tiệt luôn, bởi vì hắn thấy bản thân thật giống một con chim bói cá.
Nhưng trái lại Augustine lại vô cùng hài lòng, hào phóng boa tiền cho nhân viên phục vụ.
Sau một hồi bị hấp diêm thị giác, chút câu nệ của Thẩm Hàm bay không còn một mống, hơn nữa vị mặt than tiên sinh tên Augustine kia cùng một kiểu người với Dương Hi cho nên cậu cảm thấy một tình cảm thân thiết quỷ dị.
“Cẩn thận xương cá”, Phương Nhạc Cảnh đưa cho cậu một cái bát nhỏ, còn cẩn thận rắc thêm chút hạt tiêu.
“ừ”, Thẩm Mập Mạp cúi đầu ăn ăn, phi thường kɧօáϊ trá.
Phương Nhạc Cảnh lại tiếp tục giúp cậu cuốn bánh xuân(*).
Giaychuidis: [chūnbǐng] bánh xuân (loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc).
Augustine đối diện hưng trí “Giống như đạo diễn An nói, hai người thật giống anh em”.
“Thì chúng tôi chính là anh em mà”, Thẩm Mập Mạp tủm tỉm, có thể chia sẻ hết thảy bì mật với nhau.
Đương nhiên, ngoại trừ vụ Chú Sáu.
Đúng là nỗi đau của tình bạn thuần khiết này ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐.
“Tuy rằng vẫn chưa xác định nhưng vẫn chúc bộ phim của hai người thành công.” Augustine nâng cốc mỉm cười ” Hơn nữa nếu hết thảy đều thuận lợi thì sau khi phim công chiếu tôi có một phần quà bất ngờ nho nhỏ”.
“Bất ngờ gì?” Nghiêm Khải có chút bất ngờ, hiển nhiên là không được báo trước.
“Đã gọi là bất ngờ đương nhiên là không thể nói trước”.
Nghiêm Khải khẽ nhấc đuôi lông mày, nhưng vì quen với tính hắn nên không hỏi tiếp.
“Chẳng lẽ anh định gửi Sinba đi làm quà”, Philip nhất thời cảnh giác.
Sinba là ẻm sư tử ngạo kiều hôm trước xuất hiện.
“Chú mày thích nó à?”, Augustine nhắc nhở “Nó cũng đâu có để ý đến mày”.
Philip ưỡn ngực trượng nghĩa nói “Dù vậy anh cũng không được tặng nó”.
“Yên tâm, Sinba vẫn ở nhà”, Augustine xoay xoay cái nhẫn trêи tay “Tao đem mày tặng”.
Philip ôm tym.
Tuy rằng đã bảo vệ được sư tử, nhưng mà đáp án này, óa óa óa óa, cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thẩm Mập Mạp vừa ăn cơm vừa xem chuyện vui, ăn đến phồng cả bụng, hoàn toàn không còn tâm trạng như "ăn cơm với thầy chủ nhiệm" nữa. Thế nên thời điểm Phương Nhạc Cảnh đưa cậu ta về đành phải lái xe chậm một chút, tránh ảnh hưởng đến quá trình tiêu hóa của bạn mập nào đó.
“Muốn lên nhà ngồi chơi chút không?”, Thẩm Hàm nhiệt tình “Có thể cùng uống nước ô mai”.
“Thôi, buổi tối tớ còn có việc”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.
Thẩm Hàm lập tức dùng biểu tình như "gian phu ɖâʍ phụ" nhìn cậu.
Lưng Phương Nhạc Cảnh run lên “Cậu muốn làm gì?”.
“Cùng đại Boss yêu đương có cảm giác gì?”, Thẩm mập mạp bắt đầu bát quái.
Phương Nhạc Cảnh:………
“Tớ cố ý mua Phấn hồng thỏ toàn tập”, Thẩm Hàm phát ngôn.
“Đó là cái gì?”, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc.
“Tổng tài bá đạo văn”.
Phương Nhạc Cảnh bắt đầu hối hận vì sao lúc tối không uống rượu, ít nhất thì cũng không cần lái xe đưa thằng bạn hâm về nhà.
“Nghiêm tổng sẽ không gọi cậu là "tiểu yêu tinh" đúng không?”, Thẩm Mập Mạp YY “Sau đó rút dây lưng, đẩy cậu xuống bàn làm việc”. Sách nào cũng có đoạn này, phi thường kinh điển.
Phương Nhạc Cảnh giận sôi người, quyết đoán đuổi người xuống xe.
Thẩm Mập Mạp đứng ven đường cảm khái, phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng là bị mình nói trúng chân tướng.
Sau bữa tiệc hôm qua, bạn Thẩm nào đó lại bước trêи con đường gian khổ mang tên GIẢM BÉO, dù tập luyện ma quỷ, bản thân cậu ta cũng mệt gần chết, kết quả là cánh tay vẫn vừa trắng vừa tròn (҂⌣̀_⌣́).
“Mấy người gầy các người thật đáng giận”, trêи xe tới khách sạn, Thẩm Hàm đau khổ thầm nhỏ lệ, ró ràng là ngày nào cũng đối gần ngất mà vẫn chẳng nhẹ thêm tí nào.
Phương Nhạc Cảnh xiết chặt tay bạn, vô cùng đồng tình.
“philip có đến không?”Thẩm hàm hỏi.
Phương Nhạc cảnh lắc đầu, “Cậu muốn gặp anh ta hả?”.
“Ngược lại thì có”,Thẩm Hàm lắc đầu, thành thành thật thật nói “Tớ chỉ cảm thấy nơi nào có anh ta thì nhất định có chuyện chẳng lành”.
“Augustine cùng đạo diễn nhất định cũng nghĩ như vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói “Cho nên tớ cá là anh ta không được đến đâu”.
Augustine ở trong một khách sạn lớn, mới dừng xe ập ngay vào mắt đã là bãi để xe xa hoa. Nhưng lại bất tiện ở chỗ phải đi qua một vườn hoa lớn mới tới nơi.
Bỗng dưng Lý Na nhíu mày “Hình như tôi cảm thấy có người chụp trộm” (chị này là quản lí của Thẩm mập sau khi anh Dương đi).
“Không phải hình như mà là có người chụp thật, chắc tại tin tức thông báo lúc trước”, Lý Tĩnh cười cười “Nhưng cũng không sao, cũng chẳng phải bí mật gì lớn cả”.
“Hành động nhanh thật”, Lý Na lắc đầu, thò tay ấn nút thang máy.
______________________________________
“Hoan nghênh tới”, trong phòng chỉ có đạo diễn An đang uống trà cùng Augustine, ngoài ra còn có thêm ba trợ lí, Philip thì không thấy bóng dáng đâu.
Vì thế, bạn Thẩm tiểu mập nào đó nhẹ nhàng thở ra, may mắn anh ta không ở đây, nếu không thì chẳng biết lại xảy ra chuyện cười gì nữa.
“Trước uống chén trà đã nhé?”Augustine mời.
Đạo diễn An nhìn anh, định nói lại thôi.
Augustine mỉm cười nhấp một ngụm trà “Mùi vị không tồi”.
“Hay là cứ đọc thử kịch bản trước đã” Lý Tĩnh ở phía sau nói. Tuy không biết tại sao nhưng bằng giác quan thứ sáu nhạy cảm của một người đại diện, anh cảm thấy An Ngải không muốn ngồi uống trà chút nào.
Augustine gật đầu, cũng không quá cố chấp.
Bởi vì trước đó đã từng hơp tác nên việc thử kịch bản chỉ có một đoạn ngắn, chính là đoạn sau khi người em đi tù bị những phạm nhân ở đó đánh đến hấp hối, người anh nhận được giấy phép đặc biệt thăm em trai.
Tuy lời kịch không nhiều cũng không có thay đổi gì nhưng lại là bước ngoặt của toàn bộ đoạn phim.
“Chuẩn bị xong chưa?”, An Ngải hỏi.
“Vâng”, Thẩm Hàm gật đầu, mắt nhìn Phương Nhạc Cảnh.
Phương Nhạc Cảnh cười cười, “OK.”
Hai người cũng chỉ mới nhận được kịch bản từ hai ngày trước, nhưng đẫ luyện tập qua nên hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Để hợp với hoàn cảnh, ánh sáng được giảm đi một chút, tất cả mọi người đều tập trung nhìn hai người ngồi trêи ghế salon.
Phương Nhạc Cảnh không nói một lời, đưa tay xoa nhẹ vết bầm trêи mặt em trai, lặng thinh hồi lâu.
“Ca”, Thẩm Hàm thận trọng gọi hắn.
“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh như thể bây giờ mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn em mình cười cười, ánh mắt tràn ngập ấm áp.
Môi Thẩm Hàm khẽ run như muốn nói điều gì.
“Anh biết”, Phương Nhạc Cảnh ôm lấy hắn như hồi cả hai còn bé, giọng điệu ôn nhu “Đừng sợ”.
Ánh mắt Thẩm Hàm tuyệt vọng “Không ai tin em cả”.
“Anh tin”, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại “Sau này, sẽ có … những người khác tin em”. Giọng điệu thật bình tĩnh nhưng cánh tay đã nắm chặt đến chết lặng.
“Thật sao?”, Thẩm Hàm thì thào.
“Thật”, âm thanh Phương Nhạc Cảnh cố nén run rẩy “Mọi chuyện hãy cứ để anh lo, bây giờ việc duy nhất em cần làm là cố gắng sống, dù có khuất nhục cũng phải sống”.
Địa phương đó (nhà tù) có bao nhiêu hắc ám kể cả người chưa trải qua cũng biết. Kẻ giết người, kẻ biến thái, kẻ nghiện…. rồi cả sự tra tấn vô vọng nữa…
Em trai nhỏ bé của hắn, phải làm sao mới có thể bảo vệ? Đây đúng là điều đau khổ nhất thế gian, dù biết em trai không làm sai bất kì điều gì nhưng lại phải gặp gỡ trong chốc lát rồi trơ mắt nhìn người kia dấn thân vào địa ngục.
Nước mắt không kìm được mà tràn ra, Phương Nhạc Cảnh dùng tất cả khí lực ôm lấy em trai mình, dùng giọng nói khàn khàn thì thầm bên tai “Hứa với anh, nhất định phải sống”.
“Được”, Thẩm Hàm mờ mịt đáp lại “Em nhất định sẽ sống”.
Lý Na che miệng, mắt ẩn ẩn ánh lệ.
Những người khác cũng dùng thần sắc ngưng trọng chăm chú xem hai người diễn.
Chỉ trong mười lăm phút diễn thử ngắn ngủi, không đạo cụ không phông nền, thậm chí giường bệnh cũng là dùng ghế sofa thay thế vậy mà vẫn khiến cho căn phòng tràn ngập cảm xúc bi thương. Cho nên sau khi hai người diễn xong tất cả mọi người đều im lặng vài phút để hồi phục cảm xúc.
Thẩm Hàm nắm tay Phương Nhạc Cảnh, khẽ run rẩy.
Biết là cậu ta diễn so deep quá, Phương Nhạc Cảnh vỗ nhẹ lưng cậu ta, ra hiệu bảo Phùng Chử cầm bình nước tới.
Augustine vỗ tay đầu tiên.
“Đây mới gọi là diễn xuất” An Ngải tán thưởng “So với lần ở Anh, hai người đúng là tiến bộ rất nhiều”.
“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh cười đáp.
“Thực xin lỗi”, Thẩm Hàm áy náy đứng lên “Tôi có thể ra ngoài rửa mặt chút được không?”. Tuy cảnh này đã từng luyện tập qua nhưng vừa rồi diễn nghiêm túc nên cảm xúc nhất thời hơi phập phồng, muốn dùng nước lạnh để tỉnh táo lại.
“Rửa mặt?” An Ngải đưa mắt nhìn Augustine “Cậu thấy sao?”.
Lý Na có chút khó hiểu, mấy người đạo diễn với nhà chế tác khó tính thì thấy nhiều nhưng cũng chưa từng thấy ai mà rửa mặt thôi cũng phải thương thảo.
“Đương nhiên được”, Augustine đứng lên, quay người vào toillet.
Thẩm Hàm buồn bực nhìn Phương Nhạc Cảnh: tình huống gì đây? Người cần rửa mặt là tui mà!
“Được rồi, các cậu diễn như vậy là tạm ổn”, An Ngải bảo trợ lí kéo rèm ra, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên, xua tan bớt không khí nghiêm trọng lúc nãy.
Augustine mang theo Philip, từ toilet ưu nhã đi ra____Hay nói đúng hơn là Augustine tao nhã kéo Philip vẻ mặt bi phẫn từ toilet đi ra.
Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm: tập thể trầm mặc.
Nên sớm nghĩ đến a~~~
“Cậu có thể vào toilet rồi”, Augustine nho nhã nhìn Thẩm Hàm “Trêи sàn có chút nước với sữa tắm, cẩn thận trượt chân”.
Thẩm Hàm cảm ơn rồi vào toilet, sau đó… sợ cmn ngây người roài!
Trong bồn tắm trôi nổi ba bốn mảnh cà vạt, sữa tắm dầu gội thì lênh láng trêи đất, thậm chí cả mành che cũng bị xé phân nửa.
Vì thế Thẩm mập mạp bị mấy bộ tổng tài bá đạo văn xông não rồi, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy cảnh… lại … máu chó.
“Augustine lo lắng ảnh hưởng tới buổi diễn thử”, Bên ngoài An Ngải vẫn còn đang giải thích với Phương Nhạc Cảnh “Cho nên mới để Philip nằm trong bồn tắm … ngủ một giấc”.
Phương Nhạc Cảnh: …
Không thể đổi địa điểm khác sao?
“Tôi chỉ nói đùa một câu là muốn diễn vai y tá thôi mà!”, Philip một bên xoắn xoắn ngón tay kể về thủ đoạn bị đánh bị trói, một bên nước mắt doanh tròng lên án.
“Lúc đó biểu hiện của cậu chẳng giống đùa chút nào”, An Ngải nói.
Philip cường điệu “Tôi cũng chỉ cần bưng khay trong góc thôi cũng được”. Yêu cầu bé xíu xíu xíu xíu vậy mà lại dùng bạo lực đối đãi với người ta (っ˘̩╭╮˘̩)っ.
“Những lời này cậu nên nói với Augustine mới đúng, nhốt cậu trong toilet cũng đâu phải tôi”, An Ngải vô tôi nhún vai, “Thậm chí để cậu có thể ra sớm một chút, tôi còn không mời mọi người uống trà”.
Philip tực giận vọt vào phòng ngủ.
“Thời gian cũng không còn sớm, cùng ăn cơm chứ?” Augustine mời “Nghe nói gần đây có một nhà hàng cá thạch ban không tồi” (*)
Những người khác tự nhiên không có ý kiến. Vì vậy mọi người vô cùng cao hứng thu dọn đồ đạc tới nhà hàng ăn cá, để lại vị đệ đệ nào đó độc tự nhất nhân (một mình một phòng) trong phòng ngủ.
Thiệt tàn nhẫn.
Trêи bàn cơm, Lý Tĩnh thuận tiện kể chuyện chụp ảnh lúc đầu, Augustine nhương mày biểu thi mình không biết chuyện này, An Ngải ngược lại rất bình tĩnh, tỏ vẻ đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Thẩm Hàm bưng một bát salad toàn rau, cảm giác mình sắp biến thành thỏ rồi.
“Ăn từng chút từng chút một thôi”, Lý Na không nhìn nổi, có cảm giác như đanng hành hạ người ta.
“Tôi vẫn nên giảm béo thêm”, Thẩm Hàm nói “Bằng không sẽ không đóng được phim”.
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị Augustine nghe được, thoáng nở nụ cười.
Thẩm Mập Mạp: ….
Rõ ràng là bị nghe thấy rồi o(TヘTo).
Thiệt mất mặt!
“Đợi xong bộ phim này tôi sẽ đưa cậu tới chơi vương quốc kẹo”, Augustine nói “Coi như đền bù tổn thất cho cậu giảm béo”.
Đúng là giỏi chọc trúng trọng tâm!
Danh sách chương