Edit: Giaychuidis

23/07/2018

Con mắt tiền bối thật độc [ Chúng ta hãy đến với nhau đê]

Dù sau đó Taber cũng không đề cập tới nữa, nhưng có tật giật mình Phương Nhạc Cảnh vẫn rất căng thẳng, cả bữa cơm như nhai sáp trong miệng. Thẩm mập mạp một bên nhồm nhoàm nhai thịt cá, một bên lại định lay thằng bạn thân một phát cho nó tỉnh ra ;3 Ngon như này chắc đầu bếp phải đẳng cấp lắm, lại còn chẳng mấy khi được ăn thỏa cửa nữa.

Đúng là làm người ta thèm khát mà!

Thế nhưng bây giờ Phương Nhạc Cảnh không cật hóa nổi bằng cậu ta. Trêи thực tế, khi cậu về tới nhà đã quên béng mình đã ăn những món gì, cả đầu đều là chuyện Taber muốn mình dắt Nghiêm Khải đến gặp ông í!!

Một!!

Đi!!

Không!!

Trở!!

Lại!!

“Cùng đi thì cùng đi”, Nghiêm Khải buồn bực “Ông ấy có ăn thịt đâu mà sợ”.

“Anh đừng an ủi em”, Phương Nhạc Cảnh trùm chăn lên đầu để bình tĩnh lại.

Nghiêm Khải đào cậu từ mớ chăn ra, bóp mũi.

“Cùng lắm thì chúng ta công khai, việc gì phải khẩn trương thế?”

“Nhưng mà em còn chưa thành ảnh đế TAT”, Phương Nhạc Cảnh trợn mắt.

Nghiêm Khải bật cười “Sao lại phải thành ảnh đế?”.

“…”

Phương Nhạc Cảnh im lặng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, trở ngại sẽ ít đi một chút.

“Lại suy nghĩ vẩn vơ rồi”, Nghiêm khải ôm cậu vào lòng, “Em là người anh thích, dù làm gì cũng đâu có quan trọng?”.

“Thật sao”, giọng Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ.

Một bên là Big Boss của công ty giải trí danh tiếng, một bên là nghệ sĩ mới debut. Tuy có khả năng là chân ái, nhưng phải thừa nhận chỉ nhìn qua thì chẳng ai không nghĩ đến bao dưỡng gì gì đó cả.

“Ừ, cùng lắm thì anh chờ, không việc gì phải gấp”.

Nghiêm Khải vỗ lưng cậu.

“Cám ơn anh”.

Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh. Ngiêm Khải kéo cậu vào lòng, hôn lên những sợi tóc mềm mại.

“Vậy chuyện Taber giờ tính sao?”, Phương Nhạc Cảnh vùi đầu vào ngực người nào đó, rầu rĩ hỏi.

“Chiêm lão chưa chắc đã phát hiện quan hệ của chúng ta. Không biết chừng xuất phát từ thân phận người đi trước muốn dìu dắt hậu bối mà thôi. Dù sao cũng là diễn viên đầu tiên Augustine đầu tư, hai người họ lại thân thiết, nhắc nhở cũng là hợp lí”.

“Thế tại sao không gọi Hàm Hàm?”.

Nghiêm Khải tịt. “Chắc là ngại cậu ta béo”.

Phương Nhạc Cảnh không còn lời nào để nói, cầm gối lên đập anh mấy phát.

Có thể ăn nói có lệ thêm chút nữa không!!!!!

“Hắt xì”, Thẩm mập mạp nào đó mĩ mãn chui vào ngực Dương tiên sinh, tay còn không quên sờ soạng cơ bụng.

“Chiêm lão phát hiện quan hệ của Nghiêm tổng với Nhạc Nhạc?”, Dương Hy hỏi.

“Đúng thế, nếu không sao lại phải hẹn hai người họ cùng đến khách sạn chứ?”, Thẩm bốc phét nói như đinh đóng cột. “Hai người yêu nhau trông chắc chắn sẽ khác, Taber ở trong giới nhiều năm như vậy dĩ nhiên sẽ nhìn ra”.

“Kể cả thực sự nhìn ra thì sao, có cần vui đến thế không?”, Dương Hy nắm bóp miếng mỡ dưới cằm cậu nắn nắn.

Thẩm Hàm trèo lên ôm cổ anh cười khanh khách “Chắc là vui khi thấy người gặp họa”.

Dương Hy buồn cười, kéo cậu lại hôn.

Chiều hôm sau, Phương Nhạc Cảnh và Nghiêm Khải đến khách sạn đúng giờ. Taber dường như mới ngủ trưa dậy, ngồi trong vườn hoa uống trà xem báo, thấy hai người tới liền gọi trợ lí mang thêm trà tới.

Chim nhỏ ríu rít hót, dưới đất hoa nhỏ li ti nở trắng từng bông, lại được ngồi dưới tán cây hóng mát thì càng dễ chịu. Tuy không khí ấm áp là thế, nhưng Phương Nhạc cảnh lại thấy cảm giác bị thầy giáo gọi lên bảng lại ùa về từng cơn.

“Có tâm sự?”, Taber hỏi.

“Dạ?”, Phương Nhạc Cảnh chưa hoàn hồn.

“Ta đang hỏi, có phải cậu có tâm sự không?”, Taber cười lặp lại.

“Không”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần”.

“Nếu có chuyện ta cũng sẽ đứng về phía cậu.” Taber thâm ý, “Chúng ta là bạn tốt mà.”

Đang êm đẹp tự nhiên nói vậy, Phương Nhạc Cảnh bắt đầu nhanh chóng tự hỏi, rốt cuộc là có ý gì —— Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Taber khẽ nhếch lông mày, tiếp tục cười nhìn cậu.

Phương Nhạc Cảnh càng khẩn trương, cả lòng bàn tay đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Không khí có chút quỷ dị à nha~~

Nhìn người bên cạnh rõ ràng đã bắt đầu hoảng, Nghiêm Khải bất đắc dĩ lắc đầu, bình thường rõ ràng là thông minh lắm, thế nào bây giờ lại … ngốc thế.

“Cậu thì sao?” Taber nhìn Nghiêm Khải, trêu ghẹo nói, “Nếu Nhạc Nhạc không muốn thẳng thắn thì phải trông chờ vào cậu rồi. Tuy rằng tôi vẫn muốn nghe chính miệng cậu ấy nói hơn”.

Trông đầu Phương Nhạc Cảnh ầm ầm sóng cuộn.

“Vâng.” Nghiêm Khải lại thực sảng kɧօáϊ, vươn tay quàng qua vai Phương Nhạc Cảnh, “Chúng cháu đang ở cùng một chỗ.”

Phương Nhạc Cảnh phía sau lưng cứng còng, ngồi yên không nhúc nhích —— không phải nói phải liều mình đi theo cách mạng sao, cùng nhau giấu diếm sau, sao chưa gì đã làm phản hết thế nàiiiiiiiiii

“Yêu cầu ta giữ bí mật sao?” Taber một bộ thấy nhưng không thể trách bộ dáng, rất là bình tĩnh.

“Nhạc Nhạc?” Nghiêm Khải quay đầu nhìn cậu, như đang trưng cầu ý kiến.

Điều đó là đương nhiên! Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng gật đầu.

“Rốt cuộc cậu đang sợ cái gì thế?” Taber bị bộ dáng của cậu chọc cười, “Giới giải trí này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên”.

“… Ngài gọi chúng tôi đến chỉ vì chuyện này sao?” Phương Nhạc Cảnh điều chỉnh cảm xúc nửa ngày, thật vất vả mới khôi phục lại.

Quá khủng bố, bị tập kϊƈɦ bất ngờ không kịp đề phòng TAT

“Ta chỉ là muốn tâm sự thôi.” Taber nhướng mày, “Đã lâu mới trở về.”

Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, sao lại tính lên đầu tôi TOT

“Ở bên nhau bao lâu rồi?” Taber chậm rì rì hỏi.

Phương Nhạc Cảnh ôm cái chén uống trà, cự tuyệt trả lời.

Nghiêm Khải nói, “Khoảng nửa năm.”

“Cũng không được bao lâu nhỉ.” Taber lại nói “Nhìn hai người ăn ý thế tôi còn tưởng đã sớm về chung một nhà chứ”.

Phương Nhạc Cảnh: “…”

Tối hôm qua mình rõ ràng đều không có làm gì, thế qué nào mà bị nhìn ra thế?

Cho nên tiền bối à, mắt ngài thật độc mà.

“Cám ơn khích lệ.” Nghiêm Khải tự động đem những lời này translate thành biểu dương, bình tĩnh tiếp thu.

“Xem bộ dáng hẳn đôi bên đều nghiêm túc.” Taber giúp anh châm thêm chén trà.

“Đương nhiên.” Nghiêm Khải nói, “Hiện tại chưa phải thật lâu, nhưng sau này sẽ thành thật lâu.”

——Sến bỏ mịa.

Tại Phương Nhạc Cảnh nóng lên, tuy rằng xem Taber như lão bằng hữu….

Nhưng mà mấy câu sến sẩm này, không phải nên về nhà đắp chăn rồi hẵng nói sao?

“Đã nghĩ đến chuyện công khai chưa?” Taber tiếp tục hỏi.

Nghiêm Khải gật đầu, “Chờ Nhạc Nhạc lấy được giải ảnh đế.”

“Cậu xem ra rất có kinh nghiệm nhỉ?”.

Nghiêm Khải cười ra tiếng, “Lời này phải nói rõ ràng, là kinh nghiệm điều hành công ty giải trí, không phải kinh nghiệm công khai.”

Taber cười to, Phương Nhạc Cảnh cũng cong cong khóe miệng, cùng Nghiêm Khải nhìn nhau liếc mắt đưa tình.

“Nhưng cho dù là ảnh đế, nhất định cũng sẽ có người bới móc.” Taber nhìn Phương Nhạc Cảnh.

“Tôi biết.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Chờ cho đến lúc đó, tôi cũng có thể thản nhiên đối mặt với dư luận”.

“Các cậu rất dũng cảm.” Taber tựa lưng vào ghế ngồi.

“Trước khi chính thức công khai phải hết sức giữ bí mật, cũng đừng chọc vào phiền toái”.

“Tôi sẽ xử lý tốt.” Nghiêm Khải nói, “Sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội đó”.

“Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu. Mấy năm nay tuy ta luôn ở nước ngoài, nhưng cũng vẫn để ý đến tin tức giải trí trong nước. Rõ ràng là cậu đã làm rất tốt”.

“Cám ơn.” Nghiêm Khải cười cười, “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Cậu thấy Thiên Tế thế nào?” Taber hỏi.

Nghiêm Khải dừng một chút, “Khó nói.”

Taber cười lắc đầu, “Đây không phải là đáp án ta muốn, cậu cứ thẳng thắn, không cần cố kỵ ta.”

Năm đó, sau vụ việc kia Taber giải tán Hoa Phong, triệt để rời khỏi nền giải trí trong nước. Một số nhân viên trong công ty tự lập môn hộ (aka: tách riêng tự làm chủ), thành lập công ty giải trí Thiên Tế. Dù hai công ty không thừa hưởng nhau nhiều nhưng những người thành lập cũng từng là của Hoa Phong, vậy nên Nghiêm Khải không dám nói thẳng.

Ngờ đâu anh không muốn nói mà Taber lại muốn nghe. Thấy không khí đang trầm mặc, Phương Nhạc Cảnh đang định nói mấy câu, ai ngờ Taber đã nói trước.

“Thiên Tế có vẻ rất hay đối đầu với cậu?”

Nghiêm Khải đặt chén trà xuống, ấn ấn huyệt Thái Dương, cười khổ nói, “Đây mới là mục đích ngài tìm tới chúng tôi?”

Trước anh còn suy nghĩ, Phương Nhạc Cảnh dù ở châu Âu từng gặp Taber mấy lần cũng không thân thiết đến mức hẹn gặp riêng nói chuyện đi? Quả nhiên mục đích vẫn là ở phía sau.

“Người già mà, lòng hiếu sẽ càng trở nên mãnh liệt, nhất là đối với mấy ông bạn ngày xưa.” Taber thản nhiên.

“Những năm ngài ở nước ngoài chắc hẳn vẫn chú ý tới giải trí trong nước. Có những chuyện người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc đã tỏ. Ngài có lẽ hiểu hơn ai hết đi.”

“Yên tâm đi, ta chỉ muốn nghe chút quan điểm của cậu thôi” Taber nói, “Mấy ngày nữa ta sẽ mấy lão bạn ăn bữa cơm, cho nên trước đó muốn nghe đối thủ của Thiên Tế là cậu nói mấy câu”.

Nghiêm Khải lắc đầu, “Xin lỗi, về điểm ấy tôi không thể trả lời.”

Không khí trở nên nghiêm túc, Phương Nhạc Cảnh thầm nhíu mày.

“Sợ ta sẽ đánh cắp bí mật thương nghiệp?” Taber thế mà không hề tức giận.

“Tôi biết ngài sẽ không làm vậy, thế nhưng dẫu vậy tôi vẫn phải có trách nhiệm với Đông Hoàn” Nghiêm Khải áy náy, “Cũng cần phải có trách nhiệm với nhân viên “.

Bất luận trong trường hợp nào đều phải duy trì tính cảnh giác, nếu không chỉ cần chút sơ ý có thể sẽ đánh mất tất cả.

“A Nghiêm dạy dỗ không tồi.” Taber cũng không kiên trì nữa, cười nói, “Xem ra chúng ta đã làm mất cơ hội nói chuyện tự do như bạn bè rồi.”

“Hy vọng ngài có thể hiểu cho tôi.” Nghiêm Khải hơi hơi cúi người.

“Thôi, ta cũng biết trước là sẽ như vậy mà.” Taber lại nhìn về phía Phương Nhạc Cảnh “Cậu thì sao, nghĩ gì về Thiên tế?”.

“Tôi?” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn, “Tôi chỉ là một nghệ sĩ, hơn nữa cũng không biết nhiều về Thiên Tế.”

“Vậy đứng ở lập trường một nghệ sĩ thì sao?” Taber lại hỏi, “Ta chỉ là muốn nghe được càng nhiều cái nhìn thôi, đảm bảo sẽ giữ bí mật.”

Phương Nhạc Cảnh chần chờ nhìn Nghiêm Khải, cậu dù sao cũng mới vừa giới không bao lâu, có một số việc vẫn chồng cố vấn ý kiến.

Nghiêm Khải gật đầu, “Em có thể nói thoải mái.”

Taber nhướng đuôi lông mày, “Xem ra cậu với Nhạc Nhạc cũng ít khi nói về chuyện công ty.”

“Thẳng thắn mà nói, thời gian chúng tôi được ở bên nhau cũng không nhiều.” Nghiêm Khải nói, “Cho nên so với việc công, tôi càng thích tán gẫu việc tư hơn.”

Taber trêu chọc, “Thí dụ như?”

Nghiêm Khải cười lắc đầu, “So với việc công thì việc tư càng không thể trả lời.”

Phương Nhạc Cảnh 囧, hai người có phải chuyển đề tài nhanh quá rồi không.

Taber nhìn cậu, “Vậy cậu nghĩ sao?”.

“Tôi không có nhiều ấn tượng với Thiên Tế.” Phương Nhạc Cảnh nói.

“Nắm giữ nhiều minh tinh từng nổi tiếng, casting cũng không được chú ý. Gần đây kí hợp đồng với một số người mới, có vẻ đang chuyển hướng sang đào tạo thần tượng”.

“Vậy nghệ sĩ của Thiên tế thì sao?” Taber hỏi.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Không quen.”

Tuy rằng có 1 tên họ Vệ Dật làm họ nghiến răng nghiến lợi nhưng trường hợp này cũng không tiện nói ra.

Taber bị cậu chọc cười, “Không quen?”

Phương Nhạc Cảnh: …

Không quen.

Nghiêm Khải cũng cười theo, vươn tay xoa đầu của cậu, “Những lời này nếu như bị truyền thông nghe được, chắc chắn sẽ lên báo mấy ngày cho xem.”

Trong giới giải trí này, không sợ scandal, không sợ bị người chửi bới, sợ nhất chính là không được chú ý. Cho nên nghệ sĩ khi nhắc tới đối thủ cạnh tranh, hầu hết đều sẽ nói vài câu “Rất thưởng thức” linh tinh.

Nói “không quen” còn sát thương hơn cả “không thích” đó.

“…”

Phương Nhạc Cảnh có chút 囧, rõ ràng hai người bảo nói thỏa mái mà, sao bây giờ lại cười tuiiiii.

“Được rồi,lại nói về cha cậu đi, dạo này cậu ta vẫn khỏe chứ?”

Taber đúng lúc đổi chủ đề.

Trêи thực tế, từ mấy câu của Phương Nhạc Cảnh ông cũng hiểu được, Thiên Tế chỉ được danh tiếng bên ngoài, thật ra thành tựu chưa đáng kể. Về phần Nghiêm Khải vẫn giữ yên lặng quả thật rất có tố chất của một người lãnh đạo. Nếu có cơ hội, ông rất muốn lấy tư cách người ngoài cuộc nói chuyện về giới giải trí.

Sau đó đề tài nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, hai người ở lại dùng bữa tối cùng Taber rồi mới cáo biệt, trông ông có vẻ vẫn chưa nói đã nghiền.

Trêи đường về, Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn anh.

“Thật ra Taber rất muốn nghe ý kiến của anh.”

“Anh biết.” Nghiêm Khải tiếp tục lái xe.

“Em nghĩ ông ấy cũng chỉ muốn đơn thuần tán gẫu thôi”.

“Anh biết.” Nghiêm Khải cười cười, “Nhưng có một số việc, cái lý vẫn lớn hơn tình, rồi sau này em sẽ hiểu”.

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh tựa lưng vào ghế ngồi, một lát sau lại quay ra hỏi, “Em thì sao? Anh cũng có chuyện muốn giấu em?”.

“Sẽ không đâu.” Nghiêm Khải lắc đầu.

“Vì sao?” Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Có một số lúc cái lý lớn hơn cái tình, không phải anh vừa mới nói sao?”.

“Em và ông ấy sao giống nhau chứ.” Nghiêm Khải nói, “Chúng ta là người một nhà, tất nhiên không có chuyện gì phải che giấu”.

Phương Nhạc Cảnh cong môi, mắt đầy ý cười.

“Ngày mai anh phải họp, chắc khuya mới về được.” Nghiêm Khải nói, “Em không cần đến công ty, dạo này thử vai chắc cũng mệt rồi, ở nhà một ngày nghỉ ngơi lấy sức”.

“Ngày mai em định cùng Thẩm Hàm tới phòng thí nghiệm của Candy day.” Phương Nhạc Cảnh nói.

“Candy Day?” Nghiêm Khải nghe vậy nghi hoặc, “Dù làm người phát ngôn cũng chỉ cần quay phim chụp quảng cáo, đến sớm nửa năm để là gì?”.

“Ngắm kẹo.” Phương Nhạc Cảnh trả lời.

Nghiêm Khải đơ mặt, mình mới chỉ nghe qua ngắm chó ngắm mèo, ngắm phong cảnh… Có cả thể loại ngắm kẹo sao?

Phương Nhạc Cảnh nói một nửa cũng bị chính bản thân làm buồn cười, “Hàm Hàm nói cậu ta không ăn được nên chỉ có thể ngắm từ xa…”

Cảm giác vừa vui mừng vừa chua xót đó, nào ai thấu lòng tui (╥_╥)

“Chỉ nhìn mà không ăn?” Dương Hi cũng không thể lí giải nổi, “Sao lại muốn tự hành hạ mình như thế?”

“Sao lại hành hạ, cả phòng đều là kẹp với socola, còn có suối phun nước trái cây với kem ly nữa” Thẩm Hàm phản bác, “Đi dạo một vòng tâm trạng sẽ tốt lên, giống như đang buồn mà ngắm phong cảnh á”.

Vô cùng khoa học.

Tác giả: Dù không ăn được cũng có thể ngắm mà, các độc giả hãy thông cảm cho level tham ăn của cậu ấy nha ê hê hê~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện