- Đến tột cùng thì cái gì so sánh với cá tươi có sức hấp dấn hơn-

" Rất nguy hiểm sao?" Thẩm Hàm có chút lo lắng, sao tư nhiên nghe nghiêm trọng dữ vậy.

" Nguy hiểm thì không đến nỗi, nhưng mà thật sự rất phức tạp, người ngoài khó mà nhúng tay vào." La Lực nói, " Bất quá có Chiêm tiên sinh ở đó, Tập đoàn Đại diên sẽ đỡ hơn rất nhiều."

" Hiện tại Taber đã công khai giúp Dương Hi rồi sao?" Thẩm Hàm tò mò hỏi.

" Không có." La Lực nói, " Mọi chuyện đều được âm thầm tiến hành, đối phương nhìn qua hình không quan tâm chuyện công khai."

Thẩm Hàm nghe vậy buồn bực, " Vậy sao anh biết được?"

La Lực dừng một chút, sau đó nói, " Là người đại của chú tự đến tìm anh."

" A?" Thẩm Đô Đô nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức kháng nghị nói, " Em không phải đã dặn anh phải giữ bí mật sao?"

" Anh có giữ bí mật chứ." La Lực thật vô tội.

" Vậy sao anh ấy tìm được anh!" THẩm Hàm biểu tình nghiêm túc. Công tác giữ bí mật cũng không xong, mọe nó phải đi méc dì và chị dâu mới được.

" Chú là muốn anh giúp cậu ta hay là muố n anh đứng ngoài rìa bàng quan*." La Lực đem tàn thuốc dụi tắt, " Nếu đã nhúng tay vào, đối phương đương nhiên là không thể không cảm thấy, hơn nữa cậu ta lại không ngu."

*Bàng quan: tự coi mình là người ngoài cuộc, coi là không dính líu đến mình – theo tratu.soha.vn

Đương nhiên không có ngu nha, đây là nam nhân của em mà! Thẩm Đô Đô nhu nhu cái mũi, " Vậy anh ấy có tức giận không?"

La Lực buồn bực, " Tại sao cậu ta lại tức giận?"

Thẩm Hàm yên lặng trong lòng mặc niệm, tại vì em không có nói trước với anh ấy.

" Cậu ta chỉ hướng anh nói lời cảm ơn, còn nói tương lai muốn cùng Chiêm tiên sinh hợp tác." La Lực nói, " Anh hiển nhiên là mừng rỡ rút tay ra."

Không tức giận là tốt rồi... Thẩm Hàm ngồi trên ghế lắc lư, " Cảm ơn biểu ca nhá."

" Còn có chuyện gì nữa không?" La Lực hỏi.

" Không có." Thẩm Hàm lắc đầu, sau đó nháy mắt lại nhớ tới, " Có có có!"

La Lực đau đầu, " Rốt cuộc là có hay không?"

" Có." Thẩm Hàm đóng cửa ban công lại, " Anh có biết Lôi Cách không?"

" Không biết." La Lực nói," Là ai?"

" Anh tại sao lại không biết được chứ, ông ta là xã hội đen vùng đảo Sicilia*, bảy năm trước bị cảnh sát bắt vào tù, gần đây mới được tahr ra." Thẩm Hàm tràn ngập kỳ vọng nói, " Em nói kĩ càng tỉ mỉ như vậy, anh hẳn là mình có quen biết không?"

*Sicilia (: Sicilia ,: Sicìlia) là một tự trị của Ý. Vùng này gồm có đảo Sicilia lớn nhất và lớn thứ 45 thế giới, cùng một số đảo nhỏ xung quanh. – Wikipedia-

La Lực cắn răng nói, " Tại sao anh phải < hẳn là> có quen biết ông ta?"

" Bởi vì ông ta cùng bản chất với anh." Thẩm Hàm không cần nghĩ ngợi, nói nói lại cảm thấy hình như có gì đó sai sai, vì thế nhanh trí nói, " Đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật, hơn nữa còn phi thường uy mãnh đẹp trai."

La Lực giọng lạnh như băng, " Nói thẳng vấn đề."

Thẩm Hàm đành phải tạm ngưng ca ngợi anh họ, nói" Đạo diễn mời ông ta làm khách mời diễn vai xã hội đen, em cảm thấy ông ta hình như có chút thích Nhạc Nhạc."

La Lực trầm mặc ba giây, sau đó hít sâu một hơi nói, " Loại chuyện này em cũng muốn quản?"

" Em đương nhiên muốn xen vào." Thẩm Hàm biểu tình nghiêm túc, " Vạn nhất ông ta bắt cóc Nhạc Nhạc thì làm thế nào?"

" Cho nên?" La lực nhẫn nại tính tình, tận lực làm cho mình có vẻ hiền lành – bởi vì Đới An vợ yêu đang ở đối diện đan khăn quàng cổ, không thể lộ ra biểu tình hung tàn.

" Không thì anh tìn giúp cậu ấy tìm vệ sĩ nha?" Thẩm Hàm đề nghị.

" Có Ngô Phi và Ngô Kiếm đấy." La Lực nói, " Em có thể cho cậu ta một người."

" Thật không?" Thẩm Hàm nói, " Nhưng mà em muốn thể loại uy mãnh một chút, thân cao hai mét, khi cởi áo sơ mi ra là cơ bắp cuồn cuộn."

Sau đó La Lực liền không nhịn được nữa mà cúp máy cái rụp.

Thẩm Hàm:...

Quả nhiên không tồn tại tình huynh đệ mà.

Anh họ nhất định là được dì nhặt từ bãi rác.

Bởi vì Lôi Cách chỉ là khách mời nên cảnh quay cũng không nhiều, quay xong một vòng thì hết sạch cảnh, sau cảnh cuối cùng, Ansel vỗ vỗ bờ vai hắn,"" Quá tốt, cậu có thể suy xét gia nhập giới giải trí đó."

" Cảm ơn." Lôi Cách cười cười, " Giống như ông nói trước đây, đây quả thực là một trải nghiệm khó quên."

" Kế tiếp muốn đi đâu?" Ansel hỏi hắn," Nếu cậu không muốn trở về tiếp tục làm khuân vác, tôi có thể giới thiệu giúp cậu một công việc khác, mà còn cơ hội tiếp tục đóng phim."

" Tôi nghĩ trước hết nên nghỉ ngơi." Lôi Cách nói, " Vẫn ở lại trấn nhỏ này, vừa vặn cũng có một bằng hữu."

" Cũng được." Ansel cười nói, " Hoan nghênh cậu tùy thời trở lại đoàn phim, chúng tôi còn phải ở đây quay một số cảnh mới chuyển qua nơi khác được."

Lôi Cách gật gật đầu, cùng ông chạm cốc bia một cái.

Thẩm Hàm lén lút chạy về bên cạnh Phương Nhạc Cảnh, biểu tình phi thường bình tĩnh.

Tớ căn bản là không cố ý muốn nghe lén đâu, cậu phải tin tưởng tớ.

" Làm sao vậy?" Phương Nhạc Cảnh đem nửa miếng chocolate brownie nhét vào mồm Thẩm Hàm.



" Tớ vừa mới nghe lén đạo diễn và Lôi Cách nói chuyện." Thẩm Hàm quai hàm banh ra y như con hamster* nhỏ, " Ông ta hình như là muốn ở lại."

( vì mình rất ghét và sợ con chuột nên để hamster cho đỡ sợ =.=, chứ trong QT là " thương thử")

" Ở lại?" Phương Nhạc Cảnh khó hiểu, " Ông ta cũng quay xong hết rồi mà, muốn ở lại làm cái gì?"

Thẩm Hàm ánh mắt thâm sâu nhìn Phương Nhạc Cảnh.

Phương Nhạc Cảnh cơ mặt cứng lại một chút.

" Về sau cậu đi đâu đều phải mang tớ theo." Thẩm Đô Đô dặn dò, thật là khí phách.

Phương Nhạc Cảnh phủi phủi giúp cậu ta hạnh nhân nơi khóe miệng, thật sự không đành lòng đả kích cậu ấy.

Sức chiến đấu âm vô cực vậy mà cũng dám mở miệng nói câu đó.

" Tôi đã trở về!" Một chiếc xe thể thao mũi trần màu hồng chạy vào sân, Philip phấn chấn cao hứng bước xuống, áo hoa mũ rơm, trên cổ còn đeo một chuỗi xâu đầy hoa tươi.

Thẩm Hàm bị dọa một chút, " Nếu tớ nhớ không lầm, đạo diễn hình như quăng anh ta tới Milan mà?" Tại sao nhìn qua giống mới từ Hawaii về thế.

" Tạo hình mới của tôi trông thế nào?" Philip dựa vào cửa xe tạo ra một dáng POSE, "" Ở Milan quen được một cô em, em ấy là nhà thiết kế trang phục đến từ hải đảo thần bí."

Nhìn hắn cũng mang cả cặp kính mát hồng neon, cả phim trường im lặng một trận rồi mạnh ai làm việc người nấy.

Sét đánh thẳng xuống đầu.

" Hi!" Không dự đoán được chẳng có màn hoan hô nào hết, Philip hơi bất mãn vì thế kích động đi về hướng Ansel, " Ông cảm thấy... oh shit!""

Vỏ chuối không biết ai ăn mà vứt giữa đường, Philip trượt một phát cả người đều bay lên sau đó thẳng tập bay vào lồng ngực Lôi Cách. Người từ trên không trung gào thét hạ cánh xuống, suýt nữa còn đạp lên đầu Ansel.

...

Lôi Cách mặt không đổi sắc quăng hắn ra khỏi người mình.

Philip xoa xoa chân có chút hoảng sợ hết cả hồn.

Thẩm Hàm yên lặng đem dép lê nhặt lên đặt bên cạnh chân hắn.

" Cảm ơn." Phlip nói.

" Không có gì." Thầm Hàm trả lời xong mới phát hiện hình như hắn không phải cảm tạ mình.

Hàm răng nhe ra tám cái răng sáng bóng, mặt đầy tươi cười nhìn Lôi Cách.

" Không cần." Lôi Cách xoay người, đi nhanh rơi khỏi phim trường.

Philip quyết đoán chạy thoe, tâm tình phi thường tốt, " Xin cho phép tôi được giới thiệu trước."

Thẩm Hàm lần thứ hai bị tiết tháo của hắn làm cho khiếp sợ.

Nói tốt cô em gì đâu.

" Hôm nay quay phim tới đây thôi." Ansel cũng làm biếng đi quản hắn, " Dự báo thời tiết nói gần đầy sẽ trở lạnh, mọi người chú ý đừng để cảm mạo nhé."

Thời điểm cuối thu đầu đông nhiệt độ không khí vốn không cao, buổi tối còn có xu hướng lạnh hơn. Ansel nguyên bản muốn để cảnh Phương Nhạc Cảnh diễn dưới mưa quay trước, nhưng người diễn cặp là Catherine lại chậm chạp điều chỉnh lịch làm việc nên chỉ có thể chờ mà thôi.

" Tớ muốn hai chén." Thẩm Đô Đô đưa ra yêu cầu.

Phương Nhạc Cảnh quyết đoán đưa luôn chén nước của mình cho cậu ta- vừa ngọt vừa mặn thật khiến chết người, đang lo không uống hết.

" Không được, cậu phải uống hết toàn bộ." Thẩm Hàm nói, " Ngày mai Catherine sẽ đến đoán phim, cô ấy chỉ có hai ngày quay, nếu mà thời tiết trở lạnh nữa cũng phải quay cho xong đó."

" Thân thể của tớ rất tốt." Phương Nhạc Cảnh nói.

" Thân thể tốt cũng không được." Thẩm Hàm giám sát cậu, " Nhanh lên mau uống hết, cậu cũng phải uống hai chén."

Phương Nhạc Cảnh đành phải một hơi uống hết, bọc chăn lật xem kịch bản.

Catherine trong kịch bản diễn một tình nhân là đại nhân vật, tính cách rất tà, ở hai phe hắc bạch có không ít nhân mạch, mà Phương Nhạc Cảnh thủ vai An Lạc vì thay đệ đệ điều tra chân tướng vụ việc năm xưa gặp nhiều khó khăn cần đến trợ giúp của cô ấy. Hai người thân phân địa vị thua kém, nên không thể thông qua con đường gặp mặt thông thường mà phải nhờ Windsor do Catherine thủ vai từ trong quán bar sang trọng đi ra, trong vòng vây vệ sĩ chuẩn bị bước lên xe thì Phương Nhạc Cảnh từ chỗ tối lao ra, sinh ra một loạt xung đột.

Để làm nổi bật màu sắc tối đen lại mang chút ám ảnh của phim nhựa, thêm nữa là hợp với hoàn cảnh kịch bản nên cảnh quay này phải được tiến hành dưới mưa. Hệ thống phun nước đã sớm được chuẩn bị hoàn tất, Phlip bọc áo bành tô, từ phòng điều khiển nhảy ra.

" Vất vả." Ansel đối với hiệu suất làm việc của hắn rất hài lòng.

" Đừng khách sao" Philip rút khăn giấy hắt xì một cái thật lớn.

Ansel bình tĩnh cách xa hắn một chút.

" Ông xác định muốn mưa nhân tạo?" Philip nhịn không được phải hỏi lại một lần, " Trời rất lạnh, hơn nữa tôi cảm thấy cũng không cần thiết lắm." Đem Nhạc Nhạc đông lạnh đến sinh bệnh, coi chừng có người muốn ăn thịt ông đó.

" Cậu cảm thấy không cần thiết bởi vì cậu không phải là đạo diễn." Ansel trắng trợn nói.

Philip trong lòng phản bác, ông cảm thấy rất tất yếu bởi vì ông không phải là diễn viên.

Loại thời tiết này mà gặp mưa có thể đông lạnh người đến hư không...

" Cậu gần đây thường xuyên đi tìm Lôi Cách?" Đạo diễn nhìn hắn.

Philip nhanh chóng gật đàu, nhìn qua phi thường vui vẻ, "" Hơn nữa tối hôm qua chúng ta còn cũng nhau ăn tối." Tuy rằng đi bộ có chút xa nhưng tốt xấu gì cũng là cùng nhau ăn trong cửa hàng thức ăn nhanh.

Ansel bắt đầu suy xét tìm một cái cớ nhờ Augustine mang hắn đi về.

" Đến, há miệng uống thuốc nè." Thẩm Hàm bứng ly nước, trong lòng đản đản cảm khái phong thủy thay phiên nhau thay đổi nha.

Phương Nhạc Cảnh đem nước pha thuốc cảm uống hết, " Cậu muốn đến phim trường sao?"

" Hiển nhiên muốn." Thẩm Hàm lấy lại cái ly.

" Cậu hôm nay không có cảnh quay, bên ngoài lại lạnh như thế." Phương Nhạc Cảnh nói, "" Vẫn là ở khách sạn đi."

" Không nên không nên." Thẩm Hàm rất kiên trì, " Tớ nhất định phải đi, cơ hội khó có được."

" Cơ hội gì khó có được?" Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.

Không cẩn thận nói hớ, Thẩm Hàm biểu tình rất vô tội, " Ý tớ là cơ hội nhìn cậu mà học tập" Đáp án chuẩn không cần chỉnh.

Phương Nhạc Cảnh ngồi xổm một bên xếp đồ, " Khách sạn bảy giờ tối nay có buffet do Lâm đại trù tự mình xử lý từng miếng cá tươi và hải sâm, cậu thực sự muốn cùng tớ đến phim trường sao?"

Thẩm Hàm nghe vậy mở to hai mắt, " Còn có chuyện này hả?"

" Ừ." Phương Nhạc Cảnh nói, " Trên tấm poster của nhà ăn có viết."

Thẩm Hàm lập tức rơi vào rối rắm, cá tươi và hải sâm mỹ vị nha nha nha...

Muốn ăn >"<

" Tớ đi đây." Phương Nhạc Cảnh cầm balo đứng lên.

"... Chờ tớ một chút!" Thẩm Hàm đổi giày.

" Cậu xác định sẽ không đi ăn?" Phương Nhạc Cảnh rất ngoài ý muốn, hình như đây không phảu phong cách bình thường của cậu ta, chẳng lẽ không phải là nhảy chân sáo mà chạy đến nhà ăn sao.

Thẩm Hàm mím chặt môi, đáy mắt tràn ngập bi thương, " Không ăn!"

Phương Nhạc Cảnh sờ thử trán cậu xem có ấm đầu không.

" Được rồi, đi mau." Thẩm Hàm đẩy Phương Nhạc Cảnh ra ngoài, sớm quay xong biết không chừng trở về còn ăn kịp cái đuôi cá.

Ở phim trường, nhân viên công tác đã có mặt đầy đủ ồn ào nói chuyện. Catherine đang hóa trang, trên người mặc một cái áo bành tô thật dày, nhìn thấy hai người đi lại thì nhẹ nhàng chào hỏi, "Hi!"

" Hi. " Thẩm Hàm nói, " Đã lâu không gặp."

"" Tôi gần đây rất bận." Catherine hơi ngửa đầu để M.U.A* đánh lại phấn mắt cho mình. Lần này diễn tình nhân ở thế kỷ trước nên cô trang điểm càng thêm yêu diễm và xinh đẹp.

( *make-up artist)

Khác với tạo hình của cô, Phương Nhạc Cảnh đơn giản hơn rất nhiều, còn có cảnh cậu bị vệ sĩ quăng vào bùn lầy cho nên đoàn phim đã chuẩn bị cho cậu hai chiếc áo sơ mi trắng tinh, phòng ngừa NG* phải quay lại.

( NG = no good: cảnh quay bị hỏng)

Thẩm Hàm cảm khái:" BOSS nhìn thấy được sẽ đau lòng chết mất."

Tuy rằng ở chỗ này không có người có thể hiểu được tiếng Trung nhưng mà cậu không thể nói huỵch toẹt ra như vậy chứ.

Sau khi hóa trang xong, sắc trời dần dần tối xuống. Đèn trong quán bar được bật sáng rực rỡ, đạo diễn đang diễn giải cảnh quay này như thế nào, " Còn có vấn đề gì không?"

" Không có." Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, nhìn thoáng qua Catherine – so với khí chất cao quý của người mẫu tỏa ra trên máy bay thì gương mặt cô ấy bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí cho dù là ngồi im không động cũng có thể nét phong tình tục diễm* mà đạo diễn mong muốn.

( mình thấy từ " tục diễm " hay, vẫn chưa tìm được từ thay thế nên để nguyên xi vậy, theo mình nghĩ ở đây chỉ nét đẹp nhuốm đầy bụi phong trần ấy:v)

" Hợp tác thuận lợi." Catherine mỉm cười cùng cậu nắm tay, "Tôi đã rất lâu rồi chưa có diễn xuất, hy vọng sẽ không mắc sai lầm."

Phương Nhạc Cảnh cũng cười cười, " Hợp tác vui vẻ."

" Action!"

" Tiểu thư Windsor tôn kính, hoan nghênh lần sau lại đến quán chúng tôi." Nhân viên phục vụ mở cửa tiệm, cung kính hơi khom lưng xuống.

Mưa to từ không trung rơi xuống, vệ sĩ áo đen nhanh chóng bung ô ra che, Windsor nhẹ nhàng khoát bàn tay lên cánh tay gã, kéo theo làn váy dài phía sau tao nhã tựa như thiên nga đen.

Giày cao gót màu hồng gõ cộc cộc trên bậc thang, vệ sĩ một đường hộ tống cô đến cạnh xe, chuẩn bị mở cửa xe ra.

" Windsor tiểu thư!" Từ góc khuất lao ra một thiếu niên trẻ tuổi, mái tóc màu đen bị mưa xối tung, áo sơ mi trắng trong đêm tối khiến người khác phải chú ý đến.

Windsor khẽ nhíu máy, cũng không thèm để ý tới hắn, xoay người ngồi vào xe.

" Tôi có việc muốn tìm ngài!" Thiếu niên bị vệ sĩ ngăn lại nhưng vẫn có ý đồ lao về phía trước.

" Lái xe." Windsor thản nhiên nói.

Lái xe mở máy, thiếu niên thấy thế càng thêm sốt ruột, vì thế nắm chặt cổ tay vệ sĩ một phen hung hăng cắn xuống.

"Đáng chết!" Vệ sĩ thấp giọng mắng, đạp một cước vào bụng hắn, thiếu niên thống khổ té trên mặt đất cuộn mình thành một đoàn.

Cánh tay vệ sĩ chảy ra máu tươi vì thế càng thêm bực bội, nhấc chân đạp thêm một cú lên mặt hắn," Nhóc ranh không biết trời cao đất rộng."

" Tôi biết bí mật của Norton tiên sinh!" Nước bùn pha lẫn mưa chảy qua khóe miệng, thiếu niên dung hết toàn thân khí lực hét thật lớn.

" Cắt!" Ansel đứng lên.

Vệ sĩ nhanh chóng kéo Phương Nhạc Cảnh đứng lên, xin lỗi đưa cho cậu khăn giấy.

Phùng Chử và Ngô Phi Ngô Kiếm cũng chạy đến, đem áo lông bành tô và canh nóng đã chuẩn bị tốt đưa qua.

Phương Nhạc Cảnh súc miệng, lạnh run cầm cập.

Cho dù áo sơ mi để quay phim là loại chuyên dùng để phòng lạnh, đêm động gặp mưa còn nằm trên đất thì không mấy người có thể chịu đựng nổi.

Thẩm Hàm dùng khăn nóng giúp cậu lau mặt, thập phần tri kỷ tiểu quần bông.

Lôi Cách lại đứng một bên im lặng nhìn cậu cũng không nói lời nào.

Philip ngồi trong phòng điều khiển thùng nước ôm ly cà phê nóng uống từng ngụm nhỏ.

" Biểu hiện rất tốt." Ansel nói, " Mặc kệ là cử chỉ hay là biểu tình đều rất tốt, diễn thêm lần nữa thì có thể kết thúc rồi." Để tránh cho hậu kỳ có thể cắt bỏ cảnh ngoài ý muốn, cho nên trên lý thuyết đều phải quay hai lần cho dù bất cứ tình huống nào. Mà có thể để cho Phương Nhạc Cảnh đỡ dầm mưa, ông đối với diễn viên đóng vệ sĩ và lái xe đều nghiêm khắc chọn lựa, giảm thấp nhất xác suất vì sai lầm của người còn lại mà khiến phải quay lại cảnh.

" Được chưa?" Năm phút đông hồ sau, phó đạo diễn chạy lại hỏi.

Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, "" Không thành vấn đề." Thừa dịp thân thể chưa triệt để nóng lên nên quay một lần cho xong là tốt nhất.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên cho nên lần thứ hai quay phi tiến hành rất thuận lợi, thậm chí so với lần đầu tiên còn muốn nhập tâm hơn. Nguyên bản đối với cảnh quay trong mưa này có nhiều lo lắng, bất quá thấy được mở đầu rất tốt, đạo diễn cũng có thể thở phào một hơi.

Cảnh quay thứ hai là Catherine và Phương Nhạc Cảnh giằng co trong mưa - sau khi nghe thiếu niên lỗ mãng này biết bí mật Norton, Windsor từ trong xe bước xuống cùng hắn tiến hành nói chuyện.

Cửa xe làn thứ hai được mở ra, Windor xuống xe, một vòng vệ sĩ bao quanh lại.

Thiếu niên cũng bị vệ sĩ từ dưới đất xách lên trước mặt Windsor.

Mưa tầm tã từ trên trời rơi xuống cọ rửa sạch sẽ vết bùn và máu trên mặt hắn.

" Ngươi tên là gì?" Windsor cao ngạo mở miệng.

" An Lạc." Thiếu niên ngực kịch liệt phập phồng, áo sơ mi trắng bị lấm lem có chút chật vật.

" Vô danh tiểu tốt." Ngón tay Windsor kẹp một điếu thuốc lá, tao nhã phun ra một vòng khói, " Ta cũng không cho rằng ngươi có thể biết bí mật lớn gì cho nên suy nghĩ kĩ trước khi lại mở miệng. Nam nhân mà lừa gạt ta toàn bộ đều không có kết cục tốt đẹp gì."

" Cắt!" Đạo diễn đứng lên.

Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, quay đầu nhìn lại.

" Vấn đề không phải cậu." Ansel cầm ô đi qua, đối Catherine nói, " Biểu tính của cô quá mức quyến rũ, hoàn toàn không thể hiện được Windsor cường ngạnh mà âm ngoan, hiểu ý tôi không?"

Catherine nhún vai xin lỗi, " Xin lỗi, chắc là tôi lý giả không đúng chỗ rồi."

" Có cần tôi chỉ lại cho cô lần nữa không?" Ansel hỏi.

" Không cần đâu." Catherine cười cười, " Tôi hiểu được ý ngài."

" Rất tốt." Ansel vừa lòng gật đầu, " Chuẩn bị quay lại."

Phùng Chử giúp Phương Nhạc Cảnh lau sạch mặt, cầm ô về lại chỗ nghỉ ngơi.

Nhưng sự thật rất nhanh được chứng minh, tuy rằng Catherine nhìn qua rất tự tin nhưng mà cô ấy ký thật không có lý giải được ý của của Ansel.

Lần thứ hai diễn lại cũng bị NG, lần thứ ba thứ tư cũng vậy.

Quay phim không thể không tạm thời ngưng lại, thừa dịp đạo diễn giảng giả cho Catherine, Thẩm Hàm không biết từ chỗ nào lôi ra một cái bao ấm tay nét vào lòng Phương Nhạc Cảnh, " Có lạnh không?"

" Không sao." Đứng trong mưa thì không cảm thấy lạnh, vào phòng rồi mới cảm thấy cả người đêu đang phát run.

Phùng Chử giúp cậu lau khô tóc, quăng cái áo sơ mi ướt nhẹp và trang phục phòng lạnh qua một bên, dùng áo lông bao người kín kẽ lại.

" Tôi chút nữa còn ra ngoài quay." Phương Nhạc Cảnh hắt hơi một cái, " Lạnh rồi nóng, nóng rồi lạnh sẽ rất dễ bị cảm đó."

" Nhưng mà cũng không thể luôn bị đông cứng." Mắt thấy cậu cứ gặp mưa hoài, Phùng Chử có chút nén giận.

" Không sao đâu, tình huống bình thường thôi mà." Phương Nhạc Cảnh an ủi hắn, " Hơn nữa tôi cũng không có chuyện gì."

Phùng Chử lắc đầu, rót một ly trà nóng đưa qua.

" Nhạc Nhạc, cậu không sao chứ?" Nghe đạo diễn nói tạm thời không dùng đến nước mưa, Philip cũng chạy tới thăm cậu.

" Anh là cái đồ đầu sỏ gây tội đáng giận." Thẩm Đô Đô nhanh chonsh tiến hành chỉ trích.

Philip mở to hai mắt, " Chuyện đó và tôi có quan hệ gì?" Tôi chỉ là cái xe phun nước thôi mà! Phương Nhạc Cảnh bật cười, " Tôi không sao, cảm ơn."

" Lôi Cách?" Philip nhìn thấy một người, vì thế hít một ngụm khí lạnh, " Ông tại sao lại ở đây?"

Lôi Cách xoay người đi ra ngoài." Chờ một chút." Philip hoàn toàn không để ý thái độ phá hư của hắn, liền chạy đuổi theo quả thực nhiệt tình vạn phần.

Thẩm Hàm cạn cmn lời nhìn hắn, sau đó dùng hai tay ấm vù vù che mặt Phương Nhạc Cảnh lại.

Một bên có tiểu trợ lý cảm thấy rất đáng yêu vì thế liền lấy điện thoại di động chụp lại, mà còn hỏi ý kiến xem có thể post lên mạng hay không.

" Đương nhiên." Thẩm Hàm một hơi đáp ứng.

" Được." Phương Nhạc Cảnh cũng gật đầu đáp ứng.

Tiểu trợ lý hưng trí bừng bừng đăng nhập, post ảnh vừa chụp lên trang cá nhân.

Mặc dù là nước ngoài nhưng hiển nhiên không thể ngăn fan trog nước truy tìm địa chỉ. Vì thế chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, ảnh chụp này đã được đăng trên các trang báo giải trí trong nước đưa đến một mảnh thét chói tai.Ấm áp như vậy khiến người ta có chút không chịu nổi mà!

- ----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện