Chuyện thật như đùa! Gặp mẹ chồng ở sân bay!

Tuy tin tức Phương Nhạc Cảnh về nước cả quá trình đều được giữ hâm mộ nhưng không thể cản nổi sức fan quá bưu hãn, không biết họ nghe được tin tức từ đâu mà từ sáng sớm đã túc trực tại sân bay. Thế nhưng mọi chuyện cũng không quá công khai, chỉ được nhận thông tin từ một bộ phận nhỏ các fan. Dù vậy miệng truyền miệng cũng đã có tới bảy tám chục người, ai ai cũng tay xách nách mang nào băng dôn nào đèn hiệu.

Quý bà Moli chân dẫm đôi cao gót 12 phân, một tay kéo vali hành lý từ WC bước ra, ánh mắt liếc qua một đống đầu người ở xa liền biểu lộ vẻ khinh thường. Móc kính râm từ trong bóp ra đeo xong lại trở về một quý bà lãnh diễm. Tuy bà không biết đây là fan của vị minh tinh nào, nhưng hiển nhiên không hề muốn trở thành phông nền cho người ta được.

Bỏ hộp kính râm vào túi xong, quý bà Moli lại cảm thấy hình như có chỗ nào không hợp lí. Cẩn thận mò lại, điện thoại và túi tiền đã không cánh bay đâu mất, vì vậy sắc mặt liền trắng nhợt. Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh, rốt cuộc bị trộm ở đâu nhỉ, bà chỉ mang máng lúc qua hành lang hình như bị người ta đụng một cái.

Sân bay to chừng này, lúc trước cũng quên không dặn lái xe ở nhà chờ chỗ nào, vậy nên bắt đầu từ câu "đường đến từ cái miệng", quý bà ta đây quyết định đi ra một góc vắng nào đó cẩn thận tìm trong túi một lần nữa, định bụng không thấy thì nhờ cảnh sát giúp.

Chỉ là túi mới tìm xong một nửa đã có người vội vã chạy tới.

Bà Moli kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.

Đối phương là một cậu trai tuổi không lớn lắm, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, bộ dáng giống minh tinh. Trùng hợp là vali trong tay người này lại cùng một kiểu với của bà _ chẳng qua loại vali này rất được giới nghệ sĩ và người hay công tác ưa chuộng, vừa nhẹ lại dễ hóa trang, vì thế nên rất hay bắt gặp được ở sân bay, cũng không quá kỳ lạ.

“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Em yêu anh aaaaaaa!”

Bên ngoài truyền đến tiếng hét của người hâm mộ.

Moli lập tức hiểu rõ, bày ra vẻ mặt “tôi cũng không quan tâm lắm” hỏi:

“Người hâm mộ của cậu à?”

Sấc, mình mới không thèm hoài niệm thời gian còn nổi tiếng đâu!

“Vâng…”, người con trai gật đầu, có vẻ hơi khẩn trương.

Đương nhiên cậu không khẩn trương vì người hâm mộ ở ngoài, khẩn trương chính là ở chỗ này gặp được mẹ chồng tương lai đây này!!!

Cảm giác cả người đều căng thẳng!

“Người đại diện với trợ lý của cậu đâu?”, bà Moli cũng không nghĩ cậu mới vào nghề được bao lâu, tiếp tục hỏi.

“Không đi cùng ạ, con về nước một mình”, Phương Nhạc Cảnh trả lời.

“Không ở đây?”, bà Moli lại chỉ chỉ ngón tay ra ngoài, “Vậy cậu định đi ra thế nào?”

Phương Nhạc Cảnh: …

“Mới vào nghề đúng không?”

Bà Moli chuẩn xác ném khăn ướt mới dùng vào thùng rác. Xem ra đúng là mới vào nghề thật, bằng không thì sao lại không có chút kinh nghiệm nào thế này, nhân khí cũng không kém. Không có vệ sĩ thì cũng thôi, đằng này trợ lý cũng có một người.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu: “Dạ”

Nơi này là góc khuất của sân bay, bất luận thế nào cũng không phải nơi hành khách bình thường tới. Hồi tưởng lúc mới vào hình như thấy bà đang tìm gì đó, cậu cẩn thận hỏi:

“Bác bị mất đồ ạ?”

“Cậu nhặt được?”, bà Moli mở to mắt.

“Dạ không”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Tại nãy cháu thấy bác đang tìm đồ”.

“Đúng thế”, bà Moli vừa nghe lại giận, “Đại khái là bị người ta ăn cắp mất túi tiền với điện thoại thôi”.

Phương Nhạc Cảnh nhanh như chớp dâng lên điện thoại di động đã mở khóa màn hình:

“Bác cứ dùng tạm điện thoại cháu gọi cho người nhà báo trước đi, sau đó cháu đưa bác gặp an ninh sân bay”.

Moli ngoài ý muốn nhắc nhở:

“Người hâm mộ của cậu còn ở bên ngoài kìa”.

“Không sao ạ! Cháu gọi điện cho người đại diện rồi, anh ấy không cho cháu đi một mình, nói sẽ tới đây sớm thôi”.

“Vậy sao, cảm ơn cậu”, bà Moli nhận điện thoại gọi cho lái xe báo địa điểm chờ, sau đó cùng Phương Nhạc Cảnh đi báo với bảo an của sân bay, hơn nửa tiếng sau mới làm xong ghi chép.

“Nhạc Nhạc”, Lý Tĩnh vừa vặn gọi điện thoại tới, “Tôi tới rồi, cậu ở đâu?”

“Tôi tới ngay”, Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, hướng bà Moli nói:

“Người đại diện của cháu tới rồi, có cần cháu đưa bác đi tìm tài xế trước không?”

“Không cần đâu”, Moli rất có hảo cảm với tiểu minh tinh này, chủ động nắm tay cậu, “Có thể cho ta biết tên cậu không?”

“Đương nhiên”, Phương Nhạc Cảnh nổi tâm sợ hãi nhưng vẻ mặt cố tỏ ra thản nhiên, “Con tên Phương Nhạc Cảnh”.

“Khá quen tai, chắc tôi cũng từng nghe tên cậu đâu đó rồi”, bà Moli cười, “Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi”.

“Không có gì ạ, đây là điều cháu phải làm”

Thông minh như Phương Nhạc Cảnh nhưng lần đầu gặp mẹ chồng cũng không biết phải nói gì. Thật là một cuộc gặp rất 囧

“Nếu sau này gặp khó khăn gì cậu có thể gọi tới số này”, bà Moli đưa một tờ giấy nhỏ có ghi số điện thoại qua.

“Cảm ơn bác”, Phương Nhạc Cảnh hai tay nhận lấy, nhìn số điện thoại quen thuộc kia, cảm xúc vô cùng phức tạp.

“Ta mới là người phải cảm ơn”, bà Moli ôm cậu một cái liền xoay người rời đi, tuy rằng mất túi tiền và điện thoại nhưng bóng lưng vẫn vô cùng cao quý lãnh diễm.

“Nhạc Nhạc, sao cậu còn chưa ra?”, Lý Tĩnh lại gọi tới, “Đã ổn định trật tự người hâm mộ rồi, tôi cũng đã nói chuyện qua với họ”.

“Tới ngay đây”, Phương Nhạc Cảnh xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay xong mới kéo vali rời đi.

“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!”

Người hâm mộ nhìn thấy cậu nhanh chóng hét lên, Phương Nhạc Cảnh cười hỏi thăm họ, ký tên cho hơn mười người mới rời đi. Lý Tĩnh che chở cậu một đường mới ra ngoài được, sau đó lên xe.

“Cậu nóng lắm hả?”, Lý Tĩnh vừa lái xe hỏi.

“Nóng gì cơ?”, Phương Nhạc Cảnh hoàn hồn.

“Sau lưng cậu toàn mồ hôi kìa”.

Phương Nhạc Cảnh yên lặng trả lời trong lòng, vì tôi khẩn trương QAQ

“Về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, cuối tuần tôi sẽ sắp xếp cho cậu chụp ảnh tạp chí”, Lý Tĩnh lái xe nói, “Trừ cái đó ra thì không còn việc gì nữa, quay phim chắc cũng mệt rồi, thời gian này nghỉ ngơi cho tốt”.

Phương Nhạc Cảnh tinh thần hoảng hốt: “ừm”.

Lý Tĩnh buồn bực, sao lại không tập trung thế này? Hay là lệch múi giờ nên chưa quen? Một mình trong căn hộ tối om, Phương Nhạc Cảnh bỏ hành lý nằm bẹp lên ghế salon, đầu gối lên tay dựa.

Sao vẫn cảm giác 囧 thế này…

Mà ở biệt thự bên kia, Nghiêm Khải và Nghiêm lão gia cũng vừa mới lái xe về nhà ___ vì hạng mục gần đây rất quan trọng, hai người phải tăng cả hơn một ngày giờ mới xong.

“Mi sốt ruột lắm hả?”, lão gia tử hỏi.

“Sốt ruột?”, Nghiêm Khải dừng hẳn xe, khó hiểu quay đầu.

“Lúc họp cũng xem đồng hồ”, lão gia tử tháo dây an toàn, “Lo mẹ mi về à?”

Nghiêm Khải gật đầu.

Thực ra không chỉ có mẹ, còn có vợ nữa.

“Cũng sắp rồi, vè đi thôi”, hai người cung lái xe trở về nhà. Quả nhiên vừa vào cửa đã thấy dì giúp việc đang bày biện hoa quả báo lại, nói phu nhân mười phút trước đã về, tâm trạng dường như không tốt lắm, còn đang tắm rửa trong phòng.

Lão gia tử lập tức trừng to mắt: “Sao vừa về tâm trạng đã không tốt?”

“Con đi thay quần áo trước”, Nghiêm Khải lên lầu gọi cho Phương Nhạc Cảnh “Về rồi à?”

“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh đáp, sau đó lái đặc biệt nhấn mạnh, “Anh nhất định không được chạy tới tìm em, có biết chưa?”

Nghiêm Khải đau đầu: “Câu này em nói ít nhất năm lần rồi”.

“Vậy nói lại lần thứ sáu, tóm lại là không được đến”, Phương Nhạc Cảnh để gối dựa qua một bên.

“Anh muốn tới cũng không được, mới tan tầm về nhà, mai tám giờ sáng còn có cuộc họp”, Nghiêm Khải xoa xoa thái dương, “Dạo này bận đến chân không chạm đất, cơm cũng không có thời gian ăn”.

“A Khải”, Moli ở ngoài gõ cửa.

“Bảo bối mau nghỉ ngơi đi, mai anh lại gọi cho em”, Nghiêm Khải hôn hôn cái điện thoại.

“Anh cũng thế”, Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, còn đang định kể chuyện ở sân bay thì chợt nghe âm thanh bất đắc dĩ của Nghiêm Khải

“Mẹ à, trước khi vào sao mẹ không gõ cửa?”

“Gặp anh sau nhé!”, Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cúp điện thoại.

“Con nhìn thấy mommy mà thái độ lồi lõm dị hả”, Moli kinh sợ, “Lại còn bảo mẹ gõ cửa!”

“Vâng vâng lỗi do con tất, là con đang mệt thôi”, Nghiêm Khải đứng lên ôm bà một cái, “Hoan nghênh mẹ về nhà”.

“Thế này còn được”, bà Moli nội tâm thư thái một chút, ngồi xuống giường bắt đầu kể lại tình huống thê thảm của mình ở sân bay.

Phòng ngủ sát vách, lão gia tử mở rương hành lý muốn tìm hộp xì gà phu nhân để chỗ nào, ai ngờ vừa mở ra đã thấy mấy túi lớn nhỏ thịt khô lạp xưởng, còn có thêm một bình rượu.

Thế là ông mang xuống lầu, chậm rì rì uống rượu bóc thịt ăn.

“Được rồi được rồi, chuyện với sân bay con sẽ giúp mẹ liên hệ, đừng giận nữa”, Nghiêm Khải giúp bà bóp vai, “Giận dễ sinh nếp nhăn lắm”.

“Thế nên mẹ có giận đâu”, Moli lôi kéo anh đứng lên, thần bí nói, “Mommy mang quà về cho con”.

“Cảm ơn mẹ”, Nghiêm Khải theo bà sang phòng ngủ bên cạnh, bà Moli vui mừng rạo rực mở vali sau đó hét lên một tiếng.

Nghiêm lão gia tử đang muốn vào phòng lấy thêm bao thịt khô thứ hai rất hoảng sợ: “Sao thế?”

Moli tiện tay cầm một chiếc áo khoác ném sang một bên.

Lão gia tử đành thẳng thắn khai nhận, “Là tôi ăn, còn uống rượu nữa”.

“A!”, bà Moli tiếp tục hét.

Lão gia tử sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ cũng đâu đến mức như vậy, liền chọc chọc con trai:

“Mẹ mi bị gì thế?”

Nghiêm Khải chết chân tại chỗ, khuôn mặt cũng đơ luôn, quần áo trong vali văng đầy đất __ một chiếc sơ mi hồng nhạt, một cái T – shirt lam, mũ và bộ túi mỹ phẩm, nhìn qua thật sự quen đến không thể quen hơn. Hơn nữa còn có một đôi giày tình nhân với anh, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân chúng là ai.

Vì thế Nghiêm tổng lãnh khốc tà mị giờ phút này cũng không khỏi bị đơ người, nghĩ thế nào anh cũng không thông, sao quý bà Moli lại đem vali của vợ anh về nhà? Thật sự quá huyền huyễn rồi!

“Phương Nhạc Cảnh”, Moli đứng lên.

Nghiêm Khải bị ba chữ kia dọa run cả da đầu, “Dạ?”

“Đây là vali của một tiểu minh tinh, tên cậu ta là Phương Nhạc Cảnh”, Moli lại hỏi anh, “Con biết người này không?”

“…Biết”, Nghiêm Khải khó khăn gật đầu, “Cũng là nghệ sĩ của Đông Hoàn”.

“Vậy là tốt rồi”, Moli nhẹ nhàng thở ra, “Con mau gọi điện thoại cho cậu ấy, nói chúng ta cầm nhầm vali hành lý”.

“Sao hai người lại nhầm vali của nhau?”, Nghiêm Khải xoắn xuýt.

“Không phải mẹ kể con nghe rồi sao, ở sân bay bị ăn trộm”, Moli trả lời.

Lão gia tử đứng một bên hít hơi lạnh: “Người này ăn trộm?”

“Có mà ông đi ăn vụng thịt khô của người ta thì có”, bà Moli trừng mắt nhìn ông.

Lão gia tử cảm thấy mình thật vô tội: “Tôi cũng có biết đâu ơ!”

“Bị ăn trộm, sau đó thì sao?”, Nghiêm Khải hỏi.

“Sau đó gặp được cậu bé này, tính tình tốt bụng còn nghe lời, cho mẹ mượn điện thoại còn cùng mẹ tìm bảo an”, Moli nói, “Vali kiểu dáng giống nhau, chắc trong lúc ghi chép thông tin bị cầm nhầm”.

Nghiêm Khải không biết dùng vẻ mặt gì để tỏ thái độ với chuyện này.

“Còn đứng đó làm gì, mau đi gọi điện thoại đi!”, bà Moli thúc giục.

Nghiêm Khải cầm điện thoại ra ban công, rất nhanh Phương Nhạc Cảnh đã nghe máy.

“Alo?”, trong loa truyền tới âm thanh mơ màng, hiển nhiên là đang ngủ bị đánh thức.

“Đang ngủ à?”, Nghiêm Khải hỏi.

“Ngủ lúc nào không biết nữa”, Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy, “Có chuyện gì sao?”

“Em gặp mẹ anh ở sân bay rồi à?”

Phương Nhạc Cảnh nháy mắt thanh tỉnh: “Sao anh biết?!”

Nghiêm Khải dở khóc dở cười: “Bởi vì hai người cầm nhầm hành lý của nhau”.

“Thật sao?”, Phương Nhạc Cảnh sửng sốt, vội vàng kéo vali ra, phát hiện không mở được mật mã.

“Không sao, mai đổi lại là được”, Nghiêm Khải hỏi, “Mẹ anh có dọa đến em không?”

Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt:

“Anh mau tới đổi hành lý cho em đi”.

Sớm biết vậy cậu cũng đặt mật mã, giờ chẳng nhớ trong vali có những gì nữa, cậu khẩn trương tới sắp ngất đi rồi.

“Anh cất kỹ rồi”, Nghiêm Khải nhìn thoáng qua phòng ngủ, “Còn có, ấn tượng đầu tiên của mẹ về em cũng rất tốt”.

“Thật vậy sao?”, Phương Nhạc Cảnh ngồi xuống ghế salon, “Bác gái cũng là người tốt”.

“Vali anh không thể mang tới trong đêm được, sẽ kỳ lắm. Nhưng người thì có thể”, Nghiêm Khải đạo mạo, “Chờ anh một tiếng, anh về ngủ với em”.

“Đã nói anh đừng tới mà”, Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt, “Anh ngoan ngoãn ở nhà với hai bác đi”.

“Mẹ anh chuyện thứ nhất làm sau khi về nước là ngủ, bây giờ cũng nghỉ ngơi rồi”, Nghiêm Khải nói.

“Anh ở nhà cũng không có việc gì, ngoan, nghe lời!”

“Cái kia __”

Nghiêm Khải cắt ngang:

“Không cho phép cự tuyệt”.

Phương Nhạc Cảnh bĩu môi, anh có thể nói câu khác không hả.

Mười phút sau, Moli quả nhiên lên giường đi ngủ. Nghiêm lão gia tử vì uống rượu nên cũng đã sớm nghỉ ngơi. Nghiêm Khải cầm chìa khóa xe ra ngoài, trêи đương đi còn cố ý mua thêm cháo nóng và điểm tâm, còn có thêm nước ô mai giải nhiệt.

Dưới ánh đèn ấm áp, Phương Nhạc Cảnh đang đun nước dưới bếp, nghe được tiếng mở cửa liền chạy đến, bị ôm vào một lồng ngực ấm áp xoay một vòng.

“Cuối cùng cũng về rồi”, Nghiêm Khải ôm chặt lấy cậu như muốn khảm người yêu vào xương.

“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh cũng ôm lại eo anh, “Anh hút thuốc?”

“Buổi sáng ở công ty có dùng một chút, để tỉnh táo”, Nghiêm Khải buông người xuống, “Chỉ có hai điếu”.

Phương Nhạc Cảnh sờ cái cằm lún phún râu xanh của anh:

“Sao anh nói không mệt cơ mà?”

“Nhìn thấy em sẽ không mệt nữa”, Nghiêm Khải cười, “Anh mua cháo với nước ô mai rồi, đi đường dài không thích hợp ăn đồ dầu mỡ”.

“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, “Bác gái nói về em như thế nào?”

“Nói em lễ phép còn tốt bụng”, Nghiêm Khải ôm cậu ngồi xuống salon, “Trêи đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy”.

Phương Nhạc Cảnh tựa đầu vào ngực anh, vẫn cảm thấy quá 囧

“Coi như là chuyện tốt”, Nghiêm Khải nói, “Mẹ anh có ấn tượng tốt với em, cha anh cũng có ấn tượng tốt với thịt khô của em”.

Phương Nhạc Cảnh: …

“Ông ấy ăn hết một gói thịt, còn uống cả chai rượu nữa”.

Phương Nhạc Cảnh bật cười: "Đó là em mang về cho anh”.

“Coi như quà ra mắt sớm với cha chồng đi”, Nghiêm Khải cùng cậu mười ngón giao nhau, “Có mệt không?”

“Hơi hơi”, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái.

Nghiêm Khải nhìn chén cháo cậu mới ăn một ít, lại vào phòng tắm mở nước ấm, dịu dàng giúp cậu tắm rửa sau đó mới mặc áo ngủ nhét người vào ổ chăn.

Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh, thỏa mãn nhắm mắt lại…

Sau đó Thẩm Hàm gọi điện tới…

Có thể đổi giờ khác được không TAT

“Nhạc Nhạc ngủ rồi”, Nghiêm Khải tiếp điện thoại, “Có chuyện gì?”

Thẩm Hàm đứng phắt dậy, “Nghiêm tổng anh khỏe không, tôi không có chuyện gì hết”.

Dương Hy: …

“Đừng nghịch”, Phương Nhạc Cảnh đoạt lại điện thoại trong tay Nghiêm Khải, “Tớ đây, có chuyện gì?”

Thẩm Hàm hắng giọng lớn tiếng nói:

“TỚ CẢM THẤY NGHIÊM BOSS VÔ CÙNG VÔ CÙNG ĐẸP TRAI!!!”

Lỗ tai bị chấn động, Phương Nhạc Cảnh hữu khí vô lực:

“Ảnh mới đi toilet rồi”.

“Sao không nói sớm”, Thẩm – tiểu cẩu – Hàm bất mãn chỉ trích, hoàn toàn không có cảm giác vỗ ʍôиɠ ngựa.

Vỗ ʍôиɠ ngựa = nịnh bợ.

“Tìm tớ có gì không”, Phương Nhạc Cảnh duỗi lưng.

“Có một tin bát quái siêu to khổng lồ, muốn nghe không?”, Thẩm Hàm hỏi.

“Nghe”, Phương Nhạc Cảnh nằm lại xuống gối.

“Có liên quan tới Augustine. Hôm đi nướng thịt bọn tớ phát hiện hình như Catherine thích Augustine”.

“Vậy tốt chứ sao”.

Một người anh tuấn ưu nhã, một người nóng bỏng xinh đẹp, chẳng thể bắt bẻ gì.

“Nhưng Augustine một chút hứng thú với Catherine cũng không có”, Thẩm Hàm nói, “Thậm chí tiệc mới qua một nửa anh ta đã đi mất tiêu”.

“Vậy cũng đâu còn cách gì, chuyện tình cảm người ngoài cuộc cũng không nên miễn cưỡng”.

"Sau đó Catherine đuổi tới tận phòng ngủ”, Thẩm Hàm tiếp tục kể.

Phương Nhạc Cảnh buồn bực: “Cậu theo dõi từ đầu tới cuối? Sao biết rõ vậy?”

Thẩm Hàm cười hắc hắc: “Philip kể đấy, cậu ta bị Augustine tóm về rồi!”

Phương Nhạc Cảnh: …

Quả nhiên loại chuyện như theo dõi Augustine cũng chỉ có anh ta mới dám làm.

“Một phút sau, Augustine mặt xanh mét chayj từ phòng ngủ ra, Catherine cũng bỏ đi về khách sạn”, Thẩm Hàm nói, “Cậu biết chuyện này có nghĩa là gì không?”

“Catherine thích Augustine nhưng Augustine không thích Catherine”, Phương Nhạc Cảnh trả lời.

“Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng Philip lại khác”, Thẩm Hàm nghiêm túc nói, “Cậu ta cảm thấy Augustine nhất định là bất lực!”

Phương Nhạc Cảnh chấn động:

“Sao cậu ta kết luận được hay vậy?”

Bắn đại bác cũng không tới!

“Tớ cũng hỏi thế”, Thẩm Hàm nói, “Cậu ta nói hai người kia vào phòng định làm chuyện thiếu nhi không nên xem, kết quả Augustine không lên được nên chạy vào thư phòng tìm cách chữa thận hư, Catherine vì thất vọng nên thương tâm rời đi”.

Tuy chỉ đoán mò nhưng nghe qua rất hợp lý.

Phương Nhạc Cảnh nói từ nội tâm:

“Philip nhất định bị Augustine đánh ngất xỉu đem về nhà đấy”.

Nếu không anh ta cũng không bi phẫn tới mức như vậy.

“Augustine về Trung Quốc rồi”, Thẩm Hàm nói, “Vừa rời biệt thự xong”.

“Chỉ vì Catherine thích anh ta?”, Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.

“Chắc vậy, nghe nói Catherine rất khó đối phó, cụ thể thế nào tớ cũng không biết”, Thẩm Hàm nói, “Nhưng Philip phấn khởi lắm, chân trước Augustine vừa rời đi, chân sau cậu ta đã dọn hành lý chuồn mất”.

“Cậu chừng nào về?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Một tuần nữa, Dương Hy, tớ với Phùng Chử cùng về”, Thẩm Hàm nói, “Tớ cùng fan hâm mộ đón sinh nhật”.

“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh nhìn thời gian, “Vậy chơi vui nhé, tớ ngủ đây”.

“Sai!”, Thẩm Hàm nhanh chóng uốn nắn, “Phải là ngủ Boss”.

Phương Nhạc Cảnh quyết đoán cúp điện thoại.

“Đang nói gì vậy”, Nghiêm Khải từ toilet đi ra.

“Augustine về Trung Quốc”, Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.

“Phải không?”, Nghiêm Khải nhíu mày, “Đợt trước mới tới mà”.

Sao giờ lại tới nữa.

“Vì dính vận đào hoa”, Phương Nhạc Cảnh kể lại chuyện Catherine, “Còn tưởng Augustine không biết sợ là gì chứ”.

"Không phải sợ, chỉ không muốn tìm phiền toái”, Nghiêm Khải nói, “Catherine dù chỉ là một diễn viên nhưng khả năng giao tiếp rất tốt, quan hệ cũng phức tạp, Augustine không muốn liên quan tới cô ta cũng hợp lý”.

“Ra vậy”, Phương Nhạc Cảnh hiểu ra.

“Không phải ai cũng có vận may tốt như anh”, Nghiêm Khải ôm cậu vào ngực, “Người anh yêu cũng vừa vặn yêu anh”.

“Ai nói, em mới không thèm yêu anh”, Phương Nhạc Cảnh nắm mũi anh.

Nghiêm Khải cầm tay cậu, khẽ cắn nhẹ lên đầu ngón tay, “Không yêu cũng không được, hàng này anh chọn trúng rồi”.

Phương Nhạc Cảnh cười vui vẻ, tựa vào ngực anh nhắm mắt lại, “Ngủ ngon”.

“Ngủ ngon”, Nghiêm Khải hôn trán cậu, ấm áp mềm mại như sợi lông vũ, nhẹ nhàng lan tỏa tới tận tim.

Toàn bộ đều là … ấm áp.

- Hết chương 84-

Chú thích: Nước ô mai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện