Đã có nữ chính dĩ nhiên sẽ có tình cảm yêu đương, tuy Nhạc Sanh không đi theo con đường tình sắc nhưng cảnh xung đột thì vẫn có như thường. Vì thế, Phương Nhạc Cảnh đón nhận cảnh … giường | diễn đầu tiên.
“Đến hôn còn chưa có đã chạy lên giường?”, Thẩm Hàm khiếp sợ.
“Không phải giường, là nhà kho”, Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng trên salon lật kịch bản.
“Khẩu vị quá nặng”, Thẩm Hàm vô cùng đau đớn, “Nghe còn đô hơn cả giường”.
Nhà kho đấy, người bình thường có mấy ai vào đây làm chuyện kỳ quái? Phương Nhạc Cảnh nghẹn lời, hình như đúng là vậy.
“BOSS sẽ phát rồ cho coi”, Thẩm Hàm nói.
“Không đâu, đây chỉ là công việc”, Phương Nhạc Cảnh phản bác.
“Vậy cậu nói chuyện này cho ổng biết chưa?”
Phương Nhạc Cảnh: “Lúc trước anh ấy xem kịch bản rồi”.
“Vậy cậu đã hỏi ý ổng chưa?”, Thẩm Hàm cơ trí không bị lừa sang chuyện khác. Xem và quay phim thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Chưa”.
Thẩm Hàm nheo mắt, quả nhiên.
“Chúc ngủ ngon”, Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, hoàn toàn không muốn nói chuyện với người này nữa _ lần đầu đóng ảnh tình cảm thật sự rất khẩn trương, chỉ muốn kể với Thẩm Hàm chút ai ngờ chẳng giúp được gì lại còn cảm thấy lo lắng hơn.
Đồng đội ngốc như heo hẳn là như vầy!
Cảnh tình cảm trong Sự kiện Bình Lạc tuy ngắn nhưng rất kịch kiệt. Một người là con nhà phú gia mới du học về, một người là hoa khôi cảnh sát mới nhậm chức chưa bao lâu, thân phận quá khác biệt. Cho nên khi hai người nhận thấy cảm xúc của mình thì đều đè nén, đến khi không thể khắc chế được mới bùng nổ _ giống như Thẩm Hàm nói, không có dấu hiệu gì giữa tình lữ, thậm chí cũng chẳng có dấu hiệu gì, lý trí bị đốt cháy, hai người liều chết triền | miên trong nhà kho cũ nát.
“Cái tôi muốn là cảm giác tuyệt vọng và dữ dội”. Trước khi bắt đầu quay, Nhạc Danh gọi hai người đến phân tích, để tránh làm không khí khẩn trương hơn nên giọng ông nhẹ hơn bình thường không ít.
“OK”, Doãn Nhiên gật đầu.
“Nhạc Nhạc có muốn diễn thử với tôi trước không?”, Phó đạo diễn trêu ghẹo.
“Tha cho tôi đi”, Phương Nhạc Cảnh nhăn mặt khổ qua, “Tuy chú đầy đầu bím tóc nhưng vẫn còn râu quai nón kìa, tôi không nghĩ mình nhịn được đâu”.
Mọi người nghe vậy đều bật cười, bầu không khí thả lỏng hơn không ít.
Mặc gì là cảnh thân mật nhưng thủ pháp quay của Nhạc Sanh là nửa kín nửa hở _ Doãn Nhiên chỉ lộ vai, Phương Nhạc Cảnh an toàn hơn, chỉ cần bị nữ chính kéo quần áo lộn xộn là được.
Mà càng như vậy yêu cầu đối với diễn viên cũng càng cao hơn.
“Cố lên”, Doãn Nhiên vỗ vai cậu, “Chúng ta cố gắng diễn một lần là qua”.
“Được”, hai người nhỏ giọng thảo luận kịch bản một lần nữa mới làm thủ thế OK với đạo diễn.
Nhà kho được lựa chọn khá cũ kỹ, xung quanh đều là bụi. Phùng Chử đeo khẩu trang ôm quần áo, lòng tự nhủ thật thảm, đợi lát nữa cả người đều bẩn cho xem. Ván gỗ bỏ hoang hiển nhiên không thể nằ, hai người suốt cảnh đều đứng bên tường cũng vẫn cảm thấy trong không khí mùi ẩm và rỉ sét thê lương.
“Diễn”, đạo diễn hô.
Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên lập tứ tách ra, cả hai không hẹn mà ho khù khụ _ thở mạnh quá bị sặc bụi.
Mọi người xung quanh biểu thị vô hạn đồng tình.
Thật đáng thương …
“Tôi có thể quét bụi đi không?”, Phùng Chử thật sự cảm thấy ngứa mắt không chịu được.
“Ở trong nhà kho thì sao ít bụi được, sạch quá trông sẽ giả”, Nhạc Sanh lắc đầu, “Cố chịu chút nữa đi”.
Phùng Chử oán thầm, trong môi trường này mà mặt vẫn sạch mới là giả đó.
Nhưng Nhạc Sanh hiển nhiên vẫn không có định tiếp thu đề nghị này.
Phùng Chử đành lựa chọn ngậm miệng.
Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên cũng chỉ đành tiếp tục hít bụi.
Cảnh quay tiếp tục, giữa cảnh dây dưa, Doãn Nhiên lục lọi kéo mở áo sơ mi của cậu, đôi tay ôm chặt lấy thân thể trẻ trung nọ. Không may bụi bay vào mắt khiến cô hơi khó chịu, có điều muốn kiên trì chụp cho xong nên không hô ngừng mà chăm chú nhắm mặt lại _ điều này phù hợp với cảnh diễn nên vẫn thuận lợi quay xong.
“Tôi sắp mù mất thôi”, kính áp tròng bị cộm khó chịu, Doãn Nhiên tìm trợ lý lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ vào mới thoải mái hơn. Quay đầu lại thấy Phùng Chử đang kiểm tra lưng Phương Nhạc Cảnh, cô không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì”, Phương Nhạc Cảnh mặc lại áo sơ mi.
Thế nhưng Doãn Nhiên vừa hay thấy sau lưng cậu là mấy vết cào, cảm thấy cả người không xong.
Cái này…
“Nhập diễn là chuyện tốt”, thấy cô xấu hổ Nhạc Sanh đến giải vây.
“Đúng vậy”, Phương Nhạc Cảnh cũng nói, “Cảnh này hơi khẩn trương, vẫn phải cảm ơn chị giúp nhập vai, nếu không không biết phải quay lại bao nhiêu lần”.
Doãn Nhiên chỉ chỉ mắt mình, bối rối giải thích, “Vì chị không thấy gì thôi”.
Mắt đau nên chỉ muốn chụp nhanh cho xong, trong lúc rối loạn mới túm bừa một cái.
“Bây giờ có sao không?”, Nhạc Sanh thân thiết.
“Không sao rồi”, Doãn Nhiên nói.
“Cũng gần xong rồi, nghỉ ngơi chút quay thêm một lần nữa là có thể kết thúc công việc”, Nhạc Sanh nói, “Mắt cô hơi hồng, đợi lát nữa bảo bác sĩ mang chút thuốc tới”.
Doãn Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Phùng Chử và Phương Nhạc Cảnh thức thời rời đi.
Phùng Chử nhỏ giọng nói, “Khó lắm mới thấy cậu xấu hổ đó”.
Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười vỗ anh một cái, ‘Đừng nói nữa”.
“Có điều như vậy cũng tốt”, Phùng Chử nói, “Trước anh còn lo cậu quay không tốt, không nghĩ một lần quay đã qua”.
“Đúng vậy, cảnh hôm nay cũng không quá khó”.
Đơn thuần là cảnh thân thiết mà thôi nên mới được Nhạc Sanh thông quá, nếu so cảnh bom nổ và tai nạn xe hơi đúng là dễ hơn không biết bao nhiêu lần.
“Cảm giác thế nào?”, buổi tối đó quả nhiên Thẩm Hàm lại gọi tới, chủ động cung cấp dịch vụ nói chuyện 1vs1.
“Cũng được”, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái.
“Tớ lại không tận mắt thấy được, đúng là tiếc nuối”, Thẩm Hàm thở dài, “Sao đạo diễn Nhạc không quay phần diễn khách mời của tớ sớm hơn”.
“Không sao, sắp tới cậu cũng sẽ gặp thôi”, Phương Nhạc Cảnh dựa lên giường.
Thẩm Hàm bất mãn oán giận, “Dương Hy không đời nào cho tớ quay mấy cảnh đó”.
“Là không có em quay mấy cảnh tình cảm không có ý nghĩa”, Dương tiên sinh lãnh khốc đứng ở cửa.
Thẩm Hàm cấp tốc cúp điện thoại, dùng ánh mắt ướt nhẹp vô tội nhìn lại: “Em đang nói cảnh đấu võ nguy hiểm”.
Cho nên anh đừng có suy nghĩ nhiều.
“Anh sẽ cẩn thận chọn kịch bản cho em”, Dương Hy bọc cậu lại về ổ chăn, “Còn bây giờ đi ngủ”.
“Thực ra em cũng không muốn quay đâu”, Thẩm Hàm ôm đầu.
Dương Hy xoay người ra ngoài.
Sao lại đi rồi, mình còn chưa nói xong! Thẩm Hàm quả quyết kéo người lên giường rồi nhiệt tình nhào tới.
Thôi, coi như luyện tập trước cũng được.
Quay xong cảnh khẩn trương nhất Phương Nhạc Cảnh cảm giác thấy cảm xúc thả lỏng không ít, ngày hôm sau không có cảnh quay nên tràn đầy hứng khởi lôi kéo Phùng Chử muốn đi chơi – nghe nói gần đây có một thị trấn phong cảnh khá được.
“Nhạc Nhạc”, Nghiêm Khải gọi điện thoại tới, “Hôm nay không quay phim đúng không?”
“Sao anh biết”, Phương Nhạc Cảnh hơi bất ngờ.
“Lịch trình của em anh cũng biết”, Nghiêm Khải cười, “Ngoan, ra ngoài đi”.
“Hả?”, Phương Nhạc Cảnh chưa kịp phản ứng.
“Anh ở ngoài thành điện ảnh”, Nghiêm Khải nói, “Hôm qua đã đến rồi lại sợ quấy rầy em nên chưa nói”.
Phương Nhạc Cảnh nghe vậy hóa đá.
“Nhạc Nhạc xong rồi, chúng ta mau đi thôi”, Phùng Chử xách túi gõ cửa.
“Chắc là … em không đi cùng anh được rồi”, Phương Nhạc Cảnh khó khăn nói, cảm giác thật có lỗi với người đại diện.
Phùng Chử nghe vậy không hiểu thế nào, “Sao thế? Không khỏe chỗ nào à?”
“Có bạn đến bên ngoài”, nói chú sáu sợ anh không tin, Phương Nhạc Cảnh đành đổi thân phận cho Nghiêm Khải.
“Lại có người tới thăm?”, Phùng Chử khiếp sợ, nhân duyên người này cũng tốt ghê nơi, chỗ hẻo lánh như vậy mà vẫn có người tới thăm.
“Đúng vậy”, Phương Nhạc Cảnh chân thành cầm tay anh, “Em có lỗi với anh, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi có được không?”
Phùng Chử dở khóc dở cười, “Tôi là người đại diện của cậu, cậu làm gì cũng không cần trưng cầu ý tôi đâu”.
“Vậy sao được, ban đầu chính em rủ anh mà”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Vậy quyết định thế nha”.
“Được rồi, đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi”, Phùng Chử căn dặn.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, xách túi đi.
Nơi này hoang vắng cũng có một điểm tốt, đó chính là quanh đây không có nhiều người, Nghiêm Khải ngang nhiên lái xe đỗ bên ngoài, “Bất ngờ không?”
“Mau lái xe”, Phương Nhạc Cảnh giục, “Cẩn thận có người nhìn thấy”.
“Hôn một cái trước”, Nghiêm Khải sát lại.
Phương Nhạc Cảnh hôn nhanh một cái lại bắt đầu giục, “Nhanh lái đi”.
Nghiêm Khải thở dài đạp chân ga, “Cũng chỉ có em giám sai anh như tài xế”.
“Ai nói, không phải còn bác gái à”, Phương Nhạc Cảnh sửa lại.
Nghiêm Khải dở khóc dở cười, ít nhiều cũng hai tháng không gặp mà người này chẳng thân thiết chút nào.
Nửa giờ sau, xe đỗ ở ngoài một căn biệt thự nhỏ. Nghiêm Khải nói: “Tới rồi”.
“Lại mượn của giám đốc Mục à?”, Phương Nhạc Cảnh cầm túi xách xuống xe.
“Sao lại nghĩ là của Mục Thu?”, Nghiêm Khải niết mũi cậu, mở cửa đi vào, “Của anh”.
“Anh mua?”, Phương Nhạc Cảnh có chút bất ngờ.
“Thành điện ảnh ở đây sau này sẽ xây dựng quy mô lớn quốc gia, em chắc chắn sẽ thường tới đây quay phim”. Nghiêm Khải nói, “Mua sớm để nếu em mệt có thể qua đây nghỉ ngơi”.
Nghiêm Khải cuối cùng cũng kiếm lại mặt mũi sau lần “mở nhà hàng” của mẹ mình, đúng là khí phách không dễ dàng.
Thế nhưng hiển nhiên Phương Nhạc Cảnh đã hoàn toàn quên chuyện này, bỏ lại túi xách chạy lên lầu tham quan.
“Còn chưa kịp sửa chữa, chờ lần sau em tới đây quay phim rồi nói”, Nghiêm Khải đuổi theo sau ôm lấy cậu, “Được rồi, không được chạy nữa”.
“Cảm ơn anh”, Phương Nhạc Cảnh tựa trong lồng ngực anh, dùng đầu dụi dụi.
Nghiêm Khải quay cậu lại, “Nhớ anh không?”
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Nhớ”.
“Thật ngoan”, trên mặt Nghiêm Khải đẫm ý cười, ôm người ngồi xuống ghế salon, “Anh ở lại đây hai ba ngày rồi tới châu Âu dự cuộc họp”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh vỗ lồng ngực anh, “Đừng làm việc quá mệt mỏi”.
“Cũng vì mệt mỏi nên mới muốn đến gặp em”, Nghiêm Khải nắm tay cậu, ghé sát lại hôn một cái, “Mỗi ngày đều nhớ”.
Vành tai Phương Nhạc Cảnh nóng lên, ôm anh chặt thêm một chút.
Hai người không ai nói gì, cứ thế im lặng dựa vào nhau. Đồng hồ trên tường hình như đã lâu không dùng nên sớm hỏng, khiến thời gian càng như dừng lại.
“Sao hôm qua anh đến mà không nói với em”. Mười ngón giao nhau, Phương Nhạc Cảnh nói, “Chúng ta đâu có nhiều đêm ở cùng nhau”.
“Sợ quấy rầy em quay phim, quay xong cũng muộn rồi”, Nghiêm Khải hôn lên tóc cậu.
“Ngay cả mấy giờ em xong việc anh cũng biết?”, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc, biết nội dung công việc vân vân thì có thể hiểu được, nhưng chi tiết thời công việc hình như cũng quá khó đi?
Nghiêm Khải bình tình sờ mũi.
“Đến cùng là anh hỏi ai?”, Phương Nhạc Cảnh ngạc nhiên.
“Hắt xì!”, kim bài gián điệp Thẩm đệ đệ bất thình lình hắt xì.
“Nhiều nhân viên như thế, anh có thừa cách”, BOSS xoa đầu cậu nói lảng sang chuyện khác, “Được rồi, chúng ta đi ăn thôi”.
“Chờ đã”, Phương Nhạc Cảnh bóp cằm anh nheo mắt, “Anh không phải vì em quay cảnh tình cảm nên mới tới đó chứ?”
Bằng không thời gian cũng quá trùng hợp.
Nghiêm Khải ho khan một tiếng, “Không có, em đừng nghĩ nhiều”.
“Mới là lạ ấy”, Phương Nhạc Cảnh nắm lỗ tai anh.
“Anh chỉ trùng hợp có thời gian thôi”.
“Gạt người”.
“Thật mà, lừa em làm gì, không tin anh cho em xem lịch làm việc”.
“Em lại không hiểu anh chắc!”
“Lòng dạ hẹp hòi thì sao, em đánh anh đi”, BOSS cắn răng, khí phách trỗi dậy đứng lên.
Phương Nhạc Cảnh buồn cười, hôn lên bờ môi anh.
Người này, đúng là ngây thơ mà …
- Hết chương 92 thật sự-
“Đến hôn còn chưa có đã chạy lên giường?”, Thẩm Hàm khiếp sợ.
“Không phải giường, là nhà kho”, Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng trên salon lật kịch bản.
“Khẩu vị quá nặng”, Thẩm Hàm vô cùng đau đớn, “Nghe còn đô hơn cả giường”.
Nhà kho đấy, người bình thường có mấy ai vào đây làm chuyện kỳ quái? Phương Nhạc Cảnh nghẹn lời, hình như đúng là vậy.
“BOSS sẽ phát rồ cho coi”, Thẩm Hàm nói.
“Không đâu, đây chỉ là công việc”, Phương Nhạc Cảnh phản bác.
“Vậy cậu nói chuyện này cho ổng biết chưa?”
Phương Nhạc Cảnh: “Lúc trước anh ấy xem kịch bản rồi”.
“Vậy cậu đã hỏi ý ổng chưa?”, Thẩm Hàm cơ trí không bị lừa sang chuyện khác. Xem và quay phim thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Chưa”.
Thẩm Hàm nheo mắt, quả nhiên.
“Chúc ngủ ngon”, Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, hoàn toàn không muốn nói chuyện với người này nữa _ lần đầu đóng ảnh tình cảm thật sự rất khẩn trương, chỉ muốn kể với Thẩm Hàm chút ai ngờ chẳng giúp được gì lại còn cảm thấy lo lắng hơn.
Đồng đội ngốc như heo hẳn là như vầy!
Cảnh tình cảm trong Sự kiện Bình Lạc tuy ngắn nhưng rất kịch kiệt. Một người là con nhà phú gia mới du học về, một người là hoa khôi cảnh sát mới nhậm chức chưa bao lâu, thân phận quá khác biệt. Cho nên khi hai người nhận thấy cảm xúc của mình thì đều đè nén, đến khi không thể khắc chế được mới bùng nổ _ giống như Thẩm Hàm nói, không có dấu hiệu gì giữa tình lữ, thậm chí cũng chẳng có dấu hiệu gì, lý trí bị đốt cháy, hai người liều chết triền | miên trong nhà kho cũ nát.
“Cái tôi muốn là cảm giác tuyệt vọng và dữ dội”. Trước khi bắt đầu quay, Nhạc Danh gọi hai người đến phân tích, để tránh làm không khí khẩn trương hơn nên giọng ông nhẹ hơn bình thường không ít.
“OK”, Doãn Nhiên gật đầu.
“Nhạc Nhạc có muốn diễn thử với tôi trước không?”, Phó đạo diễn trêu ghẹo.
“Tha cho tôi đi”, Phương Nhạc Cảnh nhăn mặt khổ qua, “Tuy chú đầy đầu bím tóc nhưng vẫn còn râu quai nón kìa, tôi không nghĩ mình nhịn được đâu”.
Mọi người nghe vậy đều bật cười, bầu không khí thả lỏng hơn không ít.
Mặc gì là cảnh thân mật nhưng thủ pháp quay của Nhạc Sanh là nửa kín nửa hở _ Doãn Nhiên chỉ lộ vai, Phương Nhạc Cảnh an toàn hơn, chỉ cần bị nữ chính kéo quần áo lộn xộn là được.
Mà càng như vậy yêu cầu đối với diễn viên cũng càng cao hơn.
“Cố lên”, Doãn Nhiên vỗ vai cậu, “Chúng ta cố gắng diễn một lần là qua”.
“Được”, hai người nhỏ giọng thảo luận kịch bản một lần nữa mới làm thủ thế OK với đạo diễn.
Nhà kho được lựa chọn khá cũ kỹ, xung quanh đều là bụi. Phùng Chử đeo khẩu trang ôm quần áo, lòng tự nhủ thật thảm, đợi lát nữa cả người đều bẩn cho xem. Ván gỗ bỏ hoang hiển nhiên không thể nằ, hai người suốt cảnh đều đứng bên tường cũng vẫn cảm thấy trong không khí mùi ẩm và rỉ sét thê lương.
“Diễn”, đạo diễn hô.
Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên lập tứ tách ra, cả hai không hẹn mà ho khù khụ _ thở mạnh quá bị sặc bụi.
Mọi người xung quanh biểu thị vô hạn đồng tình.
Thật đáng thương …
“Tôi có thể quét bụi đi không?”, Phùng Chử thật sự cảm thấy ngứa mắt không chịu được.
“Ở trong nhà kho thì sao ít bụi được, sạch quá trông sẽ giả”, Nhạc Sanh lắc đầu, “Cố chịu chút nữa đi”.
Phùng Chử oán thầm, trong môi trường này mà mặt vẫn sạch mới là giả đó.
Nhưng Nhạc Sanh hiển nhiên vẫn không có định tiếp thu đề nghị này.
Phùng Chử đành lựa chọn ngậm miệng.
Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên cũng chỉ đành tiếp tục hít bụi.
Cảnh quay tiếp tục, giữa cảnh dây dưa, Doãn Nhiên lục lọi kéo mở áo sơ mi của cậu, đôi tay ôm chặt lấy thân thể trẻ trung nọ. Không may bụi bay vào mắt khiến cô hơi khó chịu, có điều muốn kiên trì chụp cho xong nên không hô ngừng mà chăm chú nhắm mặt lại _ điều này phù hợp với cảnh diễn nên vẫn thuận lợi quay xong.
“Tôi sắp mù mất thôi”, kính áp tròng bị cộm khó chịu, Doãn Nhiên tìm trợ lý lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ vào mới thoải mái hơn. Quay đầu lại thấy Phùng Chử đang kiểm tra lưng Phương Nhạc Cảnh, cô không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì”, Phương Nhạc Cảnh mặc lại áo sơ mi.
Thế nhưng Doãn Nhiên vừa hay thấy sau lưng cậu là mấy vết cào, cảm thấy cả người không xong.
Cái này…
“Nhập diễn là chuyện tốt”, thấy cô xấu hổ Nhạc Sanh đến giải vây.
“Đúng vậy”, Phương Nhạc Cảnh cũng nói, “Cảnh này hơi khẩn trương, vẫn phải cảm ơn chị giúp nhập vai, nếu không không biết phải quay lại bao nhiêu lần”.
Doãn Nhiên chỉ chỉ mắt mình, bối rối giải thích, “Vì chị không thấy gì thôi”.
Mắt đau nên chỉ muốn chụp nhanh cho xong, trong lúc rối loạn mới túm bừa một cái.
“Bây giờ có sao không?”, Nhạc Sanh thân thiết.
“Không sao rồi”, Doãn Nhiên nói.
“Cũng gần xong rồi, nghỉ ngơi chút quay thêm một lần nữa là có thể kết thúc công việc”, Nhạc Sanh nói, “Mắt cô hơi hồng, đợi lát nữa bảo bác sĩ mang chút thuốc tới”.
Doãn Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Phùng Chử và Phương Nhạc Cảnh thức thời rời đi.
Phùng Chử nhỏ giọng nói, “Khó lắm mới thấy cậu xấu hổ đó”.
Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười vỗ anh một cái, ‘Đừng nói nữa”.
“Có điều như vậy cũng tốt”, Phùng Chử nói, “Trước anh còn lo cậu quay không tốt, không nghĩ một lần quay đã qua”.
“Đúng vậy, cảnh hôm nay cũng không quá khó”.
Đơn thuần là cảnh thân thiết mà thôi nên mới được Nhạc Sanh thông quá, nếu so cảnh bom nổ và tai nạn xe hơi đúng là dễ hơn không biết bao nhiêu lần.
“Cảm giác thế nào?”, buổi tối đó quả nhiên Thẩm Hàm lại gọi tới, chủ động cung cấp dịch vụ nói chuyện 1vs1.
“Cũng được”, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái.
“Tớ lại không tận mắt thấy được, đúng là tiếc nuối”, Thẩm Hàm thở dài, “Sao đạo diễn Nhạc không quay phần diễn khách mời của tớ sớm hơn”.
“Không sao, sắp tới cậu cũng sẽ gặp thôi”, Phương Nhạc Cảnh dựa lên giường.
Thẩm Hàm bất mãn oán giận, “Dương Hy không đời nào cho tớ quay mấy cảnh đó”.
“Là không có em quay mấy cảnh tình cảm không có ý nghĩa”, Dương tiên sinh lãnh khốc đứng ở cửa.
Thẩm Hàm cấp tốc cúp điện thoại, dùng ánh mắt ướt nhẹp vô tội nhìn lại: “Em đang nói cảnh đấu võ nguy hiểm”.
Cho nên anh đừng có suy nghĩ nhiều.
“Anh sẽ cẩn thận chọn kịch bản cho em”, Dương Hy bọc cậu lại về ổ chăn, “Còn bây giờ đi ngủ”.
“Thực ra em cũng không muốn quay đâu”, Thẩm Hàm ôm đầu.
Dương Hy xoay người ra ngoài.
Sao lại đi rồi, mình còn chưa nói xong! Thẩm Hàm quả quyết kéo người lên giường rồi nhiệt tình nhào tới.
Thôi, coi như luyện tập trước cũng được.
Quay xong cảnh khẩn trương nhất Phương Nhạc Cảnh cảm giác thấy cảm xúc thả lỏng không ít, ngày hôm sau không có cảnh quay nên tràn đầy hứng khởi lôi kéo Phùng Chử muốn đi chơi – nghe nói gần đây có một thị trấn phong cảnh khá được.
“Nhạc Nhạc”, Nghiêm Khải gọi điện thoại tới, “Hôm nay không quay phim đúng không?”
“Sao anh biết”, Phương Nhạc Cảnh hơi bất ngờ.
“Lịch trình của em anh cũng biết”, Nghiêm Khải cười, “Ngoan, ra ngoài đi”.
“Hả?”, Phương Nhạc Cảnh chưa kịp phản ứng.
“Anh ở ngoài thành điện ảnh”, Nghiêm Khải nói, “Hôm qua đã đến rồi lại sợ quấy rầy em nên chưa nói”.
Phương Nhạc Cảnh nghe vậy hóa đá.
“Nhạc Nhạc xong rồi, chúng ta mau đi thôi”, Phùng Chử xách túi gõ cửa.
“Chắc là … em không đi cùng anh được rồi”, Phương Nhạc Cảnh khó khăn nói, cảm giác thật có lỗi với người đại diện.
Phùng Chử nghe vậy không hiểu thế nào, “Sao thế? Không khỏe chỗ nào à?”
“Có bạn đến bên ngoài”, nói chú sáu sợ anh không tin, Phương Nhạc Cảnh đành đổi thân phận cho Nghiêm Khải.
“Lại có người tới thăm?”, Phùng Chử khiếp sợ, nhân duyên người này cũng tốt ghê nơi, chỗ hẻo lánh như vậy mà vẫn có người tới thăm.
“Đúng vậy”, Phương Nhạc Cảnh chân thành cầm tay anh, “Em có lỗi với anh, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi có được không?”
Phùng Chử dở khóc dở cười, “Tôi là người đại diện của cậu, cậu làm gì cũng không cần trưng cầu ý tôi đâu”.
“Vậy sao được, ban đầu chính em rủ anh mà”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Vậy quyết định thế nha”.
“Được rồi, đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi”, Phùng Chử căn dặn.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, xách túi đi.
Nơi này hoang vắng cũng có một điểm tốt, đó chính là quanh đây không có nhiều người, Nghiêm Khải ngang nhiên lái xe đỗ bên ngoài, “Bất ngờ không?”
“Mau lái xe”, Phương Nhạc Cảnh giục, “Cẩn thận có người nhìn thấy”.
“Hôn một cái trước”, Nghiêm Khải sát lại.
Phương Nhạc Cảnh hôn nhanh một cái lại bắt đầu giục, “Nhanh lái đi”.
Nghiêm Khải thở dài đạp chân ga, “Cũng chỉ có em giám sai anh như tài xế”.
“Ai nói, không phải còn bác gái à”, Phương Nhạc Cảnh sửa lại.
Nghiêm Khải dở khóc dở cười, ít nhiều cũng hai tháng không gặp mà người này chẳng thân thiết chút nào.
Nửa giờ sau, xe đỗ ở ngoài một căn biệt thự nhỏ. Nghiêm Khải nói: “Tới rồi”.
“Lại mượn của giám đốc Mục à?”, Phương Nhạc Cảnh cầm túi xách xuống xe.
“Sao lại nghĩ là của Mục Thu?”, Nghiêm Khải niết mũi cậu, mở cửa đi vào, “Của anh”.
“Anh mua?”, Phương Nhạc Cảnh có chút bất ngờ.
“Thành điện ảnh ở đây sau này sẽ xây dựng quy mô lớn quốc gia, em chắc chắn sẽ thường tới đây quay phim”. Nghiêm Khải nói, “Mua sớm để nếu em mệt có thể qua đây nghỉ ngơi”.
Nghiêm Khải cuối cùng cũng kiếm lại mặt mũi sau lần “mở nhà hàng” của mẹ mình, đúng là khí phách không dễ dàng.
Thế nhưng hiển nhiên Phương Nhạc Cảnh đã hoàn toàn quên chuyện này, bỏ lại túi xách chạy lên lầu tham quan.
“Còn chưa kịp sửa chữa, chờ lần sau em tới đây quay phim rồi nói”, Nghiêm Khải đuổi theo sau ôm lấy cậu, “Được rồi, không được chạy nữa”.
“Cảm ơn anh”, Phương Nhạc Cảnh tựa trong lồng ngực anh, dùng đầu dụi dụi.
Nghiêm Khải quay cậu lại, “Nhớ anh không?”
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Nhớ”.
“Thật ngoan”, trên mặt Nghiêm Khải đẫm ý cười, ôm người ngồi xuống ghế salon, “Anh ở lại đây hai ba ngày rồi tới châu Âu dự cuộc họp”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh vỗ lồng ngực anh, “Đừng làm việc quá mệt mỏi”.
“Cũng vì mệt mỏi nên mới muốn đến gặp em”, Nghiêm Khải nắm tay cậu, ghé sát lại hôn một cái, “Mỗi ngày đều nhớ”.
Vành tai Phương Nhạc Cảnh nóng lên, ôm anh chặt thêm một chút.
Hai người không ai nói gì, cứ thế im lặng dựa vào nhau. Đồng hồ trên tường hình như đã lâu không dùng nên sớm hỏng, khiến thời gian càng như dừng lại.
“Sao hôm qua anh đến mà không nói với em”. Mười ngón giao nhau, Phương Nhạc Cảnh nói, “Chúng ta đâu có nhiều đêm ở cùng nhau”.
“Sợ quấy rầy em quay phim, quay xong cũng muộn rồi”, Nghiêm Khải hôn lên tóc cậu.
“Ngay cả mấy giờ em xong việc anh cũng biết?”, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc, biết nội dung công việc vân vân thì có thể hiểu được, nhưng chi tiết thời công việc hình như cũng quá khó đi?
Nghiêm Khải bình tình sờ mũi.
“Đến cùng là anh hỏi ai?”, Phương Nhạc Cảnh ngạc nhiên.
“Hắt xì!”, kim bài gián điệp Thẩm đệ đệ bất thình lình hắt xì.
“Nhiều nhân viên như thế, anh có thừa cách”, BOSS xoa đầu cậu nói lảng sang chuyện khác, “Được rồi, chúng ta đi ăn thôi”.
“Chờ đã”, Phương Nhạc Cảnh bóp cằm anh nheo mắt, “Anh không phải vì em quay cảnh tình cảm nên mới tới đó chứ?”
Bằng không thời gian cũng quá trùng hợp.
Nghiêm Khải ho khan một tiếng, “Không có, em đừng nghĩ nhiều”.
“Mới là lạ ấy”, Phương Nhạc Cảnh nắm lỗ tai anh.
“Anh chỉ trùng hợp có thời gian thôi”.
“Gạt người”.
“Thật mà, lừa em làm gì, không tin anh cho em xem lịch làm việc”.
“Em lại không hiểu anh chắc!”
“Lòng dạ hẹp hòi thì sao, em đánh anh đi”, BOSS cắn răng, khí phách trỗi dậy đứng lên.
Phương Nhạc Cảnh buồn cười, hôn lên bờ môi anh.
Người này, đúng là ngây thơ mà …
- Hết chương 92 thật sự-
Danh sách chương