10.

Cho đến lúc tan làm, Giang Tự vẫn chưa về.

Tôi không quan tâm Trần Khinh Tuyết đang hung dữ ngồi đó, thản nhiên dọn dẹp để tan làm.

Tới giờ không về thì là có bệnh rồi.

Lúc chuẩn bị lên xe, một chiếc BMW dừng trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra phần má phải.

Hừm, là bạn trai cũ làm tóc cả tôi.

Hắn nhìn tôi: “Ôn Noãn, chúng ta tâm sự đi.”

Da gà tôi nổi lên, sao hắn biết tôi làm việc ở đây.

“Ai nói cho anh biết? Anh làm vậy đáng sợ lắm đấy!”

“Anh hỏi bạn học em mới biết đó. Anh không co sý gì cả, chỉ muốn nói rõ với em thôi, anh đã đặt bàn ở tiệm cơm Tây em thích rồi.”

Tôi không chịu: “Tôi lái xe qua đó, anh đến đó đợi tôi đi.”

Tiệm cơm Tây là chỗ công cộng, lúc trước tôi đã đến đấy nên biết ở đó không có vân đề gì.

“Đi thôi, anh đợi em.” Hắn không dây dưa, lái xe đi trước.

Tôi lái xe đến tiệm cơm. Để tránh cho việc gì không tốt xảy ra, tôi nhắn tin cho Kiều Kiều, nói rõ tình huống, cũng gửi địa chỉ cho cô ấy, bảo cô ấy giữ máy với tôi.

11.

Sau khi xuống xe, Thâm Tư đang đợi tôi.

Tôi khó chịu đi vào.

Đèn của tiệm này rất mờ, Thâm Tư galan kéo ghế cho tôi, gọi món theo sở thích của tôi.

Ngồi đối diện hắn, ngoài cảm giác khó chịu thì chỉ còn kháng cự.

Dù sao tôi chưa từng tiếp xúc với người tốt đẹp bao giờ.

“Noãn Noãn, anh xin lỗi em vì những hành động và lời nói quá khích hôm ấy.” Hắn cầm tay tôi, “Nhưng đó là vì anh rất yêu em.”

Tôi rút tay mạnh, “Không phải chỉ vì hôm đó, mà còn là những chuyện ngày thường hay gặp nữa, tôi cảm thấy không thể chịu đựng được nữa. Anh luôn đánh nát sự tự tin của tôi, tôi biết đây không phải là một mối quan hệ tốt đẹp gì, chúng ta không thích hợp.”

Chuyện này là Giang Tự phân tích cho tôi.

“Nhưng mà anh ghen là vì yêu em, anh sợ có người cướp em khỏi anh. Anh chỉ đề nghị cho em để em tốt hơn thôi.”

“Khoảng thời gian này, anh đã thử quen với môt vài cô gái. Bọn họ rất tốt, nhưng ở cạnh em vui vẻ hơn nhiều.”

À, đang muốn tẩy não tôi à? Tôi bĩu môi: “Tôi không thích anh, anh nên đi tìm người vui vẻ khi bị anh thao túng tâm lý, chứ không phải ở đây chặn tôi lại.”

Thẩm Tư không nói gì, mặt lạnh nhạt nhìn tôi khiến tôi run sợ.

Một lát sau, hắn gật đầu: “Được, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, vậy chúng ta ăn bữa cơm chia tay thôi.”

Vừa nói xong, tôi thấy Giang Tự và Trần Khinh Tuyết đi tới ngồi gần chúng tôi.

Ánh mắt của Giang Tự lướt qua mọi người, dừng lại trên người tôi.

Tôi có chút lo sợ, cúi đầu gật đầu với anh.

Trần Khinh Tuyết liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó làm ra vẻ mặt kích động nói gì với Giang Tự.

Thẩm Tư cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, xoay gười nhìn lại: “Đó là bác sĩ tâm lý em thích à?”

“Sao anh biết tôi có bác sĩ tâm lý?”

Thẩm Tư cười lạnh: “Bạn trai cũ của em nói cho anh biết.”

“Anh có liên hê với hắn à?”

“Em thay lòng đổi dạ, anh phải xem xem người đó có hợp với em không.” Mặt hắn bình tĩnh, “Thôi, không nói nữa, em ăn của em đi.”

Tôi tức giận nhìn hắn, “Tôi không đổi lòng đổi dạ.”

Giận quá, cần phải bình tĩnh lại.

Tôi có thói quen cầm điện thoại xem tin nhắn khi điện thoại rung.

Sau khi hẹn hò với Thẩm Tư, chỉ cần tôi liếc mắt nhìn điện thoại thì hắn sẽ cãi nhau với tôi một trận.

Cho nên tôi đã tập một thói quen, không bao giờ xem điện thoại lúc ăn cơm với bạn bè.

Ngay cả toi cũng không biết mình vẫn giữ thói quen này bây giờ.

Có mấy tin nhắn chưa đọc, đêu flaf Kiều Kiều.

“Không phải chứ, chị hai, cậu còn dám liên hệ hắn cơ, cậu giỏi đấy!”

“Tớ gửi tin cho anh họ tớ, anh ấy bảo sẽ qua bây giờ.”

“Anh ấy tới chưa?”

Tôi trả lời: “Tới rồi, anh ấy đến với Trần Khinh Tuyết.”

“Trần Khinh Tuyết? Sao cô ta vẫn bám theo anh ấy vậy.”

“Lúc về tớ sẽ kể cho cậu nghe.” Tôi tắt điện thoại.

Vừa nhắn tin vừa đi ra hành lang hơi tối.

Một bóng người cao gầy đứng trước mặt tôi, ánh mắt của Giang Tự rất tăm tối.

“Anh đang đợi Trần Khinh Tuyết à?” Tôi hỏi.

“Thứ nhất, cô ấy đi rồi.” Anh gõ đầu tôi, cúi đầu dựa vào gần tôi, “Tống Ôn Noãn, có muốn yêu đương với anh không?”

“Hả???” Tôi bị lời tỏ tình dọa ngốc, “Chẳng lẽ vì thấy em cùng bạn trai cũ ăn chung với nhau nên anh ghen tị, sau đó phát hiện bản thân thích em à?”

“Không phải.” Anh lắc đầu, “Bởi vì em quá ngốc.”

“?”

“Có biết sau khi em rời chỗ thì bạn trai cũ của em đã bỏ thuốc vào rượu không?”

“Mọe nó!” Tôi vội mở điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.

Giang Tự nắm tay áo của tôi: “Đã báo rồi.”

“À, vậy bây giờ em phải làm gì? Giữ hắn lại à?” Sau khi nhận được quá nhiều tin tức, não tôi có chút căng.

“Em ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng đi đâu cả.” Anh vỗ đầu tôi, quay người đi.

Trong một giây, tiếng hét của người phụ nữ thất thanh vang lên, tiếng mắng của Thẩm Tư, còn cả tiếng đấm đá và rơi vỡ vang lên, quán ăn loạn vô cùng.

Không lâu sau, cảnh sát đến.

Tôi và Giang Tự, và cả Thẩm Tư bị đưa lên đồn cảnh sát để viết biên bản khai.

Thì ra sau khi tôi cắt liên lạc với Thẩm Tư thì hắn đã tìm mấy người bạn gái, nhưng đều ‘ngoan’ như tôi.

Hơn nữa, hắn có lần thấy tôi đi dạo với bạn trai cũ, tâm lý không tốt nên giả vờ tiếp cận người yêu cũ của tôi, tìm hiểu thông tin của tôi.

Người yêu cũ của tôi mạnh miệng, nói tôi bị hắn đá, đau lòng lắm nên đi tìm bác sĩ tâm lý tư vấn.

Hắn tính dựa vào lúc tôi đau buồn mà tán đổ tôi, không ngờ tôi không để ý.

Vì thế, hắn tìm một cách mà tôi không thể từ chối.

Cũng may, Giang Tự ở cạnh tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện