Diêu Thư Hàm vừa nghe liền bật cười, Thư Nhan cái tên này quả không giống người thường, giá trị quan về hôn nhân cũng không đồng dạng với người bình thường, tôi đây cũng phục cô luôn, Diêu Thư Hàm tiếp lời:

"Thiếu nữ 15 16 đã làm mẹ, tôi cũng theo bằng chị bằng em sớm lập gia đình, hiện tại tôi ngay cả bạn trai cũng chưa có."

"Tôi đây cũng làm gì có bạn trai."

Thư Nhan giang hai tay, biểu thị bản thân không hiểu.

"Tôi đây cảm thấy tò mò, cô cũng chưa từng thích qua người con trai nào đi? Cô không tìm đối tượng, người trong nhà không hối thúc cô sao?"

Vẻ mặt Thư Nhan tối sầm lại, tình cảnh nhà cô không tốt lắm, chứa năng thận của mẹ suy yếu, vẫn luôn ở bệnh viện, định kì phải tiến hành lọc thận, khoảng thời gian trước chuyển biến xấu, tìm được thận nhưng trong nhà không bỏ nổi tiền để mua, người trong nhà gấp muốn chết làm gì có tâm tư quản cuộc sống riêng tư của cô chứ...

"Tôi chưa từng nghĩ đến những vấn đề kia, tôi vẫn cảm thấy một ngày nào đó gặp được một người nào đó, thích, liền cùng người đó thôi, người nhà đều có việc không ai lo lắng những chuyện không quan trọng này đâu."

Thư Nhan cười cười, vùi đầu ăn bánh, ăn hết hai cái liền lấy cái ly giấy đưa cho Diêu Thư Hàm:

"Trà atiso của cô."

"Cám ơn cô còn nhớ."

Diêu Thư Hàm mở nắp ly giấy, lắc lắc phía bên dưới, khẽ nhấp một ngụm:

"Tôi vẫn thích loại mùi vị chua chua ngọt ngọt này, tựa như mùi vị của tình yêu vậy."

"Hả? Tôi vẫn cho rằng trong mắt cô yêu đương là khổ sở chứ?"

Diêu Thư Hàm hơi ngẩn ra, cô hỏi người kia:

"Vì sao có có ý nghĩ đó?"

Thư Nhan xấu hổ sờ mũi mình, nhỏ giọng lầu bầu:

"Còn không phải sao, trước đây nói thích tôi sau đó bị tôi đối xử với cô như vậy, không để lại bóng ma trong lòng cô sao?"

"Cô thật sự để ý."

"Ha ha.." Thư Nhan gãi đầu, "Thực ra lúc đó tôi bị cô làm sợ hết hồn, tôi còn nghĩ cô là nam sinh giả bộ mặc đồ nữ sinh nữa chứ."

Diêu Thư Hàm giơ ly giấy hướng về phía Thư Nhan:

"Ừm, ấn tượng không tồi nha."

"Nè, Thư Hàm, vậy bây giờ có phải cô còn thích..." Thư Nhan dừng một chút, ăn một miếng bánh kem, cẩn thận hỏi, "...nữ nhân nữa không?"

Diêu Thư Hàm đứng dậy, chân ghế cạ lên bề mặt gạch men sứ tạo nên tiếng két két the thé:

"Ai biết... Tôi đi vệ sinh."

Người ta đi vào nhà vệ sinh không bao lâu, trên bàn ăn phát ra tiếng rung chấn động, Thư Nhan ngậm cái nĩa nhỏ nhìn lên bàn, phát hiện điện thoại của Diêu Thư Hàm đang phát sáng.

Cô cầm lên liếc nhìn là tin nhắn của Lâm Triết Vũ.

'Thư Hàm, nếu hôm nay đều đã nói như vậy rồi, tôi đây cũng nói ra, tôi thực sự thích em, em cho tôi một cơ hội được không?"

Ah, rốt cuộc cũng nói, Thư Nhan híp mắt khẽ cắn môi, Diêu Thư Hàm là người có thể nghĩ đến sao? Cút sang một bên.

Cô suy nghĩ một chút, liếc nhìn cửa nhà vệ sinh, người kia vẫn chưa ra, có lẽ bị tiêu chảy rồi, trong thời gian ngắn chưa ra được, vừa hay thuận tiện cho mình hành động!

Thư Nhan nhanh chóng gõ gõ mở cửa sổ tin nhắn, kết quả muốn vào phải nhập mật khẩu, mật khẩu? Mình không biết, tùy tiện gõ gì gì chắc được, sinh nhật của Diêu Thư Hàm? Mình cũng không biết...

Vậy nhập cái gì?

Nhập...

Thư Nhan chợt đứng hình, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm trong đầu, nụ cười giảo hoạt trên mặt chợt tắt, khóe miệng chậm rãi vẽ đường thẳng, ngón tay chọt chọt 4 chữ số.

1216.

Đúng mật khẩu rồi.

Dĩ nhiên lại được.

Thư Nhan ngơ ngác ngồi trên ghế, có chút chưa lại được tinh thần, cô còn không thể tin nổi những chuyện vừa phát sinh tất cả đều là sự thật, Diêu Thư Hàm thực sự dùng bốn con số kia làm mật khẩu.

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng động, Thư Nhan chợt thức tỉnh, nhanh chóng mở hộp thư đến, nhắn trở lại cho tên kia một tin nhắn 'Anh đừng tiếp tục làm phiền tôi, tôi rất ghét anh, vĩnh viễn cũng sẽ không coi trọng anh!', đánh gạch chéo xóa bỏ những tin nhắn vừa rồi. 'Răng rắc', cửa phòng vệ sinh mở ra, ngay lập tức Thư Nhan nhấn nút khóa điện thoại rồi trả nó về vị trí cũ, chụp lấy cái nĩa tiếp tục ăn bánh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Thư Hàm à, bao giờ đến sinh nhật cô?"

Thư Nhan ngẩng đầu mỉm cười nhìn Diêu Thư Hàm đi tới hỏi, bộ dạng tự nhiên, không hề có một chút giống người có tật giật mình.

Diêu Thư Hàm ngồi xuống tiếp tục uống nước:

"11-6. Cô hỏi cái này làm gì?"

"Không phải tôi đã nói sẽ đối xử tốt với cô để chuộc tội sao, đây dĩ nhiên là thu thập thông tin từ cô rồi." dứt lời, Thư Nhan đứng dậy chạy vào phòng, "Chờ tôi đi lấy sổ tới phỏng vấn cô. Diêu lão sư, tôi phát hiện trí nhớ của cô cực kì tốt."

Diêu Thư Hàm không rõ nguyên nhân:

"Cái gì trí nhớ tốt hả?"

Thư Nhan quay đầu cười:

"Không có gì."

Sau đó Thư Nhan thực sự cầm theo cuốn sổ cùng với cây bút, cũng ra hình ra dạng rồi đối với Diêu Thư Hàm tiến hành đi sâu vào phỏng vấn, từ "Diêu lão sư, con của cô cô còn mấy năm thì thi tốt nghiệp" đến "Diêu lão sư, mùi sữa trên người cô là do cô dùng loại nào vậy?" tất cả đều dò hỏi rất rõ ràng. Diêu Thư Hàm bị tên kia hỏi đến mức phiền không chịu được liền nổi giận, đưa tay đoạt lấy cuốn sổ kia, "Cô hỏi xong chưa?"

Thư Nhan cố bảo vệ quyển sổ nhỏ bảo bối của mình:

"Không cho phép cô động tới bảo bối của người ta nha!"

Diêu Thư Hàm đành chịu, không thể làm gì khác hơn là tùy tên kia.

Diêu Thư Hàm trong những ngày tiếp theo rất yên bình, Thái Cần Vĩ không còn mượn cớ các loại để hẹn cô nữa, Lâm Triết Vũ từ ngày chia tay ở Pizza Hut đến nay cũng không có đi tìm cô, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau trên đường cũng chỉ đối với cô gật đầu rồi đi. Có lẽ ngày đó cô đã nói quá rõ ràng, Thư Nhan nói rất đúng, lòng người không quá nhạy cảm như cô nghĩ, Lâm Triết Vũ nhìn qua cũng rất tốt, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cô nên nói rõ với những người kia, không thích người ta lại không nói, đó chính là gieo vào lòng người ta mầm ham muốn, nghe có lẽ kì cục nhưng quả thực chính là lập dị như vậy.

Vào đông, trời dần dần lạnh lên, hiện tại trời bắt đầu có những cơn mưa nhỏ liên tục, gió thổi mang theo sự âm u lạnh lẽo, phương nam không giống như phương bắc, khí lạnh kèm theo hơi ẩm có thể xuyên qua máu thịt tiến vào xương.

Một ngày sau khi tan học, Diêu Thư Hàm nghĩ muốn mua cho Thư Nhan một cái thảm điện, một cái quạt điện sưởi, buổi chiều vừa hết giờ lên lớp liền đi tới siêu thị.

Hàn Giang Tuyết đẩy xe tới cửa siêu thị, vừa mới treo xong ngọn đèn lồng nho nhỏ đã nhìn thấy Diêu Thư Hàm, vội vàng thả lỏng khăn quàng cổ đang che trên mặt xuống, cất tiếng gọi Thư Hàm.

"Chị Thư Hàm!"

~~~~~hết chương 13~~~~~

Cuối tuần vui vẻ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện