Má ơi----
Trong lòng Thư Nhan nổ tung.
Thân thể nhanh hơn suy nghĩ, Thư Nhan đưa tay ngăn giữa mặt cô với miệng Diêu Thư Hàm, sau đó một khắc lòng bàn tay liền tiếp xúc với hai mảnh mềm mại, bờ môi ấm áp của người con gái, tay Thư Nhan che miệng làm Diêu Thư Hàm có chút khó chịu, miễn cưỡng hừ hai tiếng sau đó muốn đưa tay kéo tay Thư Nhan ra.
Mạnh mẽ bắt chặt tay Thư Nhan, Diêu Thư Hàm liền mở to mắt, miệng há to, có thể nhét vừa một quả trứng gà nhỏ sau đó hét to một tiếng:
"Cô... cô... cô... Thư Nhan!?"
Thư Nhan bị Diêu Thư Hàm đột ngột kêu to làm cho hoảng sợ, tay chống ở mép giường không giữ được sự ổn định, thân thể không còn sự chống đỡ liền ngã xuống, vừa lúc chạm vào Diêu Thư Hàm đang chống người dậy muốn rời giường, trán hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng 'cốp' vang dội.
"A--- đau quá!!! Cô đột ngột ngã xuống làm chi!?"
Thư Nhan chịu đựng cơn đau, khóe mắt rưng rưng:
"Tự nhiên cô lớn tiếng như vậy làm gì hả, người ta bị cô hù đó!"
Một cơn gió chui vào cổ áo ngủ của Diêu Thư Hàm, cô run run lấy chăn bao lấy cơ thể, hít hít mũi:
"Đây còn không phải bởi vì cô bỗng nhiên xuất hiện, cô không biết khi tỉnh dậy thấy cái bản mặt... người lớn như vậy... cô không sợ à!? Còn nữa, không phải cô nói buổi tối mới tới sao, cũng không thèm nói trước với tôi một tiếng."
Thư Nhan xoa xoa cái trán tấy đỏ lên, nhìn cái người bọc chăn của mình ở trên giường của mình còn chí khí hùng hồn chiếm lấy cái gối Pikachu của mình, trong lòng có chút buồn cười:
"Sao, cho cô nghỉ mừng năm mới không trở về nhà nên liền không cho phép tôi tới trường trước hạn sao? Còn muốn tôi nói trước với cô một tiếng? Nói trước để làm gì? Để cho cô chuẩn bị ở trên giường của tôi 'thủ tiêu' hả, 'thủ tiêu' hết hành vi ác bá cô thừa dịp tôi không ở đây 'Trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương'?"
Mặt Diêu Thư Hàm đỏ lên một hồi, bọc chăn cố gắng tiến về phía trước, ngóc đầu nhìn về hướng Thư Nhan:
"Cô nói ai là lão hổ, ai là hầu tử?"
Thư Nhan bật cười, kéo kéo cái chăn che trước ngực Thư Hàm:
"Cô không biết xấu hổ ngủ trên giường của tôi, còn bày đặt xấu hổ thừa nhận mình là hầu tử hửm?"
Diêu Thư Hàm trơn tròn mắt: "..."
Thư Nhan thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc đầy ủy khuất của ai kia, cô cúi người tiến tới, đem ai kia bức ngược ngửa người lui về phía sau:
"Diêu lão sư, vừa rồi cô... chuẩn bị làm gì hả?"
Diêu Thư Hàm:!!!
Diêu Thư Hàm quay đầu qua chỗ khác, đưa tay khẽ đẩy người kia:
"Tôi... tôi... tôi không có định làm gì hết! Cô tránh ra, tôi muốn rời giường..."
Thư Nhan cong cong khóe miệng:
"Ừ, xem ra cô đã quên vừa rồi muốn làm gì, tới, tôi làm mẫu cho cô một lần, xem có thể câu dẫn đoạn kí ức mất đi không."
Vừa dứt lời, Thư Nhan chợt ôm lấy đôi vai gầy yếu của Diêu Thư Hàm, nghiêng người xuống, muốn hôn lên gò má người kia.
Thư Nhan làm cái trò này khiến Diêu Thư Hàm triệt để thanh tỉnh, giống như mèo bị đạp phải đuôi nhảy dựng lên, đẩy Thư Nhan ra, giận tái mặt, lạnh giọng kêu lên:
"Đem sáp môi của cô lau sạch đi!"
"Hả?" Thư Nhan sửng sốt, vô ý thức sờ sờ miệng, liếm hai cái, "Sao cô biết tôi thoa sáp môi?"
Diêu Thư Hàm nhảy xuống giường, xoay người 'tặng' cho người kia một cái liếc mắt:
"Lão nhân gia, da môi của ngài đều tróc hết rồi, bong lên một lớp trắng, da môi lại còn bóng loáng, không phải sáp môi thì là cái gì, mùi kém chất lượng như vậy, khó ngửi chết được!"
"Không hề, tôi thật thích, hương vị ngọt ngào ô mai ~" nói nói, Thư Nhan móc từ trong túi áo lông ra một thỏi son nho nhỏ, hai đầu màu cam, chính giữa màu xanh, bắt đầu đọc chữ trên đó:
"Da như lông chó, sáp môi làm bóng, pipidog, bảo vệ bé cưng mỗi ngày ~!"
"Ách xì---" Diêu Thư Hàm một phút cũng không muốn nhìn thấy cái kẻ dở hơi này, cầm lấy áo khoác choàng lên rồi trở về phòng ngủ của mình thay đồ.
"Nè Diêu lão sư." Thư Nhan gọi người kia lại, chỉ chỉ ổ gà trên giường, "Cái này tính sao?"
Bên tai Diêu Thư Hàm đỏ lên:
"Cô để chỗ đó đi, đợi lát nữa tôi đổi cho cô."
Diêu Thư Hàm đóng cửa thay quần áo, Thư Nhan cũng muốn đu theo chui vào liền bị Diêu Thư Hàm ngăn lại:
"Cô làm gì thế?"
Thư Nhan níu cửa cười hì hì.
"Tôi muốn nói là không cần đổi, tôi sẽ ở trong cái ổ trên giường này ngủ." Rồi giơ tay khoát bên miệng làm loa.
"Còn có chút mùi-vị-của-Diêu-lão-sư~"
Thình thịch---
Diêu Thư Hàm ra sức đóng cửa, vừa thay quần áo vừa nghe Thư Nhan ở ngoài kêu to:
"Diêu lão sư! Cô đóng cửa có thể nhẹ chút không, đập trúng mũi người ta rồi! Ô ô, đau chết mất---"
Diêu Thư Hàm không chút nghĩ ngợi, trả lời:
"Đáng đời!"
"Diêu lão sư, chúng ta là bạn cùng phòng, hẳn là nên ở chung hòa thuận, cô không thể đối xử với tôi như vậy, cô đối với người khác đều tốt, dựa vào cái gì chung quy đối với tôi đều hung dữ, dựa vào cái gì! Cái này thiệt không công bằng! Tôi muốn kháng nghị!"
Diêu Thư Hàm chợt kéo cửa, ngẩng đầu trừng mắt với ai kia:
"Kháng nghị vô hiệu!"
Thư Nhan cúi đầu, ánh mắt rơi vào trong tầm mắt của Diêu Thư Hàm, tim khẽ nhảy, liền lặng lẽ đưa tầm mắt sang chỗ khác, lúc này mới chú ý tới quần của Thư Hàm còn một đoạn ngang hông chưa kéo lên, lộ ra một mảng xuân sắc. Thư Nhan cúi đầu cười, sờ mũi:
"Thư lão sư, eo của cô..."
"Hữm?" Diêu Thư Hàm vừa cúi đầu vừa nhìn, sắc đỏ lên vì thẹn, vội vàng kéo khóa lên.
Thư Nhan ho khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, sắc mặt có chút mất tự nhiên:
"Ừm, màu trắng..."
"Thư Nhan! Có có biết xấu hổ không!?"
Thư Nhan nhảy về sau hai bước:
"Có gì mà xấu hổ, lần trước cô tắm, 'cảnh đẹp' tôi đều thấy hết!"
Diêu Thư Hàm tức giận, giơ tay muốn đánh ai kia, ai kia chỉ cần hai ba chiêu liền phá được, còn bắt lấy cổ tay người ta cười trộm:
"Còn phải bên nhau nhiều năm nữa, đừng quá xấu hổ, ngoan nha!"
Diêu Thư Hàm lập tức ngẩng đầu đáp lễ một câu:
"Ngoan cái rắm!"
Ai kia buông tay người ta ra, gãi đầu:
"Cô không cảm thấy sao, cứ như vậy bên nhau đến mãi sau này, cảm giác tựa như vợ chồng già vậy."
Diêu Thư Hàm đầu tiên là ngẩn ra, hừ một tiếng rồi đi vào phòng bếp:
"Ai muốn cùng cô làm đôi vợ chồng già."
"Tôi cảm thấy rất tốt." Thư Nhan ngây ngô cười, ngã lên ghế sofa, ngẩng đầu dựa vào đệm:
"Sáng sớm bắt xe trở về, chị đây mệt muốn chết, aizz, bất quá cũng cô cũng thật đang ngủ ngủ a, đã mấy giờ rồi còn không chịu thức, tôi cho là cô đang ở nhà hoặc là đi ra ngoài chơi rồi."
"Cô có thể im cái miệng lại không?"
Diêu Thư Hàm bưng cốc nước cùng hủ mật ong đi ra, bước vào phòng rửa mặt lấy bàn chải đánh răng của Thư Nhan, lại từ phòng ngủ lấy ra một túi bông ngoáy tai cùng chai dầu ô liu đặt lên trên bàn trà.
Thư Nhan nhìn Thư Hàm làm như vậy cảm thấy khá thú vị:
"Cô làm gì vậy?"
Diêu Thư Hàm ngồi bên cạnh ai kia, bóp cằm người đó rồi vỗ nhẹ lên mặt, khóe miệng không hề có ý tốt cong cong lên:
"Giúp cô 'dập tắt' ngọn lửa đỏ thẩm nồng cháy trên đôi môi."
"A? Cô muốn làm gì!?"
Thư Nhan cảm thấy nụ cười của Diêu Thư Hàm thật có chút khủng bố, liều mạng lui về phía sau, muốn thoát khỏi ma trảo của ai kia.
Diêu Thư Hàm dùng sức bóp cằm Thư Nhan, hung hăng nói:
"Cấm nhúc nhích, còn nhúc nhích nữa tôi sẽ để cho cô 'thần không biết quỷ không hay' biến mất khỏi cái thế giới này."
"Ừm!" Dưới sự bức bách của Diêu Thư Hàm phát ra, Thư Nhan ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cô là dao thớt tôi là thịt cá, không thể không thuận theo, ô ô ô.
Diêu Thư Hàm dùng ngón trỏ điểm điểm cằm người kia, nhếch miệng:
"Ngoan ngoan, cứ như vậy nha."
Thư Nhan cương cổ, ngoại trừ đôi con ngươi thì chỗ nào cũng không dám nhúc nhích, thấp thỏm lo lắng không yên nhìn Diêu Thư Hàm trước tiên dùng bàn chãi đánh răng nhúng nước nhẹ nhàng loại bỏ lớp da chết trên môi mình, sau đó lại dùng bông gòn thấm mật ong thoa lên, lại chờ cho một lát liền dùng nước rửa đi, cuối cùng là thoa dầu ô liu lên.
Diêu Thư Hàm đem chai dầu ô liu đặt vào trong tay Thư Nhan:
"Tặng cô, về sau dùng cái này, dầu ô liu có tác dụng bảo vệ môi rất tốt."
Thư Nhan nhìn chằm chằm tay Thư Hàm, xuất thần, cảm thụ sự êm ái từ bông gòn bôi trên môi, mềm mềm, có chút tê dại, môi Diêu Thư Hàm có phải cũng là loại cảm giác này hay không?
"Pipidog của tôi..."
Thư Nhan làm vẻ mặt muốn khóc, ủy khuất ôm lấy cánh tay của Diêu Thư Hàm lắc lắc, khóe mắt len lén khẽ liếc nhìn đôi môi của người ta, mềm mềm, còn có chút bóng bóng, ừm, cắn lên nhất định là rất ngọt...
"Không ai cấm cô dùng, cô thích dùng thì dùng đi, phiền chết được."
Diêu Thư Hàm ngăn tay Thư Nhan, đem kẻ đó đuổi sang một bên, đi vào phòng rửa mặt, rửa sạch sẽ sau đó vẽ mi chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn thấy Diêu Thư Hàm muốn ra ngoài, Thư Nhan lập tức vội vã đuổi theo:
"Diêu lão sư cô muốn đi đâu, cô không thể bỏ lại tôi một mình."
Diêu Thư nhíu mày, nhịn không được, nói:
"Tôi còn chưa ăn sáng!"
Thư Nhan cũng nhíu mày:
"Diêu lão sư, đã mười một giờ rồi."
A...
Diêu Thư Hàm nghiêm mặt nói:
"Tôi đi ăn cơm trưa."
"Tôi đi chung với cô."
Thư Nhan bước tới cũng muốn thay giày.
"Không phải vừa rồi cô vẫn than mệt sao, bây giờ lại có sức ra ngoài?"
Thư Nhan ngẩng đầu lên:
"Ừ. Tôi muốn đi theo cô."
"Cô---"
Diêu Thư Hàm chỉa về phía mũi ai kia, tức giận công tâm, lại nói không nên lời.
Thư Nhan nắm lấy đầu ngón tay người ta xem như đã nắm tay, lắc lắc, cười vui vẻ:
"Không cần khách khí, tôi tốt với cô là điều nên làm, cái này coi như tôi nợ cô."
"Cái này là tôi thiếu nợ cô!" Diêu Thư Hàm dậm chân cầm túi xách ra cửa, Thư Nhan xoa mũi cười cười, vội vàng đuổi theo.
- --
Buổi trưa hai người ở dưới lầu ăn chút đồ, Thư Nhan từ trong túi xách bằng lông to lấy ra một cuốn sổ nho nhỏ, lật lật, gọi người phục vụ, so sánh menu rồi nghiêm túc nói:
"Một phần thịt muối chiên, một phần khổ qua xào trứng, thêm một phần canh thịt bò cải thìa."
Diêu Thư Hàm ngẩn ra, Thư Nhan chọn tất cả đều là món cô thích ăn.
Thư Nhan khép cuốn sổ lại, mỉm cười với người kia:
"Không cần khách khí, tôi tốt với cô là điều nên làm." Sau đó nháy nháy mắt phải.
Diêu Thư Hàm lấy ba chiếc đũa cắm vào chén của Thư Nhan:
"Ăn cơm của cô đi!"
- ----
Cơm nước xong Diêu Thư Hàm muốn đến một tiệm bánh kem ở Thành Đông mua đồ, rất xa, Diêu Thư Hàm bảo Thư Nhan về nhà nghỉ đi, sáng sớm bắt xe rất mệt mỏi, Thư Nhan sống chết không chịu, nói thời gian nghỉ cũng không nhiều lắm, ngày mai phải đi chuẩn bị cho lũ trẻ đi học, hôm nay rảnh rỗi phải hảo hảo cùng Diêu Thư Hàm đi dạo, Diêu Thư Hàm cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mang theo ai kia đi đến tiệm bánh, lúc đầu dự định bí mật mua nguyên liệu làm chocolate, tự nhiên bây giờ cũng bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Diêu Thư Hàm không phải mua chocolate làm sẵn mà theo kiểu DIY (Do it yourself: tự tay làm lại).
Thời cao trung Diêu Thư Hàm phát hiện Thư Nhan bình thường sáng sớm uống cà phê đen, khẩu vị theo hướng thích hơi đắng, đặc biệt đặt trước chocolate đen nhập khẩu từ Bỉ từ tiệm bánh này, chờ đến ngày 13 tặng Thư Nhan làm quà trong lễ Tình nhân.
- ---
Trong tiệm bánh ngọt nồng đậm mùi kem sữa thơm phức, trong tủ trưng bày bánh Donut đủ loại màu sắc.
Thư Nhan đứng ở trước quầy bánh Donut, nhìn khối chocolate đen thui trong tay Diêu Thư Hàm, mất hứng bĩu môi:
"Diêu lão sư, cô đây là muốn làm chocolate cho ai hả?"
Tiểu cô nương đang gắp bánh trứng cuộn da hổ* cho khách nghe vậy liền quay đầu nói với Thư Nhan:
"Ngày mai sẽ là ngày lễ Tình Nhân, chị nói con gái lúc này tự làm chocolate là vì ai chứ?"
Ánh mắt Thư Nhan trầm xuống, "À" một tiếng thật dài, cúi đầu nhìn mũi chân, có chút chua nói:
"Thì ra Diêu lão sư có tình nhân rồi, chúng ta ở cùng nhau cũng không nói cho tôi biết, hại tôi thích cô như vậy, cô lại thích người khác..."
Diêu Thư Hàm nhịn không được, quay đầu lớn tiếng nói:
"Thư Nhan, cô nói chuyện có mở mắt ra nhìn không? Toàn nói những điều vớ vẩn."
Thư Nhan ngẩng đầu nhìn người kia, con ngươi ướt át, "Tôi nói mỗi câu đều là thật" ánh mắt đặc biệt thành khẩn, "Thật đó!"
Diêu Thư Hàm nhắm mắt, thở dài, chỉ chỉ về phía tủ kính bày đầy bánh Donut phủ chocolate, "Em gái nhỏ, làm phiền em giúp chị lấy cái này cho vào túi", Lại chỉ hướng Thư Nhan, "Cho cô ấy."
- ---------------------------------
Mặt dày, vô sỉ là thương hiệu của lão Thư. Ai muốn có vợ nhớ học hỏi lão Thư.
Ps. Cái vụ lão Diêu cắm 3 chiếc đũa làm tui nhớ mới bước qua đầu t7 (âm lịch) lũ bạn kêu:'Ê tháng này (tháng cô hồn) là tháng của m.' xong từ đó về sau tụi nó đưa cái gì ăn/ uống được tụi nó cũng đưa tui ăn trước, tưởng tụi nó tốt ai dè tụi nó kêu cúng xong cô hồn. Tổn thương vãi.
Ps2. Cuối tuần vui vẻ! Tháng này nhớ cẩn thận.
Danh sách chương