"Thư Nhan, Diêu Thư Hàm sao lại thích em vậy?"
- ---------------------------------
Đến đây, tất cả những suy đoán đều đã được được kết quả nghiệm chứng, Thư Nhan không cần phải hỏi gì nữa.
Cho tới bây giờ đều không phải là người tỉ mỉ cho nên đối với rất nhiều chuyện cũng không để tâm. Nhưng không để tâm không có nghĩa là cô không lưu ý, hơn nửa năm cùng với Diêu Thư Hàm chung đụng trong cuộc sống, rất nhiều điều nhỏ nhặt cô đều đặt trong mắt, cũng không ít điều nghi hoặc. Nhưng cô không có cẩn thận ngẫm nghĩ.
Thẳng đến khi xác định tâm ý dành cho Diêu Thư Hàm sau lần tỏ tình, Thư Nhan mới bình tĩnh lại, từ từ phân tích cẩn thận những điều trước đây cô bỏ qua.
Lan Hề hỏi cô Diêu Thư Hàm vẫn sống một mình phải không, kỳ thực từ rất sớm trong lòng Thư Nhan đã sinh ra nghi ngờ. Diêu Thư Hàm là người thành phố L, chỉ có học đại học là phải ra tỉnh ngoài, bạn bè thân thích đều ở thành phố L, nhưng cô chưa từng thấy Diêu Thư Hàm tiếp xúc với người khác ngoài trường học, thậm chí cô chưa từng thấy Diêu Thư Hàm gọi điện cho ba mẹ. Mỗi tuần Thư Nhan đều gọi điện thoại về cho người nhà hỏi thăm sức khỏe còn liên lạc với bạn bè trước đây, có hai lần bạn bè của cô từ nơi khác tới thành phố L tìm cô chơi.
Đem ra so sánh Diêu Thư Hàm là một người bản xứ giao tiếp sinh hoạt đều đơn giản đến đáng sợ, quả thật có chút quạnh quẽ.
Thư Nhan khó hiểu nhìn Lan Hề:
"Sao chị biết nhiều như vậy?"
Lan Hề cười giống như cây thương nhắm ngay huyệt thái dương:
"Sao, em muốn giết người diệt khẩu hả?"
"Thật ra chị không nên làm người của tạp chí xã... mà là người của cơ quan tình báo!?" Thư Nhan cười có chút miễn cưỡng.
Một người không có chút quan hệ nào lại hiểu Diêu Thư Hàm hơn mình, điều này làm cho Thư Nhan rất khó chịu. Đồng thời cô cũng chợt ý thức được chính mình quá bất cẩn, cùng Diêu Thư Hàm sống chung một mái nhà, mỗi ngày đều ôm ôm ấp ấp, sáng tối thân cận nhưng cô cái gì cũng không biết!
Thư Nhan có cái laptop bảo bối, trong đó tất cả đều viết về sở thích của Diêu Thư Hàm, cô vốn tưởng để hiểu một người chỉ cần tận lực làm vui lòng người đó là được nhưng bây giờ cô mới nhận ra sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Thích một người không phải đơn giản như vậy! Càng chưa nói đến việc yêu một người.
"Có phải em không cam lòng." Lan Hề ngược lại rất bình tĩnh hòa nhã, "Không nghĩ ra chị và Diêu Thư Hàm không quen biết nhưng lại biết rất nhiều chuyện về em ấy?"
Thư Nhan không nói lời nào, đại biểu cho việc thầm chấp nhận.
Lan Hề nói:
"Đó là bởi vì em không có dụng tâm đi quan sát một người. Em học ngành kỹ thuật, số học yêu cầu tư duy logic điều đó cho thấy năng lực của em không hề kém. Thế nhưng em không thể dùng tư duy logic trong công thức để định nghĩa mọi thứ, cảm tình giữa người với người cũng có quy luật có thể tuân theo. Không ai hoàn toàn hành động theo lý trí, đồng dạng, cũng không ai hoàn toàn bị tư duy tình cảm dắt mũi."
Lại cái kiểu thao thao bất tuyệt này.
Thư Nhan gãi đầu, phần cô nghe không hiểu nhất chính là chỗ này.
"Dừng một chút." Thư Nhan kêu lên "Học tỷ, nói thật, chị nói như vậy em nghe không hiểu. Có thể đơn giản chút không?"
Lan Hề suy nghĩ một chút, nói:
"Ý của chị là..." nói rồi lại không nói tiếp.
Thư Nhan chăm chú chờ đợi, Lan Hề nửa ngày không mở miệng nói tiếp, Thư Nhan đưa tay lắc lắc cánh tay Lan Hề:
"Ý là gì?"
Đôi con ngươi của cô phản chiếu hình bóng của Thư Nhan, sắc mặt hơi trầm xuống, tựa hồ trong lòng đang đắn đo gì đó.
Chờ Thư Nhan lắc thêm cái nữa, còn chắc chắn ở trước mặt Lan Hề lắc lắc, Lan Hề mới nhìn về hướng Thư Nhan:
"Thực ra chị cảm thấy mỗi người đều có phương thức lý giải và biểu đạt của riêng mình, em cần gì phải nhất quyết muốn nghe chị nói chứ?"
Ánh mắt Thư Nhan lóe lên tia sáng rồi trầm xuống.
Lan Hề nói:
"Yêu nhau vốn là chuyện của hai người, nếu cảm thấy khó khăn có thể hỏi thăm người khác một chút cũng là điều dễ hiểu, nhưng người kia quan tâm em. Hai người có gì mà không thể nói rõ chứ?"
"Ừm..." Thư Nhan chơi đùa với những đầu tay.
"Ví dụ như, lấy việc giải các bài toán số học mà nói, nếu thay đổi dạng bài, học sinh gặp phải sẽ không biết cách làm nhưng bằng kinh nghiệm dạy học của em thì em biết dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, thi vẫn được vài điểm. Cách biểu đạt của em cũng giống như vậy, có lẽ phương thức đó em nhất thời không hiểu được, đó là do em hiểu sai phương hướng, không có thói quen, đến khi tiếp xúc nhiều tự nhiên dần dần sẽ tốt lên." Lan Hề nói.
Thư Nhan yên lặng gật đầu, cảm thấy Lan Hề nói có lý.
Lan Hề nhìn dáng vẻ Thư Nhan cúi đầu cọ cọ những ngón tay, cô biết người kia nghe lọt được.
Cô còn nói:
"Lý giải em ấy thế nào, em phải từ từ, cẩn thận suy xét, từng chút từng chút là được. Còn có một vấn đề quan trọng là cách biểu đạt của em."
Nói đến phương thức biểu đạt, Thư Nhan liền im lặng, không nói chuyện cô làm, chỉ cần cô nói thôi đã làm cho Diêu Thư Hàm tức giận, cô không biết mình sai ở chỗ nào
Lan Hề cười cười:
"Em ấy có thể thích em, đã nói lên con người em hợp khẩu vị của em ấy. Em đã có ưu thế trên đường chạy của mình, còn sợ phải chạy marathon sao?"
Lan Hề đột nhiên hỏi:
"Thư Nhan, Diêu Thư Hàm sao lại thích em vậy?"
Thư Nhan chợt ngẩng đầu, sửng sốt.
"Em không biết." cô nói.
"..." . Truyện Đam Mỹ
Lan Hề không biết nên nói gì. Người ta thường nói khác biệt giới tính luôn hút lấy nhau, còn đồng tính luôn bị người ta trách móc, cũng có cái đúng đấy chứ. Sự khác biệt của đồng tính ở đây không phải chỉ là sự nhỏ hẹp của điện cực hoặc giới tính khác biệt, mà là phạm vi rộng lớn của thuộc tính. Diêu Thư Hàm là một người quá tinh tế, nhạy cảm, làm gì đều lưỡng lự không quyết, quanh đi quẩn lại đều không không chịu hướng về phía trước, có thể chính tinh thần không sợ gì, vô tâm vô phế của Thư Nhan hấp dẫn em ấy, làm cho em ấy nhìn thấy được những màu sắc khác nhau trong cuộc đời mình.
Nhưng nếu nói Diêu Thư Hàm và Thư Nhan có chỗ tương tự cũng không phải là không có....
Lan Hề nghĩ, không cần nói gì sâu xa chỉ ngay cái tính bướng bỉnh thật đúng là bất phân thắng bại.
Lan Hề có chút ngượng ngùng, sờ mũi mình.
Đối với một kẻ thần kinh ít 'bình thường' như Thư Nhan, Lan Hề cũng không còn lạ gì. Cô nói:
"Em nghĩ sao thì cứ làm vậy, bất quá trước khi làm em nhớ dùng đầu óc. Em ấy không thích thì đổi, thích thì em cứ tiếp tục, vấn đề nguyên tắc thì từ từ trao đổi, có gì không qua được bậc cửa?"
Thư Nhan gật đầu.
Lan Hề vỗ bàn:
"Em ấy nếu không thích em sẽ không thèm để ý em. Hai người đều như vậy, em còn nhăn nhó cái quỷ gì! Nên ăn thì ăn nên tiến thì tiến, một tiếng trống cho tinh thần hăng hái thêm nào, bắt lấy Diêu Thư Hàm lại!!"
Thư Nhan ngẩn ra, cô bị khí thế của Lan Hề làm cho kinh hãi.
Lan Hề liếc nhìn bên cạnh, hạ thấp giọng:
"Đừng nói là chị nói nha."
"Ah..."
Lan Hề vội vã cầm túi định rời đi, vừa đứng lên lại ngồi xuống:
"Kỳ thực em có thể thử nghiệm một phương thức câu thông khác, mấy em gái văn nghệ giống như Diêu Thư Hàm đều thích, bách phát bách trúng."
Thư Nhan ngửa đầu, hỏi:
"Cách gì?"
Lan Hề chậc lưỡi một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Viết thư."
Đùng----
Một quả boom nổ tung trong đầu Thư Nhan.
Thêm một thiên sứ nhỏ phát ra hào quang bắt đầu bay vòng quanh đầu cô, vừa di chuyển vừa hỏi:
"Thư tình của cô ấy vẫn còn giữ sao? Trong đó viết cái gì? Cô ấy còn nguyện ý viết thư tình cho cô sao..."
Thấy Thư Nhan ngây ngốc không phản ứng, Lan Hề cho là cô không tin, lại vỗ vào tay cô.
"Thật đấy, không lừa em đâu, thử một chút thì biết." Cô có chút gấp gáp, xem ra thật có việc gấp.
"Chị đi trước, không có nhiều thời gian."
Lan Hế cất bước rời đi rồi, Thư Nhan mới hoàn hồn, lúng túng nói:
"Tạm biệt."
"A a a----" Thư Nhan cáu kỉnh xoa loạn tóc của mình, nhất thời quả đầu của cô giống như một cái ổ gà.
Ai...
Thư Nhan gục xuống bàn, hữu khí vô lực vẫy tay:
"Phục vụ, ở đây muốn một tách cà phê" Người phục vụ đến, cô lại nói, "Đắng nhất."
- --------
- -------
Nơi vườn hoa giữa con đường.
Ở trung tâm quảng trường lũ chim bồ câu xì xào, đám trẻ cười khanh khách chạy đùa, bên đuổi theo chúng bên cho chúng ăn.
Dưới tàng cây hoàng giác các cụ già người chơi cờ tướng người kéo nhị hồ, còn có các bà các mẹ nói chuyện phím từ đông sang tây.
Một đứa bé trai giơ chiếc chong chóng vui vẻ mà chạy, 'binh' một cái đụng vào người khác.
Cậu bé sợ, quyệt miệng muốn khóc, lại nghe giọng nói ôn nhu:
"Em trai, em không sao chứ?"
Cậu bé tò mò ngẩng đầu, nhìn thấy một chị gái xinh đẹp đang cười với nó, trên mặt còn có lúm đồng tiền.
"Không... không sao" Cậu bé cố ưỡn ngực, "Cảm ơn chị!" sau đó vút đi như một làn khói.
"Sao vậy? Đụng nhau?" Lan Hề mua kem về, một cây đưa cho Hàn Giang Tuyết, "Không sao chứ?"
Sắc mặt Hàn Giang Tuyết đỏ ửng.
"Không có gì, chỉ là một đứa bé."
Lan Hề cười dựa vào vai Hàn Giang Tuyết:
"Em chính là ôn nhu như vậy."
"Không có." Hàn Giang Tuyết cúi đầu, len lén cười.
Lan Hề chỉ vào trung tâm quảng trường:
"Em thích bồ câu?"
Cây hoàng giác (黄角树): loài cây được mệnh danh là thị thụ (市树 – loài cây biểu tượng của thành phố) của thành phố Trùng Khánh (Trung Quốc). Chúng sinh trưởng ở bên thôn, trên đường, sườn núi... hầu như ở nơi nào của Trùng Khánh cũng có thể thấy cây hoàng giác. Cây hoàng giác có khả năng chống chịu mạnh nên có thể sống đến mấy trăm năm. Tán cây hoàng giác rộng, râm mát nên nó thường trở thành địa điểm để người già, trẻ nhỏ, phụ nữ... Trùng Khánh ngồi nghỉ, hóng mát, vui chơi, nói chuyện phiếm...
"Dạ?" Hàn Giang Tuyết nhìn sang đám bồ câu quay quanh đứa nhỏ, còn cả gan bay đến trên người đòi cho thức ăn.
Đứa nhỏ nhếch miệng cười:
"Thật đẹp!"
Lan Hề lẳng lặng nhìn đứa nhỏ, nói:
"Là rất đẹp. Còn rất thuần khiết."
Hàn Giang Tuyết quay đầu nhìn cô:
"Không phải sẽ bị cúm gia cầm sao?"
Lan Hề cười cười, nắm tay đứa nhỏ đi mua thức ăn cho lũ bồ câu, đem cái bọc màu xanh đặt vào tay đứa nhỏ:
"Em cho chúng ăn đi, chị chụp hình cho em."
"Hả?" Hàn giang Tuyết mở to hai mắt.
Lan Hề giơ máy ảnh:
"Chị dùng hình này cho tạp chí, sẽ cho em phí."
Nghe được có thể kiếm tiền, Hàn Giang Tuyết rất vui:
"Chụp hình cũng có thể kiếm tiền à?"
Lan Hề khẳng định:
"Đương nhiên có thể. Cho nên tháng chín khai giảng em liền chăm chỉ học tập, tốt nghiệp theo chị cùng ra ngoài du ngoạn, viết bản thảo, chụp hình, càng có thể kiếm được nhiều tiền."
Lan Hề nhờ bạn bè làm ở bệnh viện tìm cách liên hệ, đem ba Hàn đến bệnh viện bạn của cô, nhờ bạn cô chiếu cố ông thật tốt, chi phí chăm sóc cô bỏ ra.
Đương nhiên, Lan Hề chỉ nói cho Hàn Giang Tuyết là lãnh đạo của bệnh viện này là bạn của cô, chiếu cố ba Hàn rất thuận tiện, không cần lo lắng vấn đề viện phí. Hàn Giang Tuyết từ đầu còn cảm thấy làm phiền Lan Hề, cảm thấy ngượng ngùng nhưng Lan Hề luôn nói không có việc gì, hiện tại cô đối tốt với Hàn Giang Tuyết, là đầu tư, sau này Hàn Giang Tuyết phải làm việc cho cô coi như trả lại.
Ba Hàn nghe con gái nói có cơ hội trở về trường tiếp tục học, khuôn mặt cười lên như hoa, hăng hái khuyên Hàn Giang Tuyết đi học, không cần lo lắng cho ông. Ba Hàn là một người giản dị, lạc quan lại lương thiện, ông nhìn ra được Lan Hề thích con gái ông, có người nguyện ý bồi dưỡng Giang Tuyết, ông cảm thấy rất may mắn. Mẹ Giang Tuyết là con gái nhà giàu, năm đó gả cho ông chịu không ít khổ sau lại vì khó sinh mà qua đời.
Ba Hàn cảm thấy đời này ông thiếu vợ mình nhiều lắm cho nên không thể tiếp tục liên lụy con gái. Con gái của ông giống như mẹ của mình, là một cô gái ôn nhu hiền lành, thích đọc sách, viết này nọ. Không thể tạo điều kiện cho con hoàn thành việc học,giúp con đọc sách sáng tác là tiếc nuối cả đời của ông.
Lan Hề còn nhớ rõ tình cảnh cô ở phòng bệnh gặp ba Hàn. Khi đó ba Hàn nằm trên giường, thấy Lan hề tiến vào, vội vã bảo Hàn Giang Tuyết đỡ ông ngồi dậy.
"Lan tiểu thư, tiểu Tuyết nhờ cô" ông nắm tay Hàn Giang Tuyết đặt vào tay Lan Hề, "Cô mang theo con bé, tôi yên tâm rồi."
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lan Hề khẽ cong lên, cô đưa máy ảnh nhắm ngay Hàn Giang Tuyết đang cười trong bầy bồ câu trắng, hô:
"Giang Tuyết, nhìn chỗ chị nè"
Tách---
- -------------------------
Chẹp, nói mấy thím nghe chương 37 tui edit xong rồi rất hấp diêm... lộn hấp dẫn nên đợi chị beta beta xong tui úp. Báo thêm tin cho mấy thím mừng tui vừa nhận đồ án:v mấy thím hiểu tương lai tháng tết này sao rồi đó:v
- ---------------------------------
Đến đây, tất cả những suy đoán đều đã được được kết quả nghiệm chứng, Thư Nhan không cần phải hỏi gì nữa.
Cho tới bây giờ đều không phải là người tỉ mỉ cho nên đối với rất nhiều chuyện cũng không để tâm. Nhưng không để tâm không có nghĩa là cô không lưu ý, hơn nửa năm cùng với Diêu Thư Hàm chung đụng trong cuộc sống, rất nhiều điều nhỏ nhặt cô đều đặt trong mắt, cũng không ít điều nghi hoặc. Nhưng cô không có cẩn thận ngẫm nghĩ.
Thẳng đến khi xác định tâm ý dành cho Diêu Thư Hàm sau lần tỏ tình, Thư Nhan mới bình tĩnh lại, từ từ phân tích cẩn thận những điều trước đây cô bỏ qua.
Lan Hề hỏi cô Diêu Thư Hàm vẫn sống một mình phải không, kỳ thực từ rất sớm trong lòng Thư Nhan đã sinh ra nghi ngờ. Diêu Thư Hàm là người thành phố L, chỉ có học đại học là phải ra tỉnh ngoài, bạn bè thân thích đều ở thành phố L, nhưng cô chưa từng thấy Diêu Thư Hàm tiếp xúc với người khác ngoài trường học, thậm chí cô chưa từng thấy Diêu Thư Hàm gọi điện cho ba mẹ. Mỗi tuần Thư Nhan đều gọi điện thoại về cho người nhà hỏi thăm sức khỏe còn liên lạc với bạn bè trước đây, có hai lần bạn bè của cô từ nơi khác tới thành phố L tìm cô chơi.
Đem ra so sánh Diêu Thư Hàm là một người bản xứ giao tiếp sinh hoạt đều đơn giản đến đáng sợ, quả thật có chút quạnh quẽ.
Thư Nhan khó hiểu nhìn Lan Hề:
"Sao chị biết nhiều như vậy?"
Lan Hề cười giống như cây thương nhắm ngay huyệt thái dương:
"Sao, em muốn giết người diệt khẩu hả?"
"Thật ra chị không nên làm người của tạp chí xã... mà là người của cơ quan tình báo!?" Thư Nhan cười có chút miễn cưỡng.
Một người không có chút quan hệ nào lại hiểu Diêu Thư Hàm hơn mình, điều này làm cho Thư Nhan rất khó chịu. Đồng thời cô cũng chợt ý thức được chính mình quá bất cẩn, cùng Diêu Thư Hàm sống chung một mái nhà, mỗi ngày đều ôm ôm ấp ấp, sáng tối thân cận nhưng cô cái gì cũng không biết!
Thư Nhan có cái laptop bảo bối, trong đó tất cả đều viết về sở thích của Diêu Thư Hàm, cô vốn tưởng để hiểu một người chỉ cần tận lực làm vui lòng người đó là được nhưng bây giờ cô mới nhận ra sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Thích một người không phải đơn giản như vậy! Càng chưa nói đến việc yêu một người.
"Có phải em không cam lòng." Lan Hề ngược lại rất bình tĩnh hòa nhã, "Không nghĩ ra chị và Diêu Thư Hàm không quen biết nhưng lại biết rất nhiều chuyện về em ấy?"
Thư Nhan không nói lời nào, đại biểu cho việc thầm chấp nhận.
Lan Hề nói:
"Đó là bởi vì em không có dụng tâm đi quan sát một người. Em học ngành kỹ thuật, số học yêu cầu tư duy logic điều đó cho thấy năng lực của em không hề kém. Thế nhưng em không thể dùng tư duy logic trong công thức để định nghĩa mọi thứ, cảm tình giữa người với người cũng có quy luật có thể tuân theo. Không ai hoàn toàn hành động theo lý trí, đồng dạng, cũng không ai hoàn toàn bị tư duy tình cảm dắt mũi."
Lại cái kiểu thao thao bất tuyệt này.
Thư Nhan gãi đầu, phần cô nghe không hiểu nhất chính là chỗ này.
"Dừng một chút." Thư Nhan kêu lên "Học tỷ, nói thật, chị nói như vậy em nghe không hiểu. Có thể đơn giản chút không?"
Lan Hề suy nghĩ một chút, nói:
"Ý của chị là..." nói rồi lại không nói tiếp.
Thư Nhan chăm chú chờ đợi, Lan Hề nửa ngày không mở miệng nói tiếp, Thư Nhan đưa tay lắc lắc cánh tay Lan Hề:
"Ý là gì?"
Đôi con ngươi của cô phản chiếu hình bóng của Thư Nhan, sắc mặt hơi trầm xuống, tựa hồ trong lòng đang đắn đo gì đó.
Chờ Thư Nhan lắc thêm cái nữa, còn chắc chắn ở trước mặt Lan Hề lắc lắc, Lan Hề mới nhìn về hướng Thư Nhan:
"Thực ra chị cảm thấy mỗi người đều có phương thức lý giải và biểu đạt của riêng mình, em cần gì phải nhất quyết muốn nghe chị nói chứ?"
Ánh mắt Thư Nhan lóe lên tia sáng rồi trầm xuống.
Lan Hề nói:
"Yêu nhau vốn là chuyện của hai người, nếu cảm thấy khó khăn có thể hỏi thăm người khác một chút cũng là điều dễ hiểu, nhưng người kia quan tâm em. Hai người có gì mà không thể nói rõ chứ?"
"Ừm..." Thư Nhan chơi đùa với những đầu tay.
"Ví dụ như, lấy việc giải các bài toán số học mà nói, nếu thay đổi dạng bài, học sinh gặp phải sẽ không biết cách làm nhưng bằng kinh nghiệm dạy học của em thì em biết dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, thi vẫn được vài điểm. Cách biểu đạt của em cũng giống như vậy, có lẽ phương thức đó em nhất thời không hiểu được, đó là do em hiểu sai phương hướng, không có thói quen, đến khi tiếp xúc nhiều tự nhiên dần dần sẽ tốt lên." Lan Hề nói.
Thư Nhan yên lặng gật đầu, cảm thấy Lan Hề nói có lý.
Lan Hề nhìn dáng vẻ Thư Nhan cúi đầu cọ cọ những ngón tay, cô biết người kia nghe lọt được.
Cô còn nói:
"Lý giải em ấy thế nào, em phải từ từ, cẩn thận suy xét, từng chút từng chút là được. Còn có một vấn đề quan trọng là cách biểu đạt của em."
Nói đến phương thức biểu đạt, Thư Nhan liền im lặng, không nói chuyện cô làm, chỉ cần cô nói thôi đã làm cho Diêu Thư Hàm tức giận, cô không biết mình sai ở chỗ nào
Lan Hề cười cười:
"Em ấy có thể thích em, đã nói lên con người em hợp khẩu vị của em ấy. Em đã có ưu thế trên đường chạy của mình, còn sợ phải chạy marathon sao?"
Lan Hề đột nhiên hỏi:
"Thư Nhan, Diêu Thư Hàm sao lại thích em vậy?"
Thư Nhan chợt ngẩng đầu, sửng sốt.
"Em không biết." cô nói.
"..." . Truyện Đam Mỹ
Lan Hề không biết nên nói gì. Người ta thường nói khác biệt giới tính luôn hút lấy nhau, còn đồng tính luôn bị người ta trách móc, cũng có cái đúng đấy chứ. Sự khác biệt của đồng tính ở đây không phải chỉ là sự nhỏ hẹp của điện cực hoặc giới tính khác biệt, mà là phạm vi rộng lớn của thuộc tính. Diêu Thư Hàm là một người quá tinh tế, nhạy cảm, làm gì đều lưỡng lự không quyết, quanh đi quẩn lại đều không không chịu hướng về phía trước, có thể chính tinh thần không sợ gì, vô tâm vô phế của Thư Nhan hấp dẫn em ấy, làm cho em ấy nhìn thấy được những màu sắc khác nhau trong cuộc đời mình.
Nhưng nếu nói Diêu Thư Hàm và Thư Nhan có chỗ tương tự cũng không phải là không có....
Lan Hề nghĩ, không cần nói gì sâu xa chỉ ngay cái tính bướng bỉnh thật đúng là bất phân thắng bại.
Lan Hề có chút ngượng ngùng, sờ mũi mình.
Đối với một kẻ thần kinh ít 'bình thường' như Thư Nhan, Lan Hề cũng không còn lạ gì. Cô nói:
"Em nghĩ sao thì cứ làm vậy, bất quá trước khi làm em nhớ dùng đầu óc. Em ấy không thích thì đổi, thích thì em cứ tiếp tục, vấn đề nguyên tắc thì từ từ trao đổi, có gì không qua được bậc cửa?"
Thư Nhan gật đầu.
Lan Hề vỗ bàn:
"Em ấy nếu không thích em sẽ không thèm để ý em. Hai người đều như vậy, em còn nhăn nhó cái quỷ gì! Nên ăn thì ăn nên tiến thì tiến, một tiếng trống cho tinh thần hăng hái thêm nào, bắt lấy Diêu Thư Hàm lại!!"
Thư Nhan ngẩn ra, cô bị khí thế của Lan Hề làm cho kinh hãi.
Lan Hề liếc nhìn bên cạnh, hạ thấp giọng:
"Đừng nói là chị nói nha."
"Ah..."
Lan Hề vội vã cầm túi định rời đi, vừa đứng lên lại ngồi xuống:
"Kỳ thực em có thể thử nghiệm một phương thức câu thông khác, mấy em gái văn nghệ giống như Diêu Thư Hàm đều thích, bách phát bách trúng."
Thư Nhan ngửa đầu, hỏi:
"Cách gì?"
Lan Hề chậc lưỡi một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Viết thư."
Đùng----
Một quả boom nổ tung trong đầu Thư Nhan.
Thêm một thiên sứ nhỏ phát ra hào quang bắt đầu bay vòng quanh đầu cô, vừa di chuyển vừa hỏi:
"Thư tình của cô ấy vẫn còn giữ sao? Trong đó viết cái gì? Cô ấy còn nguyện ý viết thư tình cho cô sao..."
Thấy Thư Nhan ngây ngốc không phản ứng, Lan Hề cho là cô không tin, lại vỗ vào tay cô.
"Thật đấy, không lừa em đâu, thử một chút thì biết." Cô có chút gấp gáp, xem ra thật có việc gấp.
"Chị đi trước, không có nhiều thời gian."
Lan Hế cất bước rời đi rồi, Thư Nhan mới hoàn hồn, lúng túng nói:
"Tạm biệt."
"A a a----" Thư Nhan cáu kỉnh xoa loạn tóc của mình, nhất thời quả đầu của cô giống như một cái ổ gà.
Ai...
Thư Nhan gục xuống bàn, hữu khí vô lực vẫy tay:
"Phục vụ, ở đây muốn một tách cà phê" Người phục vụ đến, cô lại nói, "Đắng nhất."
- --------
- -------
Nơi vườn hoa giữa con đường.
Ở trung tâm quảng trường lũ chim bồ câu xì xào, đám trẻ cười khanh khách chạy đùa, bên đuổi theo chúng bên cho chúng ăn.
Dưới tàng cây hoàng giác các cụ già người chơi cờ tướng người kéo nhị hồ, còn có các bà các mẹ nói chuyện phím từ đông sang tây.
Một đứa bé trai giơ chiếc chong chóng vui vẻ mà chạy, 'binh' một cái đụng vào người khác.
Cậu bé sợ, quyệt miệng muốn khóc, lại nghe giọng nói ôn nhu:
"Em trai, em không sao chứ?"
Cậu bé tò mò ngẩng đầu, nhìn thấy một chị gái xinh đẹp đang cười với nó, trên mặt còn có lúm đồng tiền.
"Không... không sao" Cậu bé cố ưỡn ngực, "Cảm ơn chị!" sau đó vút đi như một làn khói.
"Sao vậy? Đụng nhau?" Lan Hề mua kem về, một cây đưa cho Hàn Giang Tuyết, "Không sao chứ?"
Sắc mặt Hàn Giang Tuyết đỏ ửng.
"Không có gì, chỉ là một đứa bé."
Lan Hề cười dựa vào vai Hàn Giang Tuyết:
"Em chính là ôn nhu như vậy."
"Không có." Hàn Giang Tuyết cúi đầu, len lén cười.
Lan Hề chỉ vào trung tâm quảng trường:
"Em thích bồ câu?"
Cây hoàng giác (黄角树): loài cây được mệnh danh là thị thụ (市树 – loài cây biểu tượng của thành phố) của thành phố Trùng Khánh (Trung Quốc). Chúng sinh trưởng ở bên thôn, trên đường, sườn núi... hầu như ở nơi nào của Trùng Khánh cũng có thể thấy cây hoàng giác. Cây hoàng giác có khả năng chống chịu mạnh nên có thể sống đến mấy trăm năm. Tán cây hoàng giác rộng, râm mát nên nó thường trở thành địa điểm để người già, trẻ nhỏ, phụ nữ... Trùng Khánh ngồi nghỉ, hóng mát, vui chơi, nói chuyện phiếm...
"Dạ?" Hàn Giang Tuyết nhìn sang đám bồ câu quay quanh đứa nhỏ, còn cả gan bay đến trên người đòi cho thức ăn.
Đứa nhỏ nhếch miệng cười:
"Thật đẹp!"
Lan Hề lẳng lặng nhìn đứa nhỏ, nói:
"Là rất đẹp. Còn rất thuần khiết."
Hàn Giang Tuyết quay đầu nhìn cô:
"Không phải sẽ bị cúm gia cầm sao?"
Lan Hề cười cười, nắm tay đứa nhỏ đi mua thức ăn cho lũ bồ câu, đem cái bọc màu xanh đặt vào tay đứa nhỏ:
"Em cho chúng ăn đi, chị chụp hình cho em."
"Hả?" Hàn giang Tuyết mở to hai mắt.
Lan Hề giơ máy ảnh:
"Chị dùng hình này cho tạp chí, sẽ cho em phí."
Nghe được có thể kiếm tiền, Hàn Giang Tuyết rất vui:
"Chụp hình cũng có thể kiếm tiền à?"
Lan Hề khẳng định:
"Đương nhiên có thể. Cho nên tháng chín khai giảng em liền chăm chỉ học tập, tốt nghiệp theo chị cùng ra ngoài du ngoạn, viết bản thảo, chụp hình, càng có thể kiếm được nhiều tiền."
Lan Hề nhờ bạn bè làm ở bệnh viện tìm cách liên hệ, đem ba Hàn đến bệnh viện bạn của cô, nhờ bạn cô chiếu cố ông thật tốt, chi phí chăm sóc cô bỏ ra.
Đương nhiên, Lan Hề chỉ nói cho Hàn Giang Tuyết là lãnh đạo của bệnh viện này là bạn của cô, chiếu cố ba Hàn rất thuận tiện, không cần lo lắng vấn đề viện phí. Hàn Giang Tuyết từ đầu còn cảm thấy làm phiền Lan Hề, cảm thấy ngượng ngùng nhưng Lan Hề luôn nói không có việc gì, hiện tại cô đối tốt với Hàn Giang Tuyết, là đầu tư, sau này Hàn Giang Tuyết phải làm việc cho cô coi như trả lại.
Ba Hàn nghe con gái nói có cơ hội trở về trường tiếp tục học, khuôn mặt cười lên như hoa, hăng hái khuyên Hàn Giang Tuyết đi học, không cần lo lắng cho ông. Ba Hàn là một người giản dị, lạc quan lại lương thiện, ông nhìn ra được Lan Hề thích con gái ông, có người nguyện ý bồi dưỡng Giang Tuyết, ông cảm thấy rất may mắn. Mẹ Giang Tuyết là con gái nhà giàu, năm đó gả cho ông chịu không ít khổ sau lại vì khó sinh mà qua đời.
Ba Hàn cảm thấy đời này ông thiếu vợ mình nhiều lắm cho nên không thể tiếp tục liên lụy con gái. Con gái của ông giống như mẹ của mình, là một cô gái ôn nhu hiền lành, thích đọc sách, viết này nọ. Không thể tạo điều kiện cho con hoàn thành việc học,giúp con đọc sách sáng tác là tiếc nuối cả đời của ông.
Lan Hề còn nhớ rõ tình cảnh cô ở phòng bệnh gặp ba Hàn. Khi đó ba Hàn nằm trên giường, thấy Lan hề tiến vào, vội vã bảo Hàn Giang Tuyết đỡ ông ngồi dậy.
"Lan tiểu thư, tiểu Tuyết nhờ cô" ông nắm tay Hàn Giang Tuyết đặt vào tay Lan Hề, "Cô mang theo con bé, tôi yên tâm rồi."
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lan Hề khẽ cong lên, cô đưa máy ảnh nhắm ngay Hàn Giang Tuyết đang cười trong bầy bồ câu trắng, hô:
"Giang Tuyết, nhìn chỗ chị nè"
Tách---
- -------------------------
Chẹp, nói mấy thím nghe chương 37 tui edit xong rồi rất hấp diêm... lộn hấp dẫn nên đợi chị beta beta xong tui úp. Báo thêm tin cho mấy thím mừng tui vừa nhận đồ án:v mấy thím hiểu tương lai tháng tết này sao rồi đó:v
Danh sách chương