Đợi bác gái làm xong khoai tây, bỏ vào túi nilon gói kín lại kỹ càng, Thư Nhan cầm 15 đồng đưa cho bác gái, bác gái tìm 2 đồng lẻ thối lại cho cô. Cô đưa tay nhận lấy tiền thối.

"Dì có chút sai sai, một phần khoai tây 6 đồng, 2 phần 12 đồng sao dì đưa con có 2 đồng tiền thối?" bác gái cầm khăn lau tay, giận trách "Con đứa nhỏ này, tính toán lanh lẹ nhỉ, con quên chai nước khoáng trên tay mình hả?"

Được bác gái nhắc nhở, Thư Nhan mới nhớ tới lúc nãy bị sặc tiện tay nhận lấy chai nước bác gái đưa, cô nhìn nhìn chai nước trong tay mình. Đã mở nắp uống rồi không có cách nào trả lại.

"Được rồi." Thư Nhan đem tờ 2 đồng nhét vào túi.

Bác gái chê cười cô:

"Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ như con so đo với người ta dù chỉ 1 đồng như vậy."

Thật ra Thư Nhan cũng không muốn tính toán như vậy, chỉ là do đã quen tiếp xúc với các con số, dính dáng tới tiền thì không cần nói, suy nghĩ thoáng qua thì trong lòng đã có tính toán. Mà Diêu Thư Hàm luôn tìm mọi cách để cô tiết kiệm tiền, mua cho cô thứ này thứ nọ, ngay cả Lan Hề cũng từng hỏi có phải cô thiếu tiền không. Mẹ cô bệnh nặng nằm viện, tiền lương của ba cũng không nhiều, trong tay xác thực không dư dả gì nhưng cũng không phải là túng quẫn, giống như ba mình chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình biểu hiện ra sự nghèo khó.

Đổi lại là trước đây, Thư Nhan sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, có lã do mấy ngày nay cô bắt đầu dần dần thay đổi suy nghĩ của mình, một túi khoai nho nhỏ cũng làm cô rơi vào trầm tư, giống như lời Lan Hề nói: người với người là bất đồng. Phương thức lý giải bất đồng cho nên em có thể hiểu lầm cách làm của người khác. Phương thức biểu đạt bất đồng cho nên em không có cách nào có thể yêu cầu người khác lý giải chính xác suy nghĩ của em được.

Thư Nhan cảm thấy biểu hiện của mình rất bình thường nhưng Diêu Thư Hàm cảm thấy thế nào? Mà Thư Nhan có thực sự hiểu rõ được những thông tin mà Diêu Thư Hàm truyền ra hay không?

Thư Nhan cả đoạn đường về suy nghĩ, không bao lâu liền cảm thấy đau đầu. Vì vậy cô ngừng lại, đứng ở đầu gió lạnh, đến khi khuôn mặt lạnh đến cương cứng mới tiếp bước đi, tiếp tục mạch suy nghĩ cận kẽ trước đó. Ngay từ đầu còn rất loạn, không biết đang suy nghĩ gì, Thư Nhan muốn xác định một vấn đề, như vậy mới tìm được đáp án khác.

Mãi cho đến cửa, cô cũng không có lý giải hoàn chỉnh mạch suy nghĩ của mình. Tất cả xem ra vẫn chưa hoàn chỉnh.

Diêu Thư Hàm giúp cô mở cửa, ngoài miệng luôn nói bữa tối ăn thêm đồ như vậy không tốt, nhưng vẫn vui vẻ cùng cô ăn khoai tây.

Nhìn Thư Nhan cầm tăm cắm miếng khoai tây 3 lần cũng không được, Diêu Thư Hàm tự mình động thủ giúp ai kia cắm miếng khoai tây rồi đút luôn cho ai kia ăn.

Thư Nhan ngẩng đầu, ánh mắt cũng không tập trung, đợi Diêu Thư Hàm đem miếng khoai tây đến bên miệng, ai kia mới nhìn cô cười cười mở miệng cắn lấy.

"Chị đang suy nghĩ gì đó, ăn cũng thất thần như vậy." Thư Hàm trách ai kia "Loại người thần kinh không bình thường như chị, tình cảm ở mức số âm như chị căn bản không thích hợp giống như thần thánh suy nghĩ, biết chưa? Người thần kinh thô nên làm nhiều việc được rồi, động não suy nghĩ nên giao cho người như em là được."

Thư Nhan cảm thấy buồn cười, cô ngã người ra sau, nhìn Diêu Thư Hàm nói:

"Em càng ngày càng đối với chị không khách khí."

"Chị đừng hiểu lầm" Diêu Thư Hàm ngồi thẳng người, nghiêm túc nói, "Em muốn đối xử tốt với chị, thật tốt thật tốt, tốt đến nổi người trên đời này đều không tưởng tượng nổi."

Có chút thất thần. Thư Nhan gật đầu.

"Vậy em vì cái gì không đối tốt với chị hả?" cô chỉ muốn hỏi thêm Thư Hàm mà thôi, không có ý gì khác.

Diêu Thư Hàm nhún nhún vai, giọng có chút cam chịu, tay lại gõ lên bàn một cái nói:

"Thư Nhan, chị sờ lại lương tâm của mình rồi nói, em Diêu Thư Hàm đối với chị không tốt sao?"

Thư Nhan biết mình nói sai.

Cô rất muốn nói cho Diêu Thư Hàm mình không có ý đó, nhưng cô có thể đoán được nếu cô nói như vậy Diêu Thư Hàm sẽ hỏi cô 'Vậy ý của chị là gì?' hoặc là 'Em nhớ chị chưa nói qua.' về trình độ khua môi múa mép Thư Nhan tự biết vĩnh viễn cô cũng không thắng được Diêu Thư Hàm, bất luận trước đây hay là hiện tại và dẫu cho sau này cũng vậy. Đây là ý trời đã định. Bất quá cô cũng hiểu được điều đó không có gì là không tốt cả.

Chính mình là cái dạng gì thì là dạng đó thôi.

Gần đây Thư Nhan một mực suy nghĩ không biết phải làm sao trả lời tiếp cái tình huống của Diêu Thư Hàm thế nào.. Cái gọi là muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, Thư Nhan suy nghĩ nhiều nhưng vẫn không có cách giải quyết vấn đề, cuối cùng đều là Diêu Thư Hàm giúp cô tìm ra lời giải. Diêu Thư Hàm nói: Người thần kinh thô nên làm nhiều việc là tốt rồi còn động não suy nghĩ hãy giao cho người như em ấy làm.

Vậy được rồi, cô liền làm nhiều nói ít.

Thư Nhan đứng dậy, đi tới bên người Diêu Thư Hàm, siết chặt cánh tay ai kia kéo vào trong lòng, một tay chống lên bàn một tay giữ ót, mạnh mẽ hôn ai kia.

Diêu Thư Hàm kinh ngạc trợn tròn mắt, hai tay đặt trước ngực, cô thử giãy dụa nhưng phát hiện không trốn được nên dứt khoát bỏ qua, ngửa cổ lên, cho dù Thư Nhan chạm vào, vẫn đóng chặt đôi môi, kiểu gì cũng không cho đầu lưỡi của Thư Nhan chui vào miệng.

"Ưm--" Diêu Thư Hàm kinh hô một một tiếng, Thư Nhan bắt lấy tay cô đặt trước ngực mình, lòng bàn tay chỉ cách bộ ngực một chiếc áo thun mỏng manh, Diêu Thư Hàm có thể cảm nhận rõ ràng tim Thư Nhan đang đập, mỗi một nhịp đập của con tim đều làm đầu ngón tay Diêu Thư Hàm run rẩy theo.

Diêu Thư Hàm có phần ngẩn ngơ, ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen nhánh của Thư Nhan, đôi con ngươi đen láy 'vươn tay' bắt lấy cô, khóa chặt cô lại.

Cúi đầu, Diêu Thư Hàm muốn thoát ra nhưng lại bị ai kia mạnh mẽ ôm lấy.

Thư Nhan giữ đầu Diêu Thư Hàm trên vai của mình, khẽ vuốt mái tóc dài của Thư Hàm, thấp giọng nói:

"Em nói đúng, vậy chị vì cái gì không đối tốt với em chứ."

Diêu Thư Hàm ở trong lòng Thư Nhan sửng sốt một chút, một hồi sau, cô vòng ra phía sau ôm lấy Thư Nhan, tựa như khóc tựa như cười, khẽ nói:

"Đứa ngốc."

Thư Nhan xoa đầu Thư Hàm, cười nói:

"Thư Hàm, chị muốn em nhớ kỹ chị lớn hơn em một tuổi"

Diêu Thư Hàm không hiểu:

"Hửm?"

"Cho nên chị sẽ chiếu cố em, so với em tốt với chị còn tốt hơn." Thư Nhan nói.

Diêu Thư Hàm vùi mặt vào lòng Thư Nhan, đánh lên lưng ai kia một cái:

"Ngữ văn của chị vẫn còn kém lắm, nói cũng có vấn đề."

Thư Nhan cười:

"Không sao, ngữ văn của em tốt, nghe hiểu được mấy câu có vấn đề của chị." lại nói thêm một câu, "Chỉ có em nghe hiểu" Đúng vậy... Diêu Thư Hàm, có lẽ chỉ có em giống như tên ngốc yêu chị nhiều năm như vậy. Bị vũ nhục, bị điện giật, bị thúc ói, bị bạn bè bỏ rơi, bị ba mẹ ghét bỏ, em đều không buông bỏ.

Em đã như vậy, trên thế giới này, muốn chị đi tìm Diêu Thư Hàm thứ hai yêu Thư Nhan như vậy ở đâu bây giờ?

- -------------------------

Cuối tuần hoàn thành hết các bài thi, Cao Thiên Hồng nói với người nhà ra ngoài tản bộ để thư giãn đầu óc, mẹ Cao lo lắng đi cùng một lúc rồi bị ba Cao gọi về.

Ba Cao nói "Con trai lớn như vậy có gì mà không yên lòng." đối với đứa con trai học hành ưu tú chẳng thua kém ai, ông rất thỏa mãn, trừ cái chuyện trước đó vài ngày làm ông không vui, trong cơn tức giận đánh cho đứa nhỏ một trận, bất quá là con trai có chút lệch lạc có sá gì? Đó là do huyết khí phương cương*. Hơn nữa Cao Thiên Hồng ngày hôm sau liền ngoan ngoãn về nhà thừa nhận bản thân lệch lạc, học tập so với trước đây càng cố gắng hơn, thái độ cũng càng ngày càng chính chắn hơn, ba Cao rất hài lòng.

*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

"Học tập mệt mỏi ra ngoài giải lao kết hợp với rèn luyện một chút cũng tốt." Ba Cao nói.

Mẹ Cao vẫn không yên lòng, bà dặn con trai:

"Tiểu Hồng à, ra ngoài mang theo điện thoại, có gì liền gọi điện cho ba mẹ."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi."

Mẹ Cao đuổi tới cửa, ló ra nói:

"Nhớ về nhà trước 8 giờ đó!"

Cao Thiên Hồng chạy chậm phất tay, ý bảo bản thân đã biết.

Ra khỏi tiểu khu, Cao Thiên Hồng chạy như điên về phía trạm xe buýt vừa may lúc này có một chiếc xe buýt đang vọt tới, hắn ngồi ở phía sau bên cạnh cửa sổ, nhét tai nghe vào một bên, nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe âm nhạc. Chỉ chốc lát đã đến hoa viên Cảnh Tường.

Mỗi lần Diêu Thư Hàm đến thăm Ngô Quân Trạch cô đều gọi điện cho hắn trước một ngày, sợ Ngô Quân Trạch có chuyện không tiện gặp mặt. Vừa hay tối nay cô muốn dẫn Thư Nhan đến thăm bởi vì trước đó không lâu Ngô Quân Trạch nói có vài đề toán hắn không biết.

Cao Thiên Hồng vừa tới liền đem Ngô Quân Trạch đặt lên ván cửa, từ vạt áo dưới âm thầm chui vào áo sơ mi bên trong của Ngô Quân Trạch, hắn còn ngại bên trong quá chật chội liền mở hai nút áo của người kia.

Ngô Quân Trạch bị Cao Thiên Hồng hôn đến thở không nổi, cố đẩy đẩy vai người kia:

"Đừng ở cửa!"

Cao Thiên Hồng xoa xoa đầu người kia, ngượng ngùng cười nói:

"Xin lỗi A Trạch, mình quá nhớ cậu."

"Mình cũng nhớ cậu!" Ngô Quân Trạch ôm lấy hắn.

Nhớ tới chút nữa Diêu lão sư của mình sẽ đến, Ngô Quân Trạch ngẩng đầu nói:

"Lát nữa Diêu lão sư sẽ tới, cậu về sớm một chút!"

Nghe Diêu Thư Hàm sắp tới, Cao Thiên Hồng có chút không vui:

"Sao cô ấy lại tới?"

Ngô Quân Trạch bật cười, hắn kéo người kia ngồi trên giường, rót cho hắn một cốc nước.

"Đây là nhà của cô ấy, sao cô ấy không thể tới?" nhìn thấy Cao Thiên Hồng uống hết nước, hắn nói tiếp "Là mình nói có đề mình không biết làm, cô ấy mang bạn tới dạy cho mình."

"Đề gì? Cậu có thể hỏi mình mà." Cao Thiên Hồng không vui.

Ngô Quân Trạch nói:

"Cậu học tập rất bận rộn không cần nghĩ đến mình. Mà cậu có thể bằng lão sư sao?"

Cao Thiên Hồng khinh thường chậc lưỡi một cái.

Ngô Quân Trạch ngồi xuống bên cạnh người kia, bàn tay đặt lên tay Cao Thiên Hồng, đầu tựa vào vai người kia "Mình biết cậu rất lợi hại. Cũng chỉ còn một tháng nữa thôi, hai chúng ta cùng nổ lực hết mình, thi vào cùng một trường đại học." hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cao Thiên Hồng, Cao Thiên Hồng cũng nhìn hắn.

"A Trạch..." Cao Thiên Hồng lẳng lặng nhìn hắn, tay không tự chủ sờ mặt hắn, thấp giọng khẽ gọi tên hắn, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, đem Ngô Quân Trạch chậm rãi ngã xuống, cúi người hôn lên môi hắn.

Ngô Quân Trạch phản xạ có điều kiện ôm ngược lại hắn, thuận theo hôn lại hắn.

"Thiên Hồng, đây là nhà Diêu lão sư, chúng ta không thể..."

Cao Thiên Hồng hôn lên cổ hắn, trấn an:

"Không sao đâu, mình chỉ sờ cậu chút thôi."

Bá một cái mặt Ngô Quân Trạch đỏ lên, hắn quay đầu qua chỗ chỗ khác, ưm một tiếng gật đầu.

"A Trạch mình yêu cậu."

Cao Thiên Hồng nhếch môi, cười có chút ngốc, khóe mắt hướng xuống dưới, hơi hơi có nếp nhăn.

Rõ ràng chỉ là 17 tuổi, đã có nếp nhăn, về sau sẽ thế nào đây. Ngô Quân Trạch cau mày, muốn dùng ngón tay vuốt lên nếp nhăn kia, chỉ cần nhìn thấy hắn cười liền nghĩ: Chỉ cần cậu vui, cái gì cũng được. Mình cảm thấy tốt lắm.

Hai thiếu niên mong nhớ lẫn nhau một ngày không gặp như cách ba thu, vất vả lắm mới có cơ hội thân mật tiếp xúc, khó tránh khỏi cọ sát 'đao thương', Cao Thiên Hồng cố khắc chế vẫn không tránh khỏi một hồi chật vật.

Thanh niên khí vượng kết quả chính là khi Diêu Thư Hàm dẫn Thư Nhan tới, gõ cửa thì Ngô Quân Trạch vội đẩy Cao Thiên Hồng, hoảng loạn thu dọn chiến trường.

Cao Thiên Hồng còn đang mặc áo, Ngô Quân Trạch đã thu dọn giường xong còn thúc người kia nhanh lên một chút, Cao Thiên Hồng nóng vội áo thun cũng mặc ngược, đành phải cởi ra mặc lại.

Ngô Quân Trạch mở cửa, sắc mặt có chút mất tự nhiên nhưng vẫn giả vờ trấn định, nói:

"Chào lão sư!"

Diêu Thư Hàm nhìn vào trong, hỏi:

"Sao vậy, có bạn tới chơi?"

Lúc này Cao Thiên Hồng đi tới, cùng Diêu Thư Hàm chào hỏi:

"Chào Diêu lão sư, em... em tới thăm A Trạch."

Thư Nhan nhìn hắn, xoa chóp mũi, ho nhẹ một tiếng, bước tới bên cạnh Ngô Quân Trạch rồi vỗ vỗ vai hắn:

"Tôi tới giảng bài cho em."

Ngô Quân Trạch sửng sốt, Cao Thiên Hồng cũng có chút kinh ngạc.

Ngô Quân Trạch hỏi:

"Cô là lão sư số học?"

"Năm đó Huyền Lâm Thất Khắc thi toán toàn quốc nhất đẳng, thi tốt nghiệp được 148 điểm, tốt nghiệp D đại số học, trung học hạng nhất, là giáo viên nồng cốt cấp thành phố, giảng cho 2 đứa vài đề bài có xá gì." Thư Nhan chép miệng, nói xong vào thư phòng.

"Cảm ơn lão sư." Ngô Quân Trạch cúi đầu đi theo, len lén nháy mắt với Cao Thiên Hồng.

Diêu Thư Hàm đem kí hiệu mờ ám của 2 đứa nhỏ đặt trong mắt, ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt trong không khí, cô cũng không lên tiếng, cô chỉ chỉ phòng ngủ đang khóa của mình:

"Thiên Hồng em tùy ý nha, cô vào phòng đọc sách."

Cao Thiên Hồng vội xua tay:

"Không sao không sao, cái kia... lão sư em về đây, trễ rồi nhà em cũng thúc giục."

"Được." Diêu Thư Hàm nói, "Trên đường cẩn thận."

"Dạ." Cao Thiên Hồng cùng Ngô Quân Trạch nói lời tạm biệt rồi rời khỏi.

Diêu Thư Hàm đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, hồi lâu cũng không mở tủ sách, cô thở dài.

- -----------------------

Ps. Mai bên Lis coffee có hát giao lưu đó mấy thím dắt vợ đi chơi:v

Tuần mới tốt lành!^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện