"Em cũng là người của chị rồi, chị lo lắng cái gì..."
- -------------------------
Diêu Đỉnh Tùng làm nghề kinh doanh Y- Dược, mở tiệm thuốc, mạng lưới toàn quốc.
Từ khi tốt nghiệp đại học Y khoa S liền tự chủ gây dựng sự nghiệp, anh cả học chuyên nghiên cứu, chị hai anh ba hùn vốn thừa kế việc buôn bán dụng cụ y tế từ cha, còn ông tự lập nhà thuốc riêng. Ngay từ đầu việc buôn bán không hề dễ dàng nhưng cũng may nhà thuốc và dụng cụ chữa bệnh đều có quan hệ với bác sĩ và bệnh nhân, công thương, Cục quản lý thuốc bên kia đều được người nhà lót đường giúp đỡ, 20 năm qua sự nghiệp của Diêu Đỉnh Tùng xem như thành công, không có chết đuối hay ngã xấp mặt như rất nhiều người bắt đầu lập nghiệp.
Nhận được điện thoại của cháu gái, Diêu Đỉnh Tùng liền mời thư ký của viện trưởng bệnh viện tỉnh ăn bữa cơm. Thư ký họ Lưu cùng Diêu Đỉnh Tùng xem như là người quen cũ, trong tay ông ta còn cầm 1% cổ phần xí nghiệp của Diêu Đỉnh Tùng.
Thư lý Lưu vừa nghe cháu gái của Diêu tổng muốn tìm một giường ở bệnh viện của mình, không nói 2 lời liền đồng ý.
"Lão Diêu à, anh nói anh khách khí với tôi làm gì, chuyện muốn một cái giường bệnh, ngày mai tôi sẽ cho anh một phòng bệnh VIP, thủ tục chuyển viện của bệnh nhân kia chỉ cần trực tiếp mang vào là được." Thư ký Lưu cười nói, oán trách Diêu Đỉnh Tùng khách khí với hắn.
Diêu Đỉnh Tùng nói lời cảm ơn, chạm ly với thư lý Lưu:
"Thư ký Lưu, anh không biết cửa bệnh viện Tỉnh của các anh cao thế nào đâu, dù mang cà kheo vẫn không thể nhảy vào được, nếu không sao tôi có dịp đi cầu anh chứ?"
Thư ký Lưu khoát khoát tay:
"Lão Diêu, lời này của anh quá khách khí! Cửa dù cao tới đâu cũng có thể vào, anh xem anh nói với tôi lời này là không đúng rồi!"
"Phải phải, vậy còn không dựa hoàn toàn vào anh Lưu sao." Diêu Đỉnh Tùng rót thêm cho hắn ly rượu.
"Khách khí quá!" bí thư Lưu cau mũi, nhìn trái nhìn phải một cái, tiến sát lên trước nhỏ giọng nói, "Anh Diêu, vài ngày trước toa thuốc đưa cho bên anh ở nhà thuốc đã phê duyệt xong chưa?"
Đôi con ngươi của Diêu Đỉnh Tùng không ngừng chuyển động, đơn thuốc kia là do thư ký Lưu cùng 2 lãnh đạo khác trong bệnh viện kê. Con số trong đó cùng thực tế không khớp, bảng giá hoàn toàn là giả, thực sự đưa vào nhà thuốc căn bản không có mắc như những cái giá kia, nhà thuốc làm báo cáo xx, số tiền chênh lệch ở giữa Diêu Đỉnh Tùng cùng 3 người kia chia 3:7.
Hắn cúi đầu sát tới, đưa tay che miệng nói nhỏ vài câu bên tai thư ký Lưu, thư ký Lưu ban đầu có vẻ giằng co, biểu hiện nghi ngờ nhưng nghe đến cuối cùng thì mặt mày rạng rỡ, ha ha vỗ vỗ lên vai Diêu Đỉnh Tùng:
"Diêu Tổng quả là bạn tốt."
Diêu Đỉnh Tùng cười nhạt, ngồi trở lại, bả vai không tự chủ được run run.
Hắn nghiêm mặt nói:
"Chuyện thư ký Lưu giao phó, chúng tôi nhất định dốc hết sức ứng phó."
Thư ký Lưu cười tủm tỉm, giơ ly rượu chứa chất lỏng đỏ đỏ:
"Diêu tổng, hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!" Diêu Đỉnh Tùng cầm ly rượu chạm vào ly kia.
Bởi vì bên Diêu Đỉnh Tùng an bài ổn thỏa hết nên mẹ của Thư Nhan rất nhanh liền được chuyển vào bệnh viện Tỉnh.
Mời được bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng ở bệnh viện Tỉnh, thư ký Lưu cũng đặc biệt căn dặn bên khoa dùng những thiết bị và thuốc tốt nhất cho mẹ Thư, chi phí ghi cho hắn. Đó là tiền Diêu Đỉnh Tùng gởi vào tài khỏan của hắn lúc Diêu Đỉnh tùng mời khách, còn nói hết thảy chi phí của bệnh nhân kia đều do hắn thanh toán.
Cái kiểu buôn bán vừa có thể kiếm tiền vừa có thể ban ơn lấy lòng người khác thư ký Lưu thích nhất cũng chưa từng bỏ.
Ngày mẹ Thư chuyển vào phòng VIP thư ký Lưu có đánh tiếng 'Bệnh viện luôn quan tâm bệnh nhân" còn mang theo giỏ trái cây, ôm hoa tươi đi thăm bà. Lúc thư ký Lưu xuất hiện ở phòng bệnh của mẹ Thư, không riêng gì người nhà họ Thư cùng Diêu Thư Hàm bất ngờ mà cô y tá nho nhỏ truyền dịch cũng sửng sốt.
Diêu Thư Hàm là người đầu tiên kịp phản ứng, cười cười nghênh đón:
"Là chú Lưu! Con nghe tiểu thúc thường nói tới chú, nói chú y thuật cao minh, có bàn tay vàng."
"Ha ha, là chuyện mấy năm trước rồi!" thư ký Lưu vuốt vuố mái tóc bóng loáng của mình, nói "Chú Lưu của con không còn phẩu thuật nhiều năm rồi, lão Diêu cũng thực là, chuyện năm xưa cứ nhắc mãi, chậc chậc--", ánh mắt của hắn rơi lên người Diêu Thư Hàm, con mắt híp thành một đường, "Con chính là Hàm Hàm, thực sự là nữ nhân mười tám liền thay đổi thành đại cô nương rồi!"
Cô y tá nho nhỏ đổi hết túi dịch liền vội vàng thu dọn ống tiêm băng gạt chạy ra khỏi phòng bệnh, trong bệnh viện có một nội quy bất thành văn, chuyện riêng của lãnh đạo biết càng nhiều chết càng thảm....
"Ai ai, thật xinh đẹp, chậc chậc." thư ký Lưu đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay Diêu Thư Hàm, "Thật xinh đẹp."
Ngồi trên giường bệnh đổ nước ấm cho mẹ mình Thư Nhan chợt quay đầu lại, vừa vặn đem cái màn kia đặt trong mắt.
Mẹ kiếp.
Thư Nhan quẹt mũi, con mẹ nó cái mùi keo xịt tóc. Cô liếc nhìn cái đĩnh bụng tướng quân kia, cười rộ lên chiếc cằm đôi của lão nam nhân kia run run, chỉ cảm thấy chán ghét muốn nôn ra, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là chặt cái móng heo vừa chạm vào tay của cục cưng nhà cô đem cho chó hoang gặm!
Diêu Thư Hàm không lên tiếng, đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, trên mặt vẫn cười:
"Mẹ của bạn thân thể không tốt, nghĩ đến bệnh viện tỉnh điều kiện tốt chuyển qua cũng nhanh, làm phiền tới chú rồi."
"Không phiền không phiền, chú và lão Diêu là bạn cũ, con xem con, còn nhỏ liền giống tiểu thúc của con khách khí như vậy!" thịt mỡ núc ních trên mặt hắn, cười cười còn xoa chóp mũi nhỏ nhắn của Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm nhỏ bé không thể kháng lại chỉ có thể cau mày, lui ra sau hai bước.
Lui được bước thứ 2 liền đụng vào lòng ngực mềm mềm, nhìn lại, là Thư Nhan.
"Vị tiên sinh đây, cảm ơn ngài." Thư Nhan híp mắt cười, một tay ôm lấy Diêu Thư Hàm, làm ra tư thế như chị em tốt, "Ít nhiều nhờ nhà Thư Hàm mới nhận được sự giúp đỡ của ngài."
Ba Thư đang giúp vợ mình uống nước, không tiện đưa tay ra, ông cảm kích nói:
"Lãnh đạo, thực sự làm phiền ngài, cảm ơn, cảm ơn."
Mẹ Thư trong họng ê a ra tiếng, cũng muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, ba Thư không nhìn nổi liền nói:
"Được rồi, tôi biết rồi, bà cũng muốn cảm ơn lãnh đạo, nhiều người như vậy đều giúp bà nói, bà đừng lo lắng."
Được nhiều người trong phòng nói cảm ơn thư ký Lưu rất hưởng thụ, hắn rộng lượng vung tay:
"Aizz, đây là bệnh viện, tuy là tôi thăng lên làm thư ký cho viện trưởng nhiều năm rồi nhưng tôi vẫn là một bác sĩ, trong lòng lúc nào cũng nghĩ cho bệnh nhân."
Ba Thư thở dài, nói: "Lãnh đạo thực sự là bác sĩ nhân ái, mấy năm nay bác sĩ tốt như ngài không còn nhiều." ông nhìn người bạn già của mình xúc động nói "Bà à, xem ra vận khí của bà rất tốt."
Thư ký Lưu cười nói:
"Mong cho bà ấy sớm hồi phục. Công việc của tôi còn khá bận, hôm nay tôi đi trước, rảnh rỗi sẽ trở lại thăm mọi người."
Diêu Thư Hàm đi tiễn ông ta:
"Chú Lưu đi thong thả, có cơ hội con mời chú ăn cơm."
Thư ký Lưu quay đầu cười, nhéo mũi Thư Hàm:
"Được, gọi cả Diêu tổng cùng đi."
"Dạ..." khóe miệng Diêu Thư Hàm kéo kéo thành nụ cười cười, vừa xoay người đã bị ai đó dùng sức nắm lấy cổ tay, dưới chân lảo đảo. Cô vội ổn định lại, nén giọng hét lên với Thư Nhan: "Chị làm gì hả!"
Ánh mắt Thư Nhan có điểm trầm, siết chặt tay, kéo Thư Hàm hướng về phía nhà vệ sinh ở hành lang, đem người ta đẩy mạnh vào một gian phòng, đóng cửa, đè người ta xuống liền hôn.
"Ưm... ưm..." Diêu Thư Hàm 'ưm ưm', trên mặt hơi đỏ đỏ, giơ tay vòng qua lưng Thư Nhan.
Sau khi hôn hít triền miên, Diêu Thư Hàm nhìn khuôn mặt tươi cười thở hổn hển của Thư Nhan, cô cười sát đến liếm lên cánh môi của người yêu.
"Sao, chị giận hả?" Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng xoa má Thư Nhan.
Thư Nhan nắm lấy tay cục cưng của mình, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay:
"Cái gã đầu heo kia lại dám sờ tay em, còn sờ mũi em."
Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn, mím môi ngả vào lòng Thư Nhan:
"Vậy thì sao chứ, trên thực tế cũng không thể cấu thành tội xâm phạm, cũng không thể vì ông ta sờ tay em thì em sẽ tố cáo ông ta tội quấy rối tình dục. Bây giờ, sống trong cái xã hội này đều như vậy, sao, chị không thể nào chưa từng gặp qua?"
Thư Nhan không có trả lời, sắc mặt không tốt lắm, âm trầm.
Diêu Thư Hàm cho rằng trong lòng người ta chán ghét cực độ, thật sự giận mình, nên ngửa đầu hôn hôn cằm người ta:
"A Nhan? Chị đừng nóng giận, sau này em chú ý là được rồi. Hơn nữa... hơn nữa..."
Diêu Thư Hàm nói...tất nhiên là nói không ra tiếng rồi.
"Hữm?" Thư Nhan ôn nhu vuốt ve chiếc cổ thẳng của người yêu, cô cúi đầu hôn lên xương quai xanh của người yêu.
"Nói gì hữm?"
Diêu Thư Hàm cảm giác mặt mình nóng lên cũng bắt đầu muốn bốc khói, khốn kiếp... Thư Nhan chị thật là tên ngốc!
Cô chôn trong lòng Thư Nhan cọ cọ, ồm ồm nói:
"Em cũng là người của chị rồi, chị lo lắng cái gì..."
Trong đầu Thư Nhan thoáng một cái 'bùm bùm'.
Ha ha ha ~ trong lòng Thư Nhan cười thầm, bản mặt giống như lạc đà Alpaca phổ biến trên mạng, cười nhe răng toét miệng, cái bộ dạng kia vừa đắc ý vừa hèn mọn lại còn phô trương nữa.
"Vợ à..." Hai tay Thư Nhan chậm rãi giơ lên, bắt hụt trong không khí mấy lần, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy người yêu, liều mạng đem người yêu ôm vào trong lòng vuốt ve.
Hai người ôm ôm, không biết ai hôn ai, cứ hôn qua hôn lại.
Bất quá cũng phải nói thật, về sau đừng có ở WC hôn môi, cái mùi, ai ai trời ạ...
Lúc mở cửa, một cô bé đang rửa tay ở chỗ bồn rửa tay ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy 2 người, Thư Nhan chân trước bước ra từ phòng riêng, Diêu Thư Hàm chân sau liền nắm tay Thư Nhan xuất hiện.
Cô bé kia đầu tiên là ngây ngẩn cả người sau đó há hốc miệng, vẻ mặt sợ hãi, đóng 2 cái vòi nước vừa mới đóng lại, chạy như gió ra ngoài.
Ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống, cô làm như không thấy, chợt cảm giác bàn tay bị nắm chặt.
Cô giương mắt nhìn khuôn mặt Thư Nhan đang mỉm cười, Thư Nhan hỏi:
"Người đó thấy 2 chúng ta đi ra hình như hiểu sai gì đó?"
Diêu Thư Hàm cười khổ:
"Người đó cũng không nghĩ sai gì."
Thư Nhan lại nói:
"Em đừng sợ."
Diêu Thư Hàm không sợ. Cho tới bây giờ cô không hề sợ người ngoài chán ghét cô như thế nào, ghê tởm cô thế nào, cho dù ba mẹ thất vọng chửi bới cô thế nào thì cô đều tập thành thói quen, cũng dần dần chấp nhận, như vậy mấy người bên ngoài kia không có quan hệ với cô thì có chán ghét ra sao cũng đâu có thương tổn gì đến cô chứ.
Cô bình tĩnh nhìn Thư Nhan, không hế chớp mắt. Cô- Diêu Thư Hàm cho tới bây giờ sợ chỉ có một người.
Người đó chính là chị, Thư Nhan.
Cô sợ Thư Nhan sẽ vì tình cảm của hai người mà bị người khác vũ nhục, bị chụp cái nón đồng tính luyến ái mà phải gánh chịu những nổi đau không đáng phải chịu.
Cô càng sợ Thư Nhan gánh không nổi thị phi, cuối cùng giữa cô và thế tục, Thư Nhan sẽ chọn phía sau...
"Chị muốn nói em: đừng sợ chị không chịu nổi ánh mắt của người chung quanh rồi rời bỏ em." Thư Nhan áp tay lên mặt Diêu Thư Hàm, bắt ánh mắt kia lệch khỏi quỹ đạo đường nhìn của nó trở về vị trí, trầm giọng nói, "Em biết không, bây giờ không phải là em không thể rời bỏ chị, là chị... không thể rời bỏ em."
Diêu Thư Hàm hít hít mũi.
Thư Nhan ôm lấy vai Diêu Thư Hàm, giọng khàn khàn:
"Thân thể của mẹ chị, chị biết rõ, xem như bây giờ cũng..."
"Thư Nhan---"
"Kỳ thực chị và em giống nhau, có vài năm... sống tựa như chết. Chị không biết khi nào nó sẽ đến... mẹ chị... ngày đó chị cũng không biết mình sẽ thế nào nữa... nhưng bà là mẹ chị, toàn bộ trong nhà đều hướng vào chị, cái gì chị cũng không dám làm, cũng không dám mong muốn, chỉ có thể vùi đầu làm việc, kiếm tiền, kiếm nhiều tiền thật nhiều tiền. Em xem, em kiên trì lâu như vậy, chị cũng kiên trì thật lâu rồi... thật sự... chị có thể kiên trì."
"Thư Nhan, em biết em biết. Chị đừng nói nữa." Diêu Thư Hàm ôm lấy Thư Nhan.
Thư Nhan vẫn còn thì thào:
"Vậy em cũng phải biết rằng: vì mẹ, chị kiên trì lâu như vậy. Vì em, chị cũng có thể kiên trì cả đời. Hơn nữa, cùng em chị rất hạnh phúc, không có thống khổ có thể kiên trì."
Nghe thấy tiếng bước chân, Thư Nhan biết có người đang tới, cô vội đứng thẳng người, lau mặt sau đó nói với Diêu Thư Hàm:
"Đi thôi cục cưng, đừng ở chỗ này nữa, cũng không biết mùi gì mà khiếp như vậy."
Diêu Thư Hàm 'xì' bật cười, theo Thư Nhan ra ngoài.
"Chị cũng ngửi thấy mùi đó à, còn không phải tại chị lựa chỗ tốt quá mà. Gay mũi như vậy chắc là xx khử trùng."
Thư Nhan suy nghĩ một chút liền nói:
"Đúng là xx, không phải em học văn sao?"
Diêu Thư Hàm hừ hừ:
"Tốt xấu gì nhà em cũng buôn bán Y- Dược, nước khử trùng này em biết nha."
"Aizz, nhà em giàu như vậy mà chị thấy em lại sống rất kiệm, hóa ra là tiểu thư con nhà giàu."
"Cũng không thể tính là tiểu thư nhà giàu, chỉ là chút buôn bán lẻ, hơn nữa đều là do cô cô thúc thúc kinh doanh, chính xác mà nói không phải nhà em, lần này vừa hay tới tìm tiểu thúc giúp chút chuyện mà thôi."
"Ah..."
Trở lại phòng bệnh, mẹ Thư đã ngủ rồi.
Ba Thư nằm trên giường kép cạnh giường bệnh xem báo.
"Hai đứa về rồi." Ba Thư buông tờ báo nhỏ giọng nói.
Thư Nhan gật đầu, ngồi trên ghế nhìn mẹ mình:
"Mẹ đang ngủ?"
"Ừ." Ba Thư nói, "Hai đứa ra ngoài đi dạo đi, đừng ở đây ồn ào đến mẹ con, ba ở đây coi chừng là được."
Bệnh nhân cần phải được tĩnh dưỡng, mấy người chen nhau ở trong phòng bệnh coi như không nói thì nhích tới nhích lui cũng sẽ phát ra tiếng ồn, Thư Nhan nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì vậy thì cùng Diêu Thư Hàm ra ngoài dạo vòng vòng, tìm một chỗ không người nắm lấy bàn tay be bé, hôn lên đôi môi nhỏ nhỏ kia...
Thư Nhan lắc đầu, aizz, từ lúc nào trong đầu Thư Nhan chỉ chứa đầy những chuyện khanh khanh ta ta chứ?
Ba Thư chợt nhớ tới lời dặn của bác sĩ trước đó, lật lật trong ngăn kéo ở đầu giường tìm được một đơn thuốc.
"Chưa lấy thuốc nữa, A Nhan con với Tiểu Diêu đến tiệm thuốc xem."
"Dạ."
Thư Nhan nhận lấy đơn thuốc, Diêu Thư Hàm cũng tiến tới nhìn, lướt qua những dòng chữ rồng bay phượng múa, thấp giọng nói:
"Giá không đúng, bệnh viện quá đen tối."
Thư Nhan không hiểu mấy thứ đó ngược lại cô biết Diêu Thư Hàm sẽ không hại cô.
"Vậy mình cũng phải đi mua."
Diêu Thư Hàm nói:
"Đừng lại chỗ phát thuốc, em dẫn chị tới tiệm nhỏ của chú, nói tên em với chủ tiệm sẽ không cần đưa tiền."
Thư Nhan nói:
"Em quả thật là bảo bối."
Diêu Thư Hàm le lưỡi.
Khu vực lân cận bệnh viện rất nhiều tiệm thuốc, Diêu Đỉnh Tùng mở 2 chi nhánh gần đó.
Diêu Thư Hàm dẫn Thư Nhan đến một ngôi nhà tương đối lớn, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, Thư Nhan đúng thật là ngốc khi chạy đến quầy thu tiền hỏi cô gái mặc áo blouse trắng rằng chủ tiệm đâu, kết quả cô gái đó nói với cô rằng chủ tiệm thường không đến tiệm, có việc mới đến...
Thư Nhan muốn ngất, cô cào tóc rồi đi xuyên qua các giá hàng tìm Diêu Thư Hàm.
"Hàm Hàm à, họ nói chủ tiệm không ở đây."
Diêu Thư Hư bắt lấy Thư Nhan, chỉ chỉ người con gái tóc ngắn mặc đồ đen áo tay ngắn đứng ở trước quầy thuốc Đông y:
"A Nhan, chị nhìn kìa, đó không phải là chị Tình sao?"
- -----------------
Dạo này người ta cứ kéo nhau vào WC hôn hít này nọ sao không lên giường sạch sẽ thơm tho:v
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
Nay Lis đóng cửa, chẹp hết chỗ dung thân:/
- -------------------------
Diêu Đỉnh Tùng làm nghề kinh doanh Y- Dược, mở tiệm thuốc, mạng lưới toàn quốc.
Từ khi tốt nghiệp đại học Y khoa S liền tự chủ gây dựng sự nghiệp, anh cả học chuyên nghiên cứu, chị hai anh ba hùn vốn thừa kế việc buôn bán dụng cụ y tế từ cha, còn ông tự lập nhà thuốc riêng. Ngay từ đầu việc buôn bán không hề dễ dàng nhưng cũng may nhà thuốc và dụng cụ chữa bệnh đều có quan hệ với bác sĩ và bệnh nhân, công thương, Cục quản lý thuốc bên kia đều được người nhà lót đường giúp đỡ, 20 năm qua sự nghiệp của Diêu Đỉnh Tùng xem như thành công, không có chết đuối hay ngã xấp mặt như rất nhiều người bắt đầu lập nghiệp.
Nhận được điện thoại của cháu gái, Diêu Đỉnh Tùng liền mời thư ký của viện trưởng bệnh viện tỉnh ăn bữa cơm. Thư ký họ Lưu cùng Diêu Đỉnh Tùng xem như là người quen cũ, trong tay ông ta còn cầm 1% cổ phần xí nghiệp của Diêu Đỉnh Tùng.
Thư lý Lưu vừa nghe cháu gái của Diêu tổng muốn tìm một giường ở bệnh viện của mình, không nói 2 lời liền đồng ý.
"Lão Diêu à, anh nói anh khách khí với tôi làm gì, chuyện muốn một cái giường bệnh, ngày mai tôi sẽ cho anh một phòng bệnh VIP, thủ tục chuyển viện của bệnh nhân kia chỉ cần trực tiếp mang vào là được." Thư ký Lưu cười nói, oán trách Diêu Đỉnh Tùng khách khí với hắn.
Diêu Đỉnh Tùng nói lời cảm ơn, chạm ly với thư lý Lưu:
"Thư ký Lưu, anh không biết cửa bệnh viện Tỉnh của các anh cao thế nào đâu, dù mang cà kheo vẫn không thể nhảy vào được, nếu không sao tôi có dịp đi cầu anh chứ?"
Thư ký Lưu khoát khoát tay:
"Lão Diêu, lời này của anh quá khách khí! Cửa dù cao tới đâu cũng có thể vào, anh xem anh nói với tôi lời này là không đúng rồi!"
"Phải phải, vậy còn không dựa hoàn toàn vào anh Lưu sao." Diêu Đỉnh Tùng rót thêm cho hắn ly rượu.
"Khách khí quá!" bí thư Lưu cau mũi, nhìn trái nhìn phải một cái, tiến sát lên trước nhỏ giọng nói, "Anh Diêu, vài ngày trước toa thuốc đưa cho bên anh ở nhà thuốc đã phê duyệt xong chưa?"
Đôi con ngươi của Diêu Đỉnh Tùng không ngừng chuyển động, đơn thuốc kia là do thư ký Lưu cùng 2 lãnh đạo khác trong bệnh viện kê. Con số trong đó cùng thực tế không khớp, bảng giá hoàn toàn là giả, thực sự đưa vào nhà thuốc căn bản không có mắc như những cái giá kia, nhà thuốc làm báo cáo xx, số tiền chênh lệch ở giữa Diêu Đỉnh Tùng cùng 3 người kia chia 3:7.
Hắn cúi đầu sát tới, đưa tay che miệng nói nhỏ vài câu bên tai thư ký Lưu, thư ký Lưu ban đầu có vẻ giằng co, biểu hiện nghi ngờ nhưng nghe đến cuối cùng thì mặt mày rạng rỡ, ha ha vỗ vỗ lên vai Diêu Đỉnh Tùng:
"Diêu Tổng quả là bạn tốt."
Diêu Đỉnh Tùng cười nhạt, ngồi trở lại, bả vai không tự chủ được run run.
Hắn nghiêm mặt nói:
"Chuyện thư ký Lưu giao phó, chúng tôi nhất định dốc hết sức ứng phó."
Thư ký Lưu cười tủm tỉm, giơ ly rượu chứa chất lỏng đỏ đỏ:
"Diêu tổng, hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!" Diêu Đỉnh Tùng cầm ly rượu chạm vào ly kia.
Bởi vì bên Diêu Đỉnh Tùng an bài ổn thỏa hết nên mẹ của Thư Nhan rất nhanh liền được chuyển vào bệnh viện Tỉnh.
Mời được bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng ở bệnh viện Tỉnh, thư ký Lưu cũng đặc biệt căn dặn bên khoa dùng những thiết bị và thuốc tốt nhất cho mẹ Thư, chi phí ghi cho hắn. Đó là tiền Diêu Đỉnh Tùng gởi vào tài khỏan của hắn lúc Diêu Đỉnh tùng mời khách, còn nói hết thảy chi phí của bệnh nhân kia đều do hắn thanh toán.
Cái kiểu buôn bán vừa có thể kiếm tiền vừa có thể ban ơn lấy lòng người khác thư ký Lưu thích nhất cũng chưa từng bỏ.
Ngày mẹ Thư chuyển vào phòng VIP thư ký Lưu có đánh tiếng 'Bệnh viện luôn quan tâm bệnh nhân" còn mang theo giỏ trái cây, ôm hoa tươi đi thăm bà. Lúc thư ký Lưu xuất hiện ở phòng bệnh của mẹ Thư, không riêng gì người nhà họ Thư cùng Diêu Thư Hàm bất ngờ mà cô y tá nho nhỏ truyền dịch cũng sửng sốt.
Diêu Thư Hàm là người đầu tiên kịp phản ứng, cười cười nghênh đón:
"Là chú Lưu! Con nghe tiểu thúc thường nói tới chú, nói chú y thuật cao minh, có bàn tay vàng."
"Ha ha, là chuyện mấy năm trước rồi!" thư ký Lưu vuốt vuố mái tóc bóng loáng của mình, nói "Chú Lưu của con không còn phẩu thuật nhiều năm rồi, lão Diêu cũng thực là, chuyện năm xưa cứ nhắc mãi, chậc chậc--", ánh mắt của hắn rơi lên người Diêu Thư Hàm, con mắt híp thành một đường, "Con chính là Hàm Hàm, thực sự là nữ nhân mười tám liền thay đổi thành đại cô nương rồi!"
Cô y tá nho nhỏ đổi hết túi dịch liền vội vàng thu dọn ống tiêm băng gạt chạy ra khỏi phòng bệnh, trong bệnh viện có một nội quy bất thành văn, chuyện riêng của lãnh đạo biết càng nhiều chết càng thảm....
"Ai ai, thật xinh đẹp, chậc chậc." thư ký Lưu đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay Diêu Thư Hàm, "Thật xinh đẹp."
Ngồi trên giường bệnh đổ nước ấm cho mẹ mình Thư Nhan chợt quay đầu lại, vừa vặn đem cái màn kia đặt trong mắt.
Mẹ kiếp.
Thư Nhan quẹt mũi, con mẹ nó cái mùi keo xịt tóc. Cô liếc nhìn cái đĩnh bụng tướng quân kia, cười rộ lên chiếc cằm đôi của lão nam nhân kia run run, chỉ cảm thấy chán ghét muốn nôn ra, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là chặt cái móng heo vừa chạm vào tay của cục cưng nhà cô đem cho chó hoang gặm!
Diêu Thư Hàm không lên tiếng, đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, trên mặt vẫn cười:
"Mẹ của bạn thân thể không tốt, nghĩ đến bệnh viện tỉnh điều kiện tốt chuyển qua cũng nhanh, làm phiền tới chú rồi."
"Không phiền không phiền, chú và lão Diêu là bạn cũ, con xem con, còn nhỏ liền giống tiểu thúc của con khách khí như vậy!" thịt mỡ núc ních trên mặt hắn, cười cười còn xoa chóp mũi nhỏ nhắn của Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm nhỏ bé không thể kháng lại chỉ có thể cau mày, lui ra sau hai bước.
Lui được bước thứ 2 liền đụng vào lòng ngực mềm mềm, nhìn lại, là Thư Nhan.
"Vị tiên sinh đây, cảm ơn ngài." Thư Nhan híp mắt cười, một tay ôm lấy Diêu Thư Hàm, làm ra tư thế như chị em tốt, "Ít nhiều nhờ nhà Thư Hàm mới nhận được sự giúp đỡ của ngài."
Ba Thư đang giúp vợ mình uống nước, không tiện đưa tay ra, ông cảm kích nói:
"Lãnh đạo, thực sự làm phiền ngài, cảm ơn, cảm ơn."
Mẹ Thư trong họng ê a ra tiếng, cũng muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, ba Thư không nhìn nổi liền nói:
"Được rồi, tôi biết rồi, bà cũng muốn cảm ơn lãnh đạo, nhiều người như vậy đều giúp bà nói, bà đừng lo lắng."
Được nhiều người trong phòng nói cảm ơn thư ký Lưu rất hưởng thụ, hắn rộng lượng vung tay:
"Aizz, đây là bệnh viện, tuy là tôi thăng lên làm thư ký cho viện trưởng nhiều năm rồi nhưng tôi vẫn là một bác sĩ, trong lòng lúc nào cũng nghĩ cho bệnh nhân."
Ba Thư thở dài, nói: "Lãnh đạo thực sự là bác sĩ nhân ái, mấy năm nay bác sĩ tốt như ngài không còn nhiều." ông nhìn người bạn già của mình xúc động nói "Bà à, xem ra vận khí của bà rất tốt."
Thư ký Lưu cười nói:
"Mong cho bà ấy sớm hồi phục. Công việc của tôi còn khá bận, hôm nay tôi đi trước, rảnh rỗi sẽ trở lại thăm mọi người."
Diêu Thư Hàm đi tiễn ông ta:
"Chú Lưu đi thong thả, có cơ hội con mời chú ăn cơm."
Thư ký Lưu quay đầu cười, nhéo mũi Thư Hàm:
"Được, gọi cả Diêu tổng cùng đi."
"Dạ..." khóe miệng Diêu Thư Hàm kéo kéo thành nụ cười cười, vừa xoay người đã bị ai đó dùng sức nắm lấy cổ tay, dưới chân lảo đảo. Cô vội ổn định lại, nén giọng hét lên với Thư Nhan: "Chị làm gì hả!"
Ánh mắt Thư Nhan có điểm trầm, siết chặt tay, kéo Thư Hàm hướng về phía nhà vệ sinh ở hành lang, đem người ta đẩy mạnh vào một gian phòng, đóng cửa, đè người ta xuống liền hôn.
"Ưm... ưm..." Diêu Thư Hàm 'ưm ưm', trên mặt hơi đỏ đỏ, giơ tay vòng qua lưng Thư Nhan.
Sau khi hôn hít triền miên, Diêu Thư Hàm nhìn khuôn mặt tươi cười thở hổn hển của Thư Nhan, cô cười sát đến liếm lên cánh môi của người yêu.
"Sao, chị giận hả?" Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng xoa má Thư Nhan.
Thư Nhan nắm lấy tay cục cưng của mình, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay:
"Cái gã đầu heo kia lại dám sờ tay em, còn sờ mũi em."
Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn, mím môi ngả vào lòng Thư Nhan:
"Vậy thì sao chứ, trên thực tế cũng không thể cấu thành tội xâm phạm, cũng không thể vì ông ta sờ tay em thì em sẽ tố cáo ông ta tội quấy rối tình dục. Bây giờ, sống trong cái xã hội này đều như vậy, sao, chị không thể nào chưa từng gặp qua?"
Thư Nhan không có trả lời, sắc mặt không tốt lắm, âm trầm.
Diêu Thư Hàm cho rằng trong lòng người ta chán ghét cực độ, thật sự giận mình, nên ngửa đầu hôn hôn cằm người ta:
"A Nhan? Chị đừng nóng giận, sau này em chú ý là được rồi. Hơn nữa... hơn nữa..."
Diêu Thư Hàm nói...tất nhiên là nói không ra tiếng rồi.
"Hữm?" Thư Nhan ôn nhu vuốt ve chiếc cổ thẳng của người yêu, cô cúi đầu hôn lên xương quai xanh của người yêu.
"Nói gì hữm?"
Diêu Thư Hàm cảm giác mặt mình nóng lên cũng bắt đầu muốn bốc khói, khốn kiếp... Thư Nhan chị thật là tên ngốc!
Cô chôn trong lòng Thư Nhan cọ cọ, ồm ồm nói:
"Em cũng là người của chị rồi, chị lo lắng cái gì..."
Trong đầu Thư Nhan thoáng một cái 'bùm bùm'.
Ha ha ha ~ trong lòng Thư Nhan cười thầm, bản mặt giống như lạc đà Alpaca phổ biến trên mạng, cười nhe răng toét miệng, cái bộ dạng kia vừa đắc ý vừa hèn mọn lại còn phô trương nữa.
"Vợ à..." Hai tay Thư Nhan chậm rãi giơ lên, bắt hụt trong không khí mấy lần, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy người yêu, liều mạng đem người yêu ôm vào trong lòng vuốt ve.
Hai người ôm ôm, không biết ai hôn ai, cứ hôn qua hôn lại.
Bất quá cũng phải nói thật, về sau đừng có ở WC hôn môi, cái mùi, ai ai trời ạ...
Lúc mở cửa, một cô bé đang rửa tay ở chỗ bồn rửa tay ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy 2 người, Thư Nhan chân trước bước ra từ phòng riêng, Diêu Thư Hàm chân sau liền nắm tay Thư Nhan xuất hiện.
Cô bé kia đầu tiên là ngây ngẩn cả người sau đó há hốc miệng, vẻ mặt sợ hãi, đóng 2 cái vòi nước vừa mới đóng lại, chạy như gió ra ngoài.
Ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống, cô làm như không thấy, chợt cảm giác bàn tay bị nắm chặt.
Cô giương mắt nhìn khuôn mặt Thư Nhan đang mỉm cười, Thư Nhan hỏi:
"Người đó thấy 2 chúng ta đi ra hình như hiểu sai gì đó?"
Diêu Thư Hàm cười khổ:
"Người đó cũng không nghĩ sai gì."
Thư Nhan lại nói:
"Em đừng sợ."
Diêu Thư Hàm không sợ. Cho tới bây giờ cô không hề sợ người ngoài chán ghét cô như thế nào, ghê tởm cô thế nào, cho dù ba mẹ thất vọng chửi bới cô thế nào thì cô đều tập thành thói quen, cũng dần dần chấp nhận, như vậy mấy người bên ngoài kia không có quan hệ với cô thì có chán ghét ra sao cũng đâu có thương tổn gì đến cô chứ.
Cô bình tĩnh nhìn Thư Nhan, không hế chớp mắt. Cô- Diêu Thư Hàm cho tới bây giờ sợ chỉ có một người.
Người đó chính là chị, Thư Nhan.
Cô sợ Thư Nhan sẽ vì tình cảm của hai người mà bị người khác vũ nhục, bị chụp cái nón đồng tính luyến ái mà phải gánh chịu những nổi đau không đáng phải chịu.
Cô càng sợ Thư Nhan gánh không nổi thị phi, cuối cùng giữa cô và thế tục, Thư Nhan sẽ chọn phía sau...
"Chị muốn nói em: đừng sợ chị không chịu nổi ánh mắt của người chung quanh rồi rời bỏ em." Thư Nhan áp tay lên mặt Diêu Thư Hàm, bắt ánh mắt kia lệch khỏi quỹ đạo đường nhìn của nó trở về vị trí, trầm giọng nói, "Em biết không, bây giờ không phải là em không thể rời bỏ chị, là chị... không thể rời bỏ em."
Diêu Thư Hàm hít hít mũi.
Thư Nhan ôm lấy vai Diêu Thư Hàm, giọng khàn khàn:
"Thân thể của mẹ chị, chị biết rõ, xem như bây giờ cũng..."
"Thư Nhan---"
"Kỳ thực chị và em giống nhau, có vài năm... sống tựa như chết. Chị không biết khi nào nó sẽ đến... mẹ chị... ngày đó chị cũng không biết mình sẽ thế nào nữa... nhưng bà là mẹ chị, toàn bộ trong nhà đều hướng vào chị, cái gì chị cũng không dám làm, cũng không dám mong muốn, chỉ có thể vùi đầu làm việc, kiếm tiền, kiếm nhiều tiền thật nhiều tiền. Em xem, em kiên trì lâu như vậy, chị cũng kiên trì thật lâu rồi... thật sự... chị có thể kiên trì."
"Thư Nhan, em biết em biết. Chị đừng nói nữa." Diêu Thư Hàm ôm lấy Thư Nhan.
Thư Nhan vẫn còn thì thào:
"Vậy em cũng phải biết rằng: vì mẹ, chị kiên trì lâu như vậy. Vì em, chị cũng có thể kiên trì cả đời. Hơn nữa, cùng em chị rất hạnh phúc, không có thống khổ có thể kiên trì."
Nghe thấy tiếng bước chân, Thư Nhan biết có người đang tới, cô vội đứng thẳng người, lau mặt sau đó nói với Diêu Thư Hàm:
"Đi thôi cục cưng, đừng ở chỗ này nữa, cũng không biết mùi gì mà khiếp như vậy."
Diêu Thư Hàm 'xì' bật cười, theo Thư Nhan ra ngoài.
"Chị cũng ngửi thấy mùi đó à, còn không phải tại chị lựa chỗ tốt quá mà. Gay mũi như vậy chắc là xx khử trùng."
Thư Nhan suy nghĩ một chút liền nói:
"Đúng là xx, không phải em học văn sao?"
Diêu Thư Hàm hừ hừ:
"Tốt xấu gì nhà em cũng buôn bán Y- Dược, nước khử trùng này em biết nha."
"Aizz, nhà em giàu như vậy mà chị thấy em lại sống rất kiệm, hóa ra là tiểu thư con nhà giàu."
"Cũng không thể tính là tiểu thư nhà giàu, chỉ là chút buôn bán lẻ, hơn nữa đều là do cô cô thúc thúc kinh doanh, chính xác mà nói không phải nhà em, lần này vừa hay tới tìm tiểu thúc giúp chút chuyện mà thôi."
"Ah..."
Trở lại phòng bệnh, mẹ Thư đã ngủ rồi.
Ba Thư nằm trên giường kép cạnh giường bệnh xem báo.
"Hai đứa về rồi." Ba Thư buông tờ báo nhỏ giọng nói.
Thư Nhan gật đầu, ngồi trên ghế nhìn mẹ mình:
"Mẹ đang ngủ?"
"Ừ." Ba Thư nói, "Hai đứa ra ngoài đi dạo đi, đừng ở đây ồn ào đến mẹ con, ba ở đây coi chừng là được."
Bệnh nhân cần phải được tĩnh dưỡng, mấy người chen nhau ở trong phòng bệnh coi như không nói thì nhích tới nhích lui cũng sẽ phát ra tiếng ồn, Thư Nhan nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì vậy thì cùng Diêu Thư Hàm ra ngoài dạo vòng vòng, tìm một chỗ không người nắm lấy bàn tay be bé, hôn lên đôi môi nhỏ nhỏ kia...
Thư Nhan lắc đầu, aizz, từ lúc nào trong đầu Thư Nhan chỉ chứa đầy những chuyện khanh khanh ta ta chứ?
Ba Thư chợt nhớ tới lời dặn của bác sĩ trước đó, lật lật trong ngăn kéo ở đầu giường tìm được một đơn thuốc.
"Chưa lấy thuốc nữa, A Nhan con với Tiểu Diêu đến tiệm thuốc xem."
"Dạ."
Thư Nhan nhận lấy đơn thuốc, Diêu Thư Hàm cũng tiến tới nhìn, lướt qua những dòng chữ rồng bay phượng múa, thấp giọng nói:
"Giá không đúng, bệnh viện quá đen tối."
Thư Nhan không hiểu mấy thứ đó ngược lại cô biết Diêu Thư Hàm sẽ không hại cô.
"Vậy mình cũng phải đi mua."
Diêu Thư Hàm nói:
"Đừng lại chỗ phát thuốc, em dẫn chị tới tiệm nhỏ của chú, nói tên em với chủ tiệm sẽ không cần đưa tiền."
Thư Nhan nói:
"Em quả thật là bảo bối."
Diêu Thư Hàm le lưỡi.
Khu vực lân cận bệnh viện rất nhiều tiệm thuốc, Diêu Đỉnh Tùng mở 2 chi nhánh gần đó.
Diêu Thư Hàm dẫn Thư Nhan đến một ngôi nhà tương đối lớn, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, Thư Nhan đúng thật là ngốc khi chạy đến quầy thu tiền hỏi cô gái mặc áo blouse trắng rằng chủ tiệm đâu, kết quả cô gái đó nói với cô rằng chủ tiệm thường không đến tiệm, có việc mới đến...
Thư Nhan muốn ngất, cô cào tóc rồi đi xuyên qua các giá hàng tìm Diêu Thư Hàm.
"Hàm Hàm à, họ nói chủ tiệm không ở đây."
Diêu Thư Hư bắt lấy Thư Nhan, chỉ chỉ người con gái tóc ngắn mặc đồ đen áo tay ngắn đứng ở trước quầy thuốc Đông y:
"A Nhan, chị nhìn kìa, đó không phải là chị Tình sao?"
- -----------------
Dạo này người ta cứ kéo nhau vào WC hôn hít này nọ sao không lên giường sạch sẽ thơm tho:v
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
Nay Lis đóng cửa, chẹp hết chỗ dung thân:/
Danh sách chương