"Dì xấu nói: tiểu hòa thượng xuống núi hóa duyên, lão hòa thượng có dặn dưới chân núi nữ nhân là lão hổ, nghìn vạn lần phải tránh."

- ---------------------------

Buổi chiều đón tiểu Hòa xong, Diêu Thư Hàm liền theo Thư Nhan đến bệnh viện bồi mẹ Thư.

Diêu Thư Hàm chọt chọt hạt đậu trên đầu tiểu Hòa, tiểu đậu lắc lư, tiểu Hòa vội dùng tay che lại.

"Ai mua nó cho em, mỗi ngày đều mang vậy?" Diêu Thư Hàm cười hỏi.

Thư Nhan vừa nhìn cảm thấy hạt đậu này không tệ, cô nghĩ nên mua một cái cho cục cưng nhà cô đội thử.

Tiểu Hòa bập bập cắn cái bánh dày nhỏ, hai má phòng lên tròn tròn, mơ hồ nói:

"Dì Hứa."

Dì Hứa? Hứa Tình?

"Nếu mẹ không có ở nhà, có phải đều là dì Hứa ở cùng em?" Thư Nhan đột nhiên hỏi.

Diêu Thư Hàm có điểm kinh ngạc nhìn Thư Nhan.

"Chị chen vô làm gì."

Thư Nhan rụt cổ nhún vai:

"Thuận miệng nên hỏi thôi à ~"

Tiểu Hòa lại nói "Đúng vậy." dùng sức gật đầu, hạt đậu cũng lắc lư theo.

Diêu Thư Hàm giữ lấy hạt đậu đung đưa, dẫn tiểu Hòa đi xuống lối đi của trạm xe lửa, Thư Nhan đi ở phía sau 2 người, một tay khẽ ôm eo Diêu Thư Hàm.

Đi xuống cầu thang, đợi xe lửa không ít người, thỉnh thoảng có vài nam nhân len lén liếc mắt nhìn Diêu Thư Hàm. Vừa mới bắt đầu cũng không sao, sau khi chiếc tàu ở đối diện chạy qua, không ít người đổi chỗ ngồi, người mỗi lúc một nhiều hơn, nhìn chằm chằm cũng nhiều hơn.

Thư Nhan không nhịn được nữa, lấy cái nón che nắng xuống đội lên đầu Diêu Thư Hàm.

"Chị làm gì vậy?"

Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan.

Một làn gió thổi qua, cửa kiếng trước mặt từ từ mở ra, loa báo đến trạm kế tiếp vang lên.

"Lên xe." Thư Nhan hất cằm nói. . truyen bac chien

Diêu Thư Hàm tháo nón xuống, khóe miệng cong xuống:

"Bệnh thần kinh."

Trên xe ở đối diện còn dư một chỗ, Thư Nhan đè vai Diêu Thư Hàm để Diêu Thư Hàm ngồi xuống, sau đó kéo tay tiểu Hòa:

"Tiểu mập mạp đi qua cho chị họ ôm đi."

Tiểu Hòa không vui, bĩu môi, giãy dụa:

"Người ta không phải tiểu mập mạp!"

Thư Nhan tiện tay bóp cái bụng mập mạp của thằng bé, chạm vào thịt toàn thịt, cả phiến mỡ lập tức giống như sóng nước dập dờn trên sông Hồng Hồ.

"Giống như mấy cái phao bơi mà còn không phải mập. Không nghe lời chị đem em đến nhà máy lọc dầu rán mỡ bây giờ." Thư Nhan hung hăng nói.

Vốn trong lòng Thư Nhan ngứa ngấy nổi lên vì bị coi thường, muốn hù cái bóng đèn phá hoại thế giới hai người của cô và Diêu Thư Hàm, ai biết cái thằng nhỏ này lá gan còn nhỏ hơn chuột, hù một chút liền khóc.

Tiểu Hòa 'oa~' một tiếng bật khóc, xoay người úp sấp trong lòng Diêu Thư Hàm, hạt đậu bị cọ đến nổi lệch luôn.

Diêu Thư Hàm vừa vỗ về đứa nhỏ vừa tức giận hung Thư Nhan:

"Chị làm cái gì vậy hả, đang yên lành đi hù thằng nhỏ, da ngứa muốn ăn đòn!?"

Thư Nhan quẹt mũi, kéo cái tay vịn trên trần xe cơ thể lắc lư:

"Ngược lại em luôn chỉ biết thương người khác, không biết thương người ta."

Diêu Thư Hàm cười khẽ, chớp chớp mắt:

"Thư Nhan chị chờ tối nay về em xử lý chị."

Thư Nhan cười nói:

"Tiểu mập mạp, con trai không dễ rơi lệ, khóc thành bộ dạng như vậy tiểu nữ sinh sẽ không thèm em."

Lời này dùng được, tiểu Hòa vừa nghe lập tức nín khóc, ở trong lòng Diêu Thư Hàm an tĩnh hơn một chút, hắn quay đầu nước mắt lưng tròng nhìn Thư Nhan:

"Thực sao?"

Thư Nhan nháy mắt:

"Lừa em là con chó nhỏ."

"Chị vốn là chó nhỏ." Diêu Thư Hàm chu miệng bồi một câu.

Thư Nhan cũng không khách khí đáp lễ:

"Vậy em là gì? Vợ-chó-nhỏ?"

Diêu Thư Hàm đá tên kia một cái:

"Thư Nhan chị nha, muốn chết!?"

Thư Nhan cười, ngồi xổm xuống lau sạch nước mắt trên mặt tiểu Hòa, đưa ngón út lên:

"Chị không lừa em, chỉ cần em không khóc, sau này sẽ có thật nhiều tiểu nữ sinh thích em, tiểu nam sinh cũng thích em. Tới, chị với em ngoéo tay."

Tiểu Hòa nhìn chằm chằm Thư Nhan, giơ ngón út lên, nhìn một hồi, sau đó bĩu môi chậm rãi gật đầu, vươn ngón tay út móc lấy ngón tay của Thư Nhan.

"Ngoéo tay treo cổ, 100 năm không cho phép thay đổi."

Ngoéo tay xong, Thư Nhan ngồi dậy còn chưa vững thì chợt nghe tiếng tiểu Hòa giòn giả nói:

"Cảm ơn dì cùng con ngoéo tay. Nhưng là con không muốn tiểu nam sinh thích mình, tiểu nữ sinh thì được."

"Phốc--" nhịn không được Diêu Thư Hàm cười đến nổi nhoài người lên cửa sổ xe.

Thư Nhan trượt chân nhào tới cây cột bên cạnh, vội dùng tay nắm chặt.

"Không phải, tiểu mập mạp, sao em ấy là chị còn chị thì là dì?" Thư Nhan nghiêm túc hỏi.

Tiểu Hòa cắn ngón tay suy nghĩ một hồi, nói:

"Thật ra dựa theo tuổi tác thì chính là dì, nhưng chị họ là con của đại thúc, 100 năm cũng phải gọi là chị họ, còn người chính là dì."

"Ha ha ha ha" Diêu Thư Hàm vỗ đùi.

Hài tử ngây thơ thật thà trả lời làm cho những hành khách bên cạnh cũng bị chọc cười, cụ bà ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm cười nói:

"Đứa trẻ này thật đáng yêu."

Thư Nhan hoàn toàn không chiếm được chỗ tốt, dứt khoát im miệng không nói, thật vất vả mới đến được trạm bệnh viện, Thư Nhan vội kêu lên:

"Xuống xe, xuống xe!"

"Xuống xe nha!" tiểu Hòa xuống xe rất hăng hái, chạy ào đi ra, Diêu Thư Hàm cũng vội vàng đuổi theo sát đứa nhỏ, Thư Nhan không vội, chậm rãi đi ở sau, cứ nhìn Diêu Thư Hàm chạy ở phía trước, cái mông lắc qua lắc lại, tròn tròn...

- ----------------

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thư Nhan còn chưa kịp kêu tiếng 'Mẹ' liền thấy người ngồi trên ghế trước giường bệnh.

Diêu Thư Hàm ở bên ngoài dặn tiểu Hòa không được sờ loạn này nọ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thư Nhan còn đứng chặn ở cửa.

"Vào đi chứ" Diêu Thư Hàm nói.

Thư Nhan vẫn đứng đó không di chuyển.

Diêu Thư Hàm kỳ quái nhìn Thư Nhan sau đó nhìn vào bên trong phòng bệnh.

"Anh Diệp." Diêu Thư Hàm có chút bất ngờ kêu lên.

Diệp Minh đang cùng mẹ Thư nói gì đó, mẹ Thư trên mặt mỉm cười an tĩnh nghe, nghe Diêu Thư Hàm kêu 2 người đều quay đầu qua nhìn.

Diệp Minh mỉm cười, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào mái tóc rối bời của hắn.

"Tiểu Diêu, Thư Nhan." Diệp Minh cười, nói.

Sắc mặt Thư Nhan trầm xuống, bước tới bên cạnh giường bệnh, hỏi mẹ Thư vài câu cảm thấy thế nào, sau đó nhìn về phía Diệp Minh:

"Bác sĩ Diệp, cảm ơn đã đến thăm mẹ em."

"À, đều là đồng hương, nếu như sớm biết thân thể chị Phương không tốt, anh nhất định sẽ trợ giúp." Diệp Minh trả lời, nhìn cái đầu nhỏ của tiểu Hòa ló ở sau lưng Diêu Thư Hàm.

Đứa nhỏ mở to đôi mắt đen láy sáng rực nhìn hắn.

Diệp Minh cười, hỏi Diêu Thư Hàm:

"Đứa nhỏ này thật đáng yêu, con của tiểu Diêu sao?"

"Không phải, đây là em họ của em." Diêu Thư Hàm vội nói, cô không thể có đứa con lớn như vậy, nếu như có, vậy không phải năm 20 tuổi đã mang thai sao?

"Ah.." Diệp Minh cười, áy náy "Thật ngại quá, là anh thất lễ. Đó là con của trưởng bối của em."

Diêu Thư Hàm nói:

"Dạ, đây là con trai của tiểu thúc, ba mẹ đứa nhỏ bình thường bận rộn không có thời gian quản, vừa hay mấy ngày nay em ở đây nên dẫn thằng bé đến chơi."

Diệp Minh gật đầu, chậm rãi đi tới, hạ người xuống điểm điểm hạt đậu trên đầu thằng bé, tiểu Hòa lui về phía sau, rụt đầu lại, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm hắn.

"Bạn nhỏ tên gì, mấy tuổi?" Diệp Minh cười hỏi.

Tiểu Hòa ưỡn ngực bi bô nói:

"Con tên là Diêu Minh Hòa, 7 tuổi rưỡi."

Diêu Thư Hàm cười sờ mái tóc bù xù của thằng bé, trong đám trẻ trong nhà thì tiểu Hòa là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, con trai nhà nhị cô là một công tử bột, 23 tuổi liền làm cha, con tam thúc có tiền đồ thì có tiền đồ thật, chỉ là cả ngày nét mặt âm trầm không thích nói chuyện, vẫn là tiểu Hòa đáng yêu nhất.

"Thúc thúc?" Tiểu Hòa nghiêng đầu gọi.

"Sao?" Diệp Minh thu hồi ánh mắtnhìn vào khoảng không sau lưng tiểu Hòa lại, một lần nữa đặt lên người thằng bé, hắn nhìn gương mặt tiểu Hòa, đưa tay sờ lên gương mặt đô đô thịt của thằng bé, nhẹ giọng nói, "Lại gầy đi rồi."

Tiểu Hòa mất hứng, tránh khỏi tay Diệp Minh, "Thúc thúc cũng là người xấu, cùng dì xấu giống nhau, đều nói tiểu Hòa mập!", xoay mông nhào vào lòng Diêu Thư Hàm, "Chỉ có chị họ là tốt nhất."

"Tiểu mập mạp có phải muốn đi nhà máy lọc dầu không!?" Thư Nhan rống lên với đứa nhỏ, mẹ Thư ánh mắt như cười nhìn Thư Nhan, Thư Nhan ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Diệp Minh không quá lưu tâm đến việc đứa nhỏ gọi hắn là kẻ xấu, hắn nói với Diêu Thư Hàm:

"Con nít sức đề kháng yếu, bệnh viện nhiều vi khuẩn, đừng mang đứa nhỏ tới thường."

Diêu Thư Hàm gật đầu:

"Em cũng biết vậy, lần này dẫn em ấy tới lần sau không dẫn nữa."

Nhưng Diệp Minh còn nói:

"Nếu như khử trùng và làm các bước phòng bị trước, cũng không sao, có chuyện gì tìm anh là được. Anh có nước rửa tay sát khuẩn, trước khi đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm tìm anh."

"Cảm ơn anh." Diêu Thư Hàm cảm kích nói.

Diệp Minh cười cười:

"Không cần khách sáo, anh và Thư Nhan là đồng hương, mẹ của em ấy là người rất tốt, nhìn thấy chị ấy sức khỏe không tốt anh cũng khó chịu."

Mi mắt Diêu Thư Hàm rũ xuống:

"Đúng, con người cái gì cũng không sợ... duy chỉ sợ sức khỏe không tốt."

"Cho nên bình thường phải chú ý dưỡng sinh*." Diệp Minh nói.

Diêu Thư Hàm nở nụ cười:

"Xem ra bác sĩ Diệp hiểu biết rất nhiều thứ."

Diệp Minh nói:

"Khi còn bé, ông nội thường hay nói cái gì mà đạo dưỡng sinh, nếu không... anh cũng không học y."

"À." Diêu Thư Hàm chợt hiểu.

Trước khi đi Diệp Minh còn nói:

"Trên danh thiếp của anh có ghi phương thức liên lạc, tiểu Diêu có hứng thú có thể liên lạc với anh, hỏi gì cũng được."

Diêu Thư Hàm thực sự cũng muốn học một chút gì đó bồi dưỡng cho cơ thể của Thư Nhan, không phải người ta nói thuốc bổ không bằng thực bổ (thức ăn bổ dưỡng), học chút ít dinh dưỡng dưỡng sinh gì đó cũng không phải không có ích, nên đồng ý.

"Được, nếu như em nghĩ tới gì đó sẽ tới làm phiền anh."

Diệp Minh cười:

"Đừng khách khí. Anh còn phần báo cáo phải làm, đi trước, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Thư Nhan đang kể chuyện xưa cho tiểu Hòa nghe, nói nói một hồi tiểu Hòa lại thút tha thút thít khóc.

Diêu Thư Hàm muốn đi tới đánh Thư Nhan nhưng nhớ tới mẹ Thư còn ở bên cạnh, lập tức thay khuôn mặt hung dữ kia thành dáng vẻ ôn hòa như nước, ôm lấy tiểu Hòa hỏi:

"Làm sao vậy? Dì Thư lại ăn hiếp em?"

Thư Nhan mở to mắt trừng Diêu Thư Hàm, lại bị Diêu Thư Hàm trừng lại.

"Dì xấu kể chuyện xưa làm em sợ." tiểu Hòa tố cáo.

"Thư Nhan" Diêu Thư Hàm nghiêm nghị nói "Chị nói xem chị bao nhiêu tuổi rồi còn hù dọa trẻ nhỏ!" cúi đầu hỏi tiểu Hòa "Tiểu Hòa, dì xấu nói với em cái gì?"

Tiểu Hòa nói:

"Dì xấu nói: tiểu hòa thượng xuống núi hóa duyên, lão hòa thượng có dặn dưới chân núi nữ nhân là lão hổ, nghìn vạn lần phải tránh."

...

...

Mẹ Thư nằm trên giường, khóe miệng vẽ nên nụ cười nhàn nhạt, ấm áp.

Bà chậm rãi đưa tay chạm vào tay Thư Nhan ở bên cạnh.

"Mẹ?" Thư Nhan cúi đầu ghé sát bên bà, nghe bà nói.

Mẹ Thư giọng khàn khàn nói không liên tục:

"Đừng.. ăn hiếp.. thằng bé... và.... và tiểu Hàm."

Diêu Thư Hàm hơi ngẩn ra, khẽ kêu "Dì" viền mắt hơi nóng lên.

Mẹ Thư nhìn Diêu Thư Hàm cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại, khoát tay.

Thư Nhan giúp bà kẹp chăn lại:

"Mẹ muốn ngủ một lát."

Diêu Thư Hàm gật đầu, kéo rèm cửa sổ, tắt đèn:

"Vậy đừng làm ồn đến dì."

"Buổi chiều mẹ chị rất thích ngủ." Thư Nhan nói.

"Ngủ được thì tốt, sẽ không khó chịu." Diêu Thư Hàm ôm tiểu Hòa xuống giường, "Em mang tiểu Hòa ra ngoài không thể ở cùng chị, sợ tiểu Hòa làm ồn. Chị ở đây bồi dì, em mang tiểu Hòa xuống dưới lầu chơi, về sau sẽ không mang theo tiểu Hòa tới."

Tiểu Hòa quẹt miệng:

"Em không làm ồn mà!"

Diêu Thư Hàm quát quát chóp cái mũi nhỏ kia:

"Ừ, em không làm ồn, đi, mang em xuống dưới chơi."

"Thư Hàm, em theo chị ra ngoài trước đã." Thư Nhan nhìn cô, đi ra cửa.

Diêu Thư Hàm nói với tiểu Hòa:

"Em chờ chị một chút, đừng quấy rầy đến dì nha."

"Dạ." Tiểu Hòa gật đầu ngồi lên trên ghế, tay nhỏ khoát lên đầu gối, giống như mấy đứa nhỏ tiểu học ngồi thành hàng ăn quả.

Thư Nhan kéo Diêu Thư Hàm đi vào lối thoát hiểm gần chỗ phòng cháy chữa cháy, hai tay chống lên tường đem Diêu Thư Hàm vây ở giữa.

"Em không phát hiện phát hiện gã kia nhìn em bằng ánh mắt háo sắc sao, em còn gọi hắn là bác sĩ Diệp." Thư Nhan nheo mắt, sụ mặt.

Mí mắt Diêu Thư Hàm giật giật, trong con ngươi hiện lên tia giảo hoạt:

"Em không cảm thấy hắn sắc, là chị dùng ánh mắt sắc nhìn người khác cho nên thấy ai cũng sắc hết."

Thư Nhan nâng cằm Diêu Thư Hàm:

"Em lập lại lần nữa xem?"

"Người khác có sắc với em hay không thì mặc kệ" Diêu Thư Hàm vô tội nháy mắt vài cái, ôm lấy cổ Thư Nhan hôn hôn "Em đối với chị sắc là được."

Thư Nhan một tay chống tường, một tay giữ lấy ót Diêu Thư Hàm dùng sức hôn lên, Diêu Thư Hàm sau lưng cọ cọ lên tường, cọ đến nổi phủ một lớp bụi.

Thư Nhan cười nhéo lưng Diêu Thư Hàm đổi lại là một lớp bụi mỏng:

"Chị giúp em giặt."

Diêu Thư Hàm cười, nói "Đêm nay ba chị ở nhà." vỗ lên vai Thư Nhan sau đó đi về phía phòng bệnh.

- ----------------

*Dưỡng sinh là một phương pháp tự luyện tập về tinh thần lẫn thể chất, bao gồm 3 phần là dinh dưỡng khoa học, thái độ tinh thần và vận động cơ khớp, hô hấp để đạt 4 mục đích: bồi dưỡng sức khỏe, phòng bệnh, đẩy lùi từng bước bệnh mạn tính và tiến tới sống lâu, có ích.

- ---------------

Tình địch xuất hiện và sẽ còn tiếp tục xuất hiện ở phần sau:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện