"Chấp niệm thành ma, làm sao hóa giải?"



-----------------------

Diêu Thư Hàm cùng Thư Nhan cuối cùng cũng đưa được đám hùng hài tử tốt nghiệp.

Thi xong kỳ thi tốt nghiệp toàn bộ đám trẻ lớp 12 và 13 cùng tụ hội cùng một chỗ tổ chức party.

Doãn Đại Bằng mang theo 2 tiểu đội trưởng tìm tới 'giám sát' đám trẻ lớp Diêu Thư Hàm đang thổi bong bóng, hùng hổ nói:

"Dựa vào cái gì không cho mấy đứa trẻ lớp chúng tôi gia nhập hả!?"

Tiểu đội trưởng A nói: "Dựa vào cái gì!?"

Tiểu đội trưởng B nói: "Dựa vào cái gì...gì...gì...gì?"

Diêu Thư Hàm buông ống bơm hơi, một tay chống nạnh nhìn Doãn Đại Bằng bật cười:

"A... sao... anh hỏi chính mình may ra còn có câu trả lời."

Tiểu đội trưởng B rụt cổ lại, trốn phía sau Doãn Đại Bằng.

"Cô... cô... cô, dựa vào cái gì đem anh em cùng học nhiều năm như vậy chặn ngoài cửa!" Doãn Đại Bằng chỉa vào mũi Diêu Thư Hàm nói, "Tôi với cô giao

tình hoạn nạn mấy năm trời, Thư Nhan mới đến có 3 năm, cô liền đảo qua tương hướng*, Diêu Thư Hàm cô ăn cây táo rào cây sung."

*Người trong đảng quay lại phản đảng gọi là đảo qua tương hướng (倒戈相向)

Diêu Thư Hàm cầm ống bơm hơi lên gõ lên bàn một cái, ngón tay chỉ về phía cửa:

"Anh em của mấy người là lớp 15, đi tìm lão Lôi của mấy người đi."

Ngoài cửa đúng lúc này có một người nhẹ nhàng bước tới, liếc mắt nhìn vào bên trong phòng học, nói:

"Lớp 15 không chào đón lớp 14."

Doãn Đại Bằng vẻ mặt cứng đờ, vội vàng thay đổi vẻ mặt vui vẻ rạng ngời quay đầu tiến tới chỗ lão Lôi, thiếu điều ôm lấy đùi lão Lôi gọi cha nữa thôi:

"A! Lão Lôi à! Anh là huynh đệ tỷ muội của tôi! Anh là---"

"Cút!"

Lão Lỗi lắc chân toàn thân nổi hết da gà.

"A! Lão Lôi! Anh là luồng gió xuân trong những trời đông lạnh lẽo! Anh là--"

Lão Lôi nhanh như chớp thi triển chiêu tuyệt học cả đời Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng rời khỏi, thế nhưng công phu Chạm vào đuôi xe của Doãn Đại Bằng

cũng chẳng kém ai, 2 người ngươi chạy ta đuổi, chỉ chốc lát liền biến mất ở cuối hành lang xa xa...

"Mấy đứa còn không đi?" Diêu Thư Hàm nhìn hai tiểu đội trưởng còn ngây ngốc ở cửa.

Hai đứa nhỏ xoa xoa mũi, nói:

"Tụi em là chỉ là quân cờ chủ nhiệm kêu đi theo để tăng khí thế thôi, thầy ấy đi tụi em cũng xong chuyện."

Diêu Thư Hàm liếc mắt, hướng về phía Doãn Đại Bằng biến mất mà mắng:

"Nhát cấy!"

Party tốt nghiệp chơi trò "Lời thật lòng hay đại mạo hiểm', đến lượt Diêu Thư Hàm, đám học trò nhao nhao bắt cô chọn.

Diêu Thư Hàm xoắn xuýt một hồi, cắn răng nói: "Lời thật lòng" cô muốn nói dối cũng sẽ không có ai biết, nhưng đại mạo hiểm lúng túng thì không tốt, hủy

hết hình tượng.

Vương Kiêu cười gian trá đem những que gỗ đã được 'chuẩn bị' trong thùng nhỏ cho Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm nhún nhún vai, rút từ bên trong một que đưa cho Vương Kiêu.

Vương Kiêu liếc nhìn que gỗ sau đó nhanh chóng ném nó trở về thùng, khoa trương, ngửa mặt lên trời cười, mái cọng tóc mái trên trán dựng lên:

"Diêu lão sư, mời nghe câu hỏi."

"Ừ, em nói đi." Diêu Thư Hàm ủ rũ, mí mắt rũ xuống.

"Khụ khụ, ừm--" Vương Kiêu hiểu rõ bên dưới đang nhao nhao, hắng giọng đọc thật to:

"Xin hỏi, lần đầu tiên cô có cảm giác với một người là khi nào?"

"Ah---" Bên dưới một mảng cười gian.

Diêu Thư Hàm chớp chớp mắt:

"Cảm giác gì?"

"À." Vương Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "Cảm giác thích."

Diêu Thư Hàm nhíu mày, quét nhìn đám trẻ chung quanh đang nháy mắt cho nhau, có chút bối rối.

Cô nói:

"Nếu như hỏi lần đầu tiên thích một người thì... là năm 16 tuổi."

"Oa, sớm như vậy!"

"Trời ạ, trời ạ!"

Vương Kiêu đưa tay ra hiệu 'Yên lặng!' nhìn về phía Diêu Thư Hàm, "Xin hỏi, đối phương là kiểu người như thế nào?"

Diêu Thư Hàm ngừng lại, hỏi:

"Bạn nhỏ Vương Kiêu, đây là bạn hỏi câu thứ 2 rồi, chỉ có thể hỏi 1 câu nha."

"Aizz, đâu có quy định chỉ hỏi một câu, bên dưới còn câu hỏi nữa mà!" Vương Kiêu còn vội nói, "Các bạn học sinh nói có phải không?"

"Phải!" Đám học trò đồng thanh nói.

Diêu Thư Hàm đỡ trán.

"Chị cũng rất muốn biết, Diêu lão sư em nói đi." Thư Nhan ngồi ở góc phía trong cùng ngẩng đầu, cầm trong tay chiếc ly chân dài đựng 1/3 rượu đỏ, trong mắt tia cười như có như không.

Nhìn ánh đèn trong mắt Thư Nhan, sáng tối luân phiên, Diêu Thư Hàm hơi ngẩn ra, có chút thất thần.

Vương Kiêu lại hỏi:

"Diêu lão sư, xin hỏi người đó như thế nào?"

Trong phòng lại bắt đầu ồn ào, gọi 'Diêu lão sư Diêu lão sư!'

Diêu Thư Hàm môi dưới mấp máy, ánh mắt xuyên qua đám trẻ nhìn lại Thư Nhan.

Ngăn cách giữa họ là âm thanh huyên náo và bầu không khí ngột ngạt, Thư Nhan hướng về phía Diêu Thư Hàm giơ ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Diêu Thư Hàm cong cong khóe miệng, mi mắt rũ xuống.

"Ngay từ đầu là một kẻ rất đáng ghét." thanh âm của Diêu Thư Hàm trầm như tiếng suối trong, cô nói tiếp, "Sau đó là một kẻ rất phiền phức. Sau đó là một

người rất đáng yêu. Tiếp đến rất đáng trách, cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng còn rất đáng ghét, rất bỉ ổi."

"A?" Lũ học trò đương nhiên đối với miêu tả của chủ nhiệm vô cùng kinh ngạc cũng rất thất vọng, cái này so với những điều lãng mạn mà chúng tưởng tượng chênh lệch quá lớn.

Trong góc phòng, Thư Nhan khẽ cười, lại rót thêm 1/3 ly rượu, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Diêu Thư Hàm.

Cô nâng ly giơ trước mặt Diêu Thư Hàm:;

"Sau đó thì sao?"

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.

"Sau đó?" Diêu Thư Hàm nhận lấy ly rượu, mỉm cười: "Không có sau đó nha."

Lũ học trò đầu óc mơ hồ.

Thư Nhan không có phản ứng gì, khóe miệng cong lên, quay đầu gọi Vương Kiêu:

"Kế tiếp có phải tới phiên tôi không?"

Kỳ thực lẽ ra không phải đến phiên Thư Nhan, bất quá chuyện của lão sư nhiều chuyện như đám học trò đều nguyện ý nghe, dê béo chủ động dâng tới cửa không làm thịt... Vương Kiêu chính là tên ngốc.

"Đúng đúng đúng! Kế tiếp mời Thư lão sư!" Vương kêu ôm thùng nhỏ qua, "Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"

Thư Nhan không chút nghĩ ngợi liền rút thăm:

"Đại mạo hiểm."

Vương Kiêu lập tức đổi cho cô một cái thùng khác:

"Lão sư rút cái này."

Thư Nhan rút que mà Vương Kiêu cầm, Thư Nhan vừa đưa tay liền thu lại, không để cho hắn xem.

"Thư lão sư, cái que này nhất định phải cho người chủ trì nhìn!" Vương Kiêu nói.

Thư Nhan nhìn xuống que, cười, đem nó ném trở lại thùng.

Cô nói:

"Nó bảo tôi phải hôn người bên phải."

Mọi người nghiêng đầu chuyển hướng bên phải của Thư Nhan... là Diêu Thư Hàm.

Diêu Thư Hàm sửng sốt, tiếp theo đã bị Thư Nhan kéo vào trong lòng.

Thư Nhan giữ lấy ót Thư Hàm, cúi đầu ngậm lấy môi Diêu Thư Hàm, hôn.

"ĐM. tình huống gì vậy trời!"

"A a a đây là... đây là!!!"

Một phút đồng hồ sau Thư Nhan buông Diêu Thư Hàm ra, mở tay nói: "Đại mạo hiểm, nên tới mấy đứa rồi!"

Mọi người vẫn xôn xao, vẫn chưa từ trong nỗi kinh ngạc khôi phục lại tinh thần.

Cuối cùng Vương Kiêu bước ra chủ trì đại cuộc:

"Được rồi, được rồi, tiếp thôi! Quách Hiểu Hiểu qua đây rút thăm!"

Quách Hiểu Hiểu rút được thăm công khai tình sử, sự chú ý của lũ học trò nhanh chóng bị cuốn theo.

Diêu Thư Hàm đầu óc vẫn còn mộng mị, hồi lâu mới tỉnh.

Thư Nhan đi tới bên cạnh, quấn lấy một lọn tóc của Diêu Thư Hàm đặt bên môi, hôn lên:

"Đi về nha?"

Diêu Thư Hàm giơ tay xoa má Thư Nhan, ngơ ngác hỏi:

"Chị có biết bản thân chị rất đáng ghét không?"

Thư Nhan mỉm cười:

"Chị yêu em."

Diêu Thư Hàm mấp máy môi, rõ ràng trong lòng ngực thiên ngôn vạn ngữ, há miệng lại nói không nên lời.

"Chị chuẩn bị 2 vé máy bay." Thư Nhan môi dán bên tai Diêu Thư Hàm, "Chúng ta đến đó xem như du lịch."

Diêu Thư hàm hỏi:

"Du lịch tuần trăng mật trước sao?"

Thư Nhan nói:

"Em có thể coi là vậy, chuyện sớm hay muộn thôi."

Diêu Thư Hàm con ngươi trầm xuống:

"Chị ở đâu đào được tiền mua vé máy bay?"

Thư Nhan cười ha ha, vô tội nhìn vợ.

Diêu Thư Hàm đánh Thư Nhan, còn muốn đạp Thư Nhan:

"Em có bảo chị tiêu tiền bậy bạ hả!"

Thư Nhan vừa chạy ra hướng bên ngoài tiệm ăn vừa kêu gào:

"Người ơi cứu mạng, có người mưu sát chồng!"

- -----------------

Nơi này là một cái cổ trấn, sát bên con sông.

Đi trong cổ trấn, đường được lát bằng những phiến đá lớn, nhà mái ngói, góc mái nhà cong cong, treo những chiếc kết* đỏ đỏ.

*Mọi người có thể tham khảo về kết Trung Quốc http://thvl.vn/?p=22468

Quán rượu được trang hoàng cũng giống như những ngôi nhà chỉnh tề hàng hàng ở trên đường của cổ trấn, phục cổ. Bên trong đại sảnh, trên một tấm bảng gỗ được tô điểm bằng những sợi tơ hồng, mặt trên dùng bút lông viết đủ loại món ăn.

Thư Nhan ghé lên trên quầy, chăm chú nhìn chằm chằm Bát Bát Kê được ghi trên tấm bảng gỗ.

*钵钵鸡 (Bát Bát Kê) gà rút xương thơm cay.

Diêu Thư Hàm liễm mi, nói:

"Chị muốn ăn thì mua, nhìn chằm chằm như chó vậy, cứ như chó đói chuyển kiếp đầu thai tới."

Thư Nhan bỗng nhiên nói:

"Tiền vé máy bay là mẹ cho, nhưng mà chỉ có tiền đi thôi."

Ý là bảo Diêu Thư Hàm tự bỏ tiền để về nhà?

Diêu Thư Ham ngẩn ra:

"Dì cho?"

Thư Nhan quay đầu hướng về phía cô gái ở quầy nói:

"Mỹ nữ chúng tôi muốn một phần Bát Bát Kê."

Diêu Thư Hàm nhìn gò má của Thư Nhan, ánh mặt trời chiếu lên chiếc mũi cao ngất kia, kiên nghị mạnh mẽ.

Cô gục đầu xuống, không nói gì.

Lúc ăn cơm, Thư Nhan dạy cho Diêu Thư Hàm 'bói' từ rất nhiều que, cô đem một nắm que sau khi ăn còn dư lại bày ra trên bàn.

"Em nhìn nè, cái màu đỏ chính là mặn, cái màu trắng này chính là chay."

"Dẹp dẹp dẹp! Chị còn thiếu mất mặt sao, chị cho rằng chị biết bói hả?" Diêu Thư Hàm vung tay, đem toàn bộ que trúc vứt vào thùng nilon dưới bàn. Tuy

nói rất bực mình nhưng trên mặt vẫn cười, "Mấy đứa trẻ trí chướng* mới vui vẻ như vậy."

*Trí chướng: chướng ngại từ trí tuệ.

Không nghĩ tới Thư Nhan lại trả lời một câu:

"Suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần thật sâu xa."

Diêu Thư Hàm đột nhiên ngẩng đầu lên:

"Chị lập lại lần nữa!"

"Trí chướng phối với bệnh thần kinh, huề nhau, đừng đòi hỏi quá cao."

Tầm mắt Thư Nhan thoáng rủ xuống, mi mắt hơi nhếch lên, đôi con người đen nhánh nhìn thắng vào Diêu Thư Hàm, trong ánh mắt bình thản không gợn sóng, màu đen trong con ngươi lẳng lặng phản chiếu hình bóng đối phương.

眼帘 tầm mắt (chỉ mí mắt và tầm mắt)

Khoảnh khắc dại ra, Diêu Thư Hàm không tự chủ sờ mũi, sau đó bên tai trái bắt đầu đỏ lên một mảng, nhanh chóng khếch tán, giống như hoa tường vi đỏ tháng tư tùy ý mở rộng lan tràn, chỉ cần một cái hôn ngắn ngủi thôi thì cả khuôn mặt liều nhuộm đỏ.

Diêu Thư Hàm chợt gục xuống bàn vùi đầu trong cánh tay.

Một hồi sau, Diêu Thư Hàm phát ra tiếng ồm ồm:

"Chị a đồ điên! Phiền chết được! Cút!"

Thư Nhan ngồi ở đối diện, cắn đũa, nhếch miệng, tiếu ý như có như không.

Cô lắc đầu, đặt đũa xuống, đứng dậy đi về phía cửa.

Nghe tiếng động ở phía đối diện, Diêu Thư Hàm chậm rãi từ trong cánh tay ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Thư Nhan, hơi hé miệng, ánh mắt có chút tan rã.

Vừa đi đến cửa, một chân đang chuẩn bị bước qua cánh cửa, bỗng nhiên thặt lưng bị siết chặt, sau đó một mảnh ấm áp dán lên.

Cô ngửa mặt nhìn trời, hỏi:

"Không phải bảo chị cút đi sao?"

Diêu Thư Hàm ôm chặt hơn, nói:

"Đừng bỏ rơi em!"

Thư Nhan nói:

"Em vừa bảo chị cút, vừa bảo chị đừng rời đi, rốt cuộc chị nên nghe cái nào?"

Một vị thần côn đeo kính mát ngồi bên cạnh cửa tiệm rượu, hắn vuốt vuốt chòm râu của mình, dùng sức vỗ cái chặn giấy trong tay xuống, kỳ quái nói:

"Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ, có biết xấu hổ không!? Khóc lóc om sòm tình chàng ý thiếp thì về nhà đóng cửa mà làm!"

*Thần côn là chỉ mấy ông mấy bà làm bùa phép, lên đồng, phong thủy.

Diêu Thư Hàm và Thư Nhan quay đầu lại nhìn, lúc này mới chú ý tới thì ra bên cạnh vẫn có người.

Diêu Thư Hàm liếc nhìn chữ viết trên lá cờ bên cạnh thần côn 'Nhân duyên kết' còn cả bát quái đồ in trên chiếc áo lụa màu xám của thần côn, ha, thú vị.

Cô bước tới, ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ trước bàn của thần côn, hỏi:

"Vị đại tiên này, thuật này xem thế nào?"

Thần côn vuốt vuốt chòm râu, giơ tay chỉ lên lá cờ:

"Chỗ này không phải viết thế này."

Diêu Thư Hàm nói:

"Ah, nhân duyên là cái nào. Cho tôi nhìn một chút, thu bao nhiêu tiền?"

Thần côn hừ hừ, "Nhìn một chút?" ánh mắt hướng tới chỗ Thư Nhan, "Nhìn cái gì."

Thư Nhan thật sự muốn tống cho hắn một đạp, đem cái đống đá này đạp ngã.

Diêu Thư Hàm liếc nhìn bên cạnh của Thư Nhan, mỉm cười nói:

"Đại tiên, cho một quẻ."

Thần côn hướng về phía họ giơ tay:

"Một quẻ 50."

Diêu Thư Hàm nhíu mày:

"Có chút đắc."

"Hừ, chỗ khác 100." thần côn đem mấy cái que thu lại, "Muốn rút hay không?"

"Rút!" Diêu Thư Hàm móc tờ 50 vỗ lên bàn.

"Ừm" Thần côn giơ lên, "Đây." đưa cho cô rút.

Diêu Thư Hàm tùy tiện rút một quẻ, mở ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Nghìn năm cổ kính lại đoàn tụ, nữ nhân lại cầu nam nhân tái hôn, từ đó thay đổi sâu nặng, tăng thêm phúc lộc cho con cháu.

Thư Nhan sát lại nhìn, mí mắt rũ xuống.

Thần côn nhận lấy, vuốt chòm râu cười nói: "Gương vỡ lại lành, quẻ tốt." ngón tay chỉ xuống Diêu Thư Hàm, "Chấp niệm quá sâu, lệ khí quá nặng, cẩn thận phản tác dụng."

Diêu Thư Hàm thoáng giật mình, mím môi:

"Thật không?"

Sau đó lại hỏi:

"Vậy có cách nào hóa giải không?"

Thần côn rất ngạc nhiên:

"Cô nói trên cái quẻ này à, muốn phá giải?"

Diêu Thư Hàm lắc đầu:

"Tôi nói chấp niệm."

Thư Nhan nắm lấy tay Diêu Thư Hàm:

"Không phá giải cái gì hết, mê tín phong kiến đừng để ý nó."

"Aiz, em---"

Diêu Thư Hàm quay đầu nhìn thần côn, lại bị Thư Nhan kéo đi xa.

Thần côn cười lắc đầu, đem tiền cất vào, vừa dùng điện thoại lướt blog vừa hát vu vơ, bỗng nhiên ánh sáng trước mặt bị chặn lại, hiện ra một bóng tối.

"Coi gì?" thần côn ngẩng đầu, khi nhìn rõ người đối diện, sửng sờ.

Người đến đưa lưng về phía mặt trời, tóc tản ra trên trán, phía sau tóc dài buộc cao, cố phán thần phi*, cả người toát ra luồng dương khí đầu mùa hạ cực mạnh, khí khái anh hùng, cúi đầu khẽ nghiêng mặt, viên kim cương trên vành tai lấp lánh.

Cô khẽ cười, hỏi:

"Chấp niệm thành ma, làm sao hóa giải?"

*顧盼神飛 – Cố phán thần phi nghĩa là nhìn xung quanh với ánh mắt lấp lánh, thần thái hào hứng.

- ------------------------

Tình địch của lão Thư xuất hiện:v

Ps. Bên công viên Lê Văn Tám có hội sách đó:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện