Cô muốn biết rốt cuộc Thư Nhan yêu cô bao nhiêu, là cô yêu Thư Nhan nhiều hay Thư Nhan yêu cô nhiều.
- --------
Y theo nguyện vọng của mẹ Thư, mang tro cốt rải xuống sông. Thư Nhan và ba Thư thương lượng hồi lâu, cuối cùng chọn con sông lớn ở ngoài thành phố C, bên cạnh con sống có một mảnh đất lớn trồng cải dầu, đầu xuân hàng năm nó trở thành một đại dương vàng rực. Ba Thư cười nói:
"Thật tốt quá, như vậy hàng năm mẹ con đều có thể xem bông cải."
Diêu Thư Hàm và Diêu Đỉnh Tùng thuê một con thuyền, ba Thư dẫn Thư Nhan ngồi trên thuyền, người chèo thuyền ngồi ở phía trước, ba Thư cầm hủ tro cốt, Thư Nhan nắm một nắm từ bên trong hủ, giơ tay, tro cốt đón gió phiêu tán.
Diêu Thư Hàm đứng trên bờ, nhìn hai người trên thuyền ở xa xa.
Diêu Đỉnh Tùng từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm không quay đầu lại, nhìn con thuyền dần dần nhỏ lại, cô hỏi hắn:
"Thúc từng thích Diệp Minh phải không?"
Hiển nhiên Diêu Đỉnh Tùng không nghĩ tới cháu gái lại đột nhiên hỏi hắn đề này, hắn trầm mặc một lúc, hời hợt trả lời:
"Đều là chuyện đã qua."
Diêu Thư Hàm lại hỏi:
"Diệp Minh đã kết hôn rồi sao?"
Diêu Đỉnh Tùng bật cười, hắn nói: "Làm sao thúc biết." nhìn bóng lưng Diêu Thư Hàm, mái tóc dài bị gió thổi có chút rối:
"Con với hắn có vẻ quen thuộc hơn thúc."
Diêu Thư Hàm vẫn quay lưng về phía tiểu thúc của mình gật đầu, cô ngửa mặt nhìn trời, chớp mắt, nói:
"Con cảm thấy anh ấy không đúng lắm. Khi anh ấy chủ động tiếp cận con, con cho rằng anh ấy có tình ý với con, sau này nghĩ lại, thực ra anh ấy muốn thông qua con tiếp cận thúc."
"Cái này có liên quan gì tới thúc." Diêu Đỉnh Tùng nói: "Có thể hắn thực sự động tâm với con."
Diêu Thư Hàm lắc đầu, nói: "Anh ấy nhìn thấy tiểu Hòa, con nghe anh ấy nói với thằng bé 'Nếu như gầy lại một chút là được." quay đầu nhìn về phía Diêu Đỉnh Tùng, mắt sáng như đuốc, "Tiểu Hòa lớn lên rất giống thúc, không phải sao?"
Diêu Đỉnh Tùng từ chối cho ý kiến.
"Khi đó con đã thắc mắc sao anh ấy lại nói ra những lời đó, sau này nhìn thấy phản ứng của thúc khi nhìn thấy danh thiếp của anh ấy, con liền hiểu đôi chút..." Diêu Thư Hàm ánh mắt trở lại khoảnh khắc ở bệnh viện.
Diêu Đỉnh Tùng thở dài, nói:
"Thư Hàm, con nghĩ nhiều quá sẽ rất mệt mỏi."
Diêu Thư Hàm không để bụng điều đó, cô hỏi Diêu Đỉnh Tùng: "Hai người vì sao không ở bên nhau? Thúc rõ ràng không thích tứ thẩm, thúc xem thúc và tứ thẩm trải qua những gì? Thúc và Diệp Minh trải qua những gì?" hít một hơi "Thúc xem lại chính mình trải qua những gì?"
Nghe vậy, Diêu Đỉnh Tùng mặt có chút trầm xuống, hắn khẽ hét lên:
"Thư Hàm, đây là thái độ của con đối trưởng bối hả?"
Trong lòng Diêu Thư Hàm rối bời, cô bỗng nhớ tới hạt đậu nhỏ lắc lư lắc lư trên đầu tiểu Hòa, mập mập, tròn vo, rất đáng yêu.
"Xin lỗi tiểu thúc." Diêu Thư Hàm cúi đầu nhận sai, "Là con nói sai."
"Thúc biết con tâm tình không tốt, ai cũng có lúc gặp chuyện nhưng không nên vì loạn mà có thể làm loạn."
Diêu Đỉnh Tùng rút một điếu thuốc từ trong bao ra, Diêu Thư Hàm ngẩn người, cô nhớ rõ tiểu thúc rất ít khi hút thuốc, ngược lại, tứ thẩm bình thường hay hút thuốc."
Diêu Đỉnh Tùng hút một hơi thuốc, phẩy phẩy tàn thuốc, nhìn mặt nước sông nói:
"Lúc ông nội con ra đi, thúc còn chưa lớn lắm, trong nhà mọi thứ đều là ba con gánh."
Diêu Thư Hàm mi mắt rũ xuống, lẵng lặng nghe.
"Bà con mất sớm, ông nội một mình nuôi lớn anh chị em chúng ta, ông đi, chính là ba con dẫn dắt đám nhỏ chúng ta." Diêu Đỉnh Tùng phả một ngụm khói, nói: "Ba mất, trong nhà không có người lớn, đám nhỏ khóc thành một đoàn, ba con đi làm, nói trắng ra cũng chỉ là đứa trẻ choai choai mới lớn, vẫn là dạy học, còn có thể gánh thêm vài việc."
Bà nội Diêu mất sớm, nhà là ông nội gánh vác, vừa chăm con vừa buôn bán, tài sản để lại cho 4 người, anh lớn không nguyện ý kế thừa gia nghiệp, bỏ một đống chính sự chờ lão nhị lão tam tới thay đổi... lớn tuổi rồi, gặp phải đám trẻ không quản cũng đau đầu.
Nguyên nhân chính là như vậy, Diêu Thư Hàm vẫn cảm thấy ba mình đối với chuyện thừa kế có chút không chịu trách nhiệm, phụ một phen mong mỏi của ông nội. Cô cảm thấy ông nội thích con lớn nhất, sau này lưu cho cô đứa cháu gái trưởng di sản lớn nhất.
"Nói thật, thúc cảm thấy anh lớn là người miệng cọp gan thỏ, ngoài mặt nhìn nghiêm túc, cố gắng hung dữ nhưng kỳ thực bên trong là người mềm yếu, giống như một cây hoa, thật sự để cho anh ấy buôn bán anh ấy cũng làm không tốt." Diêu Đỉnh Tùng buông điếu thuốc ở đầu ngón tay, dùng bàn tay đẩy đẩy kính lên, "Hơn nữa, anh ấy cũng là người kiên trì, điểm này, Thư Hàm, con giống ba mình."
Diêu Thư Hàm nở nụ cười, biểu thị đồng ý.
Diêu Đỉnh Tùng nói tiếp:
"Dù cho anh ấy là cọp giấy, lúc Diêu gia xụp đổ, người đầu tiên đứng ra chống đỡ đòn dông (cột nhà) vì gia đình chống lên một mảnh trời."
"Cho tới bây giờ ba chưa từng nói với con những điều này." Diêu Thư Hàm cảm thấy có chút tiếc nuối, trong trí nhớ của cô ông là một người nghiêm túc, cũng có thời điểm rất hòa ái, nhưng chưa bao giờ giống như người bạn cùng cô trò chuyện, càng không nhắc tới những chuyện trước đây.
Diêu Đỉnh Tùng cau mày, suy nghĩ một chút, nói:
"Con đối với ba mình hiểu được bao nhiêu?"
Diêu Thư Hàm đầu tiên là ngẩn ra sau đó khẽ lắc đầu.
Diêu Đỉnh Tùng nói:
"Ba con là một người không biểu đạt tình cảm của mình, nói khoa trương một chút thì anh ấy nghĩ yêu một người sẽ lặng lẽ nỗ lực, làm rất nhiều điều, chờ người ta phát hiện tình yêu của anh ấy, có lẽ là chuyện của mấy chục năm sau. Thời gian rất dài nhưng chỉ cần con phát hiện nhất định sẽ hiểu."
Quả nhiên Diêu Thư Hàm vẫn là con của ba Diêu, ở phương diện tình cảm nỗ lực cũng giống như nhau.
"Anh ấy sẽ không hại con, ngược lại, hắn đối với con có ý tốt, một ngày nào đó con sẽ nhìn ra được." Diêu Đỉnh Tùng ném điếu thuốc xuống đất, dùng giày nghiền nát.
Bờ sông, thuyền nhỏ cặp bờ, Thư Nhan đỡ ba mình chậm rãi rời thuyền, đi về phía họ.
Diêu Đỉnh Tùng nhìn về phía hai người kia, nói với Diêu Thư Hàm:
"Người thân qua đời, loại chuyện này cho dù là ai cũng có tính chất hủy diệt, gây ra vết thương, cho phép người ta bi thương nhưng nhớ kỹ: luôn có người đứng ra, luôn có người gắng gượng cố gắng, không thể loạn."
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan ở xa xa, đáp:
"Con hiểu."
Diêu Đỉnh Tùng xoa đầu Diêu Thư Hàm, nói:
"Thư Hàm, hi vọng con hạnh phúc."
"Gần đây luôn có người nói với con những lời này." Diêu Thư Hàm cười nói. Tiểu lão bản ở tiệm búp bê Vu cổ, còn có A Tiệp, họ đều nói hi vọng cô hạnh phúc, hiện tại tiểu thúc cũng nói hi vọng cô hạnh phúc.
"A" Diêu Đỉnh Tùng đứng trên tảng đá lớn, hai tay chống nạnh nói: "Đó là khi hạnh phúc cách con không xa, ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết."
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu, chắp tay:
"Con xin nhận lời chúc từ thúc."
- --------------------
Trên đường trở về, Thư Nhan ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm, đầu gối lên đùi Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm như có như không bóp bóp tai Thư Nhan.
Diêu Thư Hàm ở C thị mấy ngày cùng ba Diêu, chỉ còn hai ngày vào học mới trở về L thị. Ở trước mặt ba Thư hai người vẫn duy trì quan hệ bạn bè bình thường, chưa từng có hành động thân mật, ba Thư đối với quan hệ của hai người cũng im lặng không đề cập tới, người vẫn giống như trước đây hòa ái dễ gần. Chỉ là Diêu Thư Hàm phát hiện, lúc ba Thư một mình thường ngồi nhìn ảnh chụp của mẹ Thư đờ ra...
Người yêu sâu đậm vô thanh vô thức rời đi, cho dù là ai cũng không chịu nổi. Diêu Thư Hàm thở dài, dựa vào ghế sofa miên man suy nghĩ. Nếu có một ngày, Thư Nhan cũng rời đi như vậy, cô sẽ thế nào? Diêu Thư Hàm chớp chớp mắt, đèn treo trong phòng khách là bóng mới đổi, rất sáng, sáng đến nổi làm đau mắt cô. Nếu như cô vô thanh vô thức rời đi, Thư Nhan sẽ khổ sở sao? Diêu Thư Hàm đột nhiên suy nghĩ.
Thư Nhan quan tâm cô bao nhiêu? Cô không biết.
Con người lòng tham là vô đáy, mãi mãi không biết thỏa mãn. Một người tên là Delia Ketchum, ông chủ mỗi ngày cho hắn bánh, ăn no uống đủ, hắn bắt đầu muốn nữ nhân. Diêu Thư Hàm cũng giống vậy, trước đây điều cô mong muốn chỉ là Thư Nhan ở bên cạnh cô, mặc kệ Thư Nhan có yêu cô hay không. Nhưng bây giờ hai người ở cùng nhau, Thư Nhan cũng yêu cô, cô lại không thỏa mãn. Cô muốn biết rốt cuộc Thư Nhan yêu cô bao nhiêu, là cô yêu Thư Nhan nhiều hay Thư Nhan yêu cô nhiều.
Thực sự khá là nhàm chán, xoắn xuýt chẳng có chút giá trị nào.
Rất nhanh Diêu Thư Hàm liền đẩy ngã những suy luận của mình, xoay người nhảy từ sofa xuống, chuẩn bị viết giáo án cho học kỳ mới. Trước đây mang tụi nhỏ tốt nghiệp, lúc này mang theo đám trẻ lớp 10, lại toàn những khuôn mặt mới. Nắm chặt bút chậm chạp viết mãi vẫn chẳng viết được chữ kế tiếp, Diêu Thư Hàm có chút nhớ nhung đám học trò trước đây.
Aizz, cũng không biết cuộc sống đại học của bọn nhỏ Vương Kiêu có tốt không, có quen được cách dạy học mới không, cùng lão sư và bạn học ở chung thế nào...
Có lẽ Diêu Thư Hàm thất thần quá lợi hại, không mảy may chú ý cửa ở phía sau dần dần bị đẩy ra.
Thư Nhan đi vào phòng, đứng sau lưng Diêu Thư Hàm hồi lâu, cũng gần 20 phút trôi qua cô thấy người kia còn không phản ứng, nhịn không được gõ lên bàn. Nghe tiếng vang Diêu Thư Hàm mới phản ứng, phát hiện bên cạnh có người, a một tiếng, thấy đó là Thư Nhan mới yên lòng, xoa ngực:
"Chị làm gì hả, dọa em rồi nè!"
Thư Nhan nói:
"Em thất thần quá lợi hại."
Diêu Thư Hàm cúi đầu nhìn bản giáo án còn trống, dần dần hồi phục lại tinh thần, lẩm bẩm nói:
"Đúng rồi, cái gì cũng chưa viết..."
"Hàm Hàm, chị muốn bàn bạc với em một việc." Thư Nhan nói rất nghiêm túc, cầm điện thoại ngồi bên giường nhìn Diêu Thư Hàm.
Nghiêm túc như vậy? Diêu Thư Hàm bị bộ dạng nghiêm túc kia làm cho kinh ngạc, gật đầu:
"Chị nói đi."
Thư Nhan do dự, như đang sắp xếp câu từ, sau đó mở miệng nói:
"Mấy ngày trước chị nhận được điện thoại của trường cũ, gọi chị trở về."
Bút trong tay Diêu Thư Hàm run run.
"Thư Hàm, chị định trở về C thị tiếp tục dạy học." Thư Nhan nói: "Lúc đầu tới C thị chỉ là do ngoài ý muốn, chị chưa nghĩ sẽ ở bên này công tác lâu dài, ba chị vẫn còn ở C thị, mẹ đi rồi, chị càng phải trở về ở bên cạnh ba."
Ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống, bắt đầu viết viết lên cuốn vở, nói:
"À, chị trở về đi."
Thư Nhan đè bàn tay đang viết lại, nói:
"Em theo chị cùng về nha."
Diêu Thư Hàm nuốt nước bọt một cái, quay đầu không nhìn Thư Nhan:
"Chị về được rồi."
Thư Nhan nói:
"Em dạy Văn giỏi, tốt nghiệp đại học B, lại có mấy năm kinh nghiệm qua bên kia chị theo họ tiến cử, rất dễ vào."
"Em nói chị trở về được rồi." Giọng Diêu Thư Hàm có chút trầm.
Thư Nhan cau mày, xoay người Diêu Thư Hàm lại, nhìn Diêu Thư Hàm:
"Chị về, em theo chị cùng đi C thị nha."
Diêu Thư Hàm nhìn về nơi khác, nói:
"Em không muốn đi, ban đầu chị ở bên kia giờ trở về là được rồi, bên kia chị quen thuộc hơn, tiền lương cũng cao, các khỏan tiền đòi hỏi cũng cao hơn bên này."
Thư Nhan nhìn thật sâu vào mắt Diêu Thư Hàm, hai tay đặt lên vai cô, hỏi:
"Hàm Hàm, em giận sao?"
"Em không có!" Diêu Thư Hàm gạt tay Thư Nhan ra.
Thư Nhan khó hiểu:
"C thị điều kiện tốt hơn, tiền lương cao hơn, chị và ba ở bên kia, em cùng qua không phải tốt hơn sao, chúng ta cùng một chỗ..."
"Nhưng chỗ này là nhà em!" Diêu Thư Hàm bỗng ngẩng đầu nói.
Thư Nhan bị Diêu Thư Hàm bất ngờ tăng âm lương dọa nhảy dựng, cô nhìn con ngươi Diêu Thư lấp lánh, hiện lên thủy quang, vành mắt hồng hồng, trong lòng nhất thời hoảng loạn, cái này là sao....
Thư Nhan đứng lên muốn tiến tới ôm Diêu Thư Hàm nhưng lại bị né ra.
"Hàm Hàm?"
Thư Nhan hoang mang nhìn Diêu Thư Hàm, biểu tình có chút tổn thương.
"Thư Nhan, có thể theo ý của chị em có tố chất thần kinh cũng không nói lý" Diêu Thư Hàm ôm đầu gối co ro ngồi trên ghế, giương mắt nhìn Thư Nhan, yếu ớt cười, cô nói: "Quen biết người mới, tiếp xúc hoàn cảnh mới, đối với rất nhiều người mà nói đó là chuyện rất đơn giản, nhưng đối với em... thật sự vô cùng vô cùng khó khăn."
Về điểm này, Thư Nhan ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được, cô biết Diêu Thư Hàm cùng người bên ngoài quan hệ qua lại có cản trở nhất định, chắc là do tính cách của Diêu Thư Hàm cùng với việc bị tổn thương khi ở Trung tâm thần kinh có quan hệ...
"Chị biết." Thư Nhan cúi người ôm lấy Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm đưa tay đẩy cô ra, đẩy 2 lần không được đành buông, ngoan ngoãn được Thư Nhan ôm trong lòng. Thư Nhan nhẹ nhàng xoa lên tóc cô, hôn lên đỉnh đầu, nói: "Không phải có chị ở đây sao?"
Đến nước này rồi, Diêu Thư Hàm cũng không còn khí lực cãi nhau nữa. Vốn vì chuyện này mà phát giận với Thư Nhan là cô không đúng, hiện tại Thư Nhan vẫn chìm trong nỗi đau mất mẹ, cô phải ở bên cạnh động viên mới đúng, tại sao có thể tùy tiện bùng phát tính tình chứ.
Diêu Thư Hàm càng nghĩ càng tức giận, giận là giận chính mình. Cô ở trong lòng Thư Nhan cọ cọ, ngửa đầu hôn lên cằm Thư Nhan, nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi."
Thư Nhan hôn lên chóp mũi người trong lòng, nói:
"Chị yêu em."
- -----------------
Lúc đi một mình, lúc về rinh được vợ vừa đẹp vừa giàu:v Lão Thư quá lời:v
- --------
Y theo nguyện vọng của mẹ Thư, mang tro cốt rải xuống sông. Thư Nhan và ba Thư thương lượng hồi lâu, cuối cùng chọn con sông lớn ở ngoài thành phố C, bên cạnh con sống có một mảnh đất lớn trồng cải dầu, đầu xuân hàng năm nó trở thành một đại dương vàng rực. Ba Thư cười nói:
"Thật tốt quá, như vậy hàng năm mẹ con đều có thể xem bông cải."
Diêu Thư Hàm và Diêu Đỉnh Tùng thuê một con thuyền, ba Thư dẫn Thư Nhan ngồi trên thuyền, người chèo thuyền ngồi ở phía trước, ba Thư cầm hủ tro cốt, Thư Nhan nắm một nắm từ bên trong hủ, giơ tay, tro cốt đón gió phiêu tán.
Diêu Thư Hàm đứng trên bờ, nhìn hai người trên thuyền ở xa xa.
Diêu Đỉnh Tùng từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm không quay đầu lại, nhìn con thuyền dần dần nhỏ lại, cô hỏi hắn:
"Thúc từng thích Diệp Minh phải không?"
Hiển nhiên Diêu Đỉnh Tùng không nghĩ tới cháu gái lại đột nhiên hỏi hắn đề này, hắn trầm mặc một lúc, hời hợt trả lời:
"Đều là chuyện đã qua."
Diêu Thư Hàm lại hỏi:
"Diệp Minh đã kết hôn rồi sao?"
Diêu Đỉnh Tùng bật cười, hắn nói: "Làm sao thúc biết." nhìn bóng lưng Diêu Thư Hàm, mái tóc dài bị gió thổi có chút rối:
"Con với hắn có vẻ quen thuộc hơn thúc."
Diêu Thư Hàm vẫn quay lưng về phía tiểu thúc của mình gật đầu, cô ngửa mặt nhìn trời, chớp mắt, nói:
"Con cảm thấy anh ấy không đúng lắm. Khi anh ấy chủ động tiếp cận con, con cho rằng anh ấy có tình ý với con, sau này nghĩ lại, thực ra anh ấy muốn thông qua con tiếp cận thúc."
"Cái này có liên quan gì tới thúc." Diêu Đỉnh Tùng nói: "Có thể hắn thực sự động tâm với con."
Diêu Thư Hàm lắc đầu, nói: "Anh ấy nhìn thấy tiểu Hòa, con nghe anh ấy nói với thằng bé 'Nếu như gầy lại một chút là được." quay đầu nhìn về phía Diêu Đỉnh Tùng, mắt sáng như đuốc, "Tiểu Hòa lớn lên rất giống thúc, không phải sao?"
Diêu Đỉnh Tùng từ chối cho ý kiến.
"Khi đó con đã thắc mắc sao anh ấy lại nói ra những lời đó, sau này nhìn thấy phản ứng của thúc khi nhìn thấy danh thiếp của anh ấy, con liền hiểu đôi chút..." Diêu Thư Hàm ánh mắt trở lại khoảnh khắc ở bệnh viện.
Diêu Đỉnh Tùng thở dài, nói:
"Thư Hàm, con nghĩ nhiều quá sẽ rất mệt mỏi."
Diêu Thư Hàm không để bụng điều đó, cô hỏi Diêu Đỉnh Tùng: "Hai người vì sao không ở bên nhau? Thúc rõ ràng không thích tứ thẩm, thúc xem thúc và tứ thẩm trải qua những gì? Thúc và Diệp Minh trải qua những gì?" hít một hơi "Thúc xem lại chính mình trải qua những gì?"
Nghe vậy, Diêu Đỉnh Tùng mặt có chút trầm xuống, hắn khẽ hét lên:
"Thư Hàm, đây là thái độ của con đối trưởng bối hả?"
Trong lòng Diêu Thư Hàm rối bời, cô bỗng nhớ tới hạt đậu nhỏ lắc lư lắc lư trên đầu tiểu Hòa, mập mập, tròn vo, rất đáng yêu.
"Xin lỗi tiểu thúc." Diêu Thư Hàm cúi đầu nhận sai, "Là con nói sai."
"Thúc biết con tâm tình không tốt, ai cũng có lúc gặp chuyện nhưng không nên vì loạn mà có thể làm loạn."
Diêu Đỉnh Tùng rút một điếu thuốc từ trong bao ra, Diêu Thư Hàm ngẩn người, cô nhớ rõ tiểu thúc rất ít khi hút thuốc, ngược lại, tứ thẩm bình thường hay hút thuốc."
Diêu Đỉnh Tùng hút một hơi thuốc, phẩy phẩy tàn thuốc, nhìn mặt nước sông nói:
"Lúc ông nội con ra đi, thúc còn chưa lớn lắm, trong nhà mọi thứ đều là ba con gánh."
Diêu Thư Hàm mi mắt rũ xuống, lẵng lặng nghe.
"Bà con mất sớm, ông nội một mình nuôi lớn anh chị em chúng ta, ông đi, chính là ba con dẫn dắt đám nhỏ chúng ta." Diêu Đỉnh Tùng phả một ngụm khói, nói: "Ba mất, trong nhà không có người lớn, đám nhỏ khóc thành một đoàn, ba con đi làm, nói trắng ra cũng chỉ là đứa trẻ choai choai mới lớn, vẫn là dạy học, còn có thể gánh thêm vài việc."
Bà nội Diêu mất sớm, nhà là ông nội gánh vác, vừa chăm con vừa buôn bán, tài sản để lại cho 4 người, anh lớn không nguyện ý kế thừa gia nghiệp, bỏ một đống chính sự chờ lão nhị lão tam tới thay đổi... lớn tuổi rồi, gặp phải đám trẻ không quản cũng đau đầu.
Nguyên nhân chính là như vậy, Diêu Thư Hàm vẫn cảm thấy ba mình đối với chuyện thừa kế có chút không chịu trách nhiệm, phụ một phen mong mỏi của ông nội. Cô cảm thấy ông nội thích con lớn nhất, sau này lưu cho cô đứa cháu gái trưởng di sản lớn nhất.
"Nói thật, thúc cảm thấy anh lớn là người miệng cọp gan thỏ, ngoài mặt nhìn nghiêm túc, cố gắng hung dữ nhưng kỳ thực bên trong là người mềm yếu, giống như một cây hoa, thật sự để cho anh ấy buôn bán anh ấy cũng làm không tốt." Diêu Đỉnh Tùng buông điếu thuốc ở đầu ngón tay, dùng bàn tay đẩy đẩy kính lên, "Hơn nữa, anh ấy cũng là người kiên trì, điểm này, Thư Hàm, con giống ba mình."
Diêu Thư Hàm nở nụ cười, biểu thị đồng ý.
Diêu Đỉnh Tùng nói tiếp:
"Dù cho anh ấy là cọp giấy, lúc Diêu gia xụp đổ, người đầu tiên đứng ra chống đỡ đòn dông (cột nhà) vì gia đình chống lên một mảnh trời."
"Cho tới bây giờ ba chưa từng nói với con những điều này." Diêu Thư Hàm cảm thấy có chút tiếc nuối, trong trí nhớ của cô ông là một người nghiêm túc, cũng có thời điểm rất hòa ái, nhưng chưa bao giờ giống như người bạn cùng cô trò chuyện, càng không nhắc tới những chuyện trước đây.
Diêu Đỉnh Tùng cau mày, suy nghĩ một chút, nói:
"Con đối với ba mình hiểu được bao nhiêu?"
Diêu Thư Hàm đầu tiên là ngẩn ra sau đó khẽ lắc đầu.
Diêu Đỉnh Tùng nói:
"Ba con là một người không biểu đạt tình cảm của mình, nói khoa trương một chút thì anh ấy nghĩ yêu một người sẽ lặng lẽ nỗ lực, làm rất nhiều điều, chờ người ta phát hiện tình yêu của anh ấy, có lẽ là chuyện của mấy chục năm sau. Thời gian rất dài nhưng chỉ cần con phát hiện nhất định sẽ hiểu."
Quả nhiên Diêu Thư Hàm vẫn là con của ba Diêu, ở phương diện tình cảm nỗ lực cũng giống như nhau.
"Anh ấy sẽ không hại con, ngược lại, hắn đối với con có ý tốt, một ngày nào đó con sẽ nhìn ra được." Diêu Đỉnh Tùng ném điếu thuốc xuống đất, dùng giày nghiền nát.
Bờ sông, thuyền nhỏ cặp bờ, Thư Nhan đỡ ba mình chậm rãi rời thuyền, đi về phía họ.
Diêu Đỉnh Tùng nhìn về phía hai người kia, nói với Diêu Thư Hàm:
"Người thân qua đời, loại chuyện này cho dù là ai cũng có tính chất hủy diệt, gây ra vết thương, cho phép người ta bi thương nhưng nhớ kỹ: luôn có người đứng ra, luôn có người gắng gượng cố gắng, không thể loạn."
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan ở xa xa, đáp:
"Con hiểu."
Diêu Đỉnh Tùng xoa đầu Diêu Thư Hàm, nói:
"Thư Hàm, hi vọng con hạnh phúc."
"Gần đây luôn có người nói với con những lời này." Diêu Thư Hàm cười nói. Tiểu lão bản ở tiệm búp bê Vu cổ, còn có A Tiệp, họ đều nói hi vọng cô hạnh phúc, hiện tại tiểu thúc cũng nói hi vọng cô hạnh phúc.
"A" Diêu Đỉnh Tùng đứng trên tảng đá lớn, hai tay chống nạnh nói: "Đó là khi hạnh phúc cách con không xa, ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết."
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu, chắp tay:
"Con xin nhận lời chúc từ thúc."
- --------------------
Trên đường trở về, Thư Nhan ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm, đầu gối lên đùi Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm như có như không bóp bóp tai Thư Nhan.
Diêu Thư Hàm ở C thị mấy ngày cùng ba Diêu, chỉ còn hai ngày vào học mới trở về L thị. Ở trước mặt ba Thư hai người vẫn duy trì quan hệ bạn bè bình thường, chưa từng có hành động thân mật, ba Thư đối với quan hệ của hai người cũng im lặng không đề cập tới, người vẫn giống như trước đây hòa ái dễ gần. Chỉ là Diêu Thư Hàm phát hiện, lúc ba Thư một mình thường ngồi nhìn ảnh chụp của mẹ Thư đờ ra...
Người yêu sâu đậm vô thanh vô thức rời đi, cho dù là ai cũng không chịu nổi. Diêu Thư Hàm thở dài, dựa vào ghế sofa miên man suy nghĩ. Nếu có một ngày, Thư Nhan cũng rời đi như vậy, cô sẽ thế nào? Diêu Thư Hàm chớp chớp mắt, đèn treo trong phòng khách là bóng mới đổi, rất sáng, sáng đến nổi làm đau mắt cô. Nếu như cô vô thanh vô thức rời đi, Thư Nhan sẽ khổ sở sao? Diêu Thư Hàm đột nhiên suy nghĩ.
Thư Nhan quan tâm cô bao nhiêu? Cô không biết.
Con người lòng tham là vô đáy, mãi mãi không biết thỏa mãn. Một người tên là Delia Ketchum, ông chủ mỗi ngày cho hắn bánh, ăn no uống đủ, hắn bắt đầu muốn nữ nhân. Diêu Thư Hàm cũng giống vậy, trước đây điều cô mong muốn chỉ là Thư Nhan ở bên cạnh cô, mặc kệ Thư Nhan có yêu cô hay không. Nhưng bây giờ hai người ở cùng nhau, Thư Nhan cũng yêu cô, cô lại không thỏa mãn. Cô muốn biết rốt cuộc Thư Nhan yêu cô bao nhiêu, là cô yêu Thư Nhan nhiều hay Thư Nhan yêu cô nhiều.
Thực sự khá là nhàm chán, xoắn xuýt chẳng có chút giá trị nào.
Rất nhanh Diêu Thư Hàm liền đẩy ngã những suy luận của mình, xoay người nhảy từ sofa xuống, chuẩn bị viết giáo án cho học kỳ mới. Trước đây mang tụi nhỏ tốt nghiệp, lúc này mang theo đám trẻ lớp 10, lại toàn những khuôn mặt mới. Nắm chặt bút chậm chạp viết mãi vẫn chẳng viết được chữ kế tiếp, Diêu Thư Hàm có chút nhớ nhung đám học trò trước đây.
Aizz, cũng không biết cuộc sống đại học của bọn nhỏ Vương Kiêu có tốt không, có quen được cách dạy học mới không, cùng lão sư và bạn học ở chung thế nào...
Có lẽ Diêu Thư Hàm thất thần quá lợi hại, không mảy may chú ý cửa ở phía sau dần dần bị đẩy ra.
Thư Nhan đi vào phòng, đứng sau lưng Diêu Thư Hàm hồi lâu, cũng gần 20 phút trôi qua cô thấy người kia còn không phản ứng, nhịn không được gõ lên bàn. Nghe tiếng vang Diêu Thư Hàm mới phản ứng, phát hiện bên cạnh có người, a một tiếng, thấy đó là Thư Nhan mới yên lòng, xoa ngực:
"Chị làm gì hả, dọa em rồi nè!"
Thư Nhan nói:
"Em thất thần quá lợi hại."
Diêu Thư Hàm cúi đầu nhìn bản giáo án còn trống, dần dần hồi phục lại tinh thần, lẩm bẩm nói:
"Đúng rồi, cái gì cũng chưa viết..."
"Hàm Hàm, chị muốn bàn bạc với em một việc." Thư Nhan nói rất nghiêm túc, cầm điện thoại ngồi bên giường nhìn Diêu Thư Hàm.
Nghiêm túc như vậy? Diêu Thư Hàm bị bộ dạng nghiêm túc kia làm cho kinh ngạc, gật đầu:
"Chị nói đi."
Thư Nhan do dự, như đang sắp xếp câu từ, sau đó mở miệng nói:
"Mấy ngày trước chị nhận được điện thoại của trường cũ, gọi chị trở về."
Bút trong tay Diêu Thư Hàm run run.
"Thư Hàm, chị định trở về C thị tiếp tục dạy học." Thư Nhan nói: "Lúc đầu tới C thị chỉ là do ngoài ý muốn, chị chưa nghĩ sẽ ở bên này công tác lâu dài, ba chị vẫn còn ở C thị, mẹ đi rồi, chị càng phải trở về ở bên cạnh ba."
Ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống, bắt đầu viết viết lên cuốn vở, nói:
"À, chị trở về đi."
Thư Nhan đè bàn tay đang viết lại, nói:
"Em theo chị cùng về nha."
Diêu Thư Hàm nuốt nước bọt một cái, quay đầu không nhìn Thư Nhan:
"Chị về được rồi."
Thư Nhan nói:
"Em dạy Văn giỏi, tốt nghiệp đại học B, lại có mấy năm kinh nghiệm qua bên kia chị theo họ tiến cử, rất dễ vào."
"Em nói chị trở về được rồi." Giọng Diêu Thư Hàm có chút trầm.
Thư Nhan cau mày, xoay người Diêu Thư Hàm lại, nhìn Diêu Thư Hàm:
"Chị về, em theo chị cùng đi C thị nha."
Diêu Thư Hàm nhìn về nơi khác, nói:
"Em không muốn đi, ban đầu chị ở bên kia giờ trở về là được rồi, bên kia chị quen thuộc hơn, tiền lương cũng cao, các khỏan tiền đòi hỏi cũng cao hơn bên này."
Thư Nhan nhìn thật sâu vào mắt Diêu Thư Hàm, hai tay đặt lên vai cô, hỏi:
"Hàm Hàm, em giận sao?"
"Em không có!" Diêu Thư Hàm gạt tay Thư Nhan ra.
Thư Nhan khó hiểu:
"C thị điều kiện tốt hơn, tiền lương cao hơn, chị và ba ở bên kia, em cùng qua không phải tốt hơn sao, chúng ta cùng một chỗ..."
"Nhưng chỗ này là nhà em!" Diêu Thư Hàm bỗng ngẩng đầu nói.
Thư Nhan bị Diêu Thư Hàm bất ngờ tăng âm lương dọa nhảy dựng, cô nhìn con ngươi Diêu Thư lấp lánh, hiện lên thủy quang, vành mắt hồng hồng, trong lòng nhất thời hoảng loạn, cái này là sao....
Thư Nhan đứng lên muốn tiến tới ôm Diêu Thư Hàm nhưng lại bị né ra.
"Hàm Hàm?"
Thư Nhan hoang mang nhìn Diêu Thư Hàm, biểu tình có chút tổn thương.
"Thư Nhan, có thể theo ý của chị em có tố chất thần kinh cũng không nói lý" Diêu Thư Hàm ôm đầu gối co ro ngồi trên ghế, giương mắt nhìn Thư Nhan, yếu ớt cười, cô nói: "Quen biết người mới, tiếp xúc hoàn cảnh mới, đối với rất nhiều người mà nói đó là chuyện rất đơn giản, nhưng đối với em... thật sự vô cùng vô cùng khó khăn."
Về điểm này, Thư Nhan ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được, cô biết Diêu Thư Hàm cùng người bên ngoài quan hệ qua lại có cản trở nhất định, chắc là do tính cách của Diêu Thư Hàm cùng với việc bị tổn thương khi ở Trung tâm thần kinh có quan hệ...
"Chị biết." Thư Nhan cúi người ôm lấy Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm đưa tay đẩy cô ra, đẩy 2 lần không được đành buông, ngoan ngoãn được Thư Nhan ôm trong lòng. Thư Nhan nhẹ nhàng xoa lên tóc cô, hôn lên đỉnh đầu, nói: "Không phải có chị ở đây sao?"
Đến nước này rồi, Diêu Thư Hàm cũng không còn khí lực cãi nhau nữa. Vốn vì chuyện này mà phát giận với Thư Nhan là cô không đúng, hiện tại Thư Nhan vẫn chìm trong nỗi đau mất mẹ, cô phải ở bên cạnh động viên mới đúng, tại sao có thể tùy tiện bùng phát tính tình chứ.
Diêu Thư Hàm càng nghĩ càng tức giận, giận là giận chính mình. Cô ở trong lòng Thư Nhan cọ cọ, ngửa đầu hôn lên cằm Thư Nhan, nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi."
Thư Nhan hôn lên chóp mũi người trong lòng, nói:
"Chị yêu em."
- -----------------
Lúc đi một mình, lúc về rinh được vợ vừa đẹp vừa giàu:v Lão Thư quá lời:v
Danh sách chương