Thời gian là thứ mà con người chúng ta sợ nhất vì khi chúng ta vui vẻ hạnh phúc thì cũng mau chóng trôi qua còn khi chúng ta gặp chuyện không vui , đau buồn thì thời gian trôi qua thật chậm từng giây từng phút để chúng ta phải gặm nhấm nỗi đau đến nỗi tưởng chừng như ta không thể thở và khó lòng vượt qua kí ức đau buồn ấy.

Với một cô gái mới chỉ mười tuổi như Bạch Khuê mặc dù đã gặp những biến cô đau lòng nhất đó là việc mất đi mẹ rồi đến bà ngoại rồi cả việc ba cô không thừa nhận hắt hủi cô bé nữa nhưng cô vẫn còn là một đứa trẻ nên nỗi nhớ bà ngoại và tủi thân đã được các sư cô ở chùa quan tâm chăm sóc nhiều hơn nên cũng đã xoa dịu được tâm hồn non trẻ rất nhiều.


Với cuộc sống ở chùa Bạch Khuê cũng nhanh chóng thích nghi buổi sáng cô bé cùng các bạn sẽ đến lớp học còn buổi chiều sẽ được các sư cô kèm dạy làm bài tập về nhà rồi các các sư cô còn dạy cho tất cả bạn nhỏ biết dọn dẹp, lau chùi từ phòng sinh hoạt chung đến phòng ngủ.

Tất cả mọi việc dù là nhỏ nhất Bạch Khuê được các sư cô chỉ bảo tận tâm theo thời gian cô bé ngày nào cũng đã lớn và vừa học xong cấp ba , trong suốt tám năm ở chùa Bạch Khuê không hề biết bất cứ tin tức gì về Bạch Phát và người ba lạnh lùng ấy cũng chẳng xuất hiện lấy một lần xem con gái của mình sống như thế nào ?
Hôm nay , sau kì thi tốt nghiệp cấp ba xong Bạch Khuê đã xin phép sư cô đến lớp để ăn liên hoan chia tay các bạn học vì sau lớp mười hai có bạn sẽ học đại học , có bạn đi học nghề và cũng có những bạn không theo con đường học vấn nữa mà sẽ đi làm thuê để kiếm tiền phụ giúp gia đình còn Bạch Khuê vì đã ở với các sư cô đủ mười tám tuổi rồi nên nếu muốn đi học tiếp thì phải ra ngoài kiếm chỗ ở cũng như đi làm kiếm tiền để tự trang trải cho cuộc sống của bản thân bởi ở chùa không thể chăm lo và bảo trợ thêm nữa đã vậy số trẻ vừa mới sinh ra không biết vì lí do gì mà đã bị ba mẹ của chúng để ở cửa chùa ngày càng tăng.

Bạch Khuê vừa đi liên hoan về tới chùa thì thấy trước cổng có một cái xe hơi màu đen nhìn rất sang trọng cô nghĩ có lẽ là của một người dân đi lễ chùa nhưng khi cô đang đi đến trước cửa phòng của sư cô để thưa sư cô việc cô đã về thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông mà tám năm trước từng câu chữ của ông ấy đã in hằn trong tâm trí của Bạch Khuê :" Tôi đã nói với bà rồi , tôi cho cái con sao trổi này mang họ Bạch đã là phước đức cho nó lắm rồi giờ bà còn muốn tôi nuôi nó nữa sao ? Không bao giờ có chuyện ấy xảy ra đâu ! bà hãy đưa nó rời khỏi nhà tôi nhanh đi.


"
Bạch Khuê rất muốn chạy khỏi nơi ấy vì người ba này quá lạnh lùng không trao ban cho cô chút yêu thương nào nhưng hai chân lại như bị đổ bê tông dính chặt tại chỗ và tâm trí cô cũng đã dần tỉnh táo lại nghe thấy Bạch Phát nói chuyện với sư cô :
- Thưa sư cô ! Tôi là ba ruột của Bạch Khuê tên Bạch Phát hôm nay tôi đường đột đến đây là có chuyện quan trọng muốn thưa đó là tôi muốn nhận lại con gái và muốn đưa con gái trở về nhà họ Bạch để bù đắp những thiếu thốn mà con gái tôi đã phải chịu trong suốt những năm qua.

Sư cô hiểu rất rõ về hoàn cảnh của Bạch Khuê và cả sự lạnh lùng cay nghiệt của Bạch Phát dành cho con gái qua lời kể của bà ngoại nên rất lo lắng nhưng sư cô vẫn giữ bình tĩnh nói :
- Tuy Bạch Khuê sống với chúng tôi về vật chất chất không thể bằng so với ở ngoài nhưng tình yêu thương và chăm sóc mà chúng tôi dành cho con bé là thật tâm không chút vụ lợi còn việc ông muốn rước con bé về ở thì chúng tôi không có quyền ngăn cản bởi chúng tôi được bà ngoại con bé ủy quyền để bảo trợ nuôi dưỡng đến khi Bạch Khuê đủ mười tám tuổi vì vậy bây giờ quuền quyết định có về sống cùng ông hay không là quyền của con bé chúng tôi không có quyền quyết định.

Lời sư cô vừa dứt thì giọng của Kim Hoa phát ra sau lưng của Bạch Khuê :

- Con là Bạch Khuê đúng không ? Dì và ba con đã phải lái xe hơn trăm cây số để đến đây tìm con đó, con lớn lên nhìn giống hệt mẹ của con ! nào con hãy cùng với dì đi vào trong gặp ba của con nhanh lên , ba của con đang rất hồi hộp muốn được nhìn thấy con sau tám năm xa cách đấy.

Bạch Khuê nghe những lời nói thâm tình của người phụ nữ này thì cũng lờ mờ nhớ ra Kim Hoa vì cô ta cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc với cô không thua gì người ba lạnh lùng đang ngồi trong phòng kia cứ vậy Kim Hoa kéo Bạch Khuê đi vào phòng nhưng khi cô nhìn thấy Bạch Phát thì cả người đều nổi gai ốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện