Tưởng mỹ nhân và Lệ quý nhân đều bị cấm túc, đương nhiên không thể thị tẩm, các phi tần khác liền vui sướng khi người gặp họa. Hai người này bị cấm túc, phi tần khác cũng không thể đến thăm, nhưng luôn ở bên ngoài cười nhạo không ngừng. Bỏ được hai người, các nàng liền có thêm cơ hội diện thánh, làm sao không vui mừng cho được cơ chứ.
Khương Lạc cung dường như nằm ngoài những điều này, Lưu Lạc Bình đang nằm trong lòng Hoàng thượng, hai mắt cong cong. Sự việc kia đương nhiên lọt vào tai Hoàng thượng, đêm nay hắn ở lại Khương Lạc cung. Từ trước, Lưu Lạc Bình vẫn luôn là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhiều nhất, không đến mức độc sủng, nhưng một tháng cũng tới Khương Lạc cung bốn năm lần, còn nhiều hơn Hoàng hậu ở Chiêu Dương cung chỉ có hai lần thị tẩm ngày mùng một và ngày mười lăm là theo quy chế bắt buộc.
Thục phi ở trong lòng Hoàng thượng hơi ngọ nguậy ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, cười khẽ hỏi:
- Hoàng thượng có nghe nói sự việc ngày hôm qua chưa? Hoàng thượng gật đầu:
- Có nghe nói.
Lưu Lạc Bình làm như vô ý nói:
- Nếu Hoàng thượng thích Lệ quý nhân thì nên trau dồi cho nàng nha, bộ dáng quả hồng mềm này rất dễ bị người khác nắn bóp.
Hoàng thượng lại mỉm cười, giọng nói trầm thấp:
- Khi ta nói đến nàng ta thì nàng nói nàng ghen, không cho ta kể, bây giờ ta không nói, nàng lại tự đi nhắc đến là sao?
Lưu Lạc Bình bĩu môi, làm nũng nói:
- Còn không phải người ta ghen tỵ mới nói như vậy sao.
Hoàng thượng nhướng mày, “hửm” một tiếng. Lưu Lạc Bình nũng nịu nói tiếp:
- Chính là thăm dò trong truyền thuyết nha.
Hoàng thượng xoa xoa đầu nàng. Lạc Nhi của hắn, vĩnh viễn như vậy, đối diện với phi tần khác làm mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ có ở bên hắn mới để lộ ra vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch, lại có điểm nũng nịu như tiểu nữ tử. Lệ quý nhân kia quả thật có điểm đặc biệt, nhưng làm sao bằng được nàng cơ chứ.
Lưu Lạc Bình vùi trong lòng hắn, nhanh chóng thiếp đi. Lúc đó, nàng không biết, Hoàng thượng của nàng, trong lòng tư vị hỗn tạp đến mức nào. Hoàng thượng nhìn dung nhan say ngủ của Lưu Lạc Bình trong lòng, cánh tay đặt bên eo nàng có điểm cứng nhắc. Hiện tại, nàng không biết những việc hắn làm, nàng sẽ yên ổn say ngủ trong lòng hắn. Nhưng đến khi mọi chuyện được phơi bày, tấm màn được kéo xuống, cho dù hắn đúng, nàng có còn tự nguyện đứng bên hắn nữa không?
Tư Lạc Thành càng ôm chặt nàng vào lòng, cánh tay hơi siết lại, khẽ thở dài. Hắn không thể không làm như vậy, tuy rằng vi nàng, nhưng cũng sẽ tổn thương nàng, mà hắn, cũng sẽ không thể toàn vẹn thoát ra.
Mấy ngày tiếp theo Hoàng thượng cũng không đến Khương Lạc cung nữa, dù sao mỹ nhân trong Hậu cung rất nhiều, nàng một tháng có tới bốn, năm lần được Hoàng thượng thị tẩm, đã được xem như phi tần được sủng ái. Chỉ có điều, tin tức mấy ngày nay nàng nghe được ở Lệ Y điện đúng là không dễ chịu. Lệ quý nhân bị cấm túc một tháng, nhưng một tháng này, Hoàng thượng vẫn đến Lệ Y điện, hơn nữa còn đến rất thường xuyên, có hôm còn sủng hạnh Lệ quý nhân. Còn thường ngày, chính là dạy Lệ quý nhân viết chữ. Phải rồi, hình phạt Hoàng hậu đưa ra chép cung quy, thời hạn là một tháng, hình như Lệ quý nhân còn chưa có hoàn thành đâu. Chữ viết của Lệ quý nhân dù sao cũng không phải là thứ đáng tự hào.
Nhưng, nàng ta chiếm Hoàng thượng. Hoàng thượng lại đích thân dạy nàng ta viết chữ. Là đích thân dạy. Lưu Lạc Bình trước kia cũng từng được Hoàng thượng dạy chữ, nhưng khi đó còn nhỏ, còn hiện tại, việc một Hoàng thượng dạy chữ cho phi tần. Là chuyện…khiến cho những phi tần khác không thể dung thứ.
Thục phi nhìn Hoàng Ly báo cáo chuyện ở Lệ Y điện, bàn tay đặt trên thành ghế nằm chặt lại, hơi nheo mắt. Lệ quý nhân này, nàng đã định bỏ qua, xem ra lại không thể bỏ qua. Người như nàng ta, vẫn là khiến Hoàng thượng lưu tâm phải không. Nếu không thể trừ bỏ sự lưu tâm này của Hoàng thượng, thì Lệ quý nhân, nàng ta, chính là người mà toàn thể phi tần nhắm tới. Mà Thục phi nàng, cũng sẽ không đứng ngoài nhìn như trước.
Ít ra, hiện tại, nàng vẫn có thể kiềm chế mà án binh bất động. Người nôn nóng bây giờ, hẳn là Trần phi. Quả thực như Thục phi đoán, Trần phi là người không cam lòng nhất, nàng ta bày ra trận pháp, thiết kế để Tưởng mỹ nhân không có đầu óc kia dựng lên một màn kịch giúp nàng ta, cốt là để đẩy Lệ quý nhân vào tội danh kia. Tuy rằng nàng ta thoát được, nhưng vẫn bị phạt cấm túc một tháng, như vậy cũng rất tốt. Nhưng nàng ta bị cấm túc mà cũng không tha cho Hoàng thượng, quả là một con hồ ly tinh đáng ghét, không diệt không được.
Lần trước nàng ra tay, đặt thôi tình hương trong Lệ Y điện, cốt là để Hoàng thượng chán ghét Lệ quý nhân, những tưởng đã thành công, mấy ngày sau Hoàng thượng cũng tỏ rõ mình vô cùng chán ghét Lệ quý nhân, cũng không đặt chân vào Lệ Y điện nữa. Vậy mà quay ngoắt lại, Lệ quý nhân vừa bị cấm túc, Hoàng thượng liền quay lại thương yêu nàng ta như cũ. Lại còn có xu hướng hơn cả khi trước. Như vậy nghĩa là sao?! Đáng hận!
Nếu như Lệ quý nhân cứ tiếp tục được sủng ái như vậy, nếu như nàng ta có thai trước, sinh hạ trưởng hoàng tử, chẳng phải là mẫu bằng tử quý, địa vị lên như diều gặp gió hay sao. Trần phi nhíu mày, vò vò khăn tay, âm thầm nghĩ cách để Lệ quý nhân không thể mang thai.
Nhưng việc này, đã có người liệu trước, là Hoàng hậu, từ sau lần đầu tiên thị tẩm, Lệ quý nhân đã bị Hoàng hậu sai người hạ dược khiến Lệ quý nhân một năm không thể có thai. Phi tần nào trong cung cũng vậy, một năm này, ở Hậu cung, tuyệt đối sẽ không truyền ra tin vui nào cả. Trừ phi Hoàng hậu mang thai trước, cái thai đó lại là hoàng tử, nếu là một công chúa, cũng trở nên vô dụng.
Không chỉ Trần phi nóng lòng, Hoàng hậu cũng vội vã, Thái y bắt mạch cho nàng ta nói thân thể của nàng ta được điều dưỡng đã từ từ khôi phục. Nhưng không hiểu tại sao nàng ta vẫn không thể mang thai. Chẳng lẽ di chứng từ lần sảy thai trước nặng nề đến vậy, đến tận bây giờ nàng ta cũng chưa thể có con. Hoàng hậu nghe Thái y cung kính một bên báo cáo tình trạng thân thể mình, móng tay găm sâu vào da thịt.
Hoàng hậu nheo mắt hỏi:
- Thái y, như vậy bổn cung đến khi nào mới có thể có con.
Tô Thái y này là người của Hoàng hậu, không dám có nửa điểm lừa dối, cho dù sợ bị trừng phạt cũng phải nói lời thật tâm:
- Hoàng hậu nương nương, quả thực là di chứng lần sảy thai trước rất nặng nề, có lẽ phải điều dưỡng thêm ít lâu nữa.
Hoàng hậu nghe đến đây liền không thể kiềm chế, với cái chén bên mình, ném mạnh xuống mặt đất. Chén nước đập xuống nền đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hoàng hậu hai mắt đỏ ngầu, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, giọng nói đầy tức giận:
- Điều dưỡng, điều dưỡng, cũng đã điều dưỡng mấy năm rồi, sao còn không có kết quả chứ!
Tô Thái y vội vàng nhẹ giọng khuyên can:
- Hoàng hậu nương nương, việc này không thể vội, cơ thể nương nương cũng đã chậm rãi được điều dưỡng tốt. Sớm muộn cũng sẽ có được lân nhi.
Hoàng hậu nghe Tô thái y nói lời dễ nghe, cũng bớt phần nào tức giận, tay đặt lên bụng, vẻ mặt đầy mong chờ:
- Phải, sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ hoài thai Long tự, sinh ra trưởng Hoàng tử khỏe mạnh thông minh.
Tô thái y là người trong cung, đương nhiên biết tiến biết lùi, không hề thiếu lời hay ý đẹp:
- Nô tài chúc nương nương sớm đạt thành ý nguyện.
Hoàng hậu đã hoàn toàn thu liễm hết dáng vẻ luống cuống vừa rồi, mỉm cười đoan trang nhã nhặn:
- Cũng còn phải nhờ vào tài năng của Tô thái y, hy vọng Tô thái y không làm bổn cung thất vọng.
Tô thái y cung kính cúi đầu vâng mệnh, rời khỏi Chiêu Dương cung mà sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hoàng hậu nói thế, chính là nếu hắn không làm thành sự, người Hoàng hậu đem ra khai đao đầu tiên chính là hắn đây mà. Nhưng quả thật việc hắn có thể làm cũng đã làm, thuốc điều dưỡng thân thể vẫn đều đặn đưa tới Chiêu Dương cung. Chỉ trách tổn thương từ lần sảy thai trước của Hoàng hậu quá nặng nề, sợ rằng sau này khó lòng hoài thai được nữa. Nhưng hắn làm sao dám nói như vậy, hắn vẫn còn muốn giữ lại cái mạng cho mình nữa.
Mà ở trong chính điện Chiêu Dương cung, Hoàng hậu vẫn chưa hết nôn nóng cùng vội vàng, tay vẫn đặt lên bụng như cũ, từ "con" này đã trở thành tâm bệnh của nàng ta. Ngày nào chưa có Hoàng tử dưới gối, thì ngày đó địa vị của nàng ta còn có thể bị lung lay, hơn nữa, Hoàng thượng đã có điểm không vừa lòng với phụ thân nàng, cũng có điểm không thích với việc gia tộc nàng hưng khí quá thịnh, quyền lực quá lớn, luôn khiến đế vương nghi ngờ.
Chỉ sợ, cho dù thân thể nàng tốt lên, Hoàng thượng cũng không cho nàng hoài thai Long tự. Hoàng hậu nhíu chặt lông mày, không có thai, vậy thì nàng ta liền dồn hết tâm sức vào việc xử lý đám nữ nhân Hậu cung vậy.
Khương Lạc cung dường như nằm ngoài những điều này, Lưu Lạc Bình đang nằm trong lòng Hoàng thượng, hai mắt cong cong. Sự việc kia đương nhiên lọt vào tai Hoàng thượng, đêm nay hắn ở lại Khương Lạc cung. Từ trước, Lưu Lạc Bình vẫn luôn là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhiều nhất, không đến mức độc sủng, nhưng một tháng cũng tới Khương Lạc cung bốn năm lần, còn nhiều hơn Hoàng hậu ở Chiêu Dương cung chỉ có hai lần thị tẩm ngày mùng một và ngày mười lăm là theo quy chế bắt buộc.
Thục phi ở trong lòng Hoàng thượng hơi ngọ nguậy ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, cười khẽ hỏi:
- Hoàng thượng có nghe nói sự việc ngày hôm qua chưa? Hoàng thượng gật đầu:
- Có nghe nói.
Lưu Lạc Bình làm như vô ý nói:
- Nếu Hoàng thượng thích Lệ quý nhân thì nên trau dồi cho nàng nha, bộ dáng quả hồng mềm này rất dễ bị người khác nắn bóp.
Hoàng thượng lại mỉm cười, giọng nói trầm thấp:
- Khi ta nói đến nàng ta thì nàng nói nàng ghen, không cho ta kể, bây giờ ta không nói, nàng lại tự đi nhắc đến là sao?
Lưu Lạc Bình bĩu môi, làm nũng nói:
- Còn không phải người ta ghen tỵ mới nói như vậy sao.
Hoàng thượng nhướng mày, “hửm” một tiếng. Lưu Lạc Bình nũng nịu nói tiếp:
- Chính là thăm dò trong truyền thuyết nha.
Hoàng thượng xoa xoa đầu nàng. Lạc Nhi của hắn, vĩnh viễn như vậy, đối diện với phi tần khác làm mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ có ở bên hắn mới để lộ ra vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch, lại có điểm nũng nịu như tiểu nữ tử. Lệ quý nhân kia quả thật có điểm đặc biệt, nhưng làm sao bằng được nàng cơ chứ.
Lưu Lạc Bình vùi trong lòng hắn, nhanh chóng thiếp đi. Lúc đó, nàng không biết, Hoàng thượng của nàng, trong lòng tư vị hỗn tạp đến mức nào. Hoàng thượng nhìn dung nhan say ngủ của Lưu Lạc Bình trong lòng, cánh tay đặt bên eo nàng có điểm cứng nhắc. Hiện tại, nàng không biết những việc hắn làm, nàng sẽ yên ổn say ngủ trong lòng hắn. Nhưng đến khi mọi chuyện được phơi bày, tấm màn được kéo xuống, cho dù hắn đúng, nàng có còn tự nguyện đứng bên hắn nữa không?
Tư Lạc Thành càng ôm chặt nàng vào lòng, cánh tay hơi siết lại, khẽ thở dài. Hắn không thể không làm như vậy, tuy rằng vi nàng, nhưng cũng sẽ tổn thương nàng, mà hắn, cũng sẽ không thể toàn vẹn thoát ra.
Mấy ngày tiếp theo Hoàng thượng cũng không đến Khương Lạc cung nữa, dù sao mỹ nhân trong Hậu cung rất nhiều, nàng một tháng có tới bốn, năm lần được Hoàng thượng thị tẩm, đã được xem như phi tần được sủng ái. Chỉ có điều, tin tức mấy ngày nay nàng nghe được ở Lệ Y điện đúng là không dễ chịu. Lệ quý nhân bị cấm túc một tháng, nhưng một tháng này, Hoàng thượng vẫn đến Lệ Y điện, hơn nữa còn đến rất thường xuyên, có hôm còn sủng hạnh Lệ quý nhân. Còn thường ngày, chính là dạy Lệ quý nhân viết chữ. Phải rồi, hình phạt Hoàng hậu đưa ra chép cung quy, thời hạn là một tháng, hình như Lệ quý nhân còn chưa có hoàn thành đâu. Chữ viết của Lệ quý nhân dù sao cũng không phải là thứ đáng tự hào.
Nhưng, nàng ta chiếm Hoàng thượng. Hoàng thượng lại đích thân dạy nàng ta viết chữ. Là đích thân dạy. Lưu Lạc Bình trước kia cũng từng được Hoàng thượng dạy chữ, nhưng khi đó còn nhỏ, còn hiện tại, việc một Hoàng thượng dạy chữ cho phi tần. Là chuyện…khiến cho những phi tần khác không thể dung thứ.
Thục phi nhìn Hoàng Ly báo cáo chuyện ở Lệ Y điện, bàn tay đặt trên thành ghế nằm chặt lại, hơi nheo mắt. Lệ quý nhân này, nàng đã định bỏ qua, xem ra lại không thể bỏ qua. Người như nàng ta, vẫn là khiến Hoàng thượng lưu tâm phải không. Nếu không thể trừ bỏ sự lưu tâm này của Hoàng thượng, thì Lệ quý nhân, nàng ta, chính là người mà toàn thể phi tần nhắm tới. Mà Thục phi nàng, cũng sẽ không đứng ngoài nhìn như trước.
Ít ra, hiện tại, nàng vẫn có thể kiềm chế mà án binh bất động. Người nôn nóng bây giờ, hẳn là Trần phi. Quả thực như Thục phi đoán, Trần phi là người không cam lòng nhất, nàng ta bày ra trận pháp, thiết kế để Tưởng mỹ nhân không có đầu óc kia dựng lên một màn kịch giúp nàng ta, cốt là để đẩy Lệ quý nhân vào tội danh kia. Tuy rằng nàng ta thoát được, nhưng vẫn bị phạt cấm túc một tháng, như vậy cũng rất tốt. Nhưng nàng ta bị cấm túc mà cũng không tha cho Hoàng thượng, quả là một con hồ ly tinh đáng ghét, không diệt không được.
Lần trước nàng ra tay, đặt thôi tình hương trong Lệ Y điện, cốt là để Hoàng thượng chán ghét Lệ quý nhân, những tưởng đã thành công, mấy ngày sau Hoàng thượng cũng tỏ rõ mình vô cùng chán ghét Lệ quý nhân, cũng không đặt chân vào Lệ Y điện nữa. Vậy mà quay ngoắt lại, Lệ quý nhân vừa bị cấm túc, Hoàng thượng liền quay lại thương yêu nàng ta như cũ. Lại còn có xu hướng hơn cả khi trước. Như vậy nghĩa là sao?! Đáng hận!
Nếu như Lệ quý nhân cứ tiếp tục được sủng ái như vậy, nếu như nàng ta có thai trước, sinh hạ trưởng hoàng tử, chẳng phải là mẫu bằng tử quý, địa vị lên như diều gặp gió hay sao. Trần phi nhíu mày, vò vò khăn tay, âm thầm nghĩ cách để Lệ quý nhân không thể mang thai.
Nhưng việc này, đã có người liệu trước, là Hoàng hậu, từ sau lần đầu tiên thị tẩm, Lệ quý nhân đã bị Hoàng hậu sai người hạ dược khiến Lệ quý nhân một năm không thể có thai. Phi tần nào trong cung cũng vậy, một năm này, ở Hậu cung, tuyệt đối sẽ không truyền ra tin vui nào cả. Trừ phi Hoàng hậu mang thai trước, cái thai đó lại là hoàng tử, nếu là một công chúa, cũng trở nên vô dụng.
Không chỉ Trần phi nóng lòng, Hoàng hậu cũng vội vã, Thái y bắt mạch cho nàng ta nói thân thể của nàng ta được điều dưỡng đã từ từ khôi phục. Nhưng không hiểu tại sao nàng ta vẫn không thể mang thai. Chẳng lẽ di chứng từ lần sảy thai trước nặng nề đến vậy, đến tận bây giờ nàng ta cũng chưa thể có con. Hoàng hậu nghe Thái y cung kính một bên báo cáo tình trạng thân thể mình, móng tay găm sâu vào da thịt.
Hoàng hậu nheo mắt hỏi:
- Thái y, như vậy bổn cung đến khi nào mới có thể có con.
Tô Thái y này là người của Hoàng hậu, không dám có nửa điểm lừa dối, cho dù sợ bị trừng phạt cũng phải nói lời thật tâm:
- Hoàng hậu nương nương, quả thực là di chứng lần sảy thai trước rất nặng nề, có lẽ phải điều dưỡng thêm ít lâu nữa.
Hoàng hậu nghe đến đây liền không thể kiềm chế, với cái chén bên mình, ném mạnh xuống mặt đất. Chén nước đập xuống nền đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hoàng hậu hai mắt đỏ ngầu, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, giọng nói đầy tức giận:
- Điều dưỡng, điều dưỡng, cũng đã điều dưỡng mấy năm rồi, sao còn không có kết quả chứ!
Tô Thái y vội vàng nhẹ giọng khuyên can:
- Hoàng hậu nương nương, việc này không thể vội, cơ thể nương nương cũng đã chậm rãi được điều dưỡng tốt. Sớm muộn cũng sẽ có được lân nhi.
Hoàng hậu nghe Tô thái y nói lời dễ nghe, cũng bớt phần nào tức giận, tay đặt lên bụng, vẻ mặt đầy mong chờ:
- Phải, sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ hoài thai Long tự, sinh ra trưởng Hoàng tử khỏe mạnh thông minh.
Tô thái y là người trong cung, đương nhiên biết tiến biết lùi, không hề thiếu lời hay ý đẹp:
- Nô tài chúc nương nương sớm đạt thành ý nguyện.
Hoàng hậu đã hoàn toàn thu liễm hết dáng vẻ luống cuống vừa rồi, mỉm cười đoan trang nhã nhặn:
- Cũng còn phải nhờ vào tài năng của Tô thái y, hy vọng Tô thái y không làm bổn cung thất vọng.
Tô thái y cung kính cúi đầu vâng mệnh, rời khỏi Chiêu Dương cung mà sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hoàng hậu nói thế, chính là nếu hắn không làm thành sự, người Hoàng hậu đem ra khai đao đầu tiên chính là hắn đây mà. Nhưng quả thật việc hắn có thể làm cũng đã làm, thuốc điều dưỡng thân thể vẫn đều đặn đưa tới Chiêu Dương cung. Chỉ trách tổn thương từ lần sảy thai trước của Hoàng hậu quá nặng nề, sợ rằng sau này khó lòng hoài thai được nữa. Nhưng hắn làm sao dám nói như vậy, hắn vẫn còn muốn giữ lại cái mạng cho mình nữa.
Mà ở trong chính điện Chiêu Dương cung, Hoàng hậu vẫn chưa hết nôn nóng cùng vội vàng, tay vẫn đặt lên bụng như cũ, từ "con" này đã trở thành tâm bệnh của nàng ta. Ngày nào chưa có Hoàng tử dưới gối, thì ngày đó địa vị của nàng ta còn có thể bị lung lay, hơn nữa, Hoàng thượng đã có điểm không vừa lòng với phụ thân nàng, cũng có điểm không thích với việc gia tộc nàng hưng khí quá thịnh, quyền lực quá lớn, luôn khiến đế vương nghi ngờ.
Chỉ sợ, cho dù thân thể nàng tốt lên, Hoàng thượng cũng không cho nàng hoài thai Long tự. Hoàng hậu nhíu chặt lông mày, không có thai, vậy thì nàng ta liền dồn hết tâm sức vào việc xử lý đám nữ nhân Hậu cung vậy.
Danh sách chương