Lưu Lạc Bình viết xong, gác bút, gấp lại bức thư cẩn thận, cho vào phong thư, đưa cho Tiểu Ngân, thấp giọng nói:
- Khi ra khỏi cung, ta sẽ cho người đưa ngươi đến Lưu phủ, gặp người gác cửa, chỉ cần nói ngươi là người Thục phi đưa từ trong cung ra, muốn chuyển cho cha ta một phong thư. Ngươi đưa phong thư này cho cha ta, cha ta đọc được, sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi, hơn nữa sẽ chu cấp cho ngươi đến già cũng dư dả.
Tiểu Ngân nhận lấy phong thư, có điểm ngơ ngác, lúc này mới hỏi:
- Lạc Lạc, cô xuyên tới đây bao lâu rồi? Lưu Lạc Bình khựng lại, đại ý cũng hiểu Tiểu Ngân nghĩ gì, nghĩ tại sao nàng lại nhiệt tình giúp mình như vậy, trong khi nàng quen biết Tiểu Ngân vỏn vẹn có thời gian một tuần làm việc trong Dạ Vũ, mà từ đó đến nay, đối với Tiểu Ngân có thể là một tháng, nhưng đối với nàng, đã hai mươi năm chẵn rồi. Tiểu Ngân nhận lấy phong thư, biết mình dù đọc cũng không hiểu, thấp giọng hỏi:
- Ngươi viết gì trong này vậy?
Lưu Lạc Bình cũng không che giấu, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói đại ý như ngươi là ân nhân của ta, giúp ta làm được việc, hiện tại không thể sống ở trong cung nữa.
Tiểu Ngân nghĩ nghĩ, suy tư một chút, lần này giọng nói hạ tới mức thấp nhất, Lưu Lạc Bình cũng phải lắng tai nghe hồi lâu mới nghe ra hắn nói gì:
- Trong Khương Lạc cung có một cái hồ phải không?
Lưu Lạc Bình gật đầu, không hiểu Tiểu Ngân hỏi cái này làm gì. Tiểu Ngân nhìn xung quanh, tuy vẫn biết là hiện tại rất an toàn, không có kẻ nghe lén, nhưng vẫn nhỏ giọng đến mức thấp nhất, nếu không phải hắn vẫn có ý thức linh hồn mình là một nam nhân, thì hắn đã ghé vào tai Lưu Lạc Bình để nói rồi:
- Ngươi có biết cái gọi là không gian không?
Lưu Lạc Bình chưa từng nghe qua. Nếu ở kiếp trước nàng vẫn ở trong vòng tay bao bọc của cha mẹ, được cha mẹ nuôi thành một tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo, có khi cô đọc những tiểu thuyết tình cảm, sẽ biết đến hai từ “không gian” này. Nhưng Lưu Lạc Bình lại lăn xả trong xã hội từ sớm, tâm tình tiểu nữ tử đã sớm không còn sót lại bao nhiêu. Xem xét kỹ càng, phát hiện mình không biết rõ không gian mà Tiểu Ngân nói đến là gì, liền chậm rãi lắc đầu.
Tiểu Ngân giải thích đại ý. Không gian của hắn chính là một nơi có thể sử dụng ý thức để tiến vào, chỉ có mình hắn biết sự tồn tại của nó, không khí rất tốt, hình như còn là bốn mùa đều là mùa xuân, có thể cất giữ thực phẩm, nhưng nó vẫn còn tươi mới qua thời gian dài. Quan trọng nhất là trong không gian có một con suối, nước suối có thể giúp điều dưỡng thân thể khỏe mạnh. Hơn nữa hắn từng thử qua đem nước này cho một con vật bị trúng độc dược mà chính tay hắn hạ để thử nghiệm, liền phát hiện ra nước suối này còn có thể giải được kịch độc. Hắn chưa thử qua, nhưng dường như là giải được bách độc.
Tiểu Ngân nói xong, liền chậm rãi nói thêm:
- Ta ở trong Khương Lạc cung một tháng, tin tức nghe được không ít, ta muốn gặp ngươi một phần là nhờ ngươi đưa ta ra khỏi Hoàng cung, một phần là muốn đưa cho ngươi thứ nước suối này, ta cũng biết thân thể ngươi là thể chất hàn bẩm sinh, khó lòng có con. Có nước suối này, ngươi chỉ cần sử dụng qua một lần, thân thể liền rất khỏe mạnh.
Dừng một chút, còn nói thêm:
- Nước suối trong không gian là vô tận, khi ta đi rồi đương nhiên không thể đưa cho ngươi nữa, nhưng ta sẽ đem nước suối hòa vào nước trong hồ kia. Nước suối này cũng rất đặc biệt, chính là bỏ vào loại nước khác, nó liền trực tiếp chiếm chỗ, toàn bộ trở thành nước suối trong không gian.
Lưu Lạc Bình hiện tại, nghe Tiểu Ngân nói xong, thực sự có cảm giác như mình đang ở trên mây, trong lòng tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc, nàng, rốt cuộc có thể có con rồi, rốt cuộc, có thể sinh cho Hoàng thượng một đứa con, rốt cuộc có thể sinh cho người nàng yêu một đứa con rồi.
Rốt cuộc, có thể rồi…
Lưu Lạc Bình đột nhiên phát hiện trên mặt có một giọt nước, ở trên da để lại một vệt nước dài, đã lâu rồi không có cảm giác này, cảm giác mà nàng không thể kiềm được dòng nước trong mắt ầng ậng, tràn ra khỏi hàng mi xinh đẹp, yên lặng lăn trên hai gò má. Rất lâu rồi nàng đã không khóc, ở nơi cổ đại ngày ngày lo tính mạng, lo tính kế này, rất lâu rồi nàng không khóc, rất lâu rồi, nàng chỉ luôn treo lên khuôn mặt lạnh nhạt giả bộ, rất lâu rồi. Đến bây giờ, cảm giác này, thực sự là tột cùng vui sướng, nàng thực sự rất vui sướng.
Tiểu Ngân thấy Lưu Lạc Bình khóc, không kìm được nước mắt của mình, đặt bàn tay có chút thô ráp của cung nữ thô sử lên vai nàng, vỗ nhẹ. Hắn biết nàng khóc vì cảm động, còn vì vui sướng. Có lẽ, nàng muốn có con, chẳng phải vì muốn tranh sủng, mà chỉ vì thuần túy muốn sinh con cho nam nhân đó mà thôi.
Lưu Lạc Bình khóc một hồi, thực sự cảm thấy mọi sự giống như thần tiên ban phước, liền một lần nữa chuẩn bị giấy bút, viết lại một phong thư khác đưa cho Tiểu Ngân, còn mỉm cười vui vẻ nói:
- Ta nói với cha ta thân thể ta từ trước đến nay luôn không điều dưỡng tốt, nhưng ngươi lại có một bài thuốc bí truyền giúp ta khỏe mạnh. Cha ta rất coi trọng địa vị của ta trong Hậu cung, ngươi xem như ân nhân của ta, cha ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi, nếu ngươi muốn, sống như tiểu thư khuê các cũng được.
Tiểu Ngân phất phất tay, thoải mái nói:
- Không cần, đủ sống là được, ở nhà giàu lại phải mưu toan tính kế. Ta không có sức chịu đựng tốt như ngươi đâu.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười.
Không lâu sau, trong Khương Lạc cung, có một thứ cũng chậm rãi thay đổi, nước hồ trong cung đã sớm đổi thành nước suối trong không gian của Tiểu Ngân, ở trong phòng của Thục phi cũng cất giấu không ít nước suối trong không gian.
Tuy nói để nước suối trong hồ, cũng tương đối lộ liễu, nhưng ở đó ngoài cá ra, thì không có gì khác, việc mấy con cá béo mập cũng không khiến người khác nghi ngờ. Chỉ cần không có ai ngã xuống hồ là được. Cho dù ngã xuống, cứ xem như sau một trận ốm được điều dưỡng khỏe mạnh lại, người không có tâm chú ý sẽ không để ý kỹ. Nghĩ lại, Tiểu Ngân đúng thật là hào phóng, cho một lượng lớn nước như vậy.
Tối hôm đó, Lưu Lạc Bình liền dùng nước suối trong không gian tắm rửa, cả người liền khoan khoái hơn hẳn, cảm giác buồn bực cũng tiêu tán hết, làn da cũng trở nên trắng nõn xinh đẹp, hơi nước lờ mờ, dường như thân thể của nàng trở nên kiều mị hơn không ít. Thứ nước suối không gian này đúng thật là thứ tốt.
Tiểu Ngân từng giải thích, khi tắm rửa bằng nước suối không gian, nếu thân thể có điểm không khỏe mạnh, khi tắm rửa sẽ tẩy ra một ít vệt bẩn màu đen trôi nổi, rất nhanh liền biến mất. Vệt đen càng nhiều, là thân thể càng yếu, hoặc trúng độc càng nặng.
Lưu Lạc Bình ngồi trong bồn tắm, nhìn vệt đen nổi lên, trong lòng có chút nghi hoặc, mà lớp nghi hoặc này, lại dần dần lớn lên, trôi nổi trong lòng nàng. Thân thể nàng luôn luôn được điều dưỡng, dược liệu trong cung cũng đều là thứ thượng đẳng, đều là dược liệu tốt nhất, vậy mà sao vệt đen lại có nhiều như vậy, thân thể nàng, thực sự không tốt đến vậy sao. Điều dưỡng năm năm, chẳng phải cho dù thể chất có điểm không ổn, vết đen cũng tương đối ít mới phải.
Chẳng lẽ…dược liệu điều dưỡng thân thể hàng ngày đưa tới có vấn đề?
- Khi ra khỏi cung, ta sẽ cho người đưa ngươi đến Lưu phủ, gặp người gác cửa, chỉ cần nói ngươi là người Thục phi đưa từ trong cung ra, muốn chuyển cho cha ta một phong thư. Ngươi đưa phong thư này cho cha ta, cha ta đọc được, sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi, hơn nữa sẽ chu cấp cho ngươi đến già cũng dư dả.
Tiểu Ngân nhận lấy phong thư, có điểm ngơ ngác, lúc này mới hỏi:
- Lạc Lạc, cô xuyên tới đây bao lâu rồi? Lưu Lạc Bình khựng lại, đại ý cũng hiểu Tiểu Ngân nghĩ gì, nghĩ tại sao nàng lại nhiệt tình giúp mình như vậy, trong khi nàng quen biết Tiểu Ngân vỏn vẹn có thời gian một tuần làm việc trong Dạ Vũ, mà từ đó đến nay, đối với Tiểu Ngân có thể là một tháng, nhưng đối với nàng, đã hai mươi năm chẵn rồi. Tiểu Ngân nhận lấy phong thư, biết mình dù đọc cũng không hiểu, thấp giọng hỏi:
- Ngươi viết gì trong này vậy?
Lưu Lạc Bình cũng không che giấu, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói đại ý như ngươi là ân nhân của ta, giúp ta làm được việc, hiện tại không thể sống ở trong cung nữa.
Tiểu Ngân nghĩ nghĩ, suy tư một chút, lần này giọng nói hạ tới mức thấp nhất, Lưu Lạc Bình cũng phải lắng tai nghe hồi lâu mới nghe ra hắn nói gì:
- Trong Khương Lạc cung có một cái hồ phải không?
Lưu Lạc Bình gật đầu, không hiểu Tiểu Ngân hỏi cái này làm gì. Tiểu Ngân nhìn xung quanh, tuy vẫn biết là hiện tại rất an toàn, không có kẻ nghe lén, nhưng vẫn nhỏ giọng đến mức thấp nhất, nếu không phải hắn vẫn có ý thức linh hồn mình là một nam nhân, thì hắn đã ghé vào tai Lưu Lạc Bình để nói rồi:
- Ngươi có biết cái gọi là không gian không?
Lưu Lạc Bình chưa từng nghe qua. Nếu ở kiếp trước nàng vẫn ở trong vòng tay bao bọc của cha mẹ, được cha mẹ nuôi thành một tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo, có khi cô đọc những tiểu thuyết tình cảm, sẽ biết đến hai từ “không gian” này. Nhưng Lưu Lạc Bình lại lăn xả trong xã hội từ sớm, tâm tình tiểu nữ tử đã sớm không còn sót lại bao nhiêu. Xem xét kỹ càng, phát hiện mình không biết rõ không gian mà Tiểu Ngân nói đến là gì, liền chậm rãi lắc đầu.
Tiểu Ngân giải thích đại ý. Không gian của hắn chính là một nơi có thể sử dụng ý thức để tiến vào, chỉ có mình hắn biết sự tồn tại của nó, không khí rất tốt, hình như còn là bốn mùa đều là mùa xuân, có thể cất giữ thực phẩm, nhưng nó vẫn còn tươi mới qua thời gian dài. Quan trọng nhất là trong không gian có một con suối, nước suối có thể giúp điều dưỡng thân thể khỏe mạnh. Hơn nữa hắn từng thử qua đem nước này cho một con vật bị trúng độc dược mà chính tay hắn hạ để thử nghiệm, liền phát hiện ra nước suối này còn có thể giải được kịch độc. Hắn chưa thử qua, nhưng dường như là giải được bách độc.
Tiểu Ngân nói xong, liền chậm rãi nói thêm:
- Ta ở trong Khương Lạc cung một tháng, tin tức nghe được không ít, ta muốn gặp ngươi một phần là nhờ ngươi đưa ta ra khỏi Hoàng cung, một phần là muốn đưa cho ngươi thứ nước suối này, ta cũng biết thân thể ngươi là thể chất hàn bẩm sinh, khó lòng có con. Có nước suối này, ngươi chỉ cần sử dụng qua một lần, thân thể liền rất khỏe mạnh.
Dừng một chút, còn nói thêm:
- Nước suối trong không gian là vô tận, khi ta đi rồi đương nhiên không thể đưa cho ngươi nữa, nhưng ta sẽ đem nước suối hòa vào nước trong hồ kia. Nước suối này cũng rất đặc biệt, chính là bỏ vào loại nước khác, nó liền trực tiếp chiếm chỗ, toàn bộ trở thành nước suối trong không gian.
Lưu Lạc Bình hiện tại, nghe Tiểu Ngân nói xong, thực sự có cảm giác như mình đang ở trên mây, trong lòng tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc, nàng, rốt cuộc có thể có con rồi, rốt cuộc, có thể sinh cho Hoàng thượng một đứa con, rốt cuộc có thể sinh cho người nàng yêu một đứa con rồi.
Rốt cuộc, có thể rồi…
Lưu Lạc Bình đột nhiên phát hiện trên mặt có một giọt nước, ở trên da để lại một vệt nước dài, đã lâu rồi không có cảm giác này, cảm giác mà nàng không thể kiềm được dòng nước trong mắt ầng ậng, tràn ra khỏi hàng mi xinh đẹp, yên lặng lăn trên hai gò má. Rất lâu rồi nàng đã không khóc, ở nơi cổ đại ngày ngày lo tính mạng, lo tính kế này, rất lâu rồi nàng không khóc, rất lâu rồi, nàng chỉ luôn treo lên khuôn mặt lạnh nhạt giả bộ, rất lâu rồi. Đến bây giờ, cảm giác này, thực sự là tột cùng vui sướng, nàng thực sự rất vui sướng.
Tiểu Ngân thấy Lưu Lạc Bình khóc, không kìm được nước mắt của mình, đặt bàn tay có chút thô ráp của cung nữ thô sử lên vai nàng, vỗ nhẹ. Hắn biết nàng khóc vì cảm động, còn vì vui sướng. Có lẽ, nàng muốn có con, chẳng phải vì muốn tranh sủng, mà chỉ vì thuần túy muốn sinh con cho nam nhân đó mà thôi.
Lưu Lạc Bình khóc một hồi, thực sự cảm thấy mọi sự giống như thần tiên ban phước, liền một lần nữa chuẩn bị giấy bút, viết lại một phong thư khác đưa cho Tiểu Ngân, còn mỉm cười vui vẻ nói:
- Ta nói với cha ta thân thể ta từ trước đến nay luôn không điều dưỡng tốt, nhưng ngươi lại có một bài thuốc bí truyền giúp ta khỏe mạnh. Cha ta rất coi trọng địa vị của ta trong Hậu cung, ngươi xem như ân nhân của ta, cha ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi, nếu ngươi muốn, sống như tiểu thư khuê các cũng được.
Tiểu Ngân phất phất tay, thoải mái nói:
- Không cần, đủ sống là được, ở nhà giàu lại phải mưu toan tính kế. Ta không có sức chịu đựng tốt như ngươi đâu.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười.
Không lâu sau, trong Khương Lạc cung, có một thứ cũng chậm rãi thay đổi, nước hồ trong cung đã sớm đổi thành nước suối trong không gian của Tiểu Ngân, ở trong phòng của Thục phi cũng cất giấu không ít nước suối trong không gian.
Tuy nói để nước suối trong hồ, cũng tương đối lộ liễu, nhưng ở đó ngoài cá ra, thì không có gì khác, việc mấy con cá béo mập cũng không khiến người khác nghi ngờ. Chỉ cần không có ai ngã xuống hồ là được. Cho dù ngã xuống, cứ xem như sau một trận ốm được điều dưỡng khỏe mạnh lại, người không có tâm chú ý sẽ không để ý kỹ. Nghĩ lại, Tiểu Ngân đúng thật là hào phóng, cho một lượng lớn nước như vậy.
Tối hôm đó, Lưu Lạc Bình liền dùng nước suối trong không gian tắm rửa, cả người liền khoan khoái hơn hẳn, cảm giác buồn bực cũng tiêu tán hết, làn da cũng trở nên trắng nõn xinh đẹp, hơi nước lờ mờ, dường như thân thể của nàng trở nên kiều mị hơn không ít. Thứ nước suối không gian này đúng thật là thứ tốt.
Tiểu Ngân từng giải thích, khi tắm rửa bằng nước suối không gian, nếu thân thể có điểm không khỏe mạnh, khi tắm rửa sẽ tẩy ra một ít vệt bẩn màu đen trôi nổi, rất nhanh liền biến mất. Vệt đen càng nhiều, là thân thể càng yếu, hoặc trúng độc càng nặng.
Lưu Lạc Bình ngồi trong bồn tắm, nhìn vệt đen nổi lên, trong lòng có chút nghi hoặc, mà lớp nghi hoặc này, lại dần dần lớn lên, trôi nổi trong lòng nàng. Thân thể nàng luôn luôn được điều dưỡng, dược liệu trong cung cũng đều là thứ thượng đẳng, đều là dược liệu tốt nhất, vậy mà sao vệt đen lại có nhiều như vậy, thân thể nàng, thực sự không tốt đến vậy sao. Điều dưỡng năm năm, chẳng phải cho dù thể chất có điểm không ổn, vết đen cũng tương đối ít mới phải.
Chẳng lẽ…dược liệu điều dưỡng thân thể hàng ngày đưa tới có vấn đề?
Danh sách chương