Tư Lạc Thành vẫn không tin là Lưu Lạc Bình đã chết, Lạc Nhi của hắn… đã chết. Tư Lạc Thành vung tay ban ra thánh chỉ, truy phong Lưu Lạc Bình thành Trữ Lạc Hoàng hậu, nàng mặc cung trang dành cho Hoàng hậu, màu đỏ vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa tung, trên cổ tay có đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh lục, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ. Tư Lạc Thành vươn tay nắm lấy bàn tay nàng, trên tay hắn cũng là một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ, kiểu dáng cũng giống y hệt.
Tư Lạc Thành cúi mặt, tinh tế ngắm nhìn dung nhan đã say ngủ kia, khẽ nói:
- Lạc Nhi, ta đã nhận được quà sinh nhật của nàng rồi, ta rất thích chiếc nhẫn ngọc, cũng rất thích hai cái tượng gỗ nhỏ đó, nghe cung nữ của nàng nói, đó là do nàng tự tay vẽ, rất đẹp, rất giống ta, cũng rất giống nàng, ta cũng nhận được, thứ nước kỳ lạ đó rồi. Tất cả… đều là những thứ tốt nhất…
Tư Lạc Thành vuốt ve má nàng, nhẹ giọng:
- Ta có cảm giác mình không xứng với nàng.
Ngày hạ táng Lưu Lạc Bình, Tư Lạc Thành lại nhất quyết không đến, hắn trầm mặc trong Khương Lạc cung, chỉ chăm chú vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay.
Cũng vào ngày hạ táng Lưu Lạc Bình, Hoàng Ly và Tố Ngưng quỳ trước Ngự thư phòng, Hoàng Ly nói trong nước mắt nghẹn ngào, giọng nói của nàng xen lẫn cả niềm uất hận, nhưng lúc đó, Tư Lạc Thành chẳng còn tâm trí đâu để xử phạt cung nhân.
- Hoàng thượng, tại sao ngài lại tàn nhẫn như vậy? Hôm nay nô tỳ phải nói hết tất cả, cho dù có mắc tội khi quân, cho dù có bị xử tử chém đầu nô tỳ cũng cam lòng. Nương nương yêu ngài như vậy, nương nương ngày chờ đêm mong ngài, cớ gì ngài lại làm ra chuyện tổn hại người thân của nương nương?!! Nương nương không bỏ được người thân của mình, nhưng cũng không bỏ được ngài !!!! Vốn dĩ nương nương đã định sau khi sinh con, sẽ giả vờ khó sinh, giả chết rồi trốn khỏi Hoàng cung, đoàn tụ với Lưu lão gia Lưu phu nhân, rời xa Kinh thành, vĩnh viễn không trở về nữa. Nương nương còn cười bảo “Chuyện đến nước này, ta không có tài cán gì, không dứt khoát được, không trả thù cho phụ mẫu được, cũng chẳng thể hoàn toàn quên người đó được, đó là tình yêu từ nhỏ của ta, không thể nói bỏ liền bỏ được. Chung quy, chỉ có rời xa mới là tốt nhất”. Nhưng vì sao... vì sao… vì sao cơ chứ?! Cả Hoàng Ly và Tố Ngưng đều giàn giụa nước mắt. Chỉ có Tư Lạc Thành, lúc ấy, trong đầu hắn chẳng còn nghĩ đến bất cứ điều gì cả, chỉ quanh quẩn hình bóng nàng, lúc nàng còn nhỏ bám lấy hắn, lúc nàng cười, lúc nàng làm nũng với hắn,.. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong hốc mắt có gì đó muốn tràn ra. Đúng là hắn không xứng với nàng, không xứng với tình yêu của nàng. Nhưng ông trời bất công, vì sao không trừng phạt hắn, lại nhẫn tâm khiến cho kế hoạch của nàng biến thành sự thật, vì sao không phải là giả chết, vì sao?! Vì sao không phải nàng vẫn còn sống, chỉ cần nàng vẫn còn sống, muốn hắn làm gì hắn cũng làm… Nhưng,… làm sao còn có thể được nữa.
Tố Ngưng quỳ trên đất, trong giọng nói run rẩy vẫn xen lẫn oán hận, nhưng vẫn dùng hai tay cung kính dâng lên một lá thư:
- Đây là bức thư nương nương gửi Hoàng thượng, nói với chúng nô tỳ là nếu có bất trắc mới đưa ra. Cứ ngỡ cả đời cũng không có cơ hội để ngài đọc được… nhưng…
Lưu Lạc Bình để lại cho hắn một bức thư, kể lại toàn bộ canh bạc của Lưu gia.
“Mọi chuyện đi đến bước đường này đều là tại chàng, ta có chết, cũng là tại chàng. Chàng là kẻ tàn nhẫn, chàng ép người khác tới đường cùng, Lưu gia vốn trung thành, cũng là nơi từng nuôi dưỡng chàng, nhưng chàng chỉ vì thứ vương vị vô tình lạnh lẽo mà rũ bỏ mọi thứ. Ta không xứng với một kẻ vô tình như chàng. Cả quãng đời còn lại, chàng sống không yên ổn đâu!”
Nàng nói lời cay nghiệt, nhưng không hề sai chút nào, hắn vươn bàn tay to lớn lên che mắt, từ giữa kẽ ngón tay, những giọt nước len lỏi chảy xuôi xuống gò má, rơi trên giấy Tuyên Thành, mực đen nhòa đi, nhiếm màu u sầu.
Đúng là sau này, hắn sống không yên ổn, hắn hối hận vì những việc đã làm, hối hận vì sự lạnh lùng vô tình của mình. Hối hận giống như nọc độc ăn mòn thân thể hắn, càng ngày càng suy yếu.
Sau này, Khương Lạc cung bị niêm phong lại, không ai có thể bước vào nữa.
Tư Lạc Thành cúi mặt, tinh tế ngắm nhìn dung nhan đã say ngủ kia, khẽ nói:
- Lạc Nhi, ta đã nhận được quà sinh nhật của nàng rồi, ta rất thích chiếc nhẫn ngọc, cũng rất thích hai cái tượng gỗ nhỏ đó, nghe cung nữ của nàng nói, đó là do nàng tự tay vẽ, rất đẹp, rất giống ta, cũng rất giống nàng, ta cũng nhận được, thứ nước kỳ lạ đó rồi. Tất cả… đều là những thứ tốt nhất…
Tư Lạc Thành vuốt ve má nàng, nhẹ giọng:
- Ta có cảm giác mình không xứng với nàng.
Ngày hạ táng Lưu Lạc Bình, Tư Lạc Thành lại nhất quyết không đến, hắn trầm mặc trong Khương Lạc cung, chỉ chăm chú vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay.
Cũng vào ngày hạ táng Lưu Lạc Bình, Hoàng Ly và Tố Ngưng quỳ trước Ngự thư phòng, Hoàng Ly nói trong nước mắt nghẹn ngào, giọng nói của nàng xen lẫn cả niềm uất hận, nhưng lúc đó, Tư Lạc Thành chẳng còn tâm trí đâu để xử phạt cung nhân.
- Hoàng thượng, tại sao ngài lại tàn nhẫn như vậy? Hôm nay nô tỳ phải nói hết tất cả, cho dù có mắc tội khi quân, cho dù có bị xử tử chém đầu nô tỳ cũng cam lòng. Nương nương yêu ngài như vậy, nương nương ngày chờ đêm mong ngài, cớ gì ngài lại làm ra chuyện tổn hại người thân của nương nương?!! Nương nương không bỏ được người thân của mình, nhưng cũng không bỏ được ngài !!!! Vốn dĩ nương nương đã định sau khi sinh con, sẽ giả vờ khó sinh, giả chết rồi trốn khỏi Hoàng cung, đoàn tụ với Lưu lão gia Lưu phu nhân, rời xa Kinh thành, vĩnh viễn không trở về nữa. Nương nương còn cười bảo “Chuyện đến nước này, ta không có tài cán gì, không dứt khoát được, không trả thù cho phụ mẫu được, cũng chẳng thể hoàn toàn quên người đó được, đó là tình yêu từ nhỏ của ta, không thể nói bỏ liền bỏ được. Chung quy, chỉ có rời xa mới là tốt nhất”. Nhưng vì sao... vì sao… vì sao cơ chứ?! Cả Hoàng Ly và Tố Ngưng đều giàn giụa nước mắt. Chỉ có Tư Lạc Thành, lúc ấy, trong đầu hắn chẳng còn nghĩ đến bất cứ điều gì cả, chỉ quanh quẩn hình bóng nàng, lúc nàng còn nhỏ bám lấy hắn, lúc nàng cười, lúc nàng làm nũng với hắn,.. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong hốc mắt có gì đó muốn tràn ra. Đúng là hắn không xứng với nàng, không xứng với tình yêu của nàng. Nhưng ông trời bất công, vì sao không trừng phạt hắn, lại nhẫn tâm khiến cho kế hoạch của nàng biến thành sự thật, vì sao không phải là giả chết, vì sao?! Vì sao không phải nàng vẫn còn sống, chỉ cần nàng vẫn còn sống, muốn hắn làm gì hắn cũng làm… Nhưng,… làm sao còn có thể được nữa.
Tố Ngưng quỳ trên đất, trong giọng nói run rẩy vẫn xen lẫn oán hận, nhưng vẫn dùng hai tay cung kính dâng lên một lá thư:
- Đây là bức thư nương nương gửi Hoàng thượng, nói với chúng nô tỳ là nếu có bất trắc mới đưa ra. Cứ ngỡ cả đời cũng không có cơ hội để ngài đọc được… nhưng…
Lưu Lạc Bình để lại cho hắn một bức thư, kể lại toàn bộ canh bạc của Lưu gia.
“Mọi chuyện đi đến bước đường này đều là tại chàng, ta có chết, cũng là tại chàng. Chàng là kẻ tàn nhẫn, chàng ép người khác tới đường cùng, Lưu gia vốn trung thành, cũng là nơi từng nuôi dưỡng chàng, nhưng chàng chỉ vì thứ vương vị vô tình lạnh lẽo mà rũ bỏ mọi thứ. Ta không xứng với một kẻ vô tình như chàng. Cả quãng đời còn lại, chàng sống không yên ổn đâu!”
Nàng nói lời cay nghiệt, nhưng không hề sai chút nào, hắn vươn bàn tay to lớn lên che mắt, từ giữa kẽ ngón tay, những giọt nước len lỏi chảy xuôi xuống gò má, rơi trên giấy Tuyên Thành, mực đen nhòa đi, nhiếm màu u sầu.
Đúng là sau này, hắn sống không yên ổn, hắn hối hận vì những việc đã làm, hối hận vì sự lạnh lùng vô tình của mình. Hối hận giống như nọc độc ăn mòn thân thể hắn, càng ngày càng suy yếu.
Sau này, Khương Lạc cung bị niêm phong lại, không ai có thể bước vào nữa.
Danh sách chương