Khang Hi nói thật nhẹ nhõm. Hoàng đế đi tuần an toàn phải là trên hết, Lý Vệ định tính toán trước sai người đi an bài, quét sạch một phen, lại bị Khang Hi ngăn lại, Khang Hi nói:

“Nha đầu kia từ trước đến giờ rất thông minh, nơi ở tất nhiên không phải nơi cùng sơn ác thủy nhiều điêu dân.”

Lý Vệ không có cách nào, chỉ là có thị vệ cùng ám vệ bảo vệ cũng sẽ không ra đường rẽ gì, lại nói chỗ đó Lý Vệ cũng đi qua, thôn xóm nhỏ rất thật thà. Mấy người Khang Hi đến dưới chân núi đó thì đã gần tới buổi trưa. Trong núi sâu xe ngựa không đi được, mười mấy người chỉ có thể đi bộ, đoàn người đông như vậy đột nhiên xuất hiện ở trên đường núi từ trước đến giờ vẫn hoang vắng, rất là đột ngột quái dị. Bây giờ đang là mùa hái trà, người trong thôn trồng chè đều lên núi một lượt, mặc dù buổi trưa trên đường núi không ai qua lại, rất là thanh tĩnh.

Mấy người Khang Hi vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía, vừa chậm rãi bước đi ước chừng nửa ly trà nhỏ liền trông thấy thôn xóm nhỏ cách đó không xa. Khang Hi tỉ mỉ quan sát chung quanh, coi như là một thung lũng nhỏ ba mặt núi vây quanh, hai bên đường núi là cây cối trùng điệp xanh mướt, cổ thụ xanh um, dòng suối trong suốt khẽ cong lượn quanh thôn. Còn chưa có bước vào thôn, xa xa chỉ thấy khói bếp lượn lờ, mơ hồ có mấy tiếng gà kêu chó sủa truyền đến, Khang Hi không khỏi khẽ mỉm cười nói:

“Xóm cũ tuôn khói bếp

Làng xa thoáng bóng người

Ngõ sâu chó sủa vọng

Ngon dâu gà gáy dài”,thật là hình tượng năm Liễu tiên sinh về quê a!”

Quy điền viên cư kỳ 1 歸田園居其一 • Về quê ở kỳ 1 - Đào Tiềm

Lý Quang vuốt râu mép của mình nói:

“Ở chỗ này xây nhà định cư, nâng chén rượu nói chuyện trồng dâu trồng gai, quả thật bình sanh may mắn!”

Lý Vệ âm thầm trợn mắt thầm nghĩ: Đám người này đến nơi rồi cũng không vội, ở trên đường núi nói chuyện thơ thẩn cái gì chứ! Tứ a ca nhưng có chút tâm thần hoảng hốt thầm nghĩ: ở tại địa phương sơn minh thủy tú như vậy, mới là cuộc sống nha đầu kia vẫn theo đuổi sao. Trong mắt lóe lên một tia ảm đạm: loại cuộc sống lạnh nhạt vô dục vô cầu này, ở bên mình là hy vọng xa vời, vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được. Nhưng hắn vẫn không muốn cũng không thể buông tay sau khi thật vất vả mới có hi vọng. Đang suy nghĩ, từ trên đường núi quanh co bên cạnh, truyền đến một hồi tiếng hát lúc ẩn lúc hiện, đứt quãng:

“Lật qua một ngọn núi,

Vượt qua một con sông,

Chính là thôn xóm của ông ngoại & bà ngoại.

Uống một hớp suối nước,

Hát một bài ca cũ,

Nhìn khói bếp lượn lờ gió la đà.

Thổi một bài,

Ấm ở trong trái tim bạn,

Nhìn tà dương mỉm cười...

Phải đi mấy đoạn đường, phạm qua bao nhiêu lỗi, mới hiểu được mình muốn quá nhiều... Một tòa thành thị, lại một tòa thành thị, mới biết đường lưu lạc nhiều nhấp nhô. Một lần thành công, lại một lần nhấp nhô, mới hiểu được vui vẻ của Đào Uyên Minh tiên sinh...”

Vũ Tuyền – Trở Về Vườn Điền Cư - 归园田居——羽泉

Giọng hát réo rắt hợp với lời ca đơn giản mang phong cách cổ rất là dễ nghe, cực kì khác hẳn với tiểu khúc địa phương quê mùa bình thường, sang hèn cùng hưởng, lắng nghe tính triết lý ẩn chứa rất sâu bên trong, mấy người bất giác nghe ngây dại. Tiếng hát càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau, trên đường núi một tiểu cô nương vừa đi vừa nhảy cà tưng đi xuống, áo hồng quần xanh biếc dí dỏm hoạt bát. Đột nhiên nhìn thấy đám người Khang Hi phía trước, Sở Sở bất giác sửng sốt, tiếng hát ngưng lại, Sở Sở rất kỳ quái, nơi này từ trước đến giờ không có người ngoài tới, trừ cách mấy ngày trước vườn sinh thái của tỷ phu có mấy thương nhân tới xem nấm, nhưng cũng sẽ không tới thôn làng nàng ở.

Tuy nói mấy người này cách thôn còn một đoạn, nhưng nhìn trên phương hướng, tuyệt đối là muốn đi vào thôn không sai, bất giác rất kinh ngạc. Mọi người hồi hồn cũng kinh ngạc nhìn Sở Sở đột nhiên xuất hiện trên đường núi, biểu tình mỗi người đều giống như là ban ngày thấy ma. Đứng đầu là một lão nhân rất hiền lành, vóc người rất khỏe mạnh, trước hết từ trong kinh ngạc hồi hồn, nở nụ cười rất thân thiết nhìn nàng, giống như nhìn thấy một đứa con đã lâu không gặp, toát ra nỗi nhớ thương rất tự nhiên.

Bên cạnh một người nam nhân, đoán chừng bốn mươi tuổi, bên tóc mai lại phát hiện vài sợi tóc trắng, rất không hợp, có thể thấy được người này bình thường trôi qua cũng không vui vẻ. Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng có kích động, có mừng như điên, cũng có chút ưu thương, giống như mình là người thương của hắn lâu năm mới gặp lại, loại ánh mắt này làm Sở Sở cảm thấy rất cẩu huyết. Không nghĩ tới mình còn có thể bị một người nam nhân tuyệt hảo nhìn như vậy, chỉ là nói thật không biết tại sao, cảm thấy người nam nhân này có chút quen mắt, mặc dù biết khả năng không lớn, chỉ là quả thật có một loại trực giác rất cổ quái.

Cách ăn mặc của đoàn người này, tuy nói trang phục hết sức bình thường, nhưng chất vải tốt xấu cũng nhìn ra được. Mười năm nay, thường xuyên tiếp xúc tơ lụa của Hồ gia, Sở Sở liếc mắt liền nhìn ra, hai người đàn ông đứng đầu này, nếu như mình không nhìn lầm, chất liệu y phục trên người phải là của chức tạo phủ làm ra, kết hợp hai ngày nay chuyện hoàng đế giá lâm chấn động cả Hồ Châu thậm chí cả Giang Nam, thân phận của đoàn người này cũng không khó đoán. Lão nhân đoán chừng là Khang Hi, vị trẻ tuổi hơn bên cạnh chính là vị a ca kia.

Sở Sở không khỏi cười thầm, thầm nghĩ: nữ xuyên qua quả nhiên lợi hại, ngay như chính mình cả ngày núp ở trong hốc núi như vậy, vẫn có thể gặp được nhà Ái Tân Giác La, phải nói là kỳ tích. Nghĩ tới những nhân vật lịch sử chân thật ở trước mặt mình, trong lòng Sở Sở đã cảm thấy rất vui vẻ, trước đó vài ngày Lý Vệ phong cương đại lại tới, hiện tại hoàng đế lại tới, nếu người nam nhân trẻ hơn này là Tứ a ca, vậy mình chẳng phải may mắn sao, chỉ một lần thấy hai đế vương. Sở Sở nhanh chóng âm thầm quan sát Tứ a ca.

Nghĩ tới một vạn lần, dọc theo con đường này nghĩ không chỉ một vạn lần trường hợp gặp lại, nhưng xa lạ như thế, chính mình cùng Sở Sở trước mặt cách nhau mấy bước lại giống như cách một ngân hà rộng lớn, gang tấc cũng là chân trời, ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão. Trong đầu Tứ a ca đột nhiên liền hiện lên hai câu thơ này, Sở Sở trước mắt cùng lúc mới gặp gỡ y chang không khác. Vẫn là bộ dạng mười sáu mười bảy, vẫn ở tuổi như hoa kiều diễm, mà mình, Tứ a ca bất giác giơ tay lên sờ sờ tóc trắng bên tóc mai của mình, trên mặt một mảnh ảm đạm.

Sở Sở thấy sắc mặt Tứ a ca có chút không được tốt, cho là mình nhìn hắn, trong lòng hắn giận, cười hắc hắc che giấu tính khẽ cúi đầu sờ sờ sọt nấm của mình. Cân nhắc chuyện trước mặt, cảm giác mình nên giả vờ không biết gì là tốt nhất, nhanh chóng đi mấy bước tới gần Khang Hi, nói:

“Đại thúc, các ngươi nếu là tới nơi này đạp thanh du ngoạn, đã sai đường rồi!”

Nói xong đưa ngón tay chỉ chỉ một con đường khác nói:

“Từ con đường kia đi ra ngoài chính là Hồ Châu đẹp nhất Lăng Hồ trấn rồi.”

Trong mắt Khang Hi lóe lên một tia hưng trí đã lâu không thấy, nói:

“Không, lão gia không phải đạp thanh mà là tới tìm người.”

Sở Sở thầm nghĩ: nơi này lại không thấy hoàng thân quốc thích, cũng không có ẩn sĩ thế ngoại, có cái gì đáng để nhất quốc chi quân(vua một nước) tự mình đến tìm. Nhanh chóng tò mò hỏi:

“Tìm người, trong thôn sao, ngài nói tên đi, người trong thôn tiểu nữ đều biết, tiểu nữ giúp ngài tìm, là thân thích của ngài sao?”

“Thân thích, không, là con dâu của lão gia!”

Nghe hoàng a mã nói như đinh chém sắt không lay chuyển được, Tứ a ca chấn động, thầm nghĩ: “Đúng vậy, bất kể như thế nào Sở Sở là trắc phúc tấn của mình, điểm này không sai được. Cho dù nàng không nhớ ra mình, mình cũng có thể làm cho nàng lần nữa yêu mình không phải sao, tựa như ban đầu, mình cũng không làm được sao?”

Nghĩ thông suốt, nhất thời lòng tin không khỏi tăng lên gấp trăm lần, ánh mắt nhìn Sở Sở cũng tháo ra tự ti, mặc cảm, ảm đạm, thoáng hiện hi vọng sáng quắc. Nghe được lời nói của Khang Hi, Sở Sở ngược lại cười hì hì một tiếng, nói:

“Ngài nhất định là nghĩ sai rồi, trong thôn này khẳng định là không có người ngài muốn tìm. Vừa nhìn biết ngay các người không phú thì quý, sao có thể có thân nhân đặt chân ở nơi hoang vắng này!”

Bộ dạng Sở Sở ngây thơ dí dỏm, trong mắt Khang Hi bất giác dễ chịu rất nhiều, vẫn là tính tình nghịch ngợm linh động, tròng mắt lúc lưu chuyển đầy mưu ma chước quỷ. Sở Sở mặc dù cảm thấy nhìn thấy bọn họ rất là vinh hạnh, nhưng nghĩ tới kết quả của đông đảo nữ Thanh xuyên, cảm thấy không muốn chọc vào chút nào. Lại nói a ca đó không biết là thứ mấy, ánh mắt nhìn nàng làm nàng nổi hết cả da gà, quá dọa người rồi. Nhìn trời sắc không còn sớm, Sở Sở không muốn cùng bọn họ dây dưa nữa, nhanh chóng nói:

“Các ngươi tìm lộn rồi, nơi này không có người các ngươi muốn tìm, tiểu nữ có thể xác định!”

Nói xong chỉ chỉ Lý Vệ nói:

“Hắn không phải rõ ràng nhất ư, được rồi, tiểu nữ phải trở về ăn cơm, gặp lại a!”

Nói xong tiêu sái phất phất tay nhỏ bé, khi đi lướt qua Tứ a ca, Tứ a ca sao chịu để nàng đi như vậy, giơ tay lên một phát bắt được cánh tay của nàng, chạm vào bàn tay mềm mại trắng nõn, khác với trong trí nhớ ấm áp có chút hơi lạnh. Sở Sở không khỏi nhìn Tứ a ca kỳ quái nói:

“Có chuyện?”

Tứ a ca tham lam nhìn chằm chằm dung nhan quen thuộc gần ngay trước mắt, xông vào mũi không phải là hương cam quýt trong trí nhớ nữa, có một loại mùi hương rõ ràng của cây trúc với bùn đất, bất giác có chút sững sờ, giống như không nghe thấy câu hỏi của Sở Sở. Sở Sở trợn mắt một cái thầm nghĩ: a ca này nhìn qua thông minh, thực tế lại là một tên ngốc. Nhanh chóng dùng chút hơi sức muốn rút cánh tay ra, cũng không cảm giác ti một tiếng, có chút đau, có thể thấy được đối phương nắm rất chặt. Lý Vệ nhắc nhở:

“Gia, Tứ gia!”

Kêu hai tiếng, Tứ a ca mới hồi hồn, nới lỏng tay một chút, nhưng mà vẫn làm Sở Sở không thoát ra được. Sở Sở ngược lại cũng không đẩy ra nữa, nghe Lý Vệ gọi vị dây dưa trước mắt này chính là Tứ a ca, vị Ung Chính đoản mệnh sao. Được, Khang Ung Càn ba đời đế vương, chính mình một ngày chỉ thấy hai vị, bất giác mang theo ánh mắt tò mò nhìn kỹ, lần nữa quan sát vị hoàng đế tương lai này. Nhìn gần Sở Sở cảm thấy người này cũng không đến bốn mươi tuổi, tóc trắng bên tóc mai làm có vẻ già đi không ít, ngũ quan không tính là rất xuất sắc, nhưng túm lại có một loại khí chất làm lòng người vui mừng thần phục. Gương mặt rất có tính lãnh đạo, chân mày nhíu thật sâu, ở giữa đã có nhàn nhạt dấu chân chim, có vẻ nghiêm túc dị thường lạnh lùng, cùng ánh mắt của hắn đang nhìn mình rất không hòa hợp.

Tứ a ca cũng không quan tâm tầm mắt quan sát của Sở Sở, quay đầu lại nói với Khang Hi:

“Hoàng a mã, nhi thần muốn một mình cùng Sở Sở nói chuyện một chút!”

Khang Hi nhìn hai người mấy lần thầm nghĩ: nhi tử thứ tư chững chạc của mình chỉ cần đụng phải nha đầu này mới có vài tia lửa khói, thật không biết hai người kia là duyên gì nữa. Thở dài nói:

“Được rồi! Trẫm ở thành Hồ Châu chờ các ngươi, phải đem nha đầu này mang về!”

Nói xong dừng một chút, cười như không cười nhìn Sở Sở nói:

“Mười mấy năm trước trẫm đáp ứng con mười dặm hồ sen, hoa sen toả hương, trẫm có thể không cần nuốt lời rồi, trẫm chờ con!”

Sở Sở buồn bực nhìn bọn họ tự biên tự diễn, đối với cái gì hoàng a mã, cái gì trẫm của bọn họ, danh từ riêng trẫm, tạm thời quyết định vờ như không thấy. Khang Hi rất nhanh mang theo một đám người đi theo đường núi, vốn là bởi vì bọn họ đến, có chút gây ách tắc trên đường núi trong nháy mắt khôi phục an bình lúc trước, dĩ nhiên Cao Vô Dung còn mang theo hai thị vệ ở cách xa mười bước chờ đợi.

Sở Sở cùng Tứ a ca đứng đối diện, một cơn gió núi thổi qua, di động làn áo của hai người giống như thế sự xoay vần. Sở Sở cảm nhận được khí phách, vị bạo quân nổi danh trong lịch sử giống như thật có chút quan hệ không rõ với mình, không biết lúc nào nhỉ, có lẽ là kiếp trước đã từng thấy qua, liếc mắt nam nhân không nói lời nào một cái, Sở Sở nói:

“Đi thôi, vị Tứ gia này, có lời gì cũng phải lấp đầy bụng trước rồi hãy nói!”

Nói xong đem cái sọt đeo sau lưng đưa cho Tứ a ca nói:

“Ừ, ngươi cầm cái này, nếu muốn ăn cơm chùa của tiểu nữ, cầm đồ cho tiểu nữ cũng là phong độ quý ngài nên có!”

Nói xong đi dẫn đầu. Sau khi Tứ a ca sửng sốt xong, tay đã tự nhiên nhận lấy cái sọt, trong cái sọt có mấy củ măng mới đào còn mang theo bùn không tính là rất nặng, nhanh chóng cầm ở trong tay đi theo bóng dáng của Sở Sở. Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cành lá cây bạch quả cao lớn rậm rạp ở hai bên đường núi, chiếu vào hai thân hình một trước một sau, giống như ở chung quanh hai người hiện lên một vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa mà tốt đẹp.

cây bạch quả

Cao Vô Dung giơ tay lên lau khóe mắt, không biết lúc nào thì có vài giọt nước ấm áp rịn ra hốc mắt, mỉm cười mang theo thị vệ không xa không gần đi theo hai người phía trước mặt.

Khi bước vào tiểu viện Sở Sở ở, trong lòng Tứ a ca hiện lên cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Tiểu viện nhà nông rất bình thường, trong viện khắp nơi là lá trà đang phơi nắng, chỉ có bên ngoài phòng nhỏ bên hông Sở Sở đi vào mới có một chút nấm, măng. Theo Sở Sở vào nhà, Sở Sở nhận lấy cái sọt trong tay Tứ a ca, chỉ chỉ ghế trúc ở giữa nói:

“Ngồi đi, chỗ này thì chỉ có cái ghế này, ngươi ngồi không quen cũng không có cách nào!”

Nói xong không đợi Tứ a ca trả lời đã đi ra ngoài. Tứ a ca quan sát phòng nhỏ, nhìn thấy một cái giá sách phía sau, nhanh chóng đứng lên đi tới, nhìn hồi lâu không khỏi hơi lộ ra chút nụ cười. Trên kệ tràn đầy đều là chút chuyện xưa dân gian cùng du ký, thỉnh thoảng có hai bản tập thơ tuyển chọn, không có sách nghiêm chỉnh gì, xem ra nha đầu này vẫn như cũ. Rút ra một quyển từ Tống mở ra, tờ giấy từ trong trang sách nhẹ nhàng bay xuống, Tứ a ca nhặt lên, là kiểu chữ Nhan Tứ a ca rất quen thuộc, ngược lại so với trước kia có rất nhiều tiến bộ. Trên tờ giấy viết một bài thơ không áp dụng quy tắc câu cú nào cả, câu văn rất chân thật,

“Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc

Cho ngựa ăn, chẻ củi, chu du thế giới

Từ ngày mai trở đi, quan tâm lương thực cùng rau dưa

Tôi có một dãy nhà, phía trước thấy biển rộng, xuân về hoa nở

Từ ngày mai trở đi, liên lạc với từng thân nhân

Nói cho bọn họ biết tôi hạnh phúc

Hạnh phúc kia nói cho tôi biết

Tôi đem nói cho mỗi người

Cho mỗi một con sông, mỗi một đỉnh núi, lấy một tên tuổi ấm áp

Người xa lạ, tôi cũng chúc phúc cho bạn

Nguyện bạn có một hành trình phía trước rực rỡ

Nguyện người người có tình sẽ thành thân thuộc

Nguyện bạn ở trần thế này đạt được hạnh phúc

Tôi chỉ nguyện mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở!”

--- Hải Tử

Mặt hướng biển rộng , mùa xuân ấm áp hoa nở - Hải Tử

Là bài thơ Hải Tử viết vào 13 tháng 1 năm 1989, hai tháng sau, Hải Tử tự sát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện