“Hái hoa phải hái liền tay, chớ để hoa rụng bẻ cành không.”

Một bài thơ nhỏ của Khang Hi, làm Sở Sở cùng Tứ a ca nhìn trái nhìn phải thật lâu, cũng không có ai nói chuyện. Sau đó chung đụng Sở Sở vẫn tương đối hài lòng, Tứ a ca cũng không có vì vậy vào ở lãnh địa của nàng, mà là tiếp tục ở như trước kia, chỉ là đuôi lông mày đáy mắt thỉnh thoảng không còn toát ra vẻ ủ dột âm u nữa, hơn nữa là dịu dàng cưng chiều, có vẻ nhẹ nhõm thanh thoát rất nhiều.

Ngày mùa thu hoà thuận vui vẻ, qua nửa tháng, thu thú Khang Hi năm mươi năm vẫn đúng hạn bắt đầu. Đại khái Khang sư phụ cảm giác mình nên cho Tứ a ca cùng Sở Sở có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, nên lần này thu thú chỉ chọn Tứ a ca cùng Thập Tam Thập Tứ theo, chỉ có Thập Tứ một miễn cưỡng coi là nửa thành viên Bát gia đảng, từ đó có thể nói, Khang Hi đối với Bát gia đảng đã bắt đầu chèn ép ức chế rồi.

Thu thú thật ra là hoạt động trọng đại, có mục đích chính trị sâu xa của Thanh triều, một là giữ vững bản sắc truyền thống quan binh bát kỳ dũng mãnh thiện chiến cùng chân thật khắc khổ, không để cho thói quen bị ăn mòn, dù đang an ổn không quên nguy, luôn luôn sẵn sàng, đồng thời có thể coi như vi hành Mộc Lan hàng năm, định kỳ tiếp kiến tất cả bộ tộc vương công quý tộc của Mông Cổ, để tiến một bước củng cố cùng phát triển quan hệ Mãn Mông, tăng cường quản lý ba bộ tộc lớn đối với Mạc Nam, Mạc Bắc, Mạc Simon, uy hiếp Sa Hoàng, đây đối với biên phòng phương Bắc có ý nghĩa hết sức trọng đại.

Cho nên nói, trường săn Mộc Lan được tuyển định ở gần bãi săn Nội Mông, cũng không đơn thuần là bởi vì nơi đó có địa hình tốt, nhiều loại thú, ý nghĩa chính trị đã lớn hơn giá trị thực sự. Sở Sở cảm thấy du lịch lần này vẫn rất hưởng thụ, mình làm cho Khang sư phụ một long giá như một căn nhà nhỏ di động, dọc đường còn có hành cung Tân Lạc thành, tuy nói tốc độ không nhanh nhưng rất thoải mái.

Đi mười ngày mới gần tới huyện Thừa ĐKhang Hi nhìn sang Sở Sở ngồi trên mặt thảm trong long giá không khỏi mỉm cười, nha đầu này tay phải cầm một quyển sách ngủ gà ngủ gật, đầu không ngừng gật gù giống như một đầu gà đang ăn gạo. Sau giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên cổ trắng nõn của con bé khảm ra một đường vòng cung màu vàng rất nhu hòa. Nha đầu này mặt ngoài hiền hoà, nhưng mà trong nội tâm lại dị thường có chủ tính, cho dù tính toán của mình đã thành, chỉ là nhìn tình huống hôm nay của Tứ a ca cùng con bé, cũng không giúp ích như lúc mình tính ban đầu, mắt thấy đầu của nha đầu này sắp thấp đến đầu gối rồi, Khang Hi mỉm cười nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Giọng nói Lý Đức Toàn ở phía ngoài vang lên:

“Vạn Tuế Gia có điều gì phân phó?”

Khang Hi nói:

“Đến đâu rồi?”

“Hồi Vạn Tuế Gia, sắp đến Nhiệt Hà rồi.”

Khang Hi cùng Lý Đức Toàn hỏi đáp đánh thức Sở Sở đang lim dim, Sở Sở dụi mắt đứng lên, rót một chén nước trà từ phích nước cho Khang sư phụ, lên tinh thần nhìn ngoài cửa sổ một chút, hai bên đều là quần sơn cùng cổ thụ che trời liên miên chập trùng, Khang Hi cười nói:

“Hai năm sau trở lại cũng không cần ở lều rồi, có thể ở trong hành cung mới xây ở Nhiệt Hà, cái lâm viên này còn là Lưu lão đầu – người xây làng du lịch cho con - thiết kế!”

Sở Sở hồ nghi nhìn Khang Hi nói:

“Lưu lão đầu, con cũng biết à?”

“A trẫm quên!”

Sở Sở thầm nói hành cung Nhiệt Hà không phải là sơn trang nghỉ hè Thừa Đức ư, chính mình tự đi qua mấy lần, cũng không có gì ly kỳ. Nhưng đến bãi săn hoàng gia, Sở Sở vẫn mở rộng tầm mắt, tuy nói cùng hiện đại không sai biệt lắm, nhưng chất lượng không khí cùng cổ thụ thảm thực vật xanh um tươi tốt mà nói, thiên nhiên mát mẻ hơn so với hiện đại, vả lại ngay giữa mùa thu, liếc nhìn lại cũng là rừng tầng tầng lớp lớp nhuộm dần, tràn đầy cây lá kim, so với Hương Sơn càng thêm một phần đại khí riêng biệt.

Lần này Khang sư phụ ngược lại không mang tần phi tùy thân phục vụ, Sở Sở len lén âm thầm YY: đại khái Khang Hi già rồi, ở phương diện khác cũng biết phải tiết chế thích hợp. Lều của Sở Sở ở kim trướng Khang Hi một ít, đây là Khang Hi gia ân điển, lều của Tứ a ca bọn họ xa hơn chút, Sở Sở âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tứ a ca thì còn thôi, mình thật sự khó có thể tiêu thụ vị Thập Tứ kẹo da trâu kia, so với Tứ a ca còn lợi hại hơn, hoàn toàn giống mấy tên nhóc ngốc ở Viên Minh Viên, làm Sở Sở không biết nói gì luôn.

Khang sư phụ săn thú Sở Sở không có tham gia, âm thầm cảm thấy đây quả thực là hành động phá hư cân bằng sinh thái, giả sử vô lực ngăn cản tối thiểu có thể không tham dự. Bởi vì lần này a ca đi theo rất ít, vả lại cũng không mang nữ quyến của mình, cho nên đi theo chỉ có Sở Sở miễn cưỡng coi như là một nữ quyến duy nhất, nên đại thần các a ca đi khu vực săn bắn, Sở Sở liền mang theo Đại Nữu đi chung quanh một chút, tự tại vô cùng. Bầu trời ở bãi săn rất cao, gần biển rộng mênh mông, thảo nguyên mênh mông, hồ trong suốt, làm tâm tình Sở Sở khoái trá, vui mừng mà quên về.

Sau khi hai mươi mấy ngày vây săn kết thúc, ở doanh địa cử hành long trọng bữa tiệc khánh công cáo biệt, uống rượu ca múa, suất giao tỷ võ. Khang Hi mời các vương công Mông Cổ, theo như công trận lớn nhỏ, ban thưởng, Sở Sở mới chính thức nhìn thấy một vương công Mông Cổ tới yết kiến, tuy nói đều là quý tộc, Sở Sở cảm thấy dáng dấp cũng quá thô kệch, trên căn bản râu xồm xoàm chiếm chín phần trở lên, quả thật không thấy rõ ngũ quan, chỉ nhìn thấy một đống râu ria lộn xộn, nên nhìn râu cằm của Khang Hi, Lý Quang liền thuận mắt nhiều.

Cho nên ở bên trong một đám râu xồm xoàm, người đàn ông sau lưng kỳ chủ Triết Mông Trát Lỗ Đặc Kỳ liền dị thường chói mắt, ước chừng hơn ba mươi tuổi, không giống người Mông Cổ, mặc dù mặc bào phục quý tộc Mông Cổ, cả người vẫn tản ra một loại nho nhã như thư sinh Giang Nam cùng không gò bó hiệp khách giang hồ, cả người xem ra phong lưu phóng khoáng dị thường xuất chúng. Sở Sở chú ý tới hắn cũng không phải bởi vì bề ngoài xuất chúng, mà là ánh mắt của hắn nhìn mình làm Sở Sở minh bạch người này tuyệt đối trước kia là quen biết mình, đối mặt loại ánh mắt kinh ngạc đó, hôm nay Sở Sở đã rất bình tĩnh rồi.

Khang Hi hiển nhiên là biết hắn, cố ý truyền đến trước mặt, người đàn ông kia tới gần liếc mắt Sở Sở đang ngồi ở phía dưới Khang Hi một cái, cung kính làm một lễ Mông Cổ nói:

“Tra Tử Duệ, tham kiến hoàng thượng!”

Có thể thấy được Khang Hi rất coi trọng vả lại thích hắn, Khang Hi khoát khoát tay hơi mỉm cười nói:

“Đã một năm rồi, trẫm nhìn ngươi ở Triết Lý Mộc này trôi qua càng ngày càng

Tiện tay chỉ chỉ Sở Sở nói:

“Đây là Sở Sở quan môn đệ tử của trẫm, các ngươi trước kia đã gặp qua ư, chỉ là nàng không nhớ rõ chuyện lúc trước rồi, coi như so với Ô Lan cũng giỏi ca múa không kém !”

Sở Sở vội vàng đứng dậy làm lễ ra mắt sau nghiêng đầu nhìn hắn mấy lần nói:

“Ngươi trước kia biết ta sao?”

Ánh mắt Tra Tử Duệ chợt lóe nói:

“Quả thật đã lâu không gặp rồi, không nghĩ tới kiếp này còn có thể gặp nhau như vậy, thực sự rất vui mừng!”

Sở Sở bất giác cười, Thập Tam tiến tới bên tai Tứ a ca nói:

“Cái tên họ Tra này sao biết nha đầu kia, đây không phải là quá kỳ quái rồi sao?”

Tứ a ca suy nghĩ chốc lát nói:

“Ta cũng không biết có thời gian hỏi Tra Tử Duệ một chút đi!”

Tra Tử Duệ đang muốn cùng Sở Sở nói vài lời, bên ngoài kim trướng vang lên một hồi thất ngôn Mông Cổ cao vút dễ nghe, rất du dương vả lại âm thanh không linh thanh thúy, mọi người bất giác nghiêng tai lắng nghe, trên mặt Tra Tử Duệ hiện lên nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhìn Sở Sở một cái nói:

“Ta giới thiệu cho cô, thê tử của ta Ô Lan Đồ Á!”

Sở Sở cảm thấy người đàn ông này thân thiết giống như tri kỷ, mỉm cười nhìn Khang Hi một cái, Khang Hi cười ha hả nói:

“Hồng Hà Triết Lý Mộc đã tới, trong màn này làm gì có cái gì vui, đi theo trẫm đi ra ngoài vui mừng đi.”

Khang Hi xuống chỉ dụ, mọi người theo ông ta đi ra khỏi kim trướng. Ban ngày náo nhiệt đã kết thúc, nhưng cả thảo nguyên ban đêm giờ mới bắt đầu. Thảo nguyên trong bóng đêm cũng không rét lạnh, trên đất trống ở giữa đã đốt lên một đống lửa lớn, nam nữ quý tộc trẻ tuổi đều ngồi ở chung quanh, ánh lửa ánh đỏ từng khuôn mặt trẻ tuổi ấy là chính là vui vẻ không lo. Ngay mép lửa một cô nương Mông Cổ đang khêu vũ, mặc một bộ áo khoác đỏ thẫm của Mông Cổ, trên đầu xuyết chút san hô, hạt châu đỏ tươi cùng lông vũ tinh xảo, hiển nhiên đây là một công chúa quý tộc Mông Cổ. Ánh lửa thấp thoáng kỹ thuật nhảy linh động của nàng, con ngươi sáng như ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm thảo nguyên.

Vừa hát vừa nhảy làm Sở Sở rất hâm mộ lại vui vẻ, một khúc vừa hết mọi người rối rít vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Khang Hi đến ngược lại không có đánh loạn trật tự, chỉ là nô tài nhanh chóng ở bên đống lửa dọn lên bàn đệm dài, Khang Hi nhanh chóng ngồi ở chủ vị, cô nương Mông Cổ khiêu vũ đó lúc này chạy tới về phía Sở Sở bên này, đi tới trước mặt Tra Tử Duệ, nét mặt tươi cười như hoa, cả người quả thật xinh đẹp sáng chói như rặng mây đỏ nơi chân trời, quan sát Sở Sở mấy lần nói:

“Nàng ta là người nào?”

Trong mắt đề phòng cùng địch ý làm Sở Sở không khỏi dở khóc dở cười, Tra Tử Duệ đưa tay sửa sang lại tóc rơi bên tai nàng nói:

“Đây là bằng hữu Sở Sở trước kia ta đề cập tới với nàng!”

“A, chàng nói nàng chính là cách cách trước kia chàng hay kể đó hả, không phải nói đã chết rồi sao?”

“Không thể nói bậy!” Tra Tử Duệ nhẹ nhàng dọa một tiếng, lúng túng liếc mắt nhìn Sở Sở nói:

“Bỏ qua cho, nàng chính là thẳng tính, không có để tâm gì, đây là thê tử ta cưới bảy năm trước, tiểu công chúa Ô Lan Đồ Á Triết Lý Mộc, phiên dịch thành tiếng Hán chính là Hồng Hà.”

Lúc này Sở Sở mới nhìn cẩn thận cô nương trước mắt, nhỏ hơn tuổi Tra Tử Duệ nhiều, đoán chừng 23-24 tuổi, ngũ quan thâm thúy xinh đẹp rất có ý vị dị tộc. Ô Lan Đồ Á cũng là thật tò mò quan sát Sở Sở, ăn mặc hoàn toàn một cách cách Mãn tộc, trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu đỏ tươi, không giống với mình từng thấy qua mấy cách cách quy củ kia, không có búi tóc kiểu cách cách, trên đầu chải lấy hai búi tóc rất đơn giản, không mang đồ trang sức gì, chỉ có cùng y phục cùng màu với lưu tô xuyết ở trên búi tóc, mỗi khi lắc lư rất dí dỏm đáng yêu, ngũ quan không tính là xuất sắc có thể nói thật bình thường, chỉ là con ngươi sáng trong, bởi vì con ngươi không tầm thường này, khiến nàng nhất thời có vẻ xinh đẹp bất phàm, nhưng là vô luận như thế nào dáng vẻ không giống đã lớn tuổi, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi

Nhanh chóng nghi ngờ nhìn chằm chằm Sở Sở, nhìn qua nhìn lại, Sở Sở vẫn còn tốt, cũng không cảm thấy bị nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm có lúng túng gì, ngược lại thích tính trực tiếp sảng khoái này của nàng, mỉm cười nói:

“Cô nhảy rất đẹp, ca cũng dễ nghe, người cũng xinh đẹp, thật cao hứng có thể quen biết cô, ta là Sở Sở!”

Ô Lan Đồ Á cơ hồ lập tức thích tiểu cách cách hào phóng sảng khoái này, cười khanh khách nói:

“Nhìn cô giống cô nương Mông Cổ chúng ta hơn, không giống các cách cách cẩn thận tỉ mỉ Mãn tộc các người, đi, chúng ta đi khiêu vũ đi, nơi này còn náo nhiệt hơn mấy phần so với Mộ Đạt chúng ta!”

Nhanh chóng kéo tay nhỏ bé của Sở Sở, cũng không quản Tra Tử Duệ, nhanh chóng hướng bên đống lửa trên đất trống đi tới, Khang Hi không khỏi mỉm cười, Tứ a ca đi tới bên cạnh Tra Tử Duệ nói:

“Ngươi như thế nào biết Sở Sở?”

Tra Tử Duệ nhìn hai nữ tử nhanh chóng dung nhập vào một đám quý tộc Mông Cổ, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm nói:

“Đại khái hơn mười năm trước, gặp nhau ở lễ tế hội Triết Lý Mộc, khi đó mặc dù nàng ấy bất lộ thanh sắc, nhưng vẫn có thể thấy được tâm sự nặng nề!”

Nói xong trầm mặc hồi lâu, xoay người nhìn Tứ a ca nói:

“Hi vọng lần này ngài có thể làm nàng hạnh phúc, thật ra thì nàng là một cô nương vui vẻ, không phải sao?”

Dứt lời thì đi về phía trước, sắc mặt Tứ a ca khó lường đứng một lát, cho đến một tiếng hát không tính là to rõ nhưng réo rắt dịu dàng vang lên, mới hơi lộ ra chút nụ cười:

“Bầu trời xanh mây trắng

Dòng nước lững lờ trôi

Tay ngọc vút roi ngựa

Trăng trôi trên ngọn liễu

Hồng hồng khuôn mặt mỹ nhân

Hàng mày liễu thoáng đăm chiêu

Mũi kim thêu bỗng lệch hướng

Tương tư đầy trong tim

Làn gió nhẹ thoảng qua mặt hồ

Ca ca đi về phía chân trời

Tự cổ mỹ nữ yêu anh hùng

Lời hứa ngàn vàng đến bạc đầu

Mặc phong ba bão táp

Muội muội đắng cay tranh đấu

Tự cổ hồng nhan vốn bạc mệnh

Ngọc vỡ ngói tan Đăng Tây Lầu…”

Sở Sở không có biện pháp cự tuyệt Ô Lan cùng những người Mông Cổ nhiệt tình này, nhanh chóng nhập gia tùy tục hát bài “mỹ nhân ngâm” (Mỹ nhân ngâm - 美人吟 - Ninh Tịnh), cảm thấy bài hát này coi như tương đối hợp với tình hình. Theo tiếng hát Sở Sở, Ô Lan cũng theo tiết tấu nhảy một điệu nhảy, rất cho Sở Sở mặt mũi, Khang Hi không khỏi vuốt vuốt râu mép của mình, so với tiếng hát cao vút to rõ của Ô Lan, mình vẫn tương đối thích tiếng hát của nha đầu Sở Sở hơn, rất có phong cách dân tộc mình.

Thập Tam nghe có chút tiu nghỉu như mất thứ gì đó, cảm thấy Sở Sở hát quả thật chính là bản thân nàng, chỉ là mười năm sau người anh hùng nàng yêu đoán chừng vẫn là Tứ ca. Liếc mắt nhìn Thập Tứ đang vui vẻ một cái, Thập Tam bất giác hâm mộ hắn, Thập Tứ thích nha đầu kia từ mười năm trước, bởi vì nha đầu kia đến nay vẫn cùng Tứ ca như nước với lửa, nhưng nó lại không có ý nghĩ xấu xa gì, giống như chỉ cần nhìn thấy nha đầu kia vui vẻ là tốt rồi, tính toán ra, chính mình chút ngoài sáng và trong tối vẫn nhớ thương nha đầu kia của huynh đệ. Thập Tứ mới là người đn thuần trực bạch nhất, cũng là trong sáng nhất, không có chút nào mịt mờ, điểm này rất làm cho người khác hâm mộ, ít nhất mình làm không được.

Sở Sở hát hết một khúc, Ô Lan mới thả nàng trở lại, trước khi đi, giọng nói Tra Tử Duệ trầm thấp vang lên:

“Làm bằng hữu, ta thật tâm chúc phúc cô, nhất định phải vui vẻ hạnh phúc!”

Sở Sở mặc dù không nhớ nổi tình bạn với hắn, nhưng vẫn rất cảm động, vui vẻ nhìn Ô Lan một cái nói:

“Cũng vậy!”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng giống như tri kỷ nhiều năm. Sở Sở trở lại bên cạnh Khang Hi, Khang Hi cười đối với kỳ chủ Triết Lý Mộc râu ria xồm xoàm nói:

“Sao, con dâu của trẫm so với khuê nữ của ngươi cũng không kém đi, Ô Lan là rặng mây đỏ của Triết Lý Mộc, nha đầu này chính là ánh trăng sáng tỏ nhất Đại Thanh ta, long lanh sáng ngời.”

Sở Sở không khỏi có chút đỏ mặt thầm nghĩ: Khang sư phụ cũng nói quá, ánh trăng gì chứ, mình chẳng lẽ chiếu sáng cho ông ấy sao. Lúc này bọn hạ nhân trình lên thịt dê đã nướng chín, Tứ a ca kéo kéo vạt áo Sở Sở nói:

“Nàng không phải là thích nhất ăn thịt nướng sao, mau thừa dịp nóng ăn đi, một lát nguội thì không còn ngon nữa.”

Một mùi thịt nướng thơm nồng nặc bay tới, Sở Sở nhất thời cảm thấy dạ dày một hồi khó chịu, nhanh chóng không nhịn được che miệng nôn mấy cái, chờ khá hơn chút mới ngẩng đầu không khỏi sợ hết hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện