“Tống tiên sinh, tôi đã giặt sạch áo, tôi gửi lại ngài!” – Sở Tâm Lam đứng lên đưa túi giấy trước mặt cho Tống Hiểu Thiên.

“Để tôi kiểm tra cho chắc mới được!” – Tống Hiểu Thiên nhận túi áo nói nhanh rồi quay mặt bước đi để lại Sở Tâm Lam ngẫn người, thở dài rồi cô nhanh chống đi theo.

“Tống tiên sinh tôi tranh thủ thời giạn nghỉ trưa đem qua anh! Nên xin anh nhanh giúp tôi được không? “ – Sở Tâm Lam chạy nhanh bắt kịp Tống Hiểu Thiên, giọng nói có phần nài nỉ.

“Nói vậy cô vẫn chưa ăn đúng không? Tôi tự nhiên thấy đói bụng quá! Thấy không có sức để mà xem áo rồi!” – Hiểu Thiên đưa tay xoa bụng gương mặt làm ra vẻ vô cùng khổ tâm chớp đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn Sở Tâm Lam.

“Này Tống Hiểu Thiên có ai nói anh vô lại chưa vậy!” –  Sở Tâm Lam thật sự nhịn không được nhanh chóng lên tiêng, ánh mắt Tống Hiểu Thần thể hiện rõ sự ngạc nhiên vô cùng nhưng nhanh chóng tràn ngập sự vui vẻ bên trong.

“Đúng vậy cô như vậy mới giống cô gái lớn tiếng nói vào mặt anh trai tôi chứ! Tôi đã bảo với anh ấy cô thú vị mà!” – Hiểu Thiên vui vẻ hào hứng nói, không phải cái thái độ phù hợp một người vừa mới bị chửi xong.

“Anh! Anh xem tôi như trò đùa à?” – Tâm Lam nghe nói xong giận đến đỏ cả mang tai, hậm hực gằn giọng nói.

“Không! Ban nãy ý đi ăn là giả nhưng giờ đói thật rồi!” – Nói đoạn Tống Hiểu Thần nắm cổ tay Tâm Lam kéo cô sang đường, bị kéo Tam Lam bất ngờ không kịp phản kháng chỉ biết nhanh chân chạy theo không khéo bị vấp ngã.

Đến khi cô tự chủ lại được thì đã bị anh ấn ngồi xuống ghế còn chường bộ mặt vô cùng hào hững nhìn cô. Hiểu Thiên nhanh chóng gọi món không hỏi ý kiến Tâm Lam, cô cũng không có bất kì ý kiến nào.

“Sao cô không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị à?” – Hiểu Thiên nhìn Tâm Lam ngồi yên dù thức ăn đã được dọn lên bàn.

“Tôi ăn chay!” – Sở Tâm Lam nhíu mày, gương mặt cương nghị nói. Tống Hiểu Thiên nghe điều đó tay đang cắt miếng thịt bỗng dừng lại, anh ngước nhìn cô.

“Cô ăn chay hoàn toàn kiên thịt?” – Hiểu Thiên đáp tò mò hỏi.

“Không hẳn! Nhưng hiện tôi không thích bị ép buộc!” – Tâm Lam vẫn chường gương mặt vô cùng khó chịu nói chuyện với Tống Hiểu Thiên.

“Được được! Vậy bây giờ tôi nhận lại áo thì cô ăn nhé!” - Hiểu Thiên xuống nước với tay lấy túi đựng áo đặt bên cạnh mình cười làm hòa với Tâm Lam.

“Nếu đã vậy tôi xin phép!” – Tâm Lam thở phào nhẹ nhõm đứng lên, không đợi Hiểu Thiên nói thêm bất kì điều nào nhanh chóng đứng lên đi ra bên ngoài.

“Ăn chay ư! Không thích sự ép buộc!” – Hiểu Thiên dựa lưng vào ghế, nhìn người trước mặt rời đi, anh tự nói với bản thân mình. Đột nhiên Hiểu Thiên có chút gì đó bâng quơ trong lòng, cái cảm giác đau khổ không hẳn là đau khổ nhưng có cảm giác như mất mác một cái gì đó.

….

Tâm Lam đứng trước bình hài cốt được đặt ngay ngắn trong tủ, bên trong có rất nhiều hình nụ cười vui vẻ của Triệu Khả Như đặp vào mắt Tâm Lam có chút lạ lắm.

“Bây giờ cô đã thật sự được thờ cúng tôi xin lỗi vì đã chiếm cơ thể cô trong 2 năm! Cũng nhờ khoảng thời gian đó mà tôi biết được thế nào là yêu! Tôi xin lỗi cô rất nhiều Triệu Khả Như! Ban đầu cô nợ tôi nhưng chung quy bây giờ thành ra tôi nợ cô!” - Tâm Lam đứng trầm ngâm nói với hài cốt của Triệu Khả Như

“Sao lại là cô?” – Giọng nam trầm vang lên khiến Tâm Lam giật mình. Quay sang nhìn cô nhìn thấy dáng người ốm ốm cao cao đang rảo bước đến gần.

“Tống thiếu!” – Sở Tâm Lam nhanh chóng lên tiếng, cô có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh bước đến. Trái tim cô giật thót một cái, cô vẫn chưa điều khiển được cảm xúc của bản thân mình mỗi khi gặp anh.

“Sao cô lại đến đây?” – Hiểu Thần nhíu mày khó chịu nhìn Tâm Lam, anh nhìn vào tủ kính thấy bó hoa nhỏ màu tím được dán lên tủ kính.

“Tôi đi viếng Triệu tiểu thư! Tôi không ngờ gặp anh tại đây!” – Sở Tâm Lam nhanh chóng ổn định tâm trạng, cúi mặt nói nhanh rồi muốn rời bước bước đi.

“Hừ!” – Hiểu Thần đến đứng trước tủ kính, dán bỏ hoa baby lên kính, rồi dùng ánh mắt triều mến nhìn vào ảnh người bên trong, anh cứ đứng yên lặng như vậy.

Sở Tâm Lam xoay đầu nhìn lại đặp vào mắt cô hình ảnh đó khiến lòng Tâm Lam chợt đau nhói, cô biết hiện trong lòng cô là sự ganh tỵ nhưng cô có thể làm gì khi mình đã không phải là Triệu Khả Như, nếu nói ra với anh anh có tin cô hay không. Tâm Lam siết chặt lòng bàn tay mình đến đau nhói.

Một khoảng lâu sau dó Hiểu Thần quay lại nhìn Tâm Lam một cái rồi lạnh lùng bước chân rời đi.

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện