Kiều Văn Văn cầm trong tay đơn thi lại, đưa một trăm tệ, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt.

Lần trước cô thi viết thì qua, lần này thi thực hành cô lại trượt. Cô cảm thấy cô có cừu oán với vấn đề thi.

Cầm di động chụp lại đơn thi, thuận tiện gửi cho bạn bè, đương nhiên cô biết đây là chuyện mất mặt, cho nên không thể để b nhìn thấy.

Cô biên tập tin nhắn gửi cho Tần Vũ: Vũ Vũ, cậu nói xem kiếp trước tớ đắc tội với người nào, thi thực hành lại bị trượt. Tớ gửi cho bạn bè xem, nhanh an ủi tớ đi!

Tần Vũ đang nghỉ ngơi, lấy điện thoại di động ra, lập tức bị chọc cười.

“Văn Tử, cậu không cần chê bai mình như vậy, cậu chỉ có hận thù với cái xe mà thôi. Còn nhớ lúc cậu học trung học tập đi xe đạp ba năm mới học được không? Xe bốn bánh chắc là cậu cần phải học năm năm!”

Mặt Kiều Văn Văn đen lại, cho nên có bạn khuê mật hiểu rõ tận gốc rễ cũng không phải là chuyện gì tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần vết sẹo của cô.

“ (^w^)=”

Cô oán giận gửi một cái icon, nhận được một tin nhắn “Cút”.

Lúc đang nghĩ ngợi đánh trả như thế nào, đột nhiên di động vang lên, là đại ma vương gửi tới.

“Kiều Văn Văn, lúc nào thì trình độ không biết xấu hổ của cô đã đạt tới mức này, thi lại bằng lái cô gửi tin nhắn cho tôi làm gì? Học nửa năm mà bằng còn chưa tới tay, lúc trước còn nói với tôi đã luyện thành tay thiện nghệ! Tay nghề này mà gọi là được à!”

Một tiếng “Alo” còn trong cổ họng chưa kịp nói ra, lại không có cơ hội nói.

B giận dữ giống làm cô chấn động, cô luống cuống tay chân gửi cho bạn bè, phát hiện chọn sai bạn, biến thành chọn trúng người.

Vừa rồi cô chỉ loại một mình b, ha ha, ông trời đối đãi với cô không tệ!

“B, lần sau tôi sẽ qua. Chủ yếu là tôi không có huấn luyện viên dạy, là học viên thi qua trước kia dạy, anh ta không nỡ để tôi luyện tập xa!”

Thịnh Cẩn Minh nhíu mày, từ lần trước biết rõ Kiều Văn Văn có bạn trai, anh đã cảm thấy toàn thân thay đổi vặn vẹo, thấy cô tâm tư lại không tốt.

Không dễ dàng nhịn đến hai ngày nghỉ lễ cuối cùng có thể mắt không thấy tâm không phiền, không nghĩ tới cô thật sự là âm hồn không tiêu tan!

“Sao thế, huấn luyện viên của cô chết rồi à?” Anh dõng dạc.

“Ừm, uống rượu không cài dây an toàn đi xe bị tai nạn xe cộ, bay ra ngoài từ cửa sổ trước, chết tại chỗ.”

Trong điện thoại rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên truyền đến tiếng Thịnh Cẩn Minh hét to: “Kiều Văn Văn, cô đừng bịa chuyện nữa! Cô thi không tốt nên không qua, lại còn rủa huấn luyện viên của cô, ý gì đây! Lương tâm cô bị chó ăn rồi à?”

Giọng nói anh quá gắt gỏng, từ trong ống nghe truyền đến không giảm chút nào, dọa Kiều Văn Văn sợ hãi.

“Tôi không có lừa anh, người hướng dẫn của tôi bị chết thật mà, anh không tin thì gọi điện thoại - -”

Cô muốn giải thích, nhưng mà đối phương đã bực bội tắt điện thoại, hiển nhiên là cảm thấy cô không nói lý.

Kiều Văn Văn ngẩn ngơ, trong lòng chua xót.

Cô nói thật mà, vì sao lại không tin cô? Thịnh Cẩn Minh tức sùi bọt mép, anh biết rõ mình đã không khống chế nổi. Nếu như không phải tắt di động sớm, chỉ sợ anh sẽ nói những lời độc ác khác.

Ở bên nhau một thời gian, Kiều Văn Văn có bao nhiêu phân lượng, trong lòng anh vẫn rõ ràng.

Trên lý trí cảm thấy tin lời Kiều Văn Văn, vì thay mình kiếm cớ, mới nói những lời này ra khỏi miệng. Nhưng trên tình cảm, anh lại nhịn không được lung lay.

“Mẹ kiếp, từ khi gặp cô, tôi thành người bỉ ổi không có tiền đồ!” Trong lòng anh giãy giụa vô số lần, cuối cùng tình cảm vẫn chiếm thế thượng phong.

Cũng bởi vì Kiều Văn Văn là người cam chịu, anh mới sợ cô bị người ta bắt nạt.

Lát sau anh gọi điện thoại cho Trịnh Thạc, “Hỏi cho tôi xem Kiều Văn Văn ở trường học lái xe rốt cuộc có chuyện gì, có phải có người bắt nạt cô ấy không? Cô ấy là người vô dụng mỗi ngày đều gây chuyện! Dường như là bị ức hiếp, lão tử thấy cô ấy bực tức…”

Trịnh Thạc còn đang ngủ bù, tối hôm qua chơi điện tử suốt đêm cho nên hơi mệt, giọng nói mơ màng: “Được, b. Tôi sẽ tìm hiểu!”

Giọng nói b hùng hùng hổ hổ giống như ma bên tai, Trịnh Thạc liên tục kêu khổ. Chắc chắn chuyển lửa giận trên người trợ lý Kiều sang người anh ta.

Hai người này liếc mắt đưa tình sao cứ thêm anh vào, sầu!

**

“Ngày mai mấy người không cần luyện lái xe nữa, ở nhà suy nghĩ thật kỹ, lái xe không phải cứ tập liên tục, cần phải động não!”

Đang luyện tập Kiều Văn Văn ngây ra như phỗng, những học viên bên trong xe khác cũng sững sờ.

“Dì à, ngày kia thi rồi. Chúng ta mới luyện được một ngày!”

Người phụ nữ trung niên môi đỏ thẫm nhìn thoáng qua Kiều Văn Văn, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường: “Mấy người đều thi lại, nghỉ một ngày còn không được sao?”

“Tôi lại hỏi các cô một lần nữa, có muốn bỏ tiền để qua hay không, lần này thi lại, không biết đến bao giờ các cô mới được thi, lãng phí danh sách…”

Kiều Văn Văn cắn chặt môi dưới, mỗi lần không cho luyện xe, sẽ bảo bỏ tiền đi cửa sau.

“Dì Từ, hay là ngày mai cho chúng tôi mượn xe, chúng tôi sẽ trả phí, để cho chúng tôi luyện thêm một ngày được không?” Giọng nói Kiều Văn Văn thành khẩn.

Người phụ nữ trung niên này chính là vợ của huấn luyện viên, cô xem như sợ bà ta.

“Vậy cô có bỏ tiền để qua không?”

Kiều Văn Văn lắc đầu, cô thi bằng lái không phải để chơi đùa. Lần trước cô đi thi, cô chỉ luyện vài vòng mà thôi, hơn nữa còn tìm đường tùy tiện, căn bản không có đi trên đường để luyện.

Dì Từ lạnh lùng, “Ngày mai có người khác luyện xe, người ta kiểm tra đứng hạng năm còn chưa có luyện đâu!”

Kiều Văn Văn cũng phiền muộn, nhưng mà nhớ tới sáng sớm hôm nay dì Từ khóc trước mặt bọn họ, nói là nửa đêm ma quỷ nhà bà tìm những cha mẹ của học viên lý luận cùng bà, bảo bọn họ đừng bắt nạt bà.

Kiều Văn Văn liền kinh sợ, cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nửa đêm quỷ báo mộng.

Đợi dì Từ rời đi, vài học viên tụ lại một chỗ nói thầm, nhưng mà cuối cùng không có làm gì.

Nên tranh thủ thì tranh thủ, bọn họ cũng không muốn khiến người ta nói bắt nạt bà ta.

Kiều Văn Văn không cam lòng, vạn bất đắc dĩ bấm số Lý Gia Viễn, cô còn nhớ anh từng nói có quen biết với người trong trường lái xe, có thể giúp cô.

Gần đây cô có hơi trốn tránh anh, Lý Gia Viễn dường như cũng muốn cho hai bên không gian, không vội vã tìm cô. Sau khi cô gọi điện thoại qua giải thích tình hình, anh ta có hơi chần chừ.

“Văn Văn, gần đây anh bận hơn, cho nên không có thời gian hẹn gặp em. Ngày mai em muốn luyện xe, anh giúp em liên lạc, nhưng nhà anh ta có tang, tâm tình không tốt khó tránh khỏi không dạy được.”

Kiều Văn Văn nhíu mày, “Nhưng mà tang sự đã qua nửa năm, em đóng học phí, dựa vào cái gì muốn em tự tìm xe.”

Tâm tình cô hơi kích động, vì cô quá bận tâm đến chuyện thi bằng lái, các loại sốt ruột đều không ngừng đến. Cả đời đều sắp thành bóng ma!

“Văn Văn em ngoan đi, thông cảm cho người ta. Ngày kia em kiểm tra, anh đi cùng em có được không? Ngày mai có luyện xe không?” Lý Gia Viễn vô cùng thuần thục an ủi.

Kiều Văn Văn cứng ngắc nói: “Không cần.”

Đợi tắt điện thoại, Lý Gia Viễn ngồi trên ghế làm việc cười lạnh.

Phụ nữ không thể nuông chiều quá, đặc biệt là bạn gái. Không nghe lời nên được dạy dỗ.

Kiều Văn Văn đứng một mình trước trạm đợi xe, cô cảm giác mình dường như rất đần độn. Không dễ dàng gì mới có tên trong danh sách thi lại, kết quả là như vậy.

Còn chưa kiểm tra, cô đã muốn từ bỏ.

Bạn trai cũng không đáng tin cậy, vừa rồi trong điện thoại giọng Lý Gia Viễn dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, nhưng lại làm cho cô có cảm giác anh kích động.

Dựa vào cái gì cô phải chịu ấm ức?

**

Sáng sớm, chuông điện thoại di động đã vang lên, Kiều Văn Văn nằm ở trên giường giả chết, tối hôm qua cô quá thương tâm, cầm lấy khăn giấy khóc rất lâu.

Xã hội này rất khó lăn lộn!

Nhưng mà người gọi điện thoại rất cố chấp, cô không nghe điện thoại nên không bỏ qua.

“Xuống, tôi ở dưới lầu nhà cô.” Giọng người đàn ông trầm thấp mà từ tính vang lên bên tai, kèm theo hơi thở mát lạnh vào sáng sớm, làm Kiều Văn Văn mơ màng.

“Cái gì?”

Thịnh Cẩn Minh nhíu mày, “Con heo này, lăn xuống đây!”

Kiều Văn Văn luống cuống thu dọn, cô ngại để anh đợi lâu, mặc quần áo xong liền xuống gặp anh.

“B, hay là đi anh đi lên nhà tôi đợi nhé?” Cô đeo khẩu trang, kỳ thật cô chưa rửa mặt, nhìn rất chật vật.

Thịnh Cẩn Minh vẫn là bộ dáng tây trang giày da, hai tay anh cho vào túi, đột nhiên thấy cô gái chạy tới trước mặt anh, thật sự là có chút phản ứng không kịp.

“Kiều Văn Văn, tôi vẫn cho rằng cô cổ hủ, không nghĩ tới cô cởi mở như thế, lần đầu tiên tôi tới nhà cô cô đã mời tôi đi lên rồi?” Nhớ tới bạn trai cô chắc là đi lên rất nhiều lần rồi, anh lại ngăn không được muốn kích thích cô.

“Không, không phải vậy, tôi cho rằng anh tìm tôi có việc. Không thể để khách đợi ở phía dưới…” Cô nói năng lộn xộn, sắc mặt ửng hồng.

Anh nhắc nhở như vậy, Kiều Văn Văn mới nhớ tới chuyện này. Cô không phải là người tùy tiện mời bạn vào nhà, lên nhà là đại biểu có thể tiến vào lãnh địa của cô.

Rõ ràng cô bảo vệ lãnh địa rất tốt, ngay cả Lý Gia Viễn cũng còn chưa đi lên, sao lần đầu tiên mời b thành tùy ý như vậy.

“Khụ, không phải là giờ làm việc, không cần gọi tôi là b.” Thịnh Cẩn Minh ho nhẹ một tiếng, âm thầm oán giận Kiều Văn Văn đỏ mặt cái gì, làm hại anh cũng hơi ngượng ngùng.

“Anh ngồi đi, tôi đi sửa sang một chút.” Kiều Văn Văn dẫn anh vào phòng khách, rót chén nước cho anh, nhanh chóng vào phòng ngủ.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mặc dù cô căng thẳng, thậm chí hơi cẩn thận, nhưng lại không có chút sợ hãi cùng khó xử. Có lẽ mặc dù b miệng độc, nhưng về phương diện con gái luôn quang minh chính đại, làm cô có cảm giác an toàn!

Kiều Văn Văn trang điểm nhạt, sửa sang xong đi ra cũng mất hơn nửa tiếng, Thịnh Cẩn Minh cầm lấy di động chơi Tiêu Tiêu vui vẻ, tiếng khen ngợi “Qúa tuyệt vời’’ liên tiếp.

“B, Thịnh tiên sinh, tôi xong rồi.” Cô tạm thời đổi xưng hô.

Vẻ mặt Thịnh Cẩn Minh không vui, anh cười lạnh nói: “Kiều Văn Văn cô thật biết đùa, cô mời người là Thịnh tiên sinh vào nhà, không sợ Thịnh tiên sinh là tên sát nhân biến thái sao. Hơn nữa chỉ có người hợp tác mới gọi tôi là tiên sinh, cô không xứng!”

Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, “Anh còn không nói cho tôi biết rốt cuộc hôm nay anh tới là có chuyện gì?”

“Dẫn cô đi đến trường học lái xe đập phá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện