Lúc sinh con Mộc Cẩn bị yếu thân thể, Vương Lý thị vài ngày thì lén lút trợ cấp cho nàng một quả trứng gà, Mộc Cẩn sẽ luôn thừa dịp không có ai đưa cho Sùng Võ.
Thân thể này cũng có chút kém dinh dưỡng, nhưng từ lúc phát hiện trên giá để đồ trong không gian có mấy hộp sữa bột dành cho người lớn, Mộc Cẩn mỗi ngày đều sẽ uống một ít.
Nhưng Sùng Võ không giống nàng, hắn chỉ có thể dựa vào thức ăn ở trong nhà, vì vậy Mộc Cẩn vì để có thể cho hắn ăn nhiều đồ ăn hơn sẽ luôn để dành phần của mình chia bớt cho hắn.
Nhìn vẻ cảm động trên mặt Vương Sùng Võ, Mộc Cẩn xoa đầu của hắn: “Ăn xong đi theo tỷ vào rừng đốn củi.”
Vương Sùng Võ tuy là không biết tại sao tỷ tỷ gần đây lại cần số lượng lớn củi và nước như vậy, nhưng hắn vẫn nghe lời đi theo.
Có một khu rừng trên một ngọn đồi nhỏ cách lối vào thôn vài trăm mét về phía Nam.
Mộc Cẩn nghe Vương Lý thị từng nói qua, nhìn từ bên ngoài thì khu rừng không lớn nhưng bên trong thì rất sâu, dặn nàng nếu không có việc gì thì đừng đi vào sâu bên trong.
Trong lòng Mộc Cẩn sợ sệt, chỉ dám nhặt những cành khô rụng quanh rừng.
Trong thời gian này, nàng bận trữ nước trong không gian, thêm vào đó đem quần áo trong nhà đi giặt, cho nên hầu như ngày nào Vương Sùng Võ cũng phải đến giúp nàng xách nước.
Nàng muốn nhân lúc Vương Sùng Võ không ra đồng sẽ kéo hắn đi thăm dò tình hình trong rừng, nếu bên trong có thể để người vào ở trong đó, đợi bên ngoài loạn lên cũng tính như có một đường lui.
Bên trong sớm đã bị người giẫm lên một con đường nhỏ, Vương Sùng Võ nhìn thấy dấu chân nói: “Chắc là là trong nhà không có dư lương thực mới mạo hiểm vào trong đây tìm rau dại đây mà.”
Càng đi sâu vào, Mộc Cẩn luôn lo lắng sẽ có dã thú nhào ra ngoài.
Vương Sùng Võ thấy nàng như vậy, cười nói: “Không biết ai là người kéo đệ đến đây trước, kết quả bản thân lại sợ trước rồi.”
Mộc Cẩn vốn tưởng rằng có thể tìm được sơn động nhỏ có thể chứa người, kết quả trừ rau dại ra thì cái gì cũng không có.
Hai người mỗi người ôm một bó củi trở về.
Mộc Cẩn không quên dặn dò Vương Sùng Võ: “Đệ đừng để lỡ miệng trước mặt cha nương đấy.”
Nàng lấp đầy tất cả đồ đạc có ích vào cửa hàng tiện lợi trong không gian: Giá để đồ ban đầu và các sản phẩm bên trong chiếm gần một nửa không gian, còn có lương thực mà nàng đã mua lúc trước, còn có thùng nước…
Còn về chăn bông mới làm, nàng chỉ có thể đặt nó ở ngăn trên cùng của giá để đồ.
Lần này nhặt được củi đều là cành khô tương đối dày, Vương Sùng Võ cẩn thận chặt chúng nó ra thành cây nhỏ, ít nhiều có thể tiết kiệm một ít không gian.
Mộc Cẩn không có kinh nghiệm sinh tồn trong lúc thiên tai, không biết có nên chuẩn bị củi đốt hay không, do vậy nàng chỉ chuẩn bị một chút để trong không gian.
Thời gian còn lại vẫn cần tiếp tục trữ nước, thùng nước lớn lúc trước để uống và nấu cơm cũng chỉ có thể dùng được khoảng mười ngày.
Nàng chuẩn bị đến lúc đó nếu không được sẽ lấy hũ lớn và một thùng rỗng của nhà mình cũng đổ đầy nước để trong không gian.
Thân thể này cũng có chút kém dinh dưỡng, nhưng từ lúc phát hiện trên giá để đồ trong không gian có mấy hộp sữa bột dành cho người lớn, Mộc Cẩn mỗi ngày đều sẽ uống một ít.
Nhưng Sùng Võ không giống nàng, hắn chỉ có thể dựa vào thức ăn ở trong nhà, vì vậy Mộc Cẩn vì để có thể cho hắn ăn nhiều đồ ăn hơn sẽ luôn để dành phần của mình chia bớt cho hắn.
Nhìn vẻ cảm động trên mặt Vương Sùng Võ, Mộc Cẩn xoa đầu của hắn: “Ăn xong đi theo tỷ vào rừng đốn củi.”
Vương Sùng Võ tuy là không biết tại sao tỷ tỷ gần đây lại cần số lượng lớn củi và nước như vậy, nhưng hắn vẫn nghe lời đi theo.
Có một khu rừng trên một ngọn đồi nhỏ cách lối vào thôn vài trăm mét về phía Nam.
Mộc Cẩn nghe Vương Lý thị từng nói qua, nhìn từ bên ngoài thì khu rừng không lớn nhưng bên trong thì rất sâu, dặn nàng nếu không có việc gì thì đừng đi vào sâu bên trong.
Trong lòng Mộc Cẩn sợ sệt, chỉ dám nhặt những cành khô rụng quanh rừng.
Trong thời gian này, nàng bận trữ nước trong không gian, thêm vào đó đem quần áo trong nhà đi giặt, cho nên hầu như ngày nào Vương Sùng Võ cũng phải đến giúp nàng xách nước.
Nàng muốn nhân lúc Vương Sùng Võ không ra đồng sẽ kéo hắn đi thăm dò tình hình trong rừng, nếu bên trong có thể để người vào ở trong đó, đợi bên ngoài loạn lên cũng tính như có một đường lui.
Bên trong sớm đã bị người giẫm lên một con đường nhỏ, Vương Sùng Võ nhìn thấy dấu chân nói: “Chắc là là trong nhà không có dư lương thực mới mạo hiểm vào trong đây tìm rau dại đây mà.”
Càng đi sâu vào, Mộc Cẩn luôn lo lắng sẽ có dã thú nhào ra ngoài.
Vương Sùng Võ thấy nàng như vậy, cười nói: “Không biết ai là người kéo đệ đến đây trước, kết quả bản thân lại sợ trước rồi.”
Mộc Cẩn vốn tưởng rằng có thể tìm được sơn động nhỏ có thể chứa người, kết quả trừ rau dại ra thì cái gì cũng không có.
Hai người mỗi người ôm một bó củi trở về.
Mộc Cẩn không quên dặn dò Vương Sùng Võ: “Đệ đừng để lỡ miệng trước mặt cha nương đấy.”
Nàng lấp đầy tất cả đồ đạc có ích vào cửa hàng tiện lợi trong không gian: Giá để đồ ban đầu và các sản phẩm bên trong chiếm gần một nửa không gian, còn có lương thực mà nàng đã mua lúc trước, còn có thùng nước…
Còn về chăn bông mới làm, nàng chỉ có thể đặt nó ở ngăn trên cùng của giá để đồ.
Lần này nhặt được củi đều là cành khô tương đối dày, Vương Sùng Võ cẩn thận chặt chúng nó ra thành cây nhỏ, ít nhiều có thể tiết kiệm một ít không gian.
Mộc Cẩn không có kinh nghiệm sinh tồn trong lúc thiên tai, không biết có nên chuẩn bị củi đốt hay không, do vậy nàng chỉ chuẩn bị một chút để trong không gian.
Thời gian còn lại vẫn cần tiếp tục trữ nước, thùng nước lớn lúc trước để uống và nấu cơm cũng chỉ có thể dùng được khoảng mười ngày.
Nàng chuẩn bị đến lúc đó nếu không được sẽ lấy hũ lớn và một thùng rỗng của nhà mình cũng đổ đầy nước để trong không gian.
Danh sách chương