“Được, chủ ý này rất hay.” Lưu Phúc Quý vui mừng nói.
Trước khi tới tìm Vương Bảo Hưng, suy nghĩ của Vương Phúc Quý cũng chỉ là ban đêm có người đi trông coi từ đầu thôn đến cuối thôn là được.
Vương Bảo Hưng lại nói ra kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cho dù Lưu Phúc Quý suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Vừa thán phục trong lòng, tộc trưởng không hổ là người đọc sách, suy nghĩ chu đáo hơn đám nông dân như bọn họ nhiều.
Vương Bảo Hưng hành động rất nhanh, mỗi nhà gọi đến một người rồi nói ra quyết định cho đám người nghe.
Mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, chỉ riêng lẻ một nhà mà nói thì rất khó chống trả lại được bọn cướp lương thực như hổ rình mồi bên ngoài, chỉ có toàn thôn hợp lực mới có thể bảo vệ được lương thực.
—-
Có những người không sẵn lòng ra sức, toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng.
Vương Bảo Hưng nói thẳng: “Ta không ép các ngươi. Ngươi không đóng góp, nếu như nhà của ngươi có trộm, mọi người sẽ mặc kệ.”
Hai hộ gia đình kia nhanh chóng nói không phải.
Người mà gia đình Mộc Cẩn cử ra là Vương Sùng Võ. Vương Sùng Võ là người đầu tiên đi làm chuyện này. Khi trở về, hắn vui vẻ kể cho Mộc Cẩn nghe những gì hắn đã thấy hôm nay.
Trong thôn có khoảng hai mươi hộ gia đình, mỗi nhà cử một người, ban ngày sẽ có hai người đi quanh thôn để tuần tra, ban đêm lại đổi một đợt, cứ luân phiên nhau như vậy.
Thậm chí tộc trưởng còn lấy chiếc chiêng từ nhà tổ của Vương gia ra đưa cho họ, nói nếu có chuyện gì thì mau chóng đánh chiêng.
“Ta còn sờ thử một cái, cái chiêng rất nặng.” Vương Sùng Võ mới lạ nói.
Kim loại thời cổ đại đắt đỏ. Chiêng trong nhà tổ có hình dáng tinh xảo, quý giá hơn nhiều so với chiêng thông thường bên ngoài.
Mộc Cẩn đi ra ngoài để xem rào chắn ở lối vào thôn.
Tộc trưởng yêu cầu họ chặn con đường duy nhất vào thôn. Bên dưới là một cái hố lớn sâu gần hai mét, nghe theo lời khuyên của những người thợ săn trong thôn, cắm thanh tre nhọn dưới đáy hố.
Ngã xuống dưới là mất nửa cái mạng.
Ngoài việc đào một cái hố, bên trong còn thiết lập một hàng rào gỗ, chỉ cần đẩy hàng rào gỗ là có thể vào được.
Lúc này cần phải cảm ơn địa hình thôn của bọn họ. Ba mặt của Vương gia thôn đều có núi bao bọc, người ngoài chỉ có thể vào thôn bằng con đường ở đầu thôn, còn lại hoặc là rừng rậm hoặc là mương rãnh, rất khó qua lại.
mương Vương gia đã cạn khô hoàn toàn, cái giếng duy nhất trong thôn không thành vấn đề nếu để thôn dân uống nước vì nó được đào rất sâu, nhưng không thể tưới ruộng.
Do hạn hán, những vết nứt dần xuất hiện trên các mặt đất cánh đồng.
Thời điểm này của năm ngoái là mùa gieo trồng, năm nay thì mọi người đều dừng gieo trồng —— Không có nguồn nước tưới, trời đã lâu không mưa, bây giờ gieo trồng chỉ lãng phí hạt giống.
“Ông trời không có dấu hiệu mưa, ngay cả mương Vương gia cũng đã khô cạn. Thôn của chúng ta có lương thực, nhưng lương thực còn lại có thể ăn được bao lâu? Ông trời ơi, hãy thương hại những người nông dân bọn ta đi...” Vương Bảo Sơn cảm thán với vẻ mặt lo lắng.
Trước khi tới tìm Vương Bảo Hưng, suy nghĩ của Vương Phúc Quý cũng chỉ là ban đêm có người đi trông coi từ đầu thôn đến cuối thôn là được.
Vương Bảo Hưng lại nói ra kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cho dù Lưu Phúc Quý suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Vừa thán phục trong lòng, tộc trưởng không hổ là người đọc sách, suy nghĩ chu đáo hơn đám nông dân như bọn họ nhiều.
Vương Bảo Hưng hành động rất nhanh, mỗi nhà gọi đến một người rồi nói ra quyết định cho đám người nghe.
Mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, chỉ riêng lẻ một nhà mà nói thì rất khó chống trả lại được bọn cướp lương thực như hổ rình mồi bên ngoài, chỉ có toàn thôn hợp lực mới có thể bảo vệ được lương thực.
—-
Có những người không sẵn lòng ra sức, toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng.
Vương Bảo Hưng nói thẳng: “Ta không ép các ngươi. Ngươi không đóng góp, nếu như nhà của ngươi có trộm, mọi người sẽ mặc kệ.”
Hai hộ gia đình kia nhanh chóng nói không phải.
Người mà gia đình Mộc Cẩn cử ra là Vương Sùng Võ. Vương Sùng Võ là người đầu tiên đi làm chuyện này. Khi trở về, hắn vui vẻ kể cho Mộc Cẩn nghe những gì hắn đã thấy hôm nay.
Trong thôn có khoảng hai mươi hộ gia đình, mỗi nhà cử một người, ban ngày sẽ có hai người đi quanh thôn để tuần tra, ban đêm lại đổi một đợt, cứ luân phiên nhau như vậy.
Thậm chí tộc trưởng còn lấy chiếc chiêng từ nhà tổ của Vương gia ra đưa cho họ, nói nếu có chuyện gì thì mau chóng đánh chiêng.
“Ta còn sờ thử một cái, cái chiêng rất nặng.” Vương Sùng Võ mới lạ nói.
Kim loại thời cổ đại đắt đỏ. Chiêng trong nhà tổ có hình dáng tinh xảo, quý giá hơn nhiều so với chiêng thông thường bên ngoài.
Mộc Cẩn đi ra ngoài để xem rào chắn ở lối vào thôn.
Tộc trưởng yêu cầu họ chặn con đường duy nhất vào thôn. Bên dưới là một cái hố lớn sâu gần hai mét, nghe theo lời khuyên của những người thợ săn trong thôn, cắm thanh tre nhọn dưới đáy hố.
Ngã xuống dưới là mất nửa cái mạng.
Ngoài việc đào một cái hố, bên trong còn thiết lập một hàng rào gỗ, chỉ cần đẩy hàng rào gỗ là có thể vào được.
Lúc này cần phải cảm ơn địa hình thôn của bọn họ. Ba mặt của Vương gia thôn đều có núi bao bọc, người ngoài chỉ có thể vào thôn bằng con đường ở đầu thôn, còn lại hoặc là rừng rậm hoặc là mương rãnh, rất khó qua lại.
mương Vương gia đã cạn khô hoàn toàn, cái giếng duy nhất trong thôn không thành vấn đề nếu để thôn dân uống nước vì nó được đào rất sâu, nhưng không thể tưới ruộng.
Do hạn hán, những vết nứt dần xuất hiện trên các mặt đất cánh đồng.
Thời điểm này của năm ngoái là mùa gieo trồng, năm nay thì mọi người đều dừng gieo trồng —— Không có nguồn nước tưới, trời đã lâu không mưa, bây giờ gieo trồng chỉ lãng phí hạt giống.
“Ông trời không có dấu hiệu mưa, ngay cả mương Vương gia cũng đã khô cạn. Thôn của chúng ta có lương thực, nhưng lương thực còn lại có thể ăn được bao lâu? Ông trời ơi, hãy thương hại những người nông dân bọn ta đi...” Vương Bảo Sơn cảm thán với vẻ mặt lo lắng.
Danh sách chương