Vương Bảo Hưng với Mộc Cẩn đều hiểu được ý của Sùng Văn vẫn chưa nói.

Trong thời đại đói kém, nạn đói hoành hành, đào mộ người lên ngoại trừ làm thức ăn thì còn có thể làm gì được chứ? Ban nãy khi ở trong nhà Xuyên Trụ, sợ vợ Xuyên Trụ nghĩ nhiều, Sùng Văn không dám nói hết ra, hiện tại sau khi đã rời khỏi đó rồi, cuối cùng hắn mới nói hết ra những gì còn nghẹn lại ở trong lòng mình.

Ngày thường Sùng Văn vô cùng bình tĩnh, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ c ngoài hai mươi tuổi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng thôn Liễu Kiều về, bây giờ chân hắn vẫn còn run.

So với thôn Vương Gia, thôn Liễu Kiều đất chật người đông, hơn nữa đất cũng vô cùng cằn cỗi, trong mắt bọn họ, mấy người như Tiền đại phu thừa tiền để mua lương thực là đã được xem là giàu có rồi, không cướp nhà ông ta thì còn có thể cướp nhà ai được nữa chứ?

“Bọn họ... còn lại bao nhiêu người?”

Sùng Văn nói, chỉ còn lại chưa đến một phần ba dân cư. Hắn đến thôn Liễu Kiều một chuyến, hầu như chỉ nhìn thấy những thanh niên trẻ với vẻ mặt xanh xao đói khát ở trong thôn, hoàn toàn không thấy người già hay trẻ nhỏ cả.

“Còn có mấy người, con thấy khá quen mặt, chắc là mấy tháng trước cũng tới thôn ta cướp lương thực, mấy người đó lén la lén lút, hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng còn nổi những hạt bong bóng, không biết có phải đã nhiễm bệnh rồi không.”

Đám người kia nhìn cũng không ra ai với ai, đôi mắt đỏ rực, khóe miệng có những vết bỏng rộp, nhìn vô cùng đáng sợ.

Vương Bảo Hưng dựa vào một cây gậy, suýt chút nữa ngã xuống.

Đó đâu phải là nhiễm bệnh, rõ ràng ăn nhiều thịt người nên nóng trong cơ thể.

Sau khi trở về nhà, Vương Bảo Hưng nói với Vương Bảo Sơn, Sùng Văn mới biết đám người kia ăn thịt người.



Hai chân hắn còn run hơn nữa, khi Mộc Cẩn dìu hắn ngồi xuống, thậm chí cả người hắn cũng cứng đơ lại.

“Nhị bá, vậy hai nhà chúng ta phải làm sao mới được đây?” Sùng Văn run rẩy hỏi.

Trong thôn nhà nào cũng có lương thực, nhưng lương thực trong tay bọn họ chắc cũng chỉ có thể chống chọi được đến tết, ăn tiết kiệm trộn với cỏ với vỏ cây thì cùng lắm cũng chỉ ăn được tới đầu xuân.

Chỉ có hai nhà bọn họ là có nhiều lương thực, những người trong thôn cũng đều biết chuyện này.

Hiện tại mọi người đều có lương thực, vẫn sống qua từng ngày được. Nhưng một khi hết lương thực rồi, dưới hoàn cảnh đói khát con người đều bất chấp việc gì cũng có thể làm ra, cả nhà Tiền đại phu chính là vết xe đổ.

Bởi vì Vương Bảo Sơn không có chính kiến, Sùng Văn còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác nửa gia đình.

Mặc dù tiền bạc vẫn nằm trong tay vợ chồng Vương Bảo Sơn, nhưng bọn họ cũng có thói quen luôn hỏi ý kiến của Sùng Văn mỗi khi có chuyện lớn.

Điều này khiến cho Sùng Văn rất hay nghĩ nhiều về mọi việc.

Mọi người đều nhìn về phía Vương Bảo Hưng.

“Nếu thật sự đến nước đường đó, tóm lại mạng sống là quan trọng, nên vẫn sẽ tiếp tế thêm lương thực.”

Đây là ông đang chuẩn bị tiếp tế lương thực cho người trong thôn nếu thiếu lương thực để đảm bảo an toàn cho cả gia tộc.

Mộc Cẩn cũng nghĩ giống như Vương Bảo Hưng, nhưng vốn dĩ nàng còn cảm thấy bọn họ sẽ gắt gao ôm chặt lấy lương thực không rời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện