Nếu biết rằng sau này sẽ xuyên không, lúc Mộc Cẩn chọn chuyên ngành chắc chắn sẽ chọn ngành y học hoặc ngành nông học, hay là học cái ngành khoa học và công nghệ cũng được, dù sao tất cả đều tốt hơn cái ngành kinh tế của nàng.
Vợ của Xuyên Trụ hai mắt đỏ hoe, nàng đã khóc suốt cả ngày hôm nay.
Giọng điệu của nương Xuyên Trụ không tốt: “Có thể thế nào? Còn không phải nằm ở trên giường chờ chết!”
“Sau khi chồng ta dùng thuốc Mộc Cẩn cho đã ngừng chảy máu, trước mắt tuy rằng chưa tỉnh lại, nhưng tóm lại đã bảo vệ được tánh mạng.”
Vợ Xuyên Trụ ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù mẹ chồng thường xuyên làm khó dễ, vẫn như cũ đánh không đỡ mắng không cãi, hôm nay hiếm khi thấy nàng kiên cường một lần.
Mẹ chồng nàng thấy nàng còn dám cãi lại, liền cầm lấy cây chổi định đánh về phía người nàng ngay tại chỗ, không ngờ lại bị vợ Xuyên Trụ tức né tránh.
“Được lắm, ngươi còn muốn tránh, nhanh như vậy đã nghĩ tới mang theo gia tài của con trai ta đi tìm nam nhân khác có phải hay không?”
Vợ Xuyên Trụ không còn sức lực để nói lại.
Mộc Cẩn nghe đoạn đối thoại của hai người mới biết được ngọn nguồn.
Xuyên Trụ là con của cha hắn và người vợ đầu, đáng tiếc sống với nhau được vài năm thì người vợ kia bỏ đi, để lại Xuyên Trụ mới vài tuổi.
Cha hắn rất nhanh đã cưới người vợ trước mắt này, sinh hạ hai trai hai gái, lương thực trong nhà có hạn, sau khi mẹ kế vào cửa, đồ mà Xuyên Trụ ăn đều là đồ ăn thừa của cả nhà, cha hắn thấy vậy cũng mở một mắt nhắm một mắt coi như không thấy gì.
Thật vất vả mới lớn lên lập gia đình, thỉnh thoảng còn phải đối mặt với cha và mẹ kế làm khó dễ.
Xuyên Trụ và vợ hắn cần cù tài giỏi, khi chia tài sản chỉ được nhận một mẫu đất, nhưng vợ Xuyên Trụ làm mấy việc linh tinh như quét dọn giặt rũ cho nhà Vương Bảo Hưng, Xuyên Trụ cũng đi làm người ở cho mấy nhà giàu có, cho nên kinh tế nhà bọn họ cũng dần dần tốt lên.
Cho dù thiên tai tới, bọn họ dựa vào tiền tích góp được mua lương thực dự trữ, cộng thêm một trăm cân gạo thu hoạch được từ mẫu đất kia, tuy ăn không đủ no, nhưng cả nhà không đến mức đói chết.
Kết quả hôm nay Xuyên Trụ bị thương, cha và mẹ kế hắn lại tìm tới cửa, không phải là quan tâm chết sống của con, mà là muốn cướp đoạt lương thực dự trữ trong nhà Xuyên Trụ.
Sau khi cha Xuyên Trụ chia đất cho Xuyên Trụ vẫn còn dư lại bảy mẫu đất, ở trong thôn cũng được coi là nhà giàu có, hai vợ chồng già bọn họ, cộng thêm bốn đứa con một lòng chăm sóc bảy mẫu đất, lương thực đủ cả nhà ăn no. Không cần giống như hai vợ chồng Xuyên Trụ, còn phải đi làm người ở cho nhà phú hộ để kiếm tiền bạc thêm vào mua lương thực, điều này dẫn tới bọn họ không còn khoản thu nào khác ngoại trừ việc thu hoạch lương thực.
Vụ mùa năm nay thu hoạch chỉ được một ít, làm sao đủ sáu miệng ăn.
Vợ của Xuyên Trụ hai mắt đỏ hoe, nàng đã khóc suốt cả ngày hôm nay.
Giọng điệu của nương Xuyên Trụ không tốt: “Có thể thế nào? Còn không phải nằm ở trên giường chờ chết!”
“Sau khi chồng ta dùng thuốc Mộc Cẩn cho đã ngừng chảy máu, trước mắt tuy rằng chưa tỉnh lại, nhưng tóm lại đã bảo vệ được tánh mạng.”
Vợ Xuyên Trụ ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù mẹ chồng thường xuyên làm khó dễ, vẫn như cũ đánh không đỡ mắng không cãi, hôm nay hiếm khi thấy nàng kiên cường một lần.
Mẹ chồng nàng thấy nàng còn dám cãi lại, liền cầm lấy cây chổi định đánh về phía người nàng ngay tại chỗ, không ngờ lại bị vợ Xuyên Trụ tức né tránh.
“Được lắm, ngươi còn muốn tránh, nhanh như vậy đã nghĩ tới mang theo gia tài của con trai ta đi tìm nam nhân khác có phải hay không?”
Vợ Xuyên Trụ không còn sức lực để nói lại.
Mộc Cẩn nghe đoạn đối thoại của hai người mới biết được ngọn nguồn.
Xuyên Trụ là con của cha hắn và người vợ đầu, đáng tiếc sống với nhau được vài năm thì người vợ kia bỏ đi, để lại Xuyên Trụ mới vài tuổi.
Cha hắn rất nhanh đã cưới người vợ trước mắt này, sinh hạ hai trai hai gái, lương thực trong nhà có hạn, sau khi mẹ kế vào cửa, đồ mà Xuyên Trụ ăn đều là đồ ăn thừa của cả nhà, cha hắn thấy vậy cũng mở một mắt nhắm một mắt coi như không thấy gì.
Thật vất vả mới lớn lên lập gia đình, thỉnh thoảng còn phải đối mặt với cha và mẹ kế làm khó dễ.
Xuyên Trụ và vợ hắn cần cù tài giỏi, khi chia tài sản chỉ được nhận một mẫu đất, nhưng vợ Xuyên Trụ làm mấy việc linh tinh như quét dọn giặt rũ cho nhà Vương Bảo Hưng, Xuyên Trụ cũng đi làm người ở cho mấy nhà giàu có, cho nên kinh tế nhà bọn họ cũng dần dần tốt lên.
Cho dù thiên tai tới, bọn họ dựa vào tiền tích góp được mua lương thực dự trữ, cộng thêm một trăm cân gạo thu hoạch được từ mẫu đất kia, tuy ăn không đủ no, nhưng cả nhà không đến mức đói chết.
Kết quả hôm nay Xuyên Trụ bị thương, cha và mẹ kế hắn lại tìm tới cửa, không phải là quan tâm chết sống của con, mà là muốn cướp đoạt lương thực dự trữ trong nhà Xuyên Trụ.
Sau khi cha Xuyên Trụ chia đất cho Xuyên Trụ vẫn còn dư lại bảy mẫu đất, ở trong thôn cũng được coi là nhà giàu có, hai vợ chồng già bọn họ, cộng thêm bốn đứa con một lòng chăm sóc bảy mẫu đất, lương thực đủ cả nhà ăn no. Không cần giống như hai vợ chồng Xuyên Trụ, còn phải đi làm người ở cho nhà phú hộ để kiếm tiền bạc thêm vào mua lương thực, điều này dẫn tới bọn họ không còn khoản thu nào khác ngoại trừ việc thu hoạch lương thực.
Vụ mùa năm nay thu hoạch chỉ được một ít, làm sao đủ sáu miệng ăn.
Danh sách chương