Từ nhỏ đến lớn Xuyên Trụ nhẫn nhục chịu đựng, cha hắn nói một hắn sẽ không nói hai.
Hôm nay mới trở về từ quỷ môn quan, hắn cảm thấy chính mình trước nay chưa từng tỉnh táo như vậy, hạ quyết tâm không thể tiếp tục chịu tra tấn của cha hắn nữa.
Bằng không tính mạng của vợ con đều giữ không nổi.
Hắn mở miệng thở dốc, tiếng hít thở nho nhỏ trong phòng phá lệ chói tai.
Cha Xuyên Trụ trước kia sai khiến hắn, chính là bởi vì nghĩ mình có công sinh thành ra hắn, Xuyên Trụ lại thành thật, hiện tại nhìn bộ dạng hạ quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ của Xuyên Trụ, trong lòng nhảy dựng, lần đầu hoảng hốt.
“Đều là mẹ kế ngươi nói, nói vợ ngươi bên ngoài có người khác, ta chỉ là sợ gia tài ngươi vất vả tạo ra bị người ngoài đến lấy đi.”
Mẹ kế Xuyên Trụ không ngờ ông ta lại đẩy mình ra, rõ ràng là hai người cùng nhau thương lượng tốt rồi mới đến, tức giận đến mức thở hổn hển.
“Ta là người ngoài Vương gia, ta không quan tâm chuyện phụ tử các ngươi, kẻ ác đều là ta làm đúng không.”
Mẹ kế của Xuyên Trụ quăng ra một câu như vậy, đầu không quay lại liền rời đi.
Cha của Xuyên Trụ sợ con trai thật sự không cắt đứt với mình, không ngừng nói mẹ kế hắn mê hoặc bản thân thế nào.
Dù sao ba người con trai trong nhà thì Xuyên Trụ là người không chịu thua kém nhất, hai đứa con trai nhỏ sớm đã bị nương mình chiều hư, ông ta còn trông đợi Xuyên Trụ chăm sóc mình lúc về già đây.
Từ khi Xuyên Trụ tỉnh lại, Mộc Cẩn liền về nhà mình, phía sau là chuyện nhà người ta, một người ngoài như nàng không tiện ở lại.
Thời gian nàng nán lại ở bên ngoài quá dài, lúc về nhà hai đứa nhỏ sớm đã tỉnh rồi, phát ra tiếng khóc vô cùng lanh lảnh.
Tụi nhỏ bây giờ sắp năm tháng rồi, ngoài việc đút sữa bột với cháo hạt kê cho chúng ra, Mộc Cẩn còn đi ra ngoài đổi trứng với người có gà cho tụi nhỏ ăn.
Các loài thực vật vì hạn hán mà chết đi, bên ngoài dường như rất khó nhìn thấy màu xanh, sau khi gà không có ăn thì ngày càng ốm, rất nhiều nhà trực tiếp làm thịt gà luôn.
Chỉ có nhà Vương Bảo Hưng là không thiếu lương thực, còn có một cháu trai nhỏ mới được vài tuổi, nên để lại hai con gà mái đẻ trứng.
Mỗi tháng Mộc Cẩn đều sẽ lấy bột trắng đổi mười quả trứng với nhà ông để cho đôi song sinh ăn.
Nên cho dù thiếu ăn thiếu mặc, đôi song sinh vẫn cứ lớn trắng trẻo mập mạp.
Nàng dỗ dành từng đứa một, rồi lại lấy đồ chơi đùa với tụi nhỏ, Cát Tường và Như Ý mới bắt đầu cười khanh khách.
Khi trời sắp tối, vợ của Xuyên Trụ đến nhà Mộc Cẩn.
Cổ đại không có điện, ngoài những nhà giàu có thì rất ít người dư tiền để ngày ngày thắp nến, dù cho đèn dầu rẻ, cũng chỉ thỉnh thoảng mới thắp lên một chút.
Trong không gian của Mộc Cẩn có đèn pin và đèn bàn nhỏ, nhưng vì pin có giới hạn, nếu tiếp tục mở đèn theo kiểu hiện đại, không quá một hai năm, đèn và pin trong không gian toàn bộ sẽ báo hư.
Hôm nay mới trở về từ quỷ môn quan, hắn cảm thấy chính mình trước nay chưa từng tỉnh táo như vậy, hạ quyết tâm không thể tiếp tục chịu tra tấn của cha hắn nữa.
Bằng không tính mạng của vợ con đều giữ không nổi.
Hắn mở miệng thở dốc, tiếng hít thở nho nhỏ trong phòng phá lệ chói tai.
Cha Xuyên Trụ trước kia sai khiến hắn, chính là bởi vì nghĩ mình có công sinh thành ra hắn, Xuyên Trụ lại thành thật, hiện tại nhìn bộ dạng hạ quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ của Xuyên Trụ, trong lòng nhảy dựng, lần đầu hoảng hốt.
“Đều là mẹ kế ngươi nói, nói vợ ngươi bên ngoài có người khác, ta chỉ là sợ gia tài ngươi vất vả tạo ra bị người ngoài đến lấy đi.”
Mẹ kế Xuyên Trụ không ngờ ông ta lại đẩy mình ra, rõ ràng là hai người cùng nhau thương lượng tốt rồi mới đến, tức giận đến mức thở hổn hển.
“Ta là người ngoài Vương gia, ta không quan tâm chuyện phụ tử các ngươi, kẻ ác đều là ta làm đúng không.”
Mẹ kế của Xuyên Trụ quăng ra một câu như vậy, đầu không quay lại liền rời đi.
Cha của Xuyên Trụ sợ con trai thật sự không cắt đứt với mình, không ngừng nói mẹ kế hắn mê hoặc bản thân thế nào.
Dù sao ba người con trai trong nhà thì Xuyên Trụ là người không chịu thua kém nhất, hai đứa con trai nhỏ sớm đã bị nương mình chiều hư, ông ta còn trông đợi Xuyên Trụ chăm sóc mình lúc về già đây.
Từ khi Xuyên Trụ tỉnh lại, Mộc Cẩn liền về nhà mình, phía sau là chuyện nhà người ta, một người ngoài như nàng không tiện ở lại.
Thời gian nàng nán lại ở bên ngoài quá dài, lúc về nhà hai đứa nhỏ sớm đã tỉnh rồi, phát ra tiếng khóc vô cùng lanh lảnh.
Tụi nhỏ bây giờ sắp năm tháng rồi, ngoài việc đút sữa bột với cháo hạt kê cho chúng ra, Mộc Cẩn còn đi ra ngoài đổi trứng với người có gà cho tụi nhỏ ăn.
Các loài thực vật vì hạn hán mà chết đi, bên ngoài dường như rất khó nhìn thấy màu xanh, sau khi gà không có ăn thì ngày càng ốm, rất nhiều nhà trực tiếp làm thịt gà luôn.
Chỉ có nhà Vương Bảo Hưng là không thiếu lương thực, còn có một cháu trai nhỏ mới được vài tuổi, nên để lại hai con gà mái đẻ trứng.
Mỗi tháng Mộc Cẩn đều sẽ lấy bột trắng đổi mười quả trứng với nhà ông để cho đôi song sinh ăn.
Nên cho dù thiếu ăn thiếu mặc, đôi song sinh vẫn cứ lớn trắng trẻo mập mạp.
Nàng dỗ dành từng đứa một, rồi lại lấy đồ chơi đùa với tụi nhỏ, Cát Tường và Như Ý mới bắt đầu cười khanh khách.
Khi trời sắp tối, vợ của Xuyên Trụ đến nhà Mộc Cẩn.
Cổ đại không có điện, ngoài những nhà giàu có thì rất ít người dư tiền để ngày ngày thắp nến, dù cho đèn dầu rẻ, cũng chỉ thỉnh thoảng mới thắp lên một chút.
Trong không gian của Mộc Cẩn có đèn pin và đèn bàn nhỏ, nhưng vì pin có giới hạn, nếu tiếp tục mở đèn theo kiểu hiện đại, không quá một hai năm, đèn và pin trong không gian toàn bộ sẽ báo hư.
Danh sách chương