Sùng Võ vẫn phải tự quyết định, hắn nếu như không đồng ý, cuối cùng người chịu khổ vẫn là hắn và cô nương người ta mà thôi.
Vương Sùng Võ cà lăm nói: “Tỷ có thể nói với cha nương một tiếng không, đệ không muốn lập tức thành thân, cha nương nghe lời tỷ, tỷ nói chắc chắn có tác dụng.”
Nói xong thì liếm liếm môi, hỏi: “Tỷ, kẹo mạch nha lần trước tỷ có thể cho đệ một viên nữa không?”
Sùng Võ trước giờ chưa từng ăn kẹo mạch nha nào ngon như vậy, vừa nhớ ra trong lòng như có rất nhiều kiến bò, ngày ngày chờ mong có thể ăn thêm một viên nữa.
Cái hắn nói đến là viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏlần trước Mộc Cẩn cho.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, vừa nãy còn đang nói hôn sự, bây giờ lại đổi sang ăn kẹo rồi, Mộc Cẩn suýt nữa bị tốc độ chuyển chủ đề rất nhanh của hắn làm cho kinh ngạc.
Nàng lấy ra một viên cho Vương Sùng Võ.
Vương Sùng Võ nhận lấy liền nhanh chóng nhét vào miệng, còn nói: “Kẹo này thật là ngon.”
“Đây là kẹo mà học trò của tỷ phu đệ tặng, nghe nói là mua từ kinh thành.” Mộc Cẩn trang nghiêm nói xạo.
Nàng xin lỗi Hứa Thiên Tứ, lại mượn tên của hắn dùng rồi.
Cho dù kẹo sữa phổ biến nhất, thì ở thời đại này kẹo ngon như thế vẫn hiếm thấy, dù sao Mộc Cẩn cũng chưa thấy trong thành có bán.
Để tìm cho nó một lối thoát quang minh chính đại, Mộc Cẩn chỉ có thể dùng Hứa Thiên Tứ để làm vật chắn.
Tầng lớp thấp nhất ở thời đại này đối với người có học hình như ngưỡng mộ một cách mù quáng, nên có vài món đồ đối với nhiều người trong thôn xem ra hơi kỳ quái, Mộc Cẩn gán hết lên đầu Hứa Thiên Tứ.
Dù sao người trong thôn cũng không có ai từng đi kinh thành, lời nói dối của nàng không dễ bị vạch trần.
Sùng Võ kinh ngạc vui mừng nói: “Đời này đệ lại có thể ăn được đồ của kinh thành, rất đáng!”
Hắn thậm chí còn muốn lấy kẹo trong miệng ra, Mộc Cẩn quả quyết chặn hắn lại.
“Đợi lát nữa ta lại cho đệ một viên là được rồi, còn nữa, không được nói cho người khác biết.”
Sùng Võ từ nhỏ là nghe chuyện ở kinh thành mà lớn lên, nhưng những người già kể chuyện cho hắn đều chưa từng đi kinh thành.
Sự tưởng tượng của họ đối với kinh thành chính là khắp nơi toàn vàng và bạc, mọi người mỗi bữa đều ăn bánh bao thịt, nơi vua sống là xây bằng vàng.
Hắn và rất nhiều thiếu niên giống nhau, đều tràn đầy khát khao với kinh thành.
Ở thôn Vương gia, Hứa Thiên Tứ là người gần gũi kinh thành nhất.
Hắn rất trẻ đã là tú tài, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sớm muộn cũng sẽ đi kinh thành tham gia thi Hội, Vương Sùng Võ vốn dĩ còn hy vọng và mong đợi tỷ phu đi kinh thành thi biết đâu mình may mắn được đi theo chăm sóc cho việc ăn uống ngủ nghỉ của tỷ phu, ai mà ngờ đến hắn lại ra đi đột ngột như vậy.
Cho kẹo xong, Sùng Võ vui sướng chạy về nhà.
Nghe Sùng Võ nói Mộc Cẩn tìm bà, Vương Lý thị chỉ lo hai đứa nhỏ quấy khóc hay tả lót của hai đứa nhỏ bị ướt.
Vương Sùng Võ cà lăm nói: “Tỷ có thể nói với cha nương một tiếng không, đệ không muốn lập tức thành thân, cha nương nghe lời tỷ, tỷ nói chắc chắn có tác dụng.”
Nói xong thì liếm liếm môi, hỏi: “Tỷ, kẹo mạch nha lần trước tỷ có thể cho đệ một viên nữa không?”
Sùng Võ trước giờ chưa từng ăn kẹo mạch nha nào ngon như vậy, vừa nhớ ra trong lòng như có rất nhiều kiến bò, ngày ngày chờ mong có thể ăn thêm một viên nữa.
Cái hắn nói đến là viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏlần trước Mộc Cẩn cho.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, vừa nãy còn đang nói hôn sự, bây giờ lại đổi sang ăn kẹo rồi, Mộc Cẩn suýt nữa bị tốc độ chuyển chủ đề rất nhanh của hắn làm cho kinh ngạc.
Nàng lấy ra một viên cho Vương Sùng Võ.
Vương Sùng Võ nhận lấy liền nhanh chóng nhét vào miệng, còn nói: “Kẹo này thật là ngon.”
“Đây là kẹo mà học trò của tỷ phu đệ tặng, nghe nói là mua từ kinh thành.” Mộc Cẩn trang nghiêm nói xạo.
Nàng xin lỗi Hứa Thiên Tứ, lại mượn tên của hắn dùng rồi.
Cho dù kẹo sữa phổ biến nhất, thì ở thời đại này kẹo ngon như thế vẫn hiếm thấy, dù sao Mộc Cẩn cũng chưa thấy trong thành có bán.
Để tìm cho nó một lối thoát quang minh chính đại, Mộc Cẩn chỉ có thể dùng Hứa Thiên Tứ để làm vật chắn.
Tầng lớp thấp nhất ở thời đại này đối với người có học hình như ngưỡng mộ một cách mù quáng, nên có vài món đồ đối với nhiều người trong thôn xem ra hơi kỳ quái, Mộc Cẩn gán hết lên đầu Hứa Thiên Tứ.
Dù sao người trong thôn cũng không có ai từng đi kinh thành, lời nói dối của nàng không dễ bị vạch trần.
Sùng Võ kinh ngạc vui mừng nói: “Đời này đệ lại có thể ăn được đồ của kinh thành, rất đáng!”
Hắn thậm chí còn muốn lấy kẹo trong miệng ra, Mộc Cẩn quả quyết chặn hắn lại.
“Đợi lát nữa ta lại cho đệ một viên là được rồi, còn nữa, không được nói cho người khác biết.”
Sùng Võ từ nhỏ là nghe chuyện ở kinh thành mà lớn lên, nhưng những người già kể chuyện cho hắn đều chưa từng đi kinh thành.
Sự tưởng tượng của họ đối với kinh thành chính là khắp nơi toàn vàng và bạc, mọi người mỗi bữa đều ăn bánh bao thịt, nơi vua sống là xây bằng vàng.
Hắn và rất nhiều thiếu niên giống nhau, đều tràn đầy khát khao với kinh thành.
Ở thôn Vương gia, Hứa Thiên Tứ là người gần gũi kinh thành nhất.
Hắn rất trẻ đã là tú tài, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sớm muộn cũng sẽ đi kinh thành tham gia thi Hội, Vương Sùng Võ vốn dĩ còn hy vọng và mong đợi tỷ phu đi kinh thành thi biết đâu mình may mắn được đi theo chăm sóc cho việc ăn uống ngủ nghỉ của tỷ phu, ai mà ngờ đến hắn lại ra đi đột ngột như vậy.
Cho kẹo xong, Sùng Võ vui sướng chạy về nhà.
Nghe Sùng Võ nói Mộc Cẩn tìm bà, Vương Lý thị chỉ lo hai đứa nhỏ quấy khóc hay tả lót của hai đứa nhỏ bị ướt.
Danh sách chương